Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 17


Chu Doãn tỉ mỉ đánh giá Mị Nhi, nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên thấy Mị Nhi dời tầm mắt khỏi cuốn sách nhìn hắn một cái, hắn cả kinh, lập tức hồi thần, làm bộ như đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, cho dù tấu chương của hắn đã phê duyệt xong rồi.




Tôi ở bên này đang bồn chồn không yên, Chu Doãn này bị cái gì vậy, tôi đã sớm cảm giác được hắn đang nhìn, tôi cũng không phải là người chết, dù cho là ai đi nữa thì bị người ta nhìn chòng chọc nửa ngày không thể không có chút cảm giác nào. Tôi cho rằng hắn muốn nói gì với tôi, nhìn nhìn hắn, thế nhưng hắn lại kinh hoảng dời tầm mắt đi, tôi có chút chẳng hiểu. Sao lại thế, Chu Doãn không phải là có bệnh gì đó chứ, sao tôi có cảm giác, hắn hơi sợ tôi?



Chỉ là Mị Nhi không biết, thật ra là do Chu Doãn bỗng nhiên nhớ tới màn nàng bưu hãn đá Lương Quân Trác kia. Có lẽ đời này Mị Nhi sẽ không thể khiến Chu Doãn quên được màn này.



Không biết lúc nào, tới khi Chu Doãn quay đầu lại nhìn, Mị Nhi đã ngủ. Sách đã rơi xuống đất, một tay gối đầu, ngủ rất say.



Ngày hôm sau.



Lúc Mị Nhi tỉnh lại, Chu Doãn sớm đã vào triều. Nhìn xung quanh, bản thân còn nằm trên ghế dài trong ngự thư phòng, trên người có đắp chăn mỏng. Lục Nhi, Thanh Nhi bưng nước rửa mặt tới, thấy Mị Nhi đã tỉnh, vội đi hầu hạ rửa mặt. Hai người đã đi theo tôi lâu như vậy cũng biết tôi không muốn gặp hoàng thượng, cho nên sẽ không ở bên cạnh tôi nói những chuyện như hoàng thượng đối với tôi thế này thế nọ.



Không đợi hoàng thượng trở về, tôi rời ngự thư phòng, dạo bước vô định ở trong cung. Nói thật, phong cảnh của ngự hoa viên rất đẹp, tôi đã đi dạo vài lần rồi mà vẫn không thấy ngán.



“Gặp qua quý phi nương nương.” Một nữ tử mặc cung trang đi đến, nhìn thấy tôi đi dạo trong ngự hoa viên, từ xa xa đã hành lễ với tôi.



Tôi đến nơi này cũng đã được một thời gian, nhưng cũng chưa thấy qua mấy phi tử của Chu Doãn, một là Chu Doãn có ít phi tử, hai là do Văn Mị Nhi trước kia quá lợi hại, mấy phi tử đó đều trốn tránh tôi, nếu tránh không khỏi cũng đều hành lễ xa xa với tôi rồi ngay lập tức rời khỏi.



Tôi cũng không có cảm giác gì nhiều với chuyện đó, không có cung đấu tự nhiên là tốt, đầu óc tôi cũng không đủ tốt để đi đấu với các nàng. Với bộ dạng này của tôi, nếu thật sự phải đấu, khẳng định tôi một phát liền bị diệt; hiện tại các nàng nhớ kỹ ảnh hưởng tạo thành từ trước, còn có thái hậu chống lưng, với tôi không còn gì tốt hơn.



“Biểu tỷ, biểu tỷ!” Sau khi phi tử kia của Chu Doãn rời đi, tôi cũng không còn hứng thú đi dạo ngự hoa viên nữa, đang chuẩn bị quay về Lãm Nguyệt cung, thì thấy An Ninh hùng hùng hổ hổ chạy tới gần tôi, vừa chạy vừa hô to gọi nhỏ.



“Sao vậy, có chuyện vui gì hay sao mà lại khiến cho An Ninh cao hứng như vậy?” Nhìn An Ninh vừa chạy tới nơi, tôi trêu ghẹo nói.



“Biểu tỷ, ngươi thật lợi hại. Ta làm theo phương pháp ngươi bày cho, không chỉ bắt được Tiểu Long Hà, còn có thể dạy dỗ hắn một chút. Sau này, hắn sẽ không dám kiêu ngạo trước mặt ta nữa!” An Ninh đắc ý dào dạt.



“Ngươi làm gì hắn?” Tôi có chút tò mò hỏi.



“Ta bắt hắn cùng với mấy bằng hữu côn đồ lại rồi hung hăng đánh một chút!” An Ninh giơ nắm tay, bộ dáng rất đắc ý mãn nguyện. “Biểu tỷ, biện pháp của ngươi thật hiệu quả. Nếu ngươi không nói cho ta biết đối phó với hạng người nào thì phải dùng cách của hạng người đó, ta còn định một mình đấu với Tiểu Long Hà! Tiểu Long Hà có nhiều bằng hữu lưu manh hỗ trợ như vậy, ta nhất định sẽ chịu thiệt, nếu hắn có thể tìm người hỗ trợ, dĩ nhiên ta cũng có thể dùng thị vệ đi bắt hắn. Đám bao cỏ thùng cơm này tuy rằng vô dụng nhưng đi bắt người vẫn còn được!” An Ninh cao hứng nói.



Bọn họ cũng không phải mấy thị vệ vô dụng bình thường, Chu Doãn yêu thương muội muội như vậy, làm sao có thể cho nàng thị vệ vô dụng được, rõ ràng là những thị vệ nàykhông dám làm nàng bị thương, chỉ cùng nàng chơi đùa mà thôi.



“Vậy à?” Tôi cũng cười, tâm tình tốt lên không ít. Tính cách sáng sủa này của An Ninh quả nhiên có thể làm người khác quên mất ưu phiền. Về phần kết cục của Tiểu Long Hà, nàng có đi cáo trạng cái gì với hai ca ca kết nghĩa của nàng hay không thì kệ đi, An Ninh vui vẻ là tốt rồi, dù sao Chu Doãn cũng sẽ không làm gì An Ninh.



--------------- Ta là dải phân cách cho người hầu thân cận của An Bình ---------------



“Công chúa! Công chúa!” Nghe thấy có người gọi An Ninh, chúng ta quay đầu, chỉ thấy thái giám Thuận tử bên người Chu Doãn đang chạy lại đây. Vừa chạy vừa kêu, mặt mày hắn hớn hở, giống như có đại hỉ sự.



“Nô tài bái kiến quý phi nương nương, công chúa.” Thuận tử hành lễ.



“Thuận tử, ngươi tới tìm ta là do ca ca có chuyện gì sao?” An Ninh hỏi.



“Công chúa, có đại hỉ sự, người mau rửa mặt chải đầu trang điểm, hoàng thượng mời thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương vào cung du ngoạn, bảo người đợi ở ngự hoa viên.”



“Chờ cái gì chứ? Bạch Vân Phi kia muốn đến thì đến, sao lại muốn ta phải chờ?” An Ninh trợn trừng mắt lên. Biết hoàng huynh muốn để nàng cùng Bạch Vân Phi xem mắt mới an bài như vậy, mặc dù An Ninh không cao hứng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Không thể không nói An Ninh là một công chúa hiểu đại thể.



“Vậy biểu tỷ, ta đi về trước.” An Ninh nói với tôi rồi trở về cung.



“Quý phi nương nương, nô tài cáo lui.” Thuận tử cũng xin phép trở về ngự thư phòng với hoàng thượng.



“Nương nương, chúng ta…” Lục Nhi nhìn tôi, không biết là tiếp tục đi dạo hay hồi cung.



“Chúng ta? Chúng ta đương nhiên là đi theo xem!” Bạch Vân Phi và An Ninh gặp mặt, sẽ không thiếu chuyện muốn đánh giá, tôi liền đi theo xem náo nhiệt.



Thời điểm Thuận tử dẫn Bạch Vân Phi đến ngự hoa viên, lông mi An Ninh đều dựng thẳng lên, lập tức muốn đứng lên, tôi đứng ở sau đại thụ mà tâm cũng muốn treo lên, đây là đang định đánh nhau à? Cũng may An Ninh vừa dạy dỗ Tiểu Long Hà một chút, đã hả giận, tâm tình tốt lên rất nhiều, cũng không nóng vội, thấy Thuận tử đi trước dẫn đường liền biết rõ phía sau là Bạch Vân Phi.



“Thì ra là ngươi!” An Ninh nhíu mày.



“Bạch Vân Phi bái kiến công chúa.” Bạch Vân Phi lạnh nhạt. Hắn đã sớm biết An Ninh là công chúa, cố ý biểu hiện lạnh nhạt đơn giản là muốn để An Ninh chán ghét hắn, lui cửa hôn ước này.



“Không nghĩ tới thế tử Vân Nam vương lại làm bằng hữu cùng một tên côn đồ trên đường!” An Ninh bị thái độ lạnh nhạt của Bạch Vân Phi làm tức nên cố ý nhắc tới sự tình lúc đó.



“Vi thần cũng không nghĩ tới, đường đường một công chúa cũng sẽ đánh nhau ở trên đường cái, trong lịch sử thật hiếm thấy!”



“Ngươi!” An Ninh tức đến khó thở, lại không thể phản bác, sau lại cười: ”Bản công chúa cũng không phải chỉ đánh nhau trên đường cái!” Lập tức rút roi tùy thân đánh tới Bạch Vân Phi. An Ninh hoàn toàn tức giận rồi!



Sau đại thụ, bọn người Lục Nhi đều ngây người: ”Thật là lợi hại! An Ninh công chúa lại còn mang theo roi bên người!”



“Đúng vậy, còn đánh nhau cùng phò mã tương lai!” Thanh Nhi cũng lẩm bẩm.


Cuối cùng, An Ninh vẫn đánh nhau với Bạch Vân Phi!



Còn chuyện An Ninh có thể vì đánh một trận cùng Bạch Vân Phi mà thích hắn hay không, tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy rõ khóe miệng Bạch Vân Phi nhếch lên, ít nhất, Bạch Vân Phi khẳng định là tưởng An Ninh sẽ hoàn toàn chán ghét hắn, sau đó làm loạn lên để từ hôn!



Kết quả cuối cùng, đương nhiên An Ninh không địch lại Bạch Vân Phi, không chỉ bị hắn đoạt lấy roi, còn được hưởng cảm giác bay trên không trung một phen. Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn bị Bạch Vân Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế, trong khoảng thời gian chốc lát bay trên không trung ấy, An Ninh quyết định An Ninh công chúa nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự vô lễ của Bạch Vân Phi. Vì sao a, bởi vì, công chúa đại nhân nàng nhìn trúng Bạch Vân Phi rồi.



Vì vậy, sau khi Chu Doãn nghe được tin An Ninh và Bạch Vân Phi đánh nhau chạy tới, An Ninh đang nhìn Bạch Vân Phi từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa cười, làm cho Bạch Vân Phi sợ hãi trong lòng.



“An Ninh, muội xem hiện tại muội đang có bộ dạng gì! Còn không trở về sửa sang lại!’ Quả thật, sau một phen đánh nhau cùng Bạch Vân Phi, y phục của An Ninh có chút hỗn độn.



An Ninh liếc mắt nhìn Bạch Vân Phi thật sâu một cái, cười thật tươi với hắn rồi trở về rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen.



“Nương nương, người xem, Bạch Vân Phi kia không phải là người lần trước cứu người sao?” Thanh Nhi vui mừng nói.



“Đúng vậy.”



“Thì ra hắn là thế tử của Vân Nam vương.” Thanh Nhi thở dài.



“Nương nương, người xem, An Ninh công chúa và Bạch Vân Phi thật xứng đôi!” Thanh Nhi nhìn hai người, không nhịn được nói.



” Cái gì? Sao ta lại không thấy vậy, Bạch Vân Phi kia cư nhiên làm bằng hữu cùng cái nữ lưu manh kia, phỏng chừng nhân phẩm cũng không được tốt lắm! Vật hợp theo loài thôi !” Lục nhi còn ghi hận Tiểu Long Hà.



“Phụt!” Vật hợp theo loài, nói vậy, Chu Doãn kia còn là huynh đệ kết nghĩa của Tiểu Long Hà! Ha ha ha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~



(Tác giả: tiểu kịch trường

Đánh nhau xong ~~~~~~~~~

An Ninh: Bạch Vân Phi, bản công chúa coi trọng ngươi, ngươi tốt nhất là theo bản công chúa, nếu không, bản công chúa cũng không để ý đến việc cường thưởng dân nam!

Bạch Vân Phi:…

Tránh ở sau đại thụ, Mị Nhi :…

Nghe tin mà đến, hoàng thượng:…)

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 16


“Mị Nhi thỉnh an bác.” Mị Nhi thi lễ với thái hậu, đi đến bên thái hậu: ”Bác, người gọi Mị Nhi tới có chuyện gì ạ?” Sao thế? Chẳng lẽ là chuyện tôi xuất cung đã bị phát hiện? Thảm rồi! Không chừng sẽ bị mắng!


“Mị Nhi, cháu và hoàng thượng xảy ra chuyện gì vậy?” Sắc mặt thái hậu không tốt lắm, bà vốn tưởng rằng trước kia hoàng thượng không thích Mị Nhi là vì Mị Nhi quá cường thế, còn có chút điêu ngoa, bây giờ Mị Nhi đã sửa đổi rồi, tri thư đạt lý, rất tốt mà, tại sao hoàng nhi vẫn không chịu thân cận cùng Mị Nhi!

Nghĩ như vậy, thái hậu lắc đầu, thấy sắc mặt Mị Nhi không tốt, cho rằng bản thân dọa đến nàng, liền kéo Mị nhi ngồi xuống: ”Mị Nhi, ai gia biết, là hoàng nhi không tốt, ai, ngươi nói xem, hoàng nhi sao lại không thấy được điểm tốt của ngươi chứ?”

“Bác, biểu ca rất thương ta, dù sao ta với biểu ca cũng là thanh mai trúc mã, bác không cần lo lắng.” Tôi cười, hi vọng bà không kéo tôi và Chu Doãn lại gần nhau, hiện tại, tôi và Chu Doãn cơ bản cũng coi như là vừa nhìn đã ghét rồi.

Thì ra là chuyện này, làm tôi tưởng chuyện xuất cung bị phát hiện chứ, may mắn không phải. Thở phào nhẹ nhõm, tôi đứng dậy đứng phía sau thái hậu, bóp vai cho bà, có lẽ trước kia Văn Mị Nhi không thường xuyên làm loại chuyện này, cho nên lúc tôi vừa tới nơi này, vì lấy lòng thái hậu mà bóp vai cho bà, bà rất cao hứng.

“Mị Nhi, ngươi phải biết rằng, dù cho là thanh mai trúc mã nhưng nếu không thường ở bên cạnh hoàng đế bồi đắp tình cảm thì không được. Hiện tại còn ai gia, có ai gia làm chỗ dựa, nhưng đợi khi ai gia mất, ngươi và hoàng nhi cứ như vậy thì bảo ta yên tâm thế nào đây! Xem ra phải làm cho hoàng nhi phong ngươi làm hậu mới được!” Thái hậu nghĩ rằng, nếu Mị Nhi được phong làm hậu, lại có Văn gia làm chỗ dựa, cho dù bà có mất, Mị Nhi cũng có thể an tâm không lo. Không thể không nói, thái hậu rất thương yêu Mị Nhi.

Nghe xong lời thái hậu nói, mũi tôi lập tức thấy chua xót. Cho dù bà là thái hậu tôn quý, cho dù bà luôn đặt con trai ở vị trí đầu tiên, nhưng bà rất vẫn cố gắng vì tôi mà tranh thủ những thứ tốt nhất!

“Bác, người đừng nói đến những điềm xấu này nữa, bác nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi. Có phong hậu hay không, ta không quan tâm. Dù sao hoàng thượng cũng là biểu ca của ta, thật sự sẽ không bắt nạt ta, ta chỉ muốn được hầu hạ bác là tốt rồi.” Cố gắng để tiếng nói của bản thân trở nên bình thường, không muốn để thái hậu nghe thấy tiếng nức nở của tôi, nhưng dường như không thành công.

“Mị Nhi, đã lớn như vậy còn khóc nhè! Sinh lão bệnh tử là chuyện thật bình thường, bác đều đã thấy qua, ai! Chuyện bác không yên lòng chính là về ngươi và hoàng nhi.” Thái hậu xoay người lại, lau nước mắt cho ta.

“Bác…” Ngồi xổm xuống, áp mặt lên đùi thái hậu, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.



--------------------------- Ta là dải phân cách có chút thương cảm --------------------------


Trong tay bưng bát cháo bổ, tôi vừa bất đắc dĩ lại xót xa đi đến ngự thư phòng của Chu Doãn. Thái hậu bảo tôi mang cháo bà tự tay nấu cho hoàng thượng, tôi lại không thể cự tuyệt một người một lòng muốn tốt cho tôi, chỉ có thể kiên trì đi tới ngự thư phòng.

Ngự thư phòng

Sự tình tương tự đang tiếp diễn…

“A Kỳ, đã thật lâu Văn quý phi không đến chỗ ta, tại sao hôm nay đột nhiên lại tới?” Chu Doãn có chút nghi ngờ. Tuy rằng hắn có chút sợ hãi với Văn Mị Nhi càng ngày càng bưu hãn, nhưng dạo này Văn Mị Nhi thực sự rất yên tĩnh, giống như đã quên hắn rồi vậy, hôm nay sao lại đột nhiên tới nữa? Thật sự khó hiểu! Người hầu hạ trong ngự thư phòng cũng vì Văn Mị Nhi kiềm chế mà sợ hãi nàng giảm đi không ít.

“Hồi hoàng thượng, là thái hậu để Văn quý phi đến hầu hạ hoàng thượng.” A Kỳ trả lời.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Chu Doãn phất phất tay, có chút nhụt chí. Hắn thật vất vả mới khiến Văn Mị Nhi không dây dưa với hắn nữa, nhưng thái hậu luôn cố tình để Mị Nhi tới chỗ này. Hắn lại không thể cự tuyệt, đó là bất hiếu, chỉ có thể tìm cách đối phó Văn Mị Nhi.

“Hoàng thượng, đây là cháo thái hậu bảo ta đưa tới, ngươi nhân lúc còn nóng ăn đi.” Tôi vào ngự thư phòng, đặt bát cháo trên thư án, nói với Chu Doãn. Bởi tâm trạng có chút trầm trọng, tôi có chút lạnh nhạt.

“Ừm, Mị Nhi, ngươi còn phải nói sao, tay nghề của mẫu hậu đúng là càng ngày càng tốt.” Thấy tâm tình của tôi không tốt, Chu Doãn bưng cháo, ăn một ngụm, khoa trương nói với tôi. Tôi thấy bộ dáng buồn cười của hắn nhịn không được cũng cười cười.

Nhìn thấy tôi có chút ý cười, Chu Doãn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng chính hắn cũng không rõ tại sao lại không muốn nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt như thể chẳng còn hứng thú với cái gì của tôi. Đại khái là do mỗi lần Mị Nhi đến đều cười thật xán lạn, quấn quít lấy hắn, bỗng nhiên thấy cảm xúc nàng sa sút, bộ dáng có chút không khỏe, Chu Doãn nghĩ như vậy.

“Mị Nhi à, nếu không có việc gì…” Chu Doãn do dự mở miệng.

“Bác muốn tối hôm nay ta và ngươi …” Tôi mở miệng ngắt lời hắn. Tuy rằng tôi không muốn gặp Chu Doãn, hắn cũng không thích tôi, nhưng vì không muốn thái hậu thất vọng, tôi quyết định đêm nay ở cùng Chu Doãn.

“A~~~~ việc này…” Mặt Chu Doãn lập tức cứng lại.

“Ta thấy hoàng thượng còn nhiều tấu chương trên bàn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý? Ta sẽ ở lại ngự thư phòng phụng bồi hoàng thượng xử lý quốc sự. Hoàng thượng, ngươi cứ xử lý quốc sự, ta ở đây đọc sách được rồi.” Lấy ra sách mang theo từ Lãm Nguyệt cung, tôi đi đến một cái ghế ngồi xuống .

Trước lúc đến, tôi đã suy nghĩ rồi, bồi hoàng thượng cái gì, để cho hắn phê tấu chương còn tôi thì đọc sách là được, tốt nhất là hắn nên có tấu chương, dù cho không có cũng phải tạo ra tấu chương để phê! Nhưng may mắn, quả nhiên Chu Doãn có tấu chương chờ phê duyệt.

Thấy tôi ngồi xuống đọc sách, Chu Doãn cùng Trần Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, không biết tôi có ý gì. Vì thế, Chu Doãn đành phải ngồi xuống phê duyệt tấu chương. Trần Lâm đứng bên cạnh hầu hạ. Trong ngự thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng bút lông loạt xoạt.

Buông bút son trong tay, Chu Doãn lười biếng duỗi thắt lưng, xoay xoay cái cổ có chút cứng ngắc, lập tức nghiêng đầu, thấy Mị Nhi vẫn đang đọc sách. Tinh tế đánh giá nàng, dường như đã thật lâu hắn không có để ý tới người biểu muội này. Mỗi lần thấy nàng, nàng đều trang điểm xinh đẹp. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh da trời, hình thức đơn giản không ít, thoạt nhìn thật thoải mái, lại đang lẳng lặng đọc sách. Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng văn tĩnh như vậy của Văn Mị Nhi.