Vừa đến chính viện, Ngọc Hi đã thấy các tiểu nha hoàn đứng đầy cả một sân, đại khái khoảng hai mươi người, tuổi tác cỡ từ sáu tới mười tuổi.
Ngọc Như chọn trước, nàng chọn bốn nha hoàn dung mạo không xuất chúng cho lắm. Ngọc Tịnh ngược lại chỉ chọn những người xinh đẹp. Khi tới phiên Ngọc Hi thì nha hoàn còn lại không nhiều.
Ngọc Hi nghiêm túc nhìn một chút rồi đột nhiên nói: "Bước lên trước một bước."
Có sáu tiểu nha hoàn vừa nghe lập tức bước lên phía trước. Ngọc Hi hỏi sáu người này về hoàn cảnh gia đình, sau đó lại tuỳ ý hỏi một vài vấn đề, ví dụ như thích làm gì hay là có quan hệ tốt với ai.
Ngọc Tịnh bật cười: "Tứ muội muội, ngươi lại đang đùa giỡn cái gì vậy?" Chỉ là chọn mấy đứa nha hoàn thôi mà, cũng không phải chọn nha hoàn bồi đọc (hầu hạ việc học), quan tâm sở thích với chả quan hệ làm gì.
Ngọc Hi chẳng thèm để ý việc Ngọc Tịnh nhạo báng mình, từ trong sáu người chọn ra được ba, cả ba nha hoàn này đều có điểm chung là miệng mồm lanh lợi cùng ánh mắt trong suốt.
Trở lại Tường Vi viện, Phương ma ma rốt cuộc mở miệng nói: "Cô nương sao chỉ chọn có ba người? Tường Vi viện còn chưa tới sáu người mà."
Ngọc Hi nói khẽ: "Thà thiếu chứ không ẩu."
Ba nha hoàn mới tới còn cần phải học quy củ cho tốt nên không thể tới hầu hạ cạnh Ngọc Hi.
Điều mà Ngọc Hi không ngờ chính là, ngay ngày hôm sau Mặc Vân đã về. Kiếp trước Mặc Vân rời đi rất sớm nên Ngọc Hi không có ấn tượng nhiều về nàng ta, dù sao lúc đó mới chỉ có bốn tuổi, nhiều thứ không nhớ rõ.
Ngọc Hi vừa thấy Mặc Vân thì có chút giật mình. Không thể trách, Mặc Vân lớn lên quá tốt, gương mặt thanh nhã, tuy chỉ mặc một bộ quần áo màu chàm nhưng lại không thể che hết hình dáng thướt tha yểu điệu. Tư sắc này tuyệt đối là đứng đầu trong số các nha hoàn của nàng. Ngọc Hi áp chế xao động trong lòng, quan tâm hỏi han: "Bệnh tình của mẹ ngươi có đỡ hơn không?"
Mặc Vân lộ vẻ cảm kích: "Bệnh của mẹ ta đã tốt, đa tạ cô nương đã thưởng." Mặc Vân là nha hoàn bên cạnh Ngọc Hi, đương nhiên biết Ngọc Hi túng quẫn tiền bạc.
Ngọc Hi nói: "Không sao là tốt rồi. Nhưng mà sắc mặt ngươi tiều tuỵ quá, lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
Chờ sau khi Mặc Vân lui xuống, sắc mặt Ngọc Hi liền trở nên âm trầm như sắp có giông bão. Tuy sắc mặt Mặc Vân có hơi tiều tuỵ nhưng nàng rõ ràng thấy hai bàn tay nàng ta trơn bóng trắng nõn, đầu móng tay chỉnh tề, vừa nhìn là đã biết được bảo dưỡng rất kĩ. Nếu thật sự phải hàng ngày chăm sóc mẹ bị bệnh thì sao có thể nhàn hạ như vậy được.
Ngọc Hi nghĩ một chút rồi gọi Phương ma ma tới hỏi: "Ta nhớ là Mặc Hương có hai người em gái, bọn họ nhìn có giống nhau không?"
Phương ma ma lắc đầu nói: "Ta chưa từng gặp họ."
Ngọc Hi nói: "Bây giờ ngươi lập tức đi xem thử, nếu em gái của Mặc Hương thật sự trông giống nàng ta, ngươi âm thầm đưa nàng tới đây, đừng cho người trong viện biết."
Phương ma ma không hiểu cho lắm: "Cô nương muốn làm gì?"
Ngọc Hi nói qua nghi vấn của mình, sau đó nói chuyện mình dự tính một chút: "Ma ma, chuyện này không được để cho người khác biết, ngươi tự mình đi làm."
Phương ma ma hơi chần chừ: "Cô nương, một khi đã làm chuyện này rồi nhưng lại phát hiện phán đoán của người sai, lão phu nhân nhất định sẽ trách phạt người."
Ngọc Hi sao lại sợ lão phu nhân trách phạt: "Ma ma đừng quá lo lắng, ta còn nhỏ, cho dù lão phu nhân có tức giận thì cùng lắm là nhốt ta trong phòng." Lão phu nhân dù không thương nàng nhưng ít ra cũng sẽ không khiến nàng chết.
Phương ma ma do dự nửa ngày, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngọc Hi khẽ thở dài. Phương ma ma mặc dù trung thành nhưng lại không có mưu lược thủ đoạn, thế nên nha hoàn mà nàng dạy dỗ đều là trung hậu có thừa nhưng cơ trí không đủ. Bên người không có ai đắc dụng chính là một việc khổ sở mà kiếp trước nàng đã từng trải nghiệm.
Quan hệ giữa các nha hoàn cũng có cả thân và không thân, ví dụ như Mặc Hương và Mặc Vân rất thân cận, hơn nữa hai người vẫn luôn ở chung phòng. Lần này Mặc Vân trở về dĩ nhiên là vẫn ở phòng lúc trước.
Mặc Vân đang trong giấc ngủ thì nghe thấy tiếng cửa mở. Đến khi mở to mắt, nàng thấy cửa đã mở ra, đến lúc này thì nàng bị doạ đến mức lông tơ dựng đứng, vì trước khi ngủ nàng nhớ rõ ràng đã khoá trái cửa, vậy sao bây giờ còn mở được.
Trong lúc còn đang mơ hồ, một nữ tử áo trắng lướt tới bên giường. Mặc Vân la lên một tiếng liền lui về phía góc tường, toàn thân run lên cầm cập.
Âm thanh của nữ quỷ khàn khàn: "Vì sao ngươi lại hại ta?"
Mặc Vân nhìn gương mặt lồi lõm của nữ quỷ mà hận không thể ngất đi ngay lập tức. Chờ đến khi nữ quỷ trèo lên giường định bóp cổ nàng, Mặc Vân mới quỳ lạy nói: "Mặc Hương, ta không hề biết bên trong túi hương có đồ vật dơ bẩn, ta không có ý muốn hại ngươi. Ngươi tha cho ta đi, cầu xin ngươi ta cho ta đi mà. Sau này mỗi năm ta đều sẽ đốt vàng mã cho ngươi, sẽ đốt cho ngươi thật nhiều tiền giấy."
Nữ quỷ vội vàng hỏi: "Túi hương gì?"
Mặc Vân vừa định mở miệng thì đột nhiên phát hiện có gì không đúng. Mặc Vân nhìn người kia chòng chọc, nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai? Dám ở đây giả thần giả quỷ!"
Ngọc Hi đứng ngoài cửa không còn lời nào để nói (cạn lời =)))), mới nói được hai câu đã mắc lỗi ngớ ngẩn, nha đầu này quả thật chẳng góp hết sức gì cả.
Phương ma ma lúc này đã vào trong phòng bắt lấy Mặc Vân hỏi: "Ngươi nói túi hương gì? Đồ vật bẩn nào?"
Khi Mặc Vân nhìn thấy Phương ma ma thì còn có gì mà không hiểu nữa, cho nên mặc kệ Phương ma ma ép hỏi thế nào, nàng có chết cũng nói rằng do bị doạ sợ nên hồ đồ.
Ngọc Hi đi vào, nhìn Mặc Vân nói: "Ngươi có chịu nói thật hay không?"
Mặc Vân vẫn quỳ trên mặt đất, nói: "Cô nương, vừa nãy ta bị doạ nên nói năng xằng bậy. Cô nương, nô tì bị oan."
Ngọc Hi biết người bên cạnh không đắc dụng, hỏi cũng hỏi không ra được gì, lập tức sai người trói Mặc Vân lại. Hôm sau trời vừa sáng thì trực tiếp mang Mặc Vân bị trói như cái bánh chưng tới chính phòng. Lão phu nhân dù không thích nàng nhưng cũng không chấp nhận hạ nhân đầu độc nàng.
Lão phu nhân vừa rửa mặt xong thì Phỉ Thuý đi tới thấp giọng nói: "Lão phu nhân, Tứ cô nương trói Mặc Vân đưa tới đây. Không biết Mặc Vân đã làm gì sai mà khiến Tứ cô nương xuống tay ác như vậy." Đường tẩu (chị dâu họ) của Phỉ Thuý là biểu di (dì họ) của Mặc Vân, hai người cũng tính là thân thích. Quan hệ bên trong Quốc công phủ thật ra rất rắc rối phức tạp, rất nhiều gia sinh tử đều có quan hệ thân thích bạn bè với nhau.
Lão phu nhân nhíu mày, dù cho bà không thích Ngọc Hi nhưng vẫn biết Ngọc Hi sẽ không vô duyên vô cớ trói nha hoàn lại đưa tới thượng phòng: "Cho bọn họ vào đi."
Ngọc Hi vừa nhìn thấy lão phu nhân thì lập tức quỳ trên mặt đất nói: "Tổ mẫu, vừa sáng sớm đã quấy rầy sự yên tĩnh của tổ mẫu là cháu gái không phải, nhưng chuyện này quá mức trọng đại, ta xử trí không nổi nên mới tới xin tổ mẫu giúp đỡ."
Lão phu nhân quét góc áo chẳng hề có chút vết bẩn nào một chút, sau đó trải phẳng vạt áo ra, lúc này mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Hi kể lại chuyện tối hôm qua một lần, sau đó nói: "Hai ngày trước khi ta bị bệnh đậu mùa, Mặc Vân làm cho ta một cái túi hương rất tinh tế đẹp đẽ." Ý tứ bên trong không cần nói ra cũng hiểu.
Mặc Vân toàn thân xụi lơ, nàng cứ tưởng Ngọc Hi sẽ giao nàng cho Thu thị xử lý, vì thế đêm qua nàng đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác. Chỉ tới khi phát hiện ra Ngọc Hi mang nàng tới chính phòng, nàng mới biết rằng mình xong rồi. Thu thị nhân từ luôn nương tay, không thể ra tay ngoan độc, dựa vào vài ba câu của Tứ cô nương thì không thể nào xử tử nàng được, kết quả xấu nhất thì chỉ là bị bán đi mà thôi. Nhưng lão phu nhân thì không giống như vậy, chuyện này một khi đã được chứng thực, mặc kệ có chứng cứ hay không, nàng cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Lão phu nhân bên trong căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ngọc Hi nói hết những gì đêm qua tra được: "Tối qua ta hỏi đám người Mặc Cúc, họ nói sau khi ta bị bệnh thì túi hương kia đã bị Mặc Hương lấy đi."
Lão phu nhân không thèm ngó ngàng gì tới Mặc Vân vẫn luôn giãy giụa bên kia, tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi lại nghi ngờ Mặc Vân?"
Ngọc Hi cũng chẳng giấu giếm: "Tổ mẫu, thật ra từ sau khi khỏi bệnh ta đều luôn nghi ngờ. Ta luôn luôn ở trong Tường Vi viện không ra ngoài, sao có thể bị lây nhiễm bệnh đậu mùa? Đến khi ta trở lại Tường Vị viện nghe tin Mặc Hương cũng bị lây bệnh đậu mùa mà chết, ta liền cảm thấy không đúng." Dừng một chút, sau đó nàng nói hết những chuyện khiến nàng nghi ngờ Mặc Vân ra.
Lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc mà nhìn Ngọc Hi, thật không ngờ nha đầu này sau khi khỏi bệnh lại có mắt nhìn như vậy, "La ma ma, kéo xuống tra hỏi một chút." Cái gọi là tra hỏi một chút này cũng không phải chỉ đơn giản là mở miệng hỏi mà là dụng hình.
Không tới nửa nén hương, La ma ma đã trở lại: "Lão phu nhân, nha hoàn kia nói là do trước kia Tứ cô nương đã trách mắng nàng một lần, nhất thời tức giận không nhịn nổi nên mới bỏ vật bẩn vào trong túi hương."
Trên gương mặt của Ngọc Hi thoáng hiện qua ý tức giận, mưu hại rõ ràng như vậy mà lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng qua loa, chẳng lẽ mạng của nàng không phải là mạng người ư!
Lão phu nhân liếc thấy được vẻ không cam tâm trên mặt Ngọc Hi, chậm rãi nói: "Phương ma ma bên cạnh ngươi tuổi tác cũng đã lớn, nên thả ra đi!" Không nói Phương ma ma quản lý Tường Vi viện không tốt khiến mọi thứ rối tinh rối mù, chỉ cần việc nàng ta dung túng Ngọc Hi bày trò giả quỷ ở Tường Vi viện thôi thì bà đã không thể tha rồi.
Ngọc Hi trợn tròn mắt, tại sao không trừng phạt Dung di nương mà lại đuổi Phương ma ma đi?
Lão phu nhân chẳng thèm xem phản ứng của Ngọc Hi ra sao, chỉ nhìn nha hoàn bên cạnh nói: "Hồng San, ngươi theo Tứ cô nương về Tường Vi viện đi." Hồng San là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh lão phu nhân, lời này của lão phu nhân ý là đưa Hồng San cho Ngọc Hi.
Hồng San trưởng thành da dẻ trắng ngần, vừa nghe lão phu nhân nói xong không hề do dự, lập tức cúi người thi lễ với Ngọc Hi.
Lúc này Ngọc Hi không còn tâm trạng để ý tới Hồng San, trong đầu nàng đang nghĩ xem sau khi Phương ma ma bị đuổi ra thì phải sống thế nào đây. Kiếp trước sau khi Phương ma ma bị đuổi đi không bao lâu thì chết bệnh, chẳng lẽ đời này phải lặp lại một lần nữa sao. Không được, tuyệt đối không được! Nhưng nàng biết năn nỉ lão phu nhân cũng vô ích, chuyện này nàng chỉ có thể tự mình giải quyết. Lần đầu tiên Ngọc Hi cảm thấy bản thân thật vô năng, muốn bắt được Dung di nương hãm hại mình nhưng ngược lại khiến Phương ma ma bị liên luỵ.
Lão phu nhân thấy Ngọc Hi nửa chữ cầu tình cũng không nói thì lông mày nhíu lại, bà cảm thấy Ngọc Hi có hơi bạc tình, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Hi mặt trắng bệch đứng không vững thì bà không nói thêm gì nữa.
Phương ma ma biết lão phu nhân muốn thả nàng ra ngoài thì cảm giác như sấm sét giữa trời quang, còn định chạy vào trong cầu xin lão phu nhân, chỉ là Ngọc Hi kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Ma ma, trở về rồi hẵng nói." Chuyện lão phu nhân đã quyết định thì không thể thay đổi được, bây giờ mà vào trong ngoại trừ bị trách mắng thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Hồng San không còn biết nói gì đối với biểu hiện của Phương ma ma nữa, nhưng mà biểu hiện của Ngọc Hi lại làm cho nàng ngạc nhiên. Hiện tại có thể thấy Tứ cô nương đã thay đổi rất nhiều, không còn sợ hãi rụt rè gặp chuyện chỉ biết khóc nữa mà rất có chính kiến.
Hồng San tuy tiếc nuối không được ở cạnh lão phu nhân, dù sao làm nha hoàn bên cạnh lão phu nhân thì tốt hơn nhiều so với Tứ cô nương, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, thứ nhất là vì nàng không thể kháng lại chuyện lão phu nhân đã phân phó, thứ hai là Tứ cô nương mới bốn tuổi, nàng ở bên cạnh cô nương hầu hạ năm sáu năm rồi sẽ nhờ mẹ nàng xin cho nàng một ân điển, đến tuổi gả ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét