Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 2


Tôi sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó gọi A Kỳ tới.


”A Kỳ, ngươi cũng biết có một số việc ta nhớ không rõ lắm, lại mới vừa khiến Hoàng thượng tức giận, ngươi nói cho ta nghe một chút tình huống hiện tại đi, chuyện ta đã mạo phạm Hoàng thượng ấy.”

“Vậy… nương nương, nô tì phải nói từ chỗ nào?”, A Kỳ thấy tôi không có ý muốn trừng phạt gì thì to gan hơn một chút, hỏi lại.

“Đầu tiên, ta đã tiến cung từ bao giờ?”, tôi nghĩ một chút rồi nói.

“Hồi bẩm nương nương, người tiến cung năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã được ba năm. Người vừa mới tiến cung đã được phong làm Quý phi, Hoàng thượng thật sự rất sủng ái người!", A Kỳ liếc nhìn tôi một cái, lại cúi đầu.

Sủng ái tôi? Hừ, nhìn giống như sủng ái lắm à, nếu thật sự sủng ái tôi như vậy, sao lúc tôi đang bệnh cũng không thấy ghé qua dù chỉ một lần? Nếu nói là hờn dỗi, vậy sao cả một câu thăm hỏi cũng không thấy có?


“Nhà mẹ đẻ của ta có chức vị gì, có những ai?”, suy nghĩ một chút, tôi thấy nên xem thử hoàn cảnh gia đình nhà mình có đủ lợi hại hay không, chỗ dựa có vững chắc hay không trước đã.

Nếu không đủ mạnh, chắc chắn không dám cãi nhau với hoàng đế, mà cãi nhau xong cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Hoàng thái hậu chẳng những không trách cứ mà còn chạy tới an ủi, vì vậy nhà mẹ đẻ chắc là thế lực không nhỏ.


A Kỳ kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, dường như đang không hiểu tại sao cả người nhà của mình mà tôi cũng không nhớ rõ, thấy tôi đang nhìn nàng chờ trả lời nên lập tức cúi đầu: “Hồi nương nương, phụ thân nương nương là tể tướng đương triều, Thái hậu nương nương là cô của người, người còn có một muội muội và một đệ đệ, muội muội là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao ...”


“Đợi chút, ngươi nói muội muội ta là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao, vậy cha ta có phải là Văn Chương không?”, tôi ngắt lời nàng, vội vàng hỏi.


Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không thể như vậy, tôi đã rất bi thảm rồi, đừng đả kích tôi nữa, tôi không muốn làm Văn Mị Nhi đâu! Cô ta chính là một đại pháo hôi (vật hi sinh, gặp toàn xui xẻo để làm nền cho nhân vật chính), sự tồn tại của cô ấy chỉ là một chướng ngại vật ở trên đường tình yêu giữa Chu Doãn và Tư Đồ Tĩnh, làm nền cho Chu Doãn thể hiện tình yêu với Tư Đồ Tĩnh và cho sự nhân từ của bọn họ mà thôi!!!!

Sự xuất hiện của cô ấy chỉ để khiến cho người xem thốt lên: “Thấy chưa, vị hoàng đế này thật nhân từ, cả nhà Văn quý phi làm chuyện quá đáng như vậy, Hoàng thượng lại không thèm so đo, thật sự rất nhân từ, nghe nói Tư Đồ tiểu thư cầu tình giúp cho cả nhà của Văn quý phi, Tư Đồ tiểu thư thật là thiện lương!”


Chết đi!


Tôi tuyệt đối không muốn biến thành như vậy, tuy rằng tôi không có hứng thú với Chu Doãn và ngôi vị hoàng hậu, cũng không thấy Tiểu Long Hà phản cảm gì hết, nhưng cũng không muốn bản thân cuối cùng phải rơi vào cái kết cục không khác gì bị phế cực kì bi thảm kia đâu ~


“Được rồi ... A Kỳ, hình như ta đã nhớ ra, ta cùng hoàng đế biểu ca là cùng nhau lớn lên đúng không?”

“Đúng vậy, nương nương, người đã nhớ ra rồi!”

“Ừm, A Kỳ, ngươi lui xuống đi, ta không còn chuyện gì cả!”, để A Kỳ lui xuống vì tôi cũng vừa nhớ ra, cung nữ A Kỳ này không phải là gián điệp của tên hoàng đế kia sao? Xem ra về sau phải chú ý một chút, không biết tình tiết bây giờ đã bắt đầu chưa, tôi phải chuẩn bị trước, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.



Tôi hiện tại có hai chỗ dựa vững chắc, cha của tôi là tể tướng, cô của tôi là thái hậu, chẳng trách thái hậu đối với tôi tốt như vậy, xem ra chỉ cần tôi không phạm phải chuyện gì lớn thì không ai có thể đụng đến tôi.


Hèn gì Văn Mị Nhi kiêu ngạo như thế, chỗ dựa vững chắc thế kia cơ mà! Còn vị phụ thân tể tướng kia của tôi, không thể để hắn phạm phải sai lầm như trên phim nữa. Nhưng mà, tôi vẫn nên cách xa cái tên hoàng đế kia một chút thì tốt hơn, sau này cũng không được phép kiêu ngạo thêm nữa, không thể ỷ lại vào chỗ dựa mà làm càn được.


Lúc này, thân phận tôi cũng giống như Hoàng hậu Trần Kiều, vợ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt vậy, đều có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Hán Văn Đế là ông ngoại của nàng; Hán Hiếu Văn hoàng hậu Đậu thị, vợ của Hán Văn Đế, là bà ngoại của nàng; Hán Cảnh Đế là cậu của nàng; Hán Vũ Đế là biểu đệ kiêm chồng nàng. Phụ thân thừa kế chức vị Đường ấp hầu, gia đình quý tộc khai quốc công thần Hán triều; mẫu thân là chị em cùng mẹ duy nhất với Hán Cảnh Đế lưu Khải - Quán Đào trưởng công chúa Lưu Phiêu, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy. Chỗ dựa này không thể nói là vững chắc bình thường được nữa rồi, có lẽ từ xưa đến nay không có một vị hoàng hậu nào có chỗ dựa vững chắc như thế đâu.

Biểu đệ hoàng đế kia còn ban cả kim ốc cho nàng ở*, ngàn vạn sủng ái chỉ dành cho một mình nàng, thật là không gì sánh bằng! Kết quả thế nào, còn không phải là kết cục bị giam cầm ở Trường Môn cung đó sao.

*thành ngữ "kim ốc tàng kiều" là từ tích này, ý chỉ sự sủng ái bậc nhất.

Hai đứa nhỏ vô tư thì sao, thanh mai trúc mã thì thế nào, chi phí áo cơm vẫn hưởng theo đãi ngộ của hoàng hậu không đổi thì sao, cuối cùng vẫn là bị bỏ quên.



Cẩn thận ngẫm lại, Văn Mị Nhi này với Trần Kiều có rất nhiều điểm tương tự, đều xuất thân từ gia đình thuộc loại khai quốc công thần, cũng cùng là thanh mai trúc mã đối với hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu (Hoàng hậu Trần Kiều là hoàng đế biểu đệ kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu, nói chung cũng không khác gì mấy), đều có thân thích là một người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ. Kết cục cũng giống nhau, đều là bị phế.



Chỉ cần tôi không kiêu ngạo giống Trần Kiều, chắc cũng không đến mức dính phải cái kết cục kia, tôi không có lòng tham muốn làm hoàng hậu, bởi lẽ đương nhiên, hoàng thượng sẽ không cho phép Văn gia có thêm một hoàng hậu. 

Văn gia đã đủ cường thế rồi, trong cung có một vị Hoàng thái hậu, một vị Quý phi, trên triều đình có một vị Văn thừa tướng, thế lực quá lớn. Hơn nữa hoàng thượng đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, không còn cần Văn thừa tướng giúp hắn xử lý chính sự nữa.

Hắn muốn chuyên chính, vì vậy nên Văn thừa tướng trong tay nắm quyền uy chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Hơn nữa, hoàng thượng chủ trương tước phiên, mà Văn thừa tướng lại ở phe đối nghịch, nếu hắn muốn tước phiên, phải tiêu diệt vật cản là Văn thừa tướng trước tiên. Vì thế Văn gia thật ra đang gặp nguy hiểm, tuy rằng hắn làm gì cũng sẽ chú ý thể diện của Thái hậu nên sẽ không quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói trước được.



Chuyện bây giờ tôi cần phải làm chính là an phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải trông chừng cha tôi, người cha làm thừa tướng kia của tôi cũng không nên gây chuyện mới được. Chờ tình tiết trong tác phẩm kết thúc, đến lúc đó, tôi phải cầu xin hoàng thượng để hắn thả tôi xuất cung, có Tư Đồ Tĩnh rồi, khẳng định là lúc ấy hắn ước gì tôi hãy biến xa xa ra.


Hắn cho dù niệm tình chúng tôi là biểu huynh muội, cũng chưa chắc sẽ cho tôi xuất cung. Có lẽ cần thuyết phục từng chút một, nếu hắn không đồng ý thì để tôi ở lại trong cung làm Quý phi cũng được, dù sao chỉ cần tôi không khiến hắn ghét thì hẳn là sẽ không ngại nuôi thêm một con sâu gạo đâu ha.



Về phần cái gì mà lập gia đình, tôi vốn không nghĩ tới, nhớ năm đó khi xem “Công chúa bướng bỉnh”, tôi chỉ thấy Tư Đồ Kiến Nam là được nhất, mà Tư Đồ Kiếm Nam thì chắc chắn trở thành em rể tôi rồi. Dù sao tôi không thể hoành đao đoạt ái (nôm na là cướp chồng), mà tôi cũng không có năng lực và cơ hội để làm việc đó.


Về phần hoàng đế, thôi cứ nhường cho Tiểu Long Hà kia đi, thể loại đó tôi không tiêu hoá nổi. Bạch Vân Phi thì lại là chồng của An Ninh công chúa, tôi cũng không thể đoạt lão công tương lai của cô “em chồng danh nghĩa” này được. Về phần thừa lại, aizz ╮(╯▽╰)╭, không nói cũng biết.



Nói không chừng chờ đến khi tình tiết trong tác phẩm chấm dứt, tôi có thể trở về thân xác cũ thì sao. Trong tiềm thức, tôi luôn luôn chờ mong ngày nào đó tôi đột nhiên trở về như cái hồi đột nhiên đến, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét