Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 17


Chu Doãn tỉ mỉ đánh giá Mị Nhi, nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên thấy Mị Nhi dời tầm mắt khỏi cuốn sách nhìn hắn một cái, hắn cả kinh, lập tức hồi thần, làm bộ như đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, cho dù tấu chương của hắn đã phê duyệt xong rồi.




Tôi ở bên này đang bồn chồn không yên, Chu Doãn này bị cái gì vậy, tôi đã sớm cảm giác được hắn đang nhìn, tôi cũng không phải là người chết, dù cho là ai đi nữa thì bị người ta nhìn chòng chọc nửa ngày không thể không có chút cảm giác nào. Tôi cho rằng hắn muốn nói gì với tôi, nhìn nhìn hắn, thế nhưng hắn lại kinh hoảng dời tầm mắt đi, tôi có chút chẳng hiểu. Sao lại thế, Chu Doãn không phải là có bệnh gì đó chứ, sao tôi có cảm giác, hắn hơi sợ tôi?



Chỉ là Mị Nhi không biết, thật ra là do Chu Doãn bỗng nhiên nhớ tới màn nàng bưu hãn đá Lương Quân Trác kia. Có lẽ đời này Mị Nhi sẽ không thể khiến Chu Doãn quên được màn này.



Không biết lúc nào, tới khi Chu Doãn quay đầu lại nhìn, Mị Nhi đã ngủ. Sách đã rơi xuống đất, một tay gối đầu, ngủ rất say.



Ngày hôm sau.



Lúc Mị Nhi tỉnh lại, Chu Doãn sớm đã vào triều. Nhìn xung quanh, bản thân còn nằm trên ghế dài trong ngự thư phòng, trên người có đắp chăn mỏng. Lục Nhi, Thanh Nhi bưng nước rửa mặt tới, thấy Mị Nhi đã tỉnh, vội đi hầu hạ rửa mặt. Hai người đã đi theo tôi lâu như vậy cũng biết tôi không muốn gặp hoàng thượng, cho nên sẽ không ở bên cạnh tôi nói những chuyện như hoàng thượng đối với tôi thế này thế nọ.



Không đợi hoàng thượng trở về, tôi rời ngự thư phòng, dạo bước vô định ở trong cung. Nói thật, phong cảnh của ngự hoa viên rất đẹp, tôi đã đi dạo vài lần rồi mà vẫn không thấy ngán.



“Gặp qua quý phi nương nương.” Một nữ tử mặc cung trang đi đến, nhìn thấy tôi đi dạo trong ngự hoa viên, từ xa xa đã hành lễ với tôi.



Tôi đến nơi này cũng đã được một thời gian, nhưng cũng chưa thấy qua mấy phi tử của Chu Doãn, một là Chu Doãn có ít phi tử, hai là do Văn Mị Nhi trước kia quá lợi hại, mấy phi tử đó đều trốn tránh tôi, nếu tránh không khỏi cũng đều hành lễ xa xa với tôi rồi ngay lập tức rời khỏi.



Tôi cũng không có cảm giác gì nhiều với chuyện đó, không có cung đấu tự nhiên là tốt, đầu óc tôi cũng không đủ tốt để đi đấu với các nàng. Với bộ dạng này của tôi, nếu thật sự phải đấu, khẳng định tôi một phát liền bị diệt; hiện tại các nàng nhớ kỹ ảnh hưởng tạo thành từ trước, còn có thái hậu chống lưng, với tôi không còn gì tốt hơn.



“Biểu tỷ, biểu tỷ!” Sau khi phi tử kia của Chu Doãn rời đi, tôi cũng không còn hứng thú đi dạo ngự hoa viên nữa, đang chuẩn bị quay về Lãm Nguyệt cung, thì thấy An Ninh hùng hùng hổ hổ chạy tới gần tôi, vừa chạy vừa hô to gọi nhỏ.



“Sao vậy, có chuyện vui gì hay sao mà lại khiến cho An Ninh cao hứng như vậy?” Nhìn An Ninh vừa chạy tới nơi, tôi trêu ghẹo nói.



“Biểu tỷ, ngươi thật lợi hại. Ta làm theo phương pháp ngươi bày cho, không chỉ bắt được Tiểu Long Hà, còn có thể dạy dỗ hắn một chút. Sau này, hắn sẽ không dám kiêu ngạo trước mặt ta nữa!” An Ninh đắc ý dào dạt.



“Ngươi làm gì hắn?” Tôi có chút tò mò hỏi.



“Ta bắt hắn cùng với mấy bằng hữu côn đồ lại rồi hung hăng đánh một chút!” An Ninh giơ nắm tay, bộ dáng rất đắc ý mãn nguyện. “Biểu tỷ, biện pháp của ngươi thật hiệu quả. Nếu ngươi không nói cho ta biết đối phó với hạng người nào thì phải dùng cách của hạng người đó, ta còn định một mình đấu với Tiểu Long Hà! Tiểu Long Hà có nhiều bằng hữu lưu manh hỗ trợ như vậy, ta nhất định sẽ chịu thiệt, nếu hắn có thể tìm người hỗ trợ, dĩ nhiên ta cũng có thể dùng thị vệ đi bắt hắn. Đám bao cỏ thùng cơm này tuy rằng vô dụng nhưng đi bắt người vẫn còn được!” An Ninh cao hứng nói.



Bọn họ cũng không phải mấy thị vệ vô dụng bình thường, Chu Doãn yêu thương muội muội như vậy, làm sao có thể cho nàng thị vệ vô dụng được, rõ ràng là những thị vệ nàykhông dám làm nàng bị thương, chỉ cùng nàng chơi đùa mà thôi.



“Vậy à?” Tôi cũng cười, tâm tình tốt lên không ít. Tính cách sáng sủa này của An Ninh quả nhiên có thể làm người khác quên mất ưu phiền. Về phần kết cục của Tiểu Long Hà, nàng có đi cáo trạng cái gì với hai ca ca kết nghĩa của nàng hay không thì kệ đi, An Ninh vui vẻ là tốt rồi, dù sao Chu Doãn cũng sẽ không làm gì An Ninh.



--------------- Ta là dải phân cách cho người hầu thân cận của An Bình ---------------



“Công chúa! Công chúa!” Nghe thấy có người gọi An Ninh, chúng ta quay đầu, chỉ thấy thái giám Thuận tử bên người Chu Doãn đang chạy lại đây. Vừa chạy vừa kêu, mặt mày hắn hớn hở, giống như có đại hỉ sự.



“Nô tài bái kiến quý phi nương nương, công chúa.” Thuận tử hành lễ.



“Thuận tử, ngươi tới tìm ta là do ca ca có chuyện gì sao?” An Ninh hỏi.



“Công chúa, có đại hỉ sự, người mau rửa mặt chải đầu trang điểm, hoàng thượng mời thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương vào cung du ngoạn, bảo người đợi ở ngự hoa viên.”



“Chờ cái gì chứ? Bạch Vân Phi kia muốn đến thì đến, sao lại muốn ta phải chờ?” An Ninh trợn trừng mắt lên. Biết hoàng huynh muốn để nàng cùng Bạch Vân Phi xem mắt mới an bài như vậy, mặc dù An Ninh không cao hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Không thể không nói An Ninh là một công chúa hiểu đại thể.



“Vậy biểu tỷ, ta đi về trước.” An Ninh nói với tôi rồi trở về cung.



“Quý phi nương nương, nô tài cáo lui.” Thuận tử cũng xin phép trở về ngự thư phòng với hoàng thượng.



“Nương nương, chúng ta…” Lục Nhi nhìn tôi, không biết là tiếp tục đi dạo hay hồi cung.



“Chúng ta? Chúng ta đương nhiên là đi theo xem!” Bạch Vân Phi và An Ninh gặp mặt, sẽ không thiếu chuyện muốn đánh giá, tôi liền đi theo xem náo nhiệt.



Thời điểm Thuận tử dẫn Bạch Vân Phi đến ngự hoa viên, lông mi An Ninh đều dựng thẳng lên, lập tức muốn đứng lên, tôi đứng ở sau đại thụ mà tâm cũng muốn treo lên, đây là đang định đánh nhau à? Cũng may An Ninh vừa dạy dỗ Tiểu Long Hà một chút, đã hả giận, tâm tình tốt lên rất nhiều, cũng không nóng vội, thấy Thuận tử đi trước dẫn đường liền biết rõ phía sau là Bạch Vân Phi.



“Thì ra là ngươi!” An Ninh nhíu mày.



“Bạch Vân Phi bái kiến công chúa.” Bạch Vân Phi lạnh nhạt. Hắn đã sớm biết An Ninh là công chúa, cố ý biểu hiện lạnh nhạt đơn giản là muốn để An Ninh chán ghét hắn, lui cửa hôn ước này.



“Không nghĩ tới thế tử Vân Nam vương lại làm bằng hữu cùng một tên côn đồ trên đường!” An Ninh bị thái độ lạnh nhạt của Bạch Vân Phi làm tức nên cố ý nhắc tới sự tình lúc đó.



“Vi thần cũng không nghĩ tới, đường đường một công chúa cũng sẽ đánh nhau ở trên đường cái, trong lịch sử thật hiếm thấy!”



“Ngươi!” An Ninh tức đến khó thở, lại không thể phản bác, sau lại cười: ”Bản công chúa cũng không phải chỉ đánh nhau trên đường cái!” Lập tức rút roi tùy thân đánh tới Bạch Vân Phi. An Ninh hoàn toàn tức giận rồi!



Sau đại thụ, bọn người Lục Nhi đều ngây người: ”Thật là lợi hại! An Ninh công chúa lại còn mang theo roi bên người!”



“Đúng vậy, còn đánh nhau cùng phò mã tương lai!” Thanh Nhi cũng lẩm bẩm.


Cuối cùng, An Ninh vẫn đánh nhau với Bạch Vân Phi!



Còn chuyện An Ninh có thể vì đánh một trận cùng Bạch Vân Phi mà thích hắn hay không, tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy rõ khóe miệng Bạch Vân Phi nhếch lên, ít nhất, Bạch Vân Phi khẳng định là tưởng An Ninh sẽ hoàn toàn chán ghét hắn, sau đó làm loạn lên để từ hôn!



Kết quả cuối cùng, đương nhiên An Ninh không địch lại Bạch Vân Phi, không chỉ bị hắn đoạt lấy roi, còn được hưởng cảm giác bay trên không trung một phen. Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Bạch Vân Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế, trong khoảng thời gian chốc lát bay trên không trung ấy, An Ninh quyết định An Ninh công chúa nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự vô lễ của Bạch Vân Phi. Vì sao a, bởi vì, công chúa đại nhân nàng nhìn trúng Bạch Vân Phi rồi.



Vì vậy, sau khi Chu Doãn nghe được tin An Ninh và Bạch Vân Phi đánh nhau chạy tới, An Ninh đang nhìn Bạch Vân Phi từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa cười, làm cho Bạch Vân Phi sợ hãi trong lòng.



“An Ninh, muội xem hiện tại muội đang có bộ dạng gì! Còn không trở về sửa sang lại!’ Quả thật, sau một phen đánh nhau cùng Bạch Vân Phi, y phục của An Ninh có chút hỗn độn.



An Ninh liếc mắt nhìn Bạch Vân Phi thật sâu một cái, cười thật tươi với hắn rồi trở về rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen.



“Nương nương, người xem, Bạch Vân Phi kia không phải là người lần trước cứu người sao?” Thanh Nhi vui mừng nói.



“Đúng vậy.”



“Thì ra hắn là thế tử của Vân Nam vương.” Thanh Nhi thở dài.



“Nương nương, người xem, An Ninh công chúa và Bạch Vân Phi thật xứng đôi!” Thanh Nhi nhìn hai người, không nhịn được nói.



” Cái gì? Sao ta lại không thấy vậy, Bạch Vân Phi kia cư nhiên làm bằng hữu cùng cái nữ lưu manh kia, phỏng chừng nhân phẩm cũng không được tốt lắm! Vật hợp theo loài thôi !” Lục nhi còn ghi hận Tiểu Long Hà.



“Phụt!” Vật hợp theo loài, nói vậy, Chu Doãn kia còn là huynh đệ kết nghĩa của Tiểu Long Hà! Ha ha ha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~



(Tác giả: tiểu kịch trường

Đánh nhau xong ~~~~~~~~~

An Ninh: Bạch Vân Phi, bản công chúa coi trọng ngươi, ngươi tốt nhất là theo bản công chúa, nếu không, bản công chúa cũng không để ý đến việc cường thưởng dân nam!

Bạch Vân Phi:…

Tránh ở sau đại thụ, Mị Nhi :…

Nghe tin mà đến, hoàng thượng:…)

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 16


“Mị Nhi thỉnh an bác.” Mị Nhi thi lễ với thái hậu, đi đến bên thái hậu: ”Bác, người gọi Mị Nhi tới có chuyện gì ạ?” Sao thế? Chẳng lẽ là chuyện tôi xuất cung đã bị phát hiện? Thảm rồi! Không chừng sẽ bị mắng!


“Mị Nhi, cháu và hoàng thượng xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt thái hậu không tốt lắm, bà vốn tưởng rằng trước kia hoàng thượng không thích Mị Nhi là vì Mị Nhi quá cường thế, còn có chút điêu ngoa, bây giờ Mị Nhi đã sửa đổi rồi, tri thư đạt lý, rất tốt mà, tại sao hoàng nhi vẫn không chịu thân cận cùng Mị Nhi!

Nghĩ như vậy, thái hậu lắc đầu, thấy sắc mặt Mị Nhi không tốt, cho rằng bản thân dọa đến nàng, liền kéo Mị nhi ngồi xuống: ”Mị Nhi, ai gia biết, là hoàng nhi không tốt, ai, ngươi nói xem, hoàng nhi sao lại không thấy được điểm tốt của ngươi chứ?”

“Bác, biểu ca rất thương ta, dù sao ta với biểu ca cũng là thanh mai trúc mã, bác không cần lo lắng.” Tôi cười, hi vọng bà không kéo tôi và Chu Doãn lại gần nhau, hiện tại, tôi và Chu Doãn cơ bản cũng coi như là vừa nhìn đã ghét rồi.

Thì ra là chuyện này, làm tôi tưởng chuyện xuất cung bị phát hiện chứ, may mắn không phải. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đứng dậy đứng phía sau thái hậu, bóp vai cho bà, có lẽ trước kia Văn Mị Nhi không thường xuyên làm loại chuyện này, cho nên lúc tôi vừa tới nơi này, vì lấy lòng thái hậu mà bóp vai cho bà, bà rất cao hứng.

“Mị Nhi, ngươi phải biết rằng, dù cho là thanh mai trúc mã nhưng nếu không thường ở bên cạnh hoàng đế bồi đắp tình cảm thì không được. Hiện tại còn ai gia, có ai gia làm chỗ dựa, nhưng đợi khi ai gia mất, ngươi và hoàng nhi cứ như vậy thì bảo ta yên tâm thế nào đây! Xem ra phải làm cho hoàng nhi phong ngươi làm hậu mới được!” Thái hậu nghĩ rằng, nếu Mị Nhi được phong làm hậu, lại có Văn gia làm chỗ dựa, cho dù bà có mất, Mị Nhi cũng có thể an tâm không lo. Không thể không nói, thái hậu rất thương yêu Mị Nhi.

Nghe xong lời thái hậu nói, mũi tôi lập tức thấy chua xót. Cho dù bà là thái hậu tôn quý, cho dù bà luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, nhưng bà rất vẫn cố gắng vì tôi mà tranh thủ những thứ tốt nhất!

“Bác, người đừng nói đến những điềm xấu này nữa, bác nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi. Có phong hậu hay không, ta không quan tâm. Dù sao hoàng thượng cũng là biểu ca của ta, thật sự sẽ không bắt nạt ta, ta chỉ muốn được hầu hạ bác là tốt rồi.” Cố gắng để tiếng nói của bản thân trở nên bình thường, không muốn để thái hậu nghe thấy tiếng nức nở của tôi, nhưng dường như không thành công.

“Mị Nhi, đã lớn như vậy còn khóc nhè! Sinh lão bệnh tử là chuyện thật bình thường, bác đều đã thấy qua, ai! Chuyện bác không yên lòng chính là về ngươi và hoàng nhi.” Thái hậu xoay người lại, lau nước mắt cho ta.

“Bác…” Ngồi xổm xuống, áp mặt lên đùi thái hậu, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.



--------------------------- Ta là dải phân cách có chút thương cảm --------------------------


Trong tay bưng bát cháo bổ, tôi vừa bất đắc dĩ lại xót xa đi đến ngự thư phòng của Chu Doãn. Thái hậu bảo tôi mang cháo bà tự tay nấu cho hoàng thượng, tôi lại không thể cự tuyệt một người một lòng muốn tốt cho tôi, chỉ có thể kiên trì đi tới ngự thư phòng.

Ngự thư phòng

Sự tình tương tự đang tiếp diễn…

“A Kỳ, đã thật lâu Văn quý phi không đến chỗ ta, tại sao hôm nay đột nhiên lại tới?” Chu Doãn có chút nghi ngờ. Tuy rằng hắn có chút sợ hãi với Văn Mị Nhi càng ngày càng bưu hãn, nhưng dạo này Văn Mị Nhi thực sự rất yên tĩnh, giống như đã quên hắn rồi vậy, hôm nay sao lại đột nhiên tới nữa? Thật sự khó hiểu! Người hầu hạ trong ngự thư phòng cũng vì Văn Mị Nhi kiềm chế mà sợ hãi nàng giảm đi không ít.

“Hồi hoàng thượng, là thái hậu để Văn quý phi đến hầu hạ hoàng thượng.” A Kỳ trả lời.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Chu Doãn phất phất tay, có chút nhụt chí. Hắn thật vất vả mới khiến Văn Mị Nhi không dây dưa với hắn nữa, nhưng thái hậu luôn cố tình để Mị Nhi tới chỗ này. Hắn lại không thể cự tuyệt, đó là bất hiếu, chỉ có thể tìm cách đối phó Văn Mị Nhi.

“Hoàng thượng, đây là cháo thái hậu bảo ta đưa tới, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi.” Tôi vào ngự thư phòng, đặt bát cháo trên thư án, nói với Chu Doãn. Bởi tâm trạng có chút trầm trọng, tôi có chút lạnh nhạt.

“Ừm, Mị Nhi, ngươi còn phải nói sao, tay nghề của mẫu hậu đúng là càng ngày càng tốt.” Thấy tâm tình của tôi không tốt, Chu Doãn bưng cháo, ăn một ngụm, khoa trương nói với tôi. Tôi thấy bộ dáng buồn cười của hắn nhịn không được cũng cười cười.

Nhìn thấy tôi có chút ý cười, Chu Doãn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng chính hắn cũng không rõ tại sao lại không muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt như thể chẳng còn hứng thú với cái gì của tôi. Đại khái là do mỗi lần Mị Nhi đến đều cười thật xán lạn, quấn quít lấy hắn, bỗng nhiên thấy cảm xúc nàng sa sút, bộ dáng có chút không khỏe, Chu Doãn nghĩ như vậy.

“Mị Nhi à, nếu không có việc gì…” Chu Doãn do dự mở miệng.

“Bác muốn tối hôm nay ta và ngươi …” Tôi mở miệng ngắt lời hắn. Tuy rằng tôi không muốn gặp Chu Doãn, hắn cũng không thích tôi, nhưng vì không muốn thái hậu thất vọng, tôi quyết định đêm nay ở cùng Chu Doãn.

“A~~~~ việc này…” Mặt Chu Doãn lập tức cứng lại.

“Ta thấy hoàng thượng còn nhiều tấu chương trên bàn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý? Ta sẽ ở lại ngự thư phòng phụng bồi hoàng thượng xử lý quốc sự. Hoàng thượng, ngươi cứ xử lý quốc sự, ta ở đây đọc sách được rồi.” Lấy ra sách mang theo từ Lãm Nguyệt cung, tôi đi đến một cái ghế ngồi xuống .

Trước lúc đến, tôi đã suy nghĩ rồi, bồi hoàng thượng cái gì, để cho hắn phê tấu chương còn tôi thì đọc sách là được, tốt nhất là hắn nên có tấu chương, dù cho không có cũng phải tạo ra tấu chương để phê! Nhưng may mắn, quả nhiên Chu Doãn có tấu chương chờ phê duyệt.

Thấy tôi ngồi xuống đọc sách, Chu Doãn cùng Trần Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, không biết tôi có ý gì. Vì thế, Chu Doãn đành phải ngồi xuống phê duyệt tấu chương. Trần Lâm đứng bên cạnh hầu hạ. Trong ngự thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng bút lông loạt xoạt.

Buông bút son trong tay, Chu Doãn lười biếng duỗi thắt lưng, xoay xoay cái cổ có chút cứng ngắc, lập tức nghiêng đầu, thấy Mị Nhi vẫn đang đọc sách. Tinh tế đánh giá nàng, dường như đã thật lâu hắn không có để ý tới người biểu muội này. Mỗi lần thấy nàng, nàng đều trang điểm xinh đẹp. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh da trời, hình thức đơn giản không ít, thoạt nhìn thật thoải mái, lại đang lẳng lặng đọc sách. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng văn tĩnh như vậy của Văn Mị Nhi.

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 15

“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?” Tôi quyết định nhấn mạnh là chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


“Ha ha, không có gì.” Hắn sờ sờ mũi, nụ cười khiến người khác muốn đánh một phát. “Thì ra tiểu thư cũng là người yêu sách. Hôm nay gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên phận, tiểu thư thấy sao?”

“Phải không? Ta lại không nghĩ như vậy, hiệu sách này ai cũng có thể tới, ta vừa vào được một lúc mà đã gặp được khá nhiều người, theo như lời ngươi nói thì chẳng phải ta đều có duyên phận với bọn họ à?” Tôi nhìn hắn một cái thật sâu, xác định người này không thuộc loại người tôi thích.

“Khụ, tại hạ Tô Chiêu Diễn, không biết phương danh của tiểu thư là?” Hắn chắp tay với tôi, cười nói. Cười thật đẹp, đáng tiếc không phải loại người tôi thích. Kích động khi mới nhìn thấy mỹ nam qua đi, tâm tình của tôi đã bình phục lại.


“Ta đã lập gia đình!” Tôi bỗng nhiên có ý muốn trêu đùa, cười tủm tỉm nhìn phản ứng của hắn.


“Chuyện này, tại hạ không, không có ý nghĩ không an phận với tiểu thư …” Hắn nói xong thì đỏ mặt. Chỉ trêu chọc một chút, thế mà lại có thể nhìn thấy con người đào hoa đó đỏ mặt, đúng là ngoài tầm dự đoán!


"Ừm, ta còn tưởng rằng…” Tôi cố ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, chậm rì rì nói.


“Khiến tiểu thư hiểu lầm như vậy là tại hạ không đúng, tại hạ càn rỡ!” Nói xong bỗng nhiên khom người thi lễ với tôi. Này, tên này đang giả đò hay là thật vậy. Tôi hoài nghi nhìn hắn, hắn thế mà lại đỏ cả hai tai, ôi thần linh ơi!

“À, là ta hiểu lầm.”



“Tiểu thư, hôm nay hình như người rất vui vẻ?” Trên đường hồi cung, Thanh Nhi hỏi tôi.

“Đúng vậy. Hôm nay tìm được nhiều sách như vậy, đủ cho ta đọc trong thời gian rất lâu!” Ừm, hôm nay chơi rất vui, nhưng cũng mệt chết đi được, vẫn nên ở trong cung đọc sách tốt hơn, ít nhất là không có phiền toái gì.

“Vậy, tiểu thư, sau này chúng ta có thường xuất cung đi dạo không?”, Thanh Nhi chờ mong nhìn tôi.

“Không, mệt lắm!” Thấy tôi cự tuyệt, Thanh Nhi buồn bã, ỉu xìu gục đầu.

“Thanh Nhi ngốc, ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao, thỉnh thoảng xuất cung một chuyến thì không có việc gì, nhưng nếu nhiều quá sẽ không tốt, đã hiểu chưa?” Tôi nghiêm túc giải thích cho Thanh Nhi.

“Nhưng mà tiểu thư, không phải hoàng thượng đã đồng ý rồi sao?”

“Hoàng thượng đồng ý, nhưng thái hậu không đồng ý. Chúng ta là đang lén thái hậu xuất cung, nếu thái hậu biết được, dù cho ta là cháu gái của người cũng không tránh khỏi bị phạt. Ngươi nghĩ xem, từ xưa tới nay, nào có chuyện phi tần hậu cung có thể xuất cung dạo phố mà không có hoàng thượng đi cùng, chỉ riêng điểm này thôi thái hậu đã rất tức giận rồi!”

“Vâng, tiểu thư, em đã hiểu.” Thanh Nhi vẫn có chút thất vọng, nhưng đã không còn buồn bã ỉu xìu như trước nữa.


------------------------------- ta là dải phân cách ------------------------------


Hai nam nhân đang đứng trong một gian nhà dân ở kinh thành, một già một trẻ, lúc này nam nhân trẻ tuổi đang nói gì với đó lão giả khiến lão giả liên tục cau mày.


“Ngươi nói dường như thiếu gia gặp được nữ nhân khiến người cảm thấy hứng thú? Ngươi chắc chắn?” Lão giả trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, Tô quản gia, bình thường thiếu gia không quan tâm gì đến nữ nhân, cũng không để những nữ nhân này đến gần người, nhưng hôm nay, người lại chủ động tới gần nữ tử kia, còn chủ động bắt chuyện cùng nàng.” Nam tử mặt không chút thay đổi trả lời.

“Ồ ~~ thật vậy à! Ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?” Lão giả vuốt vuốt râu.

“Chuyện này, thuộc hạ không biết.” Nam tử có chút tự trách, thân là thị vệ bên người thiếu gia, thế mà lại không biết thân phận của người tiếp cận thiếu gia, thật tắc trách! Giờ phút này, lửa nóng phảng phất dấy lên hừng hực trong hắn ”Thuộc hạ đi điều tra lai lịch của nàng ta ngay!”


Thư phòng


Nam nhân tên Tô Chiêu Diễn mà Văn Mị Nhi gặp được hôm nay đang cầm một quyển sách. Cẩn thận nhìn, hắn chẳng phải là đang đọc sách mà đang ngẩn người. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, khiến nam nhân đang ngẩn ngơ trong phòng bừng tỉnh. Sau một tiếng “Tiến vào, cánh cửa bị đẩy ra, người bước vào chính là lão giả lúc nãy, cũng chính là Tô quản gia.

“Thiếu gia, người còn chưa đi nghỉ sao? Thức đêm rất hao tâm tốn sức, người vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.” Nói xong thì đặt bát canh đang bưng trên tay lên bàn.

“Toàn thúc, mấy thứ này kêu hạ nhân bưng tới là được, sao ngươi lại tự mình bưng tới!” Tô Chiêu Diễn buông sách, tự mình đón lấy cái bát.

“Ha ha, không sao, Toàn thúc muốn tự mình bưng tới cho thiếu gia. Thiếu gia, nhân lúc còn nóng, người ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.” Tô quản gia cười hiền lành, đẩy bát canh đến chỗ Tô Chiêu Diễn.

Thấy Tô Chiêu Diễn ngoan ngoãn ăn canh, Tô quản gia mới mở miệng: ”Thiếu gia, nghe nói hôm nay đi ra ngoài, người gặp một vị tiểu thư?” Sau đó còn cười tủm tỉm.

“Không, không có…” Tô Chiêu Diễn hoảng loạn xua tay, mặt lại đỏ lên.

“Thiếu gia, từ nhỏ ta đã nhìn người lớn lên, lão gia phu nhân đi sớm, nói một câu quá phận thì lão nô xem người như con đẻ của mình vậy. Vậy nên thiếu gia, nếu người có người trong lòng thì nói cho ta biết, ta đi cầu hôn giúp người…” Tô quản gia từ ái nhìn Tô Chiên Diễn.

“Thật sự không có, Toàn thúc, ngươi không cần lo lắng, nàng, nàng đã lập gia đình…” Ngữ khí Tô Chiêu Diễn nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp.


Thấy thế, Tô quản gia thở dài, từ nhỏ thiếu gia đã thành thật, hiện giờ khó khăn lắm mới để ý một người, thế mà người trong lòng đã gả cho người, ai! Thiếu gia đáng thương của ta!


“Thiếu gia, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm. Thiếu gia đừng nản chí, nữ tử trong thiên hạ còn nhiều mà!” Tô quản gia thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Chiêu Diễn, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài. Còn lại một mình Tô Chiêu Diễn đứng trong thư phòng, trước mắt phảng phất khuôn mặt xinh đẹp cùng với giọng nói thanh thuý của Văn Mị Nhi…


“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải ta cố ý !”


“Cám ơn ngươi.”


“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?”


Còn có câu kia “Ta đã lập gia đình!”


“Đến bây giờ ta còn chưa biết tên nàng.” Tô Chiêu Diễn thì thào tự nói, lập tức lại lắc đầu, thôi, người ta cũng đã lập gia đình, ta sao có thể có ý nghĩ không an phận, thật sự là không nên!



“Tô quản gia, thuộc hạ đã tra được lai lịch của vị tiểu thư kia!” Minh Nhất kích động báo cáo với Tô quản gia. Cuối cùng ta đã điều tra được người trong lòng thiếu gia là ai rồi, tùy thời tùy chỗ đều có thể nói cho chủ nhân những gì người muốn biết, đây mới là một thị vệ hoàn mỹ. Ừm, về sau ta càng phải nỗ lực! Trong lòng Minh Nhất tràn đầy quyết tâm.


Nhìn thấy Mình Nhất lại rơi vào suy nghĩ của bản thân, Tô quản gia thở dài:”Ngươi tra được gì?”


“Thuộc hạ tra được vị tiểu thư kia là thiên kim của tướng phủ, còn có, thiếu gia đã gặp mặt nàng không chỉ một lần. Lần trước thiếu gia ra ngoài mua sách cũng đụng phải nàng!”


“Phải không? Thiên kim tướng phủ sao, chắc là nhị tiểu thư rồi, nghe nói đại tiểu thư đã vào cung làm quý phi. Chỉ là, thiên kim tướng phủ, chúng ta sợ là không trèo cao được…”

“Có cái gì không thể, chúng ta nhưng là…” Minh Nhất không phục.

“Im miệng!” Tô quản gia không còn bộ dáng hiền lành vừa rồi nữa, nghiêm khắc dạy dỗ Minh Nhất, “Mấy câu này về sau phải giữ trong bụng cho ta, nếu để ta nghe thấy những lời này lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi đã hiểu chưa?”

Nhìn thần sắc nghiêm túc của Tô quản gia, Minh Nhất nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu “Dạ!”

“Nhưng mà…”, thấy Minh Nhất cúi đầu, Tô quản gia mới thu liễm sắc mặt, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: ”Không đúng! Rõ ràng thiếu gia nói nàng kia đã gả đi rồi, nhị tiểu thư của tướng phủ đã lập gia đình rồi sao?”

“Không, chắc là chưa?” Minh Nhất không chắc chắn lắc đầu.

“Không thể nào?!” Hai người liếc nhau, như nghĩ đến cái gì, đồng thời thốt lên.

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 14


Tôi cùng Lục Nhi, Thanh Nhi đi trên con đường phồn hoa, nhìn người qua kẻ lại trên đường, rộn ràng nhốn nháo như vậy, chợt thấy bản thân có lẽ không thể trở về được nữa rồi. Nhìn những người đi qua bên cạnh, nghe thấy âm thanh nhóm tiểu thương thét to rao hàng, tất cả đều mang đến cảm giác chân thực như vậy, đột nhiên thấy chua xót, giống như trong trời đất này chỉ còn mình tôi.


“Đứng lại! Ngươi đừng chạy ! Người chạy, ta cho ngươi chạy…” Một loạt tiếng động lớn cắt đứt thương cảm, tôi hồi phục tinh thần, đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, ngày thường vẫn luôn vô tâm vô phế, sao hôm nay lại như vậy? Lắc lắc đầu, liền nhìn thấy An Ninh, mày liễu dựng thẳng, đôi mắt đẹp giận dữ, hai tay chống nạnh thở phì phì, mà người nàng muốn đuổi theo đã chạy mất.


“An Ninh, sao ngươi lại thành thế này, một mình ngươi ra ngoài sao?” Tôi đi qua, nhìn phía sau nàng, không thấy thị vệ đi theo, không nhịn được mà nhíu mày.


An Ninh này, sao lại ra ngoài một mình, trên đường đều là bằng hữu của Tiểu Long Hà, nếu ai có ý đồ bất lương thì An Ninh sẽ ra sao, tuy rằng nàng có võ công, nhưng kia đều là mấy tên côn đồ, rất rành mấy thủ đoạn hạ lưu để đùa bỡn người khác. Mặc dù ở chung với An Ninh chưa lâu nhưng tôi rất thích nữ hài tử đơn thuần thẳng thắn này.


“Biểu tỷ, ngươi, ngươi sao có thể ở đây, ngươi xuất cung thế nào?” An Ninh chỉ vào ta như nhìn thấy quỷ.

“Hư~~~~~~ An Ninh, đây là bên ngoài, ngươi nhỏ giọng chút! Ta ở trong cung rất buồn chán, nên xuất cung một chút, ai~~~ đừng nhìn ta như vậy, ca của ngươi đã đồng ý rồi!” Thấy An Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi vội vàng nói.


“Ừm~~~~~~”, An Ninh có vẻ đăm chiêu, tiếp tục nhìn tôi.


“Khụ, sao nhìn ta như vậy, ta, ta có gì không bình thường sao?” Kỳ quái, mặt tôi có vết bẩn sao, hay là quần áo có gì không thích hợp, sao An Ninh lại nhìn tôi như vậy?

“An Ninh, rốt cuộc là sao?” Tôi kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới một chút, lại hỏi Thanh Nhi các nàng, thấy các nàng lắc đầu, ý bảo là không có vấn đề gì, liền không hiểu gì mà hỏi An Ninh.


“Biểu tỷ, ngươi thay đổi nhiều quá, từ trước tới giờ ngươi chưa từng có ý nghĩ xuất cung.” An Ninh vuốt cằm đắc ý nói.

“Ai nha, đó là bởi vì trước kia ta chỉ lo quấn lấy biểu ca thôi.” Tôi cười gượng nói.

“Vậy bây giờ tỷ không quấn lấy ca ca nữa?” Hai mắt An Ninh tràn ngập tò mò, lóe sáng đến gần ta.

“Ta ấy hả, không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với ca ca của ngươi!” Tôi tiến đến trước mặt An Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó lại chắp tay sau lưng đi vài bước cao giọng nói: ”Hiện tại ta lại có hứng thú đi dạo phố và xem kịch hơn, nhất là xem trò bắt tôm hùm! Thế nào, An Ninh có hứng thú không?”

“Ha, thì ra biểu tỷ cũng biết Tiểu Long Hà! Biểu tỷ, mau nói cho ta biết Tiểu Long Hà ở đâu, muội nhất định phải lột da hắn! Cho hắn biết An Ninh công chúa ta lợi hại cỡ nào!” An Ninh hung tợn nắm tay!

“Tiểu Long Hà ở đâu ——làm sao ta biết?” Tôi cố ý trêu đùa An Ninh, thấy nàng gấp đến tức tối, tôi lại nói: ”Nhưng ta có thể nói cho muội cách bắt tôm.”

“Cách gì?” Thấy bộ dáng An Ninh vội vàng, xem ra Tiểu Long Hà đã làm gì đó đắc tội nàng. Thật không hiểu, trong nguyên tác, sao An Ninh có thể dễ dàng tha thứ cho Tư Đồ Tĩnh như vậy, còn kết giao bằng hữu với nàng. Đường đường là công chúa một nước, bị đoạt người trong lòng, thế mà lại không có người giúp đỡ, tất cả đều chạy tới an ủi Tư Đồ Tĩnh, quả nhiên tư duy đần độn không phải là thứ người thường có thể hiểu được.

“An Ninh, Tiểu Long Hà là ai? Là lưu manh! Đối phó với lưu manh cần dùng phương pháp của lưu manh! Ngươi như vậy là không được, ghé tai lại đây. . .” Nghe xong phương pháp của tôi, An Ninh hưng trí bừng bừng hồi cung chuẩn bị nghiệp lớn bắt tôm của nàng, còn tôi lại tiếp tục đi dạo phố.

------------------------- ta là dải phân cách cho nam chủ thần bí xuất hiện -------------------------


Chúng tôi đi đến hiệu sách lớn nhất, nhìn những cuốn sách đẹp đẽ trước mắt, hít sâu một hơi, trong không khí vẫn còn mùi mực nhàn nhạt, tâm tình tôi tốt lên không ít.

Tay hướng đến cuốn sách ở trên giá cao, ai, không với tới. Tôi kiễng chân, lại vươn tay, vẫn không tới! Tôi cũng không tin! Xắn tay áo lên, tôi nghiến răng nghiến lợi không ngừng cố gắng.

“Xì!" Bbỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, tôi xoay người thì thấy người bị tôi đụng lần trước xuất cung – nam nhân yêu nghiệt có đôi mắt hoa đào! Thấy hắn nhìn cánh tay tôi sau đó quay đầu đi, tôi mới nhận ra bản thân hiện tại có chút bất nhã.

“Khụ!” Vội vàng buông ống tay áo xuống, tôi khóc thét trong lòng, thật dọa người! Hiện tại chỉ sợ mặt tôi đã đỏ hệt quả cà chua .

“Tiểu thư muốn lấy cuốn sách này sao?” Thấy tôi đã chỉnh trang xong, hắn đi vòng qua tôi, lấy cuốn sách xuống đưa tới trước mặt tôi.

Đáng chết! Có gì đáng xấu hổ, không phải chỉ là có bộ dáng đẹp mắt chút sao, lão nương đây đã từng gặp qua người đẹp còn hơn, còn sợ ngươi sao! Chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, tôi ngẩng đầu, cười hào phóng, cảm ơn hắn: ”Đa tạ công tử.”

“Mới vừa rồi…” Giọng hắn hàm chứa ý cười, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng khiến lòng ta chợt xao động.

“Mới vừa rồi? Mới vừa rồi thế nào?” Mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, không xảy ra, chính là không xảy ra!

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 13


“Đại ca, rốt cuộc Văn Mị Nhi kia có lai lịch gì mà ngay Lương Quân Trác cũng dám đánh? Cho dù nàng là nữ nhi của thừa tướng, cũng không thể một chút cũng không sợ như vậy chứ?” Tiểu Long Hà đi cùng Bạch Vân Phi trên phố, có chút không hiểu hỏi, nàng không biết Văn gia còn có có đại nữ nhi.


“Nghe nói Văn gia có một nữ nhi được gả vào trong cung, chắc là nàng rồi.” Bạch Vân Phi mỉm cười, có chút sủng nịch nói với Tiểu Long Hà


“Ngươi nói nàng là quý phi hả?! Không phải quý phi nên ở trong cung sao? Sao nàng có thể chạy loạn, hoàng thượng cũng mặc kệ nàng sao? Nhưng mà, ta thật hâm mộ nàng, ừm, có phong cách của Tiểu Long Hà ta!” Dọc đường đi, Tiểu Long Hà luôn giương nanh múa vuốt, một khắc cũng không dừng.


“Văn Mị Nhi này không giống, thái hậu là bác nàng, Văn thừa tướng là cha nàng, cả hoàng thượng cũng phải nhường nàng ba phần, ngươi không nên trêu chọc nàng. Nhưng mà, nàng luôn ở trong cung, có lẽ ngươi cũng không gặp được nàng nhiều đâu.” Nói cái này là do Bạch Vân Phi biết vị này có thể làm ầm ĩ.

“Ừm, đại ca, ta lừa ngươi, ngươi sẽ không tức giận chứ? Ta không phải cố ý, hơn nữa, ngươi cũng không dùng tên thật, chúng ta hòa nhau!” Tiểu Long Hà ngửa đầu lấy lòng Bạch Vân Phi.


“Được, chúng ta hòa nhau! Ta không giận, ta còn thật cao hứng. Hiện tại nói cho ngươi biết, ta tên Bạch Vân Phi.” Tâm tình Bạch Vân Phi rất tốt, thì ra tam đệ thông minh hoạt bát của hắn là tam muội. Vậy…


“Đại ca, ngươi không tức giận là tốt rồi, ha ha…” Tiểu Long Hà cười vò đầu.



Trong cung


“Mị Nhi, hôm nay xuất cung có gặp được cái gì thú vị không?” Mỗ hoàng đế ghé sát mặt đến bên người tôi hỏi.


“Ai, cũng không tệ, trên đường thật náo nhiệt, lại nói tiếp, biểu ca, ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi không?” Tôi còn muốn đi ra ngoài, ngoài cung rất thú vị! Hôm nay cái gì cũng chưa dạo đến, đối với những vật trang sức nhỏ thời cổ, tôi cảm thấy rất hứng thú.


“Như vậy sao được? Ngươi là quý phi, thường xuyên xuất cung còn ra thể thống gì nữa!” Chu Doãn nghiêm mặt không đồng ý, thấy tôi ra vẻ thất vọng lại nói:”Mị nhi, không phải từ nhỏ muội đã thích ở trong cung sao? Sao tự dưng lại có ý nghĩ muốn xuất cung?”.


“Trước kia ta muốn ở trong cung là bởi vì trong cung có biểu ca, hiện tại, biểu ca bận rộn như vậy, luôn không ở cùng ta, ta ở trong cung buồn chán muốn chết. Nhưng mà, chỉ cần biểu ca mỗi ngày ở cùng ta, ta đây có xuất cung hay không đều không sao cả.” Tôi đung đưa tay, mỉm cười nhìn hắn. Nếu hôm nay hắn không đồng ý, về sau mỗi ngày tôi đều quấn lấy hắn.


Nhìn Văn Mị Nhi cười đến ôn nhu, Chu Doãn tự nhiên nhớ tới lúc ở ngoài cung, nàng cười thật ôn nhu đá Lương Quân Trác một cước, nhất thời tóc gáy dựng hết cả lên. Hắn liền cười nói, nàng có thể ngẫu nhiên xuất cung đi tướng phủ một lát, nhưng mỗi lần đi đều phải mang người theo, không thể một mình xuất cung.


Có được lời hứa của Chu Doãn, tâm tình tôi vô cùng tốt rót cho hắn chén trà đưa qua, động tác kia ôn nhu đến mức chảy nước. Chu Doãn xem mà hết hồn, vội bỏ xuống một câu: ”An Ninh sắp về rồi. Ngươi cùng nó từ nhỏ đã thân thiết, nàng trở lại, ngươi hãy dành nhiều thời gian cho nó. Ta còn chính sự phải xử lý, ta đi trước.” Rồi bỏ chạy. Tôi không hiểu sao nhìn bóng dáng hắn, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng có vẻ như chạy trối chết.


“Thật là kỳ quái, hắn rốt cuộc tới làm gì vậy?” Lắc đầu, tôi ngồi xuống cầm sách đọc, đột nhiên lại nghĩ đến nam tử xinh đẹp đến mức yêu nghiệt trên đường kia, hắn ôm nhiều sách như vậy hẳn cũng là người yêu sách nhỉ!


----------------------------- ta là dải phân cách cho mỗ hoàng thượng chạy chối chết -----------------------------

“Hô, Trần Lâm, ngươi nói Văn Mị Nhi này sao đáng sợ như vậy. Nghĩ đến thảm trạng của Lương Quân Trác, giờ ta chỉ cần đến gần nàng là đã cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên! May mà hiện tại nàng không đến quấn lấy ta!” Mỗ hoàng đế đi như bay ra khỏi Lãm Nguyệt cung, kể khổ với Trần Lâm. Trần Lâm nghĩ đến Văn Mị Nhi bưu hãn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.


Đang lúc muốn đi, hai người bỗng nhiên nghe được thanh âm của hai cung nữ, nhất thời dừng bước chân.


“Lục Nhi tỷ tỷ, tỷ vừa mới nói nương nương dạy tỷ công phu gì vậy, nương nương biết công phu sao?”


“Đương nhiên, nương nương rất lợi hại. Người nói với ta công phu này là ba chiêu phòng sói, đây là môn công phu chuyên dùng để phòng sắc lang, gặp phải sắc lang liền dùng ba chiêu này thì nhất định sẽ khiến tên sắc lang kia tè ra quần!” Lục Nhi đắc ý khoe khoang.


“Thật sao? Thật là lợi hại, chiêu thức kia là gì vậy?” Tiểu nha đầu sùng bái nhìn Lục Nhi.


“Ngươi hãy nghe cho kỹ! Chiêu thứ nhất gọi là nhị long diễn châu. Nếu có sắc lang tới gần muội, muội liền mạnh tay chọc hai mắt hắn!”. Nói xong, Lục Nhi vươn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa cong lại làm mẫu, chọc vào mắt, khiến tiểu nha đầu che mắt, còn mỗ hoàng đế ở một bên co rụt bả vai lại.


“Chiêu thứ hai gọi là đoạn tử tuyệt tôn, chính là thừa lúc mắt của sắc lang bị muội chọc đau, lúc đó không hề phòng bị, đá mạnh hạ thân của hắn! Hắn nhất định sẽ đau đến mức lăn lộn trên đất, không có lực đánh trả, nhớ kỹ, nhất định phải dùng sức!” Nói xong, lại làm mẫu một chút cho tiểu nha đầu xem.


“Chiêu thứ ba, gọi là…” Lục Nhi còn đang giải thích ba chiêu phòng sói, Chu Doãn đã đầu đầy mồ hôi mang theo Trần Lâm ly khai. Lãm Nguyệt cung này rất nguy hiểm, ta vẫn nên quay về thư phòng của ta! Đây là tiếng lòng của vị hoàng đế nào đó.



---------------------------------- ta là dải phân cách cho vài ngày sau --------------------------------


“An Ninh, ngươi sao vậy, ai khiến ngươi tức giận đến vậy?” Tôi cười vỗ vỗ vai An Ninh. An Ninh ra ngoài một lúc, khi trở về liền đến đây thở phì phì, không cần phải nói, chắc là đã gặp Tiểu Long Hà và Bạch Vân Phi. Tiểu Long Hà tinh ranh không phải là người mà bây giờ An Ninh có thể đấu lại được.


“Được rồi, đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp. Công chúa An Ninh xinh đẹp của chúng ta sao có thể làm ra chuyện không xinh đẹp như việc tức giận như vậy? Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ai chọc ngươi tức giận, muội nói ca ngươi đem hắn bắt lại cho hết giận.”


“Hừ! Cái tên côn đồ đáng chết kia, ta nhất định phải tự tay bắt lấy hắn, lột da hắn, rút gân hắn, để tiêu mối hận trong lòng ta!” An Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà, An Ninh sẽ đối phó Tiểu Long Hà, tôi thật ra rất mừng rỡ xem hai người ầm ĩ, cũng vừa lúc giúp tôi đỡ thấy nhàm chán.


“Lục Nhi, chúng ta xuất cung đi dạo thôi, trong cung này rất buồn. An Ninh chỉ lo bắt con tôm kia, chẳng tới tìm ta chơi đùa gì cả. Sách ta cũng đã xem gần hết, chúng ta xuất cung tìm mấy cuốn sách xem một chút!” Nói đi là đi, tôi đổi trang phục, mang theo Lục Nhi, Thanh Nhi liền xuất cung.


Lại nói An Ninh, luôn luôn muốn tìm ra Tiểu Long Hà, trong lòng đầy oán khí. Hôm nay, thị vệ ngày đó đến báo cáo, nói là có tin tức, An Ninh liền đổi trang phục xuất hành, mang theo hai người ra ngoài tìm Tiểu Long Hà xả giận.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 12


“Đại tỷ, hắn là Lương…”


“Được rồi, Văn Thao, ta biết rồi, hắn là bằng hữu của ngươi đúng không? Sao ngươi có thể kết giao với loại người như vậy? Về sau không được qua lại với hắn nữa, sẽ làm hư ngươi! Người đâu, đem bọn chúng tới quan phủ, nói là chúng đùa giỡn nữ tử nhà lành, còn giả mạo con trai của Tề Quốc hầu.” Tôi trách cứ Văn Thao rồi phân phó hộ vệ.

“Đại tỷ, hắn thật sự là Lương Quân Trác!” Nhìn hộ vệ kéo bọn người Lương Quân Trác đi xa, Văn Thao sốt ruột nói.

“Ta biết, là Lương Quân Trác, con của tề Quốc Hầu chứ gì! Hắn đã nói rất nhiều lần rồi, sao ta có thể không biết, ta đâu có bị điếc.” Tôi khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.

“Không phải ngươi vừa mới nói con của Tề Quốc Hầu cái gì mà phong độ tiêu sái, là một nhân tài sao?" Đi theo nhóm người Văn Sắc tới, Tiểu Long Hà tò mò hỏi.

“Có sao? Thanh Nhi, người chúng ta vừa mới nói tới là ai vậy?”

“Khởi bẩm nương, tiểu thư, người chúng ta vừa mới nói tới chính là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương!” Thanh Nhi nghiêm trang trả lời.

“Ngươi xem, ta dâu có quá lời!” Hai tay ta xòe ra, vô tội nhìn lại Tiểu Long Hà, lại đảo mắt nhìn sang bên Văn Sắc đang giúp đỡ Tư Đồ Kiến Nam: ”Sắc nhi, đây là sao, hắn là ai vậy?”

“Đại tỷ, hắn là Tư Đồ Kiến Nam. Hắn vừa cùng với Văn Thao đánh ... đọ kiếm, bị thương.” Văn Sắc vốn định nói là đánh nhau, nhưng liếc mắt nhìn sang Văn Thao, lại sửa lời nói là đọ kiếm.

Đây là Tư Đồ Kiến Nam sao, tôi đánh giá cao thấp một phen, lớn lên thật sự dễ nhìn, rất giống với Tư Đồ Kiến Nam trong phim, đều có chút nho nhã. Tôi đối với nam nhân văn võ song toàn lại ôn nhu như vậy thật sự không có chút sức chống cự~~~ vì sao nam nhân tốt đều là của người khác, trừu hoàng đế lại là của ta~~~ trong lòng tôi khóc thét.


*trừu = co rút: nói về người nào đó nói một vài lời bất hợp lí hoặc trong một vài tình huống khiến người khác tức điên.


Gặp ánh mắt đánh giá của tôi, Tư Đồ Kiến Nam ôm quyền gọi: ”Đại tỷ!” Tim của tôi vỡ thành từng mảnh, tôi lễ phép gật đầu với hắn. Bên cạnh, Văn Thao nổi giận: ”Tư Đồ Kiến Nam, ngươi gọi ai là đại tỷ? Đây là đại tỷ của ta, ngươi là cái gì…”

“Được rồi! Văn Thao, đừng nói nữa!” Tôi ngắt lời Văn Thao, quay sang nói với Văn Sắc: ”Nếu đã bị thương, Văn Sắc, ngươi đưa hắn trở về băng bó trước đi.”

“Ai, ngươi thật sự là nữ nhi của Văn gia sao? Thế nào lại khác nhau vậy?” Tiểu Long Hà thấy ca ca được Văn Sắc giúp đỡ đi rồi liền đi đến bên cạnh vỗ vai tôi. “Nhưng mà, chiêu vừa rồi thật là lợi hại, còn nữa, rõ ràng ngươi hung hăng dạy dỗ Lương Quân Trác nhưng lại khiến hắn phải nuốt cơn giận, thật sự là quá lợi hại! Tiểu Long Hà ta phục ngươi!” Tôi liếc cái tay nàng đặt trên vai, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lục Nhi gạt tay nàng ra, hung dữ che phía trước tôi.

“Làm gì? Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tay của ta cũng không bẩn!” Tiểu Long Hà ưỡn ngực giằng co với Lục Nhi.

“Làm gì? Ta đang muốn hỏi ngươi đó! Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Ngươi còn dám vô lễ với tiểu thư nhà ta, ngươi không nhìn thấy kết cục của tên sắc lang vừa rồi sao!”

“Ta…”

“Vị tiểu thư này, tam đệ ta còn nhỏ, mong tiểu thư bao dung nhiều hơn.”. Tiểu Long Hà còn muốn nói cái gì đã bị Bạch Vân Phi ở bên cạnh đánh gãy.

“Cái gì còn nhỏ, ta thấy hắn chẳng còn nhỏ…”

“Lục Nhi!” Tôi ngăn cản Lục Nhi, “Vị công tử này vừa mới cứu ta, không được vô lễ!”

“Vâng, tiểu thư!” Lục Nhi không cam lòng lui sang một bên, trừng mắt với Tiểu Long Hà, Tiểu Long Hà cũng nhăn mặt lè lưỡi với nàng. Nàng tức giận muốn tiến lên, lại bị Thanh Nhi giữ chặt.

“Không có gì, ta thấy vị tiểu thư này cũng không có ác ý, là nha hoàn của ta quá khẩn trương!” Tôi mỉm cười, nói với Bạch Vân Phi, cho ngươi nữ phẫn nam trang, ta muốn vạch trần ngươi, ta cho ngươi giả trang! Hừ!╭(╯^╰)╮ (tác giả: Mị nhi, ngươi thật ngạo kiều!)

“Tiểu ...tiểu thư cái gì, ngươi nhìn kỹ đi, ta là nam, là đàn ông thực thụ, không phải đàn bà!”Tiểu Long Hà lớn tiếng nói, còn phất mạnh tay, một bộ ta rất có bộ dáng khí khái của nam tử.

“Phải không? Vậy tên đàn ông thực thụ kia, lần sau lúc ngươi phẫn nam trang nhớ che lỗ tai lại, còn nữa, mặc quần áo cao cổ vào!” Ai nha, quả nhiên, cười nên nỗi đau của người khác thật thoải mái. Dạy dỗ Lương Quân Trác một chút, bắt nạt Tư Đồ Tĩnh một phen, hờn dỗi nghẹn khuất ở trong cung mấy ngày nay đều xuất ra hết. Tôi không nhìn khuôn mặt dại ra của Tư Đồ Tĩnh nữa, xoay người gọi Lục Nhi, Thanh Nhi.

“Lục Nhi, em có nhìn thấy ta vừa mới giáo huấn Lương Quân Trác không? Về sau nhìn thấy sắc lang thì đối phó như vậy, chờ lúc về, ta sẽ đem ba chiêu phòng sói dạy cho các em.” Nhớ năm đó, biểu tỷ của tôi bị đánh, người nhà lo lắng, nên muốn tôi học ba chiêu này để phòng thân. Đáng tiếc, học giỏi cũng không có cơ hội thử nghiệm, tôi đã sớm muốn thử xem có thật sự dùng được hay không. A ~~~ hôm nay thật đúng là ngày lành!

“Văn Thao, còn ở đó thất thần cái gì, về thôi!” Nhìn Văn Thao sững sờ tại chỗ, tôi gọi.

“Trời ạ, Văn Mị nhi này sao lại ... sao lại bưu hãn (mạnh mẽ, hung dữ) như vậy! Trần Lâm, ngươi nói xem, Văn Mị nhi này càng ngày càng lợi hại, lại có mẫu hậu làm chỗ dựa, về sau ta phải làm sao đây?” Đây là Chu Doãn vừa mới xuất cung tìm đến Tiểu Long Hà, vừa lúc nhìn thấy tôi cũng ở đây, liền đi theo sau chứ không xuất hiện.

“Việc này…” Trần Lâm cũng không có cách nào trả lời.

“Ngươi nói thử, khi nào thì Văn Mị Nhi này học được mấy chiêu đó? Chẳng lẽ nàng không chèn ép cung nữ thái giám nữa, chuyển sang chèn ép ta, nàng sẽ không đem những chiêu đó dùng trên người ta chứ? Trời ạ! Thật đáng sợ!” Đi lại vài bước, Chu Doãn chợt dừng bước chân làm Trần Lâm suýt đụng vào hắn.

“Không thể nào? Ngày thường trừ khi quấn quít hoàng thượng một chút, Văn quý phi đối với hoàng thượng vẫn thật ôn nhu.” Trần Lâm nói không xác định lắm. Văn quý phi thật lâu không quấn lấy hoàng thượng, chẳng lẽ từ yêu sinh hận, sẽ đi đối phó hoàng thượng? (tác giả: o(╯□╰)o Trần tổng quản, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!)


Phủ Thừa tướng

“Cái gì? Tỷ, ngươi đồng ý gả nhị tỷ cho Tư Đồ Kiến Nam? Tỷ, sao ngươi có thể đồng ý được?” Văn Thao đi tới đi lui bên người tôi.

“Vì sao ta không thể đồng ý, sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn gả Văn Sắc cho tên sắc lang Lương Quân Trác kia sao!” Tôi nặng nề buông chén trà xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không phải, ai, tỷ, không gả cho Lương Quân Trác, cũng không thể gả cho Tư Đồ Kiến Nam!” Thấy sắc mặt tôi không tốt, Văn Thao gục đầu xuống, lo lắng không dám nói.

“Hôm nay ngươi đả thương Tư Đồ Kiến Nam đúng không?”

“Phải! Nhưng mà hắn đáng đánh! Là do hắn dụ dỗ nhị tỷ ra ngoài đi dạo phố cùng hắn trước!” Nói đến đây Văn Thao lại thấy tức, hừ, đều là lỗi của Tư Đồ Kiến Nam, thường xuyên đến dụ dỗ nhị tỷ, nhị tỷ mới có thể bị hắn lừa đi. Lại còn khiến bản thân hắn bị đại tỷ khiển trách!

“Như vậy đi, hôm nay đệ đả thương Tư Đồ Kiến Nam, chỉ cần người của Tư Đồ phủ không đến tướng phủ đòi công đạo, đệ phải đồng ý gả Văn Sắc cho Tư Đồ Kiến Nam, thế nào?”

“Nếu hắn thật không đến tìm đệ thì cũng là để nhị tỷ có thể gả cho hắn!” Văn Thao thở phì phì ngồi xuống.

“Dù cho là như vậy, cũng chứng minh hắn để ý đến nhị tỷ của đệ. Trước kia, đệ bất mãn với Tư Đồ Kiến Nam, hôm nay cũng đã đâm người ta một kiếm, oán khí cũng nên tiêu tan đi!” Tôi có chút bất đắc dĩ nói.

“Được! Nhưng nếu bọn họ muốn tìm đệ báo thù thì sao?” Nghĩ nghĩ, Văn Thao vẫn có chút không cam lòng.

“Vậy sẽ không gả Văn Sắc cho hắn. Nếu Tư Đồ Kiến Nam kia không nể mặt cậu em vợ tương lai thì không cho hắn cưới được tân nương!” Tay tôi xoa xoa đầu Văn Thao, vui đùa nói.

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 11


“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?” Nghe thấy lời nói chính nghĩa này, tôi biết hôm nay không thể đuổi kịp bọn người Tiểu Long Hà được rồi. Lúc chúng tôi dừng lại, bọn họ đã chạy xa, lại còn dây dưa thế này thì càng không theo kịp được. Tôi thì không thể thoát thân không được rồi, thế nên đành lặng lẽ dặn dò Lục Nhi, bảo nàng theo sau bọn họ đi ngăn Văn Thao đánh nhau, nói tôi bị sắc lang theo dõi, bảo hắn tới cứu tôi.


Tôi dừng lại nghỉ một lát, đứng bên cạnh xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Huống chi, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, nếu tôi chạy thì mỹ nhân chẳng còn, còn cứu cái gì nữa!

Người kêu dừng tay là một tùy tùng ăn mặc rất có thân phận. Tay hắn cầm một thanh kiếm, chỉ vào tên sắc lang kia, đằng sau là công tử của hắn. Công tử nhà hắn bước đi nhàn nhã, xem ra là đang dạo phố.

“Ngươi là người nào, dám quản chuyện của công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không? Thức thời thì nhanh cút đi, đừng cản trở việc tốt của công tử nhà ta!” Bên này, người hầu của tên sắc lang cũng kêu gào.

“Mặc kệ công tử nhà ngươi là người nào, giữa ban ngày đùa giỡn nữ tử đàng hoàng là phạm pháp!” Vị công tử kia lên tiếng, thanh âm thật dễ nghe.

“Công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, các ngươi dám cùng Tề Quốc Hầu đối nghịch sao?” Chó săn còn sủa loạn. Tôi quay sang nhìn tên sắc lang kia, đây là Lương Quân Trác sao? Quả nhiên là tên ham mê tửu sắc, giống như trong phim, cũng từng trêu ghẹo Văn Sắc. Lần này phải dạy dỗ hắn một phen, tôi âm thầm hạ quyết tâm.

“Các người còn đứng đó làm gì, thu thập bọn họ đi!” Người kia nói xong dẫn đầu qua. Tôi thấy bọn hắn muốn đánh nhau, liền kéo Thanh Nhi sang một bên, tránh bị liên lụy.

Bọn người Lương Quân Trác từng người bị đánh bại, bọn họ không mang binh khí, công phu gà mờ, rất nhanh bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không dậy được. Lúc này, thanh âm dễ nghe kia lại vang lên:”Vô Song, đi thôi." Thì ra, đây là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương! Đều là mỹ nam như vậy, tại sao mà hết người này đến người kia đều chỉ coi trọng con tôm hùm hay giương nanh múa vuốt suốt ngày chỉ gây rắc rối kia! Ai, thật đáng tiếc! Tôi lắc đầu tiếc hận, trong lòng thở dài.

“Hai vị công tử dừng bước, hôm nay thật sự cảm ơn hai vị, chẳng hay có thể để lại danh tính không?” Tôi tiến lên nói lời cảm tạ.

“Không cần, dù hôm nay không có chúng ta thì tiểu thư cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì được.” Bạch Vân Phi nhàn nhạt trả lời, xem ra đã nhìn ra phía sau tôi có người đi theo. Nói xong, hắn xoay người bước đi. Tôi lắc đầu, lại vì mắt nhìn người của hắn mà thở dài một phen, cũng không giữ hắn lại. Xoay người đá đá Lương Quân Trác đang muốn đứng lên, tôi hô:” Người đâu!”

“Bắt hắn đứng lên cho ta!” Phía sau hiện ra vài người, dựng bọn người Lương Quân Trác đứng dậy. “Thanh nhi, ta dạy em một chiêu, về sau gặp được sắc lang thì nên làm thế nào. Em xem kỹ!” Tôi nói với Thanh Nhi ở bên cạnh, sau đó, không hề có chút hình tượng thục nữ nhấc chân . . . 


“Á~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~” Chủ tớ Bạch Vân Phi đang nhấc chân muốn đi thì nghe được tiếng Lương Quân Trác kêu thảm thiết, quay đầu lại liền thấy Lương Quân Trác ôm hạ thân lăn lộn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ta vỗ vỗ tay, nói với Thanh Nhi: ”Nhớ kỹ chưa?” Thanh Nhi cực kỳ hưng phấn nói đã nhớ kỹ, còn tỏ vẻ nóng lòng muốn thử. Hộ vệ cùng chủ tớ Bạch Vân Phi ở bên cạnh đều âm thầm lui từng bước, sau lưng lạnh lẽo.


---------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh --------------------------

Lục Nhi đi theo nhóm người Tiểu Long Hà rốt cục cũng tìm được nơi Tư Đồ Kiến Nam và Văn Thao đánh nhau. Tiểu Long Hà vừa thấy Tư Đồ Kiến Nam cố ý muốn nhường, Văn Thao khí thế bức người thì liền tức giận, vung tay đánh tới. Văn Sắc ở bên cạnh gấp đến mức xoay quanh, chỉ biết nói đừng đánh, nhưng hai người căn bản là không nghe lời nàng.

Nhắc đến nguyên nhân tại sao hai người đánh nhau, thì phải nói đến hôn sự của Văn Sắc. Văn Chương vừa ý Tư Đồ Kiến Nam, Văn Thao nhìn trúng Lương Quân Trác. Văn Thao cũng vì không thuyết phục được Văn Chương đồng ý hôn sự của Lương gia nên tức giận ra khỏi phủ. Vừa đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam và Văn Sắc ở cùng một chỗ nói nói cười cười, hắn liền phát hỏa. Vì thế, hai người đánh nhau.

“Thiếu gia, đừng đánh nữa, đại tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi! Người đừng đánh nữa!” Lục Nhi hướng về phía hai người đang đánh nhau hô lớn.

Tư Đồ Kiến Nam đang đánh thì nghe thấy tiếng hô của Lục Nhi thì phân tâm, bị Văn Thao đang nổi giận đùng đùng đâm một kiếm, may mà Tư Đồ Kiến Nam hơi tránh ra, không bị đâm trúng nơi hiểm yếu. Văn Sắc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam chảy máu thì sợ hãi chạy tới kiểm tra vết thương cho hắn. Tiểu Long Hà vừa thấy ca ca bị thương, muốn ngay lập tức lấy lại công đạo cho ca ca lại bị Tư Đồ Kiến Nam túm lại kịp.

Văn Thao thấy Tư Đồ Kiến Nam bị thương, cũng hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, đi đến bên Lục nhi hỏi:”Lục Nhi, sao ngươi lại ở đây?”

“Thiếu gia, đại tiểu thư hôm nay ra ngoài, trên đường nghe thấy ngài cùng người khác đánh nhau, liền muốn đến xem, lại gặp tên đăng đồ tử (kẻ háo sắc) muốn đùa giỡn đại tiểu thư, ta chạy tới báo tin, thiếu gia, ngài mau đi xem đi!” Lục Nhi sốt ruột nói.

“Cái gì? Ngươi nói đại tỷ ta thế nào?” Đây là câu hỏi của Văn Sắc.

“Ca, Văn gia còn nữ nhi khác sao?” Còn đây là Tiểu Long Hà nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Kiến Nam.


--------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh xuất hiện thêm lần nữa ---------------------------


“Các ngươi sẽ phải hối hận, công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, ngươi, các ngươi chết chắc rồi!” Đám người hầu của Lương Quân Trác sợ tới mức chân run lên nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu hô lên.

“Con của Tề Quốc Hầu, hừ, các ngươi dám giả mạo con của phiên vương, thật là không muốn sống nữa!” Tôi hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Chúng ta thật sự là người của Tề Quốc Hầu Lương gia! Ngươi, ngươi đừng đến đây…” Tôi mới bước hai bước tới gần hắn, hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

“Con của Tề Quốc Hầu là Lương Quân Trác phải không. Thanh Nhi, nói cho bọn họ biết, Lương Quân Trác con của Tề Quốc Hầu là người thế nào?”

“Vâng, nương, không, tiểu thư, Lương công tử ôn văn tao nhã, tiêu sái phong độ, văn võ song toàn, là một nhân tài!” Thanh Nhi đáp, thanh âm thanh thúy rất vang dội dễ nghe. Tôi không khỏi giơ ngón tay cái trong lòng, thật là một nha đầu thông minh!

“Còn nói không phải là giả mạo, tên sắc lang này có chỗ nào giống Lương công tử? Được rồi, làm hắn ngậm miệng lại!”hấy hắn còn muốn hô hào, ta nói với hộ vệ.

“Đại tỷ…” Văn Thao vừa chạy tới, vẻ mặt khiếp sợ. Chỗ họ đánh nhau cách chỗ này không xa, lúc Văn Mị nhi đá Lương Quân Trác thì hắn vừa tới. Nhưng hắn bị tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân Trác làm cho khựng lại, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần chạy tới nói đỡ cho Lương Quân Trác.

“Đại tỷ, hắn đúng là…”

“Văn Thao? Văn Thao, sao ngươi lại nói đỡ cho một tên đăng đồ tử?” Tôi ra vẻ kỳ quái.

“Đại tỷ, hắn là Lương…”