Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 6


Sau khi trở về, cha tôi liền cho người mang sách đến. Tôi bảo Lục Nhi gửi một lá thư cho ông, muốn ông để ý đến Văn Thao một chút, không được để hắn cùng con trai Tề Quốc Hầu là Lương Quân Trác kết giao bằng hữu, đặc biệt nhắc nhở ông cũng phải cẩn thận, dạo gần đây hoàng thượng luôn vì chuyện của dân chúng mà phiền não, tốt nhất ông nên tránh chuyện nạn dân đi. Lúc gặp phụ thân tôi quên nói, giờ đành gửi một lá thư vậy.



Mở sách ra, tâm tình tôi tốt lên rất nhiều. Ở trong viện nắng ấm, uống trà thơm do Thanh Nhi pha, đúng là một loại hưởng thụ a~! Tôi phát hiện ra Thanh Nhi là một bảo bối, tay nghề pha trà nấu ăn đều rất tuyệt vời, tôi thật sự đã đào được một báu vật rồi! Dạo gần đây, ngoại trừ việc đọc sách, tôi còn một thú vui nữa là tìm tòi trong cung xem nữ nô tì nào có tay nghề giỏi. Trừ Lục Nhi và Thanh Nhi ra, ta còn phát hiện ra một tì nữ tên Tú Nga, thủ nghệ của nàng quả là xảo hoạt thiên công. Tôi sai nàng làm một cái khăn tay, rồi túi hương, tay nải, đến trang phục hằng ngày tôi cũng đưa nàng may luôn, nhưng đương nhiên là do tôi thiết kế. Y phục của Văn Mị Nhi vốn rất rườm rà, tôi rất lười, cho dù có cung nữ mặc giúp nhưng tôi cũng chịu không nổi, vì thế thiết kế ra loại trang phục hàng ngày, ý tưởng tham khảo từ quần áo của Hồ mị nương trong “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”. Quả thật lúc tôi mặc vào thì thấy thoải mái thuân tiện hơn rất nhiều.



“Lục Nhi, dạo này hoàng thượng hay làm gì?”, lại trở mình nằm đọc sách, tôi bâng quơ hỏi, thế nhưng tâm trí vẫn đặt vào nội dung của sách, ồ hóa ra ở đây còn có phong tục như vậy, có vẻ hay à nha.


“Hồi nương nương, gần đây hoàng thượng luôn xuất cung, sau đó thì mặt mày hớn hở trở về, nhưng mà, mấy ngày nay lại không xuất cung nữa!!”, Lục Nhi rất tinh thông việc hỏi thăm tin tức trong cung, tôi muốn biết gì nàng đều có thể lấy tin tức về được khiến tôi phục sát đất, đây chính là một nhân tài, một tình báo viên xuất sắc!!



Ừm, nếu tương lai có cơ hội ra ngoài, nhất định phải đi tới đây, chắc chắn là chơi rất vui! - Nhớ đến mô tả trong sách, tôi thầm nghĩ. Tôi đè nén ước ao với những điều ghi trong sách, tiếp tục hỏi: “Ừm, vì sao vậy?”, không lẽ Chu Doãn không có hứng thú với Tiểu Long Hà? Như vậy thật là không nên!!



“Bởi vì Tề Quốc Hầu vừa vào kinh thành, còn mang rất nhiều của cải tới, khiến hoàng thượng sầu não lo lắng!!”, Lục Nhi có chút đắc ý nói. Tôi liếc tiểu nha đầu kia một cái, thiệt là, đắc ý vì mình có thể nghe ngóng chuyện trên triều sao?…



“Ồ, ra là vậy!!”, uống một ngụm trà, ừm, rất là thơm, chút nữa phải nhớ thưởng cho Thanh Nhi mới được, buổi tối nên bảo nàng nấu món gì đây nhỉ… Nghĩ tới nghĩ lui lại đói bụng rồi!! Ừm ~ muốn ăn thịt Phù Dung, muốn ăn cả Phượng Vĩ tôm he, a còn có đậu hủ Tây Thi, Từ Hỉ cá viên nữa, ừm ... tạm thời nhiêu đó trước đi.


“Nương nương, sao người lại thờ ơ như vậy? Như vậy có nghĩa là hoàng thượng không thể xuất cung, mà không thể xuất cung thì không có cách nào tìm hồ ly tinh ở ngoài cung được nữa ..."


“Phụt…”, tôi phun trà…



“Lục Nhi, sao ngươi biết hoàng thượng xuất cung là để tìm hồ ly, à không, là tìm nữ nhân?”, đoán cứ như thần vậy. Nhờ xem tivi mà tôi mới biết Chu Doãn ra ngoài gặp Tư Đồ Tịnh, sao nàng không xuất cung mà cũng biết được???



“Nương nương, ngài nghĩ thử xem, hoàng thượng lúc nào cũng háo hức chạy ra khỏi cung, nếu không phải bị hồ ly tinh câu dẫn thì còn vì cái gì nữa?”, nhìn Lục nhi bày ra một bộ dáng đó là lẽ thường tình, tôi không còn lời nào để nói. Nhưng mà, hoàng thượng đâu có bị hồ ly câu dẫn, mà là bị một con tôm nhỏ kẹp chặt. Mà thôi, kệ đi, giờ chuyện quan trọng là, Tề Quốc Hầu sắp tới, chuyện hôn sự như trên phim cũng đã tới gần, tôi tuyệt đối không thể để Lương Quân Trác cưới Văn Sắc. Không thể đẩy muội muội của tôi vào hố lửa là một, phải tác thành cho Tư Đồ Kiến Nam với Văn Sắc là hai. Tôi cũng hết cách, ai bảo trong phim “Công chúa bướng bỉnh”, tôi thích nhất là Tư Đồ Kiến Nam làm chi ~



Hơn nữa phải ngăn chặn Tiểu Long Hà làm xáo trộn mọi việc, gì mà bỏ trốn rồi nhảy vực, trái tim yếu đuối của tôi không chịu nổi kích động lớn vậy đâu. Lúc ta đang sầu não vì chuyện hôn sự của Văn Sắc, ở bên kia hoàng thượng cũng đang buồn bực. Hắn buồn cái gì à? Ta gần đây chẳng quấn quýt lấy hắn, cũng không tới chỗ thái hậu cáo trạng hắn,vì thế khẳng định nguyên do hắn buồn bực không phải là tôi. Là vì Tề Quốc Hầu sắp đến kinh thành, ngoài mặt là nói vì hôn sự của con, thực tế là đang che giấu mưu đồ. Bởi vậy hắn mang theo rất nhiều vật có giá trị lớn, đặc biệt là rất nhiều vàng bạc châu báu, dùng để kết giao với quan to chức lớn, một mặt là để củng cố địa vị của bản thân, mặt khác là để mua vũ khí phòng khi khẩn cấp, lúc sự tình có biến thì còn dễ dàng giải quyết ...



Hoàng thượng có biết không à, đương nhiên là hắn biết, nhưng cũng chẳng làm gì được, đây chính là nguyên nhân làm hắn sầu não, dù sao cũng không thể trực tiếp xét nhà được. Huống hồ, Tề Quốc Hầu chắc chắn chẳng dại mà để vũ khí ở trong nhà… Đang lúc Chu Doãn phát sầu, thì ở ngoài cung, Vạn Nhân Địch kiếm được một cái tin tức lớn, vì thế đi tìm Tiểu Long Hà bàn bạc. Tiểu Long Hà vừa nghe muốn đi chặn cướp Tề Quốc Hầu, lập tức cảnh cáo Vạn Nhân Địch không được làm bậy. Nàng nhớ đã có lần nghe phụ thân nói, Tề Quốc Hầu là người thông minh xảo quyệt, làm việc luôn luôn chu đáo, cẩn thận, trực giác nói cho nàng biết, đi cướp đồ của Tề Quốc Hầu, dữ nhiều lành ít, làm không tốt có khi trở thành sóng to gió lớn. Hơn nữa, hiện tại nàng cùng bọn họ cũng không thiếu tiền, châu báu Bạch đại ca đưa cho nàng còn một đống, nàng còn chưa đụng vào nhiều, coi như dư dả làm việc thiện. Hơn nữa, đại đa số nạn dân đều đã được triều đình an bài, nàng cũng chẳng phí nhiều tiền… Nàng muốn Vạn Nhân Địch mau mau từ bỏ ý định này, không thể liều mạng mạo hiểm thế được…



Vạn Nhân Địch nghe Tiểu Long Hà nói xong liền mất hứng. Giả bộ khua miệng nói không đi, nhưng trong lòng vẫn bị mê hoặc, nghĩ cách lôi kéo Tiểu Long Hà. Hắn biết, Tiểu Long Hà là chỗ dựa vững chắc, chỉ cần Tiểu Long Hà chịu hợp tác, mọi chuyện chắc chắn êm xuôi, mà nếu có xảy ra chuyện, Tiểu Long Hà cũng sẽ nghĩ cách cứu bọn hắn…



Trong lòng Chu Doãn phiền muộn, ở trong cung cứ đi tới đi lui, rồi chốc lát thở dài, chốc lát lại phất phất tay áo. Trần Lâm nhìn nhìn đến choáng váng đầu óc, vì thế liền nói ra ý kiến của bản thân, đề nghị hoàng thượng xuất cung chơi một chút. Chu Duẫn đang buồn bực vừa nghe, mắt sáng rực lên. Hắn nghĩ tới quý nhân định mệnh của mình, nói không chừng Tiểu Long Hà cơ trí tinh quái  đã từng giúp hắn phân ưu nhiều lần kia sẽ có cách, thế là liền vui vẻ thu xếp chạy ra khỏi cung.



Dù sao tôi cũng biết Văn Sắc chắc chắn sẽ không gả cho Lương Quân Trác, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Mỗi ngày tới tới lui lui thỉnh an Thái hậu, sau lại nằm phơi nắng đọc sách, rất là nhàn nhã hưởng thụ. Lo cũng là bọn họ lo, tôi không liên quan gì. Hơn nữa, Chu Doãn càng buồn phiền thì tôi càng vui vẻ, mỗi ngày nhìn bọn họ buồn rầu, rồi lại nghe Lục Nhi kể một vài chuyện nàng nghe ngóng được, vui cực kỳ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét