Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 11


“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?” Nghe thấy lời nói chính nghĩa này, tôi biết hôm nay không thể đuổi kịp bọn người Tiểu Long Hà được rồi. Lúc chúng tôi dừng lại, bọn họ đã chạy xa, lại còn dây dưa thế này thì càng không theo kịp được. Tôi thì không thể thoát thân không được rồi, thế nên đành lặng lẽ dặn dò Lục Nhi, bảo nàng theo sau bọn họ đi ngăn Văn Thao đánh nhau, nói tôi bị sắc lang theo dõi, bảo hắn tới cứu tôi.


Tôi dừng lại nghỉ một lát, đứng bên cạnh xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Huống chi, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, nếu tôi chạy thì mỹ nhân chẳng còn, còn cứu cái gì nữa!

Người kêu dừng tay là một tùy tùng ăn mặc rất có thân phận. Tay hắn cầm một thanh kiếm, chỉ vào tên sắc lang kia, đằng sau là công tử của hắn. Công tử nhà hắn bước đi nhàn nhã, xem ra là đang dạo phố.

“Ngươi là người nào, dám quản chuyện của công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không? Thức thời thì nhanh cút đi, đừng cản trở việc tốt của công tử nhà ta!” Bên này, người hầu của tên sắc lang cũng kêu gào.

“Mặc kệ công tử nhà ngươi là người nào, giữa ban ngày đùa giỡn nữ tử đàng hoàng là phạm pháp!” Vị công tử kia lên tiếng, thanh âm thật dễ nghe.

“Công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, các ngươi dám cùng Tề Quốc Hầu đối nghịch sao?” Chó săn còn sủa loạn. Tôi quay sang nhìn tên sắc lang kia, đây là Lương Quân Trác sao? Quả nhiên là tên ham mê tửu sắc, giống như trong phim, cũng từng trêu ghẹo Văn Sắc. Lần này phải dạy dỗ hắn một phen, tôi âm thầm hạ quyết tâm.

“Các người còn đứng đó làm gì, thu thập bọn họ đi!” Người kia nói xong dẫn đầu qua. Tôi thấy bọn hắn muốn đánh nhau, liền kéo Thanh Nhi sang một bên, tránh bị liên lụy.

Bọn người Lương Quân Trác từng người bị đánh bại, bọn họ không mang binh khí, công phu gà mờ, rất nhanh bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không dậy được. Lúc này, thanh âm dễ nghe kia lại vang lên:”Vô Song, đi thôi." Thì ra, đây là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương! Đều là mỹ nam như vậy, tại sao mà hết người này đến người kia đều chỉ coi trọng con tôm hùm hay giương nanh múa vuốt suốt ngày chỉ gây rắc rối kia! Ai, thật đáng tiếc! Tôi lắc đầu tiếc hận, trong lòng thở dài.

“Hai vị công tử dừng bước, hôm nay thật sự cảm ơn hai vị, chẳng hay có thể để lại danh tính không?” Tôi tiến lên nói lời cảm tạ.

“Không cần, dù hôm nay không có chúng ta thì tiểu thư cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì được.” Bạch Vân Phi nhàn nhạt trả lời, xem ra đã nhìn ra phía sau tôi có người đi theo. Nói xong, hắn xoay người bước đi. Tôi lắc đầu, lại vì mắt nhìn người của hắn mà thở dài một phen, cũng không giữ hắn lại. Xoay người đá đá Lương Quân Trác đang muốn đứng lên, tôi hô:” Người đâu!”

“Bắt hắn đứng lên cho ta!” Phía sau hiện ra vài người, dựng bọn người Lương Quân Trác đứng dậy. “Thanh nhi, ta dạy em một chiêu, về sau gặp được sắc lang thì nên làm thế nào. Em xem kỹ!” Tôi nói với Thanh Nhi ở bên cạnh, sau đó, không hề có chút hình tượng thục nữ nhấc chân . . . 


“Á~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~” Chủ tớ Bạch Vân Phi đang nhấc chân muốn đi thì nghe được tiếng Lương Quân Trác kêu thảm thiết, quay đầu lại liền thấy Lương Quân Trác ôm hạ thân lăn lộn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ta vỗ vỗ tay, nói với Thanh Nhi: ”Nhớ kỹ chưa?” Thanh Nhi cực kỳ hưng phấn nói đã nhớ kỹ, còn tỏ vẻ nóng lòng muốn thử. Hộ vệ cùng chủ tớ Bạch Vân Phi ở bên cạnh đều âm thầm lui từng bước, sau lưng lạnh lẽo.


---------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh --------------------------

Lục Nhi đi theo nhóm người Tiểu Long Hà rốt cục cũng tìm được nơi Tư Đồ Kiến Nam và Văn Thao đánh nhau. Tiểu Long Hà vừa thấy Tư Đồ Kiến Nam cố ý muốn nhường, Văn Thao khí thế bức người thì liền tức giận, vung tay đánh tới. Văn Sắc ở bên cạnh gấp đến mức xoay quanh, chỉ biết nói đừng đánh, nhưng hai người căn bản là không nghe lời nàng.

Nhắc đến nguyên nhân tại sao hai người đánh nhau, thì phải nói đến hôn sự của Văn Sắc. Văn Chương vừa ý Tư Đồ Kiến Nam, Văn Thao nhìn trúng Lương Quân Trác. Văn Thao cũng vì không thuyết phục được Văn Chương đồng ý hôn sự của Lương gia nên tức giận ra khỏi phủ. Vừa đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam và Văn Sắc ở cùng một chỗ nói nói cười cười, hắn liền phát hỏa. Vì thế, hai người đánh nhau.

“Thiếu gia, đừng đánh nữa, đại tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi! Người đừng đánh nữa!” Lục Nhi hướng về phía hai người đang đánh nhau hô lớn.

Tư Đồ Kiến Nam đang đánh thì nghe thấy tiếng hô của Lục Nhi thì phân tâm, bị Văn Thao đang nổi giận đùng đùng đâm một kiếm, may mà Tư Đồ Kiến Nam hơi tránh ra, không bị đâm trúng nơi hiểm yếu. Văn Sắc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam chảy máu thì sợ hãi chạy tới kiểm tra vết thương cho hắn. Tiểu Long Hà vừa thấy ca ca bị thương, muốn ngay lập tức lấy lại công đạo cho ca ca lại bị Tư Đồ Kiến Nam túm lại kịp.

Văn Thao thấy Tư Đồ Kiến Nam bị thương, cũng hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, đi đến bên Lục nhi hỏi:”Lục Nhi, sao ngươi lại ở đây?”

“Thiếu gia, đại tiểu thư hôm nay ra ngoài, trên đường nghe thấy ngài cùng người khác đánh nhau, liền muốn đến xem, lại gặp tên đăng đồ tử (kẻ háo sắc) muốn đùa giỡn đại tiểu thư, ta chạy tới báo tin, thiếu gia, ngài mau đi xem đi!” Lục Nhi sốt ruột nói.

“Cái gì? Ngươi nói đại tỷ ta thế nào?” Đây là câu hỏi của Văn Sắc.

“Ca, Văn gia còn nữ nhi khác sao?” Còn đây là Tiểu Long Hà nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Kiến Nam.


--------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh xuất hiện thêm lần nữa ---------------------------


“Các ngươi sẽ phải hối hận, công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, ngươi, các ngươi chết chắc rồi!” Đám người hầu của Lương Quân Trác sợ tới mức chân run lên nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu hô lên.

“Con của Tề Quốc Hầu, hừ, các ngươi dám giả mạo con của phiên vương, thật là không muốn sống nữa!” Tôi hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Chúng ta thật sự là người của Tề Quốc Hầu Lương gia! Ngươi, ngươi đừng đến đây…” Tôi mới bước hai bước tới gần hắn, hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

“Con của Tề Quốc Hầu là Lương Quân Trác phải không. Thanh Nhi, nói cho bọn họ biết, Lương Quân Trác con của Tề Quốc Hầu là người thế nào?”

“Vâng, nương, không, tiểu thư, Lương công tử ôn văn tao nhã, tiêu sái phong độ, văn võ song toàn, là một nhân tài!” Thanh Nhi đáp, thanh âm thanh thúy rất vang dội dễ nghe. Tôi không khỏi giơ ngón tay cái trong lòng, thật là một nha đầu thông minh!

“Còn nói không phải là giả mạo, tên sắc lang này có chỗ nào giống Lương công tử? Được rồi, làm hắn ngậm miệng lại!”hấy hắn còn muốn hô hào, ta nói với hộ vệ.

“Đại tỷ…” Văn Thao vừa chạy tới, vẻ mặt khiếp sợ. Chỗ họ đánh nhau cách chỗ này không xa, lúc Văn Mị nhi đá Lương Quân Trác thì hắn vừa tới. Nhưng hắn bị tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân Trác làm cho khựng lại, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần chạy tới nói đỡ cho Lương Quân Trác.

“Đại tỷ, hắn đúng là…”

“Văn Thao? Văn Thao, sao ngươi lại nói đỡ cho một tên đăng đồ tử?” Tôi ra vẻ kỳ quái.

“Đại tỷ, hắn là Lương…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét