Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 15

“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?” Tôi quyết định nhấn mạnh là chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


“Ha ha, không có gì.” Hắn sờ sờ mũi, nụ cười khiến người khác muốn đánh một phát. “Thì ra tiểu thư cũng là người yêu sách. Hôm nay gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên phận, tiểu thư thấy sao?”

“Phải không? Ta lại không nghĩ như vậy, hiệu sách này ai cũng có thể tới, ta vừa vào được một lúc mà đã gặp được khá nhiều người, theo như lời ngươi nói thì chẳng phải ta đều có duyên phận với bọn họ à?” Tôi nhìn hắn một cái thật sâu, xác định người này không thuộc loại người tôi thích.

“Khụ, tại hạ Tô Chiêu Diễn, không biết phương danh của tiểu thư là?” Hắn chắp tay với tôi, cười nói. Cười thật đẹp, đáng tiếc không phải loại người tôi thích. Kích động khi mới nhìn thấy mỹ nam qua đi, tâm tình của tôi đã bình phục lại.


“Ta đã lập gia đình!” Tôi bỗng nhiên có ý muốn trêu đùa, cười tủm tỉm nhìn phản ứng của hắn.


“Chuyện này, tại hạ không, không có ý nghĩ không an phận với tiểu thư …” Hắn nói xong thì đỏ mặt. Chỉ trêu chọc một chút, thế mà lại có thể nhìn thấy con người đào hoa đó đỏ mặt, đúng là ngoài tầm dự đoán!


"Ừm, ta còn tưởng rằng…” Tôi cố ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, chậm rì rì nói.


“Khiến tiểu thư hiểu lầm như vậy là tại hạ không đúng, tại hạ càn rỡ!” Nói xong bỗng nhiên khom người thi lễ với tôi. Này, tên này đang giả đò hay là thật vậy. Tôi hoài nghi nhìn hắn, hắn thế mà lại đỏ cả hai tai, ôi thần linh ơi!

“À, là ta hiểu lầm.”



“Tiểu thư, hôm nay hình như người rất vui vẻ?” Trên đường hồi cung, Thanh Nhi hỏi tôi.

“Đúng vậy. Hôm nay tìm được nhiều sách như vậy, đủ cho ta đọc trong thời gian rất lâu!” Ừm, hôm nay chơi rất vui, nhưng cũng mệt chết đi được, vẫn nên ở trong cung đọc sách tốt hơn, ít nhất là không có phiền toái gì.

“Vậy, tiểu thư, sau này chúng ta có thường xuất cung đi dạo không?”, Thanh Nhi chờ mong nhìn tôi.

“Không, mệt lắm!” Thấy tôi cự tuyệt, Thanh Nhi buồn bã, ỉu xìu gục đầu.

“Thanh Nhi ngốc, ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao, thỉnh thoảng xuất cung một chuyến thì không có việc gì, nhưng nếu nhiều quá sẽ không tốt, đã hiểu chưa?” Tôi nghiêm túc giải thích cho Thanh Nhi.

“Nhưng mà tiểu thư, không phải hoàng thượng đã đồng ý rồi sao?”

“Hoàng thượng đồng ý, nhưng thái hậu không đồng ý. Chúng ta là đang lén thái hậu xuất cung, nếu thái hậu biết được, dù cho ta là cháu gái của người cũng không tránh khỏi bị phạt. Ngươi nghĩ xem, từ xưa tới nay, nào có chuyện phi tần hậu cung có thể xuất cung dạo phố mà không có hoàng thượng đi cùng, chỉ riêng điểm này thôi thái hậu đã rất tức giận rồi!”

“Vâng, tiểu thư, em đã hiểu.” Thanh Nhi vẫn có chút thất vọng, nhưng đã không còn buồn bã ỉu xìu như trước nữa.


------------------------------- ta là dải phân cách ------------------------------


Hai nam nhân đang đứng trong một gian nhà dân ở kinh thành, một già một trẻ, lúc này nam nhân trẻ tuổi đang nói gì với đó lão giả khiến lão giả liên tục cau mày.


“Ngươi nói dường như thiếu gia gặp được nữ nhân khiến người cảm thấy hứng thú? Ngươi chắc chắn?” Lão giả trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, Tô quản gia, bình thường thiếu gia không quan tâm gì đến nữ nhân, cũng không để những nữ nhân này đến gần người, nhưng hôm nay, người lại chủ động tới gần nữ tử kia, còn chủ động bắt chuyện cùng nàng.” Nam tử mặt không chút thay đổi trả lời.

“Ồ ~~ thật vậy à! Ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?” Lão giả vuốt vuốt râu.

“Chuyện này, thuộc hạ không biết.” Nam tử có chút tự trách, thân là thị vệ bên người thiếu gia, thế mà lại không biết thân phận của người tiếp cận thiếu gia, thật tắc trách! Giờ phút này, lửa nóng phảng phất dấy lên hừng hực trong hắn ”Thuộc hạ đi điều tra lai lịch của nàng ta ngay!”


Thư phòng


Nam nhân tên Tô Chiêu Diễn mà Văn Mị Nhi gặp được hôm nay đang cầm một quyển sách. Cẩn thận nhìn, hắn chẳng phải là đang đọc sách mà đang ngẩn người. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, khiến nam nhân đang ngẩn ngơ trong phòng bừng tỉnh. Sau một tiếng “Tiến vào, cánh cửa bị đẩy ra, người bước vào chính là lão giả lúc nãy, cũng chính là Tô quản gia.

“Thiếu gia, người còn chưa đi nghỉ sao? Thức đêm rất hao tâm tốn sức, người vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.” Nói xong thì đặt bát canh đang bưng trên tay lên bàn.

“Toàn thúc, mấy thứ này kêu hạ nhân bưng tới là được, sao ngươi lại tự mình bưng tới!” Tô Chiêu Diễn buông sách, tự mình đón lấy cái bát.

“Ha ha, không sao, Toàn thúc muốn tự mình bưng tới cho thiếu gia. Thiếu gia, nhân lúc còn nóng, người ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.” Tô quản gia cười hiền lành, đẩy bát canh đến chỗ Tô Chiêu Diễn.

Thấy Tô Chiêu Diễn ngoan ngoãn ăn canh, Tô quản gia mới mở miệng: ”Thiếu gia, nghe nói hôm nay đi ra ngoài, người gặp một vị tiểu thư?” Sau đó còn cười tủm tỉm.

“Không, không có…” Tô Chiêu Diễn hoảng loạn xua tay, mặt lại đỏ lên.

“Thiếu gia, từ nhỏ ta đã nhìn người lớn lên, lão gia phu nhân đi sớm, nói một câu quá phận thì lão nô xem người như con đẻ của mình vậy. Vậy nên thiếu gia, nếu người có người trong lòng thì nói cho ta biết, ta đi cầu hôn giúp người…” Tô quản gia từ ái nhìn Tô Chiên Diễn.

“Thật sự không có, Toàn thúc, ngươi không cần lo lắng, nàng, nàng đã lập gia đình…” Ngữ khí Tô Chiêu Diễn nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp.


Thấy thế, Tô quản gia thở dài, từ nhỏ thiếu gia đã thành thật, hiện giờ khó khăn lắm mới để ý một người, thế mà người trong lòng đã gả cho người, ai! Thiếu gia đáng thương của ta!


“Thiếu gia, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm. Thiếu gia đừng nản chí, nữ tử trong thiên hạ còn nhiều mà!” Tô quản gia thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Chiêu Diễn, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài. Còn lại một mình Tô Chiêu Diễn đứng trong thư phòng, trước mắt phảng phất khuôn mặt xinh đẹp cùng với giọng nói thanh thuý của Văn Mị Nhi…


“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải ta cố ý !”


“Cám ơn ngươi.”


“Vừa rồi? Vừa rồi thế nào?”


Còn có câu kia “Ta đã lập gia đình!”


“Đến bây giờ ta còn chưa biết tên nàng.” Tô Chiêu Diễn thì thào tự nói, lập tức lại lắc đầu, thôi, người ta cũng đã lập gia đình, ta sao có thể có ý nghĩ không an phận, thật sự là không nên!



“Tô quản gia, thuộc hạ đã tra được lai lịch của vị tiểu thư kia!” Minh Nhất kích động báo cáo với Tô quản gia. Cuối cùng ta đã điều tra được người trong lòng thiếu gia là ai rồi, tùy thời tùy chỗ đều có thể nói cho chủ nhân những gì người muốn biết, đây mới là một thị vệ hoàn mỹ. Ừm, về sau ta càng phải nỗ lực! Trong lòng Minh Nhất tràn đầy quyết tâm.


Nhìn thấy Mình Nhất lại rơi vào suy nghĩ của bản thân, Tô quản gia thở dài:”Ngươi tra được gì?”


“Thuộc hạ tra được vị tiểu thư kia là thiên kim của tướng phủ, còn có, thiếu gia đã gặp mặt nàng không chỉ một lần. Lần trước thiếu gia ra ngoài mua sách cũng đụng phải nàng!”


“Phải không? Thiên kim tướng phủ sao, chắc là nhị tiểu thư rồi, nghe nói đại tiểu thư đã vào cung làm quý phi. Chỉ là, thiên kim tướng phủ, chúng ta sợ là không trèo cao được…”

“Có cái gì không thể, chúng ta nhưng là…” Minh Nhất không phục.

“Im miệng!” Tô quản gia không còn bộ dáng hiền lành vừa rồi nữa, nghiêm khắc dạy dỗ Minh Nhất, “Mấy câu này về sau phải giữ trong bụng cho ta, nếu để ta nghe thấy những lời này lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi đã hiểu chưa?”

Nhìn thần sắc nghiêm túc của Tô quản gia, Minh Nhất nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu “Dạ!”

“Nhưng mà…”, thấy Minh Nhất cúi đầu, Tô quản gia mới thu liễm sắc mặt, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: ”Không đúng! Rõ ràng thiếu gia nói nàng kia đã gả đi rồi, nhị tiểu thư của tướng phủ đã lập gia đình rồi sao?”

“Không, chắc là chưa?” Minh Nhất không chắc chắn lắc đầu.

“Không thể nào?!” Hai người liếc nhau, như nghĩ đến cái gì, đồng thời thốt lên.

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 14


Tôi cùng Lục Nhi, Thanh Nhi đi trên con đường phồn hoa, nhìn người qua kẻ lại trên đường, rộn ràng nhốn nháo như vậy, chợt thấy bản thân có lẽ không thể trở về được nữa rồi. Nhìn những người đi qua bên cạnh, nghe thấy âm thanh nhóm tiểu thương thét to rao hàng, tất cả đều mang đến cảm giác chân thực như vậy, đột nhiên thấy chua xót, giống như trong trời đất này chỉ còn mình tôi.


“Đứng lại! Ngươi đừng chạy ! Người chạy, ta cho ngươi chạy…” Một loạt tiếng động lớn cắt đứt thương cảm, tôi hồi phục tinh thần, đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, ngày thường vẫn luôn vô tâm vô phế, sao hôm nay lại như vậy? Lắc lắc đầu, liền nhìn thấy An Ninh, mày liễu dựng thẳng, đôi mắt đẹp giận dữ, hai tay chống nạnh thở phì phì, mà người nàng muốn đuổi theo đã chạy mất.


“An Ninh, sao ngươi lại thành thế này, một mình ngươi ra ngoài sao?” Tôi đi qua, nhìn phía sau nàng, không thấy thị vệ đi theo, không nhịn được mà nhíu mày.


An Ninh này, sao lại ra ngoài một mình, trên đường đều là bằng hữu của Tiểu Long Hà, nếu ai có ý đồ bất lương thì An Ninh sẽ ra sao, tuy rằng nàng có võ công, nhưng kia đều là mấy tên côn đồ, rất rành mấy thủ đoạn hạ lưu để đùa bỡn người khác. Mặc dù ở chung với An Ninh chưa lâu nhưng tôi rất thích nữ hài tử đơn thuần thẳng thắn này.


“Biểu tỷ, ngươi, ngươi sao có thể ở đây, ngươi xuất cung thế nào?” An Ninh chỉ vào ta như nhìn thấy quỷ.

“Hư~~~~~~ An Ninh, đây là bên ngoài, ngươi nhỏ giọng chút! Ta ở trong cung rất buồn chán, nên xuất cung một chút, ai~~~ đừng nhìn ta như vậy, ca của ngươi đã đồng ý rồi!” Thấy An Ninh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi vội vàng nói.


“Ừm~~~~~~”, An Ninh có vẻ đăm chiêu, tiếp tục nhìn tôi.


“Khụ, sao nhìn ta như vậy, ta, ta có gì không bình thường sao?” Kỳ quái, mặt tôi có vết bẩn sao, hay là quần áo có gì không thích hợp, sao An Ninh lại nhìn tôi như vậy?

“An Ninh, rốt cuộc là sao?” Tôi kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới một chút, lại hỏi Thanh Nhi các nàng, thấy các nàng lắc đầu, ý bảo là không có vấn đề gì, liền không hiểu gì mà hỏi An Ninh.


“Biểu tỷ, ngươi thay đổi nhiều quá, từ trước tới giờ ngươi chưa từng có ý nghĩ xuất cung.” An Ninh vuốt cằm đắc ý nói.

“Ai nha, đó là bởi vì trước kia ta chỉ lo quấn lấy biểu ca thôi.” Tôi cười gượng nói.

“Vậy bây giờ tỷ không quấn lấy ca ca nữa?” Hai mắt An Ninh tràn ngập tò mò, lóe sáng đến gần ta.

“Ta ấy hả, không có hứng thú chơi trò mèo vờn chuột với ca ca của ngươi!” Tôi tiến đến trước mặt An Ninh, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó lại chắp tay sau lưng đi vài bước cao giọng nói: ”Hiện tại ta lại có hứng thú đi dạo phố và xem kịch hơn, nhất là xem trò bắt tôm hùm! Thế nào, An Ninh có hứng thú không?”

“Ha, thì ra biểu tỷ cũng biết Tiểu Long Hà! Biểu tỷ, mau nói cho ta biết Tiểu Long Hà ở đâu, muội nhất định phải lột da hắn! Cho hắn biết An Ninh công chúa ta lợi hại cỡ nào!” An Ninh hung tợn nắm tay!

“Tiểu Long Hà ở đâu ——làm sao ta biết?” Tôi cố ý trêu đùa An Ninh, thấy nàng gấp đến tức tối, tôi lại nói: ”Nhưng ta có thể nói cho muội cách bắt tôm.”

“Cách gì?” Thấy bộ dáng An Ninh vội vàng, xem ra Tiểu Long Hà đã làm gì đó đắc tội nàng. Thật không hiểu, trong nguyên tác, sao An Ninh có thể dễ dàng tha thứ cho Tư Đồ Tĩnh như vậy, còn kết giao bằng hữu với nàng. Đường đường là công chúa một nước, bị đoạt người trong lòng, thế mà lại không có người giúp đỡ, tất cả đều chạy tới an ủi Tư Đồ Tĩnh, quả nhiên tư duy đần độn không phải là thứ người thường có thể hiểu được.

“An Ninh, Tiểu Long Hà là ai? Là lưu manh! Đối phó với lưu manh cần dùng phương pháp của lưu manh! Ngươi như vậy là không được, ghé tai lại đây. . .” Nghe xong phương pháp của tôi, An Ninh hưng trí bừng bừng hồi cung chuẩn bị nghiệp lớn bắt tôm của nàng, còn tôi lại tiếp tục đi dạo phố.

------------------------- ta là dải phân cách cho nam chủ thần bí xuất hiện -------------------------


Chúng tôi đi đến hiệu sách lớn nhất, nhìn những cuốn sách đẹp đẽ trước mắt, hít sâu một hơi, trong không khí vẫn còn mùi mực nhàn nhạt, tâm tình tôi tốt lên không ít.

Tay hướng đến cuốn sách ở trên giá cao, ai, không với tới. Tôi kiễng chân, lại vươn tay, vẫn không tới! Tôi cũng không tin! Xắn tay áo lên, tôi nghiến răng nghiến lợi không ngừng cố gắng.

“Xì!" Bbỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, tôi xoay người thì thấy người bị tôi đụng lần trước xuất cung – nam nhân yêu nghiệt có đôi mắt hoa đào! Thấy hắn nhìn cánh tay tôi sau đó quay đầu đi, tôi mới nhận ra bản thân hiện tại có chút bất nhã.

“Khụ!” Vội vàng buông ống tay áo xuống, tôi khóc thét trong lòng, thật dọa người! Hiện tại chỉ sợ mặt tôi đã đỏ hệt quả cà chua .

“Tiểu thư muốn lấy cuốn sách này sao?” Thấy tôi đã chỉnh trang xong, hắn đi vòng qua tôi, lấy cuốn sách xuống đưa tới trước mặt tôi.

Đáng chết! Có gì đáng xấu hổ, không phải chỉ là có bộ dáng đẹp mắt chút sao, lão nương đây đã từng gặp qua người đẹp còn hơn, còn sợ ngươi sao! Chuẩn bị tốt tâm lý cho bản thân, tôi ngẩng đầu, cười hào phóng, cảm ơn hắn: ”Đa tạ công tử.”

“Mới vừa rồi…” Giọng hắn hàm chứa ý cười, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng khiến lòng ta chợt xao động.

“Mới vừa rồi? Mới vừa rồi thế nào?” Mới vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, không xảy ra, chính là không xảy ra!

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 13


“Đại ca, rốt cuộc Văn Mị Nhi kia có lai lịch gì mà ngay Lương Quân Trác cũng dám đánh? Cho dù nàng là nữ nhi của thừa tướng, cũng không thể một chút cũng không sợ như vậy chứ?” Tiểu Long Hà đi cùng Bạch Vân Phi trên phố, có chút không hiểu hỏi, nàng không biết Văn gia còn có có đại nữ nhi.


“Nghe nói Văn gia có một nữ nhi được gả vào trong cung, chắc là nàng rồi.” Bạch Vân Phi mỉm cười, có chút sủng nịch nói với Tiểu Long Hà


“Ngươi nói nàng là quý phi hả?! Không phải quý phi nên ở trong cung sao? Sao nàng có thể chạy loạn, hoàng thượng cũng mặc kệ nàng sao? Nhưng mà, ta thật hâm mộ nàng, ừm, có phong cách của Tiểu Long Hà ta!” Dọc đường đi, Tiểu Long Hà luôn giương nanh múa vuốt, một khắc cũng không dừng.


“Văn Mị Nhi này không giống, thái hậu là bác nàng, Văn thừa tướng là cha nàng, cả hoàng thượng cũng phải nhường nàng ba phần, ngươi không nên trêu chọc nàng. Nhưng mà, nàng luôn ở trong cung, có lẽ ngươi cũng không gặp được nàng nhiều đâu.” Nói cái này là do Bạch Vân Phi biết vị này có thể làm ầm ĩ.

“Ừm, đại ca, ta lừa ngươi, ngươi sẽ không tức giận chứ? Ta không phải cố ý, hơn nữa, ngươi cũng không dùng tên thật, chúng ta hòa nhau!” Tiểu Long Hà ngửa đầu lấy lòng Bạch Vân Phi.


“Được, chúng ta hòa nhau! Ta không giận, ta còn thật cao hứng. Hiện tại nói cho ngươi biết, ta tên Bạch Vân Phi.” Tâm tình Bạch Vân Phi rất tốt, thì ra tam đệ thông minh hoạt bát của hắn là tam muội. Vậy…


“Đại ca, ngươi không tức giận là tốt rồi, ha ha…” Tiểu Long Hà cười vò đầu.



Trong cung


“Mị Nhi, hôm nay xuất cung có gặp được cái gì thú vị không?” Mỗ hoàng đế ghé sát mặt đến bên người tôi hỏi.


“Ai, cũng không tệ, trên đường thật náo nhiệt, lại nói tiếp, biểu ca, ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi không?” Tôi còn muốn đi ra ngoài, ngoài cung rất thú vị! Hôm nay cái gì cũng chưa dạo đến, đối với những vật trang sức nhỏ thời cổ, tôi cảm thấy rất hứng thú.


“Như vậy sao được? Ngươi là quý phi, thường xuyên xuất cung còn ra thể thống gì nữa!” Chu Doãn nghiêm mặt không đồng ý, thấy tôi ra vẻ thất vọng lại nói:”Mị nhi, không phải từ nhỏ muội đã thích ở trong cung sao? Sao tự dưng lại có ý nghĩ muốn xuất cung?”.


“Trước kia ta muốn ở trong cung là bởi vì trong cung có biểu ca, hiện tại, biểu ca bận rộn như vậy, luôn không ở cùng ta, ta ở trong cung buồn chán muốn chết. Nhưng mà, chỉ cần biểu ca mỗi ngày ở cùng ta, ta đây có xuất cung hay không đều không sao cả.” Tôi đung đưa tay, mỉm cười nhìn hắn. Nếu hôm nay hắn không đồng ý, về sau mỗi ngày tôi đều quấn lấy hắn.


Nhìn Văn Mị Nhi cười đến ôn nhu, Chu Doãn tự nhiên nhớ tới lúc ở ngoài cung, nàng cười thật ôn nhu đá Lương Quân Trác một cước, nhất thời tóc gáy dựng hết cả lên. Hắn liền cười nói, nàng có thể ngẫu nhiên xuất cung đi tướng phủ một lát, nhưng mỗi lần đi đều phải mang người theo, không thể một mình xuất cung.


Có được lời hứa của Chu Doãn, tâm tình tôi vô cùng tốt rót cho hắn chén trà đưa qua, động tác kia ôn nhu đến mức chảy nước. Chu Doãn xem mà hết hồn, vội bỏ xuống một câu: ”An Ninh sắp về rồi. Ngươi cùng nó từ nhỏ đã thân thiết, nàng trở lại, ngươi hãy dành nhiều thời gian cho nó. Ta còn chính sự phải xử lý, ta đi trước.” Rồi bỏ chạy. Tôi không hiểu sao nhìn bóng dáng hắn, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng có vẻ như chạy trối chết.


“Thật là kỳ quái, hắn rốt cuộc tới làm gì vậy?” Lắc đầu, tôi ngồi xuống cầm sách đọc, đột nhiên lại nghĩ đến nam tử xinh đẹp đến mức yêu nghiệt trên đường kia, hắn ôm nhiều sách như vậy hẳn cũng là người yêu sách nhỉ!


----------------------------- ta là dải phân cách cho mỗ hoàng thượng chạy chối chết -----------------------------

“Hô, Trần Lâm, ngươi nói Văn Mị Nhi này sao đáng sợ như vậy. Nghĩ đến thảm trạng của Lương Quân Trác, giờ ta chỉ cần đến gần nàng là đã cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên! May mà hiện tại nàng không đến quấn lấy ta!” Mỗ hoàng đế đi như bay ra khỏi Lãm Nguyệt cung, kể khổ với Trần Lâm. Trần Lâm nghĩ đến Văn Mị Nhi bưu hãn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.


Đang lúc muốn đi, hai người bỗng nhiên nghe được thanh âm của hai cung nữ, nhất thời dừng bước chân.


“Lục Nhi tỷ tỷ, tỷ vừa mới nói nương nương dạy tỷ công phu gì vậy, nương nương biết công phu sao?”


“Đương nhiên, nương nương rất lợi hại. Người nói với ta công phu này là ba chiêu phòng sói, đây là môn công phu chuyên dùng để phòng sắc lang, gặp phải sắc lang liền dùng ba chiêu này thì nhất định sẽ khiến tên sắc lang kia tè ra quần!” Lục Nhi đắc ý khoe khoang.


“Thật sao? Thật là lợi hại, chiêu thức kia là gì vậy?” Tiểu nha đầu sùng bái nhìn Lục Nhi.


“Ngươi hãy nghe cho kỹ! Chiêu thứ nhất gọi là nhị long diễn châu. Nếu có sắc lang tới gần muội, muội liền mạnh tay chọc hai mắt hắn!”. Nói xong, Lục Nhi vươn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa cong lại làm mẫu, chọc vào mắt, khiến tiểu nha đầu che mắt, còn mỗ hoàng đế ở một bên co rụt bả vai lại.


“Chiêu thứ hai gọi là đoạn tử tuyệt tôn, chính là thừa lúc mắt của sắc lang bị muội chọc đau, lúc đó không hề phòng bị, đá mạnh hạ thân của hắn! Hắn nhất định sẽ đau đến mức lăn lộn trên đất, không có lực đánh trả, nhớ kỹ, nhất định phải dùng sức!” Nói xong, lại làm mẫu một chút cho tiểu nha đầu xem.


“Chiêu thứ ba, gọi là…” Lục Nhi còn đang giải thích ba chiêu phòng sói, Chu Doãn đã đầu đầy mồ hôi mang theo Trần Lâm ly khai. Lãm Nguyệt cung này rất nguy hiểm, ta vẫn nên quay về thư phòng của ta! Đây là tiếng lòng của vị hoàng đế nào đó.



---------------------------------- ta là dải phân cách cho vài ngày sau --------------------------------


“An Ninh, ngươi sao vậy, ai khiến ngươi tức giận đến vậy?” Tôi cười vỗ vỗ vai An Ninh. An Ninh ra ngoài một lúc, khi trở về liền đến đây thở phì phì, không cần phải nói, chắc là đã gặp Tiểu Long Hà và Bạch Vân Phi. Tiểu Long Hà tinh ranh không phải là người mà bây giờ An Ninh có thể đấu lại được.


“Được rồi, đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp. Công chúa An Ninh xinh đẹp của chúng ta sao có thể làm ra chuyện không xinh đẹp như việc tức giận như vậy? Được rồi, được rồi, đừng tức giận, ai chọc ngươi tức giận, muội nói ca ngươi đem hắn bắt lại cho hết giận.”


“Hừ! Cái tên côn đồ đáng chết kia, ta nhất định phải tự tay bắt lấy hắn, lột da hắn, rút gân hắn, để tiêu mối hận trong lòng ta!” An Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà, An Ninh sẽ đối phó Tiểu Long Hà, tôi thật ra rất mừng rỡ xem hai người ầm ĩ, cũng vừa lúc giúp tôi đỡ thấy nhàm chán.


“Lục Nhi, chúng ta xuất cung đi dạo thôi, trong cung này rất buồn. An Ninh chỉ lo bắt con tôm kia, chẳng tới tìm ta chơi đùa gì cả. Sách ta cũng đã xem gần hết, chúng ta xuất cung tìm mấy cuốn sách xem một chút!” Nói đi là đi, tôi đổi trang phục, mang theo Lục Nhi, Thanh Nhi liền xuất cung.


Lại nói An Ninh, luôn luôn muốn tìm ra Tiểu Long Hà, trong lòng đầy oán khí. Hôm nay, thị vệ ngày đó đến báo cáo, nói là có tin tức, An Ninh liền đổi trang phục xuất hành, mang theo hai người ra ngoài tìm Tiểu Long Hà xả giận.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 12


“Đại tỷ, hắn là Lương…”


“Được rồi, Văn Thao, ta biết rồi, hắn là bằng hữu của ngươi đúng không? Sao ngươi có thể kết giao với loại người như vậy? Về sau không được qua lại với hắn nữa, sẽ làm hư ngươi! Người đâu, đem bọn chúng tới quan phủ, nói là chúng đùa giỡn nữ tử nhà lành, còn giả mạo con trai của Tề Quốc hầu.” Tôi trách cứ Văn Thao rồi phân phó hộ vệ.

“Đại tỷ, hắn thật sự là Lương Quân Trác!” Nhìn hộ vệ kéo bọn người Lương Quân Trác đi xa, Văn Thao sốt ruột nói.

“Ta biết, là Lương Quân Trác, con của tề Quốc Hầu chứ gì! Hắn đã nói rất nhiều lần rồi, sao ta có thể không biết, ta đâu có bị điếc.” Tôi khoát tay, tỏ vẻ không sao cả.

“Không phải ngươi vừa mới nói con của Tề Quốc Hầu cái gì mà phong độ tiêu sái, là một nhân tài sao?" Đi theo nhóm người Văn Sắc tới, Tiểu Long Hà tò mò hỏi.

“Có sao? Thanh Nhi, người chúng ta vừa mới nói tới là ai vậy?”

“Khởi bẩm nương, tiểu thư, người chúng ta vừa mới nói tới chính là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương!” Thanh Nhi nghiêm trang trả lời.

“Ngươi xem, ta dâu có quá lời!” Hai tay ta xòe ra, vô tội nhìn lại Tiểu Long Hà, lại đảo mắt nhìn sang bên Văn Sắc đang giúp đỡ Tư Đồ Kiến Nam: ”Sắc nhi, đây là sao, hắn là ai vậy?”

“Đại tỷ, hắn là Tư Đồ Kiến Nam. Hắn vừa cùng với Văn Thao đánh ... đọ kiếm, bị thương.” Văn Sắc vốn định nói là đánh nhau, nhưng liếc mắt nhìn sang Văn Thao, lại sửa lời nói là đọ kiếm.

Đây là Tư Đồ Kiến Nam sao, tôi đánh giá cao thấp một phen, lớn lên thật sự dễ nhìn, rất giống với Tư Đồ Kiến Nam trong phim, đều có chút nho nhã. Tôi đối với nam nhân văn võ song toàn lại ôn nhu như vậy thật sự không có chút sức chống cự~~~ vì sao nam nhân tốt đều là của người khác, trừu hoàng đế lại là của ta~~~ trong lòng tôi khóc thét.


*trừu = co rút: nói về người nào đó nói một vài lời bất hợp lí hoặc trong một vài tình huống khiến người khác tức điên.


Gặp ánh mắt đánh giá của tôi, Tư Đồ Kiến Nam ôm quyền gọi: ”Đại tỷ!” Tim của tôi vỡ thành từng mảnh, tôi lễ phép gật đầu với hắn. Bên cạnh, Văn Thao nổi giận: ”Tư Đồ Kiến Nam, ngươi gọi ai là đại tỷ? Đây là đại tỷ của ta, ngươi là cái gì…”

“Được rồi! Văn Thao, đừng nói nữa!” Tôi ngắt lời Văn Thao, quay sang nói với Văn Sắc: ”Nếu đã bị thương, Văn Sắc, ngươi đưa hắn trở về băng bó trước đi.”

“Ai, ngươi thật sự là nữ nhi của Văn gia sao? Thế nào lại khác nhau vậy?” Tiểu Long Hà thấy ca ca được Văn Sắc giúp đỡ đi rồi liền đi đến bên cạnh vỗ vai tôi. “Nhưng mà, chiêu vừa rồi thật là lợi hại, còn nữa, rõ ràng ngươi hung hăng dạy dỗ Lương Quân Trác nhưng lại khiến hắn phải nuốt cơn giận, thật sự là quá lợi hại! Tiểu Long Hà ta phục ngươi!” Tôi liếc cái tay nàng đặt trên vai, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lục Nhi gạt tay nàng ra, hung dữ che phía trước tôi.

“Làm gì? Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Tay của ta cũng không bẩn!” Tiểu Long Hà ưỡn ngực giằng co với Lục Nhi.

“Làm gì? Ta đang muốn hỏi ngươi đó! Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Ngươi còn dám vô lễ với tiểu thư nhà ta, ngươi không nhìn thấy kết cục của tên sắc lang vừa rồi sao!”

“Ta…”

“Vị tiểu thư này, tam đệ ta còn nhỏ, mong tiểu thư bao dung nhiều hơn.”. Tiểu Long Hà còn muốn nói cái gì đã bị Bạch Vân Phi ở bên cạnh đánh gãy.

“Cái gì còn nhỏ, ta thấy hắn chẳng còn nhỏ…”

“Lục Nhi!” Tôi ngăn cản Lục Nhi, “Vị công tử này vừa mới cứu ta, không được vô lễ!”

“Vâng, tiểu thư!” Lục Nhi không cam lòng lui sang một bên, trừng mắt với Tiểu Long Hà, Tiểu Long Hà cũng nhăn mặt lè lưỡi với nàng. Nàng tức giận muốn tiến lên, lại bị Thanh Nhi giữ chặt.

“Không có gì, ta thấy vị tiểu thư này cũng không có ác ý, là nha hoàn của ta quá khẩn trương!” Tôi mỉm cười, nói với Bạch Vân Phi, cho ngươi nữ phẫn nam trang, ta muốn vạch trần ngươi, ta cho ngươi giả trang! Hừ!╭(╯^╰)╮ (tác giả: Mị nhi, ngươi thật ngạo kiều!)

“Tiểu ...tiểu thư cái gì, ngươi nhìn kỹ đi, ta là nam, là đàn ông thực thụ, không phải đàn bà!”Tiểu Long Hà lớn tiếng nói, còn phất mạnh tay, một bộ ta rất có bộ dáng khí khái của nam tử.

“Phải không? Vậy tên đàn ông thực thụ kia, lần sau lúc ngươi phẫn nam trang nhớ che lỗ tai lại, còn nữa, mặc quần áo cao cổ vào!” Ai nha, quả nhiên, cười nên nỗi đau của người khác thật thoải mái. Dạy dỗ Lương Quân Trác một chút, bắt nạt Tư Đồ Tĩnh một phen, hờn dỗi nghẹn khuất ở trong cung mấy ngày nay đều xuất ra hết. Tôi không nhìn khuôn mặt dại ra của Tư Đồ Tĩnh nữa, xoay người gọi Lục Nhi, Thanh Nhi.

“Lục Nhi, em có nhìn thấy ta vừa mới giáo huấn Lương Quân Trác không? Về sau nhìn thấy sắc lang thì đối phó như vậy, chờ lúc về, ta sẽ đem ba chiêu phòng sói dạy cho các em.” Nhớ năm đó, biểu tỷ của tôi bị đánh, người nhà lo lắng, nên muốn tôi học ba chiêu này để phòng thân. Đáng tiếc, học giỏi cũng không có cơ hội thử nghiệm, tôi đã sớm muốn thử xem có thật sự dùng được hay không. A ~~~ hôm nay thật đúng là ngày lành!

“Văn Thao, còn ở đó thất thần cái gì, về thôi!” Nhìn Văn Thao sững sờ tại chỗ, tôi gọi.

“Trời ạ, Văn Mị nhi này sao lại ... sao lại bưu hãn (mạnh mẽ, hung dữ) như vậy! Trần Lâm, ngươi nói xem, Văn Mị nhi này càng ngày càng lợi hại, lại có mẫu hậu làm chỗ dựa, về sau ta phải làm sao đây?” Đây là Chu Doãn vừa mới xuất cung tìm đến Tiểu Long Hà, vừa lúc nhìn thấy tôi cũng ở đây, liền đi theo sau chứ không xuất hiện.

“Việc này…” Trần Lâm cũng không có cách nào trả lời.

“Ngươi nói thử, khi nào thì Văn Mị Nhi này học được mấy chiêu đó? Chẳng lẽ nàng không chèn ép cung nữ thái giám nữa, chuyển sang chèn ép ta, nàng sẽ không đem những chiêu đó dùng trên người ta chứ? Trời ạ! Thật đáng sợ!” Đi lại vài bước, Chu Doãn chợt dừng bước chân làm Trần Lâm suýt đụng vào hắn.

“Không thể nào? Ngày thường trừ khi quấn quít hoàng thượng một chút, Văn quý phi đối với hoàng thượng vẫn thật ôn nhu.” Trần Lâm nói không xác định lắm. Văn quý phi thật lâu không quấn lấy hoàng thượng, chẳng lẽ từ yêu sinh hận, sẽ đi đối phó hoàng thượng? (tác giả: o(╯□╰)o Trần tổng quản, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!)


Phủ Thừa tướng

“Cái gì? Tỷ, ngươi đồng ý gả nhị tỷ cho Tư Đồ Kiến Nam? Tỷ, sao ngươi có thể đồng ý được?” Văn Thao đi tới đi lui bên người tôi.

“Vì sao ta không thể đồng ý, sao hả, chẳng lẽ ngươi muốn gả Văn Sắc cho tên sắc lang Lương Quân Trác kia sao!” Tôi nặng nề buông chén trà xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không phải, ai, tỷ, không gả cho Lương Quân Trác, cũng không thể gả cho Tư Đồ Kiến Nam!” Thấy sắc mặt tôi không tốt, Văn Thao gục đầu xuống, lo lắng không dám nói.

“Hôm nay ngươi đả thương Tư Đồ Kiến Nam đúng không?”

“Phải! Nhưng mà hắn đáng đánh! Là do hắn dụ dỗ nhị tỷ ra ngoài đi dạo phố cùng hắn trước!” Nói đến đây Văn Thao lại thấy tức, hừ, đều là lỗi của Tư Đồ Kiến Nam, thường xuyên đến dụ dỗ nhị tỷ, nhị tỷ mới có thể bị hắn lừa đi. Lại còn khiến bản thân hắn bị đại tỷ khiển trách!

“Như vậy đi, hôm nay đệ đả thương Tư Đồ Kiến Nam, chỉ cần người của Tư Đồ phủ không đến tướng phủ đòi công đạo, đệ phải đồng ý gả Văn Sắc cho Tư Đồ Kiến Nam, thế nào?”

“Nếu hắn thật không đến tìm đệ thì cũng là để nhị tỷ có thể gả cho hắn!” Văn Thao thở phì phì ngồi xuống.

“Dù cho là như vậy, cũng chứng minh hắn để ý đến nhị tỷ của đệ. Trước kia, đệ bất mãn với Tư Đồ Kiến Nam, hôm nay cũng đã đâm người ta một kiếm, oán khí cũng nên tiêu tan đi!” Tôi có chút bất đắc dĩ nói.

“Được! Nhưng nếu bọn họ muốn tìm đệ báo thù thì sao?” Nghĩ nghĩ, Văn Thao vẫn có chút không cam lòng.

“Vậy sẽ không gả Văn Sắc cho hắn. Nếu Tư Đồ Kiến Nam kia không nể mặt cậu em vợ tương lai thì không cho hắn cưới được tân nương!” Tay tôi xoa xoa đầu Văn Thao, vui đùa nói.

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 11


“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?” Nghe thấy lời nói chính nghĩa này, tôi biết hôm nay không thể đuổi kịp bọn người Tiểu Long Hà được rồi. Lúc chúng tôi dừng lại, bọn họ đã chạy xa, lại còn dây dưa thế này thì càng không theo kịp được. Tôi thì không thể thoát thân không được rồi, thế nên đành lặng lẽ dặn dò Lục Nhi, bảo nàng theo sau bọn họ đi ngăn Văn Thao đánh nhau, nói tôi bị sắc lang theo dõi, bảo hắn tới cứu tôi.


Tôi dừng lại nghỉ một lát, đứng bên cạnh xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Huống chi, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, nếu tôi chạy thì mỹ nhân chẳng còn, còn cứu cái gì nữa!

Người kêu dừng tay là một tùy tùng ăn mặc rất có thân phận. Tay hắn cầm một thanh kiếm, chỉ vào tên sắc lang kia, đằng sau là công tử của hắn. Công tử nhà hắn bước đi nhàn nhã, xem ra là đang dạo phố.

“Ngươi là người nào, dám quản chuyện của công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không? Thức thời thì nhanh cút đi, đừng cản trở việc tốt của công tử nhà ta!” Bên này, người hầu của tên sắc lang cũng kêu gào.

“Mặc kệ công tử nhà ngươi là người nào, giữa ban ngày đùa giỡn nữ tử đàng hoàng là phạm pháp!” Vị công tử kia lên tiếng, thanh âm thật dễ nghe.

“Công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, các ngươi dám cùng Tề Quốc Hầu đối nghịch sao?” Chó săn còn sủa loạn. Tôi quay sang nhìn tên sắc lang kia, đây là Lương Quân Trác sao? Quả nhiên là tên ham mê tửu sắc, giống như trong phim, cũng từng trêu ghẹo Văn Sắc. Lần này phải dạy dỗ hắn một phen, tôi âm thầm hạ quyết tâm.

“Các người còn đứng đó làm gì, thu thập bọn họ đi!” Người kia nói xong dẫn đầu qua. Tôi thấy bọn hắn muốn đánh nhau, liền kéo Thanh Nhi sang một bên, tránh bị liên lụy.

Bọn người Lương Quân Trác từng người bị đánh bại, bọn họ không mang binh khí, công phu gà mờ, rất nhanh bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không dậy được. Lúc này, thanh âm dễ nghe kia lại vang lên:”Vô Song, đi thôi." Thì ra, đây là thế tử Bạch Vân Phi của Vân Nam vương! Đều là mỹ nam như vậy, tại sao mà hết người này đến người kia đều chỉ coi trọng con tôm hùm hay giương nanh múa vuốt suốt ngày chỉ gây rắc rối kia! Ai, thật đáng tiếc! Tôi lắc đầu tiếc hận, trong lòng thở dài.

“Hai vị công tử dừng bước, hôm nay thật sự cảm ơn hai vị, chẳng hay có thể để lại danh tính không?” Tôi tiến lên nói lời cảm tạ.

“Không cần, dù hôm nay không có chúng ta thì tiểu thư cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì được.” Bạch Vân Phi nhàn nhạt trả lời, xem ra đã nhìn ra phía sau tôi có người đi theo. Nói xong, hắn xoay người bước đi. Tôi lắc đầu, lại vì mắt nhìn người của hắn mà thở dài một phen, cũng không giữ hắn lại. Xoay người đá đá Lương Quân Trác đang muốn đứng lên, tôi hô:” Người đâu!”

“Bắt hắn đứng lên cho ta!” Phía sau hiện ra vài người, dựng bọn người Lương Quân Trác đứng dậy. “Thanh nhi, ta dạy em một chiêu, về sau gặp được sắc lang thì nên làm thế nào. Em xem kỹ!” Tôi nói với Thanh Nhi ở bên cạnh, sau đó, không hề có chút hình tượng thục nữ nhấc chân . . . 


“Á~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~” Chủ tớ Bạch Vân Phi đang nhấc chân muốn đi thì nghe được tiếng Lương Quân Trác kêu thảm thiết, quay đầu lại liền thấy Lương Quân Trác ôm hạ thân lăn lộn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ta vỗ vỗ tay, nói với Thanh Nhi: ”Nhớ kỹ chưa?” Thanh Nhi cực kỳ hưng phấn nói đã nhớ kỹ, còn tỏ vẻ nóng lòng muốn thử. Hộ vệ cùng chủ tớ Bạch Vân Phi ở bên cạnh đều âm thầm lui từng bước, sau lưng lạnh lẽo.


---------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh --------------------------

Lục Nhi đi theo nhóm người Tiểu Long Hà rốt cục cũng tìm được nơi Tư Đồ Kiến Nam và Văn Thao đánh nhau. Tiểu Long Hà vừa thấy Tư Đồ Kiến Nam cố ý muốn nhường, Văn Thao khí thế bức người thì liền tức giận, vung tay đánh tới. Văn Sắc ở bên cạnh gấp đến mức xoay quanh, chỉ biết nói đừng đánh, nhưng hai người căn bản là không nghe lời nàng.

Nhắc đến nguyên nhân tại sao hai người đánh nhau, thì phải nói đến hôn sự của Văn Sắc. Văn Chương vừa ý Tư Đồ Kiến Nam, Văn Thao nhìn trúng Lương Quân Trác. Văn Thao cũng vì không thuyết phục được Văn Chương đồng ý hôn sự của Lương gia nên tức giận ra khỏi phủ. Vừa đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam và Văn Sắc ở cùng một chỗ nói nói cười cười, hắn liền phát hỏa. Vì thế, hai người đánh nhau.

“Thiếu gia, đừng đánh nữa, đại tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi! Người đừng đánh nữa!” Lục Nhi hướng về phía hai người đang đánh nhau hô lớn.

Tư Đồ Kiến Nam đang đánh thì nghe thấy tiếng hô của Lục Nhi thì phân tâm, bị Văn Thao đang nổi giận đùng đùng đâm một kiếm, may mà Tư Đồ Kiến Nam hơi tránh ra, không bị đâm trúng nơi hiểm yếu. Văn Sắc nhìn thấy Tư Đồ Kiến Nam chảy máu thì sợ hãi chạy tới kiểm tra vết thương cho hắn. Tiểu Long Hà vừa thấy ca ca bị thương, muốn ngay lập tức lấy lại công đạo cho ca ca lại bị Tư Đồ Kiến Nam túm lại kịp.

Văn Thao thấy Tư Đồ Kiến Nam bị thương, cũng hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, đi đến bên Lục nhi hỏi:”Lục Nhi, sao ngươi lại ở đây?”

“Thiếu gia, đại tiểu thư hôm nay ra ngoài, trên đường nghe thấy ngài cùng người khác đánh nhau, liền muốn đến xem, lại gặp tên đăng đồ tử (kẻ háo sắc) muốn đùa giỡn đại tiểu thư, ta chạy tới báo tin, thiếu gia, ngài mau đi xem đi!” Lục Nhi sốt ruột nói.

“Cái gì? Ngươi nói đại tỷ ta thế nào?” Đây là câu hỏi của Văn Sắc.

“Ca, Văn gia còn nữ nhi khác sao?” Còn đây là Tiểu Long Hà nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Kiến Nam.


--------------------------- ta là dải phân cách chuyển cảnh xuất hiện thêm lần nữa ---------------------------


“Các ngươi sẽ phải hối hận, công tử nhà ta là con trai của Tề Quốc Hầu, ngươi, các ngươi chết chắc rồi!” Đám người hầu của Lương Quân Trác sợ tới mức chân run lên nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu hô lên.

“Con của Tề Quốc Hầu, hừ, các ngươi dám giả mạo con của phiên vương, thật là không muốn sống nữa!” Tôi hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Chúng ta thật sự là người của Tề Quốc Hầu Lương gia! Ngươi, ngươi đừng đến đây…” Tôi mới bước hai bước tới gần hắn, hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

“Con của Tề Quốc Hầu là Lương Quân Trác phải không. Thanh Nhi, nói cho bọn họ biết, Lương Quân Trác con của Tề Quốc Hầu là người thế nào?”

“Vâng, nương, không, tiểu thư, Lương công tử ôn văn tao nhã, tiêu sái phong độ, văn võ song toàn, là một nhân tài!” Thanh Nhi đáp, thanh âm thanh thúy rất vang dội dễ nghe. Tôi không khỏi giơ ngón tay cái trong lòng, thật là một nha đầu thông minh!

“Còn nói không phải là giả mạo, tên sắc lang này có chỗ nào giống Lương công tử? Được rồi, làm hắn ngậm miệng lại!”hấy hắn còn muốn hô hào, ta nói với hộ vệ.

“Đại tỷ…” Văn Thao vừa chạy tới, vẻ mặt khiếp sợ. Chỗ họ đánh nhau cách chỗ này không xa, lúc Văn Mị nhi đá Lương Quân Trác thì hắn vừa tới. Nhưng hắn bị tiếng kêu thảm thiết của Lương Quân Trác làm cho khựng lại, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần chạy tới nói đỡ cho Lương Quân Trác.

“Đại tỷ, hắn đúng là…”

“Văn Thao? Văn Thao, sao ngươi lại nói đỡ cho một tên đăng đồ tử?” Tôi ra vẻ kỳ quái.

“Đại tỷ, hắn là Lương…”

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 10

Đi trên con đường phồn hoa, tôi cảm giác như đang nằm mơ. Nhìn đám người đi qua đi lại trên đường, nghe âm thanh tiểu thương rao hàng, tôi có chút không biết làm sao, nhưng đồng thời cũng thấy mới lạ. Khi ở hiện đại, tôi cơ bản cũng không đi dạo phố, lúc đi học cũng chỉ là hai điểm một đường, từ trường về nhà, từ nhà đến trường, lúc được nghỉ sẽ không ra khỏi phòng, ở nhà không đọc sách thì lên mạng xem phim. Không ngờ, khi đến cổ đại tôi lại có hứng thú đi dạo phố.


“Nương, tiểu thư, chúng ta không về cung sao?” Thanh Nhi đi theo sau tôi hỏi. Vì không ở trong cung, tôi dặn các nàng gọi tôi là tiểu thư, Thanh Nhi vẫn chưa quen lắm. Nghe Thanh Nhi hỏi, Lục Nhi ở một bên lập tức gật đầu.

“Không trở về, thật vất vả mới được xuất cung một chuyến, nếu không đi dạo thì thật có lỗi với bản thân. Lục Nhi, Thanh Nhi, muốn mua gì cứ mua, hôm nay bản tiểu thư mời!” Giải quyết xong chuyện hôn sự của Văn Sắc và Tư Đồ Kiến Nam nên tôi rất thoải mái, tâm tình tốt lắm, vung tay lên, hào phóng hứa hẹn.

“Nhưng mà, người của hoàng thượng vẫn còn theo sau chúng ta mà …” Thanh Nhi do dự, rất muốn đi dạo phố a ~~~ nhưng mà người của hoàng thượng còn đi theo, thật rối rắm a ~~~~ (>_<) ~~~~

“Không sao, dù sao ta tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai. Đây đều là việc nhỏ, yên tâm đi!”

Trấn an hai người Lục Nhi, Thanh Nhi xong, tôi xoay người chuẩn bị đi dạo tiếp, liền cảm giác một người mập mạp đang chạy về phía này, nếu không phải tôi tránh nhanh thì chắc đã bị đánh bay rồi.

“Ai~~~ cái tên này ngươi bị sao vậy? Vội cái gì, vội đi đầu thai sao?” Lục Nhi là người không thể để chủ nhân bị thiệt, lập tức hướng về phía bóng dáng người mập mạp kêu lên. Người nọ giống như có việc gấp, quay đầu lại nhìn nhìn Lục Nhi, miệng rộng cười cười, không quan tâm. Tôi kéo Lục Nhi đang tức giận lại, ý bảo nàng ở bên ngoài không cần gây chuyện, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi dạo.

“Ai nha, má ơi! Mệt chết ta, Tiểu Long Hà, đã tìm được ngươi rồi, thân thích của ngươi cùng với con trai của Văn thừa tướng đang đánh nhau, ngươi mau đi xem một chút đi!” Giọng của tên mập kia thật lớn, tôi nghe được rõ ràng, Văn Thao cùng người khác đánh nhau!

“Cái gì? Vạn Nhân Địch, ngươi nói cái gì vậy? Ai cùng con của Văn thừa tướng đánh nhau?” Chỉ nghe thấy một thanh âm phô trương còn có chút mềm mại vang lên, đây là Tư Đồ Tĩnh sao? Nghe thấy giọng nói có thể biết được người này rất kiêu ngạo, rất dễ gây họa, là người tính tình không an tĩnh nổi.

“Ai nha, chính là Tư Đồ Kiến Nam! Hắn không phải là thân thích của ngươi sao? Hắn cùng con của thừa tướng đánh nhau, ngươi còn không đi nhanh đi!”

“Cái gì? Tư Đồ Kiến Nam và Văn Thao đánh nhau? Ở đâu? Mau dẫn ta đi!” Tiểu Long Hà hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy theo Vạn Nhân Địch.

“Nương nương, ấy, không, là tiểu thư, chúng ta…”

“Đi mau, chúng ta đi theo xem thử!” Tôi chạy chậm theo.

“Ấy ~~~~~ tiểu thư, tiểu thư, người đợi bọn em với! Thanh Nhi, mau đuổi theo!”

“Úi da!” Thật hay, đi quá nhanh, tôi va phải người khác. ”Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý!” Tôi vội vàng giải thích. Vừa ngẩng đầu lên, tôi không khỏi ngây ngẩn, người này thật dễ nhìn! Lúc này, Lục Nhi các nàng đuổi kịp, “Tiểu, hộc, tiểu thư, người không có chuyện gì chứ!” Tôi lấy lại tinh thần. Những cuốn sách hắn ôm theo đã rơi xuống đất. Thấy người hầu của hắn đang nhặt sách bị rơi, tôi cùng Thanh Nhi, Lục Nhi cũng chạy lại hỗ trợ.

“Thật ngại quá, ta…” Đem sách trả lại cho người bị ta va phải lại còn có vẻ ngoài rất xinh đẹp kia, tôi ngại ngùng mở miệng.

“Không sao, vị tiểu thư này vội vàng như vậy, là có việc gấp sao?” Đối phương rất có thiện ý giúp ta giải vây. Nhưng mà, hắn vừa nói tới thì ta mới sực nhớ ra, Tiểu Long Hà bọn họ…đáng chết, chỉ lo háo sắc, người cũng đã mất dấu!

“Lục Nhi, ngươi có thấy Vạn, người mập mạp kia chạy theo hướng nào không?” Tôi hỏi Lục Nhi.

“Thì ra tiểu thư muốn tìm người mập mạp kia, ta thấy hắn chạy theo hướng nam.” Người bị tôi đụng vào cũng không tức giận, vẫn cười rất ôn nhu, một đôi mắt hoa đào chớp chớp.

“Cám ơn ngươi.” Tôi vừa cảm thán quả nhiên là yêu nghiệt, vừa mang theo Lục Nhi các nàng đuổi theo bọn người Vạn Nhân Địch.

Người nọ đứng tại chỗ nhìn theo cho tới khi bóng dáng của Mị Nhi biến mất mới mang theo người của mình rời đi: “Đi thôi!”

“Công tử, người có cần . . . “

“Không cần…” Công tử yêu nghiệt nào đó cười thật rực rỡ.
 
---------------------------------- ta là dải phân cách cho đoạn nam chủ thần bí xuất hiện ----------------------------

“Hộc, hộc … bọn họ còn muốn chạy bao lâu vậy?” Xem ra là do đã lâu không vận động, thể lực của tôi không theo kịp. Nhớ năm đó, ta say xe, choáng váng lợi hại, nên dù là đi đâu cũng dựa vào đôi chân, không giống như hiện tại, mới đi không bao lâu đã mệt đến mức thở hổn hển.

“Vị tiểu thư này, chạy nhanh như thế là vội đi đâu vậy?” Tôi chạy rất mệt, vừa dừng lại định nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng nói ngả ngớn. Vừa ngẩng đầu, liền thấy một tên phú gia tử đệ ăn chơi trác táng ghé sát mặt tới, theo sau là một đoàn người hầu. Người này bộ dáng cũng không tệ, tiếc là có dáng vẻ rất đáng khinh, quả thật là đáng tiếc cho cái túi da đẹp như vậy.

túi da là ý chỉ vẻ bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong chả ra gì

Tôi liếc hắn một cái, cũng không đáp lời. Tôi cũng không sợ hắn làm gì được tôi, theo sau tôi còn có vài hộ vệ kìa, là do tôi chướng mắt bọn họ nên để cho họ âm thầm bảo hộ. Người này nếu dám làm gì thì chắc chắn sẽ bị thu thập. Tôi mang theo bọn Lục Nhi muốn đi vòng qua người nọ, kết quả lại bị ngăn lại.

“To gan, ngươi có biết thân phận của tiểu thư nhà ta là gì không, ngươi dám làm càn à?” Lục Nhi cười lạnh, tức giận nói.

“Đi đi, đi sang một bên, không phải chuyện của ngươi.” Người nọ đẩy Lục Nhi đang che chở phía trước tôi ra, tiến lại gần: ”Vị tiểu thư này, hạ nhân của ngươi vô lễ với ta, ngươi nói làm sao đây?” Nói xong thì đưa tay lên muốn sờ mặt ta. Ta ba một tiếng, gạt tay hắn ra, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng:”Dừng tay!”

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 9


“Cái gì?! Ngươi nói cái gì, ngươii lặp lại lần nữa!”, Chu Doãn mở to hai mắt, không dám tin nhìn tôi.

“Ta nói, ta muốn xuất cung! Biểu ca, vẻ mặt ngươi như vậy là sao? Chuyện ta muốn xuất cung khó tin đến vậy sao?”


“Mị nhi, sao ngươi có thể muốn xuất cung!”



”Thế nào? Chẳng phải ngươi cứ hai, ba ngày lại chạy ra ngoài đó sao, ta muốn ra ngoài một chút cũng không được à?” Tôi giả vờ tức giận, quay lưng đi, làm như không thấy hắn lắc đầu.


“Mị nhi, hai chuyện này đâu có giống nhau, ta là hoàng thượng, ngươi là quý phi! Chính là không thể tùy tiện xuất cung. Hơn nữa mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý!” Chu Doãn nhìn bóng dáng của Mị nhi, không khỏi cảm thấy đau đầu.


“Biểu ca, không để bác biết là được rồi! Hơn nữa, từ sau khi tiến cung, ta chưa từng được ra ngoài lần nào. Lần này cũng chỉ muốn gặp cha và Văn Sắc, Văn Thao một lần thôi mà. Biểu ca, đến một chút yêu cầu như vậy thôi mà ngươi cũng không thể đồng ý sao?” Tôi kéo lấy tay áo của hắn lắc qua lắc lại.


“Thật là chỉ đi gặp bọn họ?” Chu Doãn cúi đầu, vẻ mặt đau khổ xác nhận.



“Thật đó! Ta cam đoan!” Thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, tôi vội vàng hứa hẹn. Mặc kệ ra sao thì cứ hứa hẹn trước đã, về phần có phải chỉ gặp cha hay không lúc đó nói sau! Trừ khi ngươi ở bên cạnh giám sát, nếu không ta muốn đi đâu còn không phải là do ta nói sao!




Phủ Thừa tướng


“Mị nhi, sao con lại xuất cung? Có chuyện gì có thể cho Lục nhi đưa tin, cha sẽ tiến cung tìm con! Sao con lại lỗ mãng xuất cung như vậy? Hoàng thượng…” Thấy Văn Mị Nhi xuất cung đến phủ thừa tướng, Văn Chương không khỏi kinh ngạc nói.


“Cha, không sao đâu, con đã xin hoàng thượng rồi mới xuất cung, người yên tâm đi. Con đến vì hôn sự của Văn Sắc, nghe nói Tư Đồ đại tướng quân đến phủ cầu hôn?”


“Ừ, có tới” Nghe tôi nói, tay bưng trà của ông dừng một chút, sau đó uống một ngụm rồi mới trả lời.


“Vậy người đồng ý sao?” Nghe cha khẳng định, lòng ta lập tức căng thẳng.


“Cha không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý. Đứa nhỏ Tư Đồ Kiến Nam kia ta biết, là hài tử tốt, văn võ song toàn, rất xứng với Văn Sắc. Tư Đồ gia cũng cùng tướng phủ ta môn đăng hậu đối. Nhưng là, ta với Tư Đồ Thanh Vân kia có chút không hợp. Còn có Thao nhi, nó đối với Tư Đồ Kiến Nam kia có chút oán khi, nói sao cũng không đồng ý Văn Sắc gả cho hắn. Nó còn nói đã tìm cho Văn Sắc một mối hôn nhân tốt, là Lương Quân Trác, con của Tề Quốc Hầu. Ta nghĩ Tề Quốc Hầu cũng là nhà công hầu, Văn Sắc gả qua cũng tốt. Lương gia cũng đã đưa thư cầu hôn tới rồi, ta còn chưa hồi đáp.” Văn Chương cũng thật u sầu. Hắn cũng thích Tư Đồ Kiến Nam , nhưng lại không hợp Tư Đồ Thanh Vân, đem Văn Sắc gả vào Tư Đồ phủ thì có chút không cam lòng. Tề Quốc Hầu cũng tốt, gia thế so với tướng quân phủ tốt hơn, nhưng Lương Quân Trác này danh tiếng không tốt lắm, đem nữ nhi gả cho một người ăn chơi như vậy, hắn cũng không làm được, vì vậy nên kéo dài tới bây giờ còn chưa quyết định.


“Cha, việc hôn nhân với Lương gia không thể kết!” Vừa nghe cha còn chưa đáp ứng thỉnh cầu kết thân của Tề Quốc Hầu, tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói những lời luôn nghẹn trong lòng.


“Vì sao?” Văn Chương rất kỳ quái vì sao đại nữ nhi lại quả quyết như vậy, có phải là Tề quốc hầu có gì không thích hợp? Hay là hoàng thượng có ý gì? Nghĩ đến đó, Văn Chương kinh ngạc, vội hỏi.


“Cha, người có biết Tề quốc hầu vốn là muốn cùng nhà ai kết thân không?” Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại.


“Biết, vốn là muốn kết thân với Tư Đồ gia, cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại lui. Việc này cũng không có gì, nói không chừng là nữ nhi của Tư Đồ gia có tật xấu nên Lương gia mới từ hôn! Chẳng lẽ việc này còn có chuyện gì khác?” Thấy cha tỏ vẻ ‘nữ nhi Tư Đồ gia sao mà được như nữ nhi nhà ta, tôi không khỏi buồn cười.


“Cha, phiên vương cùng đại thần trong triều kết giao là tối kỵ, hoàng thượng sẽ không cho phép! Huống hồ, hoàng thượng muốn tước phiên, người cũng không phải không biết. Gả Văn Sắc vào đó chẳng phải là đẩy muội ấy vào trong hố lửa sao…” Tôi chậm rãi phân tích cho cha lợi hại của chuyện này, hi vọng cha quên đi ý nghĩ đem Văn Sắc gả vào đó.


“Hừ! Hoàng thượng không hiểu được lợi hại của việc tước phiên, phiên kia hắn nói tước là tước được sao? Phiên vương người nào cũng đều cầm trọng binh trong tay, một người không tốt là sẽ đả động đến những người khác. Một xú tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như hắn làm sao có thể đấu cùng phiên vương đây! Càng nói càng thấy tức, Tư Đồ Thanh Vân kia lại cùng ta đối nghịch, nói tước phiên thì sao, cùng lắm thì đánh! Hừ! Võ tướng đúng là võ tướng, chỉ biết sính cái dũng của thất phu! Nếu thật sự phải đánh, thắng hay không còn chưa nói, vẫn cần bạc, quốc khố không chống đỡ được! Đến lúc đó, dân chúng sẽ phải lầm than. Quốc gia vừa mới ổn định, đây là thời điểm nghỉ ngơi lấy sức, sao có thể gây chiến?” Văn Chương càng nói càng thấy giận. Vậy tôi mới biết, thì ra ông không chịu đồng ý tước phiên còn có nguyên nhân như vậy.


“Cha, xin người bớt giận! Nào, uống chén trà, hạ hỏa! Chúng ta không nói chuyện này, nói tới hôn sự của muội muội đi. Dù không có nguyên nhân này, muội ấy cũng không thể gả cho Lương Quân Trác!” Thấy cha càng nói càng tức, ta vội rót chén trà cho ông, thuận tiện nói sang chuyện khác. ”Lương Quân Trác kia cật hát phiêu đổ (*), mặc dù chưa tới mức không chuyện ác nào không làm nhưng lại là người ăn chơi trác táng. Văn Sắc tính tình ôn nhu, gả sang đó còn không bị Lương Quân Trác bắt nạt sao!”

(*) cật hát phiêu đổ: ăn chơi, nghiện ngập, gái gú, cờ bạc

“Hắn dám! Nữ nhi của Văn Chương ta ai dám bắt nạt!” Thấy cha lập tức nổi giận, dựng râu trừng mắt, hoàn toàn là bộ dáng bao che cho con, tôi không khỏi buồn cười. Lắc đầu, tôi vuốt vuốt để ông nguôi giận.


“Gả đến nhà người ta thì đã xa chúng ta rồi. Hơn nữa, người ta là phiên vương, còn phải trở lại đất phong. Lúc đó, trời cao thừa tướng ở xa, người quản làm sao được. Lại nói đến Văn Sắc, con không tin người không nhìn ra, người nó thích chính là Tư Đồ Kiếm Nam. Tuy rằng Văn Sắc tính tình ôn nhu, nhưng thực ra bên trong rất kiên cường. Nếu lấy một người không tốt, nàng suy nghĩ nông can thì biết làm sao!” Khi xem phim, tôi cảm thấy Văn Sắc là một người con gái bề ngoài ôn nhu, bên trong kiên cường. Ngày thường không biểu hiện ra, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nàng rất có chủ ý, so với Tư Đồ Tĩnh chỉ biết hồ nháo thì tốt hơn nhiều!


“Việc này…” Văn Chương nói không lên lời, đại nữ nhi nói rất đúng. Tính Văn Sắc như thế nào, nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, hắn sao lại không biết. Ai! Thôi thôi! Nữ nhân đều là nợ mà! ”Còn Văn Thao …”


“Văn Thao giao cho con đi!” Tôi tiếp lời nói.


“Được rồi, đứa nhỏ Văn Thao này từ nhỏ chỉ nghe lời con nói. Con khuyên nhủ hắn đi, nói hắn đừng theo Lương Quân Trác hồ nháo nữa. Cha đi trả lời cho Lương gia, còn phải nói Tư Đồ gia tới cầu hôn!” Nói xong, Văn Chương lập tức đi tới thư phòng.



Nhìn bóng dáng cha có chút mất mát, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là một phụ thân tốt!

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 9 + 10

Chương 9: Sinh kế (1)

Từ chỗ lão phu nhân về Tường Vi viện bình thường chỉ tốn có một khắc, nhưng hôm nay đoạn đường này khiến cho Phương ma ma cảm thấy mỗi một bước đều thật khó khăn.

*một khắc = 15 phút

Trở về Tường Vi viện, Ngọc Hi cho tất cả đều lui xuống, chỉ giữ lại một mình Phương ma ma trong phòng.

Phương ma ma nắm lấy tay của Ngọc Hi, khóc nói: "Cô nương, lão nô đi rồi người biết phải làm sao?" Chồng nàng mất sớm, cũng không có con cái, thân thích trong Ninh gia bây giờ không biết đang ở đâu. Rời khỏi phủ Quốc công, rời xa cô nương, nàng cũng không biết mình còn có thể làm được gì. Đối với tương lai, Phương ma ma không chỉ thấy sợ hãi mà còn là hoang mang.

Vừa rồi trên đường đi Ngọc Hi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cứ như thế mà thả ra ngoài thì cuộc sống sau này của Phương ma ma sẽ rất vất vả. Con người sợ nhất là không biết làm gì, tinh thần cũng theo đó mà trống rỗng. Vì vậy Ngọc Hi định sẽ tìm việc cho Phương ma ma làm. Con người ta khi đã có việc làm thì cuộc sống hàng ngày sẽ tốt hơn rất nhiều, giống như kiếp trước nàng sống mỗi ngày đều gian nan, nhưng nhờ có việc thêu thùa mà thời gian trôi đi cũng tương đối nhanh. Ngọc Hi nắm chặt tay Phương ma ma, nói: "Ma ma, tổ mẫu muốn thả ngươi ra ngoài có lẽ đối với chúng ta là chuyện tốt."

Phương ma ma đờ đẫn: "Cô nương, ngươi nói sao? Ngươi nói ta ra ngoài là chuyện tốt?"

Ngọc Hi nhẹ giọng nói: "Ma ma cũng biết ta đang túng quẫn, nếu ngươi ở bên ngoài có thể mở cửa hàng kiếm tiền, ta có thể dư dả, cuộc sống trong phủ cũng sẽ tốt hơn."

Phương ma ma không biết nói làm sao: "Cô nương, chưa nói tới chuyện chúng ta không có tiền vốn đề mở cửa hàng, cho dù gom được tiền, ta cũng đâu biết làm cái gì?" Cái gì nàng cũng không hiểu, nếu mở cửa hàng chắc chắn sẽ lỗ vốn.

Ngọc Hi nói ra tính toán của mình: "Ma ma không nhớ à, chẳng phải ngươi biết làm bánh bao với sủi cảo đó sao? Mở tiệm bánh bao nhất định sẽ kiếm được tiền." Tuy rằng mở tiệm bánh bao kiếm tiền có hơi khổ cực, nhưng vừa lúc phù hợp với Phương ma ma, có việc làm rồi thì đầu óc sẽ không nghĩ lung tung.

Phương ma ma cười khổ: "Cô nương à, kiếm tiền đâu phải chuyện đơn giản như vậy."

Ngọc Hi lại nói: "Phương ma ma, bánh bao với sủi cảo ngươi làm ăn ngon như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được tiền, ma ma, ta tin tưởng ngươi." Dừng một chút, Ngọc Hi nói thêm: "Ma ma, ngươi ở bên ngoài kiếm tiền, sau này ta có thêm thu nhập rồi sẽ không cần vì chuyện khen thưởng hạ nhân mà u sầu nữa."

Phương ma ma rõ ràng đã bị câu sau của Ngọc Hi lay đông: "Nhưng mà lỡ như lỗ vốn thì sao?" Phải ra ngoài là chuyện đã rồi, nếu có thể vừa có việc làm vừa giúp được cô nương thì đúng là nhất cử lưỡng tiện, chỉ là nàng lo lắng sẽ lỗ vốn.

Ngọc Hi cười cười nói: "Chúng ta chỉ mở tiệm bánh bao, không dùng hết bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ta tin tưởng tay nghề của ma ma. Ma ma à, ngươi cũng nên tin tưởng chính mình."

Phương ma ma tin tưởng tay nghề của chính mình nhưng lại không có lòng tin với tài buôn bán, đó là việc nàng dốt đặc cán mai. Nhưng nàng cũng biết, phương pháp mà Ngọc Hi nói với nàng chính là cái tốt nhất rồi.



Lão phu nhân chờ Ngọc Hi đi rồi mới hỏi La ma ma: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lời La ma ma nói đến Ngọc Hi còn không tin thì sao qua mắt được lão phu nhân.

La ma ma nhẹ giọng nói: "Tra ra rồi, vật bẩn kia là do Tiêu bà tử bên cạnh Dung di nương đưa cho. Còn về nguyên do vì sao Dung di nương phải hại Tứ cô nương thì Mặc Vân cũng không biết."

Bàn tay chuyển Phật châu của lão phu nhân không hề ngừng lại, tuy rằng không có chứng cứ nhưng chủ mưu sai khiến đằng sau là Dung di nương thì không thể nghi ngờ: "Nha đầu kia có nhược điểm gì bị Dung thị nắm được?" Nếu chỉ là vì tiền tài thì nha đầu kia sẽ không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, một khi chuyện mưu hại chủ tử bị phát hiện, không chỉ chính mình mà cả nhà đều sẽ chết không có chỗ chôn.

La ma ma nhỏ giọng nói: "Mặc Vân cùng với con trai của Tiết quản gia có qua lại." Cái gọi là qua lại thực chất chính là tư tình. Nha hoàn đều là vật sở hữu của chủ nhân, không có sự cho phép của chủ mà đã cùng người khác qua lại trao nhận riêng tư, mà Mặc Vân còn là nha hoàn bên cạnh một cô nương chưa chồng, chuyện này lại càng nghiêm trọng. Bôi nhọ thanh danh của cô nương, chết cũng đáng.

Lão phu nhân ngừng chuyển Phật châu, nói: "Bán tới quặng mỏ đi." Trao nhận riêng tư, mưu hại chủ tử, nếu trực tiếp đánh chết thì tiện nghi cho nha đầu đó quá rồi.

La ma ma mặt không đổi sắc đáp lời, đợi nửa ngày không thấy lão phu nhân lên tiếng mới cẩn thận hỏi han: "Lão phu nhân, đứa con trai nhà Tiết Minh xử trí thế nào?"

Lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Đưa tới thôn trang hết đi." Lão nương của Tiết quản gia là nhũ mẫu của lão phu nhân, lão phu nhân đối đãi với hắn luôn luôn thân thiết, cho nên hắn mới lấy được chức vị béo bở này. Nhưng cho dù có thân hơn nữa thì phá vỡ quy củ vẫn phải phạt nặng.

Thu thị biết lão phu nhân phạt nặng Tiết quản gia thì rất kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì?" Tiết quản gia là tâm phúc của lão phu nhân, nếu không phải là phạm tội lớn thì lão phu nhân không thể nào đuổi cả nhà tới thôn trang được.

Lý ma ma lắc đầu: "Mới sáng sớm Tứ cô nương đã đưa Mặc Vân qua chỗ lão phu nhân, ta nghĩ có lẽ Tiết gia có liên quan tới chuyện này."

Thu thị nghĩ không ra: "Cho dù Mặc Vân làm sai chuyện gì thì cũng có liên quan gì tới người nhà Tiết Minh đâu!"

Đang buồn bực, Liễu Ngân vẻ mặt tươi cười đi vào, nói: "Phu nhân, Dung di nương bị cấm túc rồi!"

Thu thị càng phát giác ra chuyện này có điều kỳ quặc. Dĩ nhiên là chuyện này cùng đứa bé Ngọc Hi kia không thoát khỏi liên can: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?"

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Vừa nhắc tới Ngọc Hi thì đã nghe nha hoàn bên ngoài thông báo Tứ cô nương tới.

Mặc dù Ngọc Hi đã thuyết phục Phương ma ma nhưng các nàng đối với việc buôn bán dốt đặc cán mai, Ngọc Hi liền nghĩ Thu thị quen chủ trì việc nhà hẳn là sẽ quen thuộc với những việc này, cho nên mới tới đây lấy kinh nghiệm.

Thu thị vừa thấy Ngọc Hi liền vội hỏi: "Ngọc Hi, vì sao vừa sáng sớm ngươi lại trói Mặc Vân đưa tới thượng phòng?"

Ngọc Hi để Thu thị cho nha hoàn bên cạnh lui xuống hết mới kể đầu đuôi mọi chuyện: "Bá mẫu cũng biết tính khí của ta, cho dù Mặc Vân làm không tốt thì ta cùng lắm chỉ quở trách vài câu, nhưng cũng không thể vì ta quở trách vài câu mà lại hạ độc thủ với ta chứ? Vậy thì thật không thể nói nổi!"

Thu thị liền hiểu tại sao lão phu nhân lại giam lỏng Dung di nương, hoá ra là nguyên nhân này: "Đồ độc phụ." Không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, một đứa trẻ bốn tuổi như Ngọc Hi mà cũng không tha.

Ngọc Hi tán đồng, Dung di nương quả thật là một độc phụ, nhưng mà nếu muốn thu dọn độc phụ này thì tạm thời vẫn chưa thể.

Thu thị đoán Dung di nương hạ độc thủ với Ngọc Hi đại khái cũng là vì trả thù Ninh thị, nàng không dám nói nguyên nhân cho Ngọc Hi, chỉ ôn nhu nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì vậy?"

Ngọc Hi nói lại chuyện muốn mở cửa hàng bên ngoài cho Phương ma ma.

Thu thị trầm mặc một chút, nói: "Ngọc Hi, mở cửa hàng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu."

Ngọc Hi vội vàng nói: "Bá mẫu, ta biết mở cửa hàng không hề đơn giản. Ta cũng không trông chờ kiếm tiền từ cửa hàng đó, ta chỉ muốn tìm chút chuyện cho Phương ma ma làm. Bá mẫu, người của Ninh gia đều không còn, Phương ma ma ở ngoài không thân không thích, bây giờ thả nàng ra thì nàng còn có thể đi đâu? Nhưng đó cũng là chuyện nhỏ, ta sợ nhất là Phương ma ma sau khi ra ngoài rồi nghĩ ngợi lung tung rồi sinh bệnh." Dừng một chút, Ngọc Hi lại tiếp tục nói: "Bá mẫu, mở cửa hàng là để cho ma ma có việc làm, như vậy sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."

Thu thị hỏi: "Đây là ý của ngươi hay là ý của Phương ma ma?" Nếu là ý của Ngọc Hi, vậy thì đứa bé này cũng quá có lòng rồi.

Ngọc Hi nói: "Là ý của ta, sau khi nghe ta khuyên thì Phương ma ma cũng đồng ý rồi. Bá mẫu, ta cùng Phương ma ma đối với chuyện mở cửa hàng đều dốt đặc cán mai, nên mới sang nhờ bá mẫu chỉ điểm một chút."

Thu thị nghe xong lời này thì cảm thấy thú vị, cười nói: "Chuyện cần xem xét khi mở cửa hàng rất nhiều, ví dụ như mở ở đoạn đường nào, quy mô cỡ nào, còn phải xem xem gần đó có cửa hàng nào cùng một dạng nghề với ngươi hay không ,..."

Ngọc Hi sau khi nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Bá mẫu, cửa hàng không cần quá lớn. Hơn nữa phía tây và phía đông tiền thuê quá cao, cũng không ổn."

Thu thị ngược lại nở nụ cười: "Không ngờ Ngọc Hi còn biết nhiều như vậy. Ngươi suy xét rất đúng, vỉa hè cùng ngã tư đường phía tây và phía đông giá rất cao, tiền thuê một năm tối thiểu là một ngàn lượng, tiệm bánh bao chắc chắn là không thể mở ở đó rồi."Nếu mở tiệm ở đó, tiền kiếm được cũng không đủ bù cho tiền thuê.

Ngọc Hi nói: "Vậy bá mẫu thấy mở ở đâu thì thích hợp?"

Thu thị suy nghĩ một chút, nói: "Phía nam là khu bình dân, dân ở đó tuy không phú quý như ở phía đông và phía tây nhưng trong tay vẫn dư dả. Chỉ cần bánh bao ngon thì không lo không bán được. Ta cảm thấy các ngươi có thể mở tiệm ở phía nam." Mở cửa hàng nhỏ, tiền thuê cũng ít, cho dù bán không được cũng sẽ không bị lỗ quá nhiều. Nếu buôn bán được, thanh danh tích luỹ, đến lúc đó khuếch đại quy mô cũng không muộn.



===================================================

Chương 10: Sinh kế (2)

Ngọc Hi hỏi rất nhiều vấn đề, Thu thị buồn cười trả lời từng thứ một. Cho dù là ai nếu như cùng một đứa bé bốn tuổi chững chạc đàng hoàng bàn chuyện làm ăn thì đều cảm thấy thú vị cả.

Tất cả vấn đề có khả năng xảy ra Ngọc Hi đều hỏi hết.

Thu thị cười nói: "Chuyện cửa hàng ngươi cũng đừng sốt ruột, bây giờ ta cho người đi hỏi thăm giúp ngươi một chút, sẽ sớm có tin tức thôi." Nếu tìm ở phía đông hoặc phía tây thì tương đối khó, nhưng nếu là phía nam thì tìm một vị trí tương đối dễ.

Ngọc Hi có chút ngại ngùng: "Sau này còn phải phiền bá mẫu nhiều." Nàng biết mình vừa có chuyện lập tức tìm Thu thị là không đúng, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngoại trừ Thu thị nàng không biết tìm ai nữa. Trước mắt người nàng có thể dựa dẫm chỉ có Thu thị, chờ tương lai nàng có năng lực rồi sẽ lại báo đáp.

Thu thị cười xoa đầu nàng một chút, nói: "Hài tử ngốc này, khách khí với bá mẫu làm gì. Sau này có chuyện gì cứ nói với bá mẫu."

Lý ma ma chờ Ngọc Hi đi rồi, nói: "Không ngờ ta chỉ rời phủ có hai tháng mà Tứ cô nương đã thay đổi đến vậy rồi." Trước đây khi gặp chuyện, Tứ cô nương không trốn tránh thì cũng chỉ có khóc, không ngờ bây giờ lại biết nghĩ cách giải quyết vấn đề, so với trước đây thì cứ như biến thành một người khác vậy.

Thu thị rất vui mừng trước sự thay đổi đó của Ngọc Hi, trước đây coi sóc Ngọc Hi là do báo đáp Ninh thị ân nhân cứu mạng của con trai, nhưng bây giờ nàng chân tâm thật ý thích đứa bé này. Có thể suy xét chu đáo cho người bên cạnh như vậy, thật sự là một đứa nhỏ có lòng.

Lý ma ma cười nói: "Nói mới nhớ, Tứ cô nương dù sao cũng vẫn là trẻ con. Hỏi nhiều vấn đề như vậy nhưng lại quên hỏi về chi phí để mở cửa hàng."

Thu thị cười nói: "Người cũng không nhìn xem nha đầu kia mới mấy tuổi? Có thể nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy là đã tốt lắm rồi. Ngọc Hi gặp đại nạn lần này là do ta dẫn tới. Ngươi bảo Hướng Dương tới phố Nguyên xem thử, nếu có vị trí nào thích hợp thì định giá cả đi." Hướng Dương là con trai một của Lý ma ma, bây giờ đang giúp Thu thị quản lý tiệm tơ lụa.

Lý ma ma nghe lời này lập tức nói: "Phu nhân, Tứ cô nương chỉ mới bốn tuổi mà Dung di nương cũng có thể hạ độc thủ, vậy thì còn cái gì mà ả ta không dám làm. Chúng ta vẫn nên phòng bị nhiều hơn."

Thu thị gật đầu.



Ngọc Hi dĩ nhiên biết mở cửa hàng cần tiền, nhưng nàng không nói với Thu thị là vì không có ý định mượn tiền của Thu thị. Kinh nghiệm cả đời trước cho Ngọc Hi biết rằng, nếu có thể tự mình giải quyết thì nên tự mình làm, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. "Ma ma, lấy hết trang sức nương để lại ra cho ta xem một chút." Những thứ điền sản cửa hàng nhà cửa đều đã bán hết rồi, những thứ Ninh thị để lại cho nàng chỉ còn có mấy thứ đồ trang sức, đều là thứ mà bà đã từng sử dụng. Những trang sức khác lúc đó đều bị bán đi, cũng may Ninh thị còn giữ lại một vài món để dùng, nếu không thì bây giờ chẳng còn gì cả.

Phương ma ma không bằng lòng: "Cô nương, mấy trang sức này là phu nhân để lại để cho người làm đồ cưới, không thể sử dụng."
Ngọc Hi bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết bao giờ mới cưới, giờ nói chuyện đó làm gì. Hơn nữa, chờ chúng ta kiếm được tiền rồi lại đi làm thêm càng nhiều trang sức đẹp hơn nữa, nương dưới suối vàng nhìn thấy cũng vui mừng." Trang sức mỗi năm đều có mẫu mới, mấy trang sức này đều đã lỗi thời từ lâu. Dựa theo cách nói của Ngọc Hi, thay vì phí tiền công sửa lại thì chi bằng trực tiếp mua mới.

Phương ma ma không lay chuyển được Ngọc Hi nên đành lấy hộp trang sức ra.

Thấy Ngọc Hi nhìn chòng chọc một món trang sức vàng ròng khảm hồng bảo thạch không chớp mắt, Phương ma ma giải thích: "Đây là quà gặp mặt trước đây lão phu nhân tặng cho phu nhân lúc vào cửa." Trang sức mà lão phu nhân tặng không có cái nào không tinh xảo không quý giá.

Ngọc Hi xem hết trang sức trong hộp nhỏ thì cả người đều không thoải mái, kiếp trước nàng thấy chỉ là một hộp nhỏ có vài món trang sức cài đầu bằng vàng, dĩ nhiên mấy vật đó đều bị người khác đổi. Về phần là ai, không cần nói cũng biết, khẳng định là ma ma quản lý Tường Vi viện sau này. Cũng bởi vì chuyện này, Ngọc Hi liền quyết định mấy vật này về sau đều sẽ do tự nàng bảo quản.

Phương ma ma không biết suy nghĩ của Ngọc Hi, cho là nàng nhìn vật nhớ người, trong lòng lập tức mềm đi: "Cô nương, chỉ cần ngươi sống tốt, phu nhân ở dưới cửu tuyền cũng vui mừng. Nhưng cô nương cũng đừng lấy ra quá nhiều, một hai cái là đủ rồi."

Ngọc Hi không hề do dự, trực tiếp chọn mấy món kim sức có trọng lượng: "Lấy mấy cái này mang đến hiệu cầm đồ là đã đủ mở cửa hàng rồi."

Phương ma ma nhìn thấy mà hãi hùng, vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta chỉ mở một cửa tiệm nhỏ, đâu cần dùng nhiều tiền như vậy. Lấy một cái vòng vàng là đủ rồi."

Ngọc Hi lắc đầu: "Tiền dư dả làm việc cũng tiện hơn." Dừng một chút, Ngọc Hi còn nói thêm: "Ma ma, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không đem đi cầm cố nữa." Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.


Lúc chạng vạng tối, Hồng San nói với Ngọc Hi: "Cô nương, Quốc công gia hồi phủ biết Dung di nương bị cấm túc liền đi tới thượng phòng."

Ngọc Hi vẫn luôn bận rộn với chuyện của Phương ma ma, quên luôn việc giới thiệu Hồng San với mọi người, người chủ nhân như nàng cũng thật là thất trách: "Hồng San tỷ tỷ, tới chỗ ta khiến ngươi chịu uỷ khuất rồi." Tổ mẫu của Hồng San là nha hoàn tâm phúc của lão phu nhân, tuy rằng đã qua đời nhưng luôn khiến lão phu nhân nhớ nhung, cha của Hồng San bây giờ lại còn là tam quản gia của Quốc Công phủ, mẹ là quản sự của thô sử (người chuyên làm việc nặng) phòng ở nội viện, bối cảnh tương đối mạnh mẽ. Ngọc Hi biết, bởi vì nàng không được lão phu nhân của cha ruột yêu thương nên chỉ cần là hạn nhân có bối cảnh tốt đều không chịu tới hầu hạ nàng. Vì thế mà nha hoàn bên cạnh nàng không phải là mua từ ngoài vào thì cũng là từ thôn trang chọn tới.

Hồng San khẽ cười nói: "Cô nương nói gì vậy? Có thể hầu hạ cô nương là phúc phận của ta." Đối với nha hoàn, làm tốt bổn phận của mình là quan trọng nhất.

Có được một đại nha hoàn có bối cảnh có năng lực dĩ nhiên là việc vui, nhưng Ngọc Hi vẫn không đoán được ý của lão phu nhân. Kiếp trước lão phu nhân luôn lãnh đạm với nàng, bây giờ thái độ đột nhiên chuyển biến khiến nàng rất lo lắng. Ngọc Hi gạt bỏ những ý nghĩ lung tung lộn xộn đi, hỏi: "Tổ mẫu giải bỏ lệnh cấm túc của Dung di nương sao?"

Hồng San lắc đầu nói: "Không có."
Ngọc Hi cũng không thất vọng với việc Dung di nương không bị nghiêm trị, nếu như Dung di nương dễ bị mưu tính như vậy thì Đại bá mẫu cũng không cần phải đấu với nàng ta hơn mười năm mà vẫn ở thế hạ phong.

Lão phu nhân hành động rất nhanh, Ngọc Hi vốn cho là ít nhất cũng phải ba tới năm ngày ma ma quản sự khác mới tới, không ngờ buổi chiều ngày hôm sau đã tới một Thân bà tử.

Thân bà tử rất cao, cũng rất gầy, khuôn mặt dài, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo. Tuy rằng bà ta cung kính với nàng nhưng Ngọc Hi lại không thích, nguyên nhân rất đơn giản, chẳng ai thích một người tới để giám sát mình cả.

Công việc cần giao chỉ cần nói trong một buổi sáng. Ngay lúc Ngọc Hi muốn tới chỗ lão phu nhân năn nỉ cho Phương ma ma ở lại thêm mấy ngày, Thu thị lại nói rằng đã tìm được cửa hàng thích hợp cho nàng rồi.

Ngọc Hi hơi ngạc nhiên: "Sao mà nhanh vậy?" Cư trú ở phía nam đều là dân thường, phủ Quốc Công muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở đó không khó, nhưng với tốc độ một ngày thế này thì quá nhanh rồi.

Thu thị cười nói: "Cũng trùng hợp ở phố Nguyên có một cửa hàng nhỏ rất phù hợp với yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi thấy được thì ngày mai liền lập khế ước."

Ngọc Hi suy nghĩ một chút, nói: "Bá mẫu, tay nghề của Phương ma ma thì không cần lo lắng, nhưng mà nàng không hiểu nhiều chuyện ở bên ngoài, sau này còn nhiều việc cần phiền tới Hướng quản sự."

Thu thị cảm thấy Ngọc Hi suy nghĩ rất chu đáo, cười gật đầu nói: "Này có gì khó, sau này chỉ cần trực tiếp tìm Hướng quản sự là được."

Nói xong chuyện cửa hàng, Ngọc Hi lại hỏi: "Bá mẫu, trước đây Thân ma ma làm gì?"

Thu thị cũng tương đối rõ chuyện của bên lão phu nhân: "Thân bà tử trước đây là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, về sau không biết vì sao mà lão phu nhân lại đưa nàng tới thôn trang."

Ngọc Hi dường như suy tư: "Bá mẫu, ngày mai ta muốn đi xem cửa hàng với Phương ma ma, ngươi xem có được không?"

Thu thị cũng nhận ra Ngọc Hi rất để ý chuyện này: "Được, ngày mai ta cho người dẫn ngươi đi xem." Thu thị có thể sảng khoái đồng ý như vậy cũng là do Ngọc Hi năm nay mới bốn tuổi, vẫn chưa tới tuổi cần chú ý nam nữ.

Thân ma ma biết hôm sau Ngọc Hi muốn đi phố Nguyên xem cửa hàng, nói: "Cô nương, người là cô nương của Quốc Công phủ, mấy chuyện vụn vặt này không cần phải phí sức."

Ngọc Hi ôn tồn nói: "Tiệm bánh bao này có liên quan tới sinh kế sau này của Phương ma ma, ta nhất định phải tự mình di xem mới yên tâm/"

Thân ma ma thấy Ngọc Hi đã quyết, hỏi: "Chuyện này lão phu nhân có biết không?"

Ngọc Hi sững sờ, lắc đầu nói: "Vẫn chưa nói với tổ mẫu, nhưng mà bá mẫu đã đồng ý rồi." Lão phu nhân đối với chuyện của nàng vẫn luôn không nghe không hỏi, cho nên nàng không có khái niệm báo cáo mọi sự với lão phu nhân.

Trong lòng Thân ma ma lộp bộp, nói: "Cô nương, ngày mai ra ngoài ta cũng đi cùng!" Bà nhìn ra được Ngọc Hi tuy tuổi nhỏ nhưng lại rất có chủ ý, cho nên không muốn nghịch ý của Ngọc Hi, nếu không, một khi Ngọc Hi đã sinh ra bài xích với bà thì việc lão phu nhân cho bà tới viện này cũng vô ích.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Để lần sau đi!" Lần này không chỉ đi xem cửa hàng mà còn phải đi cầm trang sức, chuyện này Ngọc Hi không thể cho Thân ma ma biết được.



Ngày hôm sau, Ngọc Hi đi tới tiệm cầm đồ trước, mấy kim sức đó cầm được sáu trăm lượng bạc. Ngọc Hi sờ mấy tấm ngân phiếu, trong lòng nặng nề.

Đến Nguyên phố, Hướng Dương dẫn nàng vào xem cửa hàng. Cửa hàng rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa tịnh phòng của Ngọc Hi, nhưng mà ở phía sau nối liền với một gian nhà. Trong sân có hai gian chính phòng và hai gian nhà kho, còn có một phòng bếp.

Phương ma ma thấy sân trong thì rất cao hứng: "Cô nương, phía trước bán bánh bao, phòng bếp có thể làm bánh bao, còn có phòng ngủ, rất tiện. Hướng quản sự làm việc thật chu đáo."

Hướng Dương cười nói: "Phương ma ma quá khen rồi."

Lúc Ngọc Hi vừa mới xuống xe ngựa nhìn thấy dòng người qua lại trên đường không ít, tiệm bánh bao mở ở đây sinh ý hẳn là không tồi: "Hướng quản sự, tiền thuê một năm ở đây là bao nhiêu?"

Hướng Dương nói: "Bao hết cả viện này là ba trăm lượng một năm." Chủ yếu là sân sau, chứ một cửa hàng đơn thì tiền thuê không cao đến vậy.

Ngọc Hi cảm thấy rất thoả đáng: "Hướng quản sự, ngươi xem chúng ta ký khế ước mấy năm thì tốt? Còn nữa, lúc ký khế ước thì cần chú ý điều gì?"
Hướng Dương không hề vì tuổi tác của Ngọc Hi mà coi khinh nàng, nói cho Ngọc Hi một vài chuyện cần chú ý khi ký khế ước, sau đó nói: "Trước tiên ký một năm khế ước đi." Hướng Dương không biết tay nghề của Phương ma ma ra sao, cho nên kiến nghị tốt nhất là ký một năm trước. Nếu làm ăn không tốt thì tổn thất nhỏ hơn một chút, nếu khấm khá thì ký tiếp. Có Quốc Công phủ ở sau hậu thuẫn, chủ nhân cửa hàng cũng không dám giở trò gì.

Ngọc Hi bàn bạc với Phương ma ma một chút liền đồng ý: "Bây giờ liền làm khế ước luôn đi!"


Lập khế ước xong, Ngọc Hi chuẩn bị trả tiền, Hướng Dương cười nói: "Tứ cô nương, phu nhân nói, sau khi ký khế ước thì cho người tới Quốc Công phủ lấy tiền."

Ngọc Hì kiên trì tự mình trả, lắc đầu nói: "Đây là cửa hàng ta mở cho Phương ma ma, sao có thể để bá mẫu trả tiền."

Hướng Dương cảm thấy Ngọc Hi rất có ý tứ, người khác có tiện nghi không chiếm cũng uổng, chứ như Tứ cô nương không chiếm tiện nghi như vậy rất hiếm gặp, hành vi của Ngọc Hi khiến Hướng Dương đánh giá nàng cao hơn một bậc.

Sự tình xong xuôi, Ngọc Hi thành khẩn nói: "Sau này Phương ma ma còn nhờ Hướng quản sự giúp đỡ nhiều hơn."

Hướng Dương thoải mái hào phóng nói: "Cô nương yên tâm, phu nhân đã dặn ta sau này giúp đỡ tiệm bánh bao rồi." Có hắn giúp đỡ, Phương ma ma ở Nguyên phố sẽ không bị gây rối.