Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 6


Sau khi trở về, cha tôi liền cho người mang sách đến. Tôi bảo Lục Nhi gửi một lá thư cho ông, muốn ông để ý đến Văn Thao một chút, không được để hắn cùng con trai Tề Quốc Hầu là Lương Quân Trác kết giao bằng hữu, đặc biệt nhắc nhở ông cũng phải cẩn thận, dạo gần đây hoàng thượng luôn vì chuyện của dân chúng mà phiền não, tốt nhất ông nên tránh chuyện nạn dân đi. Lúc gặp phụ thân tôi quên nói, giờ đành gửi một lá thư vậy.



Mở sách ra, tâm tình tôi tốt lên rất nhiều. Ở trong viện nắng ấm, uống trà thơm do Thanh Nhi pha, đúng là một loại hưởng thụ a~! Tôi phát hiện ra Thanh Nhi là một bảo bối, tay nghề pha trà nấu ăn đều rất tuyệt vời, tôi thật sự đã đào được một báu vật rồi! Dạo gần đây, ngoại trừ việc đọc sách, tôi còn một thú vui nữa là tìm tòi trong cung xem nữ nô tì nào có tay nghề giỏi. Trừ Lục Nhi và Thanh Nhi ra, ta còn phát hiện ra một tì nữ tên Tú Nga, thủ nghệ của nàng quả là xảo hoạt thiên công. Tôi sai nàng làm một cái khăn tay, rồi túi hương, tay nải, đến trang phục hằng ngày tôi cũng đưa nàng may luôn, nhưng đương nhiên là do tôi thiết kế. Y phục của Văn Mị Nhi vốn rất rườm rà, tôi rất lười, cho dù có cung nữ mặc giúp nhưng tôi cũng chịu không nổi, vì thế thiết kế ra loại trang phục hàng ngày, ý tưởng tham khảo từ quần áo của Hồ mị nương trong “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”. Quả thật lúc tôi mặc vào thì thấy thoải mái thuân tiện hơn rất nhiều.



“Lục Nhi, dạo này hoàng thượng hay làm gì?”, lại trở mình nằm đọc sách, tôi bâng quơ hỏi, thế nhưng tâm trí vẫn đặt vào nội dung của sách, ồ hóa ra ở đây còn có phong tục như vậy, có vẻ hay à nha.


“Hồi nương nương, gần đây hoàng thượng luôn xuất cung, sau đó thì mặt mày hớn hở trở về, nhưng mà, mấy ngày nay lại không xuất cung nữa!!”, Lục Nhi rất tinh thông việc hỏi thăm tin tức trong cung, tôi muốn biết gì nàng đều có thể lấy tin tức về được khiến tôi phục sát đất, đây chính là một nhân tài, một tình báo viên xuất sắc!!



Ừm, nếu tương lai có cơ hội ra ngoài, nhất định phải đi tới đây, chắc chắn là chơi rất vui! - Nhớ đến mô tả trong sách, tôi thầm nghĩ. Tôi đè nén ước ao với những điều ghi trong sách, tiếp tục hỏi: “Ừm, vì sao vậy?”, không lẽ Chu Doãn không có hứng thú với Tiểu Long Hà? Như vậy thật là không nên!!



“Bởi vì Tề Quốc Hầu vừa vào kinh thành, còn mang rất nhiều của cải tới, khiến hoàng thượng sầu não lo lắng!!”, Lục Nhi có chút đắc ý nói. Tôi liếc tiểu nha đầu kia một cái, thiệt là, đắc ý vì mình có thể nghe ngóng chuyện trên triều sao?…



“Ồ, ra là vậy!!”, uống một ngụm trà, ừm, rất là thơm, chút nữa phải nhớ thưởng cho Thanh Nhi mới được, buổi tối nên bảo nàng nấu món gì đây nhỉ… Nghĩ tới nghĩ lui lại đói bụng rồi!! Ừm ~ muốn ăn thịt Phù Dung, muốn ăn cả Phượng Vĩ tôm he, a còn có đậu hủ Tây Thi, Từ Hỉ cá viên nữa, ừm ... tạm thời nhiêu đó trước đi.


“Nương nương, sao người lại thờ ơ như vậy? Như vậy có nghĩa là hoàng thượng không thể xuất cung, mà không thể xuất cung thì không có cách nào tìm hồ ly tinh ở ngoài cung được nữa ..."


“Phụt…”, tôi phun trà…



“Lục Nhi, sao ngươi biết hoàng thượng xuất cung là để tìm hồ ly, à không, là tìm nữ nhân?”, đoán cứ như thần vậy. Nhờ xem tivi mà tôi mới biết Chu Doãn ra ngoài gặp Tư Đồ Tịnh, sao nàng không xuất cung mà cũng biết được???



“Nương nương, ngài nghĩ thử xem, hoàng thượng lúc nào cũng háo hức chạy ra khỏi cung, nếu không phải bị hồ ly tinh câu dẫn thì còn vì cái gì nữa?”, nhìn Lục nhi bày ra một bộ dáng đó là lẽ thường tình, tôi không còn lời nào để nói. Nhưng mà, hoàng thượng đâu có bị hồ ly câu dẫn, mà là bị một con tôm nhỏ kẹp chặt. Mà thôi, kệ đi, giờ chuyện quan trọng là, Tề Quốc Hầu sắp tới, chuyện hôn sự như trên phim cũng đã tới gần, tôi tuyệt đối không thể để Lương Quân Trác cưới Văn Sắc. Không thể đẩy muội muội của tôi vào hố lửa là một, phải tác thành cho Tư Đồ Kiến Nam với Văn Sắc là hai. Tôi cũng hết cách, ai bảo trong phim “Công chúa bướng bỉnh”, tôi thích nhất là Tư Đồ Kiến Nam làm chi ~



Hơn nữa phải ngăn chặn Tiểu Long Hà làm xáo trộn mọi việc, gì mà bỏ trốn rồi nhảy vực, trái tim yếu đuối của tôi không chịu nổi kích động lớn vậy đâu. Lúc ta đang sầu não vì chuyện hôn sự của Văn Sắc, ở bên kia hoàng thượng cũng đang buồn bực. Hắn buồn cái gì à? Ta gần đây chẳng quấn quýt lấy hắn, cũng không tới chỗ thái hậu cáo trạng hắn,vì thế khẳng định nguyên do hắn buồn bực không phải là tôi. Là vì Tề Quốc Hầu sắp đến kinh thành, ngoài mặt là nói vì hôn sự của con, thực tế là đang che giấu mưu đồ. Bởi vậy hắn mang theo rất nhiều vật có giá trị lớn, đặc biệt là rất nhiều vàng bạc châu báu, dùng để kết giao với quan to chức lớn, một mặt là để củng cố địa vị của bản thân, mặt khác là để mua vũ khí phòng khi khẩn cấp, lúc sự tình có biến thì còn dễ dàng giải quyết ...



Hoàng thượng có biết không à, đương nhiên là hắn biết, nhưng cũng chẳng làm gì được, đây chính là nguyên nhân làm hắn sầu não, dù sao cũng không thể trực tiếp xét nhà được. Huống hồ, Tề Quốc Hầu chắc chắn chẳng dại mà để vũ khí ở trong nhà… Đang lúc Chu Doãn phát sầu, thì ở ngoài cung, Vạn Nhân Địch kiếm được một cái tin tức lớn, vì thế đi tìm Tiểu Long Hà bàn bạc. Tiểu Long Hà vừa nghe muốn đi chặn cướp Tề Quốc Hầu, lập tức cảnh cáo Vạn Nhân Địch không được làm bậy. Nàng nhớ đã có lần nghe phụ thân nói, Tề Quốc Hầu là người thông minh xảo quyệt, làm việc luôn luôn chu đáo, cẩn thận, trực giác nói cho nàng biết, đi cướp đồ của Tề Quốc Hầu, dữ nhiều lành ít, làm không tốt có khi trở thành sóng to gió lớn. Hơn nữa, hiện tại nàng cùng bọn họ cũng không thiếu tiền, châu báu Bạch đại ca đưa cho nàng còn một đống, nàng còn chưa đụng vào nhiều, coi như dư dả làm việc thiện. Hơn nữa, đại đa số nạn dân đều đã được triều đình an bài, nàng cũng chẳng phí nhiều tiền… Nàng muốn Vạn Nhân Địch mau mau từ bỏ ý định này, không thể liều mạng mạo hiểm thế được…



Vạn Nhân Địch nghe Tiểu Long Hà nói xong liền mất hứng. Giả bộ khua miệng nói không đi, nhưng trong lòng vẫn bị mê hoặc, nghĩ cách lôi kéo Tiểu Long Hà. Hắn biết, Tiểu Long Hà là chỗ dựa vững chắc, chỉ cần Tiểu Long Hà chịu hợp tác, mọi chuyện chắc chắn êm xuôi, mà nếu có xảy ra chuyện, Tiểu Long Hà cũng sẽ nghĩ cách cứu bọn hắn…



Trong lòng Chu Doãn phiền muộn, ở trong cung cứ đi tới đi lui, rồi chốc lát thở dài, chốc lát lại phất phất tay áo. Trần Lâm nhìn nhìn đến choáng váng đầu óc, vì thế liền nói ra ý kiến của bản thân, đề nghị hoàng thượng xuất cung chơi một chút. Chu Duẫn đang buồn bực vừa nghe, mắt sáng rực lên. Hắn nghĩ tới quý nhân định mệnh của mình, nói không chừng Tiểu Long Hà cơ trí tinh quái  đã từng giúp hắn phân ưu nhiều lần kia sẽ có cách, thế là liền vui vẻ thu xếp chạy ra khỏi cung.



Dù sao tôi cũng biết Văn Sắc chắc chắn sẽ không gả cho Lương Quân Trác, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Mỗi ngày tới tới lui lui thỉnh an Thái hậu, sau lại nằm phơi nắng đọc sách, rất là nhàn nhã hưởng thụ. Lo cũng là bọn họ lo, tôi không liên quan gì. Hơn nữa, Chu Doãn càng buồn phiền thì tôi càng vui vẻ, mỗi ngày nhìn bọn họ buồn rầu, rồi lại nghe Lục Nhi kể một vài chuyện nàng nghe ngóng được, vui cực kỳ!

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 5


Tôi bảo Lục nhi gửi thư cho phụ thân rằng tôi có việc muốn nói, hỏi ông có thể sắp xếp gặp tôi một lần được không. Vốn tưởng rằng sẽ không dễ gặp nhau, không ngờ chẳng bao lâu sau phụ thân đã vào cung.



Tôi đánh giá người phụ thân này một chút, thoạt nhìn không hề giống một người si mê quyền lực, lòng tham không đáy mà diễn viên trên phim một chút nào, ngược lại bộ dáng rất ôn hòa, tao nhã, mỉm cười nhìn tôi rất hiền lành, không giống người làm quan mà giống như tiên sinh dạy học trong thư viện, chỉ là so với tiên sinh dạy học thì thiếu đi vài phần cổ hủ, tôi lập tức thích vị phụ thân này.


“Mị Nhi, con vội vã tìm phụ thân như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”, nhìn thần sắc lo lắng trên mặt của ông, tôi nở nụ cười. Ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con, ở đây, trong thế giới lạ lẫm này, vẫn có người quan tâm tới con, người cô thái hậu, còn có người đang đứng trước mặt con lúc này đây, phụ thân của con.

“Phụ thân, người đừng lo lắng, con không sao, có cô cô che chở, ai dám bắt nạt con chứ! Con chỉ lo lắng cho phụ thân thôi.”, tôi đỡ phụ thân ngồi xuống.

“Lo lắng cho ta?”, Văn Chương kinh ngạc, “Ta có thể có chuyện gì? Mị Nhi à, ngươi nghe được chuyện gì?”

“Phụ thân, nghe nói ngoài thành xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn phải không?”, tôi rót cho ông một ly trà, ông nhận lấy, đang tính uống chợt nghe thấy lời tôi nói thì biểu tình kinh ngạc, dừng động tác lại rồi quay sang nhìn ta, "Sao con biết được chuyện này?”, vừa dứt lời liền buông chén trà, có chút sốt ruột hỏi.

“Phụ thân, người mặc kệ vì sao con biết được, trước hết hãy nói cho con biết có phải hay không đã.”

“Đúng là có chuyện này, đám dân này là từ thái ấp (1) của Tề quốc hầu chạy nạn tới, ta còn đang định đuổi bọn chúng ra khỏi thành. Con thấy thế nào, Mị Nhi?”

(1) Thái ấp: đất đai mà vua chúa phong cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.

“Không được, phụ thân không thể làm như vậy, người không biết hai ngày này hoàng thượng hay xuất cung là vì chuyện gì sao? Con nghĩ chắc chắn hoàng thượng đã biết tới chuyện dân chạy nạn rồi, thừa dịp hiện tại hoàng thượng còn chưa hỏi người, phụ thân hãy an bài tốt cho số dân chạy nạn này trước, sau đó báo cáo lên cho hoàng thượng đi.”, Ta đem phương pháp đã nghĩ tốt nói cho ông (phương pháp này thật ra là do suy ra từ kết quả của tác phẩm CCBB) .

“Vậy sao được, bây giờ việc lớn nhỏ trong triều đều do ta xử lý, xảy ra chuyện thế này, nếu báo cho hoàng thượng biết, ta sẽ mất hết mặt mũi!”, Văn Chương thẳng thừng từ chối, chuyện này liên quan đến thể diện của bản thân, sao có thể nói cho hoàng thượng.

“Phụ thân, không thể nghĩ như vậy được, người nghĩ lại đi, dân chạy nạn là từ đâu tới đây?”, thấy ông không đồng ý, tôi chỉ có thể chậm rãi thuyết phục.

“Từ đất phong của Tề quốc hầu, không phải ta đã nói rồi sao?”, Văn Chương lộ ra thần sắc khó hiểu.

“Từ chỗ Tề quốc hầu chạy tới dĩ nhiên không liên quan gì với người cả, trước tiên phụ thân hãy sắp xếp một chút, sau đó báo cho hoàng thượng, xin hoàng thượng chỉ thị cho bộ Hộ trích ngân lượng để mua lương thực cứu tế nạn dân. Việc này thể hiện rằng phụ thân quan tâm tới sự tình của quốc gia, hơn nữa còn nói cho hoàng thượng biết, người không hề một tay che trời, chỉ cho hoàng thượng nhìn thấy được cái gọi là thịnh thế thái bình. Nếu nạn dân biết chuyện người vì bọn họ mà cầu xin hoàng thượng, còn có thể có được thanh danh tốt, cũng làm cho thái hậu cô cô cùng hoàng thượng biểu ca biết được người ngồi vào vị trí Thừa tướng này là rất xứng đáng, như vậy không tốt hay sao?”, tôi phân tích từng ích lợi bên trong. Nghe thấy lời tôi nói, Văn Chương liền lộ ra thần sắc suy tư.

“Nhưng dân chạy nạn nhiều như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc đây!”, trên mặt Văn Chương hiện rõ nét đau lòng nói.

“Phụ thân!”, nghe xong lời này của ông, tôi có chút dở khóc dở cười, không phải chứ, nguyên nhân trong phim ông không để ý tới đám dân chạy nạn là vì lý do này à? ”Phụ thân, bạc cũng không phải do người bỏ ra, tốn cũng là bạc trong quốc khố, muốn đau lòng thì hoàng thượng mới là người đau lòng chứ!”

“Được, phụ thân sẽ nghe lời con. Nói không chừng hoàng thượng biết ta làm chuyện tốt sẽ phong hậu cho con thì sao!”, Văn Chương hạ quyết tâm, lại nói với tôi, “Giờ cha đi làm ngay!”, nói xong lập tức đứng lên muốn đi.

Tôi nghe xong trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười, “Đúng đúng đúng, thế thì tốt, đúng rồi, phụ thân, người kiếm cho con mấy cuốn sách ở ngoài cung, tốt nhất là loại du ký (2) ấy, con gái muốn xem!”, tôi kéo kéo ống tay áo của hắn làm nũng.

(2) Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

“Con muốn mấy thứ đó làm gì?”

“Cha ~~~~ (xin kéo dài khi đọc âm thứ ba)”.

“Được được, cha sẽ cho người đưa tới, được chưa?”, Văn Chương bất đắc dĩ nói.

Tôi được thỏa mãn nguyện vọng, tâm tình sung sướng tiễn Văn Chương, ngồi nhàn nhã chờ sách được đưa đến.

Ừm, cuộc sống thật tốt đẹp!

Đồng thời lúc ấy, ngoài cung truyền ra tin tức Tư Đồ Tĩnh bị nhiễm bệnh lạ, nhưng tôi chả thèm quan tâm.

Hôm sau, ở trong Ngự thư phòng.

Chu Doãn nghe Trần Lâm nói về việc xảy ra gần đây trong kinh thành, cũng đã biết tin đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, đương nhiên cũng biết chuyện rất nhiều dân chạy nạn ùn ùn kéo vào kinh thành. Vì thế, hắn cho gọi Tư Đồ Thanh Vân tiến cung để hỏi rõ ngọn ngành. Phải biết rằng, đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân chinh chiến cả đời, tuy đối với hoàng thượng lòng dạ son sắt nhưng lại là người thiếu mưu lược.

Hắn chủ trương đoạt Phiên, một lòng một dạ vì triều đình cống hiến sức lực, bởi vậy nghĩ ra chủ ý cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, muốn dùng cuộc hôn nhân này kiềm chế Phiên vương, nhằm bình định thiên hạ. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng lòng tốt của hắn lại phạm vào đại kị của hoàng thượng. Tư Đồ Thanh Vân nghĩ rất đơn giản, nếu hoàng thượng có thể đem An Bình công chúa gả cho con trai của Vân Nam vương, vậy hắn cũng có thể làm theo. Nhưng ở trong mắt của Chu Doãn thì đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hoàng gia cùng Phiên vương kết thân ý đồ quá rõ ràng, lòng bàn tay của hắn cũng biết. Nếu như trọng thần triều đình kết thân cùng Phiên vương thì chỉ khiến cho thế lực Phiên vương càng thêm lớn mạnh, khiến hắn ngày đêm đứng ngồi không yên mà thôi.

Tư Đồ Thanh Vân mặc dù mưu lược không giỏi thế nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe hoàng thượng phân tích một hồi liền biết sự tình nghiêm trọng, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn vì việc hôn nhân chưa thành, vì thế vội vàng với hoàng thượng rằng hãy yên tâm. Chu Doãn lúc này mới yên lòng,  khi vừa nói đến chuyện dân chạy nạn thì Thuận tử báo có Văn thừa tướng cầu kiến.

Lại nói về Văn Chương sau khi nghe xong lời của tôi thì nhanh chóng trở về an bài mọi việc, vừa làm xong xuôi, không thể chờ nổi đến buổi triều ngày mai đã vội vã chạy tới chỗ Hoàng thượng tranh công .

“Văn thừa tướng đến có chuyện gì vậy?”, Chu Doãn hỏi.

“Thần có việc muốn tấu, là về chuyện lượng lớn nạn dân ồ ạt vào kinh thành!”, Văn Chương thấy Tư Đồ Thanh Vân ở đây cũng có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền bẩm báo ý đồ vào cung. Nghe xong lời hắn nói, Chu Doãn cùng Tư Đồ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau khó hiểu, trùng hợp vậy sao, chúng ta mới nói tới chuyện dân chạy nạn, ngươi liền vì việc này mà tới.

“À, Văn thừa tướng cũng là vì chuyện của dân chạy nạn sao, ta cùng với hoàng thượng cũng đang nói tới việc này!”, Tư Đồ Thanh Vân nói.

“Thì ra đại tướng quân cũng biết. Dạo này ta có hơi bận rộn nên cũng chỉ vừa mới biết, ta liền tranh thủ an bày rồi vội vàng vàng đến bẩm báo cho hoàng thượng.”, Văn Chương mang bộ dáng lo lắng nhìn hoàng thượng, nói ra suy nghĩ của mình.

“A, Thừa tướng đã an bày, không biết là an bày thế nào?”, trong lòng Chu Doãn buồn bực, Văn thừa tướng này rốt cuộc là bị làm sao vậy?

“Hồi bẩm hoàng thượng, là thế này, trước tiên là nấu chút cháo cho nạn dân, sau đó tìm nơi trú ngụ tạm thời cho họ. Tuy vậy đây không phải là kế sách lâu dài, thần đặc biệt đến bẩm báo hoàng thượng, hi vọng có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Mặt khác, thần đã điều tra rõ ràng số dân chạy nạn này là từ đất phong của Tề quốc hầu chạy tới.”, Tư Đồ Thanh Vân cùng Chu Doãn đều thập phần ngạc nhiên, lần này không lẽ Văn thừa tướng thật sự đổi tính rồi ư?!