Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 13


“Đại ca, rốt cuộc Văn Mị Nhi kia có lai lịch gì mà ngay Lương Quân Trác cũng dám đánh? Cho dù nàng là nữ nhi của thừa tướng, cũng không thể một chút cũng không sợ như vậy chứ?” Tiểu Long Hà đi cùng Bạch Vân Phi trên phố, có chút không hiểu hỏi, nàng không biết Văn gia còn có có đại nữ nhi.


“Nghe nói Văn gia có một nữ nhi được gả vào trong cung, chắc là nàng rồi.” Bạch Vân Phi mỉm cười, có chút sủng nịch nói với Tiểu Long Hà


“Ngươi nói nàng là quý phi hả?! Không phải quý phi nên ở trong cung sao? Sao nàng có thể chạy loạn, hoàng thượng cũng mặc kệ nàng sao? Nhưng mà, ta thật hâm mộ nàng, ừm, có phong cách của Tiểu Long Hà ta!” Dọc đường đi, Tiểu Long Hà luôn giương nanh múa vuốt, một khắc cũng không dừng.


“Văn Mị Nhi này không giống, thái hậu là bác nàng, Văn thừa tướng là cha nàng, cả hoàng thượng cũng phải nhường nàng ba phần, ngươi không nên trêu chọc nàng. Nhưng mà, nàng luôn ở trong cung, có lẽ ngươi cũng không gặp được nàng nhiều đâu.” Nói cái này là do Bạch Vân Phi biết vị này có thể làm ầm ĩ.

“Ừm, đại ca, ta lừa ngươi, ngươi sẽ không tức giận chứ? Ta không phải cố ý, hơn nữa, ngươi cũng không dùng tên thật, chúng ta hòa nhau!” Tiểu Long Hà ngửa đầu lấy lòng Bạch Vân Phi.


“Được, chúng ta hòa nhau! Ta không giận, ta còn thật cao hứng. Hiện tại nói cho ngươi biết, ta tên Bạch Vân Phi.” Tâm tình Bạch Vân Phi rất tốt, thì ra tam đệ thông minh hoạt bát của hắn là tam muội. Vậy…


“Đại ca, ngươi không tức giận là tốt rồi, ha ha…” Tiểu Long Hà cười vò đầu.



Trong cung


“Mị Nhi, hôm nay xuất cung có gặp được cái gì thú vị không?” Mỗ hoàng đế ghé sát mặt đến bên người tôi hỏi.


“Ai, cũng không tệ, trên đường thật náo nhiệt, lại nói tiếp, biểu ca, ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi không?” Tôi còn muốn đi ra ngoài, ngoài cung rất thú vị! Hôm nay cái gì cũng chưa dạo đến, đối với những vật trang sức nhỏ thời cổ, tôi cảm thấy rất hứng thú.


“Như vậy sao được? Ngươi là quý phi, thường xuyên xuất cung còn ra thể thống gì nữa!” Chu Doãn nghiêm mặt không đồng ý, thấy tôi ra vẻ thất vọng lại nói:”Mị nhi, không phải từ nhỏ muội đã thích ở trong cung sao? Sao tự dưng lại có ý nghĩ muốn xuất cung?”.


“Trước kia ta muốn ở trong cung là bởi vì trong cung có biểu ca, hiện tại, biểu ca bận rộn như vậy, luôn không ở cùng ta, ta ở trong cung buồn chán muốn chết. Nhưng mà, chỉ cần biểu ca mỗi ngày ở cùng ta, ta đây có xuất cung hay không đều không sao cả.” Tôi đung đưa tay, mỉm cười nhìn hắn. Nếu hôm nay hắn không đồng ý, về sau mỗi ngày tôi đều quấn lấy hắn.


Nhìn Văn Mị Nhi cười đến ôn nhu, Chu Doãn tự nhiên nhớ tới lúc ở ngoài cung, nàng cười thật ôn nhu đá Lương Quân Trác một cước, nhất thời tóc gáy dựng hết cả lên. Hắn liền cười nói, nàng có thể ngẫu nhiên xuất cung đi tướng phủ một lát, nhưng mỗi lần đi đều phải mang người theo, không thể một mình xuất cung.


Có được lời hứa của Chu Doãn, tâm tình tôi vô cùng tốt rót cho hắn chén trà đưa qua, động tác kia ôn nhu đến mức chảy nước. Chu Doãn xem mà hết hồn, vội bỏ xuống một câu: ”An Ninh sắp về rồi. Ngươi cùng nó từ nhỏ đã thân thiết, nàng trở lại, ngươi hãy dành nhiều thời gian cho nó. Ta còn chính sự phải xử lý, ta đi trước.” Rồi bỏ chạy. Tôi không hiểu sao nhìn bóng dáng hắn, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng có vẻ như chạy trối chết.


“Thật là kỳ quái, hắn rốt cuộc tới làm gì vậy?” Lắc đầu, tôi ngồi xuống cầm sách đọc, đột nhiên lại nghĩ đến nam tử xinh đẹp đến mức yêu nghiệt trên đường kia, hắn ôm nhiều sách như vậy hẳn cũng là người yêu sách nhỉ!


----------------------------- ta là dải phân cách cho mỗ hoàng thượng chạy chối chết -----------------------------

“Hô, Trần Lâm, ngươi nói Văn Mị Nhi này sao đáng sợ như vậy. Nghĩ đến thảm trạng của Lương Quân Trác, giờ ta chỉ cần đến gần nàng là đã cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên! May mà hiện tại nàng không đến quấn lấy ta!” Mỗ hoàng đế đi như bay ra khỏi Lãm Nguyệt cung, kể khổ với Trần Lâm. Trần Lâm nghĩ đến Văn Mị Nhi bưu hãn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.


Đang lúc muốn đi, hai người bỗng nhiên nghe được thanh âm của hai cung nữ, nhất thời dừng bước chân.


“Lục Nhi tỷ tỷ, tỷ vừa mới nói nương nương dạy tỷ công phu gì vậy, nương nương biết công phu sao?”


“Đương nhiên, nương nương rất lợi hại. Người nói với ta công phu này là ba chiêu phòng sói, đây là môn công phu chuyên dùng để phòng sắc lang, gặp phải sắc lang liền dùng ba chiêu này thì nhất định sẽ khiến tên sắc lang kia tè ra quần!” Lục Nhi đắc ý khoe khoang.


“Thật sao? Thật là lợi hại, chiêu thức kia là gì vậy?” Tiểu nha đầu sùng bái nhìn Lục Nhi.


“Ngươi hãy nghe cho kỹ! Chiêu thứ nhất gọi là nhị long diễn châu. Nếu có sắc lang tới gần muội, muội liền mạnh tay chọc hai mắt hắn!”. Nói xong, Lục Nhi vươn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa cong lại làm mẫu, chọc vào mắt, khiến tiểu nha đầu che mắt, còn mỗ hoàng đế ở một bên co rụt bả vai lại.


“Chiêu thứ hai gọi là đoạn tử tuyệt tôn, chính là thừa lúc mắt của sắc lang bị muội chọc đau, lúc đó không hề phòng bị, đá mạnh hạ thân của hắn! Hắn nhất định sẽ đau đến mức lăn lộn trên đất, không có lực đánh trả, nhớ kỹ, nhất định phải dùng sức!” Nói xong, lại làm mẫu một chút cho tiểu nha đầu xem.


“Chiêu thứ ba, gọi là…” Lục Nhi còn đang giải thích ba chiêu phòng sói, Chu Doãn đã đầu đầy mồ hôi mang theo Trần Lâm ly khai. Lãm Nguyệt cung này rất nguy hiểm, ta vẫn nên quay về thư phòng của ta! Đây là tiếng lòng của vị hoàng đế nào đó.



---------------------------------- ta là dải phân cách cho vài ngày sau --------------------------------


“An Ninh, ngươi sao vậy, ai khiến ngươi tức giận đến vậy?” Tôi cười vỗ vỗ vai An Ninh. An Ninh ra ngoài một lúc, khi trở về liền đến đây thở phì phì, không cần phải nói, chắc là đã gặp Tiểu Long Hà và Bạch Vân Phi. Tiểu Long Hà tinh ranh không phải là người mà bây giờ An Ninh có thể đấu lại được.


“Được rồi, đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp. Công chúa An Ninh xinh đẹp của chúng ta sao có thể làm ra chuyện không xinh đẹp như việc tức giận như vậy? Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ai chọc ngươi tức giận, muội nói ca ngươi đem hắn bắt lại cho hết giận.”


“Hừ! Cái tên côn đồ đáng chết kia, ta nhất định phải tự tay bắt lấy hắn, lột da hắn, rút gân hắn, để tiêu mối hận trong lòng ta!” An Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà, An Ninh sẽ đối phó Tiểu Long Hà, tôi thật ra rất mừng rỡ xem hai người ầm ĩ, cũng vừa lúc giúp tôi đỡ thấy nhàm chán.


“Lục Nhi, chúng ta xuất cung đi dạo thôi, trong cung này rất buồn. An Ninh chỉ lo bắt con tôm kia, chẳng tới tìm ta chơi đùa gì cả. Sách ta cũng đã xem gần hết, chúng ta xuất cung tìm mấy cuốn sách xem một chút!” Nói đi là đi, tôi đổi trang phục, mang theo Lục Nhi, Thanh Nhi liền xuất cung.


Lại nói An Ninh, luôn luôn muốn tìm ra Tiểu Long Hà, trong lòng đầy oán khí. Hôm nay, thị vệ ngày đó đến báo cáo, nói là có tin tức, An Ninh liền đổi trang phục xuất hành, mang theo hai người ra ngoài tìm Tiểu Long Hà xả giận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét