Thứ Năm, 2 tháng 6, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 5


Tôi bảo Lục nhi gửi thư cho phụ thân rằng tôi có việc muốn nói, hỏi ông có thể sắp xếp gặp tôi một lần được không. Vốn tưởng rằng sẽ không dễ gặp nhau, không ngờ chẳng bao lâu sau phụ thân đã vào cung.



Tôi đánh giá người phụ thân này một chút, thoạt nhìn không hề giống một người si mê quyền lực, lòng tham không đáy mà diễn viên trên phim một chút nào, ngược lại bộ dáng rất ôn hòa, tao nhã, mỉm cười nhìn tôi rất hiền lành, không giống người làm quan mà giống như tiên sinh dạy học trong thư viện, chỉ là so với tiên sinh dạy học thì thiếu đi vài phần cổ hủ, tôi lập tức thích vị phụ thân này.


“Mị Nhi, con vội vã tìm phụ thân như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”, nhìn thần sắc lo lắng trên mặt của ông, tôi nở nụ cười. Ba mẹ, hai người không cần lo lắng cho con, ở đây, trong thế giới lạ lẫm này, vẫn có người quan tâm tới con, người cô thái hậu, còn có người đang đứng trước mặt con lúc này đây, phụ thân của con.

“Phụ thân, người đừng lo lắng, con không sao, có cô cô che chở, ai dám bắt nạt con chứ! Con chỉ lo lắng cho phụ thân thôi.”, tôi đỡ phụ thân ngồi xuống.

“Lo lắng cho ta?”, Văn Chương kinh ngạc, “Ta có thể có chuyện gì? Mị Nhi à, ngươi nghe được chuyện gì?”

“Phụ thân, nghe nói ngoài thành xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn phải không?”, tôi rót cho ông một ly trà, ông nhận lấy, đang tính uống chợt nghe thấy lời tôi nói thì biểu tình kinh ngạc, dừng động tác lại rồi quay sang nhìn ta, "Sao con biết được chuyện này?”, vừa dứt lời liền buông chén trà, có chút sốt ruột hỏi.

“Phụ thân, người mặc kệ vì sao con biết được, trước hết hãy nói cho con biết có phải hay không đã.”

“Đúng là có chuyện này, đám dân này là từ thái ấp (1) của Tề quốc hầu chạy nạn tới, ta còn đang định đuổi bọn chúng ra khỏi thành. Con thấy thế nào, Mị Nhi?”

(1) Thái ấp: đất đai mà vua chúa phong cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.

“Không được, phụ thân không thể làm như vậy, người không biết hai ngày này hoàng thượng hay xuất cung là vì chuyện gì sao? Con nghĩ chắc chắn hoàng thượng đã biết tới chuyện dân chạy nạn rồi, thừa dịp hiện tại hoàng thượng còn chưa hỏi người, phụ thân hãy an bài tốt cho số dân chạy nạn này trước, sau đó báo cáo lên cho hoàng thượng đi.”, Ta đem phương pháp đã nghĩ tốt nói cho ông (phương pháp này thật ra là do suy ra từ kết quả của tác phẩm CCBB) .

“Vậy sao được, bây giờ việc lớn nhỏ trong triều đều do ta xử lý, xảy ra chuyện thế này, nếu báo cho hoàng thượng biết, ta sẽ mất hết mặt mũi!”, Văn Chương thẳng thừng từ chối, chuyện này liên quan đến thể diện của bản thân, sao có thể nói cho hoàng thượng.

“Phụ thân, không thể nghĩ như vậy được, người nghĩ lại đi, dân chạy nạn là từ đâu tới đây?”, thấy ông không đồng ý, tôi chỉ có thể chậm rãi thuyết phục.

“Từ đất phong của Tề quốc hầu, không phải ta đã nói rồi sao?”, Văn Chương lộ ra thần sắc khó hiểu.

“Từ chỗ Tề quốc hầu chạy tới dĩ nhiên không liên quan gì với người cả, trước tiên phụ thân hãy sắp xếp một chút, sau đó báo cho hoàng thượng, xin hoàng thượng chỉ thị cho bộ Hộ trích ngân lượng để mua lương thực cứu tế nạn dân. Việc này thể hiện rằng phụ thân quan tâm tới sự tình của quốc gia, hơn nữa còn nói cho hoàng thượng biết, người không hề một tay che trời, chỉ cho hoàng thượng nhìn thấy được cái gọi là thịnh thế thái bình. Nếu nạn dân biết chuyện người vì bọn họ mà cầu xin hoàng thượng, còn có thể có được thanh danh tốt, cũng làm cho thái hậu cô cô cùng hoàng thượng biểu ca biết được người ngồi vào vị trí Thừa tướng này là rất xứng đáng, như vậy không tốt hay sao?”, tôi phân tích từng ích lợi bên trong. Nghe thấy lời tôi nói, Văn Chương liền lộ ra thần sắc suy tư.

“Nhưng dân chạy nạn nhiều như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc đây!”, trên mặt Văn Chương hiện rõ nét đau lòng nói.

“Phụ thân!”, nghe xong lời này của ông, tôi có chút dở khóc dở cười, không phải chứ, nguyên nhân trong phim ông không để ý tới đám dân chạy nạn là vì lý do này à? ”Phụ thân, bạc cũng không phải do người bỏ ra, tốn cũng là bạc trong quốc khố, muốn đau lòng thì hoàng thượng mới là người đau lòng chứ!”

“Được, phụ thân sẽ nghe lời con. Nói không chừng hoàng thượng biết ta làm chuyện tốt sẽ phong hậu cho con thì sao!”, Văn Chương hạ quyết tâm, lại nói với tôi, “Giờ cha đi làm ngay!”, nói xong lập tức đứng lên muốn đi.

Tôi nghe xong trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười, “Đúng đúng đúng, thế thì tốt, đúng rồi, phụ thân, người kiếm cho con mấy cuốn sách ở ngoài cung, tốt nhất là loại du ký (2) ấy, con gái muốn xem!”, tôi kéo kéo ống tay áo của hắn làm nũng.

(2) Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch

“Con muốn mấy thứ đó làm gì?”

“Cha ~~~~ (xin kéo dài khi đọc âm thứ ba)”.

“Được được, cha sẽ cho người đưa tới, được chưa?”, Văn Chương bất đắc dĩ nói.

Tôi được thỏa mãn nguyện vọng, tâm tình sung sướng tiễn Văn Chương, ngồi nhàn nhã chờ sách được đưa đến.

Ừm, cuộc sống thật tốt đẹp!

Đồng thời lúc ấy, ngoài cung truyền ra tin tức Tư Đồ Tĩnh bị nhiễm bệnh lạ, nhưng tôi chả thèm quan tâm.

Hôm sau, ở trong Ngự thư phòng.

Chu Doãn nghe Trần Lâm nói về việc xảy ra gần đây trong kinh thành, cũng đã biết tin đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân muốn cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, đương nhiên cũng biết chuyện rất nhiều dân chạy nạn ùn ùn kéo vào kinh thành. Vì thế, hắn cho gọi Tư Đồ Thanh Vân tiến cung để hỏi rõ ngọn ngành. Phải biết rằng, đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân chinh chiến cả đời, tuy đối với hoàng thượng lòng dạ son sắt nhưng lại là người thiếu mưu lược.

Hắn chủ trương đoạt Phiên, một lòng một dạ vì triều đình cống hiến sức lực, bởi vậy nghĩ ra chủ ý cùng Tề quốc hầu kết thành thông gia, muốn dùng cuộc hôn nhân này kiềm chế Phiên vương, nhằm bình định thiên hạ. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng lòng tốt của hắn lại phạm vào đại kị của hoàng thượng. Tư Đồ Thanh Vân nghĩ rất đơn giản, nếu hoàng thượng có thể đem An Bình công chúa gả cho con trai của Vân Nam vương, vậy hắn cũng có thể làm theo. Nhưng ở trong mắt của Chu Doãn thì đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hoàng gia cùng Phiên vương kết thân ý đồ quá rõ ràng, lòng bàn tay của hắn cũng biết. Nếu như trọng thần triều đình kết thân cùng Phiên vương thì chỉ khiến cho thế lực Phiên vương càng thêm lớn mạnh, khiến hắn ngày đêm đứng ngồi không yên mà thôi.

Tư Đồ Thanh Vân mặc dù mưu lược không giỏi thế nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe hoàng thượng phân tích một hồi liền biết sự tình nghiêm trọng, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn vì việc hôn nhân chưa thành, vì thế vội vàng với hoàng thượng rằng hãy yên tâm. Chu Doãn lúc này mới yên lòng,  khi vừa nói đến chuyện dân chạy nạn thì Thuận tử báo có Văn thừa tướng cầu kiến.

Lại nói về Văn Chương sau khi nghe xong lời của tôi thì nhanh chóng trở về an bài mọi việc, vừa làm xong xuôi, không thể chờ nổi đến buổi triều ngày mai đã vội vã chạy tới chỗ Hoàng thượng tranh công .

“Văn thừa tướng đến có chuyện gì vậy?”, Chu Doãn hỏi.

“Thần có việc muốn tấu, là về chuyện lượng lớn nạn dân ồ ạt vào kinh thành!”, Văn Chương thấy Tư Đồ Thanh Vân ở đây cũng có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền bẩm báo ý đồ vào cung. Nghe xong lời hắn nói, Chu Doãn cùng Tư Đồ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau khó hiểu, trùng hợp vậy sao, chúng ta mới nói tới chuyện dân chạy nạn, ngươi liền vì việc này mà tới.

“À, Văn thừa tướng cũng là vì chuyện của dân chạy nạn sao, ta cùng với hoàng thượng cũng đang nói tới việc này!”, Tư Đồ Thanh Vân nói.

“Thì ra đại tướng quân cũng biết. Dạo này ta có hơi bận rộn nên cũng chỉ vừa mới biết, ta liền tranh thủ an bày rồi vội vàng vàng đến bẩm báo cho hoàng thượng.”, Văn Chương mang bộ dáng lo lắng nhìn hoàng thượng, nói ra suy nghĩ của mình.

“A, Thừa tướng đã an bày, không biết là an bày thế nào?”, trong lòng Chu Doãn buồn bực, Văn thừa tướng này rốt cuộc là bị làm sao vậy?

“Hồi bẩm hoàng thượng, là thế này, trước tiên là nấu chút cháo cho nạn dân, sau đó tìm nơi trú ngụ tạm thời cho họ. Tuy vậy đây không phải là kế sách lâu dài, thần đặc biệt đến bẩm báo hoàng thượng, hi vọng có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Mặt khác, thần đã điều tra rõ ràng số dân chạy nạn này là từ đất phong của Tề quốc hầu chạy tới.”, Tư Đồ Thanh Vân cùng Chu Doãn đều thập phần ngạc nhiên, lần này không lẽ Văn thừa tướng thật sự đổi tính rồi ư?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét