Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 9 + 10

Chương 9: Sinh kế (1)

Từ chỗ lão phu nhân về Tường Vi viện bình thường chỉ tốn có một khắc, nhưng hôm nay đoạn đường này khiến cho Phương ma ma cảm thấy mỗi một bước đều thật khó khăn.

*một khắc = 15 phút

Trở về Tường Vi viện, Ngọc Hi cho tất cả đều lui xuống, chỉ giữ lại một mình Phương ma ma trong phòng.

Phương ma ma nắm lấy tay của Ngọc Hi, khóc nói: "Cô nương, lão nô đi rồi người biết phải làm sao?" Chồng nàng mất sớm, cũng không có con cái, thân thích trong Ninh gia bây giờ không biết đang ở đâu. Rời khỏi phủ Quốc công, rời xa cô nương, nàng cũng không biết mình còn có thể làm được gì. Đối với tương lai, Phương ma ma không chỉ thấy sợ hãi mà còn là hoang mang.

Vừa rồi trên đường đi Ngọc Hi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cứ như thế mà thả ra ngoài thì cuộc sống sau này của Phương ma ma sẽ rất vất vả. Con người sợ nhất là không biết làm gì, tinh thần cũng theo đó mà trống rỗng. Vì vậy Ngọc Hi định sẽ tìm việc cho Phương ma ma làm. Con người ta khi đã có việc làm thì cuộc sống hàng ngày sẽ tốt hơn rất nhiều, giống như kiếp trước nàng sống mỗi ngày đều gian nan, nhưng nhờ có việc thêu thùa mà thời gian trôi đi cũng tương đối nhanh. Ngọc Hi nắm chặt tay Phương ma ma, nói: "Ma ma, tổ mẫu muốn thả ngươi ra ngoài có lẽ đối với chúng ta là chuyện tốt."

Phương ma ma đờ đẫn: "Cô nương, ngươi nói sao? Ngươi nói ta ra ngoài là chuyện tốt?"

Ngọc Hi nhẹ giọng nói: "Ma ma cũng biết ta đang túng quẫn, nếu ngươi ở bên ngoài có thể mở cửa hàng kiếm tiền, ta có thể dư dả, cuộc sống trong phủ cũng sẽ tốt hơn."

Phương ma ma không biết nói làm sao: "Cô nương, chưa nói tới chuyện chúng ta không có tiền vốn đề mở cửa hàng, cho dù gom được tiền, ta cũng đâu biết làm cái gì?" Cái gì nàng cũng không hiểu, nếu mở cửa hàng chắc chắn sẽ lỗ vốn.

Ngọc Hi nói ra tính toán của mình: "Ma ma không nhớ à, chẳng phải ngươi biết làm bánh bao với sủi cảo đó sao? Mở tiệm bánh bao nhất định sẽ kiếm được tiền." Tuy rằng mở tiệm bánh bao kiếm tiền có hơi khổ cực, nhưng vừa lúc phù hợp với Phương ma ma, có việc làm rồi thì đầu óc sẽ không nghĩ lung tung.

Phương ma ma cười khổ: "Cô nương à, kiếm tiền đâu phải chuyện đơn giản như vậy."

Ngọc Hi lại nói: "Phương ma ma, bánh bao với sủi cảo ngươi làm ăn ngon như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được tiền, ma ma, ta tin tưởng ngươi." Dừng một chút, Ngọc Hi nói thêm: "Ma ma, ngươi ở bên ngoài kiếm tiền, sau này ta có thêm thu nhập rồi sẽ không cần vì chuyện khen thưởng hạ nhân mà u sầu nữa."

Phương ma ma rõ ràng đã bị câu sau của Ngọc Hi lay đông: "Nhưng mà lỡ như lỗ vốn thì sao?" Phải ra ngoài là chuyện đã rồi, nếu có thể vừa có việc làm vừa giúp được cô nương thì đúng là nhất cử lưỡng tiện, chỉ là nàng lo lắng sẽ lỗ vốn.

Ngọc Hi cười cười nói: "Chúng ta chỉ mở tiệm bánh bao, không dùng hết bao nhiêu tiền. Hơn nữa, ta tin tưởng tay nghề của ma ma. Ma ma à, ngươi cũng nên tin tưởng chính mình."

Phương ma ma tin tưởng tay nghề của chính mình nhưng lại không có lòng tin với tài buôn bán, đó là việc nàng dốt đặc cán mai. Nhưng nàng cũng biết, phương pháp mà Ngọc Hi nói với nàng chính là cái tốt nhất rồi.



Lão phu nhân chờ Ngọc Hi đi rồi mới hỏi La ma ma: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lời La ma ma nói đến Ngọc Hi còn không tin thì sao qua mắt được lão phu nhân.

La ma ma nhẹ giọng nói: "Tra ra rồi, vật bẩn kia là do Tiêu bà tử bên cạnh Dung di nương đưa cho. Còn về nguyên do vì sao Dung di nương phải hại Tứ cô nương thì Mặc Vân cũng không biết."

Bàn tay chuyển Phật châu của lão phu nhân không hề ngừng lại, tuy rằng không có chứng cứ nhưng chủ mưu sai khiến đằng sau là Dung di nương thì không thể nghi ngờ: "Nha đầu kia có nhược điểm gì bị Dung thị nắm được?" Nếu chỉ là vì tiền tài thì nha đầu kia sẽ không đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, một khi chuyện mưu hại chủ tử bị phát hiện, không chỉ chính mình mà cả nhà đều sẽ chết không có chỗ chôn.

La ma ma nhỏ giọng nói: "Mặc Vân cùng với con trai của Tiết quản gia có qua lại." Cái gọi là qua lại thực chất chính là tư tình. Nha hoàn đều là vật sở hữu của chủ nhân, không có sự cho phép của chủ mà đã cùng người khác qua lại trao nhận riêng tư, mà Mặc Vân còn là nha hoàn bên cạnh một cô nương chưa chồng, chuyện này lại càng nghiêm trọng. Bôi nhọ thanh danh của cô nương, chết cũng đáng.

Lão phu nhân ngừng chuyển Phật châu, nói: "Bán tới quặng mỏ đi." Trao nhận riêng tư, mưu hại chủ tử, nếu trực tiếp đánh chết thì tiện nghi cho nha đầu đó quá rồi.

La ma ma mặt không đổi sắc đáp lời, đợi nửa ngày không thấy lão phu nhân lên tiếng mới cẩn thận hỏi han: "Lão phu nhân, đứa con trai nhà Tiết Minh xử trí thế nào?"

Lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Đưa tới thôn trang hết đi." Lão nương của Tiết quản gia là nhũ mẫu của lão phu nhân, lão phu nhân đối đãi với hắn luôn luôn thân thiết, cho nên hắn mới lấy được chức vị béo bở này. Nhưng cho dù có thân hơn nữa thì phá vỡ quy củ vẫn phải phạt nặng.

Thu thị biết lão phu nhân phạt nặng Tiết quản gia thì rất kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì?" Tiết quản gia là tâm phúc của lão phu nhân, nếu không phải là phạm tội lớn thì lão phu nhân không thể nào đuổi cả nhà tới thôn trang được.

Lý ma ma lắc đầu: "Mới sáng sớm Tứ cô nương đã đưa Mặc Vân qua chỗ lão phu nhân, ta nghĩ có lẽ Tiết gia có liên quan tới chuyện này."

Thu thị nghĩ không ra: "Cho dù Mặc Vân làm sai chuyện gì thì cũng có liên quan gì tới người nhà Tiết Minh đâu!"

Đang buồn bực, Liễu Ngân vẻ mặt tươi cười đi vào, nói: "Phu nhân, Dung di nương bị cấm túc rồi!"

Thu thị càng phát giác ra chuyện này có điều kỳ quặc. Dĩ nhiên là chuyện này cùng đứa bé Ngọc Hi kia không thoát khỏi liên can: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?"

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Vừa nhắc tới Ngọc Hi thì đã nghe nha hoàn bên ngoài thông báo Tứ cô nương tới.

Mặc dù Ngọc Hi đã thuyết phục Phương ma ma nhưng các nàng đối với việc buôn bán dốt đặc cán mai, Ngọc Hi liền nghĩ Thu thị quen chủ trì việc nhà hẳn là sẽ quen thuộc với những việc này, cho nên mới tới đây lấy kinh nghiệm.

Thu thị vừa thấy Ngọc Hi liền vội hỏi: "Ngọc Hi, vì sao vừa sáng sớm ngươi lại trói Mặc Vân đưa tới thượng phòng?"

Ngọc Hi để Thu thị cho nha hoàn bên cạnh lui xuống hết mới kể đầu đuôi mọi chuyện: "Bá mẫu cũng biết tính khí của ta, cho dù Mặc Vân làm không tốt thì ta cùng lắm chỉ quở trách vài câu, nhưng cũng không thể vì ta quở trách vài câu mà lại hạ độc thủ với ta chứ? Vậy thì thật không thể nói nổi!"

Thu thị liền hiểu tại sao lão phu nhân lại giam lỏng Dung di nương, hoá ra là nguyên nhân này: "Đồ độc phụ." Không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, một đứa trẻ bốn tuổi như Ngọc Hi mà cũng không tha.

Ngọc Hi tán đồng, Dung di nương quả thật là một độc phụ, nhưng mà nếu muốn thu dọn độc phụ này thì tạm thời vẫn chưa thể.

Thu thị đoán Dung di nương hạ độc thủ với Ngọc Hi đại khái cũng là vì trả thù Ninh thị, nàng không dám nói nguyên nhân cho Ngọc Hi, chỉ ôn nhu nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì vậy?"

Ngọc Hi nói lại chuyện muốn mở cửa hàng bên ngoài cho Phương ma ma.

Thu thị trầm mặc một chút, nói: "Ngọc Hi, mở cửa hàng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu."

Ngọc Hi vội vàng nói: "Bá mẫu, ta biết mở cửa hàng không hề đơn giản. Ta cũng không trông chờ kiếm tiền từ cửa hàng đó, ta chỉ muốn tìm chút chuyện cho Phương ma ma làm. Bá mẫu, người của Ninh gia đều không còn, Phương ma ma ở ngoài không thân không thích, bây giờ thả nàng ra thì nàng còn có thể đi đâu? Nhưng đó cũng là chuyện nhỏ, ta sợ nhất là Phương ma ma sau khi ra ngoài rồi nghĩ ngợi lung tung rồi sinh bệnh." Dừng một chút, Ngọc Hi lại tiếp tục nói: "Bá mẫu, mở cửa hàng là để cho ma ma có việc làm, như vậy sẽ không suy nghĩ lung tung nữa."

Thu thị hỏi: "Đây là ý của ngươi hay là ý của Phương ma ma?" Nếu là ý của Ngọc Hi, vậy thì đứa bé này cũng quá có lòng rồi.

Ngọc Hi nói: "Là ý của ta, sau khi nghe ta khuyên thì Phương ma ma cũng đồng ý rồi. Bá mẫu, ta cùng Phương ma ma đối với chuyện mở cửa hàng đều dốt đặc cán mai, nên mới sang nhờ bá mẫu chỉ điểm một chút."

Thu thị nghe xong lời này thì cảm thấy thú vị, cười nói: "Chuyện cần xem xét khi mở cửa hàng rất nhiều, ví dụ như mở ở đoạn đường nào, quy mô cỡ nào, còn phải xem xem gần đó có cửa hàng nào cùng một dạng nghề với ngươi hay không ,..."

Ngọc Hi sau khi nghe xong thì nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Bá mẫu, cửa hàng không cần quá lớn. Hơn nữa phía tây và phía đông tiền thuê quá cao, cũng không ổn."

Thu thị ngược lại nở nụ cười: "Không ngờ Ngọc Hi còn biết nhiều như vậy. Ngươi suy xét rất đúng, vỉa hè cùng ngã tư đường phía tây và phía đông giá rất cao, tiền thuê một năm tối thiểu là một ngàn lượng, tiệm bánh bao chắc chắn là không thể mở ở đó rồi."Nếu mở tiệm ở đó, tiền kiếm được cũng không đủ bù cho tiền thuê.

Ngọc Hi nói: "Vậy bá mẫu thấy mở ở đâu thì thích hợp?"

Thu thị suy nghĩ một chút, nói: "Phía nam là khu bình dân, dân ở đó tuy không phú quý như ở phía đông và phía tây nhưng trong tay vẫn dư dả. Chỉ cần bánh bao ngon thì không lo không bán được. Ta cảm thấy các ngươi có thể mở tiệm ở phía nam." Mở cửa hàng nhỏ, tiền thuê cũng ít, cho dù bán không được cũng sẽ không bị lỗ quá nhiều. Nếu buôn bán được, thanh danh tích luỹ, đến lúc đó khuếch đại quy mô cũng không muộn.



===================================================

Chương 10: Sinh kế (2)

Ngọc Hi hỏi rất nhiều vấn đề, Thu thị buồn cười trả lời từng thứ một. Cho dù là ai nếu như cùng một đứa bé bốn tuổi chững chạc đàng hoàng bàn chuyện làm ăn thì đều cảm thấy thú vị cả.

Tất cả vấn đề có khả năng xảy ra Ngọc Hi đều hỏi hết.

Thu thị cười nói: "Chuyện cửa hàng ngươi cũng đừng sốt ruột, bây giờ ta cho người đi hỏi thăm giúp ngươi một chút, sẽ sớm có tin tức thôi." Nếu tìm ở phía đông hoặc phía tây thì tương đối khó, nhưng nếu là phía nam thì tìm một vị trí tương đối dễ.

Ngọc Hi có chút ngại ngùng: "Sau này còn phải phiền bá mẫu nhiều." Nàng biết mình vừa có chuyện lập tức tìm Thu thị là không đúng, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngoại trừ Thu thị nàng không biết tìm ai nữa. Trước mắt người nàng có thể dựa dẫm chỉ có Thu thị, chờ tương lai nàng có năng lực rồi sẽ lại báo đáp.

Thu thị cười xoa đầu nàng một chút, nói: "Hài tử ngốc này, khách khí với bá mẫu làm gì. Sau này có chuyện gì cứ nói với bá mẫu."

Lý ma ma chờ Ngọc Hi đi rồi, nói: "Không ngờ ta chỉ rời phủ có hai tháng mà Tứ cô nương đã thay đổi đến vậy rồi." Trước đây khi gặp chuyện, Tứ cô nương không trốn tránh thì cũng chỉ có khóc, không ngờ bây giờ lại biết nghĩ cách giải quyết vấn đề, so với trước đây thì cứ như biến thành một người khác vậy.

Thu thị rất vui mừng trước sự thay đổi đó của Ngọc Hi, trước đây coi sóc Ngọc Hi là do báo đáp Ninh thị ân nhân cứu mạng của con trai, nhưng bây giờ nàng chân tâm thật ý thích đứa bé này. Có thể suy xét chu đáo cho người bên cạnh như vậy, thật sự là một đứa nhỏ có lòng.

Lý ma ma cười nói: "Nói mới nhớ, Tứ cô nương dù sao cũng vẫn là trẻ con. Hỏi nhiều vấn đề như vậy nhưng lại quên hỏi về chi phí để mở cửa hàng."

Thu thị cười nói: "Người cũng không nhìn xem nha đầu kia mới mấy tuổi? Có thể nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy là đã tốt lắm rồi. Ngọc Hi gặp đại nạn lần này là do ta dẫn tới. Ngươi bảo Hướng Dương tới phố Nguyên xem thử, nếu có vị trí nào thích hợp thì định giá cả đi." Hướng Dương là con trai một của Lý ma ma, bây giờ đang giúp Thu thị quản lý tiệm tơ lụa.

Lý ma ma nghe lời này lập tức nói: "Phu nhân, Tứ cô nương chỉ mới bốn tuổi mà Dung di nương cũng có thể hạ độc thủ, vậy thì còn cái gì mà ả ta không dám làm. Chúng ta vẫn nên phòng bị nhiều hơn."

Thu thị gật đầu.



Ngọc Hi dĩ nhiên biết mở cửa hàng cần tiền, nhưng nàng không nói với Thu thị là vì không có ý định mượn tiền của Thu thị. Kinh nghiệm cả đời trước cho Ngọc Hi biết rằng, nếu có thể tự mình giải quyết thì nên tự mình làm, dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. "Ma ma, lấy hết trang sức nương để lại ra cho ta xem một chút." Những thứ điền sản cửa hàng nhà cửa đều đã bán hết rồi, những thứ Ninh thị để lại cho nàng chỉ còn có mấy thứ đồ trang sức, đều là thứ mà bà đã từng sử dụng. Những trang sức khác lúc đó đều bị bán đi, cũng may Ninh thị còn giữ lại một vài món để dùng, nếu không thì bây giờ chẳng còn gì cả.

Phương ma ma không bằng lòng: "Cô nương, mấy trang sức này là phu nhân để lại để cho người làm đồ cưới, không thể sử dụng."
Ngọc Hi bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết bao giờ mới cưới, giờ nói chuyện đó làm gì. Hơn nữa, chờ chúng ta kiếm được tiền rồi lại đi làm thêm càng nhiều trang sức đẹp hơn nữa, nương dưới suối vàng nhìn thấy cũng vui mừng." Trang sức mỗi năm đều có mẫu mới, mấy trang sức này đều đã lỗi thời từ lâu. Dựa theo cách nói của Ngọc Hi, thay vì phí tiền công sửa lại thì chi bằng trực tiếp mua mới.

Phương ma ma không lay chuyển được Ngọc Hi nên đành lấy hộp trang sức ra.

Thấy Ngọc Hi nhìn chòng chọc một món trang sức vàng ròng khảm hồng bảo thạch không chớp mắt, Phương ma ma giải thích: "Đây là quà gặp mặt trước đây lão phu nhân tặng cho phu nhân lúc vào cửa." Trang sức mà lão phu nhân tặng không có cái nào không tinh xảo không quý giá.

Ngọc Hi xem hết trang sức trong hộp nhỏ thì cả người đều không thoải mái, kiếp trước nàng thấy chỉ là một hộp nhỏ có vài món trang sức cài đầu bằng vàng, dĩ nhiên mấy vật đó đều bị người khác đổi. Về phần là ai, không cần nói cũng biết, khẳng định là ma ma quản lý Tường Vi viện sau này. Cũng bởi vì chuyện này, Ngọc Hi liền quyết định mấy vật này về sau đều sẽ do tự nàng bảo quản.

Phương ma ma không biết suy nghĩ của Ngọc Hi, cho là nàng nhìn vật nhớ người, trong lòng lập tức mềm đi: "Cô nương, chỉ cần ngươi sống tốt, phu nhân ở dưới cửu tuyền cũng vui mừng. Nhưng cô nương cũng đừng lấy ra quá nhiều, một hai cái là đủ rồi."

Ngọc Hi không hề do dự, trực tiếp chọn mấy món kim sức có trọng lượng: "Lấy mấy cái này mang đến hiệu cầm đồ là đã đủ mở cửa hàng rồi."

Phương ma ma nhìn thấy mà hãi hùng, vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta chỉ mở một cửa tiệm nhỏ, đâu cần dùng nhiều tiền như vậy. Lấy một cái vòng vàng là đủ rồi."

Ngọc Hi lắc đầu: "Tiền dư dả làm việc cũng tiện hơn." Dừng một chút, Ngọc Hi còn nói thêm: "Ma ma, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không đem đi cầm cố nữa." Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.


Lúc chạng vạng tối, Hồng San nói với Ngọc Hi: "Cô nương, Quốc công gia hồi phủ biết Dung di nương bị cấm túc liền đi tới thượng phòng."

Ngọc Hi vẫn luôn bận rộn với chuyện của Phương ma ma, quên luôn việc giới thiệu Hồng San với mọi người, người chủ nhân như nàng cũng thật là thất trách: "Hồng San tỷ tỷ, tới chỗ ta khiến ngươi chịu uỷ khuất rồi." Tổ mẫu của Hồng San là nha hoàn tâm phúc của lão phu nhân, tuy rằng đã qua đời nhưng luôn khiến lão phu nhân nhớ nhung, cha của Hồng San bây giờ lại còn là tam quản gia của Quốc Công phủ, mẹ là quản sự của thô sử (người chuyên làm việc nặng) phòng ở nội viện, bối cảnh tương đối mạnh mẽ. Ngọc Hi biết, bởi vì nàng không được lão phu nhân của cha ruột yêu thương nên chỉ cần là hạn nhân có bối cảnh tốt đều không chịu tới hầu hạ nàng. Vì thế mà nha hoàn bên cạnh nàng không phải là mua từ ngoài vào thì cũng là từ thôn trang chọn tới.

Hồng San khẽ cười nói: "Cô nương nói gì vậy? Có thể hầu hạ cô nương là phúc phận của ta." Đối với nha hoàn, làm tốt bổn phận của mình là quan trọng nhất.

Có được một đại nha hoàn có bối cảnh có năng lực dĩ nhiên là việc vui, nhưng Ngọc Hi vẫn không đoán được ý của lão phu nhân. Kiếp trước lão phu nhân luôn lãnh đạm với nàng, bây giờ thái độ đột nhiên chuyển biến khiến nàng rất lo lắng. Ngọc Hi gạt bỏ những ý nghĩ lung tung lộn xộn đi, hỏi: "Tổ mẫu giải bỏ lệnh cấm túc của Dung di nương sao?"

Hồng San lắc đầu nói: "Không có."
Ngọc Hi cũng không thất vọng với việc Dung di nương không bị nghiêm trị, nếu như Dung di nương dễ bị mưu tính như vậy thì Đại bá mẫu cũng không cần phải đấu với nàng ta hơn mười năm mà vẫn ở thế hạ phong.

Lão phu nhân hành động rất nhanh, Ngọc Hi vốn cho là ít nhất cũng phải ba tới năm ngày ma ma quản sự khác mới tới, không ngờ buổi chiều ngày hôm sau đã tới một Thân bà tử.

Thân bà tử rất cao, cũng rất gầy, khuôn mặt dài, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo. Tuy rằng bà ta cung kính với nàng nhưng Ngọc Hi lại không thích, nguyên nhân rất đơn giản, chẳng ai thích một người tới để giám sát mình cả.

Công việc cần giao chỉ cần nói trong một buổi sáng. Ngay lúc Ngọc Hi muốn tới chỗ lão phu nhân năn nỉ cho Phương ma ma ở lại thêm mấy ngày, Thu thị lại nói rằng đã tìm được cửa hàng thích hợp cho nàng rồi.

Ngọc Hi hơi ngạc nhiên: "Sao mà nhanh vậy?" Cư trú ở phía nam đều là dân thường, phủ Quốc Công muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở đó không khó, nhưng với tốc độ một ngày thế này thì quá nhanh rồi.

Thu thị cười nói: "Cũng trùng hợp ở phố Nguyên có một cửa hàng nhỏ rất phù hợp với yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi thấy được thì ngày mai liền lập khế ước."

Ngọc Hi suy nghĩ một chút, nói: "Bá mẫu, tay nghề của Phương ma ma thì không cần lo lắng, nhưng mà nàng không hiểu nhiều chuyện ở bên ngoài, sau này còn nhiều việc cần phiền tới Hướng quản sự."

Thu thị cảm thấy Ngọc Hi suy nghĩ rất chu đáo, cười gật đầu nói: "Này có gì khó, sau này chỉ cần trực tiếp tìm Hướng quản sự là được."

Nói xong chuyện cửa hàng, Ngọc Hi lại hỏi: "Bá mẫu, trước đây Thân ma ma làm gì?"

Thu thị cũng tương đối rõ chuyện của bên lão phu nhân: "Thân bà tử trước đây là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, về sau không biết vì sao mà lão phu nhân lại đưa nàng tới thôn trang."

Ngọc Hi dường như suy tư: "Bá mẫu, ngày mai ta muốn đi xem cửa hàng với Phương ma ma, ngươi xem có được không?"

Thu thị cũng nhận ra Ngọc Hi rất để ý chuyện này: "Được, ngày mai ta cho người dẫn ngươi đi xem." Thu thị có thể sảng khoái đồng ý như vậy cũng là do Ngọc Hi năm nay mới bốn tuổi, vẫn chưa tới tuổi cần chú ý nam nữ.

Thân ma ma biết hôm sau Ngọc Hi muốn đi phố Nguyên xem cửa hàng, nói: "Cô nương, người là cô nương của Quốc Công phủ, mấy chuyện vụn vặt này không cần phải phí sức."

Ngọc Hi ôn tồn nói: "Tiệm bánh bao này có liên quan tới sinh kế sau này của Phương ma ma, ta nhất định phải tự mình di xem mới yên tâm/"

Thân ma ma thấy Ngọc Hi đã quyết, hỏi: "Chuyện này lão phu nhân có biết không?"

Ngọc Hi sững sờ, lắc đầu nói: "Vẫn chưa nói với tổ mẫu, nhưng mà bá mẫu đã đồng ý rồi." Lão phu nhân đối với chuyện của nàng vẫn luôn không nghe không hỏi, cho nên nàng không có khái niệm báo cáo mọi sự với lão phu nhân.

Trong lòng Thân ma ma lộp bộp, nói: "Cô nương, ngày mai ra ngoài ta cũng đi cùng!" Bà nhìn ra được Ngọc Hi tuy tuổi nhỏ nhưng lại rất có chủ ý, cho nên không muốn nghịch ý của Ngọc Hi, nếu không, một khi Ngọc Hi đã sinh ra bài xích với bà thì việc lão phu nhân cho bà tới viện này cũng vô ích.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Để lần sau đi!" Lần này không chỉ đi xem cửa hàng mà còn phải đi cầm trang sức, chuyện này Ngọc Hi không thể cho Thân ma ma biết được.



Ngày hôm sau, Ngọc Hi đi tới tiệm cầm đồ trước, mấy kim sức đó cầm được sáu trăm lượng bạc. Ngọc Hi sờ mấy tấm ngân phiếu, trong lòng nặng nề.

Đến Nguyên phố, Hướng Dương dẫn nàng vào xem cửa hàng. Cửa hàng rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa tịnh phòng của Ngọc Hi, nhưng mà ở phía sau nối liền với một gian nhà. Trong sân có hai gian chính phòng và hai gian nhà kho, còn có một phòng bếp.

Phương ma ma thấy sân trong thì rất cao hứng: "Cô nương, phía trước bán bánh bao, phòng bếp có thể làm bánh bao, còn có phòng ngủ, rất tiện. Hướng quản sự làm việc thật chu đáo."

Hướng Dương cười nói: "Phương ma ma quá khen rồi."

Lúc Ngọc Hi vừa mới xuống xe ngựa nhìn thấy dòng người qua lại trên đường không ít, tiệm bánh bao mở ở đây sinh ý hẳn là không tồi: "Hướng quản sự, tiền thuê một năm ở đây là bao nhiêu?"

Hướng Dương nói: "Bao hết cả viện này là ba trăm lượng một năm." Chủ yếu là sân sau, chứ một cửa hàng đơn thì tiền thuê không cao đến vậy.

Ngọc Hi cảm thấy rất thoả đáng: "Hướng quản sự, ngươi xem chúng ta ký khế ước mấy năm thì tốt? Còn nữa, lúc ký khế ước thì cần chú ý điều gì?"
Hướng Dương không hề vì tuổi tác của Ngọc Hi mà coi khinh nàng, nói cho Ngọc Hi một vài chuyện cần chú ý khi ký khế ước, sau đó nói: "Trước tiên ký một năm khế ước đi." Hướng Dương không biết tay nghề của Phương ma ma ra sao, cho nên kiến nghị tốt nhất là ký một năm trước. Nếu làm ăn không tốt thì tổn thất nhỏ hơn một chút, nếu khấm khá thì ký tiếp. Có Quốc Công phủ ở sau hậu thuẫn, chủ nhân cửa hàng cũng không dám giở trò gì.

Ngọc Hi bàn bạc với Phương ma ma một chút liền đồng ý: "Bây giờ liền làm khế ước luôn đi!"


Lập khế ước xong, Ngọc Hi chuẩn bị trả tiền, Hướng Dương cười nói: "Tứ cô nương, phu nhân nói, sau khi ký khế ước thì cho người tới Quốc Công phủ lấy tiền."

Ngọc Hì kiên trì tự mình trả, lắc đầu nói: "Đây là cửa hàng ta mở cho Phương ma ma, sao có thể để bá mẫu trả tiền."

Hướng Dương cảm thấy Ngọc Hi rất có ý tứ, người khác có tiện nghi không chiếm cũng uổng, chứ như Tứ cô nương không chiếm tiện nghi như vậy rất hiếm gặp, hành vi của Ngọc Hi khiến Hướng Dương đánh giá nàng cao hơn một bậc.

Sự tình xong xuôi, Ngọc Hi thành khẩn nói: "Sau này Phương ma ma còn nhờ Hướng quản sự giúp đỡ nhiều hơn."

Hướng Dương thoải mái hào phóng nói: "Cô nương yên tâm, phu nhân đã dặn ta sau này giúp đỡ tiệm bánh bao rồi." Có hắn giúp đỡ, Phương ma ma ở Nguyên phố sẽ không bị gây rối.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét