Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 3


Đến thế giới này đã một tháng, tôi đã hoàn toàn quán triệt chính sách “Lấy lòng thái hậu, lánh xa hoàng thượng”, mỗi ngày đều đi thỉnh an người cô thái hậu, sau đó trở lại Lãm Nguyệt Cung mốc meo, trở thành sâu gạo một cách triệt để.



Đương nhiên, việc đầu tiên tôi làm là chỉnh đốn lại trên dưới Lãm Nguyệt Cung, khiến cho bọn họ nhận ra tôi giờ đã khác trước, khỏi phải cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi tôi trừng phạt họ. Mỗi ngày toàn là lo lắng nơm nớp sợ sệt, tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.


Kết quả là, người trong Lãm Nguyệt Cung nửa tháng nay đã có chút thay đổi, khi nói chuyện với tôi cũng không đến mức dè dặt cẩn trọng như trước. Tuy rằng đại đa số vẫn không tin tôi thật sự thay đổi trở nên tốt tính hơn, nhưng không sao, thời gian còn dài!


Về phần cái tên hoàng đế kia, từ khi đến đây tôi còn chưa thấy mặt, còn tưởng rằng Văn Mị Nhi  đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi nên hắn cố ý muốn dằn mặt thật lâu đây, ngờ đâu nghe Lục Nhi nói mới biết, hoàng thượng gần đây thường thường xuất cung, sau đó khi trở về thì mặt mày hớn hở, tôi hiểu ngay tình tiết trong tác phẩm đã bắt đầu rồi. Hoàng thượng đang gặp gỡ người đã định trong cuộc đời của hắn đây mà, vì vậy mới không thèm đếm xỉa tới tôi.


Hôm nay, tôi lại đi tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu rất là hiền lành kéo tay của tôi, “Mị Nhi à, ai gia có nấu một ít cháo, hoàng thượng thích nhất ăn món cháo tự tay ta nấu này. Chờ lát nữa cháu giúp ta đưa qua cho hoàng thượng, nói ta bắt đầu phái cháu đi chăm lo cho chuyện ăn uống rồi tới cuộc sống hàng ngày của nó, đêm nay cháu cũng ở lại chỗ của nó đi.”


Tôi liền sợ ngây người, trán lấm tấm mồ hôi, tôi đang trốn tránh cái tên hoàng đế kia, vậy mà giờ phải dâng người lên cửa cho hắn đùa giỡn.


Hơn nữa, người ta khẳng định là không muốn thấy tôi! Nhưng thấy thái hậu cô cô của tôi trưng ra bộ dạng “Cái cớ ta tìm giúp cháu tốt như vậy, còn không mau đi”, ở trước mặt bà tôi chỉ có thể làm nũng nói lời cảm tạ rồi bưng cháo rời đi, ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thần linh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy!!!


Ra là thái hậu thấy hoàng thượng từ lúc cãi nhau tới giờ chưa từng tới Lãm Nguyệt Cung, mà tôi cũng có thái độ khác thường, không còn đi quấn quít lấy hoàng thượng nữa, tưởng rằng tôi cảm thấy quá mất thể diện, không có cách nào để xuống đài, vì vậy thái hậu liền cho tôi một cái bậc thềm đi xuống. Bà cũng chỉ là thương cháu gái nhà mình, hi vọng hoàng thượng cùng đứa cháu của mình có thể hòa thuận mĩ mãn.


Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể bưng cháo đi tìm hoàng thượng. Cùng lúc đó, cung nữ thái giám ở trong cung của hoàng thượng nhận được tin tức Văn Mị Nhi muốn tới thì rất khẩn trương.


Đương nhiên, khẩn trương nhất phải kể tới hoàng đế Chu Doãn, trong lòng hắn ai thán: “Mẫu hậu sao lại muốn hại ta như vậy, nếu ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung này thì thật tốt. Ai quy định hoàng thượng phải ở trong cung mới được, có ai biết hoàng thượng giống như chim bị nhốt không, khổ ơi là khổ.” 

Lúc này, thái giám bên cạnh nói với Chu Doãn:

“Hoàng thượng, đến lúc đó ngài chỉ cần đưa ra một cử chỉ sai của nàng, rồi đuổi nàng đi không phải là được hay sao?”


Mắt Chu Doãn sáng ngời: “Đúng vậy, đó là một phương pháp hay!”, nhưng bỗng A Kỳ chạy tới báo tin: “Không được, hoàng thượng, tuy rằng Văn quý phi gần đây thu liễm chút ít, nhưng nhỡ nàng vì bị hoàng thượng chỉ ra cái sai mà đi trừng phạt cung nữ thái giám thì làm sao!”


A Kỳ này, tuy rằng tôi cũng không có bí mật điều tra, nhưng tôi phát hiện nàng vẫn trung thành truyền tin tức cho hoàng thượng, thế nên tôi liền sáng tỏ, người này chính là người mà hoàng thượng sắp xếp bên người tôi.


Tôi cũng không làm gì nàng, dù sao tôi cũng đã biết rồi, dù gì cũng tốt hơn là chẳng hay biết gì, cứ để nàng làm nhiệm vụ đi.


Đi đến trước cửa cung Chu Doãn, tôi hít sâu một hơi mới tiến vào. Tôi vừa mới bước qua cửa đã bị Chu Doãn giữ chặt, làm tôi giật cả mình. Không đợi tôi mở miệng, hắn liền mặt mày hớn hở nói có chuyện vui muốn cùng tôi chia sẻ.

Tôi thừa cơ hội này đánh giá hắn một chút, không thể không nói gen hoàng gia thật là tốt. Chu Doãn này trưởng thành quả không tệ, tác phong nhanh nhẹn, so với Tô Hữu Bằng trên phim còn tuấn tú hơn vài phần, một thân quý khí bức người, khí thế dù gì cũng là do hoàn cảnh tạo nên, bảo sao Văn Mị Nhi lại si mê hắn như vậy.


“Mị Nhi, Mị Nhi muội làm sao vậy, sao lại nhìn biểu ca như vậy, biểu ca có cái gì lạ à, hay là muội không muốn cùng ta chia sẻ?”, thấy tôi chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Chu Doãn giả bộ tức giận nói.


“A ... hoàng thượng, ngài có chuyện gì muốn chia sẻ với em vậy?”, tôi lấy lại tinh thần, giả bộ chờ mong hỏi hắn.


Kết quả hắn cũng không nói, chỉ nhận lấy bát cháo, rồi tự tay dắt tôi tới ngồi ở trên ghế tựa, nói đợi lát nữa mới nói cho tôi biết. Tiếp theo vừa uống cháo vừa khoa trương khen cháo mẫu hậu nấu rất ngon, lại còn khen tôi xinh đẹp, dùng một ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn tôi, khiến tôi từ trạng thái không hiểu cái gì đang diễn ra chuyển sang đỏ mặt.


Đương nhiên, dù là ai đi nữa, bị một soái ca vừa nhìn chằm chằm vừa cảm thán nàng thật xinh đẹp thì đều sẽ đỏ mặt thôi. Huống hồ, trước khi tôi xuyên qua còn chưa tốt nghiệp, càng chưa từng quen bạn trai bao giờ, vì vậy sẽ có một chút thẹn thùng.


Sau đó hắn buông bát cháo, đến bên người tôi, nói nhóm cung nữ thái giám bên người lui xuống, hắn muốn nói chuyện với tôi một chút, mà chuyện này bọn họ không được phép nghe. Đầu óc tôi có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì, tôi đây không có gì riêng tư muốn nói với hắn hết á.


“Ha ha, hoàng thượng, ngài có cái gì muốn nói với em thế?”, tôi dè dặt cẩn trọng xê dịch về đằng sau, sau đó cười gượng hỏi.


“Ta muốn nói chính là”, hắn áp sát vào tôi, “Ta muốn nói chính là, Mị Nhi, muội quả thực xinh đẹp đến mức không giống người…”. Tôi , tên này có còn bình thường không vậy.


Thấy tôi biểu hiện kinh ngạc, đương nhiên rồi, nhưng mà đó là những gì hắn nghĩ thôi, chứ thật ra thì ta là  cơ. Sau đó hắn nói tiếp: “... mà giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”

Tôi không còn lời nào để bình luận.


“A…, hoàng thượng, cô cô ...” tôi muốn nói, bác kêu tôi đưa cháo tới, giờ đã đưa tới rồi, tôi không quấy rầy nữa, cáo lui trước, kết quả vừa mới mở miệng đã bị hắn ngắt lời.


“Ai nha Mị Nhi, hôm nay không nói chuyện về cô cô, nói về hai ta đi, được không?” Xin nhờ, đó là cô của ta, nhưng ngươi thì phải gọi là nương (mẹ) chứ, còn nữa, được không cái gì, ai "hai ta" với ngươi, còn nữa, ta với ngươi không có gì để nói hết.


Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Chu Doãn lại nói: “Biểu ca muốn đưa muội một món bảo vật.", nói xong liền lấy ra hai cái cửu liên hoàn, giơ lên trước mặt tôi, “Đây là hai cái cửu liên hoàn bằng ngọc duy nhất trong thiên hạ, là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho biểu ca. Cao tăng nói, nam nhân nếu như có được cửu liên hoàn này, sẽ phú quý vô cùng, cả đời bình an. Nữ nhân nếu có nó, có thể giữ chặt tâm người đàn ông mà nàng muốn.”


Trong lòng tôi âm thầm tặng hai cái long não cho hắn, cho dù muốn lừa người cũng phải có chút kỹ thuật biết không, hãy hướng Bản Sơn đại thúc* mà học tập đi, muốn lừa người cũng không thể đưa món đồ chơi con nít này ra chứ.

*Bản Sơn đại thúc – Triệu Bản Sơn: là một danh hài nổi tiếng


Nhưng mà tôi cũng quên mất, ở niên đại này, Bản Sơn đại thúc còn chưa ra đời. Hoàng đế Chu Doãn bị tôi khinh bỉ ở trong lòng còn đang nói: “Biểu ca sau khi có được bảo vật này thì giữ lại một cái, còn một cái là để tặng cho người quan trọng nhất với ta, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cho biểu muội Văn Mị Nhi xinh đẹp của ta thôi.”


“Thật sao, cám ơn biểu ca nhiều!”, không thể không giả bộ hoan hô nhảy nhót, tôi lấy một cái cửu liên hoàn cầm trong tay xem xét ngắm nghía.


“Mị Nhi à, hồi nãy ta còn đang muốn đi tìm muội đưa lễ vật này. Ta còn có được một bí mật, vị cao tăng kia nói ai tháo ra được cửu liên hoàn này sẽ nhận được hạnh phúc lớn hơn nữa. Vị này là một cao tăng đắc đạo, cả đời tiên đoán cho vô số người, đều đã ứng nghiệm. Ta nghĩ, hai ta so một chút thử xem ai tháo cửu liên hoàn này ra được trước, ai thông minh hơn. Nếu biểu ca mở ra, ta phải đi tìm muội, ở trong cung của muội ít nhất mười ngày. Nếu muội mở ra trước, biểu ca ta sẽ để muội đến cung ta, ở lại ít nhất cũng mười ngày. Nội trong mười ngày chúng ta không xa rời nhau, muội có chịu không?”


Cũng hay, đúng lúc tôi cũng không muốn gặp hắn, hắn ra chủ ý này rất hợp ý của ta, “Tốt, muội nhất định sẽ cởi bỏ trước!”. Làm ra vẻ không chịu thua, tôi quăng cho hắn một ánh mắt khiêu khích!


Thấy tôi bị lừa, Chu Doãn rất cao hứng nói: “Chúng ta hãy trở về cung của mình để giải nó đi. Nhưng mà, muội hãy chờ đấy, biểu ca ta chắc chắn mở ra sớm hơn, có khả năng trong một canh giờ nữa là ta sẽ đến chỗ muội đó nha.”


Cứ giả bộ đi, ta cho ngươi giả bộ đấy, ai muốn ngươi tới, cửu liên hoàn này nếu ngươi muốn cởi bỏ chắc chắn không dễ dàng, trong lòng kẻ đã biết trước tình tiết phim như tôi rất vui sướng khi người gặp họa.


“Hoàng thượng, muội cũng đâu có ngu ngốc. Huynh chờ xem, từ nhỏ muội đã chơi cửu liên hoàn này rồi, phỏng chừng không cần nửa canh giờ là muội có thể tháo ra.”, tôi bày ra một bộ dáng thập phần tự tin.


“Được lắm, chúng ta vỗ tay lập lời thề.”, Chu Doãn lại nói, “Vì hạnh phúc ngày một nhiều hơn của chúng ta, chúng ta phải toàn lực giải cho bằng được cửu liên hoàn này, không được ăn gian.” Trong lòng tôi mắt trợn trắng, sao có thể như vậy được, ta trốn ngươi còn không kịp ấy chứ!


“Một lời đã định.” Tội vội vã vỗ tay sau đó thở phào nhẹ nhõm rời đi. Nhìn bóng dáng tôi đã đi xa, Chu Doãn cao hứng hoa tay múa chân, vui vẻ nói: “Nếu Văn Mị Nhi tuân thủ lời hứa, cả đời này nàng cũng đừng hòng gặp được ta. Ngay cả thần tiên nếu muốn cởi bỏ cửu liên hoàn kia, cũng phải mệt đến hộc máu.”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét