Hiển thị các bài đăng có nhãn dongnhan. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dongnhan. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 17


Chu Doãn tỉ mỉ đánh giá Mị Nhi, nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên thấy Mị Nhi dời tầm mắt khỏi cuốn sách nhìn hắn một cái, hắn cả kinh, lập tức hồi thần, làm bộ như đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, cho dù tấu chương của hắn đã phê duyệt xong rồi.




Tôi ở bên này đang bồn chồn không yên, Chu Doãn này bị cái gì vậy, tôi đã sớm cảm giác được hắn đang nhìn, tôi cũng không phải là người chết, dù cho là ai đi nữa thì bị người ta nhìn chòng chọc nửa ngày không thể không có chút cảm giác nào. Tôi cho rằng hắn muốn nói gì với tôi, nhìn nhìn hắn, thế nhưng hắn lại kinh hoảng dời tầm mắt đi, tôi có chút chẳng hiểu. Sao lại thế, Chu Doãn không phải là có bệnh gì đó chứ, sao tôi có cảm giác, hắn hơi sợ tôi?



Chỉ là Mị Nhi không biết, thật ra là do Chu Doãn bỗng nhiên nhớ tới màn nàng bưu hãn đá Lương Quân Trác kia. Có lẽ đời này Mị Nhi sẽ không thể khiến Chu Doãn quên được màn này.



Không biết lúc nào, tới khi Chu Doãn quay đầu lại nhìn, Mị Nhi đã ngủ. Sách đã rơi xuống đất, một tay gối đầu, ngủ rất say.



Ngày hôm sau.



Lúc Mị Nhi tỉnh lại, Chu Doãn sớm đã vào triều. Nhìn xung quanh, bản thân còn nằm trên ghế dài trong ngự thư phòng, trên người có đắp chăn mỏng. Lục Nhi, Thanh Nhi bưng nước rửa mặt tới, thấy Mị Nhi đã tỉnh, vội đi hầu hạ rửa mặt. Hai người đã đi theo tôi lâu như vậy cũng biết tôi không muốn gặp hoàng thượng, cho nên sẽ không ở bên cạnh tôi nói những chuyện như hoàng thượng đối với tôi thế này thế nọ.



Không đợi hoàng thượng trở về, tôi rời ngự thư phòng, dạo bước vô định ở trong cung. Nói thật, phong cảnh của ngự hoa viên rất đẹp, tôi đã đi dạo vài lần rồi mà vẫn không thấy ngán.



“Gặp qua quý phi nương nương.” Một nữ tử mặc cung trang đi đến, nhìn thấy tôi đi dạo trong ngự hoa viên, từ xa xa đã hành lễ với tôi.



Tôi đến nơi này cũng đã được một thời gian, nhưng cũng chưa thấy qua mấy phi tử của Chu Doãn, một là Chu Doãn có ít phi tử, hai là do Văn Mị Nhi trước kia quá lợi hại, mấy phi tử đó đều trốn tránh tôi, nếu tránh không khỏi cũng đều hành lễ xa xa với tôi rồi ngay lập tức rời khỏi.



Tôi cũng không có cảm giác gì nhiều với chuyện đó, không có cung đấu tự nhiên là tốt, đầu óc tôi cũng không đủ tốt để đi đấu với các nàng. Với bộ dạng này của tôi, nếu thật sự phải đấu, khẳng định tôi một phát liền bị diệt; hiện tại các nàng nhớ kỹ ảnh hưởng tạo thành từ trước, còn có thái hậu chống lưng, với tôi không còn gì tốt hơn.



“Biểu tỷ, biểu tỷ!” Sau khi phi tử kia của Chu Doãn rời đi, tôi cũng không còn hứng thú đi dạo ngự hoa viên nữa, đang chuẩn bị quay về Lãm Nguyệt cung, thì thấy An Ninh hùng hùng hổ hổ chạy tới gần tôi, vừa chạy vừa hô to gọi nhỏ.



“Sao vậy, có chuyện vui gì hay sao mà lại khiến cho An Ninh cao hứng như vậy?” Nhìn An Ninh vừa chạy tới nơi, tôi trêu ghẹo nói.



“Biểu tỷ, ngươi thật lợi hại. Ta làm theo phương pháp ngươi bày cho, không chỉ bắt được Tiểu Long Hà, còn có thể dạy dỗ hắn một chút. Sau này, hắn sẽ không dám kiêu ngạo trước mặt ta nữa!” An Ninh đắc ý dào dạt.



“Ngươi làm gì hắn?” Tôi có chút tò mò hỏi.



“Ta bắt hắn cùng với mấy bằng hữu côn đồ lại rồi hung hăng đánh một chút!” An Ninh giơ nắm tay, bộ dáng rất đắc ý mãn nguyện. “Biểu tỷ, biện pháp của ngươi thật hiệu quả. Nếu ngươi không nói cho ta biết đối phó với hạng người nào thì phải dùng cách của hạng người đó, ta còn định một mình đấu với Tiểu Long Hà! Tiểu Long Hà có nhiều bằng hữu lưu manh hỗ trợ như vậy, ta nhất định sẽ chịu thiệt, nếu hắn có thể tìm người hỗ trợ, dĩ nhiên ta cũng có thể dùng thị vệ đi bắt hắn. Đám bao cỏ thùng cơm này tuy rằng vô dụng nhưng đi bắt người vẫn còn được!” An Ninh cao hứng nói.



Bọn họ cũng không phải mấy thị vệ vô dụng bình thường, Chu Doãn yêu thương muội muội như vậy, làm sao có thể cho nàng thị vệ vô dụng được, rõ ràng là những thị vệ nàykhông dám làm nàng bị thương, chỉ cùng nàng chơi đùa mà thôi.



“Vậy à?” Tôi cũng cười, tâm tình tốt lên không ít. Tính cách sáng sủa này của An Ninh quả nhiên có thể làm người khác quên mất ưu phiền. Về phần kết cục của Tiểu Long Hà, nàng có đi cáo trạng cái gì với hai ca ca kết nghĩa của nàng hay không thì kệ đi, An Ninh vui vẻ là tốt rồi, dù sao Chu Doãn cũng sẽ không làm gì An Ninh.



--------------- Ta là dải phân cách cho người hầu thân cận của An Bình ---------------



“Công chúa! Công chúa!” Nghe thấy có người gọi An Ninh, chúng ta quay đầu, chỉ thấy thái giám Thuận tử bên người Chu Doãn đang chạy lại đây. Vừa chạy vừa kêu, mặt mày hắn hớn hở, giống như có đại hỉ sự.



“Nô tài bái kiến quý phi nương nương, công chúa.” Thuận tử hành lễ.



“Thuận tử, ngươi tới tìm ta là do ca ca có chuyện gì sao?” An Ninh hỏi.



“Công chúa, có đại hỉ sự, người mau rửa mặt chải đầu trang điểm, hoàng thượng mời thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương vào cung du ngoạn, bảo người đợi ở ngự hoa viên.”



“Chờ cái gì chứ? Bạch Vân Phi kia muốn đến thì đến, sao lại muốn ta phải chờ?” An Ninh trợn trừng mắt lên. Biết hoàng huynh muốn để nàng cùng Bạch Vân Phi xem mắt mới an bài như vậy, mặc dù An Ninh không cao hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Không thể không nói An Ninh là một công chúa hiểu đại thể.



“Vậy biểu tỷ, ta đi về trước.” An Ninh nói với tôi rồi trở về cung.



“Quý phi nương nương, nô tài cáo lui.” Thuận tử cũng xin phép trở về ngự thư phòng với hoàng thượng.



“Nương nương, chúng ta…” Lục Nhi nhìn tôi, không biết là tiếp tục đi dạo hay hồi cung.



“Chúng ta? Chúng ta đương nhiên là đi theo xem!” Bạch Vân Phi và An Ninh gặp mặt, sẽ không thiếu chuyện muốn đánh giá, tôi liền đi theo xem náo nhiệt.



Thời điểm Thuận tử dẫn Bạch Vân Phi đến ngự hoa viên, lông mi An Ninh đều dựng thẳng lên, lập tức muốn đứng lên, tôi đứng ở sau đại thụ mà tâm cũng muốn treo lên, đây là đang định đánh nhau à? Cũng may An Ninh vừa dạy dỗ Tiểu Long Hà một chút, đã hả giận, tâm tình tốt lên rất nhiều, cũng không nóng vội, thấy Thuận tử đi trước dẫn đường liền biết rõ phía sau là Bạch Vân Phi.



“Thì ra là ngươi!” An Ninh nhíu mày.



“Bạch Vân Phi bái kiến công chúa.” Bạch Vân Phi lạnh nhạt. Hắn đã sớm biết An Ninh là công chúa, cố ý biểu hiện lạnh nhạt đơn giản là muốn để An Ninh chán ghét hắn, lui cửa hôn ước này.



“Không nghĩ tới thế tử Vân Nam vương lại làm bằng hữu cùng một tên côn đồ trên đường!” An Ninh bị thái độ lạnh nhạt của Bạch Vân Phi làm tức nên cố ý nhắc tới sự tình lúc đó.



“Vi thần cũng không nghĩ tới, đường đường một công chúa cũng sẽ đánh nhau ở trên đường cái, trong lịch sử thật hiếm thấy!”



“Ngươi!” An Ninh tức đến khó thở, lại không thể phản bác, sau lại cười: ”Bản công chúa cũng không phải chỉ đánh nhau trên đường cái!” Lập tức rút roi tùy thân đánh tới Bạch Vân Phi. An Ninh hoàn toàn tức giận rồi!



Sau đại thụ, bọn người Lục Nhi đều ngây người: ”Thật là lợi hại! An Ninh công chúa lại còn mang theo roi bên người!”



“Đúng vậy, còn đánh nhau cùng phò mã tương lai!” Thanh Nhi cũng lẩm bẩm.


Cuối cùng, An Ninh vẫn đánh nhau với Bạch Vân Phi!



Còn chuyện An Ninh có thể vì đánh một trận cùng Bạch Vân Phi mà thích hắn hay không, tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy rõ khóe miệng Bạch Vân Phi nhếch lên, ít nhất, Bạch Vân Phi khẳng định là tưởng An Ninh sẽ hoàn toàn chán ghét hắn, sau đó làm loạn lên để từ hôn!



Kết quả cuối cùng, đương nhiên An Ninh không địch lại Bạch Vân Phi, không chỉ bị hắn đoạt lấy roi, còn được hưởng cảm giác bay trên không trung một phen. Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Bạch Vân Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế, trong khoảng thời gian chốc lát bay trên không trung ấy, An Ninh quyết định An Ninh công chúa nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự vô lễ của Bạch Vân Phi. Vì sao a, bởi vì, công chúa đại nhân nàng nhìn trúng Bạch Vân Phi rồi.



Vì vậy, sau khi Chu Doãn nghe được tin An Ninh và Bạch Vân Phi đánh nhau chạy tới, An Ninh đang nhìn Bạch Vân Phi từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa cười, làm cho Bạch Vân Phi sợ hãi trong lòng.



“An Ninh, muội xem hiện tại muội đang có bộ dạng gì! Còn không trở về sửa sang lại!’ Quả thật, sau một phen đánh nhau cùng Bạch Vân Phi, y phục của An Ninh có chút hỗn độn.



An Ninh liếc mắt nhìn Bạch Vân Phi thật sâu một cái, cười thật tươi với hắn rồi trở về rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen.



“Nương nương, người xem, Bạch Vân Phi kia không phải là người lần trước cứu người sao?” Thanh Nhi vui mừng nói.



“Đúng vậy.”



“Thì ra hắn là thế tử của Vân Nam vương.” Thanh Nhi thở dài.



“Nương nương, người xem, An Ninh công chúa và Bạch Vân Phi thật xứng đôi!” Thanh Nhi nhìn hai người, không nhịn được nói.



” Cái gì? Sao ta lại không thấy vậy, Bạch Vân Phi kia cư nhiên làm bằng hữu cùng cái nữ lưu manh kia, phỏng chừng nhân phẩm cũng không được tốt lắm! Vật hợp theo loài thôi !” Lục nhi còn ghi hận Tiểu Long Hà.



“Phụt!” Vật hợp theo loài, nói vậy, Chu Doãn kia còn là huynh đệ kết nghĩa của Tiểu Long Hà! Ha ha ha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~



(Tác giả: tiểu kịch trường

Đánh nhau xong ~~~~~~~~~

An Ninh: Bạch Vân Phi, bản công chúa coi trọng ngươi, ngươi tốt nhất là theo bản công chúa, nếu không, bản công chúa cũng không để ý đến việc cường thưởng dân nam!

Bạch Vân Phi:…

Tránh ở sau đại thụ, Mị Nhi :…

Nghe tin mà đến, hoàng thượng:…)

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 3


Đến thế giới này đã một tháng, tôi đã hoàn toàn quán triệt chính sách “Lấy lòng thái hậu, lánh xa hoàng thượng”, mỗi ngày đều đi thỉnh an người cô thái hậu, sau đó trở lại Lãm Nguyệt Cung mốc meo, trở thành sâu gạo một cách triệt để.



Đương nhiên, việc đầu tiên tôi làm là chỉnh đốn lại trên dưới Lãm Nguyệt Cung, khiến cho bọn họ nhận ra tôi giờ đã khác trước, khỏi phải cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi tôi trừng phạt họ. Mỗi ngày toàn là lo lắng nơm nớp sợ sệt, tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.


Kết quả là, người trong Lãm Nguyệt Cung nửa tháng nay đã có chút thay đổi, khi nói chuyện với tôi cũng không đến mức dè dặt cẩn trọng như trước. Tuy rằng đại đa số vẫn không tin tôi thật sự thay đổi trở nên tốt tính hơn, nhưng không sao, thời gian còn dài!


Về phần cái tên hoàng đế kia, từ khi đến đây tôi còn chưa thấy mặt, còn tưởng rằng Văn Mị Nhi  đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi nên hắn cố ý muốn dằn mặt thật lâu đây, ngờ đâu nghe Lục Nhi nói mới biết, hoàng thượng gần đây thường thường xuất cung, sau đó khi trở về thì mặt mày hớn hở, tôi hiểu ngay tình tiết trong tác phẩm đã bắt đầu rồi. Hoàng thượng đang gặp gỡ người đã định trong cuộc đời của hắn đây mà, vì vậy mới không thèm đếm xỉa tới tôi.


Hôm nay, tôi lại đi tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu rất là hiền lành kéo tay của tôi, “Mị Nhi à, ai gia có nấu một ít cháo, hoàng thượng thích nhất ăn món cháo tự tay ta nấu này. Chờ lát nữa cháu giúp ta đưa qua cho hoàng thượng, nói ta bắt đầu phái cháu đi chăm lo cho chuyện ăn uống rồi tới cuộc sống hàng ngày của nó, đêm nay cháu cũng ở lại chỗ của nó đi.”


Tôi liền sợ ngây người, trán lấm tấm mồ hôi, tôi đang trốn tránh cái tên hoàng đế kia, vậy mà giờ phải dâng người lên cửa cho hắn đùa giỡn.


Hơn nữa, người ta khẳng định là không muốn thấy tôi! Nhưng thấy thái hậu cô cô của tôi trưng ra bộ dạng “Cái cớ ta tìm giúp cháu tốt như vậy, còn không mau đi”, ở trước mặt bà tôi chỉ có thể làm nũng nói lời cảm tạ rồi bưng cháo rời đi, ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thần linh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy!!!


Ra là thái hậu thấy hoàng thượng từ lúc cãi nhau tới giờ chưa từng tới Lãm Nguyệt Cung, mà tôi cũng có thái độ khác thường, không còn đi quấn quít lấy hoàng thượng nữa, tưởng rằng tôi cảm thấy quá mất thể diện, không có cách nào để xuống đài, vì vậy thái hậu liền cho tôi một cái bậc thềm đi xuống. Bà cũng chỉ là thương cháu gái nhà mình, hi vọng hoàng thượng cùng đứa cháu của mình có thể hòa thuận mĩ mãn.


Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể bưng cháo đi tìm hoàng thượng. Cùng lúc đó, cung nữ thái giám ở trong cung của hoàng thượng nhận được tin tức Văn Mị Nhi muốn tới thì rất khẩn trương.


Đương nhiên, khẩn trương nhất phải kể tới hoàng đế Chu Doãn, trong lòng hắn ai thán: “Mẫu hậu sao lại muốn hại ta như vậy, nếu ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung này thì thật tốt. Ai quy định hoàng thượng phải ở trong cung mới được, có ai biết hoàng thượng giống như chim bị nhốt không, khổ ơi là khổ.” 

Lúc này, thái giám bên cạnh nói với Chu Doãn:

“Hoàng thượng, đến lúc đó ngài chỉ cần đưa ra một cử chỉ sai của nàng, rồi đuổi nàng đi không phải là được hay sao?”


Mắt Chu Doãn sáng ngời: “Đúng vậy, đó là một phương pháp hay!”, nhưng bỗng A Kỳ chạy tới báo tin: “Không được, hoàng thượng, tuy rằng Văn quý phi gần đây thu liễm chút ít, nhưng nhỡ nàng vì bị hoàng thượng chỉ ra cái sai mà đi trừng phạt cung nữ thái giám thì làm sao!”


A Kỳ này, tuy rằng tôi cũng không có bí mật điều tra, nhưng tôi phát hiện nàng vẫn trung thành truyền tin tức cho hoàng thượng, thế nên tôi liền sáng tỏ, người này chính là người mà hoàng thượng sắp xếp bên người tôi.


Tôi cũng không làm gì nàng, dù sao tôi cũng đã biết rồi, dù gì cũng tốt hơn là chẳng hay biết gì, cứ để nàng làm nhiệm vụ đi.


Đi đến trước cửa cung Chu Doãn, tôi hít sâu một hơi mới tiến vào. Tôi vừa mới bước qua cửa đã bị Chu Doãn giữ chặt, làm tôi giật cả mình. Không đợi tôi mở miệng, hắn liền mặt mày hớn hở nói có chuyện vui muốn cùng tôi chia sẻ.

Tôi thừa cơ hội này đánh giá hắn một chút, không thể không nói gen hoàng gia thật là tốt. Chu Doãn này trưởng thành quả không tệ, tác phong nhanh nhẹn, so với Tô Hữu Bằng trên phim còn tuấn tú hơn vài phần, một thân quý khí bức người, khí thế dù gì cũng là do hoàn cảnh tạo nên, bảo sao Văn Mị Nhi lại si mê hắn như vậy.


“Mị Nhi, Mị Nhi muội làm sao vậy, sao lại nhìn biểu ca như vậy, biểu ca có cái gì lạ à, hay là muội không muốn cùng ta chia sẻ?”, thấy tôi chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Chu Doãn giả bộ tức giận nói.


“A ... hoàng thượng, ngài có chuyện gì muốn chia sẻ với em vậy?”, tôi lấy lại tinh thần, giả bộ chờ mong hỏi hắn.


Kết quả hắn cũng không nói, chỉ nhận lấy bát cháo, rồi tự tay dắt tôi tới ngồi ở trên ghế tựa, nói đợi lát nữa mới nói cho tôi biết. Tiếp theo vừa uống cháo vừa khoa trương khen cháo mẫu hậu nấu rất ngon, lại còn khen tôi xinh đẹp, dùng một ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn tôi, khiến tôi từ trạng thái không hiểu cái gì đang diễn ra chuyển sang đỏ mặt.


Đương nhiên, dù là ai đi nữa, bị một soái ca vừa nhìn chằm chằm vừa cảm thán nàng thật xinh đẹp thì đều sẽ đỏ mặt thôi. Huống hồ, trước khi tôi xuyên qua còn chưa tốt nghiệp, càng chưa từng quen bạn trai bao giờ, vì vậy sẽ có một chút thẹn thùng.


Sau đó hắn buông bát cháo, đến bên người tôi, nói nhóm cung nữ thái giám bên người lui xuống, hắn muốn nói chuyện với tôi một chút, mà chuyện này bọn họ không được phép nghe. Đầu óc tôi có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì, tôi đây không có gì riêng tư muốn nói với hắn hết á.


“Ha ha, hoàng thượng, ngài có cái gì muốn nói với em thế?”, tôi dè dặt cẩn trọng xê dịch về đằng sau, sau đó cười gượng hỏi.


“Ta muốn nói chính là”, hắn áp sát vào tôi, “Ta muốn nói chính là, Mị Nhi, muội quả thực xinh đẹp đến mức không giống người…”. Tôi , tên này có còn bình thường không vậy.


Thấy tôi biểu hiện kinh ngạc, đương nhiên rồi, nhưng mà đó là những gì hắn nghĩ thôi, chứ thật ra thì ta là  cơ. Sau đó hắn nói tiếp: “... mà giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”

Tôi không còn lời nào để bình luận.


“A…, hoàng thượng, cô cô ...” tôi muốn nói, bác kêu tôi đưa cháo tới, giờ đã đưa tới rồi, tôi không quấy rầy nữa, cáo lui trước, kết quả vừa mới mở miệng đã bị hắn ngắt lời.


“Ai nha Mị Nhi, hôm nay không nói chuyện về cô cô, nói về hai ta đi, được không?” Xin nhờ, đó là cô của ta, nhưng ngươi thì phải gọi là nương (mẹ) chứ, còn nữa, được không cái gì, ai "hai ta" với ngươi, còn nữa, ta với ngươi không có gì để nói hết.


Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Chu Doãn lại nói: “Biểu ca muốn đưa muội một món bảo vật.", nói xong liền lấy ra hai cái cửu liên hoàn, giơ lên trước mặt tôi, “Đây là hai cái cửu liên hoàn bằng ngọc duy nhất trong thiên hạ, là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho biểu ca. Cao tăng nói, nam nhân nếu như có được cửu liên hoàn này, sẽ phú quý vô cùng, cả đời bình an. Nữ nhân nếu có nó, có thể giữ chặt tâm người đàn ông mà nàng muốn.”


Trong lòng tôi âm thầm tặng hai cái long não cho hắn, cho dù muốn lừa người cũng phải có chút kỹ thuật biết không, hãy hướng Bản Sơn đại thúc* mà học tập đi, muốn lừa người cũng không thể đưa món đồ chơi con nít này ra chứ.

*Bản Sơn đại thúc – Triệu Bản Sơn: là một danh hài nổi tiếng


Nhưng mà tôi cũng quên mất, ở niên đại này, Bản Sơn đại thúc còn chưa ra đời. Hoàng đế Chu Doãn bị tôi khinh bỉ ở trong lòng còn đang nói: “Biểu ca sau khi có được bảo vật này thì giữ lại một cái, còn một cái là để tặng cho người quan trọng nhất với ta, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cho biểu muội Văn Mị Nhi xinh đẹp của ta thôi.”


“Thật sao, cám ơn biểu ca nhiều!”, không thể không giả bộ hoan hô nhảy nhót, tôi lấy một cái cửu liên hoàn cầm trong tay xem xét ngắm nghía.


“Mị Nhi à, hồi nãy ta còn đang muốn đi tìm muội đưa lễ vật này. Ta còn có được một bí mật, vị cao tăng kia nói ai tháo ra được cửu liên hoàn này sẽ nhận được hạnh phúc lớn hơn nữa. Vị này là một cao tăng đắc đạo, cả đời tiên đoán cho vô số người, đều đã ứng nghiệm. Ta nghĩ, hai ta so một chút thử xem ai tháo cửu liên hoàn này ra được trước, ai thông minh hơn. Nếu biểu ca mở ra, ta phải đi tìm muội, ở trong cung của muội ít nhất mười ngày. Nếu muội mở ra trước, biểu ca ta sẽ để muội đến cung ta, ở lại ít nhất cũng mười ngày. Nội trong mười ngày chúng ta không xa rời nhau, muội có chịu không?”


Cũng hay, đúng lúc tôi cũng không muốn gặp hắn, hắn ra chủ ý này rất hợp ý của ta, “Tốt, muội nhất định sẽ cởi bỏ trước!”. Làm ra vẻ không chịu thua, tôi quăng cho hắn một ánh mắt khiêu khích!


Thấy tôi bị lừa, Chu Doãn rất cao hứng nói: “Chúng ta hãy trở về cung của mình để giải nó đi. Nhưng mà, muội hãy chờ đấy, biểu ca ta chắc chắn mở ra sớm hơn, có khả năng trong một canh giờ nữa là ta sẽ đến chỗ muội đó nha.”


Cứ giả bộ đi, ta cho ngươi giả bộ đấy, ai muốn ngươi tới, cửu liên hoàn này nếu ngươi muốn cởi bỏ chắc chắn không dễ dàng, trong lòng kẻ đã biết trước tình tiết phim như tôi rất vui sướng khi người gặp họa.


“Hoàng thượng, muội cũng đâu có ngu ngốc. Huynh chờ xem, từ nhỏ muội đã chơi cửu liên hoàn này rồi, phỏng chừng không cần nửa canh giờ là muội có thể tháo ra.”, tôi bày ra một bộ dáng thập phần tự tin.


“Được lắm, chúng ta vỗ tay lập lời thề.”, Chu Doãn lại nói, “Vì hạnh phúc ngày một nhiều hơn của chúng ta, chúng ta phải toàn lực giải cho bằng được cửu liên hoàn này, không được ăn gian.” Trong lòng tôi mắt trợn trắng, sao có thể như vậy được, ta trốn ngươi còn không kịp ấy chứ!


“Một lời đã định.” Tội vội vã vỗ tay sau đó thở phào nhẹ nhõm rời đi. Nhìn bóng dáng tôi đã đi xa, Chu Doãn cao hứng hoa tay múa chân, vui vẻ nói: “Nếu Văn Mị Nhi tuân thủ lời hứa, cả đời này nàng cũng đừng hòng gặp được ta. Ngay cả thần tiên nếu muốn cởi bỏ cửu liên hoàn kia, cũng phải mệt đến hộc máu.”



[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 2


Tôi sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó gọi A Kỳ tới.


”A Kỳ, ngươi cũng biết có một số việc ta nhớ không rõ lắm, lại mới vừa khiến Hoàng thượng tức giận, ngươi nói cho ta nghe một chút tình huống hiện tại đi, chuyện ta đã mạo phạm Hoàng thượng ấy.”

“Vậy… nương nương, nô tì phải nói từ chỗ nào?”, A Kỳ thấy tôi không có ý muốn trừng phạt gì thì to gan hơn một chút, hỏi lại.

“Đầu tiên, ta đã tiến cung từ bao giờ?”, tôi nghĩ một chút rồi nói.

“Hồi bẩm nương nương, người tiến cung năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã được ba năm. Người vừa mới tiến cung đã được phong làm Quý phi, Hoàng thượng thật sự rất sủng ái người!", A Kỳ liếc nhìn tôi một cái, lại cúi đầu.

Sủng ái tôi? Hừ, nhìn giống như sủng ái lắm à, nếu thật sự sủng ái tôi như vậy, sao lúc tôi đang bệnh cũng không thấy ghé qua dù chỉ một lần? Nếu nói là hờn dỗi, vậy sao cả một câu thăm hỏi cũng không thấy có?


“Nhà mẹ đẻ của ta có chức vị gì, có những ai?”, suy nghĩ một chút, tôi thấy nên xem thử hoàn cảnh gia đình nhà mình có đủ lợi hại hay không, chỗ dựa có vững chắc hay không trước đã.

Nếu không đủ mạnh, chắc chắn không dám cãi nhau với hoàng đế, mà cãi nhau xong cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Hoàng thái hậu chẳng những không trách cứ mà còn chạy tới an ủi, vì vậy nhà mẹ đẻ chắc là thế lực không nhỏ.


A Kỳ kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, dường như đang không hiểu tại sao cả người nhà của mình mà tôi cũng không nhớ rõ, thấy tôi đang nhìn nàng chờ trả lời nên lập tức cúi đầu: “Hồi nương nương, phụ thân nương nương là tể tướng đương triều, Thái hậu nương nương là cô của người, người còn có một muội muội và một đệ đệ, muội muội là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao ...”


“Đợi chút, ngươi nói muội muội ta là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao, vậy cha ta có phải là Văn Chương không?”, tôi ngắt lời nàng, vội vàng hỏi.


Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không thể như vậy, tôi đã rất bi thảm rồi, đừng đả kích tôi nữa, tôi không muốn làm Văn Mị Nhi đâu! Cô ta chính là một đại pháo hôi (vật hi sinh, gặp toàn xui xẻo để làm nền cho nhân vật chính), sự tồn tại của cô ấy chỉ là một chướng ngại vật ở trên đường tình yêu giữa Chu Doãn và Tư Đồ Tĩnh, làm nền cho Chu Doãn thể hiện tình yêu với Tư Đồ Tĩnh và cho sự nhân từ của bọn họ mà thôi!!!!

Sự xuất hiện của cô ấy chỉ để khiến cho người xem thốt lên: “Thấy chưa, vị hoàng đế này thật nhân từ, cả nhà Văn quý phi làm chuyện quá đáng như vậy, Hoàng thượng lại không thèm so đo, thật sự rất nhân từ, nghe nói Tư Đồ tiểu thư cầu tình giúp cho cả nhà của Văn quý phi, Tư Đồ tiểu thư thật là thiện lương!”


Chết đi!


Tôi tuyệt đối không muốn biến thành như vậy, tuy rằng tôi không có hứng thú với Chu Doãn và ngôi vị hoàng hậu, cũng không thấy Tiểu Long Hà phản cảm gì hết, nhưng cũng không muốn bản thân cuối cùng phải rơi vào cái kết cục không khác gì bị phế cực kì bi thảm kia đâu ~


“Được rồi ... A Kỳ, hình như ta đã nhớ ra, ta cùng hoàng đế biểu ca là cùng nhau lớn lên đúng không?”

“Đúng vậy, nương nương, người đã nhớ ra rồi!”

“Ừm, A Kỳ, ngươi lui xuống đi, ta không còn chuyện gì cả!”, để A Kỳ lui xuống vì tôi cũng vừa nhớ ra, cung nữ A Kỳ này không phải là gián điệp của tên hoàng đế kia sao? Xem ra về sau phải chú ý một chút, không biết tình tiết bây giờ đã bắt đầu chưa, tôi phải chuẩn bị trước, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.



Tôi hiện tại có hai chỗ dựa vững chắc, cha của tôi là tể tướng, cô của tôi là thái hậu, chẳng trách thái hậu đối với tôi tốt như vậy, xem ra chỉ cần tôi không phạm phải chuyện gì lớn thì không ai có thể đụng đến tôi.


Hèn gì Văn Mị Nhi kiêu ngạo như thế, chỗ dựa vững chắc thế kia cơ mà! Còn vị phụ thân tể tướng kia của tôi, không thể để hắn phạm phải sai lầm như trên phim nữa. Nhưng mà, tôi vẫn nên cách xa cái tên hoàng đế kia một chút thì tốt hơn, sau này cũng không được phép kiêu ngạo thêm nữa, không thể ỷ lại vào chỗ dựa mà làm càn được.


Lúc này, thân phận tôi cũng giống như Hoàng hậu Trần Kiều, vợ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt vậy, đều có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Hán Văn Đế là ông ngoại của nàng; Hán Hiếu Văn hoàng hậu Đậu thị, vợ của Hán Văn Đế, là bà ngoại của nàng; Hán Cảnh Đế là cậu của nàng; Hán Vũ Đế là biểu đệ kiêm chồng nàng. Phụ thân thừa kế chức vị Đường ấp hầu, gia đình quý tộc khai quốc công thần Hán triều; mẫu thân là chị em cùng mẹ duy nhất với Hán Cảnh Đế lưu Khải - Quán Đào trưởng công chúa Lưu Phiêu, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy. Chỗ dựa này không thể nói là vững chắc bình thường được nữa rồi, có lẽ từ xưa đến nay không có một vị hoàng hậu nào có chỗ dựa vững chắc như thế đâu.

Biểu đệ hoàng đế kia còn ban cả kim ốc cho nàng ở*, ngàn vạn sủng ái chỉ dành cho một mình nàng, thật là không gì sánh bằng! Kết quả thế nào, còn không phải là kết cục bị giam cầm ở Trường Môn cung đó sao.

*thành ngữ "kim ốc tàng kiều" là từ tích này, ý chỉ sự sủng ái bậc nhất.

Hai đứa nhỏ vô tư thì sao, thanh mai trúc mã thì thế nào, chi phí áo cơm vẫn hưởng theo đãi ngộ của hoàng hậu không đổi thì sao, cuối cùng vẫn là bị bỏ quên.



Cẩn thận ngẫm lại, Văn Mị Nhi này với Trần Kiều có rất nhiều điểm tương tự, đều xuất thân từ gia đình thuộc loại khai quốc công thần, cũng cùng là thanh mai trúc mã đối với hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu (Hoàng hậu Trần Kiều là hoàng đế biểu đệ kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu, nói chung cũng không khác gì mấy), đều có thân thích là một người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ. Kết cục cũng giống nhau, đều là bị phế.



Chỉ cần tôi không kiêu ngạo giống Trần Kiều, chắc cũng không đến mức dính phải cái kết cục kia, tôi không có lòng tham muốn làm hoàng hậu, bởi lẽ đương nhiên, hoàng thượng sẽ không cho phép Văn gia có thêm một hoàng hậu. 

Văn gia đã đủ cường thế rồi, trong cung có một vị Hoàng thái hậu, một vị Quý phi, trên triều đình có một vị Văn thừa tướng, thế lực quá lớn. Hơn nữa hoàng thượng đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, không còn cần Văn thừa tướng giúp hắn xử lý chính sự nữa.

Hắn muốn chuyên chính, vì vậy nên Văn thừa tướng trong tay nắm quyền uy chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Hơn nữa, hoàng thượng chủ trương tước phiên, mà Văn thừa tướng lại ở phe đối nghịch, nếu hắn muốn tước phiên, phải tiêu diệt vật cản là Văn thừa tướng trước tiên. Vì thế Văn gia thật ra đang gặp nguy hiểm, tuy rằng hắn làm gì cũng sẽ chú ý thể diện của Thái hậu nên sẽ không quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói trước được.



Chuyện bây giờ tôi cần phải làm chính là an phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải trông chừng cha tôi, người cha làm thừa tướng kia của tôi cũng không nên gây chuyện mới được. Chờ tình tiết trong tác phẩm kết thúc, đến lúc đó, tôi phải cầu xin hoàng thượng để hắn thả tôi xuất cung, có Tư Đồ Tĩnh rồi, khẳng định là lúc ấy hắn ước gì tôi hãy biến xa xa ra.


Hắn cho dù niệm tình chúng tôi là biểu huynh muội, cũng chưa chắc sẽ cho tôi xuất cung. Có lẽ cần thuyết phục từng chút một, nếu hắn không đồng ý thì để tôi ở lại trong cung làm Quý phi cũng được, dù sao chỉ cần tôi không khiến hắn ghét thì hẳn là sẽ không ngại nuôi thêm một con sâu gạo đâu ha.



Về phần cái gì mà lập gia đình, tôi vốn không nghĩ tới, nhớ năm đó khi xem “Công chúa bướng bỉnh”, tôi chỉ thấy Tư Đồ Kiến Nam là được nhất, mà Tư Đồ Kiếm Nam thì chắc chắn trở thành em rể tôi rồi. Dù sao tôi không thể hoành đao đoạt ái (nôm na là cướp chồng), mà tôi cũng không có năng lực và cơ hội để làm việc đó.


Về phần hoàng đế, thôi cứ nhường cho Tiểu Long Hà kia đi, thể loại đó tôi không tiêu hoá nổi. Bạch Vân Phi thì lại là chồng của An Ninh công chúa, tôi cũng không thể đoạt lão công tương lai của cô “em chồng danh nghĩa” này được. Về phần thừa lại, aizz ╮(╯▽╰)╭, không nói cũng biết.



Nói không chừng chờ đến khi tình tiết trong tác phẩm chấm dứt, tôi có thể trở về thân xác cũ thì sao. Trong tiềm thức, tôi luôn luôn chờ mong ngày nào đó tôi đột nhiên trở về như cái hồi đột nhiên đến, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi ...

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 1


“Ưm ... má ơi, đầu đau quá ...” Sáng sớm, tôi còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn thì cơn đau đầu đã ập tới.



“Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh, để nô tì đi bẩm báo cho Hoàng thượng cùng Thái hậu ngay!”, một giọng nói vui vẻ ở bên cạnh truyền tới, khi tôi mở mắt ra thì chỉ kịp nhìn thấy một phần góc áo tung bay.


Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, chỗ này không phải là phòng của tôi! Tôi nhớ rõ ràng mình đang ngủ ở trong phòng, tại sao khi tỉnh dậy lại ở đây? Cái vụ xuyên không chỉ là nói đùa thôi mà? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên không, nhưng đều là giả ... giả ...


“Nương nương, người uống thuốc trước đi, uống thuốc rồi sẽ thấy đỡ đau đầu hơn”, một cô gái mặc đồ cung nữ bưng một bát thuốc đến trước mặt tôi.



Tôi lấy lại tinh thần, nhận bát thuốc rồi uống cạn một hơi, mặc kệ chuyện là thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi tính tiếp.



“Ta bị làm sao vậy?”, uống thuốc xong, tôi mới có tâm trạng tìm hiểu tình huống hiện tại.



“Nương nương, người không nhớ rõ sao, người cãi nhau với Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm Điện*, bị Hoàng thượng làm cho tức giận, đùng đùng trở về cung, sau đó bị bệnh, thái y nói người bị mắc mưa nên cảm lạnh”, cung nữ nói xong thì dè dặt cẩn trọng nhìn tôi, hình như rất sợ tôi.


*Thư Hương không tra được nơi hoàng đế Minh triều nghỉ ngơi gọi là gì, nên dùng nơi mà hoàng đế Thanh Triều nghỉ ngơi, Dưỡng Tâm Điện



Sau đó lập tức bước tới gần tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nương nương, người đừng nóng giận, Hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau khi người khỏi sẽ ban thưởng thật nhiều thứ quý giá, Hoàng thượng vẫn rất thích người ...”



“Đươc rồi, các ngươi lui xuống hết đi”, tôi nói với những cung nữ đang đứng đầy trong phòng, “Ngươi ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”, chỉ giữ lại cung nữ vừa bưng thuốc cho tôi. “Cơn đau đầu này cũng thật ghê gớm, trong đầu ta lúc này nhức nhối khó chịu quá, không nhớ được gì cả, ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì, ta nhớ không rõ cho lắm ...”, tôi xoa xoa thái dương, thấp giọng nói. 

“Nô tì tên là A Kỳ, nương nương, người không sao chứ, có cần nô tì truyền thái y không?”, trên mặt của nàng hiện ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi, vừa nói xong đã định đi gọi người. Tôi vội vàng gọi nàng lại, khoát tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.



“Ta không sao cả, ngươi đừng kích động, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta và Hoàng thượng lại cãi nhau?”



“Chuyện này ...”, nàng ấp úng, cẩn thận liếc mắt nhìn tôi một cái, giống như là đang sợ tôi sẽ phát cáu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đã nửa tháng rồi Hoàng thượng không tới Lãm Nguyệt Cung, vì vậy người đến Dưỡng Tâm Điện tìm Hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ, sau đó người nổi giận đùng đùng chạy về, nô tì cũng không biết người vì sao lại cãi nhau với Hoàng thượng ...”, có vẻ như nàng vô cùng sợ tôi, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.



“Được rồi, ngươi lui xuống đi, đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết không?”



“Nô tì đã biết, nô tì sẽ không nói!”, nhìn dáng vẻ thất kinh của nàng, tôi thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.



Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, bỗng dưng không cầm được nước mắt. Tôi rất nhớ ba mẹ, họ đã vất vả nuôi tôi ăn học như vậy, tôi đã có việc làm, có thể chia sẻ gánh nặng với ba mẹ được rồi, tự nhiên đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ này. Cũng không biết cơ thể của tôi thế nào, có phải đã chết rồi không, nếu tôi mà đã chết thật rồi, “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” như vậy, ba mẹ hẳn là đau lòng lắm! Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, tôi nguyền rủa ông ăn mì ăn liền không có gói gia vị, uống sữa chua không có ống hút, cho dù nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn! ! ! ! ! !



Cứ vừa khóc vừa nguyền rủa ông trời đáng ghét, ta ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.



Ngày hôm sau


Đang ngủ thì tôi đột nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa, tôi liền đưa tay gạt thứ trên mặt mình ra, đang chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nghe một tiếng kinh hô bên tai. Tôi vội mở mắt, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên giường, tầm bốn mươi tuổi, khắp người phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy yêu thương, bên cạnh bà là một cô bé đang giương cái miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là cô bé đó. Tôi quay đầu nhìn bác gái ung dung đẹp đẽ quý giá kia, bối rối không biết làm gì tiếp. Tôi vừa mới gạt tay của bà ra, không biết bà có tức giận không nữa.



“Mị Nhi à, vẫn còn giận sao, bác đã mắng hoàng nhi thay cháu xả giận rồi. Nó là nam nhân, còn là biểu ca của cháu, nên nhường nhịn cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, sau này cháu cũng nên sửa đổi tính tình một chút, chỉ mỗi chuyện quốc sự thôi cũng đã đủ khiến hoàng nhi mệt rồi, cháu là phi tử của nó mà còn không thông cảm được thì ai có thể thông cảm nó nữa đây? Mị Nhi nói xem có đúng không?”, nói xong mỉm cười nhìn tôi, thấy tôi gật gật đầu thì nói thêm: “Tuy nhiên, chuyện thế này không được lặp lại nữa, tức giận thì tức giận, cũng không được để cho bản thân mắc bệnh chứ. Cháu xem, mắc mưa một cái đã bệnh lâu thế này, cứ khiến bác cùng biểu ca cháu lo lắng mãi!”



Tôi vội vàng gật đầu, xem ra đây là Thái hậu, là bác của thân thể này, hèn gì chủ nhân trước của cơ thể này kiêu ngạo như vậy, dám cãi nhau với Hoàng thượng, thì ra là có chỗ dựa vững chắc! 

Thái hậu nhìn tôi không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị phát hiện ra cái gì khác thường, tôi không muốn bị người ta xem như yêu quái rồi bị hoả thiêu đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Cái tên này sao nghe quen tai vậy kìa, hình như đã từng nghe ở đâu rồi. 

Quên đi, mặc kệ, trước hết phải làm quen với hoàn cảnh một chút đã. Tôi ghét nhất là chỗ lạ, hoàn cảnh lạ, mấy chuyện đó khiến tôi cảm thấy không yên tâm, hơn nữa việc làm quen với hoàn cảnh mới rất phiền phức. Tôi mà đã quen với chỗ nào rồi thì sẽ không muốn đổi chỗ mới nữa, ví dụ như trường học, học ở đó bốn năm, bạn học của tôi đứa nào cũng thấy ngán nên đều hi vọng được nhanh chóng rời đi, nhưng tôi thì không như bọn họ. Đi tới một nơi khác, hoàn cảnh mới lạ sẽ khiến tôi không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là đi tới một thế giới hoàn toàn lạ lẫm như thế này...

(Đồng nhân) Công chúa bướng bỉnh chi Ta là Văn Mị Nhi



Công chúa bướng bỉnh chi Ta là Văn Mị Nhi



刁蛮公主之我是文媚儿
(Điêu ngoa công chúa chi ta là Văn Mị Nhi)

Tác giả: Tuý Ngoạ Thư Hương

Thể loại: ngôn tình, xuyên không, nữ phụ, hài, ngọt, HE

Độ dài: 83 chương

Tình trạng edit: đang lết dần

_____________________________________

VĂN ÁN

Tôi là sinh viên của một trường sư phạm, hiện đang thực tập. Tôi không được coi là thông minh gì lắm, có điều lại rất rất thích đọc tiểu thuyết, thường bị bạn bè gọi là "nghiện sách" hoặc "mọt sách". 
Tôi thích đọc sách, đọc tất cả những tiểu thuyết khiến cho tôi thấy hứng thú. Hai năm gần đây, tôi cực kỳ thích thể loại xuyên không, cái này cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, tôi chỉ chạy theo trào lưu thôi mà.

Tôi còn đùa với mấy đứa học trò: "Nếu cô đột nhiên chết hoặc mất tích thì cũng đừng lo, có khi cô đang xuyên không đấy" khiến cả đám cười ầm ĩ, còn nói tôi lậm tiểu thuyết quá rồi.

Dù sao tôi cũng chỉ coi đó là lời đùa, ai dè đến một ngày kia tôi xuyên không thật, xuyên tới một thế giới lạ lẫm, trở thành một nhân vật trong một câu chuyện quen thuộc, lại còn là nhân vật phản diện ...

_____________________________________

MỤC LỤC

Chương 13 *** Chương 14 *** Chương 15 *** Chương 16 ***
Chương 17 *** Chương 18 *** Chương 19 *** Chương 20 ***


Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

(Tây Du Ký đồng nhân) Chẩm yêu lão thị nhĩ tam thập đề

Đam mỹ/Tây Du Ký đồng nhân
-----------

[Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh/ Hầu Đường] Chẩm yêu lão thị nhĩ tam thập đề

Tác giả: 七十二疑冢


Thể loại: đồng nhân Tây Du Ký, phim "Tây Du Ký 2: Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", đam mỹ, đoản văn, Tôn Ngộ Không x Đường Tăng, ngọt, sủng

Tình trạng: Hoàn

Nguồn: http://suspected-burial.lofter.com/post/255235_9f366ad



(Edit chui vì rất xoắn xuýt cp này, không vì mục đích thương mại, chưa xin phép, làm ơn không mang ra khỏi blog này)


1. Gặp gỡ được định sẵn

Năm trăm năm trước, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung bị đè dưới chân núi Ngũ Hành Sơn.

Mười kiếp luân hồi, Kim Thiền Tử khinh nhờn Phật pháp bị biếm hạ xuống phàm trần.



"Quan Âm Bồ Tát dặn dò lão Tôn ta bảo vệ một hoà thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, không phải là ngươi chứ?"

"Chắc là không phải đâu ..."


2. Cùng làm ra chuyện ngu ngốc

"Ngộ Không, ngươi không thể giết bọn họ!"

"Bọn chúng là yêu quái!"

"Ngươi cũng vậy mà!"

"....."

"Nếu ngươi muốn giết họ thì phải bước qua ta đã!"



"A-------"




"Tiểu tăng ... sát sinh rồi."

"....."

(Cái này ai xem phim chắc hiểu ha =))))



3. Người quan trọng nhất

Tôn Ngộ Không cắn một miệng đào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ tại sao hắn nhất định phải bảo vệ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh?

Sau đó lại vô thức theo thường lệ mà đưa quả đào ngon nhất cho tiểu hoà thượng.


4. Mỗi người một ngả

"Ta và ngươi ... duyên phận đã tận."


5. Hoà giải

"Từ giờ ta chỉ tin một mình ngươi."


6. Đột nhiên li biệt

"Giết ta đi."


"Một kiếp ngươi chưa trở lại, ta sẽ đợi ngươi một kiếp. Mười kiếp ngươi vẫn chưa trở lại, ta sẽ đợi ngươi mười kiếp."


7. Lời yêu chưa kịp nói

Tôn Ngộ Không cõng kim thể của tiểu hoà thượng.

Suốt cả chặng đường hắn cứ ôm khư khư một quả đào chín.


8. Gương mặt quen thuộc

Đường Tam Tạng vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt lông lá của đại đồ đệ.


9. Cảm giác lạ lùng

Tiểu hoà thượng chăm chú ăn quả đào chín.

Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn đôi môi ướt đẫm nước đào của ai kia.


10. Bắt nạt

"Ôi ... Tôn giá, trả quả đào lại để tiểu tăng ăn hết cái đã. Đừng để lãng phí đồ ăn, mỗi một hạt gạo, mỗi một quả chín đều do trời cao ban ân, mỗi một sinh mệnh đều kì diệu như vậy đấy."


11. Trợ giúp

Đêm qua Đường Tam Tạng ngủ rất ngon giấc, còn Bát Giới thì bị muỗi cắn đến mức biến dạng thành cái bao.

Bởi vì tối hôm qua người đuổi muỗi là Tôn Ngộ Không.


12. Đột nhiên lại gần

Tôn Ngộ Không vừa đi dò đường về thì thấy tiểu hoà thượng đang chăm chú làm gì đó dưới ánh nến.

Hắn lặng lẽ không tiếng động tới gần tiểu hoà thượng. Một bóng đen bất ngờ tiến tới khiến tiểu hoà thượng giật mình, Tôn Ngộ Không ngay lập tức giữ chặt tay y để tránh bị kim đâm trúng.

"Tiểu hoà thượng, sao không ngủ, ngồi đây làm gì?"

"Quần áo của ngươi bị rách vài chỗ, ta vừa xin được ít vải bố từ chủ nhà, tính may cho ngươi một bộ mới."

Tiểu hoà thượng chậm rãi nói, đôi mắt như phản chiếu ánh nến lay động.


13. Bắt đầu làm việc nhà

Hôm đó tá túc tại nhà của một đôi vợ chồng già.

Tôn Ngộ Không lấy nước sạch từ dưới sông, Đường Tam Tạng phụ họ tưới nước trồng rau.


14. Bộ dáng lúc ngủ của ngươi

Đường Tam Tạng hiếm khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không ngủ.

Tôn Ngộ Không lại luôn ngắm nhìn bộ dáng chìm vào giấc ngủ của Đường Tam Tạng.


15. Hiểu lầm

Tôn Ngộ Không từ phía sau lặng lẽ tiến lại gần tiểu hoà thượng.

"Ngộ Không, ngươi lại tính hù doạ ta phải không?"


16. Say rượu

(Người xuất gia không thể uống rượu, vì vậy tác giả quyết định viết ra chuyện không thật) (lạy tác giả =)))

Tới lượt Sa Ngộ Tịnh trực đêm, Trư Bát Giới trong lúc ngủ nói mớ "Cao Lão trang" tới tám lần, Đường Tam Tạng niệm "A Di Đà Phật" mười lăm lần, Tôn Ngộ Không gọi "tiểu hoà thượng" mười hai lần, "sư phụ" bảy lần.


17. Dắt tay

Vượt qua cầu treo giữa vách núi, Tôn Ngộ Không sợ tiểu hoà thượng bị ngã, vì thế tranh đi trước, nắm chặt tay của tiểu hoà thượng.

Sau khi an toàn qua tới bên kia, lập tức buông tay ra.


18. Bế kiểu công chúa

Sư đồ bốn người đi tới một sườn núi.


"Tiểu hoà thượng, để lão Tôn bế ngươi qua."

"Ấy, ấy, Ngộ Không ngươi từ từ đã!"

Đường Tam Tạng cuống quýt ôm lấy cổ của Tôn Ngộ Không.



"Nhị sư huynh, rõ ràng Bạch Long Mã có thể đưa sư phụ qua khỏi sườn núi, sao đại sư huynh còn phải bế người qua làm chi?"



"Sa sư đệ, thứ ngươi không biết còn nhiều lắm."


19. Thổ lộ

"Sư phụ, lão Tôn sẽ luôn bảo vệ ngươi."


20. Lắm kẻ dư thừa

Tôn Ngộ Không cảm thấy việc hộ tống tiểu hoà thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh không cần nhiều người như vậy.


21. Tạm thời rời khỏi

"Hầu ca, huynh đừng hoảng loạn như vậy, sư phụ chỉ đang đi tắm thôi, tí nữa sẽ quay lại."


22. Tương tư

Tối khẳng vong khước cổ nhân thi, tối bất tiết nhất cố thị tương tư.
Thủ trứ ai phạ nhân tiếu, hoàn phạ nhân khán thanh

(Đáng quên nhất là vầng thơ cổ nhân, chẳng đáng màng đến nhất là tương tư.
Níu kéo yêu thương sợ người chê cười, còn sợ người nhìn thấu- bản dịch của Jacky Phan trong bài "Tương tư", OST Hậu Tây Du Ký 2000)


23. Bạo lực gia đình

Kim cô chú, gia bạo thần khí, ngữ âm khống chế, bao giáo bao hội, Đông Hải Quan Âm xuất phẩm, đồng tẩu vô khi.

(Dịch nôm na là: chú Kim cô, thần khí dùng trong bạo lực gia đình, voice control, bảo đảm giáo dục bảo đảm lĩnh hội, cộp mác Đông Hải Quan Âm, chất lượng đảm bảo không lừa già dối trẻ =)))))


24. Vấn đề thể diện

"Bát Giới, đợi Ngộ Không tỉnh thì giúp ta khuyên bảo nó một chút biết không?" Đường Tam Tạng nói với Bát Giới, tay vẫn lần theo chuỗi tràng hạt, bộ dạng giống như sợ Bát Giới không đồng ý.


"... Được rồi, cứ giao cho con." Bát Giới vỗ ngực nói, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ không cam tâm tình nguyệt. Thể diện của bọn họ cơ mà, gã có tội tình gì chứ.


25. Chuyện đi ngủ

"Hầu ca, hôm nay vẫn chưa tới lượt huynh trực đêm mà."


"Nói nhiều, lão Tôn cần yên tĩnh."


26. Nịnh nọt

"Ta nghe theo sư phụ."

"Ngộ Không nói là được."


27. Cá cược

Đám khỉ ở Hoa Quả Sơn đã từng đánh cược, cược rằng sư phụ của Đại Thánh chắc chắn là một cao nhân lớn tuổi thành thục.

Đến một hôm Trư Bát Giới ghé qua Hoa Quả Sơn, tiết lộ một câu: "Sư phụ tuổi còn trẻ, các ngươi đều đoán lố cả rồi", lúc đó cả đám mới biết là mình đã đoán sai bét hết.


28. Nếu không gặp ngươi ...

Kim Thiền Tử đã đợi Tề Thiên Đại Thánh chín kiếp.

Nếu như kiếp này đã được một lần tình cờ gặp gỡ ... vậy Tôn Ngộ Không không muốn phải lìa xa một lần nữa.


29. Ước định

"Lão Tôn bảo vệ ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh, sau đó ngươi phải lấy vòng kim cô ra trả tự do cho lão Tôn."


Gặp mặt Đấu Chiến Thắng Phật.


Tất cả mơ hồ như đã qua một đời.


30. Ngươi là của ta ...

"Ngươi đời đời sẽ là ... sư phụ của ta."