Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 7

Tề Quốc Hầu mang nhiều vàng bạc châu báu tiến vào kinh thành cũng đã có đề phòng bất trắc, nhưng thật không ngờ lại bị bọn người Tiểu Long Hà nhòm ngó. Thật không biết Vạn Nhân Địch đã dùng cách gì dụ dỗ Tiểu Long Hà, dù sao thì họ cũng đã đi trộm của Tề Quốc hầu, mà bi thúc hơn là ... bị bắt.


Lúc sự tình xảy ra đã là nửa đêm, mật thám do hoàng thượng phái tới giám sát Tề Quốc Hầu thấy Tiểu Long Hà bị bắt liền quay về bẩm báo, lúc đó hoàng thượng còn đang ngủ. Đồng thời biết được tin tức này còn có phụ thân của Tiểu Long Hà, đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân. Mới đầu ông nổi giận đùng đùng, sau đó chuyển sang lo lắng bất an, tuy rằng bình thường Tư Đồ Tịnh nghịch ngợm hay gây sự, cả ngày hay đi cùng với đám lưu manh. Cho dù lần này gây chuyện động trời đến đâu thì vẫn là nữ nhi mà ông đã nuôi dưỡng mười mấy năm. Vì thế, đại tướng quân đến Hình bộ ngay trong đêm.


Còn về hoàng thượng Chu Doãn, khi biết được tin này thì đầu tiên chính là khiếp sợ, sau đó nhanh chóng từ sự việc này mà tìm ra cách giải quyết cho chuyện khiến hắn sầu não dạo gần đây. Trong lòng không khỏi âm thầm cao hứng, “Ngộ Tính đại sư quả thật nói đúng, Tiểu Long Hà đúng là quý nhân định mệnh của ta mà .Ta suy nghĩ bao lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, thế mà hắn chỉ cần đánh bậy đánh bạ là ra cách giải quyết, quả là ý trời!” Rồi gọi Trần Lâm tới, kêu hắn đến Hình bộ thả bọn Tiểu Long Hà ra, cũng là tìm người chịu tội thay bọn họ.



Ngày hôm sau, khi hoàng thượng lâm triều, không chỉ danh chính ngôn thuận gom hết châu báu của Tề Quốc Hầu, còn làm cho Tề Quốc Hầu cứng họng không nói được gì, lại còn giao mọi chuyện cho Văn Chương xử lý, ý đồ để bọn họ tự đánh giết lẫn nhau. Nhân ngày có tới hai việc vui, Chu Doãn giải quyết được tâm sự, lại còn đem châu báu của Tề Quốc Hầu sung vào quốc khố để an bài cho nạn dân, cực kỳ đắc ý!


Tôi ngồi ở trong thâm cung, hoàn toàn không biết được chuyện ở trên triều, thế nhưng đã có người chịu không nổi chạy khoe khoang rồi! Hoàng thượng sau khi phát uy ở trên triều liền chạy tới Lãm Nguyệt cung, còn cực kỳ đắc ý kể cho tôi nghe tình cảnh ở trên triều lúc nãy, cười tít cả mắt! Lão hổ không ra oai thì ngươi tưởng ta là Hello Kitty à!



“Hoàng thượng biểu ca~~~~~~ (trong lòng tôi run lẩy bẩy, nổi cả da gà). Thấy Chu Doãn cũng đang run lẩy bẩy, tôi nở nụ cười, cho ngươi buồn ói chết! “Mị Nhi biết hoàng thượng dạo này bận nhiều việc, nào là nạn dân, nào là Tề Quốc Hầu, vì vậy mới không đi quấy rầy người, có phải hoàng thượng đã quên Mị Nhi rồi không?”, tôi dùng sức doạ hắn,╭(╯^╰)╮hừ, doạ chết hắn, doạ choáng váng hắn!


Trong lòng Chu Doãn hối hận không thôi, sớm biết thế này thì đã xuất cung tìm Tiểu Long Hà rồi, tại sao lại nhất thời hồ đồ mà tìm đến nàng ta thế cơ chứ? Trong lòng liền đánh trống rút lui, “Mị Nhi à, biểu ca có việc, biểu ca đi trước…”, nói xong đứng dậy định đi, bị tôi túm lại, “Haha, Mị Nhi còn có chuyện gì sao?”


“Có chứ, lúc nãy trên triều biểu ca thật là anh minh, Mị Nhi rất là bội phục, bội phục sát đất luôn, sao biểu ca của ta lại anh minh thần võ đến vậy chứ!”, tôi ấn hắn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói.


“Vậy sao? Mị Nhi phục biểu ca như thế sao? Bữa khác ta sẽ kể cho muội nghe nhiều sự tích anh hùng của ta nữa, chắc chắn Mị Nhi sẽ càng bội phục”, nói xong liền chậm rãi đứng dậy.


“Không cần, Mị Nhi đã rất bội phục rồi. Người có thể nói cho ta biết, ngài anh minh thần võ thu phục Tề Quốc Hầu, vì sao cuối cùng lại đẩy cho Văn thừa tướng, cũng chính là cha ta, cậu của người chịu tiếng xấu vậy?”, tôi dùng một chút sức, nhéo cánh tay hắn, “Biểu ca, ngài không nể tình đó là cậu ngài, thì cũng nên nể tình người vì nạn dân mà hao tổn tâm sức chứ!”


“Ai ui, đau đau, Mị Nhi, muội nhẹ chút, đau, Mị Nhi, biểu ca đâu có để cậu chịu tiếng xấu. Biểu ca làm vậy là để thể hiện cho văn võ bá quan trong triều thấy Văn thừa tướng mực trung tâm tới cỡ nào, đã giúp ta giải quyết nan đề! Đây là việc tốt!”, cầm tay của tôi gỡ xuống khỏi cánh tay mình, hắn gượng cười nói.


Đối với ngươi mà nói thì quả là chuyện tốt, khiến cha ta phải kết thù với kẻ như Tề Quốc Hầu, hừ! Nhưng mà, xem ra Tề Quốc Hầu cũng không còn tác quái được bao lâu nữa, ta sẽ không so đo với ngươi!!



“Được rồi, biểu ca, muội sẽ tin biểu ca lần này, đừng có tái phạm nữa đó.”, tôi dùng ngón cái và ngón trỏ làm động tác nhéo, cười rất là dịu dàng. Nhìn bóng dáng Chu Doãn hấp tấp rời đi, tôi bật cười, lâu lâu bắt nạt hoàng đế cũng thú vị ghê, “Thanh Nhi, mau mang bánh hạch đào ngươi làm tới đây, cả sách của ta nữa! Ừm, hôm nay trời thật là đẹp!”



Chu Doãn đã đi xa vén tay áo lên, “Ui… đau quá, thủ đoạn của Văn Mị Nhi càng ngày càng lợi hại. Mấy ngày nay nàng không quấn quýt lấy ta là để tập luyện cách cấu véo người hiệu quả sao? Trời ơi, Trần Lâm, ngươi nhìn xem, bầm tím hết cả rồi!!”, vừa đem cánh tay cho Trần Lâm xem vừa luôn miệng nói Văn Mị Nhi thế này thế nọ. Trần Lâm thấy hắn buồn bực liền đề nghị ra ngoài cung đi chơi. Thế là Chu Doãn lập tức tràn ngập phấn khởi đi tìm Tiểu Long Hà của hắn.



Tiểu Long Hà dạo gần đây thực sự rất may mắn, ngay cả đi cướp đồ của Tề Quốc Hầu cũng trở về an toàn, quá may mắn còn gì? Trên đường chẳng có gì chơi vui, các nạn dân về cơ bản cũng không cần nàng lo, vì vậy nàng đang rất nhàn hạ, nhàn đến mức nhàm chán, thế nên mới nổi hứng kết duyên tơ hồng cho ca ca. Tư Đồ Kiến Nam cũng kể cho phụ thân nghe chuyện tình của hắn và Văn Sắc. Tư Đồ Thanh Vân vẻ mặt rất vui mừng, chỉ nói Văn Sắc này ấy hả, từ nhỏ đã biết nghe lời lại rất hiểu chuyện, ông cũng rất ưng nàng. Nghe Kiến Nam cùng Văn Sắc đôi bên đã sớm có tình cảm thì sảng khoái nói: “Được, không thành vấn đề, hôm nay ta sẽ đến phủ Thừa tướng cầu hôn.”


Tư Đồ Kiến Nam nghe xong cha hắn nói vậy thì lập tức vui mừng, cho người đi hẹn Văn Sắc, nhất định phải nói cho nàng biết tin tốt này. Văn Sắc đi tới quán trà, hai người gặp mặt, mơ ước đã lâu, nay đã sắp chạm tới hạnh phúc. Nhìn qua bọn họ mà xem, một là con gái Thừa tướng đương triều, một là nam tử của Đại tướng quân, thân phận cao quý, môn đăng hộ đối, đúng là trời sanh một cặp.



Hôm nay Tư Đồ Thanh Vân đi tới phủ Thừa Tướng nói đến việc hai nhà kết thân, ông trời sinh tính tình ngay thẳng, không kiên nhẫn nói chuyện vòng vo mà vào thẳng vấn đề. Bởi vì không có sự kiện dân chạy nạn như trong phim, trong triều tuy ông và hắn tuy không cùng quan điểm nhưng cũng không đến nỗi như nước với lửa. Văn Chương nghe xong, trầm tư một lát, rồi chậm rãi nói: “Ta biết Kiến Nam nhà ông là một hảo hán tử, ta cũng rất vừa ý nó. Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tiểu nữ, ta vẫn cần suy nghĩ thêm, hơn nữa ta cũng muốn hỏi qua ý kiến của nó.”


Lúc này, Văn Thao hùng hùng hổ hổ xông vào, quát lớn: “Còn suy nghĩ cái gì, không có suy nghĩ gì nữa hết, tỷ tỷ của ta sẽ không gả tới nhà các người!” Văn Thao từ nhỏ đã được Văn Chương thương yêu, lại được hai tỷ tỷ che chở, vì vậy trở thành một người tranh cường háo thắng, lại thiếu kiên định. Từng đấu võ với Kiến Nam sau đó trở thành bại tướng nên từ đó ghi hận. Vây nên vừa nghe nói nhị tỷ sắp gả cho Tư Đồ Kiến Nam thì lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới.

“Làm càn! Ta cùng đại tướng quân đang bàn bạc chuyện hôn sự của tỷ tỷ ngươi, ngươi chỉ là một vãn bối, lại dám ở đây lớn tiếng la lối, không ra thể thống gì cả! Còn không mau lui ra!” Thấy hắn vẫn không cam lòng, Văn Chương liền quát: “Lui ra”, sau lại quay qua Tư Đồ Thanh Vân tỏ vẻ xin lỗi, “Đều do ta đã chiều hư nó …”

“Không sao, ta cũng đã nhìn Văn Thao từ nhỏ lớn lên, là trưởng bối, ta sao lại so đo với vãn bối.”, Tư Đồ Thanh Vân phất phất tay, ý bảo sẽ không để trong lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét