Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 15

“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?” Tôi quyết định nhấn mạnh là chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


“Ha ha, không có gì.” Hắn sờ sờ mũi, nụ cười khiến người khác muốn đánh một phát. “Thì ra tiểu thư cũng là người yêu sách. Hôm nay gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên phận, tiểu thư thấy sao?”

“Phải không? Ta lại không nghĩ như vậy, hiệu sách này ai cũng có thể tới, ta vừa vào được một lúc mà đã gặp được khá nhiều người, theo như lời ngươi nói thì chẳng phải ta đều có duyên phận với bọn họ à?” Tôi nhìn hắn một cái thật sâu, xác định người này không thuộc loại người tôi thích.

“Khụ, tại hạ Tô Chiêu Diễn, không biết phương danh của tiểu thư là?” Hắn chắp tay với tôi, cười nói. Cười thật đẹp, đáng tiếc không phải loại người tôi thích. Kích động khi mới nhìn thấy mỹ nam qua đi, tâm tình của tôi đã bình phục lại.


“Ta đã lập gia đình!” Tôi bỗng nhiên có ý muốn trêu đùa, cười tủm tỉm nhìn phản ứng của hắn.


“Chuyện này, tại hạ không, không có ý nghĩ không an phận với tiểu thư …” Hắn nói xong thì đỏ mặt. Chỉ trêu chọc một chút, thế mà lại có thể nhìn thấy con người đào hoa đó đỏ mặt, đúng là ngoài tầm dự đoán!


"Ừm, ta còn tưởng rằng…” Tôi cố ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, chậm rì rì nói.


“Khiến tiểu thư hiểu lầm như vậy là tại hạ không đúng, tại hạ càn rỡ!” Nói xong bỗng nhiên khom người thi lễ với tôi. Này, tên này đang giả đò hay là thật vậy. Tôi hoài nghi nhìn hắn, hắn thế mà lại đỏ cả hai tai, ôi thần linh ơi!

“À, là ta hiểu lầm.”



“Tiểu thư, hôm nay hình như người rất vui vẻ?” Trên đường hồi cung, Thanh Nhi hỏi tôi.

“Đúng vậy. Hôm nay tìm được nhiều sách như vậy, đủ cho ta đọc trong thời gian rất lâu!” Ừm, hôm nay chơi rất vui, nhưng cũng mệt chết đi được, vẫn nên ở trong cung đọc sách tốt hơn, ít nhất là không có phiền toái gì.

“Vậy, tiểu thư, sau này chúng ta có thường xuất cung đi dạo không?”, Thanh Nhi chờ mong nhìn tôi.

“Không, mệt lắm!” Thấy tôi cự tuyệt, Thanh Nhi buồn bã, ỉu xìu gục đầu.

“Thanh Nhi ngốc, ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao, thỉnh thoảng xuất cung một chuyến thì không có việc gì, nhưng nếu nhiều quá sẽ không tốt, đã hiểu chưa?” Tôi nghiêm túc giải thích cho Thanh Nhi.

“Nhưng mà tiểu thư, không phải hoàng thượng đã đồng ý rồi sao?”

“Hoàng thượng đồng ý, nhưng thái hậu không đồng ý. Chúng ta là đang lén thái hậu xuất cung, nếu thái hậu biết được, dù cho ta là cháu gái của người cũng không tránh khỏi bị phạt. Ngươi nghĩ xem, từ xưa tới nay, nào có chuyện phi tần hậu cung có thể xuất cung dạo phố mà không có hoàng thượng đi cùng, chỉ riêng điểm này thôi thái hậu đã rất tức giận rồi!”

“Vâng, tiểu thư, em đã hiểu.” Thanh Nhi vẫn có chút thất vọng, nhưng đã không còn buồn bã ỉu xìu như trước nữa.


------------------------------- ta là dải phân cách ------------------------------


Hai nam nhân đang đứng trong một gian nhà dân ở kinh thành, một già một trẻ, lúc này nam nhân trẻ tuổi đang nói gì với đó lão giả khiến lão giả liên tục cau mày.


“Ngươi nói dường như thiếu gia gặp được nữ nhân khiến người cảm thấy hứng thú? Ngươi chắc chắn?” Lão giả trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, Tô quản gia, bình thường thiếu gia không quan tâm gì đến nữ nhân, cũng không để những nữ nhân này đến gần người, nhưng hôm nay, người lại chủ động tới gần nữ tử kia, còn chủ động bắt chuyện cùng nàng.” Nam tử mặt không chút thay đổi trả lời.

“Ồ ~~ thật vậy à! Ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?” Lão giả vuốt vuốt râu.

“Chuyện này, thuộc hạ không biết.” Nam tử có chút tự trách, thân là thị vệ bên người thiếu gia, thế mà lại không biết thân phận của người tiếp cận thiếu gia, thật tắc trách! Giờ phút này, lửa nóng phảng phất dấy lên hừng hực trong hắn ”Thuộc hạ đi điều tra lai lịch của nàng ta ngay!”


Thư phòng


Nam nhân tên Tô Chiêu Diễn mà Văn Mị Nhi gặp được hôm nay đang cầm một quyển sách. Cẩn thận nhìn, hắn chẳng phải là đang đọc sách mà đang ngẩn người. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, khiến nam nhân đang ngẩn ngơ trong phòng bừng tỉnh. Sau một tiếng “Tiến vào, cánh cửa bị đẩy ra, người bước vào chính là lão giả lúc nãy, cũng chính là Tô quản gia.

“Thiếu gia, người còn chưa đi nghỉ sao? Thức đêm rất hao tâm tốn sức, người vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.” Nói xong thì đặt bát canh đang bưng trên tay lên bàn.

“Toàn thúc, mấy thứ này kêu hạ nhân bưng tới là được, sao ngươi lại tự mình bưng tới!” Tô Chiêu Diễn buông sách, tự mình đón lấy cái bát.

“Ha ha, không sao, Toàn thúc muốn tự mình bưng tới cho thiếu gia. Thiếu gia, nhân lúc còn nóng, người ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.” Tô quản gia cười hiền lành, đẩy bát canh đến chỗ Tô Chiêu Diễn.

Thấy Tô Chiêu Diễn ngoan ngoãn ăn canh, Tô quản gia mới mở miệng: ”Thiếu gia, nghe nói hôm nay đi ra ngoài, người gặp một vị tiểu thư?” Sau đó còn cười tủm tỉm.

“Không, không có…” Tô Chiêu Diễn hoảng loạn xua tay, mặt lại đỏ lên.

“Thiếu gia, từ nhỏ ta đã nhìn người lớn lên, lão gia phu nhân đi sớm, nói một câu quá phận thì lão nô xem người như con đẻ của mình vậy. Vậy nên thiếu gia, nếu người có người trong lòng thì nói cho ta biết, ta đi cầu hôn giúp người…” Tô quản gia từ ái nhìn Tô Chiên Diễn.

“Thật sự không có, Toàn thúc, ngươi không cần lo lắng, nàng, nàng đã lập gia đình…” Ngữ khí Tô Chiêu Diễn nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp.


Thấy thế, Tô quản gia thở dài, từ nhỏ thiếu gia đã thành thật, hiện giờ khó khăn lắm mới để ý một người, thế mà người trong lòng đã gả cho người, ai! Thiếu gia đáng thương của ta!


“Thiếu gia, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm. Thiếu gia đừng nản chí, nữ tử trong thiên hạ còn nhiều mà!” Tô quản gia thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Chiêu Diễn, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài. Còn lại một mình Tô Chiêu Diễn đứng trong thư phòng, trước mắt phảng phất khuôn mặt xinh đẹp cùng với giọng nói thanh thuý của Văn Mị Nhi…


“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải ta cố ý !”


“Cám ơn ngươi.”


“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?”


Còn có câu kia “Ta đã lập gia đình!”


“Đến bây giờ ta còn chưa biết tên nàng.” Tô Chiêu Diễn thì thào tự nói, lập tức lại lắc đầu, thôi, người ta cũng đã lập gia đình, ta sao có thể có ý nghĩ không an phận, thật sự là không nên!



“Tô quản gia, thuộc hạ đã tra được lai lịch của vị tiểu thư kia!” Minh Nhất kích động báo cáo với Tô quản gia. Cuối cùng ta đã điều tra được người trong lòng thiếu gia là ai rồi, tùy thời tùy chỗ đều có thể nói cho chủ nhân những gì người muốn biết, đây mới là một thị vệ hoàn mỹ. Ừm, về sau ta càng phải nỗ lực! Trong lòng Minh Nhất tràn đầy quyết tâm.


Nhìn thấy Mình Nhất lại rơi vào suy nghĩ của bản thân, Tô quản gia thở dài:”Ngươi tra được gì?”


“Thuộc hạ tra được vị tiểu thư kia là thiên kim của tướng phủ, còn có, thiếu gia đã gặp mặt nàng không chỉ một lần. Lần trước thiếu gia ra ngoài mua sách cũng đụng phải nàng!”


“Phải không? Thiên kim tướng phủ sao, chắc là nhị tiểu thư rồi, nghe nói đại tiểu thư đã vào cung làm quý phi. Chỉ là, thiên kim tướng phủ, chúng ta sợ là không trèo cao được…”

“Có cái gì không thể, chúng ta nhưng là…” Minh Nhất không phục.

“Im miệng!” Tô quản gia không còn bộ dáng hiền lành vừa rồi nữa, nghiêm khắc dạy dỗ Minh Nhất, “Mấy câu này về sau phải giữ trong bụng cho ta, nếu để ta nghe thấy những lời này lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi đã hiểu chưa?”

Nhìn thần sắc nghiêm túc của Tô quản gia, Minh Nhất nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu “Dạ!”

“Nhưng mà…”, thấy Minh Nhất cúi đầu, Tô quản gia mới thu liễm sắc mặt, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: ”Không đúng! Rõ ràng thiếu gia nói nàng kia đã gả đi rồi, nhị tiểu thư của tướng phủ đã lập gia đình rồi sao?”

“Không, chắc là chưa?” Minh Nhất không chắc chắn lắc đầu.

“Không thể nào?!” Hai người liếc nhau, như nghĩ đến cái gì, đồng thời thốt lên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét