Hôm nay, chẳng mấy khi tôi không ngồi đọc sách, ở trong cung đùa nghịch cái gối ôm do Tú Nga làm. Tú Nga đúng là tài, chỉ cần đưa cho nàng một bản phác thảo thôi là nàng có thể làm ra thứ tôi cần, quả nhiên có thiên phú!
“Nương nương, sao người lại thích ôm cái thứ quái dị đó vậy? Mà đó là thứ gì thế?” Thanh Nhi bưng một đĩa điểm tâm và một tách trà đến, thấy tôi ôm gối hình mèo Garfield không rời thì thắc mắc hỏi.
“Cái này hả, là mèo, mèo Garfield." Tôi đáp, đầu vẫn không ngẩng lên. Ừm, quá giống! Hay là làm thêm một con mèo kitty… Được rồi, ngày mai sẽ vẽ cho Tú Nga xem thử.
“Nương nương, ngoài cung truyền tin đến, nói là Tư Đồ tướng quân đến phủ Thừa Tướng cầu hôn." Lục Nhi từ bên ngoài trở về, vội vội vàng vàng, chờ ổn định lại nhịp thở thì lập tức thông báo. Tôi nghe xong thì chấn động, thu hồi tầm mắt vẫn dán chặt trên con mèo Garfield. Cái gì, Tư Đồ Thanh Vân đã tới cầu thân rồi sao? Vậy…
“Lục Nhi, cha ta nói thế nào? Đã đồng ý rồi sao?” Không có sự kiện nạn dân, cha tôi dĩ nhiên sẽ không từ chối, dù sao ông cũng từng nói ấn tượng của ông đối với Tư Đồ Kiến Nam không tệ!
“Nương nương, lão gia chưa đồng ý, nhưng cũng không không từ chối, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng mà ...” Nói tới đây, Lục Nhi có chút do dự, tôi thấy nàng ấp a ấp úng, thật là sốt ruột, lập tức hối thúc nàng mau nói.
“Nhưng mà thiếu gia không đồng ý, nói là không bao giờ để tỷ tỷ gả tới Tư Đồ phủ." Văn Thao! Tại sao tôi lại quên mất hắn chứ? Hắn vẫn luôn một lòng muốn Văn Sắc gả cho Lương Quân Trác. Không được, không thể để hắn làm càn như vậy được, không thể để ân oán cá nhân của hắn với Tư Đồ Kiến Nam làm ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời của Văn Sắc được. Cuối cùng nào là tự sát, nào là nhảy vực, nào là diễn kịch đánh roi. Huống hồ, bây giờ có một cánh bướm nhỏ (*) là tôi, nhỡ nàng nhảy vực rồi không cứu được thì phải làm sao?
(*) hiệu ứng bươm bướm, từ một con bướm nho nhỏ ban đầu có thể tạo ra một thay đổi lớn về sau. Ở đây ý nói chị ấy đã là một thay đổi rồi, sợ tình tiết sẽ khác trong phim.
“Lục Nhi, đi, chúng ta đi tìm hoàng thượng! Phải rồi, hôm nay hoàng thượng không ra ngoài chứ?” Tôi đứng dậy kêu Lục Nhi cùng đi tìm Chu Doãn, nghĩ nghĩ lại hỏi. Tôi nhất định phải nghĩ cách xuất cung một chuyến, mặc kệ nói gì đi chăng nữa tôi cũng phải gặp cha và Văn Thao một lần. Muốn xuất cung, tìm thái hậu chắc chắn không được, tuy bác rất thương tôi nhưng cho tôi vô duyên vô cớ xuất cung là không thể. Vì vậy, tốt nhất là tìm Chu Doãn! Hắn thường xuyên xuất cung, đi tìm hắn, tỉ lệ thành công cao hơn một chút!
Ngự thư phòng.
A Kỳ lại xuất hiện ở ngự thư phòng, không cần nói cũng biết, nàng nhất định là đến mật báo. Tôi không rõ tại sao ngự thư phòng của hoàng thượng ai muốn vào thì vào, nhưng mặc kệ, dù sao đối với tôi cũng có lợi, vì người tôi muốn tìm lại đang ở trong ngự thư phòng.
Người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng vừa nghe Văn quý phi đến, lập tức như lâm đại địch, không thể không nói dạo này thái độ của tôi đã mềm mỏng hơn rất nhiều, không đánh người, cũng không phạt người, tại sao vẫn còn nhiều người sợ tôi vậy? Thôi kệ, sợ thì cứ sợ, không chừng đối với tôi cũng là chuyện tốt, ít ra thì cũng không có ai dám tới kiếm chuyện với tôi.
“A Kỳ, ngươi biết Văn quý phi tới tìm ta làm gì không?” Chu Doãn buồn bực. Dạo này Văn Mị Nhi yên tĩnh hơn rất nhiều, không vô cớ đánh chửi hạ nhân, cũng không quấn quýt lấy hắn, hôm nay tới tìm hắn có chuyện gì? Thôi vậy, binh đến tướng chặn, hắn cũng muốn xem xem Văn Mị Nhi này muốn giở trò gì đây.
“Nô tì cũng không biết, dạo gần đây nương nương không để nô tì hầu hạ bên cạnh nữa. Nhưng mà, hình như nàng vừa nghe chuyện Tư Đồ tướng quân đến phủ thừa tướng cầu hôn mới quyết định muốn tới tìm hoàng thượng.” A Kỳ lắc lắc đầu, không chắc chắn nói.
Ngay lúc đó, Thuận Tử báo lại Văn quý phi đã tới trước cửa. Chu Doãn phất phất tay, bảo A Kỳ lui xuống, đỡ bị Văn Mị Nhi nhìn thấy rồi lại gây phiền toái cho nàng, sau đó cúi đầu chỉnh lại quần áo, thay đổi khuôn mặt thành vẻ tươi cười nghênh đón.
“Ai nha, sao hôm nay biểu muội lại rảnh đến thăm biểu ca vậy?” nhìn Chu Doãn giả tươi cười, tôi trừng mắt với hắn, sau đó làm lơ đi thẳng vào trong phòng. Thấy tôi không để ý hắn, Chu Doãn buồn bực sờ sờ mũi nhìn Trần Lâm: “Chuyện này là sao?” Trần Lâm lắc đầu —— không biết! Hai người đều cảm thấy —— có vấn đề!
“Ai nha, Mị Nhi, sao vậy, ai khiến ngươi mất hứng, nói cho biểu ca, biểu ca giúp muội xả giận! Trần Lâm, ngươi nói thử xem ai lại lớn mật như vậy, dám khiến cho Văn quý phi tức giận. Không biết Văn quý phi là biểu muội của trẫm, là người được thái hậu yêu thương nhất sao?” Chu Doãn thấy tôi không quan tâm hắn thì làm bộ làm tịch hỏi Trần Lâm.
Trần Lâm cũng làm bộ làm tịch ôm quyền hướng Chu Doãn đáp: "Hồi hoàng thượng ....." cùng diễn kịch với Chu Doãn.
“Biểu ca, chúng ta biết nhau đã bao lâu rồi?” Nhìn Chu Doãn diễn trò từ lúc tôi vừa đến tới bây giờ, tôi không khỏi cảm thấy đau xót cho Văn Mị Nhi, mặc kệ chuyện xin xuất cung, chỉ muốn nói hết những chuyện không thoải mái trong lòng ra trước. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Mị Nhi, ngươi nghĩ sao mà lại hỏi chuyện này, từ khi ngươi vừa ra đời ta đã biết ngươi, từ khi ngươi vừa biết nói đã bám theo sau gọi ta biểu ca rồi!" Chu Doãn muốn phá vỡ không khí nặng nề nên trêu ghẹo nói.
“Bởi vì mỗi lần biểu ca gặp ta lúc nào cũng như đánh trận, bộ dáng như lâm đại địch. Văn Mị Nhi trước khi tiến cung là biểu muội của ngươi, sau khi tiến cung là thê tử của ngươi, ngươi không biết rằng cách đối đãi như vậy rất đau khổ sao?" Tôi chăm chú nhìn hắn.
“Mị Nhi, nói thật, khi muội chưa tiến cung thì rất đáng yêu, ta cũng rất thích muội. Nhưng từ khi tiến cung muội liền thay đổi tính tình, cả ngày vắt óc tìm mưu kế để làm hoàng hậu, hở ra là lại đánh đập cung nhân. Người ngang ngược như vậy, làm sao ta có thể thích nổi?” Thấy tôi nghiêm cẩn hỏi, hắn cũng không cười nữa, nghiêm túc trả lời.
“Ngươi thật sự đã từng thích Văn Mị Nhi ư?” Tôi nhìn vào mắt hắn, tôi muốn hỏi thay Văn Mị Nhi một lần, xem thử người trước mặt này có từng thích nàng hay không.
“Có!" Chu Doãn quả quyết trả lời, “Nhưng mà…”
“Được rồi!! Muội đã có đáp án!! Bây giờ chúng ta làm một cái giao dịch đi!” Tôi cắt ngang lời hắn, câu tiếp theo hắn muốn nói gì dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết. Trước đây đã từng thích, sau này một chút yêu thích kia bị sự ương ngạnh xảo quyệt của ngươi đánh bay linh tinh gì đó!
"Sau này ta sẽ kiềm chế, ngươi cũng thấy đấy, gần đây ta rất bận, hết chuyện này tới chuyện kia tìm đến, không còn mỗi ngày quấn lấy ngươi nữa, sau này ngươi không cần phải giả vờ giả vịt để đối phó với ta nữa, ta nhìn cũng không thoải mái!"
“Thật không?”
“Thật!”
“Tốt, ta cũng không muốn cứ thế này đối phó ngươi mãi, ta cũng mệt chết được!” Thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc không giống ra vẻ, Chu Doãn cực kỳ kinh hỉ đáp ứng.
“Vậy biểu ca, chúng ta nói chuyện chính đi!” Cuối cùng cũng không phải nhìn hắn đóng kịch nữa, tôi tủm tỉm cười, bắt đầu nói ra mục đích thật sự tôi đến đây ngày hôm nay.
“Chuyện chính gì vậy?”, Chu Doãn mang tâm tình tốt mà hỏi.
“Biểu ca, ta muốn xuất cung!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét