Lúc này Càn Long đã là lửa giận ngập trời, không chỉ vì Tiểu Yến Tử dùng cách la hét để nói ra sự tình mà còn vì Tiểu Yến Tử dám nói trước mặt nhiều người như vậy, khiến hắn mất hết mặt mũi! Còn chưa đi Tây Tạng có được không! Thứ hắn coi trọng nhất chính là mặt mũi đó!
Càn Long thật sự muốn bóp chết Tiểu Yến Tử, đúng là đứa không có đầu óc! [Càn Long ngươi đã phát hiện ra chân tướng rồi! Tiểu Yến Tử thiếu hụt dung lượng não một cách nghiêm trọng đó!]
Tay run run chỉ vào Tiểu Yến Tử, Càn Long nói: "Ngươi ... ngươi ... ngươi nói thật ư? Ngươi có biết ngươi đã phạm tội khi quân không hả!"
Tiểu Yến Tử khi đó đã hào khí ngất trời rồi, gân cổ nói: "Hoàng a mã, con nói đều là sự thật, con xin người đừng tứ hôn cho Vĩnh Kỳ!"
Ấy, bắt lộn trọng điểm rồi!
Càn Long cuối cùng cũng đã hiểu vì sao lại cảm thấy giữa Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử có cái gì là lạ, khó trách bọn họ to gan như vậy, hoá ra là vẫn còn một tầng nguyên do thế này đây!
Càn Long hiểu rõ, cảm thấy mình bị gạt, lại càng tức giận tới mức râu ria đều run lên, trừng mắt với Tiểu Yến Tử nửa ngày nói không nên lời.
Lúc này Lệnh phi đúng lúc chạy tới, thấy mọi người đều đứng cách rất xa, biết rõ Tiểu Yến Tử đã thú nhận với hoàng đế rồi, lập tức toàn thân lạnh ngắt. Lúc trước Tiểu Yến Tử nhận thân là do nàng ở đằng sau thúc đẩy, hơn nữa hiện nay Tiểu Yến Tử đã là cách cách dưới danh nghĩa của nàng, mặc dù ở thời điểm mấu chốt cũng không có ích gì nhưng đã không ít lần giúp kéo sự chú ý của Càn Long.
Đầu óc Lệnh phi chuyển cực nhanh, dưới chân đã mềm nhũn, khiến người xung quanh kinh hoảng hô to: "Lệnh phi nương nương! Có ai không, Lệnh phi nương nương té xỉu rồi!"
Ai da mẹ ơi, kỹ năng biểu diễn của ngươi kém quá vậy, bên cạnh có nhiều cung nữ thái giám như vậy còn la có ai không cái gì nữa?
Càn Long nghe động tĩnh thì bỏ lại cho Tiểu Yến Tử một câu: "Ngươi quỳ ở chỗ này cho trẫm! Khi nào trẫm cho phép thì mới được đứng lên!"vàng đi tới chỗ Lệnh phi, cho người đưa Lệnh phi về Diên Hi cung. Hắn vẫn chưa giân chó đánh mèo lên Lệnh phi, mà dự định của Lệnh phi chính là nhân lúc này chiếm được sự đồng tình của Càn Long, sau đó sẽ bớt bị vạ lây một chút.
Lệnh phi nhắm mắt diễn trò, trong lòng âm thầm kêu khổ, đúng là xúi quẩy, nếu mình không nói với Tiểu Yến Tử mấy lời kia thì Tiểu Yến Tử cũng sẽ không nhất thời xúc động liền nói ra mọi chuyện như vậy. Cũng thật không ngờ bọn họ giấu mình chuyện này bao lâu nay! Phúc gia biết rõ mọi chuyện sao? Nếu thật vậy thì không thể nương tựa Phúc gia được nữa!
Lúc này Càn Long không quan tâm được gì nhiều, chỉ một lòng nhớ kỹ lời của Tiểu Yến Tử, chạy tới Khôn Ninh cung. Tắc Á công chúa đã ra ngoài cưỡi ngựa với Phúc Nhĩ Thái nên hiện tại chỉ có Hạ Tử Vi ở bên trong nói chuyện với Quý Uyển Thu.
Càn Long vừa tới trước cửa đã nghe một tràng cười nói rộn rã, một vài phi tử cùng Hạ Tử Vi đều ở bên trong, không biết là lời dí dỏm của ai đã chọc mọi người cười đến vui vẻ. Càn Long chưa từng nghĩ phi tử của mình lại có thể ở chỗ của hoàng hậu cười đùa vui vẻ như vậy, không phải trước kia bọn họ đều rất sợ hoàng hậu sao?
Càn Long đột nhiên cảm thấy có rất nhiều chuyện không hề như hắn nghĩ.
Tiểu thái giám hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm!"
Trong phòng rối ren một lúc, đám người Quý Uyển Thu vội vàng đứng lên, đợi đến khi Càn Long vào cửa liền hành lễ nói: "Hoàng thượng cát tường!"
Càn Long nhìn một phòng đầy y hương tấn ảnh, lập tức cảm thấy rất không thú vị, phất tay: "Ngoại trừ hoàng hậu và Tử Vi, những người khác đều lui xuống!"
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau rồi vội vàng hành lễ lui ra.
Quý Uyển Thu tự mình rót trà cho Càn Long, nói: "Hoàng thượng, mời dùng trà."
Càn Long tâm tình không yên nên chả còn lòng dạ nào để uống trà nữa, nói với Hạ Tử Vi: "Hạ Tử Vi, ngươi là người vùng nào?"
Hạ Tử Vi giật mình, không biết vì sao hoàng đế lại đột nhiên hỏi như vậy, vội vàng đứng lên nói: "Thần nữ là người kinh thành."
Càn Long hừ một tiếng: "Đến bây giờ còn chưa chịu nói thật?"
Quý Uyển Thu vội vàng nháy mắt với Hạ Tử Vi, sau đó nói với Càn Long: "Hoàng thượng kích động như vậy làm gì, doạ hài tử sợ rồi. Hoàng thượng trước tiên nguôi giận đã, có chuyện gì thì từ từ hỏi.
Lúc này trong lòng Quý Uyển Thu nghi ngờ, chẳng lẽ mọi chuyện đã bại lộ rồi? Nếu vậy thì tại sao lại không nhận được tin tức gì?
Chuyện chỉ vừa mới diễn ra, mà chỗ của Quý Uyển Thu từ nãy tới giờ vẫn luôn đông người cho nên tin tức không cách nào truyền tới tai được, nhưng sau khi Dung ma ma đi xuống thì đã nghe được toàn bộ sự tình, trong lòng càng thêm hồi hộp. Tiểu Yến Tử kia đúng là kẻ chuyên gây hoạ, bây giờ gây ra chuyện lớn như vậy, mặc kệ Lệnh phi khóc lóc thế nào cũng không thể thoát được liên can! Giờ đây Dung ma ma càng thêm bội phục hoàng hậu tính toán chính xác, hèn gì hoàng hậu lại khuyên hoàng thượng để Hoàn Châu cách cách ghi dưới danh nghĩa Lệnh phi, chiêu này thật sự là cao minh!
Càn Long hít sâu một hơi, nếu Tử Vi quả thật là con gái của mình, vậy mình cũng không thể đối xử với nó như vậy, vì vậy nỗ lực đè cơn tức xuống: "Ngươi cứ đứng lên mà nói."
Quý Uyển Thu kéo Càn Long ngồi xuống, nói: "Chuyện gì cũng không nên nóng vội, từ từ hỏi mới hỏi rõ ràng được. Tử Vi, hoàng thượng hỏi gì thì phải trả lời rõ ràng biết chưa."
Hạ Tử Vi vội vàng hành lễ, sau đó ngồi xuống ghế bên dưới nhưng chỉ dám ngồi nửa mông.
Càn Long ngồi xuống, nói: "Vừa rồi Tiểu Yến Tử đột nhiên chạy tới nói với ta, nó không phải là cách cách thật, ngươi mới phải, chỉ là nó nói không rõ ràng, cho nên ta tới hỏi lại ngươi."
Tim Hạ Tử Vi đập mạnh, nàng không biết phải trả lời thế nào, nếu thừa nhận thì Tiểu Yến Tử sẽ mất mạng, nhưng nếu không thừa nhận thì thật sự không cam lòng!
Càn Long hỏi: "Rốt cuộc ngươi là người ở đâu?"
Hạ Tử Vi hồi đáp: "Thần nữ là người Sơn Đông Tế Nam."
Quý Uyển Thu nhìn Hạ Tử Vi với ánh mắt khích lệ, lúc này không thừa nhận thì còn đợi lúc nào? Về phần Tiểu Yến Tử, Quý Uyển Thu cũng sẽ tìm cách bảo vệ nàng, dù sao Ngũ a ca còn cần con chim yến thiếu não này kiềm chế cơ mà!
(ý là muốn TYT liên luỵ Ngũ a ca để Ngũ a ca không tranh ngôi hoàng đế với con chị ấy nữa í)
Càn Long lại hỏi: "Nhà ở đâu?"
Hạ Tử Vi hạ mắt, nhẹ giọng nói: "Nhà ở ven hồ Đại Minh."
Thân thể Càn Long chấn động, vội vàng hỏi: "Vậy mẹ ngươi tên là gì?"
Hạ Tử Vi nói: "Mẹ con họ Hạ, tên Vũ Hà, là người Tế Nam, hai năm trước bị bệnh qua đời, trước khi chết còn dặn dò thần nữ tới kinh thành tìm cha, thần nữ mang theo một chiếc quạt gấp và một quyển trục. Trên quạt xếp có đề: "Vũ hậu hà hoa thừa ân lộ, mãn thành xuân sắc ánh triều dương. Đại Minh hồ phán phong quang hảo, Thái Nhạc phong cao thánh trạch trường." (*) Gia phụ tục danh là Hoằng Lịch, trên quạt xếp có dấu triện của Bảo Thân vương, năm đó là năm Tân Dậu. Trước khi mẹ chết đã từng nói: "Đợi cả đời, hận cả đời, nhớ cả đời, oán cả đời, nhưng vẫn cảm kích trời xanh đã cho ta một người để chờ, để hận, để nhớ, để oán, nếu không thì sinh mạng như một cái giếng cạn, không có ý nghĩa gì nữa. Mẹ còn dặn con hỏi một câu: Hoàng thượng, người còn nhớ rõ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm đó không?"
Càn Long vừa nghe hơi nước lập tức dâng lên trong mắt, thở dài một hơi, nói: "Là ta phụ mẹ con!"
Quý Uyển Thu ở một bên nghe, đúng là cảm giác nhìn tận mắt khác hoàn toàn so với xem trên tivi nha, nói thật, phiên bản hiện trường này cực kỳ cảm động, Hạ Tử Vi nước mắt rưng rưng, thanh âm êm dịu, giống như hoa sen trong gió sau cơn mưa, khí chất giống mẹ nàng như đúc!
Quý Uyển Thu đưa khăn của mình cho hoàng đế, nói: "Thật sự quá cảm động rồi! Hạ Vũ Hà cô nương đối với hoàng thượng quả thật là tình thâm!"
Quý Uyển Thu cảm thấy Hạ Vũ Hà này chỉ có mỗi tội là hơi xui xẻo, hoàn toàn bị tình yêu làm mờ mắt, có điều cũng coi như may mắn, mặc dù cả đời không đợi được Càn Long, nhưng nhờ tấm chân tình sâu đậm chờ đợi cả đời này mới khiến hoàng đế áy náy với nàng, vì vậy sẽ đối xử tốt với Hạ Tử Vi.
Quý Uyển Thu nói: "Tử Vi có thể nói vài câu Tế Nam không? Trò cười nhận nhầm cách cách đã có lần đầu rồi, cũng không thể để tái lại lần hai được."
Hạ Tử Vi vội vàng lau nước mắt, nói một vài câu thường dùng bằng giọng Tế Nam, Càn Long gật gật đầu, xác nhận đúng là âm điệu quen thuộc.
Quý Uyển Thu nói: "Chuyện như vậy xem ra là sự thật rồi. Hoàng thượng cũng thật may mắn, mặc dù đã nhận lầm một lần nhưng Tử Vi vẫn nghĩ ra cách để vào cung, lúc ở trong cung lại không vượt khuôn phép không gây ầm ĩ, hành vi cực kỳ quy củ, đúng là không dễ dàng gì. Nhưng chuyện cũng không thể xử lý đơn giản được, vẫn còn trò cười từ Tiểu Yến Tử, người khác sẽ hoài nghi thân phận của Tử Vi. Tử Vi, ngươi còn người thân nào không? Bà đỡ có còn không? Chi bằng tìm tất cả bọn họ lại đối chất, chỉ cần tất cả đều khớp thì có thể chặn lời không hay từ kẻ khác rồi. Hoàng thượng, người thấy thế nào?'
Càn Long vẫn còn đang chìm trong thương cảm với Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh, nào còn tâm trí nghĩ được nhiều như vậy, đối với đề nghị của Quý Uyển Thu tất nhiên là đồng ý. Hạ Tử Vi cũng biết sẽ không dễ dàng như vậy, liền quỳ xuống dập đầu nói: "Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng hậu nương nương!"
Quý Uyển Thu cười tủm tỉm nói: "Còn chưa chịu đổi cách xưng hô?"
Hạ Tử Vi sững sờ, nhẹ giọng nói: "Hoàng a mã."
Càn Long gật gật đầu: "Tử Vi, mẹ con là một cô nương tốt!"
Hạ Tử Vi lại nhịn không được mà bật khóc.
Quý Uyển Thu nói: "Được rồi, Tử Vi nên vui mới phải, con rốt cuộc cũng hoàn thành được tâm nguyện của mẹ con rồi. Mấy ngày tiếp theo con cứ ở trong Khôn Ninh cung, đợi sau khi Tắc Á công chúa đi rồi thì mọi chuyện mới có thể giải quyết xong xuôi, thân phận mới có thể khôi phục được, Tử Vi sẽ không cảm thấy uất ức chứ?"
Hạ Tử Vi vội vàng lắc đầu nói: "Không uất ức, Tử Vi không cảm thấy uất ức gì cả."
Trong lòng Càn Long đều đang tràn đầy hồi ức về Hạ Vũ Hà tốt đẹp năm đó, một cô nương dịu dàng như mưa phùn Giang Nam, mình lại nỡ phụ bạc nàng! Không ngờ con gái của chính mình mà cũng nhận nhầm! Thật là có lỗi với nó!
Càn Long nói: "Hoàng hậu chăm sóc cho Tử Vi thật tốt, trẫm đi trước!"
Quý Uyển Thu cùng Hạ Tử Vi vội vàng cung tiễn hoàng đế.
Đợi hoàng đế đi khỏi, Quý Uyển Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tử Vi cứ an tâm ở lại đây, hết thảy sẽ tốt hơn thôi."
Hạ Tử Vi gật đầu, cảm kích nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương."
Quý Uyển Thu nói: "Bản cung là hoàng hậu, dĩ nhiên phải vì hoàng thượng mà chăm lo cho hậu cung, con là cốt nhục của hoàng thượng, quan tâm con cũng là chuyện nên làm."
Quý Uyển Thu lệnh cho người đưa rất nhiều đồ tới cho Hạ Tử Vi, bên cạnh còn phái thêm vài người hầu hạ, người ngoài nhìn hướng gió này liền đoán ra được Hạ Tử Vi ván đã đóng thuyền trở thành cách cách rồi, còn Tiểu Yến Tử thật sự là kẻ giả mạo.
Tiểu Yến Tử vẫn quỳ ở ngự hoa viên, Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang nghe tin chạy đến. Vừa nhìn thấy Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử lập tức khóc lóc: "Vĩnh Kỳ, ta đã nói ra hết rồi!"
Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang vốn muốn trách cứ Tiểu Yến Tử quá lỗ mãng, có điều vừa nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Yến Tử thì Ngũ a ca không cách nào nói ra được.
(*) Bản dịch của SkyLand KITES:
"Mưa rồi thành sương vương sen ngát,
Khắp trời xuân sắc đón triều dương.
Bên hồ Đại Minh cảnh sắc thắm,
Bóng Thái Nhạc sơn rót sông dài."