Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 12


“Đại tỷ, hắn là Lương…”


“Được rồi, Văn Thao, ta biết rồi, hắn là bằng hữu của ngươi đúng không? Sao ngươi có thể kết giao với loại người như vậy? Về sau không được qua lại với hắn nữa, sẽ làm hư ngươi! Người đâu, đem bọn chúng tới quan phủ, nói là chúng đùa giỡn nữ tử nhà lành, còn giả mạo con trai của Tề Quốc hầu.” Tôi trách cứ Văn Thao rồi phân phó hộ vệ.

“Đại tỷ, hắn thật sự là Lương Quân Trác!” Nhìn hộ vệ kéo bọn người Lương Quân Trác đi xa, Văn Thao sốt ruột nói.

“Ta biết, là Lương Quân Trác, con của tề Quốc Hầu chứ gì! Hắn đã nói rất nhiều lần rồi, sao ta có thể không biết, ta đâu có bị điếc.” Tôi khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.

“Không phải ngươi vừa mới nói con của Tề Quốc Hầu cái gì mà phong độ tiêu sái, là một nhân tài sao?" Đi theo nhóm người Văn Sắc tới, Tiểu Long Hà tò mò hỏi.

“Có sao? Thanh Nhi, người chúng ta vừa mới nói tới là ai vậy?”

“Khởi bẩm nương, tiểu thư, người chúng ta vừa mới nói tới chính là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương!” Thanh Nhi nghiêm trang trả lời.

“Ngươi xem, ta dâu có quá lời!” Hai tay ta xòe ra, vô tội nhìn lại Tiểu Long Hà, lại đảo mắt nhìn sang bên Văn Sắc đang giúp đỡ Tư Đồ Kiến Nam: ”Sắc nhi, đây là sao, hắn là ai vậy?”

“Đại tỷ, hắn là Tư Đồ Kiến Nam. Hắn vừa cùng với Văn Thao đánh ... đọ kiếm, bị thương.” Văn Sắc vốn định nói là đánh nhau, nhưng liếc mắt nhìn sang Văn Thao, lại sửa lời nói là đọ kiếm.

Đây là Tư Đồ Kiến Nam sao, tôi đánh giá cao thấp một phen, lớn lên thật sự dễ nhìn, rất giống với Tư Đồ Kiến Nam trong phim, đều có chút nho nhã. Tôi đối với nam nhân văn võ song toàn lại ôn nhu như vậy thật sự không có chút sức chống cự~~~ vì sao nam nhân tốt đều là của người khác, trừu hoàng đế lại là của ta~~~ trong lòng tôi khóc thét.


*trừu = co rút: nói về người nào đó nói một vài lời bất hợp lí hoặc trong một vài tình huống khiến người khác tức điên.


Gặp ánh mắt đánh giá của tôi, Tư Đồ Kiến Nam ôm quyền gọi: ”Đại tỷ!” Tim của tôi vỡ thành từng mảnh, tôi lễ phép gật đầu với hắn. Bên cạnh, Văn Thao nổi giận: ”Tư Đồ Kiến Nam, ngươi gọi ai là đại tỷ? Đây là đại tỷ của ta, ngươi là cái gì…”

“Được rồi! Văn Thao, đừng nói nữa!” Tôi ngắt lời Văn Thao, quay sang nói với Văn Sắc: ”Nếu đã bị thương, Văn Sắc, ngươi đưa hắn trở về băng bó trước đi.”

“Ai, ngươi thật sự là nữ nhi của Văn gia sao? Thế nào lại khác nhau vậy?” Tiểu Long Hà thấy ca ca được Văn Sắc giúp đỡ đi rồi liền đi đến bên cạnh vỗ vai tôi. “Nhưng mà, chiêu vừa rồi thật là lợi hại, còn nữa, rõ ràng ngươi hung hăng dạy dỗ Lương Quân Trác nhưng lại khiến hắn phải nuốt cơn giận, thật sự là quá lợi hại! Tiểu Long Hà ta phục ngươi!” Tôi liếc cái tay nàng đặt trên vai, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lục Nhi gạt tay nàng ra, hung dữ che phía trước tôi.

“Làm gì? Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tay của ta cũng không bẩn!” Tiểu Long Hà ưỡn ngực giằng co với Lục Nhi.

“Làm gì? Ta đang muốn hỏi ngươi đó! Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Ngươi còn dám vô lễ với tiểu thư nhà ta, ngươi không nhìn thấy kết cục của tên sắc lang vừa rồi sao!”

“Ta…”

“Vị tiểu thư này, tam đệ ta còn nhỏ, mong tiểu thư bao dung nhiều hơn.”. Tiểu Long Hà còn muốn nói cái gì đã bị Bạch Vân Phi ở bên cạnh đánh gãy.

“Cái gì còn nhỏ, ta thấy hắn chẳng còn nhỏ…”

“Lục Nhi!” Tôi ngăn cản Lục Nhi, “Vị công tử này vừa mới cứu ta, không được vô lễ!”

“Vâng, tiểu thư!” Lục Nhi không cam lòng lui sang một bên, trừng mắt với Tiểu Long Hà, Tiểu Long Hà cũng nhăn mặt lè lưỡi với nàng. Nàng tức giận muốn tiến lên, lại bị Thanh Nhi giữ chặt.

“Không có gì, ta thấy vị tiểu thư này cũng không có ác ý, là nha hoàn của ta quá khẩn trương!” Tôi mỉm cười, nói với Bạch Vân Phi, cho ngươi nữ phẫn nam trang, ta muốn vạch trần ngươi, ta cho ngươi giả trang! Hừ!╭(╯^╰)╮ (tác giả: Mị nhi, ngươi thật ngạo kiều!)

“Tiểu ...tiểu thư cái gì, ngươi nhìn kỹ đi, ta là nam, là đàn ông thực thụ, không phải đàn bà!”Tiểu Long Hà lớn tiếng nói, còn phất mạnh tay, một bộ ta rất có bộ dáng khí khái của nam tử.

“Phải không? Vậy tên đàn ông thực thụ kia, lần sau lúc ngươi phẫn nam trang nhớ che lỗ tai lại, còn nữa, mặc quần áo cao cổ vào!” Ai nha, quả nhiên, cười nên nỗi đau của người khác thật thoải mái. Dạy dỗ Lương Quân Trác một chút, bắt nạt Tư Đồ Tĩnh một phen, hờn dỗi nghẹn khuất ở trong cung mấy ngày nay đều xuất ra hết. Tôi không nhìn khuôn mặt dại ra của Tư Đồ Tĩnh nữa, xoay người gọi Lục Nhi, Thanh Nhi.

“Lục Nhi, em có nhìn thấy ta vừa mới giáo huấn Lương Quân Trác không? Về sau nhìn thấy sắc lang thì đối phó như vậy, chờ lúc về, ta sẽ đem ba chiêu phòng sói dạy cho các em.” Nhớ năm đó, biểu tỷ của tôi bị đánh, người nhà lo lắng, nên muốn tôi học ba chiêu này để phòng thân. Đáng tiếc, học giỏi cũng không có cơ hội thử nghiệm, tôi đã sớm muốn thử xem có thật sự dùng được hay không. A ~~~ hôm nay thật đúng là ngày lành!

“Văn Thao, còn ở đó thất thần cái gì, về thôi!” Nhìn Văn Thao sững sờ tại chỗ, tôi gọi.

“Trời ạ, Văn Mị nhi này sao lại ... sao lại bưu hãn (mạnh mẽ, hung dữ) như vậy! Trần Lâm, ngươi nói xem, Văn Mị nhi này càng ngày càng lợi hại, lại có mẫu hậu làm chỗ dựa, về sau ta phải làm sao đây?” Đây là Chu Doãn vừa mới xuất cung tìm đến Tiểu Long Hà, vừa lúc nhìn thấy tôi cũng ở đây, liền đi theo sau chứ không xuất hiện.

“Việc này…” Trần Lâm cũng không có cách nào trả lời.

“Ngươi nói thử, khi nào thì Văn Mị Nhi này học được mấy chiêu đó? Chẳng lẽ nàng không chèn ép cung nữ thái giám nữa, chuyển sang chèn ép ta, nàng sẽ không đem những chiêu đó dùng trên người ta chứ? Trời ạ! Thật đáng sợ!” Đi lại vài bước, Chu Doãn chợt dừng bước chân làm Trần Lâm suýt đụng vào hắn.

“Không thể nào? Ngày thường trừ khi quấn quít hoàng thượng một chút, Văn quý phi đối với hoàng thượng vẫn thật ôn nhu.” Trần Lâm nói không xác định lắm. Văn quý phi thật lâu không quấn lấy hoàng thượng, chẳng lẽ từ yêu sinh hận, sẽ đi đối phó hoàng thượng? (tác giả: o(╯□╰)o Trần tổng quản, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!)


Phủ Thừa tướng

“Cái gì? Tỷ, ngươi đồng ý gả nhị tỷ cho Tư Đồ Kiến Nam? Tỷ, sao ngươi có thể đồng ý được?” Văn Thao đi tới đi lui bên người tôi.

“Vì sao ta không thể đồng ý, sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn gả Văn Sắc cho tên sắc lang Lương Quân Trác kia sao!” Tôi nặng nề buông chén trà xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không phải, ai, tỷ, không gả cho Lương Quân Trác, cũng không thể gả cho Tư Đồ Kiến Nam!” Thấy sắc mặt tôi không tốt, Văn Thao gục đầu xuống, lo lắng không dám nói.

“Hôm nay ngươi đả thương Tư Đồ Kiến Nam đúng không?”

“Phải! Nhưng mà hắn đáng đánh! Là do hắn dụ dỗ nhị tỷ ra ngoài đi dạo phố cùng hắn trước!” Nói đến đây Văn Thao lại thấy tức, hừ, đều là lỗi của Tư Đồ Kiến Nam, thường xuyên đến dụ dỗ nhị tỷ, nhị tỷ mới có thể bị hắn lừa đi. Lại còn khiến bản thân hắn bị đại tỷ khiển trách!

“Như vậy đi, hôm nay đệ đả thương Tư Đồ Kiến Nam, chỉ cần người của Tư Đồ phủ không đến tướng phủ đòi công đạo, đệ phải đồng ý gả Văn Sắc cho Tư Đồ Kiến Nam, thế nào?”

“Nếu hắn thật không đến tìm đệ thì cũng là để nhị tỷ có thể gả cho hắn!” Văn Thao thở phì phì ngồi xuống.

“Dù cho là như vậy, cũng chứng minh hắn để ý đến nhị tỷ của đệ. Trước kia, đệ bất mãn với Tư Đồ Kiến Nam, hôm nay cũng đã đâm người ta một kiếm, oán khí cũng nên tiêu tan đi!” Tôi có chút bất đắc dĩ nói.

“Được! Nhưng nếu bọn họ muốn tìm đệ báo thù thì sao?” Nghĩ nghĩ, Văn Thao vẫn có chút không cam lòng.

“Vậy sẽ không gả Văn Sắc cho hắn. Nếu Tư Đồ Kiến Nam kia không nể mặt cậu em vợ tương lai thì không cho hắn cưới được tân nương!” Tay tôi xoa xoa đầu Văn Thao, vui đùa nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét