Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 14


Tôi cùng Lục Nhi, Thanh Nhi đi trên con đường phồn hoa, nhìn người qua kẻ lại trên đường, rộn ràng nhốn nháo như vậy, chợt thấy bản thân có lẽ không thể trở về được nữa rồi. Nhìn những người đi qua bên cạnh, nghe thấy âm thanh nhóm tiểu thương thét to rao hàng, tất cả đều mang đến cảm giác chân thực như vậy, đột nhiên thấy chua xót, giống như trong trời đất này chỉ còn mình tôi.


“Đứng lại! Ngươi đừng chạy ! Người chạy, ta cho ngươi chạy…” Một loạt tiếng động lớn cắt đứt thương cảm, tôi hồi phục tinh thần, đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, ngày thường vẫn luôn vô tâm vô phế, sao hôm nay lại như vậy? Lắc lắc đầu, liền nhìn thấy An Ninh, mày liễu dựng thẳng, đôi mắt đẹp giận dữ, hai tay chống nạnh thở phì phì, mà người nàng muốn đuổi theo đã chạy mất.


“An Ninh, sao ngươi lại thành thế này, một mình ngươi ra ngoài sao?” Tôi đi qua, nhìn phía sau nàng, không thấy thị vệ đi theo, không nhịn được mà nhíu mày.


An Ninh này, sao lại ra ngoài một mình, trên đường đều là bằng hữu của Tiểu Long Hà, nếu ai có ý đồ bất lương thì An Ninh sẽ ra sao, tuy rằng nàng có võ công, nhưng kia đều là mấy tên côn đồ, rất rành mấy thủ đoạn hạ lưu để đùa bỡn người khác. Mặc dù ở chung với An Ninh chưa lâu nhưng tôi rất thích nữ hài tử đơn thuần thẳng thắn này.


“Biểu tỷ, ngươi, ngươi sao có thể ở đây, ngươi xuất cung thế nào?” An Ninh chỉ vào ta như nhìn thấy quỷ.

“Hư~~~~~~ An Ninh, đây là bên ngoài, ngươi nhỏ giọng chút! Ta ở trong cung rất buồn chán, nên xuất cung một chút, ai~~~ đừng nhìn ta như vậy, ca của ngươi đã đồng ý rồi!” Thấy An Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi vội vàng nói.


“Ừm~~~~~~”, An Ninh có vẻ đăm chiêu, tiếp tục nhìn tôi.


“Khụ, sao nhìn ta như vậy, ta, ta có gì không bình thường sao?” Kỳ quái, mặt tôi có vết bẩn sao, hay là quần áo có gì không thích hợp, sao An Ninh lại nhìn tôi như vậy?

“An Ninh, rốt cuộc là sao?” Tôi kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới một chút, lại hỏi Thanh Nhi các nàng, thấy các nàng lắc đầu, ý bảo là không có vấn đề gì, liền không hiểu gì mà hỏi An Ninh.


“Biểu tỷ, ngươi thay đổi nhiều quá, từ trước tới giờ ngươi chưa từng có ý nghĩ xuất cung.” An Ninh vuốt cằm đắc ý nói.

“Ai nha, đó là bởi vì trước kia ta chỉ lo quấn lấy biểu ca thôi.” Tôi cười gượng nói.

“Vậy bây giờ tỷ không quấn lấy ca ca nữa?” Hai mắt An Ninh tràn ngập tò mò, lóe sáng đến gần ta.

“Ta ấy hả, không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với ca ca của ngươi!” Tôi tiến đến trước mặt An Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó lại chắp tay sau lưng đi vài bước cao giọng nói: ”Hiện tại ta lại có hứng thú đi dạo phố và xem kịch hơn, nhất là xem trò bắt tôm hùm! Thế nào, An Ninh có hứng thú không?”

“Ha, thì ra biểu tỷ cũng biết Tiểu Long Hà! Biểu tỷ, mau nói cho ta biết Tiểu Long Hà ở đâu, muội nhất định phải lột da hắn! Cho hắn biết An Ninh công chúa ta lợi hại cỡ nào!” An Ninh hung tợn nắm tay!

“Tiểu Long Hà ở đâu ——làm sao ta biết?” Tôi cố ý trêu đùa An Ninh, thấy nàng gấp đến tức tối, tôi lại nói: ”Nhưng ta có thể nói cho muội cách bắt tôm.”

“Cách gì?” Thấy bộ dáng An Ninh vội vàng, xem ra Tiểu Long Hà đã làm gì đó đắc tội nàng. Thật không hiểu, trong nguyên tác, sao An Ninh có thể dễ dàng tha thứ cho Tư Đồ Tĩnh như vậy, còn kết giao bằng hữu với nàng. Đường đường là công chúa một nước, bị đoạt người trong lòng, thế mà lại không có người giúp đỡ, tất cả đều chạy tới an ủi Tư Đồ Tĩnh, quả nhiên tư duy đần độn không phải là thứ người thường có thể hiểu được.

“An Ninh, Tiểu Long Hà là ai? Là lưu manh! Đối phó với lưu manh cần dùng phương pháp của lưu manh! Ngươi như vậy là không được, ghé tai lại đây. . .” Nghe xong phương pháp của tôi, An Ninh hưng trí bừng bừng hồi cung chuẩn bị nghiệp lớn bắt tôm của nàng, còn tôi lại tiếp tục đi dạo phố.

------------------------- ta là dải phân cách cho nam chủ thần bí xuất hiện -------------------------


Chúng tôi đi đến hiệu sách lớn nhất, nhìn những cuốn sách đẹp đẽ trước mắt, hít sâu một hơi, trong không khí vẫn còn mùi mực nhàn nhạt, tâm tình tôi tốt lên không ít.

Tay hướng đến cuốn sách ở trên giá cao, ai, không với tới. Tôi kiễng chân, lại vươn tay, vẫn không tới! Tôi cũng không tin! Xắn tay áo lên, tôi nghiến răng nghiến lợi không ngừng cố gắng.

“Xì!" Bbỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, tôi xoay người thì thấy người bị tôi đụng lần trước xuất cung – nam nhân yêu nghiệt có đôi mắt hoa đào! Thấy hắn nhìn cánh tay tôi sau đó quay đầu đi, tôi mới nhận ra bản thân hiện tại có chút bất nhã.

“Khụ!” Vội vàng buông ống tay áo xuống, tôi khóc thét trong lòng, thật dọa người! Hiện tại chỉ sợ mặt tôi đã đỏ hệt quả cà chua .

“Tiểu thư muốn lấy cuốn sách này sao?” Thấy tôi đã chỉnh trang xong, hắn đi vòng qua tôi, lấy cuốn sách xuống đưa tới trước mặt tôi.

Đáng chết! Có gì đáng xấu hổ, không phải chỉ là có bộ dáng đẹp mắt chút sao, lão nương đây đã từng gặp qua người đẹp còn hơn, còn sợ ngươi sao! Chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, tôi ngẩng đầu, cười hào phóng, cảm ơn hắn: ”Đa tạ công tử.”

“Mới vừa rồi…” Giọng hắn hàm chứa ý cười, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng khiến lòng ta chợt xao động.

“Mới vừa rồi? Mới vừa rồi thế nào?” Mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, không xảy ra, chính là không xảy ra!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét