Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 289 + 290

Chương 289: Hộc máu (1)

Việc quyên tiền cho Tống quý phi đi đầu, phu nhân quan viên trong kinh thành cùng phu nhân nhà giàu sau đó đều làm theo. Ban đầu Ngọc Hi định quyên hai ngàn lượng, đến khi biêt Tống quý phi đi đầu thì nàng một phân cũng không quyên. Quyên tiền càng nhiều thì danh đi đầu của Tống quý phi càng vang dội, Ngọc Hi không muốn dệt hoa trên gấm giúp cho Tống quý phi.

Nói đến đây Ngọc Hi cũng buồn bực, vì sao hoàng đế luôn luôn thuận theo Tống quý phi thế mà lại không lập nàng ta làm hậu, cũng không lập Cửu hoàng tử làm thái tử. Vấn đề này nàng cũng đã từng hỏi qua Hàn Kiến Minh, đáng tiếc Hàn Kiến Minh cũng không đoán nổi tâm tư của hoàng đế.

Ngọc Hi không quyên hai ngàn lượng bạc ra ngoài, nhưng nàng vẫn cho người làm một ít chăn bông đưa tới cho dân lưu lạc. Hai ngàn lượng, nếu là năm ngoái thì đủ mua hai vạn tấm chăn bông, nhưng bây giờ cái gì cũng đều tăng giá, hai ngàn lượng chỉ đủ mua một nửa so với trước kia.

Hàn Kiến Minh không đồng ý mang tiền đi mua chăn bông: "Mấy thứ này triều đình đã đặt mua rồi." Triều đình đã đặt mua đồ, bọn họ cũng không cần tặng thêm, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy triều đình làm việc bất lợi.

Ngọc Hi nghĩ một chút, nói: "Đại ca, nếu không thể mua chăn bông, hay là mua một ít dược liệu tặng qua đi! Trời giá lạnh, đất đóng băng, trữ chút dược liệu cho họ có thể phòng bệnh." Những dân lưu lạc đó một khi đã sinh bệnh thì chỉ có thể chờ chết, vì vậy Ngọc Hi cảm thấy mua một ít dược liệu cũng rất cần thiết. Đương nhiên là phải mua loại dược liệu tiện ích kiểu như phòng phong hàn.

Hàn Kiến Minh nói: "Dược liệu ta sẽ cho Hàn Hạo đi chuẩn bị, chẳng qua không thể lấy danh nghĩa của ngươi được, chỉ có thể lấy danh nghĩa của nương." Ngọc Hi đã từng khiến Tống quý phi để ý, không thể lấy danh của nàng đi đầu, nếu không, để cho Tống quý phi nghe được lỡ như lại chú ý tới Ngọc Hi thì lại phiền toái.

Ngọc Hi cũng không ham danh, chỉ muốn trợ giúp lưu dân mà thôi, Nhớ trước đây nàng cũng đỏ mắt chờ người khác cứu tế, bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi được uống bát cháo kia. Hiện tại đã có năng lực, vậy thì nên bỏ ra nhiều sức hơn một chút.

Sau khi Thu thị biết chuyện này cũng lấy từ vốn riêng ra hai ngàn lượng bạc: "Đây cũng coi như là phần tâm ý của ta." Thật ra lúc quyên tiền Thu thị đã quyên một ngàn lượng rồi, may là vốn riêng của Thu thị khá nhiều, ba ngàn lượng bạc cũng không tính là quá sức.

Hàn Kiến Minh không phải một người làm việc bừa bãi, lúc viết tấu chương cũng đã kiến nghị triều đình mua một ít dược liệu, đương nhiên vì hắn biết rõ ghi trên mấy tấu chương đó cũng không có kết quả, hắn thật ra chỉ muốn bày tỏ thái độ mà thôi. Thế nên khi biết hoàng đế không phê chuẩn, hắn liền cho người mua một ít dược liệu như bản lam căn, hoắc hương (*) đưa tới ngoại thành, hành động này ngược lại đạt được không ít khen ngợi.

(*) bản lam căn: trị sốt cao như cảm cúng, viêm họng, sởi, lở loét vùng khoang miệng ....
hoắc hương: trị cảm mạo, sổ mũi, nhức đầu, đau bụng, ăn uống không tiêu, ...

Không bao lâu, Ngọc Hi nghe được tin gạo đưa tới cho lưu dân hơn một nửa là gạo cũ, thậm chí còn có cả sâu. Nghe những lời đồn này Ngọc Hi không hề có chút kinh ngạc: "Sớm đã đoán được." Chẳng qua cho dù là gạo cũ, đối với lưu dân thì chỉ cần có thể lấp bụng là được. Chẳng qua là những kẻ tham tiền kia thật không sợ bị báo ứng sao.

Hôm nay, Thu thị gọi Ngọc Hi tới nói một chuyện, nói là Lư Nhị phu nhân có đứa cháu trai, các phương diện đều rất tốt, Lưu Nhị phu nhân nghĩ muốn hỏi Ngọc Hi cho người nọ.

Ngọc Hi nghe người kia là biểu ca của Lư Tú, nháy mắt một cái, hỏi: "Nương, năm nay nhị tẩu hai mươi mốt, vậy tuổi tác của người này có phải hơi lớn không?" Nếu là biểu ca của Nhị tẩu thì chắc chắn phải lớn tuổi hơn Lư Tú rồi.

Thu thị ho khan một tiếng, nói: "Thiếu gia của Phú gia năm nay hai mươi hai, lớn hơn Nhị tẩu ngươi một tuổi. Chẳng qua là hắn luôn đánh trận ở Liêu Đông nên mới trì hoãn hôn sự." Thu thị cũng cảm thấy người kia tuổi có hơi lớn một chút, hơn Ngọc Hi tới bảy tuổi! Chỉ là sau này lại cảm thấy, lớn tuổi thì cũng có cái lợi của việc lớn tuổi, sẽ thương ngươi hơn.

Ngọc Hi không có chút hứng thú nào, lớn hơn tới bảy tuổi, chênh lệch quá lớn rồi.

Thu thị xoa đầu Ngọc Hi nói: "Lớn tuổi cũng có chỗ tốt, lớn tuổi biết yêu thương người khác. Còn nữa, Đại ca ngươi cũng cảm thấy điều kiện của đối phương rất tốt, nói là có thể gặp thử một lần. Nếu bộ dáng trưởng thành không kém thì có thể định hôn sự được."

Ngọc Hi gật đầu nói: "Nương và Đại ca làm chủ là được rồi." Ngọc Hi đối với mắt nhìn người của Thu thị không yên tâm cho lắm, nhưng đối với Hàn Kiến Minh thì lại rất yên tâm. Nếu như đối phương không thể đạt yêu cầu của Hàn Kiến Minh thì không thể khiến hắn gật đầu được.

Thu thị rất hài lòng với thái độ của Ngọc Hi, nàng cũng không muốn nghe Ngọc Hi nói không gả này nọ. Trừ phi là không gả đi được, nếu không thì chẳng có cô nương nhà ai lại giữ ở trong nhà cả: "Nghe Lư Nhị phu nhân nói, đầu xuân sang năm Tam thiếu gia của Phú gia sẽ tới kinh thành, đến lúc đó nếu Đại ca ngươi cảm thấy đối phương không tồi thì có thể định chuyện chung thân rồi." Nếu con trai nhìn trúng thì phải nhanh thành thân, không thể để có chuyện không hay gì xảy ra lần nữa.

Ngọc Hi ngẩng đầu hỏi: "Vậy lúc đó cũng phải đi Liêu Đông sao?" Bởi vì biết nhiều nên Ngọc Hi có chút mâu thuẫn đối với Liêu Đông.

Thu thị cũng không nỡ đem Ngọc Hi ngoại gả (gả đi xa), nhưng thanh danh của Ngọc Hi ở kinh thành rất khó tìm được người vừa ý. Nếu như từ chối Tam thiếu gia Phú gia, không biết tới bao giờ mới gặp được người thích hợp nữa. Cho nên chỉ cần đối phương tốt là được, ngoại gả cũng đành chịu.

Đáng tiếc, Ngọc Hi không đợi được công tử Phú gia, ngược lại đợi tới thánh chỉ tứ hôn.

Ngọc Hi đang ở trong phòng đọc sách thì nghe Thải Điệp chạy vào, kích động đến mức nói chuyện cũng không còn lưu loát: "Cô nương, thánh chỉ, hoàng thượng hạ thánh chỉ, mời cô nương đi tiếp thánh chỉ."

Ngọc Hi bỗng dưng có dự cảm không tốt: "Tiếp thánh chỉ gì?" Nếu là thánh chỉ cho Đại ca, nói không chừng là việc tốt, nhưng để nàng tiếp thánh chỉ thì có việc tốt mới là kỳ quái.

Thải Điệp lắc đầu nói: "Không rõ."

Hai người vừa nói tới đây thì Thu thị tới. Hoàng đế hạ thánh chỉ, hơn nữa chỉ đích danh người nhận là Ngọc Hi, Thu thị dĩ nhiên là phải tới chỉ điểm cho Ngọc Hi một chút: "Còn lo lắng cái gì, nhanh tắm gội thay quần áo đi."

Tiếp thánh chỉ là phải tắm gội thay quần áo, hơn nữa còn phải đốt nhang, nhưng ở chính sảnh đã đốt nhang sẵn rồi, chỉ chờ Ngọc Hi tới.

Ngọc Hi áp chế bất an trong lòng, rửa mặt chải đầu với tốc độ nhanh nhất, sau đó cùng Thu thị đi tới chính sảnh tiếp chỉ. Vừa đi tới chính sảnh thì thấy một thái giám da mặt trắng bệch cất giọng the thé lớn tiếng kêu: "Tiếp chỉ."

Ngọc Hi bắt chước Thu thị quỳ xuống, đầu đặt trên mặt đất không dám động đậy, sau đó vểnh tai lên nghe thái giám tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tư văn của muội muội Hàn Quốc công Hàn Ngọc Hi thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, trẫm nghe thấy rất vui lòng. Nay Bình Bắc tướng quân cũng đã tới tuổi thành hôn, nên chọn hiền nữ cùng xứng. Với khuê trung của Hàn Ngọc Hi thì cùng Bình Bắc tướng quân là trời sinh một đôi, vì thành giai nhân mỹ, đặc biệt tứ hôn làm vợ của Bình Bắc tướng quân, lập tức đi Tây Bắc thành hôn. Khâm thử."

Ngọc Hi nghe đến lập tức đi Tây Bắc thành hôn, sao còn có thể không biết Bình Bắc tướng quân này chính là Vân Kình được. Chỉ là nàng không biết hoàng đế đang xướng tuồng gì, vì sao lại ban nàng làm vợ Vân Kình? Nàng cùng Vân Kình kia cho dù có tám sào cũng không với tới nổi đâu! Hơn nữa, đại ca không phải nói Vân Kình đang tìm liên minh sao, vậy thì chuyện tứ hôn này hẳn là sẽ xáo trộn kế hoạch của Vân Kình rồi, đến lúc đó Vân Kình giận lây thì mạng của nàng cũng chẳng còn mất.

Thu thị cũng trợn tròn mắt, Bình Bắc tướng quân này là ai? Tại sao hoàng đế lại muốn ban Ngọc Hi làm vợ hắn? Chẳng qua Thu thị cũng đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, vì thế rất nhanh đã phản ứng lại, bây giờ khẩn yếu nhất là tiếp chỉ, còn Bình Bắc tướng quân là ai thì sau đó đi nghe ngóng cũng không muộn. Nàng lập tức kéo cánh tay Ngọc Hi một chút. Ngoài mặt là kéo, thật ra là nhéo, vì nàng thấy Ngọc Hi vẫn còn đang ngẩn người.

Ngọc Hi cảm thấy đau ở tay mới phục hồi lại tinh thần, thu liễm lại suy nghĩ trong đầu, dập đầu rồi lớn tiếng kêu lên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", sau đó đứng lên hai tay nâng thánh chỉ.

Sống hai đời rồi, đây là lần đầu nàng được tiếp chỉ, đáng tiếc lúc này nàng không cảm thấy chút vui sướng nào. Thánh chỉ này nếu không có Tống quý phi phía sau màn chủ mưu thì nàng có thể vặn đầu mình làm trái cầu để đá. Vốn dĩ cho rằng chuyện đã qua rồi, hoá ra người ta chưa hề quên, chỉ là đang kiếm cơ hội thích hợp để chỉnh nàng mà thôi! Vẫn là Toàn ma ma nói đúng, này chính là hạng người có thù tất báo.

Công công bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cũng là quý phi nương nương yêu thương Tứ cô nương, đặc biệt nói ngọt trước mặt hoàng thượng một phen, bằng không làm sao Tứ cô nương lại có được mối nhân duyên tốt như vậy chứ!"

Hai lần trước là hạ thủ đầu độc nàng, lần này lại đẩy nàng vào hố lửa, giờ còn muốn nàng cảm tạ sao, gặp qua nhiều người vô sỉ nhưng cũng không ai vô sỉ đến mức này. Ngọc Hi dùng hết nghị lực để khắc chế bản thân, cười nói: "Đa tạ quý phi nương nương yêu quý, Ngọc Hi cảm kích vô cùng."

Thu thị xem như rõ ràng, mục đích của thánh chỉ này không phải là chuyện tốt, chẳng qua bây giờ nàng vẫn còn chưa biết Bình Bắc tướng quân rốt cuộc là ai.

Thái giám thấy Ngọc Hi tươi cười, ngược lại không nhiều lời, mặc kệ là thật tâm hay là giả ý. Hàn Ngọc Hi không biểu hiện ra chán ghét, còn vui vẻ như vậy, hắn cũng tìm không ra chỗ xấu nào để bới móc, lập tức hừ một tiếng, mang hai tên tiểu thái giám đi ra ngoài.

Thái giám vừa đi, một vị tanh bỗng dâng lên "Ộc ..." Nôn ra một búng máu, Ngọc Hi mềm nhũn ngã xuống đất.

Thu thị nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất thì hoảng hốt, xông lên trước ôm Ngọc Hi, kêu lên: "Ngọc Hi, Ngọc Hi ngươi sao vậy? Nhanh, nhanh kêu người đi mời đại phu, nhanh đi mời đại phu."

Thái giám tuyên chỉ vẫn chưa đi xa, tiếng kêu của Thu thị lại lớn như vậy, hắn dĩ nhiên là nghe rõ. Khoé miệng của thái giám kia xẹt qua một tia ý cười, đối chọi với quý phi nương nương thì không phải tìm chết chứ là gì.

Bạch đại phu rất nhanh đã tới, bắt mạch cho Ngọc Hi xong, lại nghe Thu thị miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng lúc đó. Bạch đại phu gật đầu nói: "Lão phu nhân không cần lo lắng, tuy rằng nôn ra máu rất là kinh hãi, nhưng đối với Tứ cô nương mà nói là việc tốt. Phun ra ngụm máu này, uất khí trong lòng Tứ cô nương cũng tản đi." Nhiều người nói thời trẻ mà hộc máu thì sẽ khó sống lâu, lời này cũng không sai, nhưng chỉ đúng với những người thân thể không tốt. Thân thể của Ngọc Hi rất tốt, chỉ là trong lòng có uất khí. Bạch đại phu cũng biết uất khí của Ngọc Hi từ đâu mà tới, chuyện này người khác khuyên nhủ cũng không có tác dụng, phải là tự mình nghĩ thông suốt mới được.

Thu thị sững sờ: "Tích tụ trong lòng? Ngọc Hi nhà ta luôn luôn ..." Nói đến đây, Thu thị lộ ra thần sắc còn khó coi hơn khóc. Tuy rằng Ngọc Hi từ hôn nhưng biểu hiện lại bình thường, không hề lộ ra ánh mắt bi thống, cho nên nàng cho rằng Ngọc Hi không để ý chuyên này, lại không ngờ đứa bé này cố ý giả vờ trước mặt nàng, luôn chôn giấu đau buồn ở trong lòng.

Bạch đại phu châm mấy trâm cho Ngọc Hi xong, Ngọc Hi liền mở to mắt. Nhìn thấy Bạch đại phu, nhớ tới chuyện vừa rồi, Ngọc Hi mở miệng hỏi: "Ta vừa mới ngất đi sao?"

Bạch đại phu nói: "Cô nương vừa mới hộc máu, chẳng qua lần này cũng xem như là trong hoạ được phúc, nôn ra rồi thì uất khí trong lòng cũng tiêu tán." Nói xong, không nhịn được lại nhiều lời thêm vài câu: "Cô nương, đời người mấy chục năm, cho dù gặp việc khó cũng nên mở rộng trái tim. Nên biết, trên đời này khó khăn đến mấy cũng có cách vượt qua."

Bạch đại phu cũng coi như là nhìn Ngọc Hi trưởng thành từng ngày. Lần đầu tiên gặp Tứ cô nương là lúc nàng bị bệnh đậu mùa, mấy năm nay, chuyện Ngọc Hi phải trải qua Bạch đại phu cũng biết, chỉ có thể nói Tứ cô nương vận khí đúng là không tốt, chỉ là dù vậy cũng phải yêu quý thân thể của mình.

Ngọc Hi chân tâm thật ý nói: "Cảm ơn Bạch đại phu."

Bạch đại phu gật đầu một cái, sau đó kêu Toàn ma ma đi theo ra ngoài. Ngọc Hi cũng không bị bệnh nên không cần kê đơn, nhưng một chút chuyện cần phải lưu ý hắn cũng phải nói cho Toàn ma ma.

.
.
.
.
.

Chương 290: Hộc máu (2)

Thu thị ôm Ngọc Hi khóc nức nở: "Con ơi, là nương có lỗi với ngươi. Nương cho rằng ngươi không để ý, không ngờ, không ngờ là ngươi lại âm thầm chịu khổ." Nàng đúng là một người mẹ không xứng chức.

Ngọc Hi nhẹ giọng nói: Nương, ta không phải là vẫn tốt đó sao?" Nói không hận thì quá giả tạo. Chẳng qua nàng không hận Trần gia, đối với Trần gia thì nàng chỉ là người ngoài, nên khi gặp chuyện thì dĩ nhiên sẽ ném người ngoài như nàng đi. Người nàng hận là Tống quý phi, ỷ vào quyền thế nên căn bản không thèm quan tâm sống chết của nàng, thế nhưng, đó là Tống quý phi cao cao tại thượng, là khát vọng của biết bao nhiêu người, sao lại để vào mắt một Quốc Công phủ cô nương sa sút như nàng đây. Đối với Tống quý phi mà nói, giết nàng đơn giản như là nghiền chết một con kiến vậy, cho dù con kiến này mệnh ngạnh thoát được hai lần, nhưng chỉ cần nàng ta động thủ thì vẫn có thể giết chết dễ như trở bàn tay.

Thu thị vẫn khóc không ngừng.

Ngọc Hi chỉ phải lảng sang chuyện khác, nói: "Nương, người đừng khóc, khóc cũng không giả quyết được vấn đề." Nếu khóc có thể giải quyết được thì nàng đã khóc rồi, đáng tiếc, lúc này nước mắt là thứ vô dụng nhất.

Thu thị lau nước mắt nói: "Ngươi nói đúng, khóc cũng không giải quyết được gì. Chuyện khẩn cấp bây giờ là hỏi Đại ca ngươi xem Bình Bắc tướng quân này là ai." Cũng không biết là nhân vật trong xó xỉnh nào, chưa từng nghe nói qua.

Ngọc Hi u ám nói: "Bình Bắc tướng quân, chính là Vân Kình." Thật sự nàng nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ có một ngày dính dáng tới Vân Kình. May mà hiện tại năng lực chịu đựng rất mạnh, nếu là kiếp trước mà biết phải gả cho Vân Kình thì chắc chắn trực tiếp bị doạ chết rồi.

Nhớ tới lời Trần Nhiên đã nói nếu nàng là Trần Tuyết, Ngọc Hi liền cảm thấy vận mệnh thật là thần kỳ. Giả sử của Trần Nhiên lại ứng nghiệm, chỉ là không biết Vân Kình có thật sự giống như lời đồn ham giết người như vậy không?

Thu thị bị hù nhảy dựng: "Cái gì? Vân Kình? Là kẻ thích giết người Vân Kình sao?" Hiện tại lời đồn trong kinh thành chỉ nói Vân Kình thích giết người, còn danh hiệu sát nhân cuồng ma thì sau sự kiện Vân Kình tàn sát hàng loạt dân trong thành mới có.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Đúng là kẻ thích giết người trong lời đồn Vân Kình đó."

Thu thị cuối cùng không nhịn được mà nói tục: "Người của Tống gia đều là kẻ hắc lòng dạ vật, phương pháp ác độc như vậy mà cũng nghĩ ra được. Những kẻ đó sau này chết đều phải xuống mười tám tầng địa ngục."

Ngọc Hi nghe lời này, lắc đầu nói: "Nương, nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thánh chỉ nói ta lập tức phải đi Tây Bắc thành hôn, chắc là mấy ngày sắp tới phải đi rồi." Vân Kình có thể kháng chỉ là bởi vì hắn có nơi dựa dẫm. Vân Kình lấy lý do vết thương cũ tái phát để không vào kinh, nếu hoàng đế vì thế mà phạt nặng thì chắc chắn sẽ khiến tướng sĩ Tây Bắc lạnh tâm. Hoàng đế dù ngu đần thì trọng thần triều đình cũng sẽ không hồ đồ tới vậy. Cho nên, Vân Kình có chỗ dựa nên không phải sợ. Nhưng nàng không giống như vậy, cho dù hôm nay Tống quý phi ban một ly rượu độc bắt nàng chết thì nhiều nhất cũng chỉ bị người khác bí mật thảo luận một chút mà thôi.

Thu thị lúc này mới phản ứng: "Đúng rồi, ta còn phải thu dọn đồ đạc cho ngươi." Nói xong liền gọi Toàn ma ma cùng Tử Tô tới, cho Toàn ma ma cùng Tử Tô lựa chọn đồ đạc trong Đào Nhiên Cư, vật nhẹ nhàng dễ mang thì đóng gói mang theo, thứ cồng kềnh thì tạm thời để lại.

Dặn dò xong, Thu thị cũng vội vàng trở về viện của mình.

Toàn ma ma nhìn Ngọc Hi, nhẹ giọng nói: "Cô nương, thật ra đi Tây Bắc không hẳn là chuyện không tốt. Vân tướng quân thiếu niên đầy hứa hẹn, gả cho hắn, về sau cô nương cũng không cần phải chịu uỷ khuất." Người khác không biết, chẳng lẽ Toàn ma ma có thể không biết sao? Ngọc Hi luôn luôn phải ẩn nhẫn, sợ là tới bây giờ vẫn còn như vậy, nàng nhìn thấy cũng đau lòng.

Ngọc Hi nghe xong lời này, ngẩng đầu hỏi: "Ma ma, lời đồn bên ngoài nói Vân Kình cuồng sát, ngươi không sợ khi hắn giận dữ thì sẽ giết luôn ta sao?" Bây giờ lời đồn chỉ là Vân Kình cuồng sát, sau này lời đồn lại càng khủng bố hơn, càng truyền càng huyền ảo, còn chuyện là thật hay giả thì Ngọc Hi cũng không rõ ràng.

Toàn ma ma nói: "Liễu Thông hoà thượng nói cô nương mệnh trung đái suy, nhưng cô nương tin rằng mình là người mệnh trung đái suy sao?"

Ngọc Hi trầm mặc một chút rồi nói: "Không tin." Mặc dù hai đời đều không tốt, tới gần lúc hạnh phúc lại có biến cố, nhưng nàng không tin mệnh mình không tốt. Nếu như nàng cũng tin rằng mệnh mình không tốt, cả đời này chắc chắn sẽ không thể nào hạnh phúc được.

Toàn ma ma nói: "Đúng vậy. Vân Kình có phải là kẻ cuồng sát thật không, đến Tây Bắc cô nương sẽ biết." Dừng một chút, Toàn ma ma nói: "Cô nương, ở biên thành dân phong khai phóng, cô nương tới đó không chừng lại tự tại hơn là ở kinh thành."

Ngọc Hi nhìn Toàn ma ma một cái, nói: "Ma ma, nơi đó thường xuyên phải đánh trận." Thiểm Tây cùng Tây Hải hoàn cảnh không tệ, nhưng biên thành thời tiết khắc nghiệt, lại ô nhiễm, quanh năm suốt tháng lại phải đánh trận, ở đó thường xuyên phải gặm bùn đất không nói, điều khiến người ta lo lắng nhất chính là sợ Bắc Lỗ đánh tới, tuỳ thời đều nguy hiểm tới tính mạng.

Toàn ma ma vốn định an ủi Ngọc Hi vài câu, nghe xong lời này cũng không nói tiếp nữa. Nàng cảm thấy Tây Bắc cũng không kinh khủng như trong lời đồn, lại quên rằng Ngọc Hi không phải là đi Thiểm Tây mà là đi biên thành.

Thiểm Tây là tên vùng đất ở Tây Bắc, còn biên thành là khu vực ranh giới, chỗ đánh trận í, nói chung là vùng biên giới nên sẽ khổ cực hơn.

Diệp thị cùng Lư Tú hôm nay đã ra ngoài xã giao, vừa được tin liền lập tức trở về, vừa vào cửa đã nghe tin Ngọc Hi hộc máu, cả hai đều bị hù nhảy dựng, vội vàng chạy tới Đào Nhiên Cư. Lúc hai người nhìn thấy Ngọc Hi thì sắc mặt nàng đang tái nhợt.

Hai người đã biết chuyện tứ hôn, nếu là nhà khác tới cầu hôn thì còn có thể từ chối, nhưng đây là thánh chỉ tứ hôn, các nàng cũng không có cách nào khác.

Ngọc Hi cười nói: "Đại tẩu, Nhị tẩu, ta không sao, các ngươi không cần lo lắng." Sự tình đã như vậy, lo lắng sợ hãi thì có tác dụng gì.

Diệp thị thấy Ngọc Hi như thế thì mũi cũng ê ẩm: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, Đại tẩu sẽ trở lại thăm ngươi sau." Thánh chỉ tứ hôn đã hạ, còn nói Ngọc Hi phải lập tức rời kinh, vì vậy bây giờ phải gấp rút thu dọn vật dụng.

Lư Tú ở lại nói chuyện với Ngọc Hi: "Ngọc Hi, nếu như khó chịu thì cứ khóc đi!" Bây giờ đã là tháng mười một rồi, nói Ngọc Hi lập tức phải đi Tây Bắc, Tống quý phi rõ ràng là muốn đẩy Ngọc Hi vào chỗ chết mà.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Không khóc, khóc cũng không có tác dụng gì. Thật ra ngẫm lại, gả tới Tây Bắc cũng tốt, ít ra còn có Nhị ca ở đó, cũng có thể chiếu cố ta." Nói đến đây Ngọc Hi cũng thấy vận mệnh thật thần kỳ, nàng là do nỗi sợ từ kiếp trước nên mới làm cho Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Bắc, bây giờ có Nhị ca ở Tây Bắc, cho dù Nhị ca không giúp được nàng cái gì lúc này nhưng lại khiến nàng cảm thấy kiên định hơn, ít ra cũng không cảm thấy không nơi nương tựa.

Lư Tú cầm lấy tay Ngọc Hi, dịu dàng nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi." Cũng may Ngọc Hi tính khí cương nghị, nếu là đổi thành người khác, vừa nghe thấy phải gả đi Tây Bắc còn không phải là khóc tới long trời lở đất hay sao. Thật ra nàng cảm thấy Ngọc HI thật xui xẻo, toàn đụng phải chuyện không tốt.

Ngọc Hi nói: "Nhị tẩu, ngươi vẫn nên trở về xem thử Bình ca nhi bọn hắn đi. Nói không chừng bọn hắn bây giờ tìm không thấy nương đâu ấy!" Ngọc Hi không thích người khác nhìn nàng thương hại, bởi vì điều đó rất vô dụng.

Hàn Kiến Minh rất nhanh đã biết được tin tứ hôn, chẳng qua hắn đang ở nha môn không đi được, đến tận buổi trưa lúc được nghỉ mới trở về Quốc Công phủ.

Lúc đến Đào Nhiên Cư, Hàn Kiến Minh liền chứng kiến người bên trong đang tất bật thu dọn đồ đạc. Mọi người nhìn thấy Hàn Kiến Minh đều vội tiến về phía trước hành lễ.

Hàn Kiến Minh khoát tay, sải bước dài đi vào trong, vừa vào phòng liền thấy Ngọc Hi cầm một quyển sách ngồi trên ghế.

Ngọc Hi ngẩng đầu lên nói: "Đại ca đã về? Ta còn tưởng phải buổi tối ngươi mới về được." Nói xong xoay người phân phó Tử Tô dâng trà.

Hàn Kiến Minh không ngờ Ngọc Hi lại bình tĩnh như vậy, hỏi: "Chuyện tứ hôn ngươi đã biết rồi?" Nếu chưa biết thì Đào Nhiên Cư cũng sẽ không thu dọn đồ đạc.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Tự ta tiếp thánh chỉ, sao lại không biết được."

Hàn Kiến Minh thần sắc rất khó coi, nói: "Ta cũng là lúc thượng sai mới nhận được tin tức, nói Vân Kình chuẩn bị cùng Triệu gia liên minh." Dĩ nhiên, tin tức của Tống gia nhanh hơn hắn rất nhiều, nếu không sẽ không có chuyện tứ hôn này.

Ngọc Hi cũng đã đoán được: "Triệu gia có lai lịch thế nào?" Có thể được Vân Kình xem trọng thì khẳng định không phải gia tộc bình thường.

Hàn Kiến Minh thần sắc âm tàn bất định: "Ở Cam Châu có hai danh môn vọng tộc lớn, một là Triệu gia, hai là Hứa gia. Ban đầu Vân Kình chuẩn bị cưới là tiểu nhữ nhi của Triệu tướng quân, Triệu Tĩnh, Triệu tướng quân là em ruột của gia chủ Triệu gia." Nói xong lại bổ sung thêm: "Thê tử của Tần Chiêu là cô nương của Hứa gia. Hứa gia cùng Triệu gia vẫn luôn bất hoà."

Ngọc Hi liền hiểu ra: "Tống gia cùng Tần Chiêu không muốn Vân Kình cưới cô nương Triệu gia rồi được Triệu gia ủng hộ, vì vậy nên mới muốn tứ hôn cho Vân Kình? Mà lựa chọn ta là vì Tống quý phi vẫn luôn mang hận với ta?" Dừng một chút, nói: "Hoặc là, Tống quý phi tin lời của Liễu Thông hoà thượng, cảm thấy ta thật đúng là mệnh trung đái suy, cho nên mới ban ta cho Vân Kình, để ta cũng khiến hắn lụn bại?"

Tống quý phi có thù tất báo, tuy rằng hai lần đều không giết được nàng, Ngọc Hi lại còn giết ba người của nàng, mặc dù ba người này đối với Tống quý phi mà nói chỉ là ba con chó tay sai, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, Ngọc Hi giết người của nàng chính là không thèm để nàng vào mắt. Lần này vừa lúc Đại lão gia Tống gia nói với nàng chuyện của Vân Kình, Tống quý phi liền cảm thấy Ngọc Hi là lựa chọn tốt nhất.

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Không sai biệt nhiều lắm. Ngọc Hi, bây giờ ngươi không cần cho người thu dọn đồ đạc. Bây giờ đã là tháng mười một rồi, ta sẽ để ngươi sang đầu xuân năm sau mới đi Tây Bắc."

Ngọc Hi hơi kinh ngạc, hỏi: "Đại ca không phải đang nói đùa đó chứ? Thánh chỉ nói ta lập tức phải đi Tây Bắc mà."

Hàn Kiến Minh nói: "Ngươi không phải hộc máu sao? Bây giờ nói ngươi bệnh nặng nằm giường, cần chữa bệnh, bằng không thân thể yếu ớt đi nửa đường sẽ không chịu được mà chết. Người của Tống gia không muốn Vân Kình có được sự ủng hộ của Triệu gia, nếu như ngươi chết rồi thì Vân Kình sẽ cưới được Triệu gia cô nương. Cho nên, để ngươi ở kinh thành dưỡng bệnh, bọn họ sẽ phải đồng ý." Danh phận cũng đã định, chỉ cần Ngọc Hi không chết, Vân Kình sẽ không thể cưới được cô nương Triệu gia.

Ngọc Hi hỏi: "Đại ca, bởi vì ta mà kế hoạch của Vân Kình hỏng bét, ngươi nói xem, chờ ta tới Tây Bắc rồi, hắn có thể náo ẽ một kiếm giết ta luôn không?"

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Sẽ không. Chúng ta ở kinh thành không bảo vệ được ngươi, nhưng vẫn còn Nhị ca ngươi cơ mà?" Người khác đều nói Ngọc Hi mệnh suy, nhưng hắn lại cảm thấy Ngọc Hi vận khí khá tốt, nếu không, ngày đó Nhị đệ sao lại vì Ngọc Hi có dự cảm không tốt nên không đi Liêu Đông nữa mà tới Tây Bắc, bây giờ, Nhị đệ lại trở thành trợ lực lớn nhất của Ngọc Hi.

Nói thật, Ngọc Hi đối với Vân Kình vẫn còn chút sợ sệt trong lòng, nghe Hàn Kiến Minh nói vậy thì nhẹ giọng nói: "Hy vọng hắn sẽ không giận lây sang ta." Tuy rằng nàng vô tội, nhưng lỡ như Vân Kình cảm thấy nàng gây trở ngại, muốn thu dọn nàng, đến lúc đó thì phải trốn chạy khắp nơi rồi. Đương nhiên, đây chỉ là kết quả xấu nhất.

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 288

Chương 288: Kháng chỉ

Hài tử lớn rất nhanh, mỗi ngày một lớn.

Lúc Ngọc Hi tại Trường Nhạc viện nhìn thấy Bình ca nhi, nhéo khuôn mặt trắng nõn nà của Bình ca nhi một chút, nói: "Nương, hình như Bình ca nhi lại lớn hơn so với mấy hôm trước thì phải?" Bình ca nhi là thứ tử của Lô Tú, gọi là Bình ca nhi chính là hy vọng Hàn Kiến Nghiệp có thể bình bình an an trở về.

Thu thị cười nói: "Tiểu hài tử là vậy đó, mười ngày nửa tháng không gặp thì sẽ nhận không ra nữa rồi."

Ngọc Hi nở nụ cười, chuyển đề tài nói: "Nương, hôm qua đi thăm tổ mẫu thì thấy tinh thần của tổ mẫu đã khá hơn nhiều rồi."


Bởi vì chuyện từ hôn mà lão phu nhận bị Thu thị làm cho tức giận, bệnh một thời gian, cũng may là không có việc gì, hiện tại đã khoẻ. Chẳng qua lão phu nhận hết bệnh rồi, tính khí lại lớn hơn nhiều, mỗi lần nhìn thấy Thu thị thì đều không cho sắc mặt tốt, đối với Ngọc Hi thì lại càng lạnh nhạt hơn, nhưng với Văn thị cùng Ngọc Dung đã hầu hạ cạnh giường vài tháng thì hoã nhà hơn rất nhiều.

Trước đây Thu thị tận tâm hâu fhaj cũng không được mấy câu nói tốt, bây giờ tâm tư hoàn toàn bỏ xuống rồi. Lão phu nhân ghét thì ghét đi, dù sao con trai đã là gia chủ, ai cũng không thể dao động địa vị của nàng được nữa. Cho nên, trừ tình cảm trên mặt thỉnh thoảng sẽ đi thăm hỏi một chút, còn lại nàng cũng không đi, tránh cả hai nhìn nhau đều chán ghét. Nàng hầu hạ lão phu nhân hơn nửa đời người, lúc lão phu nhân bởi vì Văn thị vừa vào cửa mà khiến nàng mất mật, tình cảm đối với lão phu nhân đã hao mòn rồi. Bây giờ Thu thị đã giao hết chuyện trong phủ lại cho Diệp thị, mỗi ngày dùng nửa thời gian niệm kinh, nửa còn lại chơi đùa với cháu nội, ngày nào cũng sống rất vui vẻ.

Thu thị cười gật đầu nói: "Đúng vậy! Đại phu nói lão phu nhân đã khỏi hẳn rồi, chẳng qua đã lớn tuổi, sau này không thể tức giận lần nữa, cần nghỉ ngơi." Lão phu nhân bây giờ còn chưa chết được, nếu lão phu nhân chết thì hai đứa con trai phải chịu đại tang. Đại nhi tử vất vả lắm mới có được vị trí Binh Bộ thị lang, không thể vì chuyện này mà liên luỵ đến hắn.

Nghĩ tới đây, Thu thị lại nhớ tới Hàn Kiến Nghiệp đang ở Tây Bắc chịu khổ: "Cũng không biết Nhị ca ngươi ở Tây Bắc thế nào rồi? Bên cạnh không có ai chăm sóc, hoàn cảnh ở đó thì ác liệt, cữ nghĩ tới là trong lòng ta lại thấy hoảng." Ngày đó khi biết Hàn Kiến Nghiệp muốn đi Tây Bắc, Thu thị cũng không nói lời phản đối nào, bởi vì nàng biết, con trai học nhiều năm như vậy không phải chỉ để hao phí trong kinh thành, cho nên dù không nỡ nàng cũng không thể gây trở ngại tiền đồ của con, cuối cùng là nén nước mắt tiễn người đi.

Ngọc Hi cười nói: "Nương, người đừng lo lắng cho Nhị ca, từ tám tuổi Nhị ca đã được đưa lên núi tập võ, ở trên núi còn học nấu cơm nữa mà. Vì vậy người không cần lo lắng, ở Tây Bắc Nhị ca cũng có thể tự chăm sóc chính mình thật tốt. Còn nữa, Nhị ca sùng bái nhất chính là ông ngoại, luôn mong muốn tương lai sẽ giống như ông ngoại vậy." Cha của Thu thị là Mân Nam Tổng binh đại nhân, đóng giữ ở đó hơn mười năm, có thể nói là hoàng đế của vùng đó.

Thu thị có chút phiền muộn, nói: "Ông ngoại ngươi sao? Đã hơn mười năm rồi ta không được gặp hắn." Lần cuối cha nàng hồi kinh là mười sáu năm về trước, đã mười sáu năm rồi không được gặp, cũng không biết cha hiện tại ra sao? Nàng đã sắp bạc đầu rồi, chắc hẳn cha nàng lại càng già hơn xưa. Nghĩ tới đây, nước mắt của Thu thị lại dâng lên.

Bây giờ Thu thị ăn chay niệm Phật cũng chính là vì hy vọng Phật tổ phù hộ phụ thân của tiểu nhi tử: "Chỉ hy vọng ông ngoại ngươi có thể khoẻ mạnh, Nhị ca ngươi có thể bình an." Cha nàng vùng vẫy ở Mân Nam đã gần hai mươi năm, trừ việc lo lắng sức khoẻ của hắn, những thứ khác không cần bận tâm. Tiểu nhi tử đi Tây Bắc nơi lạ nước lạ cái, có thể xem như là bắt đầu lại từ đầu.

Ngọc Hi cười nói: "Nương, ông ngoại chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi, Nhị ca cũng chắc chắn sẽ bình an trở về."

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc trong tiếng khóc của Bình ca nhi.

.
.

Chạng vạng tối, Ngọc Hi bị Hàn Kiến Minh gọi qua thư phòng. Ngọc Hi nhận một phong thư từ tay Hàn Kiến Minh, vừa mở ra nhìn lập tức lộ ra tươi cười: "Là của Nhị ca." Chữ của Hàn Kiến Nghiệp rất có cá tính, nhìn một cái là nhận ra ngay.

Hàn Kiến Minh chờ Ngọc Hi xem xong thư, nói: "Vân Kình cũng thật lợi hại, Nhị ca ngươi vừa tới Tây Bắc không bao lâu đã bị hắn thu phục rồi." Ở trong thư Hàn Kiến Nghiệp một câu Vân Kình huynh hai câu Vân Kình huynh, đủ để nói rõ hết thảy.

Vừa dứt lời, Hàn Kiến Minh chăm chú nhìn Ngọc Hi. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Ngọc Hi lại có lòng tin với Vân Kình như vậy. Lòng tin này từ đâu mà thành?

Trước khi Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Bắc, Ngọc Hi cũng không nói chuyện kết giao với Vân Kình cho Hàn Kiến Nghiệp nghe, có vài chuyện nàng có thể nói với Hàn Kiến Minh, nhưng không thể nói cho Hàn Kiến Nghiệp, bởi vì với tính khí của hắn, nếu nói hắn cần kết giao với Vân Kình vì lợi ích, hắn chắc chắn sẽ khinh thường. Ngọc Hi nói: "Đây cũng là bản lĩnh của Vân Kình." Nếu không có bản lĩnh, cuối cùng sao lại trở thành thống soái Tây Bắc được.

Hàn Kiến Minh nhìn Ngọc Hi, nói: "Vân Kình lấy lý do vết thương cũ tái phát, không hồi kinh." Rất to gan, dám lấy lý do đó để không về kinh thành. Lý do này tuy rằng đường hoàng, nhưng Hàn Kiến Minh vẫn không thể không nói một câu, dũng khí rất đáng khen.

Ngọc Hi thấp giọng cười: "Đại ca, đây không phải chuyện ngươi sớm đã đoán được sao? Có điều hoàng thượng không tức giận sao?"

Hàn Kiến Minh nở nụ cười hiếm thấy: "Cửu hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng nói giúp Vân Kình vài lời hay, nói là nếu cưỡng ép muốn Vân Kình hồi kinh thì sẽ khiến tướng sĩ biên thành lạnh tâm." Cửu hoàng tử nói rất đúng, nhưng vấn đề này ngoại trừ Cửu hoàng tử ra thì không có ai dám nói.

Ngọc Hi rất kinh ngạc: "Cửu hoàng tử? Vân gia cùng Tống gia có thù hận, Cửu hoàng tử không thể không biết, sao lại nói tốt cho Vân Kình?"

Hàn Kiến Minh nói: "Hắn không phải là muốn nói tốt cho Vân Kình mà là Tống gia đã bí mật tiếp xúc với Tần Chiêu rồi. Đồng đại tướng quân là anh vợ của Tống Hoài Cẩn, nếu để cho Tống gia khống chế Tây Bắc, thiên hạ này rốt cuộc là của họ Tống hay họ Chu cũng chưa biết được đâu."

Ngọc Hi rõ ràng: "Cửu hoàng tử đang phòng bị Tống gia sao?" Bây giờ Cửu hoàng tử còn chưa phải là Thái tử mà đã phòng bị Tống gia rồi, người của Tống gia cũng không ngu, bây giờ đã như vậy, đến lúc Cửu hoàng tử lên làm hoàng đế rồi còn có ngày cho bọn họ tiêu dao sao.

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, Cửu hoàng tử luôn coi trọng đại cục. Vân Kình xác thực là người có thể ra trận, giữ lại thì sau này lợi nhiều hơn hại." Cửu hoàng tử là hoàng tử, hơn nữa lại là hoàng tử có khả năng lên ngôi, dĩ nhiên là hắn phải hy vọng giữ lại nhiều nhân tài hữu dụng rồi.

Ngọc Hi cười trầm thấp: "Lợi nhiều hơn hại à?" Đối với Cửu hoàng tử thì Vân Kình là nhân tài, nhưng đối với Tống gia thì Vân Kình lại là kẻ có thù với bọn họ.

Ngọc Hi thầm nghĩ, kiếp trước Cửu hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có phải là do Tống gia đứng sau màn hay không. Đối với người của Tống gia, Cửu hoàng tử hay Thập hoàng tử thì đều giống nhau cả, đều là cháu ngoại trai. Nếu Cửu hoàng tử không nghe lời thì đổi thành Thập hoàng tử cũng chẳng khác gì. Có điều đây chỉ là phán đoán của nàng, sự thật ra sao cũng không ai biết.

So với Tây Bắc, tình huống bên Liêu Đông khá hơn nhiều. Dù sao tướng thủ thành hiện tại của Liêu Đông Đồng đại tướng quân cũng là anh vợ của Tống Hoài Cẩn, vậy nên Hộ bộ lúc nào cũng phải khẩn cấp chuyển quân lương cho bọn họ. Mà Đồng đại tướng quân cũng không phải là một bao cỏ (ý nói kẻ vô dụng), đánh trận cũng có thắng có thua, nhưng thắng thua là nửa này nửa kia, không lợi hại như Yến nguyên soái mà thôi.

Nói xong chuyện bên ngoài, Ngọc Hi lại bắt đầu nói chuyện ở kinh thành: "Bên ngoài kinh thành tụ tập không ít dân lưu lạc. Bây giờ đã sắp tháng mười một rồi, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Đại ca, ngươi xem chúng ta có thể đưa một ít gạo và chăn bông qua đó không, để bọn hắn chống đỡ qua mùa đông này." Lưu dân không được phép vào thành, sợ quấy nhiễu trị an kinh thành, chủ yếu là sợ bọn họ bạo loạn. Có điều lần này bên ngoài kinh thành lưu dân tụ tập triều đình tạm thời không quan tâm, ngược lại một vài người nhà quan lại cùng phú hộ bí mật đưa một ít gạo và chăn bông tới. Tuy rằng kẻ độc ác rất nhiều, nhưng người tâm địa thiện lương cũng không thiếu.

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Tạm thời không cần đưa qua nữa. Chuyện này chỉ dựa vào người dân quyên góp thì không ổn, cần triều đình ra mặt mới được."

Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Kiến Minh, hỏi: "Triều đình ra mặt bố trí? Triều đình có tiền sao?" Nghe nói quốc khố đã trống rỗng rồi mà.

Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Chuyện này ngươi không cần lo, cho dù không có tiền thì Hộ bộ cũng phải moi tiền ra." Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Ngọc Hi, Hàn Kiến Minh nói: "Trong triều tham quan không thiếu, tranh giành quyền lợi cũng không giả, nhưng quan viên có lương tâm thì vẫn còn." Dân lưu lạc ngoài thành, cũng không thể để mặc bọn họ chết cóng chết đói ở bên ngoài. Hơn nữa, nếu không cho bọn họ cái ăn cái uống, cho bọn họ đường sống, một khi phát sinh bạo loạn thì chính là chuyện lớn.

Ngọc Hi nói: "Hy vọng vậy!"

Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Chẳng qua là đến lúc đó cần người ra mặt quyên góp tiền từ thiện, nếu ngươi có tâm đến lúc đó quyên nhiều thêm một ít."

Ngọc Hi au mày, nói: "Quyên nhiều một ít không thành vấn đề, chỉ sợ sẽ bị một đám người tham ô." Đến lúc đó, tiền bọn hắn dùng để làm việc tốt thì lại đi nuôi một đám sâu mọt, vừa nghĩ tới là đã thấy khó chịu.

Hàn Kiến Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Cho dù tham cũng sẽ không thái quá." Có quan viên thiện tâm nhưng không nhiều, ngược lại quá nhiều sâu mọt. Đến lúc đó chỉ có thể hy vọng bên trên phái một quan viên thanh liêm để xử lý việc này.

Ngọc Hi nghe thì strong lòng không thoải mái, nói: "Vậy còn không bằng chính chúng ta mua ít gạo cùng chăn bông đưa tới!" Làm việc thiện là hy vọng có thể giúp những lưu dân kia chịu khổ ít đi một chút, nhưng bị bóc lột thì trong lòng lại không thoải mái tí nào.

Hàn Kiến Minh lắc đầu: "Không được. Đưa một chút đồ qua thì được nhưng không thẻ đưa quá nhiều." Muốn đánh thì đánh chim dầu đàn, hắn không đồng ý chính mình bị người biến thành cọc tiêu. Hơn nữa tự mình đưa đồ dù bao nhiêu cũng không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề, chỉ có triều đình ra mặt thì mới giải quyết ổn.

Ngọc Hi biết cái lý này, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Trở lại Đào Nhiên Cư, Ngọc Hi liền ngồi nghĩ tới chuyện này. Thế đạo gian nan, khổ nhất vẫn là dân chúng ở dưới.

Toàn ma ma thấy sắc mặt Ngọc Hi không tốt, hỏi: "Cô nương sao vậy? Quốc Công gia nói với cô nương chuyện gì mà khuôn mặt ngưng trọng thế?"

Ngọc Hi phục hồi lại tinh thần, nói: "Nói chuyện lưu dân. Đúng rồi, Toàn ma ma, cả nhà cháu của ngươi còn ở Hồng Tảo trang, sao không đón họ tới kinh thành?" Từ sau khi Ngọc Hi tiếp nhận Hồng Tảo trang, tá điền làm việc bên trong sống càng ngày càng thoải mái hơn. Hơn nữa, những thứ thu hoạch được ví dụ như đậu phộng hay đậu gì Trần quản sự cũng đều thu mua, vì vậy không lo nguồn tiêu thụ, cho nên Hồng Tảo trang mỗi một chỗ đều dùng được, tiền kiếm về cũng dư dả, vì thế mọi người cũng không lo cái ăn. Có một câu nói rất hay, trong tay có đồ ăn trong lòng không hoảng hốt, thế nên mỗi gia đình trong Hồng Tảo trang đều trữ không ít lương thực.

Toàn ma ma cười nói: "Lúc trước biết có chuyện lưu dân ta cũng nói bọn hắn về kinh, nhưng bọn họ không chịu, còn nói trong Hồng Tảo trang cũng có hơn một trăm hộ dân, tráng đinh hai ba trăm. Nhiều người thủ như vậy, đám lưu dân đó cũng không dám chạy tới thôn trang làm bậy."

Người ta một khi đã đói rồi thì đừng nói ăn vỏ cây rễ cỏ, dù cho là thịt người cũng dám ăn. Một khi Hồng Tảo trang bị đám người đó để mắt tới thì sợ sẽ gây ra đại sự. Ngọc Hi nói: "Chuyện này phải cho người nhắc nhở Trần quản sự, để hắn bảo vệ thôn trang cho tốt." Có nhiều chuyện rất cần giúp đỡ lưu dân, nhưng cũng cần đề phòng kẻ có lòng ác ý.

Toàn ma ma gật đầu nói: "Ta cũng lo lắng chuyện này, chỉ sợ trang tử tách biệt ra như vậy sẽ dễ xảy ra chuyện. Nếu như Trần quản sự có thể ra mặt để sắp xếp lại thì không cần lo lắng nữa."

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 287

Chương 287: Nhàn thoại

Tháng bảy hạ tuần, Lô Tú sinh thứ tử.

Sau khi đi thăm hài tử trở về, Ngọc Hi nói thầm với Thu thị: "Trời nóng như vậy nhưng lại không thể mở cửa sổ, không thể quạt gió, càng không thể đặt khối băng trong phòng. Nương, vậy thì làm sao mà sống nổi?" Không phải là một hai ngày mà là một tháng lận! Càng nghĩ Ngọc Hi càng thấy thật là khủng khiếp.

Thu thị nói: "Sinh vừa đúng vào tháng bảy, cũng chẳng còn cách nào khác." Sinh con vào tháng bảy đúng là chịu giày vò rất nhiều, nhưng sinh con đâu thể chọn ngày được.

Lễ tắm ba ngày của hài tử qua không bao lâu, Hàn Kiến Nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị đi Tây Bắc. Hàn Kiến Minh suy xét nửa ngày vẫn cảm thấy không yên tâm về Vân Kình, nghĩ muốn để Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Nam.

Tây Nam là địa bàn của di nhân (chắc ý là di man mọi rợ này nọ), tuy rằng di nhân hung mãnh nhưng cũng tốt hơn là đi Tây Bắc cùng với Vân Kình. Nhưng Hàn Kiến Nghiệp sống chết không chịu đi Tây Nam, nói là không đi Liêu Đông thì cũng phải là Tây Bắc. Không cho hắn đi Tây Bắc à, vừa lúc, hắn cũng không muốn đi Tây Bắc, hắn muốn đi Liêu Đông hơn. Cuối cùng Hàn Kiến Minh chỉ có thể thoả hiệp, đồng ý cho hắn đi Tây Bắc.

Nếu đi Giang Nam nơi giàu có, đông đúc và an ninh thì chắc chắn không dễ dàng tìm được vị trí còn trống. Nhưng Tây Bắc lại là nơi đánh trận, quanh năm suốt tháng bần hàn, lại bởi vì mỗi lần đánh trận đều có một số lớn tướng sĩ tử thương, vì vậy ghế trống rất nhiều. Hàn Kiến Minh lại làm tại bộ Binh, cho Hàn Kiến Nghiệp một chức Thiên hộ dễ như trở bàn tay. Cũng không phải là không lấy được chức vị cao hơn, chỉ là Hàn Kiến Nghiệp không chịu. Đại nam nhân cần phải dựa vào sức mình để tạo dựng con đường làm quan, dựa vào gia thế làm gì. Có điều chuyện đi Tây Bắc này Hàn Kiến Nghiệp vẫn chưa dám nói cho Lô Tú. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền chạy tới chỗ Ngọc Hi hỏi ý kiến.


Ngọc Hi nghe Hàn Kiến Nghiệp nói mình khó xử, cười nói: "Nhị ca, thật ra ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nói với Nhị tẩu là được, Nhị tẩu đã biết cả rồi." Đừng nói là việc Nhị ca muốin ngoại phóng (đi nơi xa) là một tin tức lớn, không thể giấu nổi Lô gia, cho dù Lô gia không nói, Lô Tú làm thê tử chẳng lẽ nhìn không ra trượng phu có điều khác thường sao. Không nói không có nghĩa là không biết.

Hàn Kiến Nghiệp a một tiếng, nói: "Nhị tẩu ngươi làm sao mà biết được? Ta đã giấu tin tức đi rồi mà." Hắn sợ Lô Tú nghĩ ngợi lung tung nên mới giấu tin này đi rất kĩ.

Ngọc Hi nở nụ cười, nói: "Ngươi nói thẳng với Nhị tẩu là được." Hàn Kiến Nghiệp là võ tướng, nếu muốn có tiền đồ sáng lạn thì phải lập quân công. Người nhà họ Lô cũng là đi theo con đường đó, Hàn Kiến Nghiệp còn có thể là ngoại lệ được sao. Cho nên, đối với chuyện Hàn Kiến Nghiệp muốn ngoại phóng, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.

Ngày hôm đó, Hàn Kiến Nghiệp nói chuyện với Lô Tú. Mới đầu Hàn Kiến Nghiệp muốn chờ Lô Tú ở cữ xong mới nói, có điều ở Tây Bắc lại bại trận, tử thương rất nhiều, cực kỳ thiếu người, cho nên bộ Binh liền hạ công văn để hắn nhanh chóng chạy tới Tây Bắc.

Lô Tú trầm mặc một lúc lâu, nói: "Khi nào thì lên đường?" Sau khi Hàn Kiến Nghiệp từ bên ngoài về, nàng cũng cảm thấy không thích hợp. Mới đầu Lô Tú lo lắng Hàn Kiến Nghiệp động tâm tư gian giảo, ở ngoài nhìn trúng nữ nhân nào rồi. Cuối cùng cho người đi tra, phát hiện hoá ra trượng phu chuẩn bị ngoại phóng.

Cá nhân Lô Tú không muốn Hàn Kiến Nghiệp ngoại phóng, hơn nữa lại là nơi biên thành đánh trận tử thương vô số. Chỉ là Lô Tú rất rõ ràng, nàng không thể ngăn được bước tiến của trượng phu. Đã không thể ngăn cản, trượng phu lại không nói với nàng, vậy nên mới không làm gì hết.

Hàn Kiến Nghiệp nói: "Mười ngày sau sẽ lên đường."

Lô Tú thấp giọng nói: "Nhanh vậy sao?" Sau khi nghe Hàn Kiến Nghiệp giải thích, Lô Tú lại hỏi: "Vì sao lại đi Tây Bắc mà không phải Liêu Đông? Ở Liêu Đông có Đại ca, dù sao cũng tốt hơn là đi Tây Bắc." Cũng không phải là để Đại ca giúp mở đường gì, nhưng dù sao có người ở trên thì làm việc gì cũng tiện hơn nhiều.

Hàn Kiến Nghiệp nói: "Trước đó vài ngày Đại ca mời một cao nhân tính một quẻ cho ta, cao nhân nói ta không nên đi hướng Đông, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Đây là lý do thoái thác Hàn Kiến Minh nói cho hắn, tuy rằng hắn không tin cho lắm nhưng cũng không làm gì được lão ca của mình.

Nữ nhân gia bình thường tương đối mê tín, loại chuyện liên quan tới an nguy tính mạng thì lại càng tin tưởng. Lô Tú nghe xong thì không nhắc tới chuyện đi Liêu Đông nữa: "Để ta nói Giản ma ma thu dọn đồ đạc cho ngươi." Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Hàn Kiến Nghiệp sợ nhất là nữ nhân khóc, luống cuống chân tay an ủi: "Ngươi đừng khóc, lúc ở cữ không thể khóc. Chờ ta đứng vững vị trí rồi, nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ cho người tới đón ngươi cùng con tới."

Lô Tú lau nước mắt, nói: :Chờ con lớn chút rồi hẵng tính." Đừng nói là thứ tử chỉ vừa ra đời, trưởng tử cũng chỉ mới ba tuổi thôi, sao có thể chịu nổi xóc nảy như vậy.

Hàn Kiến Nghiệp là kẻ không biết dỗ dành người khác, chẳng qua hiếm lắm mới có hôm có thể nói chuyện cùng Lô Tú gần nửa ngày. Thay vì nói là hắn trò chuyện với nàng, không bằng nói rằng là Lô Tú tự nói một mình, nói toàn các loại dặn dò lo lắng. Hàn Kiến Nghiệp trong lòng ê ẩm, cảm thấy hiện tại mình rời đi là rất có lỗi với thê tử, nhưng cho dù không nỡ bỏ, có lúc vẫn phải rời đi.


Tháng tám thượng tuần, thời tiết này đi đường bài bước thì đầu đã đầy mồ hôi, Hàn Kiến Nghiệp mang mười hai đầy tớ nhà quan đi Tây Bắc.

Trunk tuần tháng chín, tin thắng trận từ Tây Bắc truyền về kinh thành. Ở Tây Bắc đánh thắng một trận, giệt năm ngàn quân địch, về phần tù binh thì một người cũng không có.

Ngọc Hi xem tư liệu Hàn Kiến Minh đưa cho nàng, thuận miệng hỏi một câu: "Không có tù binh nào? Đều bị giết sao?" Ngọc Hi đặc biệt chú ý tới cái này, chủ yếu là vì trước đây Vân Kình giết tù binh thanh danh quá lớn.

Hàn Kiến Minh cười nói: "Không giết thì giữ làm gì?"

Ngọc Hi trầm mặt. Trước đây không biết thế sự, nghe lời đồn thì cảm thấy Vân Kình rất thích giết người. Nhưng bây giờ biết được nhiều hơn rồi mới biết, việc giữ lại tù binh không chỉ đơn giản trong hai ba câu như vậy. Nếu không giết bọn họ, vậy thì lấy gì ăn? Trị an ra sao? Quân phí triều đình cấp còn không đủ chính mình dùng, còn đâu mà dùng cho địch nhân. Hơn nữa những người đó nếu không giết, mầm mống nguy hiểm cũng lớn, lỡ như bọn họ tìm cơ hội bạo loạn hoặc là giả bộ nội ứng ngoại hợp thì phải làm sao. Cho nên, phương pháp đơn giản nhất thuận tiện nhất mau lẹ nhất chính là giết hết tất cả, giữ lại thì chỉ toàn là các loại vấn đề các loại phiền toái mà thôi.

Hàn Kiến Minh lắc đầu, nữ hài tử tới cùng vẫn mềm lòng: "Triều đình cũng đã khen ngợi. Ngoài ra, hoàng thượng còn hạ thánh chỉ, cho Vân Kình hồi kinh."

Ngọc Hi sặc một tiếng, nói: "Cho Vân Kình hồi kinh?" Ngọc Hi đều biết rõ, mãi cho đến lúc nàng chết Vân Kình cũng không hồi kinh lần nào, luôn ở tại Tây Bắc.

Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Trừ khi Vân Kình não rút thì mới hồi kinh." Nếu Vân Kình hồi kinh, Tống gia có rất nhiều cơ hội giết hắn. Vân Kình lại không đần, làm sao lại tự dưng chui đầu vô lưới được. Thánh chỉ này chẳng qua chỉ là hoàng đế một bên tình nguyện.

Ngọc Hi cũng cảm thấy Vân Kình sẽ không hồi kinh, nói: "Vậy Tống gia có khả năng sẽ mượn tay Tần Chiêu để xử lý Vân Kình sao?"

Hàn Kiến Minh gật đầu: "Nếu Vân Kình muốn đối kháng với Tần Chiêu thì chỉ có một con đường." Tìm một người vợ có gia tộc thâm hậu nội tình, tư chất lớn nhất của Vân Kình chính là hắn tuổi trẻ lại bản lĩnh, khẳng định có không ít người coi trọng tiềm lực này, cho nên không lo tìm không được đối tượng tốt.

Ngọc Hi nói thẳng thừng không kiêng kị: "Đó cũng là phương pháp nhanh nhất tốt nhất, nhưng vấn đề là hung danh kia của Vân Kình, trước đây Trần Tuyết đã bị doạ chết, không biết lần này đối tượng làm mai có bị doạ chết hay không nữa."

Hàn Kiến Minh nói: "Ngọc Hi, có một số chuyện không thể nhìn ở bề ngoài được."

Ngọc Hi phản ứng rất nhanh, nói: :Chẳng lẽ việc Trần Tuyết chết còn có nội tình?" Nàng thật không nghĩ ra chuyện của Trần Tuyết còn có gì kỳ quặc.

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Vân Kình cùng Tống gia là kẻ địch không đội trời chung, Thái Ninh Hầu sao có thể gả con gái cho Vân Kình được? Vậy chẳng phải là kết thù với Tống gia sao?"

Ngọc Hi đã hiểu ra: "Trần Tuyết không chết?" Nghĩ tới đây lại lắc đầu: "Không đúng, nếu như Trần Tuyết không chết, lúc trước Trần Nhiên đã không thương tâm như vậy."

Hàn Kiến Minh không nói tỉ mỉ cho Ngọc Hi, chỉ nói: "Trần Tuyết chết, có điều nàng chết vì cái gì thì ta không rõ, nhưng ta biết nếu nàng không chết thì Thái Ninh Hầu sẽ không gả nàng cho Vân Kình. Cái gọi là không từ hôn nên bị Vân Kình doạ chết chẳng qua chỉ là lời để đối phó với người ngoài thôi." Thái Ninh Hầu phủ giấu tin tức rất kín, hắn không hỏi thăm gì được.

Ngọc Hi thấy thế cũng không nói nhiều nữa: "Vậy Vân Kình này cũng thật khổ rồi." Nhớ tới lời đồn kiếp trước, đúng là oan uổng.

Hàn Kiến Minh không đánh giá gì về chuyện này, chuyển đề tài: "Nửa đầu năm nay hạn hán ở Hà Bắc, thu hoạch mùa thu cũng không tốt, ta ước chừng đến lúc đó sẽ có dân lưu lạc ồ ạt tiến tới kinh thành. Cho nên thời gian này không nên ra khỏi cửa." Đặc biệt nói lời này với Ngọc Hi là vì nàng muốn đi Hồng Tảo trang ở hai ngày.

Biết càng nhiều lại càng kinh ngạc. Nếu là đang ở thời kì thái bình, nếu như Hà Bắc xuất hiện thiên tai, chỉ cần triều đình giúp đỡ thì sẽ không phát sinh chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ quốc khố trống rỗng, làm sao còn tiền lấy ra giúp nạn thiên tai. Đương nhiên, cho dù có tiền để giúp nạn dân, không biết tới lúc tới tay nạn dân rồi có còn được một phần mười số đó không nữa.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Ta biết, sắp tới sẽ không ra ngoài."

Hàn Kiến Minh khẽ thở dài một hơi, nói: "Gần đây Liêu Đông cùng Tây Bắc đánh trận liên miên, Tây Nam cùng Thục Trung vẫn còn bình định, người của bộ Binh cũng đều sứt đầu mẻ trán hết cả rồi." Đánh trận ở khắp nơi, quốc khố cùng quan viên bổng lộc đều sắp không phát nổi nữa rồi. Hàn Kiến Minh cảm thấy, có lẽ không chờ tới lúc đương kim hoàng đế băng hà, thiên hạ đã đại loạn.

Ngọc Hi hỏi một vấn đề: "Đại ca, gần đây ta nghĩ, nếu thế lực ngầm khống chế Liêu Đông kia là Yến Vô Song, chờ đến khi hắn khống chế được Liêu Đông rồi, có thể sẽ liên minh với Vân Kình, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Hàn Kiến Minh cảm thây Ngọc Hi đã khai thông rất nhiều: "Mặc dù Yến gia cùng Vân gia trước đầy giao tình rất sâu, Vân lão gia cũng là vì Yến gia mà chết, nhưng hai người này không thể kết minh." Vân Kình là muốn dùng quân công tích luỹ cho bản thân, muốn quang minh chính đại báo thù Tống gia. Yến Vô Song thì lại trốn tránh núp trong tối, tìm cơ hội dẩy ngã Tống gia. Tuy rằng hai người đều có thân phụ huyết hải thâm thù, đều là tìm Tống gia báo thù, nhưng tính khí lại khác nhau, không thể bắt tay được.

Ngọc Hi cũng không vì ý nghĩ vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ: "Cũng không biết sự kiện kia khi nào thì bạo phát? Nếu bạo phát rồi, chắc chắn sẽ có rung chuyển lớn."

Hàn Kiến Minh rất chắc chắn, nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra. Cửu hoàng tử sẽ không cho phép nó xảy ra."

Nói tới Cửu hoàng tử, Ngọc Hi liền nở nụ cười: "Tự cho là thông minh, nhưng lại không biết thông minh ngược lại bị thông minh hại." Tống gia cùng Vu gia là trợ lực lớn nhất của Cửu hoàng tử, nhưng đồng thời cũng là lực cản lớn nhất. Cho dù muốn làm gì, nếu không được họ đồng ý thì Cửu hoàng tử cái gì cũng không làm được, không hơn tượng gỗ là mấy.

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 285 + 286

Chương 285: Nhất bi nhất hỉ (1)

Thải Điệp từ bên ngoài đi vào, nói: "Cô nương, Đại phu nhân Chu gia cùng Tam phu nhân tới thăm cô nương." Tới dự tiệc tắm ba ngày, thuận đường qua thăm bệnh Ngọc Hi cũng rất bình thường.

Ngọc Hi dựa vào đầu giường, lấy gối kê ở sau lưng: "Mời các nàng vào đi."

Chu Đại phu nhân nhìn Ngọc Hi, dịu dàng nói: "Hài tử, ngươi chịu khổ rồi."

Ngọc Hi cũng không thèm giả vờ thành bộ dáng suy yếu gì, chỉ cười nói: "Cảm ơn bá mẫu đã tới thăm, bây giờ ta đã khoẻ hơn nhiều rồi." Những gia tộc lớn đều biết nguồn ngọn, giả vờ tiều tuỵ vì bệnh cũng chẳng cần thiết.

Tam phu nhân thấy thần sắc Ngọc Hi rất tốt thì có chút kinh nghi. Đụng phải chuyện nưh vậy, đổi lại là Thi Nhã nhà nàng sớm đã không chịu nổi rồi, nha đầu này vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió. Tam phu nhân tâm tư xoay chuyển, nói: "Ngọc Hi, Thi Nhã biểu muội của ngươi mấy ngày nay có chút không thoải mái, vì vậy ta mới không cho nàng tới đây. Chờ nàng khoẻ rồi ta liền cho nàng tới đây thăm ngươi."

Ngọc Hi nở nụ cười, nói: "Để Thi Nhã dưỡng bệnh thật tốt đi, ta đã không sao rồi." Đừng nói nàng ngay từ đầu đã không tin Chu Thi Nhã thân thể không thoải mái, cho dù thân thể có không thoải mái thật, chẳng lẽ viết một bức thư cũng viết không được sao. Nói đi nói lại chẳng qua chỉ là xu lợi tránh hại mà thôi.

Tam phu nhân thấy trên mặt Ngọc Hi không giống như đang giả tươi cười, trong lòng liền lạnh. Nếu như Ngọc Hi thái độ lãnh đạm thì nàng mới cảm thấy bình thường, đằng này ngược lại như vậy một chút cũng không bình thường. Tam phu nhân cảm thấy với tính khí của nữ nhi nhà mình, ít lui tới với Ngọc Hi là tốt nhất, bằng không ai biết về sau có bị thiệt thòi gì không. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không để lộ chút gì trên mặt, cười nói: "Hài tử ngoan, vậy ngươi dưỡng bệnh cho tốt."

Ngọc Hi cười gật đầu.

Sau khi Đại phu nhân Chu gia đi khỏi Đào Nhiên Cư, nhẹ giọng nói: "Ta vẫn cảm thấy đứa bé này không giống như trước, càng ngày càng nội liễm (tâm tư kín đáo)."

Tam phu nhân nói: "Trải qua chuyện như vậy, dĩ nhiên là phải khác rồi." Tam phu nhân thì cảm thấy không phải trở nên càng nội liễm, mà là trở nên càng thâm trầm thì đúng hơn, dù là vui giận ghét thích gì người khác cũng không thấy được, thâm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi.

Ngọc Hi không hề biết Tam phu nhân lại càng đề phòng nàng hơn nữa rồi, mà cho dù có biết thì với tính nàng cũng sẽ không để ý.

Lễ tắm ba ngày của Xương ca nhi trôi qua không bao lâu, kinh thành liền nhận được tin tức, Tây Bắc đại bại, tử thương trên vạn người, Tần nguyên soái thủ thành đã trọng thương, bởi vì không được chữa trị mà mất mạng.

Ngọc Hi nghe tin này thì cực kỳ kinh ngạc, có điều cũng không thể nói với người khác, có nói họ cũng không hiểu, chỉ có thể hạ tâm đợi buổi tối hỏi Đại ca.

Nha hoàn bên cạnh Thu thị tới, nói: "Cô nương, phu nhân mời người qua đó một chuyến."

Ngọc Hi tới chủ viện mới biết là có khách tới, là Đại phu nhân của Thu gia Tiêu thị. Ngọc Hi đi tới trước, hướng về phía Tiêu thị cúi người thi lễ: "Chào mợ."

Tiêu thị nhìn Ngọc Hi, rất là hoà nhã cười nói: "Nghe nương ngươi nói, thân thể của ngươi đã khỏi hẳn rồi phải không?" Thật ra nhìn thần sắc của Ngọc Hi là biết, cực kỳ tốt là đằng khác!

Ngọc Hi cười nói: "Đã khoẻ hơn nhiều rồi."

Tiêu thị quan tâm hỏi han Ngọc Hi rất nhiều chuyện, Ngọc Hi tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời lại.

Thu thị cười nói: "Ngọc Hi, ngươi đi về trước đi!"

Ngọc Hi không hiểu chuyện gì xảy ra, kêu mình tới rồi lại bảo đi về, đây là làm sao vậy? Cảm giác thật kỳ quái! Chẳng qua, Ngọc Hi sau đó rất nhanh đã biết Thu thị đặc biệt gọi nàng tới để làm gì. Hoá ra là Đại phu nhân Thu gia muốn hỏi nàng cho tiểu nhi tử Thu Lỗi.

Ngọc Hi nghe Thu thị nói xong thì sững sờ một chút. Kiếp trước nàng suýt chút nữa là đã đính hôn với Thu Lỗi rồi, kết quả bị Giang Hồng Cẩm làm xáo trộn. Không ngờ trải qua một vòng lớn lại quay về như cũ, Ngọc Hi cảm giác rất vi diệu.

Thu thị thấy Ngọc Hi sững sờ thì hỏi: "Sao vậy? Cảm thấy Tam biểu ca của ngươi không được sao?" Nếu như Ngọc Hi không từ hôn, Thu thị chắc chắn sẽ từ chối đề nghị của Đại tẩu ngay lập tức. Chỉ có điều Ngọc Hi dù sao đã từng lùi thân, mà hài tử kia các phương diện cũng không kém, cho nên mới khiến Thu thị do dự.

Ngọc Hi hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là Đại ca sẽ không đồng ý." Tất cả phương diện của Thu Lỗi đều quá bình thường, Đại ca sẽ không vừa mắt.

Thu thị không ngờ Ngọc Hi lại nói như vậy: "Chỉ cần ngươi đồng ý, Đại ca ngươi không đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì."

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Nương, Đại ca không đồng ý, ta đồng ý cũng không có tác dụng gì."

Thu thị xem như rõ ràng ý của Ngọc Hi: "Ý ngươi là nếu như Đại ca ngươi đồng ý thì ngươi cũng không có ý kiến gì?"

Ngọc Hi gật đầu nói: "Vâng, nếu Đại ca đồng ý, ta không có ý kiến. Chẳng qua, nương, Đại ca sẽ không đồng ý đâu." Thu gia vốn đã là nhà ngoại của Đại ca, không cần thiết phải kết thân thêm. Quan trọng hơn nữa là Thu Lỗi mặc dù trung hậu thành thật nhưng tiền đồ có hạn, Đại ca chắc chắn là chướng mắt. Cho dù nàng đồng ý, Đại ca cũng không chịu. Bây giờ chủ gia đình là Đại ca, hắn không đồng ý thì vụ hôn nhân này không có cách nào thành, vì vậy ngày từ đầu Ngọc Hi cũng không cân nhắc.

Thu thị cười gật đầu một cái, sau đó nói với Ngọc Hi: "Đại ca ngươi bây giờ đã là Quốc Công gia, danh xưng cũng nên sửa lại một chút." Hạ nhân cứ kêu lẫn lộn Quốc Công gia với Đại gia, xưng hô loạn hết cả lên.

Ngọc Hi cười nói: "Việc này nương quyết định." Việc cần đổi không chỉ có xưng hô, còn nơi ở nữa. Ví dụ như Thu thị ở chủ viện, nay cũng nên dọn ra để cho Diệp thị ở. Dù sao Diệp thị hiện tại là đương gia phu nhân, chủ viện phải là nơi ở của đương gia phu nhân mới đúng.

Thu thị cũng không phải muốn bá chiếm chủ viện không để cho con dâu ở, nàng không phải người như vậy. Chỉ là từ khi Hàn Kiến Minh tập tước tới giờ, chuyện xảy ra quá nhiều nên mới không kịp bàn tới việc chuyển viện. Dù sao chuyển viện cũng là việc lớn, cần chọn ngày lành giờ tốt.


Hàn Kiến Minh vừa về Quốc Công phủ thì đã bị gọi tới chủ viện. Nghe Thu thị nói muốn cho Ngọc Hi đính hôn với Thu Lỗi thì không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: "Không được."

Thu thị hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Vì sao không được?"

Hàn Kiến Minh trả lời đơn giản rõ ràng: "Hai người không xứng. Thu Lỗi trừ xuất thân tốt một chút, còn lại không có tài cán gì. Hắn và Ngọc Hi căn bản không hề xứng đôi." Đơn giản mà nói thì chính là Thu Lỗi không xứng với Ngọc Hi. Mặc dù Ngọc Hi đã từng từ hôn, nhưng với bộ dáng cùng tài tình đó, không lo không tìm được người xứng với nàng.

Thu thị còn định nói tốt cho Thu Lỗi, Hàn Kiến Minh đã nói: "Nương, chuyện này không cần nói nữa. Hôn sự của Ngọc Hi ta đã nắm chắc rồi, người không cần lo lắng."

Nghe long lời này, Thu thị liền không nói gì nữa, mỗi lần con trai dùng loại khẩu khí này nói chuyện thì có nghĩa là không còn chỗ để thương lượng nữa rồi. Tốt thôi, vẫn là Ngọc Hi có dự kiến trước rồi, Thu thị cũng không luẩn quẩn chuyện này nữa: "Bây giờ Xương ca nhi cũng đã lớn rồi, xưng hô trong nhà cũng nên thay đổi một chút. Ngươi thấy thế nào?" Thấy Hàn Kiến Minh gật đầu, nàng tiếp tục nói đến chuyện dời viện.

Hàn Kiến Minh không có ý kiến gì: "Nếu nương không muốn chuyển đi thì không chuyển là được. Ở đâu cũng giống nhau cả."

Thu thị cười nói: "Sao mà giống nhau được! Chủ viện là nơi ở của đương gia chủ mẫu, bây giờ đương gia chủ mẫu của Hàn gia là vợ ngươi, nên để nàng ở đó."

Hàn Kiến Minh nói rất giống với Ngọc Hi: "Chuyện này nương quyết định là được."

Thu thị rất vui mừng. Hai đứa con trai đều hiếu thuận với nàng, hai đứa con dâu cũng tốt. Bây giờ trưởng tử đã có Xương ca nhi, nàng cũng nên trút bỏ gánh nặng rồi: "Ta đã cho người đi chọn ngày hoàng đạo rồi, chọn được ngày ta sẽ chuyển đi. Tên viện cũng đã đặt rồi, gọi là Trường Nhạc viện!" Trường Nhạc Viện, ngụ ý trường thọ,hoà nhạc.

Hàn Kiến Minh cười nói: "Nương cao hứng là được."


Ngọc Hi biết Hàn Kiến Minh đã về, lập tức đi tới tiền viện tìm hắn. Nhìn thấy Hàn Kiến Minh thì hỏi: "Đại ca, hôm nay ta nghe bên ngoài nói Tây Bắc đại bại, thủ thành Tần nguyên soái đã chết trận rồi? Trước giờ không phải luôn tốt sao? Sao đột nhiên lại đại bại?" Tháng trước Tây Bắc còn đánh thắng một trận nhỏ, bây giờ thì một trận đại bại, trước sau chênh lệch quá lớn khiến Ngọc Hi phản ứng không kịp.

Hàn Kiến Minh nói: "Tần nguyên soái lần này là bị liên luỵ tôn tử (cháu nội) Tần Chiêu của hắn. Tần Chiêu tấn công liều lĩnh, kết quả là trúng kế của người Tây Man, năm nghìn đại quân bị vây. Tần nguyên soái tự mình mang binh đi cứu, kết quả Tần Chiêu được cứu rồi nhưng Tần nguyên soái lại bị trọng thương, không kịp hồi thành nên qua đời." Bây giờ Hàn Kiến Minh là Binh Bộ thị lang, chuyện ở biên thành dĩ nhiên là biết chi tiết hơn nhiều.

Ngọc Hi ngạc nhiên: "Tần Chiêu là tôn tử của Tần nguyên soái, xuất thân như vậy khi hành quân đánh trận đáng lẽ phải rất cẩn thận chứ, sao lại dễ dàng mắc bẫy người Tây Man như vậy?" Người kinh thành gọi người Bắc Lỗ là người Tây Man.

Trong mắt Hàn Kiến Minh loé ra một tia châm chọc: "Tân nguyên soái đã lão rồi, mấy năm trước Tần Quan chết trận trong một lần đại chiến, bây giờ Tần gia chỉ còn lại Tần Chiêu, mà Tần Chiêu không chưa tích luỹ đủ quân công nên tiếp không nổi gánh nặng của Tần nguyên soái. Thật ra hắn vốn dĩ có thể chậm rãi tiến tới, đáng tiếc lại xuất hiện một tên Vân Kình. Vân Kình đánh trận rất dũng mãnh, khiến địa vị của Tần Chiêu bị uy hiếp." Tần Quan là cha của Tần Chiêu.

Ngọc Hi nhớ rằng kiếp trước lúc nàng bị đưa tới thôn trang, Vân Kình đã trở thành thống soái Tây Bắc. Đến ở nơi thôn quê, giao thông không thuận lợi, đừng nói là tin tức ở Tây Bắc, cho dù là tin ở kinh thành còn chưa biết nữa là. Về phần Tần gia, nàng càng không hiểu rõ: "Vì vậy chuyện này của Tần Chiêu bị người lợi dụng?"

Hàn Kiến Minh gật đầu: "Đúng vậy, Tần Chiêu có chút nóng lòng muốn lập công, điểm này bị gian tế của Tây Man biết được, vì vậy mới lập ra cái bẫy kia."

Ngọc Hi hơi nghi hoặc một chút: "Đại ca, Tần gia trấn thủ biên thành nhiều năm như vậy, Vân Kình mới tới không bao lâu, làm sao có thể uy hiếp được địa vị của Tần Chiêu?" Đếm ngón tay thì Vân Kình cũng mới đi biên thành được mười một năm, mà chân chính nổi tiếng cũng mới từ năm năm trước thôi. Với thời gian năm năm đã có thể lay động địa vị của Tần gia ở biên thành sao? Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Hàn Kiến Minh giải thích: "Ngươi không hiểu, biên thành không giống với kinh thành. Có thể đánh trận, thắng trận mới là điều căn bản để tạo dựng địa vị. Vân Kình không chỉ thường xuyên đánh, mà mỗi lần xuất binh số thương vong cực thấp, so với tướng lĩnh khác ít hơn rất nhiều, cho nên cực kỳ được tướng sĩ ủng hộ."

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Ngọc Hi: "Tần gia không nghĩ thu dọn Vân Kình sao?" Nếu đã là uy hiếp địa vị của mình, vậy thì phải tranh thủ lúc đối phương vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn mà thu dọn, đây cũng là phương pháp bảo đảm nhất và ổn thoả nhất.

Hàn Kiến Minh nở nụ cười, nói: "Ngươi cho rằng Tần Chiêu chưa từng nghĩ tới ư? Chẳng qua Tần nguyên soái luôn luôn bảo vệ Vân Kình, cũng luôn luôn cho Vân Kình cơ hội, nếu không Vân Kình cũng không bò nhanh như vậy được. Chẳng qua, bây giờ Tần nguyên soái đã chết, về sau sẽ ra sao không ai nói chắc được." Thật ra Hàn Kiến Minh càng hướng về phía Vân Kình hơn, người này tuyệt đối là một tướng tài. Nhưng cũng như Ngọc Hi đã nói, Tần gia ở biên thành quan hệ dây mơ rễ má lẫn lộn, Tần Chiêu muốn hạ độc thủ với Vân Kình, Vân Kình có thoát nổi hay không rất khó nói.

Ngọc Hi nhíu mày, nói: "Chẳng có chỗ nào thanh tịnh gì hết." Cho dù là ở đâu đều đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau.

Hàn Kiến Minh cười nói: "Ở đâu có người, ở đó sẽ có tranh đấu."

.
.
.
.
.

Chương 286: Nhất bi nhất hỉ (2)


Hàn Kiến Minh nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ngọc Hi, nói với nàng một việc vui: "Lúc ta vừa về thì nhận được tin chiến thắng, Liêu Đông vừa thắng một trận." Thấy Ngọc Hi cũng không hăng hái cho lắm, cười nói: "Tướng lĩnh đánh trắng trận có cái tên rất thú vị, là Cừu Đại Sơn."

Ngọc Hi bỗng chốc ngây ngẩn, hỏi: "Cừu Đại Sơn?"

Hàn Kiến Minh gật đầu cười, nói: "Không phải 'cừu' trong cừu hận, đọc là qiu, kêu Cừu Đại Sơn. Họ này lần đầu tiên ta mới được nghe đó!"

Ngọc Hi lại không nghĩ như vậy: "Cừu Đại Sơn, cái tên này ngụ ý là, cừu hận của hắn như một toà núi lớn, đeer hắn luôn nhớ tới không được quên."

Hai người lâu ngày cũng có chút ăn ý, Hàn Kiến Minh biết lời này của Ngọc Hi ý nói rằng Cừu Đại Sơn có khả năng chính là Yến Vô Song, lập tức lắc đầu nói: "Ngọc Hi, tướng thủ thành Liêu Đông Đồng đại tướng quân đã ở Đồng thành hơn hai mươi năm, thường xuyên qua lại với Yến gia, hắn sao có thể không nhận ra Yến Vô Song? Nếu như Cừu Đại Sơn này đúng là Yến Vô Song thì đã sớm bị hắn giết, làm sao còn để cho hắn sống được?" Trước đây giết cả nhà Yến gia, Đồng đại tướng quân cũng là đồng phạm. Thâm cừu đại hận như vậy, Đồng đại tướng quân sao có thể tha cho người của Yến gia, càng không thể tha cho Yến Vô Song một người văn võ song toàn như vậy.

Ngọc Hi nói: "Đại ca, ta từng nghe qua thuật dịch dung! Có phải là dịch dung không?"

Hàn Kiến Minh bật cười nói: "Đó đều là nghe nhầm đồn bậy, làm sao có thuật dịch dung có thể thay đổi nhân dạng giả mạo thể trạng được? Hơn nữa, là tướng lĩnh trong quân thì đều bị tra xét tổ tiên tinh tường rõ ràng. Nếu là dễ dàng mạo danh như vậy, không biết có bao nhiêu gian tế trà trộn vào được nữa." Ở biên thành, việc kiểm tra tướng lĩnh cực kỳ khắc nghiệt, đây là chuyện Ngọc Hi cũng không tưởng tượng nổi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đó Vân Kình bị bại lộ thân phận. Nếu không lộ ra thì đã bị coi như gian tế mà bắt lại rồi.

Ngọc Hi lại lắc đầu nói: "Đại ca, về sau ngươi vẫn nên chú ý người này một chút. Có lúc ngươi càng cảm thấy không có vấn đề gì thì ngược lại càng có vấn đề. Trực giác mách bảo ta rằng, cho dù hắn không phải là Yến Vô Song dịch dung thành thì cũng có quan hệ với Yến Vô Song."

Hàn Kiến Minh cảm thấy lời của Ngọc Hi có lý, gật đầu nói: "Về sau ta sẽ chú ý người này hơn. Đúng rồi, ta nghĩ cho Nhị ca ngươi đi Liêu Đông, ngươi thấy sao?"

Ngọc Hi vừa nghe nói Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông, phản xạ có điều kiện kêu lên: "Không được, không thể đi Liêu Đông." Kiếp trước Nhị ca chết tại Liêu Đông, hài cốt cũng không tìm thấy. Chuyện này đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Ngọc Hi.

Hàn Kiến Minh không ngờ Ngọc Hi lại phản ứng mãnh liệt như vậy, cho rằng nàng là vì lo lắng cho an nguy của Hàn Kiến Nghiệp nên nói: "Nếu Nhị ca ngươi ở lại kinh thành thì sẽ thành kẻ vô dụng." Trừ phi thay đổi triều đại, nếu không có loạn cũng không loạn tới kinh thành. Cho nên, cho dù Hàn Kiến Nghiệp có đi tới nơi nào cũng đều hơn ở lại kinh thành. Chẳng qua Hàn Kiến Minh dã tâm rất lớn, cảm thấy lập tức cần cho Hàn Kiến Nghiệp đi biên thành, như vậy mới có thể nhanh chiếm được đại công.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Ta không nói là muốn giữ Nhị ca lại kinh thành, ta chỉ cảm thấy không thể để Nhị ca đi Liêu Đông. Đại ca, Liêu Đông quá loạn. Nơi đó chúng ta không có thế lực, nếu muốn tra cái gì ở đó cũng không tra ra được tin gì." Dừng một chút, nói: "Đại ca, nếu là Yến Vô Song vẫn chưa chết, vậy hắn chắc chắn là đang núp trong tối chờ báo thù. Đồng đại tướng quân, Tống gia đều là đối tượng báo thù của hắn. Chỉ là, lúc hắn muốn ra tay chắc chắn sẽ liên luỵ người vô tội. Nhị ca tuy rằng võ nghệ không tồi, nhưng đấu đá nhau lại chính là nhược điểm của hắn."

Hàn Kiến Minh vẫn có chút do dự.

Ngọc Hi biết Đại ca của Lô Tú đang ở Liêu Đông, đi Liêu Đông cũng có người trợ giúp. Ý nghĩ này không sai, nhưng Ngọc Hi lại không muốn Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông: "Đại ca, ta cảm thấy thật ra Nhị ca thích hợp đi Tây Bắc hơn." Cho dù không thích hợp thì cũng phải bẻ thành thích hợp. Hơn nữa, thật ra Liêu Đông hay Tây Bắc thì đối với Hàn Kiến Nghiệp đều giống nhau cả.

Hàn Kiến Minh nghe vậy lên tiếng hỏi: "Tây Bắc không phải cũng rất loạn sao? Ngươi không sợ đến lúc đó Nhị ca ngươi cũng bị cuốn vào à?"

Ngọc Hi lắc dầu nói: "Nhị ca đi Tây Bắc, chắc chắn sẽ bị cuốn vào tranh đấu quyền lợi."

Hàn Kiến Minh không rõ ý của Ngọc Hi: "Nói rõ hơn đi."

Ngọc Hi cười nói: "Đại ca không nhớ sao, lúc nhỏ Nhị ca cùng Vân Kình quan hệ rất tốt." Ngọc Hi đã biết người thắng cuối cùng là Vân Kình, tự nhiên nghĩ để Hàn Kiến Nghiệp về phe của Vân Kình, càng giành được nhiều ích lợi hơn. Về phần Vân Kình có tiếp nhận Hàn Kiến Nghiệp hay không thì ngay từ đầu Ngọc Hi đã không lo lắng. Một là Hàn Kiến Nghiệp võ công khá, không phải loại thùng rỗng, hơn nữa tính khsi hào sảng dễ dàng hoà mình' hai là có một Đại ca là Binh Bộ thị lang, chỉ cần Vân Kình biết suy nghĩ thì sẽ không từ chối một minh hữu như vậy.

Trong mắt Hà Kiến Minh có chút chần chờ, hỏi: "Ngươi cọi trọng Vân Kình như vậy sao? Ngọc Hi, ngươi phải biết rằng, kẻ địch của Vân Kình không chỉ có Tần Chiêu mà còn có người của Tống gia." Nếu như Vân Kình chỉ có một kẻ địch là Tần Chiêu, Hàn Kiến Minh khẳng định sẽ ủng hộ Vân Kình. Nhưng vấn đề là kẻ địch của Vân Kình còn có Tống gia, Vân Kình nhìn Tống gia đầy thù hắn, người của Tống gia biết rất rõ ràng. Dưới tình huống này, Tống gia sao có thể để cho Vân Kình lấy được binh quyền ở Tây Bắc chứ.

Ngọc Hi nói: "Đại ca, ta biết ngươi để Nhị ca đi Liêu Đông vì cảm thấy có trợ lực. Nhưng Đại ca có từng nghĩ tới hay không, trợ lực này cũng chính là lực cản. Đại ca của Nhị tẩu có năng lực đánh trận, như vậy Nhị ca sẽ phải đứng dưới sự bảo hộ của anh vợ vĩnh viễn, việc này đối với Nhị ca không phải là chuyện tốt." Cũng không lo có người đỏ mắt ghen tị sẽ phỉ báng Hàn Kiến Nghiệp là bám váy, dựa vào quan hệ để lên vị trí cao, mà Ngọc Hi cảm thấy lỡ như ca ca của Lô Tú không muốn để Hàn Kiến Nghiệp mạo hiểm, để hắn đảm đương nhiệm vụ tương đối an toàn, vậy thì chẳng phải là khéo quá thành vụng hay sao.

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra. Lô Cương không phải là người sẽ thiên vị người nhà, càng sẽ không trở ngại tiền đồ của Nhị ca ngươi."

Ngọc Hi hao hết công sức, cuối cùng chỉ đổi lại một câu của Hàn Kiến Minh: "Ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

Nhìn dáng vẻ của Hàn Kiến Minh, Ngọc Hi liền biết khuyên nhủ thêm cũng vô dụng. Ngọc Hi cũng không cưỡng cầu, dù sao Nhị ca không phải là đi trong ngày mai, nàng trở về suy nghĩ thêm biện pháp.

Hàn Kiến Minh hỏi Ngọc Hi một vấn đề riêng: "Ngọc Hi, ngươi đối với hôn sự của mình có ý kiến gì không?" Nói đúng hơn là hắn đang muốn hỏi Ngọc Hi muốn tìm người thế nào.

Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Kiến Minh: "Đại ca, chỉ cần đối phương phẩm chất tốt, còn lại không có yêu cầu gì khác." Nỗ lực tiến tới căn bản cũng không cần nói, nếu như không có bản lĩnh thì đại ca cũng chướng mắt, cho nên, quan trọng nhất là phẩm chất.

Hàn Kiến Minh do dự một lát rồi nói: "Ngọc Hi, ta muốn chọn cho ngươi một cậu em rể võ tướng, ngươi thấy thế nào?"

Ngọc Hi nói: "Cũng được! Có điều tốt nhất là có thể cùng theo hắn đi ngoại nhậm (đảm nhiệm chức trách bên ngoài), không phải chia cách hai nơi." Tướng lĩnh cao cấp thì vợ con phải ở lại kinh thành để làm con tin. Chẳng qua, những tướng lĩnh cao cấp kia đều là bậc tổ phụ (ông nội), rất ít thanh niên anh tài đã thành gia lập nghiệp. Mắt lựa người của Đại ca thì ít nhất cũng là từ ngũ lục phẩm, chỉ cần trong nhà làm một số chuyện thì có thể đi theo được.

Hàn Kiến Minh cười gật đầu, nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt."

Ngọc Hi kỳ quái hỏi han: "Đại ca, có phải ngươi có chọn được ai rồi không? Ừm, hy vọng Đại ca đừng chọn cho ta một người quá khó nhìn, cho dù thế nào cũng không được khó coi hơn Nhị ca." Hàn Kiến Nghiệp kia là một Kim Cang trợn mắt (*), Ngọc Hi không muốn tìm một trượng phu lớn lên còn xấu hơn cả Hàn Kiến Nghiệp. Cũng không phải nàng xem trọng vẻ ngoài, mà nàng lo lỡ như sinh ra một nữ nhi giống cha thế thì chắc nàng khóc chết mất. Nếu nữ nhi lớn lên giống vậy thì về sau sẽ không gả đi được.

(*) Kim Cang hay Kim Cương là các bị Bồ Tát có công bảo vệ Phật. Hình ảnh của các ngài thường là khuôn mặt với đôi mắt trợn trừng giận dữ.

Hàn Kiến Minh nghe lời xong thì nở nụ cười: "Yên tâm, chắc chắn chọn một người trưởng thành trông đoan chính. Đúng rồi, Ngọc Hi, lần trước ngươi nói những câu kia với Trần Nhiên là để hắn biết khó mà lui chứ không phải muốn thật chứ?"

Ngọc Hi nở nụ cười, muốn thật? Cho dù nàng có muốn, nhưng trên đời này có nam nhân nào như vậy sao? Nam nhân như vậy chỉ có trong kịch mà thôi, trong cuộc sống hiện thực thì không đời nào. Đương nhiên, không thể nói là tuyệt đối không có, chỉ là trên dưới hai đời nàng chưa gặp cũng chưa từng nghe nói có người không nạp thiếp không có thông phòng chỉ thủ thê tử: "Đại ca ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là biết Trần Nhiên sẽ không đồng ý nên mới nói như vậy thôi."

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Vậy thì tốt." Hắn cũng đoán Ngọc Hi chỉ nói để Trần Nhiên thấy khó mà lui, nhưng tóm lại nghe Ngọc Hi chính miệng nói ra thì an tâm hơn.

Ngọc Hi cười nói: "Nếu có ý nghĩ như vậy thì khỏi gả được luôn rồi." Có một câu nói rất hay, nam nhân cũng giống như mèo. Thói đời nào có mèo nào không đi ăn vụng đâu! Thay vì để hắn vụng trộm bên ngoài thì chi bằng để hắn thư thư phục phục ở trong nhà tốt hơn. Dù sao nàng cũng có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, chính mình cũng tự lập, không sợ những thị thiếp thông phòng kia trèo lên đầu lên cổ.

Hàn Kiến Minh đưa chồng tư liệu trên bàn cho Ngọc Hi, nói: "Đem về xem đi." Đây đều là ghi chép về những chuyện phát sinh gần đây trong kinh thành.

Trở lại Đào Nhiên Cư, Ngọc Hi đặt đồ ở trên bàn, cúi đầu suy tư xem thuyết phục Hàn Kiến Minh như thế nào. Ngọc Hi cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc đi thuyết phục Hàn Kiến Nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy đây là hạ sách. Dù sao chỉ trong một buổi tối thì cũng không nghỉ ra được phương pháp nào hay.


Ngày hôm sau rời giường, mặc áo khoác đi ra sân thì thấy Tử Cận đang luyện công. Tử Cận múa đao uy vũ rực rỡ, nhìn thấy rất có sức lực.

Nhìn Tử Cận, Ngọc Hi linh quang chợt loé, nàng đã nghĩ ra được cách thuyết phục Đại ca đồng ý không để Nhị ca đi Liêu Đông rồi, hơn nữa cách này nhất định hiệu nghiệm.

Ngọc Hi luyện tập buổi sáng xong, Tử Tô bưng nước để nàng súc miệng rửa mặt, thấy Ngọc Hi khuôn mặt tươi cười, nhịn không được hỏi: "Cô nương nghĩ đến chuyện tốt gì mà lại vui vẻ như vậy?"

Ngọc Hi bí mật: "Đây là cơ mật, không thể nói."

Đến chạng vạng, Ngọc Hi liền đi tìm Hàn Kiến Minh, nói với hắn: "Đại ca, hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Nhị ca xảy ra chuyện."

Hàn Kiến Minh giật mình: "Sao lại mơ như vậy?" Hàn Kiến Minh cũng không nghi ngờ Ngọc Hi bịa chuyện lừa hắn, bởi vì thật sự không cần phải làm vậy.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Đại ca vừa nói cho Nhị ca đi Liêu Đông, ta liền cảm thấy không ổn. Đêm qua lại gặp ác mộng, mơ thấy Nhị ca bị người Đông Hồ giết, hơn nữa hài cốt cũng không còn, doạ ta không dám ngủ nữa."

Hàn Kiến Minh nghĩ đến hôm qua khi hắn nói với Ngọc Hi muốn Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông thì phản ứng quả thật rất kịch liệt. Nếu là người khác nói gặp ác mộng thấy Kiến Nghiệp chết, ví dụ như nương hoặc Lô Tú, hắn khẳng định cảm thấy là đối phương lo lắng quá độ nên mới gặp ác mộng. Nhưng Ngọc Hi thì khác, nàng nằm mơ thì rất có khả năng trở thành hiện thực.

Ngọc Hi thấy Hàn Kiến Minh không nói lời nào thì sốt ruột nói: "Đại ca, không thể để Nhị ca đi Liêu Đông được, ta cảm thấy sẽ lành ít dữ nhiều. Đại ca, nếu ngươi cảm thấy Tây Bắc không ổn thì đi Tây Nam cũng được mà!"

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Ừ, không thể đi Liêu Đông." Về phần có đi Tây Bắc hay không thì còn phải suy nghĩ thêm.

Ngọc Hi cuối cùng cũng yên tâm dược rồi.

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 6

Chương 6: Thiên vị

Ngọc Thần ở sương phòng bên trái trong thượng viện, ba gian phòng đều là của nàng.

Ngọc Hi vừa đi vào trong liền nhìn thấy một cái bàn dài bằng gỗ tử đàn bày ở giữa phòng, bên trên là lư hương ba chân bằng men, một mùi thơm ngọt ngào tản ra từ trong lư hương đó.

Mắt Ngọc Hi rơi trên thảm lông dê dày khoảng hai tấc trên mặt đất, trên thảm thêu những mẫu đồ án tinh mỹ, cực kỳ đẹp đẽ, nhìn qua là biết giá trị ngàn vàng.

Nha hoàn thị thư (hầu trong thư phòng) vén rèm châu kim ti đằng hồng lên để hai người vào trong.

Ngọc Hi nhìn bài trí trong phòng, không nói đến những vật trang trí giá trị liên thành như gia cụ cùng tủ đứng bằng gỗ hoàng hoa lê (*), những dụng cụ thư phòng trên bàn sách cũng đều là vật bất phàm. Người ta nói con trai phải nuôi trong khổ cực, con gái phải nuôi trong giàu sang, Ngọc Thần đúng là chân chính được nuôi trong giàu sang. So sánh với Ngọc Thần, nơi ở bủn xỉn của Ngọc Hi khiến người nhìn mà rơi lệ. Kiếp trước, sau lần đầu tiền nàng thấy được bài trí trong phòng Ngọc Thần, trở về đã khóc một trận, chẳng qua bây giờ nàng đã xem nhẹ những vật ngoài thân này.

(*) gỗ cao cấp

Ngược lại, Ngọc Hi mê tít mắt bức bình phòng song mặt thêu (**), một mặt thêu mỹ nhân ngắm hoa, mặt kia là hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương: "Thật là đẹp." Kiếp trước Ngọc Hi chỉ có mỗi tài thêu, khi gả tới Giang gia trừ thêu thùa ra thì không còn cách tiêu khiển nào khác.

Ngọc Thần thấy Ngọc Hi ánh mắt toả sáng, cười nói: "Nếu như ngươi thích thì tặng cho ngươi."

Ngọc Hi vui vẻ nói: "Thật sao?" Nếu nàng có thể lấy nó để nghiên cứu kỹ xảo bên trong, nàng cũng sẽ thêu được hai mặt như vậy.

Nha hoàn thị thư thân cận của Ngọc Thần có chút nóng nảy, bức song mặt thêu này trân quý cỡ nào, sao có thể đưa cho người khác được! Mới đầu còn hy vọng Tứ cô nương từ chối, giờ nhìn bộ dáng của Tứ cô nương thì biết là không trông chờ gì được rồi: "Cô nương, chuyện này không thể được, đây là thứ phu nhân để lại cho cô nương mà."

Nhiệt tình trong lòng Ngọc Hi tiêu tán một chút, lắc đầu nói: "Tam tỷ, vật này quá trân quý, ta không thể nhận."

Trên mặt Ngọc Thần tiếp tục mang theo ý cười nhợt nhạt: "Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi."

Ngọc Hi cũng không từ chối nữa, cười nói: "Cảm ơn Tam tỷ." Nàng mặt dày mày dạn nhận luôn. Sau này nàng hiểu được kỹ xảo bên trong rồi thì có thể thêu hai mặt, lúc đó nhất định sẽ thêu cho Ngọc Thần một bộ còn đẹp hơn.

Không chỉ có bài trí trong phòng Ngọc Thần đều tinh xảo tuyệt luân, dụng cụ trên bàn sách đều là vật bất phàm. Ngọc Hi nhìn chữ còn chưa viết xong trên bàn, trong lòng có chút cảm thán, Ngọc Thần mới năm tuổi đã viết chữ tốt như vậy, kiếp trước nàng viết chữ cũng không bằng Ngọc Thần hiện tại.

Thị thư thấy thế lập tức nói: "Bộ dụng cụ thanh ngọc hoa văn này là lão phu nhân thưởng cho cô nương nhà ta." Ý nói, đừng có mơ tưởng tới dụng cụ trên bàn này.

Ngọc Hi sắc mặt cứng đờ, nói với Ngọc Thần: "Tam tỷ, ta còn phải đi thỉnh an Đại bá mẫu, chờ một lát nữa lại tới thỉnh an tổ mẫu sau." Nàng không muốn bị người phòng bị như phòng trộm.

Sau khi Ngọc Hi đi rồi, Ngọc Thần nhìn thị thư: "Ai cho ngươi cả gan như vậy?

Thị thư giật thót, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Cô nương, là nô tì quá phận. Nô tì chỉ nghĩ thêu phẩm kia là phu nhân để lại cho người, trong lòng sốt ruột nên mới mất đúng mực."

Ngọc Thân ừ một tiếng: "Lần này niệm tình ngươi phạm lần đầu nên thôi, nếu còn có lần sau thì đừng trách ta không nể mặt. Tứ cô nương có ra sao thì vẫn là chủ tử trong phủ." Dù Ngọc Hi không được tổ mẫu cùng phụ thân thích thì vẫn là cô nương trong phủ, không phải là để cho nha hoàn khi dễ.

Thị thư bị doạ quỳ sụp trên mặt đất, làm sao còn dám phản bác gì được.

Ngọc Hi chẳng hề biết còn có một đoạn xử án như vậy, chỉ mang Mặc Cúc đi tới chính viện. Nơi ở của Quốc Công phu nhân là chỗ khí phái nhất trong phủ, năm gian thượng phòng, sương phòng san sát hai bên, thông lối bốn hướng, hiên ngang tráng lệ.

Liễu Ngân nhìn thấy Ngọc Hi thì đón chào, cười nói: "Tứ cô nương tới, phu nhân vẫn đang chờ trong phòng." Nói xong thì dẫn Ngọc Hi vào trong.

Thu thị đang mặc một bộ đồ ở nhà, vẻ mặt phúc hậu, sắc mặt mang nụ cười từ ái, nhìn qua có thể thấy được là một người dễ chịu.

Ngọc Hi không mở miệng nói chuyện mà trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Thu thị, chân tâm thật ý nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Đại bá mẫu." Ba cái dập đầu này không chỉ là vì chuyện bệnh đậu mùa lần này mà còn vì việc Thu thị đối tốt với nàng ở kiếp trước.

Thu thị sững sờ, sau khi phản ứng lại thì lập tức đỡ Ngọc Hi lên, oán trách nói: "Đứa trẻ này ngươi làm gì vậy? Ơn cứu mạng cái gì, đây là chuyện mà bá mẫu cần làm."

Ngọc Hi cảm kích nói: "Bá mẫu, ta biết nếu không nhờ có bá mẫu thì ta đã sớm mất mạng rồi." Không chỉ như thế, kiếp trước nàng có thể bình bình an an trưởng thành cũng là nhờ Thu thị.

Thu thị wrong lòng cảm động, xoa đầu Ngọc Hi một cái, dịu dàng nói: "Đây cũng là nhờ ngươi mệnh lớn mới qua khỏi." Thật ra lúc trước nàng cũng không ôm kỳ vọng gì, mời đại phu chẳng qua là để khiến bản thân an lòng, không ngờ Ngọc Hi thật đã qua khỏi.

Ngọc Hi đang định mở miệng nói chuyện thì nha hoàn bên ngoài nói: "Phu nhân, Đại cô nương tới." Mẹ đẻ của Đại cô nương Ngọc Như là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, sau khi sinh Ngọc Như không bao lâu thì qua đời.

Ngọc Như mặc một thân màu hồng cánh sen, tóc búi đơn giản hai bên, trên đầu là hai cây trâm ngọc. Lông mày mảnh, mắt to tròn sáng long lanh, khi mím môi cười còn lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, cũng là một mỹ nhân trong tương lai.

Ngọc Như đi vào hành lễ với Thu thị, sau đó nhìn Ngọc Hi nói: "Tứ muội muôi, nghe nói ngươi đã khoẻ, xin chúc mừng."

Ngọc Hi trả lễ nói: "Cảm ơn Đại tỷ tỷ." Ngọc Như hiện tại tám tuổi, hơn nàng bốn tuổi, hai người không kết giao nhiều lắm.

Thu thị cười nói: "Hai tỷ muội khách khí rồi."

Có ma ma quản sự tới báo cáo, Ngọc Như thức thời rời đi, trước khi đi nói với Ngọc Hi: "Tứ muội muội nếu không chê thì sang chỗ ta ngồi một chút."

Ngọc Hi rất bất ngờ. Trước là Ngọc Thần, bây giờ là Ngọc Như, nàng nhớ kiếp trước sau khi khỏi bệnh cũng không như vậy: "Tốt quá!"

Cô nương của Quốc Công phủ đến tám tuổi thì sẽ có một viện riêng, trừ một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như Ngọc Tịnh bây giờ còn ở cùng với Dung di nương.

Ngọc Hi vào phòng, nhìn thấy một đôi giày đang thêu dở, kim chỉ phía trên dày đặc, vừa nhìn là biết đã dụng tâm rất nhiều. Ngọc Hi cười hỏi: "Đây là giày Đại tỷ làm cho Đại bá mẫu sao?"

Ngọc Như cười gật đầu: "Ừ, là thêu cho mẫu thân."

Ngọc Hi cười loan loan nói: "Đại bá mẫu chắc chắn sẽ rất thích." Thật ra Đại bá mẫu là phu nâhn Quốc Công phủ, còn có vật tốt nào không có, Ngọc Như làm như vậy chẳng qua chỉ để lấy lòng Đại bá mẫu mà thôi.

Từ đôi giày này, Ngọc Hi cảm thấy bản thân thật chẳng ra sao. Đại bá mẫu coi sóc nàng hơn mười năm, thế mà nàng chưa từng làm cho Đại bá mẫu cái gì, chính khoảnh khắc này Ngọc Hi tự phản tỉnh chính mình.

Ngọc Như có chút bất ngờ, có điều được khen nên trong lòng cũng cao hứng: "Thêu không được đẹp cho lắm, không dám nhận lời khen của ngươi."

Ngọc Hi cười nói: "Đây là tấm lòng hiếu thảo của Đại tỷ, bá mẫu sẽ thích." Đại bá mẫu là một người khoan hậu, vì vậy tuy rằng Ngọc Như là thứ nữ cũng không còn mẹ ruột nhưng cuộc sống lại không khó khăn.

Nói chuyện một lúc, Ngọc Hi lại về viện của mình.

Ngọc Như nhìn bóng lưng của Ngọc Hi, có điều suy tư. Nha hoàn Thanh Huyên kỳ quái hỏi: "Cô nương đang nhìn gì vậy?"

Ngọc Như thấp giọng nói: "Tứ muội muội thay đổi rất nhiều." Trước đây Ngọc Hi rất âm u, hiện tại trở nên cởi mở hơn rồi. Ngọc Hi thay đổi tốt lên, đối với nàng chưa hẳn là việc tốt.

Thanh Huyên lấy đồ thêu ra, nói: "Tứ cô nương thay đổi tốt hơn rồi, sau này cũng có thể cùng cô nương lui tới nhiều hơn."

Ngọc Như cười khổ nói: "Ta là thứ nữ, Tứ cô nương dù không được sủng ái cũng là đích nữ, nàng sao chịu lui tới nhiều với ta chứ." Ngọc Như nói như vậy cũng có nguyên nhân, nàng nhiều lần tỏ vẻ thân cận với Ngọc Thần, đáng tiếc Ngọc Thần lại lãnh đạm với nàng.

Thanh Huyên cũng không biết nói gì cho tốt.



Phương ma ma vừa thây Ngọc Hi trở về, tiến tới nói: "Cô nương, Tam cô nương cho người đưa tới một bộ thêu phẩm, ta từ chối không được. Cô nương, đây là chuyện gì vậy?"

Ngọc Hi vừa vào phòng đã thấy bức song mặt thêu kia: "Đây là Tam tỷ tặng ta." Đợi một thời gian sẽ tháo bộ song mặt thêu này ra nghiên cứu một chút.

Phương ma ma gấp gáp nói: "Cô nương, đang yên đang lành Tam cô nương tặng người thứ quý trọng như thế làm gì?" Không trách Phương ma ma gấp, lấy được thứ tốt của Tam cô nương, sợ là lão phu nhân không hài lòng.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết." Nàng thật sự khôngbieets vì sao Ngọc Thần lại tặng thứ quý giá như vậy cho nàng. Có điều đưa cũng đã đưa rồi, nàng sẽ không từ chối.

Phương ma ma đang định nói thì nghe được Liễu Ngân tới đây.

Liễu Ngân cũng tới đưa đồ, nhưng là từ Thu thị tặng, không chỉ có tổ yến nhân sâm cùng thuốc bổ quý giá, còn có hai cuộn vải, một cái đỏ tươi, một cái xanh lục.

Tiễn Liễu Ngân xong, Phương ma ma nhìn hai cuộn vải vui mừng: "Có vải rồi, cô nương có thể may thêm mấy bộ quần áo." Quần áo của Ngọc Hi đều là phần chung (***), mỗi quý sáu bộ. Sáu bộ quần áo đối với dân thường là rất nhiều, nhưng đối với cô nương phủ Quốc Công thì lại ít tới thương cảm.

(***) phần được cấp theo quy định, xài tiền công chứ không phải tự bỏ tiền.

Mặc Cúc mở hộp tổ yến ra, kinh ngạc hô lên: "Ôi, là huyết yến." Trong tổ yến, thứ tốt nhất chính là huyết yến, ăn vào cực kỳ bồ dưỡng.

Ngọc Hi hơi hốt hoảng, nàng nhớ kiếp trước sau khi khỏi bệnh chỉ được Đại bá mẫu cho một ít thuốc bổ chứ không phải là thứ quý giá như huyết yến này, vì sao lại có sự khác biệt như vậy! Ngọc Hi lập tức lâm vào trầm tư.

Không đợi Phương ma ma vui mừng được bao lâu, nha hoàn Thuý Ngọc từ chỗ lão phu nhân đã tới. Thuý Ngọc tới không phải để tặng đồ mà là truyền lời từ lão phu nhân: "Tứ cô nương, lão phu nhân nói để người dưỡng bệnh thật tốt, không cần mỗi ngày đều qua thỉnh an."

Phương ma ma hơi thay đổi sắc mặt, lão phu nhân có ý gì? Sao lại trực tiếp bảo cô nương không cần đi thỉnh an, thật quá đáng.

Lão phu nhân truyền ý này, rõ ràng là không muốn gặp nàng. Kiếp trước nàng nghe lời này thì cực kỳ khó chịu, còn bởi vậy mà bệnh một trận, chẳng qua hiện tại thì không như vậy, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bị đả kích: "Thỉnh Thuý Ngọc tỷ tỷ nói một tiếng với tổ mẫu, ta sẽ dưỡng bệnh thật tốt."

Thuý Ngọc nói: "Ta sẽ truyền lời lại."

Phương ma ma sợ Ngọc Hi khó chịu, vội vàng an ủi: "Cô nương thân thể chưa khỏi hẳn, lão phu nhân đây là thương tiếc cô nương, không muốn người mệt nhọc." Khó khăn lắm cô nương mới cởi mở hơn một chút, nếu nàng nói rằng lão phu nhân thiên vị này nọ, lỡ như cô nương để bụng rồi lại buồn bực trong lòng thì không tốt.

Ngọc Hi cố ý cười khổ một tiếng, chuyển đề tài: "Hôm nay ta thấy Đại tỷ làm giày cho Đại bá mẫu, Phương ma ma, ta muốn học thêu thùa, sau này cũng có thể làm giày cho Đại bá mẫu."

Phương ma ma vội đáp: "Được, cô nương muốn học thì học." Cô nương có việc để làm thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, như vậy cũng tốt.


(**) bức bình phong là cái này


**song mặt thêu: ở bên bộ "Hoàn Châu chi Kim Toả trọng sinh" tớ có chú thích kĩ càng rồi. Thêu có 2 loại là đơn mặt thêu và song mặt thêu. Song mặt thêu chia ra là song mặt thêu phổ thông, song mặt dị sắc thêu và song mặt tam dị thêu.
Theo như mô tả thì ý tác giả ở đây là song mặt tam dị thêu

song mặt tam dị thêu: (dị = khác) thêu hai mặt có ba điểm khác. Giống hai loại song mặt kia ở chỗ là thêu xong thì cả hai mặt đều ra hình thù. Tuy nhiên, ở đây dùng đường kim khác, màu sắc khác và hình thù ở hai mặt khá nhau (ý nghĩa của tam dị = ba điểm khác nhau).



____________________________________

Tôi ghét mấy đoạn mô tả!!!!!!! Nào là tả phong cảnh, phòng ốc, quần áo, kiểu tóc, toàn là một đống hại nãooooo!!!!!!!!!!!