“Mị Nhi thỉnh an bác.” Mị Nhi thi lễ với thái hậu, đi đến bên thái hậu: ”Bác, người gọi Mị Nhi tới có chuyện gì ạ?” Sao thế? Chẳng lẽ là chuyện tôi xuất cung đã bị phát hiện? Thảm rồi! Không chừng sẽ bị mắng!
“Mị Nhi, cháu và hoàng thượng xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt thái hậu không tốt lắm, bà vốn tưởng rằng trước kia hoàng thượng không thích Mị Nhi là vì Mị Nhi quá cường thế, còn có chút điêu ngoa, bây giờ Mị Nhi đã sửa đổi rồi, tri thư đạt lý, rất tốt mà, tại sao hoàng nhi vẫn không chịu thân cận cùng Mị Nhi!
Nghĩ như vậy, thái hậu lắc đầu, thấy sắc mặt Mị Nhi không tốt, cho rằng bản thân dọa đến nàng, liền kéo Mị nhi ngồi xuống: ”Mị Nhi, ai gia biết, là hoàng nhi không tốt, ai, ngươi nói xem, hoàng nhi sao lại không thấy được điểm tốt của ngươi chứ?”
“Bác, biểu ca rất thương ta, dù sao ta với biểu ca cũng là thanh mai trúc mã, bác không cần lo lắng.” Tôi cười, hi vọng bà không kéo tôi và Chu Doãn lại gần nhau, hiện tại, tôi và Chu Doãn cơ bản cũng coi như là vừa nhìn đã ghét rồi.
Thì ra là chuyện này, làm tôi tưởng chuyện xuất cung bị phát hiện chứ, may mắn không phải. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đứng dậy đứng phía sau thái hậu, bóp vai cho bà, có lẽ trước kia Văn Mị Nhi không thường xuyên làm loại chuyện này, cho nên lúc tôi vừa tới nơi này, vì lấy lòng thái hậu mà bóp vai cho bà, bà rất cao hứng.
“Mị Nhi, ngươi phải biết rằng, dù cho là thanh mai trúc mã nhưng nếu không thường ở bên cạnh hoàng đế bồi đắp tình cảm thì không được. Hiện tại còn ai gia, có ai gia làm chỗ dựa, nhưng đợi khi ai gia mất, ngươi và hoàng nhi cứ như vậy thì bảo ta yên tâm thế nào đây! Xem ra phải làm cho hoàng nhi phong ngươi làm hậu mới được!” Thái hậu nghĩ rằng, nếu Mị Nhi được phong làm hậu, lại có Văn gia làm chỗ dựa, cho dù bà có mất, Mị Nhi cũng có thể an tâm không lo. Không thể không nói, thái hậu rất thương yêu Mị Nhi.
Nghe xong lời thái hậu nói, mũi tôi lập tức thấy chua xót. Cho dù bà là thái hậu tôn quý, cho dù bà luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, nhưng bà rất vẫn cố gắng vì tôi mà tranh thủ những thứ tốt nhất!
“Bác, người đừng nói đến những điềm xấu này nữa, bác nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi. Có phong hậu hay không, ta không quan tâm. Dù sao hoàng thượng cũng là biểu ca của ta, thật sự sẽ không bắt nạt ta, ta chỉ muốn được hầu hạ bác là tốt rồi.” Cố gắng để tiếng nói của bản thân trở nên bình thường, không muốn để thái hậu nghe thấy tiếng nức nở của tôi, nhưng dường như không thành công.
“Mị Nhi, đã lớn như vậy còn khóc nhè! Sinh lão bệnh tử là chuyện thật bình thường, bác đều đã thấy qua, ai! Chuyện bác không yên lòng chính là về ngươi và hoàng nhi.” Thái hậu xoay người lại, lau nước mắt cho ta.
“Bác…” Ngồi xổm xuống, áp mặt lên đùi thái hậu, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.
--------------------------- Ta là dải phân cách có chút thương cảm --------------------------
Trong tay bưng bát cháo bổ, tôi vừa bất đắc dĩ lại xót xa đi đến ngự thư phòng của Chu Doãn. Thái hậu bảo tôi mang cháo bà tự tay nấu cho hoàng thượng, tôi lại không thể cự tuyệt một người một lòng muốn tốt cho tôi, chỉ có thể kiên trì đi tới ngự thư phòng.
Ngự thư phòng
Sự tình tương tự đang tiếp diễn…
“A Kỳ, đã thật lâu Văn quý phi không đến chỗ ta, tại sao hôm nay đột nhiên lại tới?” Chu Doãn có chút nghi ngờ. Tuy rằng hắn có chút sợ hãi với Văn Mị Nhi càng ngày càng bưu hãn, nhưng dạo này Văn Mị Nhi thực sự rất yên tĩnh, giống như đã quên hắn rồi vậy, hôm nay sao lại đột nhiên tới nữa? Thật sự khó hiểu! Người hầu hạ trong ngự thư phòng cũng vì Văn Mị Nhi kiềm chế mà sợ hãi nàng giảm đi không ít.
“Hồi hoàng thượng, là thái hậu để Văn quý phi đến hầu hạ hoàng thượng.” A Kỳ trả lời.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Chu Doãn phất phất tay, có chút nhụt chí. Hắn thật vất vả mới khiến Văn Mị Nhi không dây dưa với hắn nữa, nhưng thái hậu luôn cố tình để Mị Nhi tới chỗ này. Hắn lại không thể cự tuyệt, đó là bất hiếu, chỉ có thể tìm cách đối phó Văn Mị Nhi.
“Hoàng thượng, đây là cháo thái hậu bảo ta đưa tới, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi.” Tôi vào ngự thư phòng, đặt bát cháo trên thư án, nói với Chu Doãn. Bởi tâm trạng có chút trầm trọng, tôi có chút lạnh nhạt.
“Ừm, Mị Nhi, ngươi còn phải nói sao, tay nghề của mẫu hậu đúng là càng ngày càng tốt.” Thấy tâm tình của tôi không tốt, Chu Doãn bưng cháo, ăn một ngụm, khoa trương nói với tôi. Tôi thấy bộ dáng buồn cười của hắn nhịn không được cũng cười cười.
Nhìn thấy tôi có chút ý cười, Chu Doãn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng chính hắn cũng không rõ tại sao lại không muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt như thể chẳng còn hứng thú với cái gì của tôi. Đại khái là do mỗi lần Mị Nhi đến đều cười thật xán lạn, quấn quít lấy hắn, bỗng nhiên thấy cảm xúc nàng sa sút, bộ dáng có chút không khỏe, Chu Doãn nghĩ như vậy.
“Mị Nhi à, nếu không có việc gì…” Chu Doãn do dự mở miệng.
“Bác muốn tối hôm nay ta và ngươi …” Tôi mở miệng ngắt lời hắn. Tuy rằng tôi không muốn gặp Chu Doãn, hắn cũng không thích tôi, nhưng vì không muốn thái hậu thất vọng, tôi quyết định đêm nay ở cùng Chu Doãn.
“A~~~~ việc này…” Mặt Chu Doãn lập tức cứng lại.
“Ta thấy hoàng thượng còn nhiều tấu chương trên bàn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý? Ta sẽ ở lại ngự thư phòng phụng bồi hoàng thượng xử lý quốc sự. Hoàng thượng, ngươi cứ xử lý quốc sự, ta ở đây đọc sách được rồi.” Lấy ra sách mang theo từ Lãm Nguyệt cung, tôi đi đến một cái ghế ngồi xuống .
Trước lúc đến, tôi đã suy nghĩ rồi, bồi hoàng thượng cái gì, để cho hắn phê tấu chương còn tôi thì đọc sách là được, tốt nhất là hắn nên có tấu chương, dù cho không có cũng phải tạo ra tấu chương để phê! Nhưng may mắn, quả nhiên Chu Doãn có tấu chương chờ phê duyệt.
Thấy tôi ngồi xuống đọc sách, Chu Doãn cùng Trần Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, không biết tôi có ý gì. Vì thế, Chu Doãn đành phải ngồi xuống phê duyệt tấu chương. Trần Lâm đứng bên cạnh hầu hạ. Trong ngự thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng bút lông loạt xoạt.
Buông bút son trong tay, Chu Doãn lười biếng duỗi thắt lưng, xoay xoay cái cổ có chút cứng ngắc, lập tức nghiêng đầu, thấy Mị Nhi vẫn đang đọc sách. Tinh tế đánh giá nàng, dường như đã thật lâu hắn không có để ý tới người biểu muội này. Mỗi lần thấy nàng, nàng đều trang điểm xinh đẹp. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh da trời, hình thức đơn giản không ít, thoạt nhìn thật thoải mái, lại đang lẳng lặng đọc sách. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng văn tĩnh như vậy của Văn Mị Nhi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét