Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 1


“Ưm ... má ơi, đầu đau quá ...” Sáng sớm, tôi còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn thì cơn đau đầu đã ập tới.



“Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh, để nô tì đi bẩm báo cho Hoàng thượng cùng Thái hậu ngay!”, một giọng nói vui vẻ ở bên cạnh truyền tới, khi tôi mở mắt ra thì chỉ kịp nhìn thấy một phần góc áo tung bay.


Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, chỗ này không phải là phòng của tôi! Tôi nhớ rõ ràng mình đang ngủ ở trong phòng, tại sao khi tỉnh dậy lại ở đây? Cái vụ xuyên không chỉ là nói đùa thôi mà? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên không, nhưng đều là giả ... giả ...


“Nương nương, người uống thuốc trước đi, uống thuốc rồi sẽ thấy đỡ đau đầu hơn”, một cô gái mặc đồ cung nữ bưng một bát thuốc đến trước mặt tôi.



Tôi lấy lại tinh thần, nhận bát thuốc rồi uống cạn một hơi, mặc kệ chuyện là thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi tính tiếp.



“Ta bị làm sao vậy?”, uống thuốc xong, tôi mới có tâm trạng tìm hiểu tình huống hiện tại.



“Nương nương, người không nhớ rõ sao, người cãi nhau với Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm Điện*, bị Hoàng thượng làm cho tức giận, đùng đùng trở về cung, sau đó bị bệnh, thái y nói người bị mắc mưa nên cảm lạnh”, cung nữ nói xong thì dè dặt cẩn trọng nhìn tôi, hình như rất sợ tôi.


*Thư Hương không tra được nơi hoàng đế Minh triều nghỉ ngơi gọi là gì, nên dùng nơi mà hoàng đế Thanh Triều nghỉ ngơi, Dưỡng Tâm Điện



Sau đó lập tức bước tới gần tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nương nương, người đừng nóng giận, Hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau khi người khỏi sẽ ban thưởng thật nhiều thứ quý giá, Hoàng thượng vẫn rất thích người ...”



“Đươc rồi, các ngươi lui xuống hết đi”, tôi nói với những cung nữ đang đứng đầy trong phòng, “Ngươi ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”, chỉ giữ lại cung nữ vừa bưng thuốc cho tôi. “Cơn đau đầu này cũng thật ghê gớm, trong đầu ta lúc này nhức nhối khó chịu quá, không nhớ được gì cả, ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì, ta nhớ không rõ cho lắm ...”, tôi xoa xoa thái dương, thấp giọng nói. 

“Nô tì tên là A Kỳ, nương nương, người không sao chứ, có cần nô tì truyền thái y không?”, trên mặt của nàng hiện ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi, vừa nói xong đã định đi gọi người. Tôi vội vàng gọi nàng lại, khoát tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.



“Ta không sao cả, ngươi đừng kích động, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta và Hoàng thượng lại cãi nhau?”



“Chuyện này ...”, nàng ấp úng, cẩn thận liếc mắt nhìn tôi một cái, giống như là đang sợ tôi sẽ phát cáu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đã nửa tháng rồi Hoàng thượng không tới Lãm Nguyệt Cung, vì vậy người đến Dưỡng Tâm Điện tìm Hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ, sau đó người nổi giận đùng đùng chạy về, nô tì cũng không biết người vì sao lại cãi nhau với Hoàng thượng ...”, có vẻ như nàng vô cùng sợ tôi, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.



“Được rồi, ngươi lui xuống đi, đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết không?”



“Nô tì đã biết, nô tì sẽ không nói!”, nhìn dáng vẻ thất kinh của nàng, tôi thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.



Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, bỗng dưng không cầm được nước mắt. Tôi rất nhớ ba mẹ, họ đã vất vả nuôi tôi ăn học như vậy, tôi đã có việc làm, có thể chia sẻ gánh nặng với ba mẹ được rồi, tự nhiên đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ này. Cũng không biết cơ thể của tôi thế nào, có phải đã chết rồi không, nếu tôi mà đã chết thật rồi, “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” như vậy, ba mẹ hẳn là đau lòng lắm! Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, tôi nguyền rủa ông ăn mì ăn liền không có gói gia vị, uống sữa chua không có ống hút, cho dù nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn! ! ! ! ! !



Cứ vừa khóc vừa nguyền rủa ông trời đáng ghét, ta ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.



Ngày hôm sau


Đang ngủ thì tôi đột nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa, tôi liền đưa tay gạt thứ trên mặt mình ra, đang chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nghe một tiếng kinh hô bên tai. Tôi vội mở mắt, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên giường, tầm bốn mươi tuổi, khắp người phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy yêu thương, bên cạnh bà là một cô bé đang giương cái miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là cô bé đó. Tôi quay đầu nhìn bác gái ung dung đẹp đẽ quý giá kia, bối rối không biết làm gì tiếp. Tôi vừa mới gạt tay của bà ra, không biết bà có tức giận không nữa.



“Mị Nhi à, vẫn còn giận sao, bác đã mắng hoàng nhi thay cháu xả giận rồi. Nó là nam nhân, còn là biểu ca của cháu, nên nhường nhịn cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, sau này cháu cũng nên sửa đổi tính tình một chút, chỉ mỗi chuyện quốc sự thôi cũng đã đủ khiến hoàng nhi mệt rồi, cháu là phi tử của nó mà còn không thông cảm được thì ai có thể thông cảm nó nữa đây? Mị Nhi nói xem có đúng không?”, nói xong mỉm cười nhìn tôi, thấy tôi gật gật đầu thì nói thêm: “Tuy nhiên, chuyện thế này không được lặp lại nữa, tức giận thì tức giận, cũng không được để cho bản thân mắc bệnh chứ. Cháu xem, mắc mưa một cái đã bệnh lâu thế này, cứ khiến bác cùng biểu ca cháu lo lắng mãi!”



Tôi vội vàng gật đầu, xem ra đây là Thái hậu, là bác của thân thể này, hèn gì chủ nhân trước của cơ thể này kiêu ngạo như vậy, dám cãi nhau với Hoàng thượng, thì ra là có chỗ dựa vững chắc! 

Thái hậu nhìn tôi không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị phát hiện ra cái gì khác thường, tôi không muốn bị người ta xem như yêu quái rồi bị hoả thiêu đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Cái tên này sao nghe quen tai vậy kìa, hình như đã từng nghe ở đâu rồi. 

Quên đi, mặc kệ, trước hết phải làm quen với hoàn cảnh một chút đã. Tôi ghét nhất là chỗ lạ, hoàn cảnh lạ, mấy chuyện đó khiến tôi cảm thấy không yên tâm, hơn nữa việc làm quen với hoàn cảnh mới rất phiền phức. Tôi mà đã quen với chỗ nào rồi thì sẽ không muốn đổi chỗ mới nữa, ví dụ như trường học, học ở đó bốn năm, bạn học của tôi đứa nào cũng thấy ngán nên đều hi vọng được nhanh chóng rời đi, nhưng tôi thì không như bọn họ. Đi tới một nơi khác, hoàn cảnh mới lạ sẽ khiến tôi không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là đi tới một thế giới hoàn toàn lạ lẫm như thế này...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét