Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

[Ta là Văn Mị Nhi] - Chương 10

Đi trên con đường phồn hoa, tôi cảm giác như đang nằm mơ. Nhìn đám người đi qua đi lại trên đường, nghe âm thanh tiểu thương rao hàng, tôi có chút không biết làm sao, nhưng đồng thời cũng thấy mới lạ. Khi ở hiện đại, tôi cơ bản cũng không đi dạo phố, lúc đi học cũng chỉ là hai điểm một đường, từ trường về nhà, từ nhà đến trường, lúc được nghỉ sẽ không ra khỏi phòng, ở nhà không đọc sách thì lên mạng xem phim. Không ngờ, khi đến cổ đại tôi lại có hứng thú đi dạo phố.


“Nương, tiểu thư, chúng ta không về cung sao?” Thanh Nhi đi theo sau tôi hỏi. Vì không ở trong cung, tôi dặn các nàng gọi tôi là tiểu thư, Thanh Nhi vẫn chưa quen lắm. Nghe Thanh Nhi hỏi, Lục Nhi ở một bên lập tức gật đầu.

“Không trở về, thật vất vả mới được xuất cung một chuyến, nếu không đi dạo thì thật có lỗi với bản thân. Lục Nhi, Thanh Nhi, muốn mua gì cứ mua, hôm nay bản tiểu thư mời!” Giải quyết xong chuyện hôn sự của Văn Sắc và Tư Đồ Kiến Nam nên tôi rất thoải mái, tâm tình tốt lắm, vung tay lên, hào phóng hứa hẹn.

“Nhưng mà, người của hoàng thượng vẫn còn theo sau chúng ta mà …” Thanh Nhi do dự, rất muốn đi dạo phố a ~~~ nhưng mà người của hoàng thượng còn đi theo, thật rối rắm a ~~~~ (>_<) ~~~~

“Không sao, dù sao ta tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai. Đây đều là việc nhỏ, yên tâm đi!”

Trấn an hai người Lục Nhi, Thanh Nhi xong, tôi xoay người chuẩn bị đi dạo tiếp, liền cảm giác một người mập mạp đang chạy về phía này, nếu không phải tôi tránh nhanh thì chắc đã bị đánh bay rồi.

“Ai~~~ cái tên này ngươi bị sao vậy? Vội cái gì, vội đi đầu thai sao?” Lục Nhi là người không thể để chủ nhân bị thiệt, lập tức hướng về phía bóng dáng người mập mạp kêu lên. Người nọ giống như có việc gấp, quay đầu lại nhìn nhìn Lục Nhi, miệng rộng cười cười, không quan tâm. Tôi kéo Lục Nhi đang tức giận lại, ý bảo nàng ở bên ngoài không cần gây chuyện, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi dạo.

“Ai nha, má ơi! Mệt chết ta, Tiểu Long Hà, đã tìm được ngươi rồi, thân thích của ngươi cùng với con trai của Văn thừa tướng đang đánh nhau, ngươi mau đi xem một chút đi!” Giọng của tên mập kia thật lớn, tôi nghe được rõ ràng, Văn Thao cùng người khác đánh nhau!

“Cái gì? Vạn Nhân Địch, ngươi nói cái gì vậy? Ai cùng con của Văn thừa tướng đánh nhau?” Chỉ nghe thấy một thanh âm phô trương còn có chút mềm mại vang lên, đây là Tư Đồ Tĩnh sao? Nghe thấy giọng nói có thể biết được người này rất kiêu ngạo, rất dễ gây họa, là người tính tình không an tĩnh nổi.

“Ai nha, chính là Tư Đồ Kiến Nam! Hắn không phải là thân thích của ngươi sao? Hắn cùng con của thừa tướng đánh nhau, ngươi còn không đi nhanh đi!”

“Cái gì? Tư Đồ Kiến Nam và Văn Thao đánh nhau? Ở đâu? Mau dẫn ta đi!” Tiểu Long Hà hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy theo Vạn Nhân Địch.

“Nương nương, ấy, không, là tiểu thư, chúng ta…”

“Đi mau, chúng ta đi theo xem thử!” Tôi chạy chậm theo.

“Ấy ~~~~~ tiểu thư, tiểu thư, người đợi bọn em với! Thanh Nhi, mau đuổi theo!”

“Úi da!” Thật hay, đi quá nhanh, tôi va phải người khác. ”Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý!” Tôi vội vàng giải thích. Vừa ngẩng đầu lên, tôi không khỏi ngây ngẩn, người này thật dễ nhìn! Lúc này, Lục Nhi các nàng đuổi kịp, “Tiểu, hộc, tiểu thư, người không có chuyện gì chứ!” Tôi lấy lại tinh thần. Những cuốn sách hắn ôm theo đã rơi xuống đất. Thấy người hầu của hắn đang nhặt sách bị rơi, tôi cùng Thanh Nhi, Lục Nhi cũng chạy lại hỗ trợ.

“Thật ngại quá, ta…” Đem sách trả lại cho người bị ta va phải lại còn có vẻ ngoài rất xinh đẹp kia, tôi ngại ngùng mở miệng.

“Không sao, vị tiểu thư này vội vàng như vậy, là có việc gấp sao?” Đối phương rất có thiện ý giúp ta giải vây. Nhưng mà, hắn vừa nói tới thì ta mới sực nhớ ra, Tiểu Long Hà bọn họ…đáng chết, chỉ lo háo sắc, người cũng đã mất dấu!

“Lục Nhi, ngươi có thấy Vạn, người mập mạp kia chạy theo hướng nào không?” Tôi hỏi Lục Nhi.

“Thì ra tiểu thư muốn tìm người mập mạp kia, ta thấy hắn chạy theo hướng nam.” Người bị tôi đụng vào cũng không tức giận, vẫn cười rất ôn nhu, một đôi mắt hoa đào chớp chớp.

“Cám ơn ngươi.” Tôi vừa cảm thán quả nhiên là yêu nghiệt, vừa mang theo Lục Nhi các nàng đuổi theo bọn người Vạn Nhân Địch.

Người nọ đứng tại chỗ nhìn theo cho tới khi bóng dáng của Mị Nhi biến mất mới mang theo người của mình rời đi: “Đi thôi!”

“Công tử, người có cần . . . “

“Không cần…” Công tử yêu nghiệt nào đó cười thật rực rỡ.
 
---------------------------------- ta là dải phân cách cho đoạn nam chủ thần bí xuất hiện ----------------------------

“Hộc, hộc … bọn họ còn muốn chạy bao lâu vậy?” Xem ra là do đã lâu không vận động, thể lực của tôi không theo kịp. Nhớ năm đó, ta say xe, choáng váng lợi hại, nên dù là đi đâu cũng dựa vào đôi chân, không giống như hiện tại, mới đi không bao lâu đã mệt đến mức thở hổn hển.

“Vị tiểu thư này, chạy nhanh như thế là vội đi đâu vậy?” Tôi chạy rất mệt, vừa dừng lại định nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng nói ngả ngớn. Vừa ngẩng đầu, liền thấy một tên phú gia tử đệ ăn chơi trác táng ghé sát mặt tới, theo sau là một đoàn người hầu. Người này bộ dáng cũng không tệ, tiếc là có dáng vẻ rất đáng khinh, quả thật là đáng tiếc cho cái túi da đẹp như vậy.

túi da là ý chỉ vẻ bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong chả ra gì

Tôi liếc hắn một cái, cũng không đáp lời. Tôi cũng không sợ hắn làm gì được tôi, theo sau tôi còn có vài hộ vệ kìa, là do tôi chướng mắt bọn họ nên để cho họ âm thầm bảo hộ. Người này nếu dám làm gì thì chắc chắn sẽ bị thu thập. Tôi mang theo bọn Lục Nhi muốn đi vòng qua người nọ, kết quả lại bị ngăn lại.

“To gan, ngươi có biết thân phận của tiểu thư nhà ta là gì không, ngươi dám làm càn à?” Lục Nhi cười lạnh, tức giận nói.

“Đi đi, đi sang một bên, không phải chuyện của ngươi.” Người nọ đẩy Lục Nhi đang che chở phía trước tôi ra, tiến lại gần: ”Vị tiểu thư này, hạ nhân của ngươi vô lễ với ta, ngươi nói làm sao đây?” Nói xong thì đưa tay lên muốn sờ mặt ta. Ta ba một tiếng, gạt tay hắn ra, đang chuẩn bị nói chuyện, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng:”Dừng tay!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét