Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 9


“Cái gì?! Ngươi nói cái gì, ngươii lặp lại lần nữa!”, Chu Doãn mở to hai mắt, không dám tin nhìn tôi.

“Ta nói, ta muốn xuất cung! Biểu ca, vẻ mặt ngươi như vậy là sao? Chuyện ta muốn xuất cung khó tin đến vậy sao?”


“Mị nhi, sao ngươi có thể muốn xuất cung!”



”Thế nào? Chẳng phải ngươi cứ hai, ba ngày lại chạy ra ngoài đó sao, ta muốn ra ngoài một chút cũng không được à?” Tôi giả vờ tức giận, quay lưng đi, làm như không thấy hắn lắc đầu.


“Mị nhi, hai chuyện này đâu có giống nhau, ta là hoàng thượng, ngươi là quý phi! Chính là không thể tùy tiện xuất cung. Hơn nữa mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý!” Chu Doãn nhìn bóng dáng của Mị nhi, không khỏi cảm thấy đau đầu.


“Biểu ca, không để bác biết là được rồi! Hơn nữa, từ sau khi tiến cung, ta chưa từng được ra ngoài lần nào. Lần này cũng chỉ muốn gặp cha và Văn Sắc, Văn Thao một lần thôi mà. Biểu ca, đến một chút yêu cầu như vậy thôi mà ngươi cũng không thể đồng ý sao?” Tôi kéo lấy tay áo của hắn lắc qua lắc lại.


“Thật là chỉ đi gặp bọn họ?” Chu Doãn cúi đầu, vẻ mặt đau khổ xác nhận.



“Thật đó! Ta cam đoan!” Thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, tôi vội vàng hứa hẹn. Mặc kệ ra sao thì cứ hứa hẹn trước đã, về phần có phải chỉ gặp cha hay không lúc đó nói sau! Trừ khi ngươi ở bên cạnh giám sát, nếu không ta muốn đi đâu còn không phải là do ta nói sao!




Phủ Thừa tướng


“Mị nhi, sao con lại xuất cung? Có chuyện gì có thể cho Lục nhi đưa tin, cha sẽ tiến cung tìm con! Sao con lại lỗ mãng xuất cung như vậy? Hoàng thượng…” Thấy Văn Mị Nhi xuất cung đến phủ thừa tướng, Văn Chương không khỏi kinh ngạc nói.


“Cha, không sao đâu, con đã xin hoàng thượng rồi mới xuất cung, người yên tâm đi. Con đến vì hôn sự của Văn Sắc, nghe nói Tư Đồ đại tướng quân đến phủ cầu hôn?”


“Ừ, có tới” Nghe tôi nói, tay bưng trà của ông dừng một chút, sau đó uống một ngụm rồi mới trả lời.


“Vậy người đồng ý sao?” Nghe cha khẳng định, lòng ta lập tức căng thẳng.


“Cha không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý. Đứa nhỏ Tư Đồ Kiến Nam kia ta biết, là hài tử tốt, văn võ song toàn, rất xứng với Văn Sắc. Tư Đồ gia cũng cùng tướng phủ ta môn đăng hậu đối. Nhưng là, ta với Tư Đồ Thanh Vân kia có chút không hợp. Còn có Thao nhi, nó đối với Tư Đồ Kiến Nam kia có chút oán khi, nói sao cũng không đồng ý Văn Sắc gả cho hắn. Nó còn nói đã tìm cho Văn Sắc một mối hôn nhân tốt, là Lương Quân Trác, con của Tề Quốc Hầu. Ta nghĩ Tề Quốc Hầu cũng là nhà công hầu, Văn Sắc gả qua cũng tốt. Lương gia cũng đã đưa thư cầu hôn tới rồi, ta còn chưa hồi đáp.” Văn Chương cũng thật u sầu. Hắn cũng thích Tư Đồ Kiến Nam , nhưng lại không hợp Tư Đồ Thanh Vân, đem Văn Sắc gả vào Tư Đồ phủ thì có chút không cam lòng. Tề Quốc Hầu cũng tốt, gia thế so với tướng quân phủ tốt hơn, nhưng Lương Quân Trác này danh tiếng không tốt lắm, đem nữ nhi gả cho một người ăn chơi như vậy, hắn cũng không làm được, vì vậy nên kéo dài tới bây giờ còn chưa quyết định.


“Cha, việc hôn nhân với Lương gia không thể kết!” Vừa nghe cha còn chưa đáp ứng thỉnh cầu kết thân của Tề Quốc Hầu, tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói những lời luôn nghẹn trong lòng.


“Vì sao?” Văn Chương rất kỳ quái vì sao đại nữ nhi lại quả quyết như vậy, có phải là Tề quốc hầu có gì không thích hợp? Hay là hoàng thượng có ý gì? Nghĩ đến đó, Văn Chương kinh ngạc, vội hỏi.


“Cha, người có biết Tề quốc hầu vốn là muốn cùng nhà ai kết thân không?” Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại.


“Biết, vốn là muốn kết thân với Tư Đồ gia, cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại lui. Việc này cũng không có gì, nói không chừng là nữ nhi của Tư Đồ gia có tật xấu nên Lương gia mới từ hôn! Chẳng lẽ việc này còn có chuyện gì khác?” Thấy cha tỏ vẻ ‘nữ nhi Tư Đồ gia sao mà được như nữ nhi nhà ta, tôi không khỏi buồn cười.


“Cha, phiên vương cùng đại thần trong triều kết giao là tối kỵ, hoàng thượng sẽ không cho phép! Huống hồ, hoàng thượng muốn tước phiên, người cũng không phải không biết. Gả Văn Sắc vào đó chẳng phải là đẩy muội ấy vào trong hố lửa sao…” Tôi chậm rãi phân tích cho cha lợi hại của chuyện này, hi vọng cha quên đi ý nghĩ đem Văn Sắc gả vào đó.


“Hừ! Hoàng thượng không hiểu được lợi hại của việc tước phiên, phiên kia hắn nói tước là tước được sao? Phiên vương người nào cũng đều cầm trọng binh trong tay, một người không tốt là sẽ đả động đến những người khác. Một xú tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như hắn làm sao có thể đấu cùng phiên vương đây! Càng nói càng thấy tức, Tư Đồ Thanh Vân kia lại cùng ta đối nghịch, nói tước phiên thì sao, cùng lắm thì đánh! Hừ! Võ tướng đúng là võ tướng, chỉ biết sính cái dũng của thất phu! Nếu thật sự phải đánh, thắng hay không còn chưa nói, vẫn cần bạc, quốc khố không chống đỡ được! Đến lúc đó, dân chúng sẽ phải lầm than. Quốc gia vừa mới ổn định, đây là thời điểm nghỉ ngơi lấy sức, sao có thể gây chiến?” Văn Chương càng nói càng thấy giận. Vậy tôi mới biết, thì ra ông không chịu đồng ý tước phiên còn có nguyên nhân như vậy.


“Cha, xin người bớt giận! Nào, uống chén trà, hạ hỏa! Chúng ta không nói chuyện này, nói tới hôn sự của muội muội đi. Dù không có nguyên nhân này, muội ấy cũng không thể gả cho Lương Quân Trác!” Thấy cha càng nói càng tức, ta vội rót chén trà cho ông, thuận tiện nói sang chuyện khác. ”Lương Quân Trác kia cật hát phiêu đổ (*), mặc dù chưa tới mức không chuyện ác nào không làm nhưng lại là người ăn chơi trác táng. Văn Sắc tính tình ôn nhu, gả sang đó còn không bị Lương Quân Trác bắt nạt sao!”

(*) cật hát phiêu đổ: ăn chơi, nghiện ngập, gái gú, cờ bạc

“Hắn dám! Nữ nhi của Văn Chương ta ai dám bắt nạt!” Thấy cha lập tức nổi giận, dựng râu trừng mắt, hoàn toàn là bộ dáng bao che cho con, tôi không khỏi buồn cười. Lắc đầu, tôi vuốt vuốt để ông nguôi giận.


“Gả đến nhà người ta thì đã xa chúng ta rồi. Hơn nữa, người ta là phiên vương, còn phải trở lại đất phong. Lúc đó, trời cao thừa tướng ở xa, người quản làm sao được. Lại nói đến Văn Sắc, con không tin người không nhìn ra, người nó thích chính là Tư Đồ Kiếm Nam. Tuy rằng Văn Sắc tính tình ôn nhu, nhưng thực ra bên trong rất kiên cường. Nếu lấy một người không tốt, nàng suy nghĩ nông can thì biết làm sao!” Khi xem phim, tôi cảm thấy Văn Sắc là một người con gái bề ngoài ôn nhu, bên trong kiên cường. Ngày thường không biểu hiện ra, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nàng rất có chủ ý, so với Tư Đồ Tĩnh chỉ biết hồ nháo thì tốt hơn nhiều!


“Việc này…” Văn Chương nói không lên lời, đại nữ nhi nói rất đúng. Tính Văn Sắc như thế nào, nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, hắn sao lại không biết. Ai! Thôi thôi! Nữ nhân đều là nợ mà! ”Còn Văn Thao …”


“Văn Thao giao cho con đi!” Tôi tiếp lời nói.


“Được rồi, đứa nhỏ Văn Thao này từ nhỏ chỉ nghe lời con nói. Con khuyên nhủ hắn đi, nói hắn đừng theo Lương Quân Trác hồ nháo nữa. Cha đi trả lời cho Lương gia, còn phải nói Tư Đồ gia tới cầu hôn!” Nói xong, Văn Chương lập tức đi tới thư phòng.



Nhìn bóng dáng cha có chút mất mát, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là một phụ thân tốt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét