Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 7

Chương 7: Không đủ điều kiện

Mùi đàn hương tràn ngập trong chính phòng ở thượng viện.

Lão phu nhân ngồi tựa vào gối đệm, nói với Ngọc Thần đang đấm bóp chân cho bà: "Đứa nhỏ này, bức song mặt thêu kia trân quý cỡ nào chẳng lẽ ngươi không biết, sao có thể tuỳ tiện đưa cho Tứ nha đầu như vậy?" Lão phu nhân không hề giận Ngọc Thần, bà chỉ cho rằng Ngọc Hi tầm mắt quá hạn hẹp, vừa thấy vật tốt đã muốn chiếm lấy làm của riêng.

Ngọc Thần cười giải thích: "Tổ mẫu không thấy đó thôi, ánh mắt Tứ muội muội nhìn bức tranh thêu kia giống như đó là tuyệt thế trân bảo vậy. Ta thấy nàng thật sự thích nên mới đưa nàng." Bức song mặt thêu kia tuy rằng quý giá nhưng không phải là chỉ có một không hai.

Lão phu nhân lắc đầu: "Lần này coi như thôi, lần sau không được tuỳ tiện lấy đồ nương ngươi để lại đưa cho người khác nữa."

Ngọc Thần cười gật đầu: "Ta đã biết."


Lão phu nhân đã lên tiếng, dĩ nhiên Ngọc Hi sẽ không đi tới chỗ bà để tự chuốc vạ vào thân, chẳng qua nàng cũng không rảnh, mỗi ngày sáng sớm đều đi thỉnh an Thu thị, khi về lại cùng Mặc Cúc học thêu thùa.

Khi mới bắt đầu, dĩ nhiên Mặc Cúc đều dạy những thứ cực kỳ căn bản, ví dụ như phân tuyến hoặc là châm pháp. Ngọc Hi học một hiểu mười, vì thế Mặc Cúc liền biết cô nương nhà nàng rất có thiên phú.

Về sau Thu thị biết chuyện thì cười hỏi Ngọc Hi: "Tứ nha đầu, Đại bá mẫu nghe nói ngươi bắt đầu học thêu thùa?"

Ngọc Hi lấy mạt ngạch nàng thêu cho Thu thị ra, "Đại bá mẫu, cái này là do ta làm, không được đẹp cho lắm nhưng mong Đại bá mẫu đừng ghét bỏ."

Ngọc Hi cảm giác được thái độ của Thu thị đối với nàng không giống kiếp trước. Tuy rằng Thu thị kiếp trước có chiếu cố nàng, nhưng lại cảm giác như đang làm việc công vậy, bây giờ đối với nàng càng giống quan tâm hơn. Ngọc Hi biết đó là kết quả của việc nàng kiên trì hàng ngày tới thỉnh an.

Thu thị nhận lấy, vừa nhìn thì có chút không tin được hỏi: "Cái này là do ngươi thêu?" Cũng khó trách Thu thị kinh ngạc, tuy hoa văn trên dây có chút hỗn loạn nhưng đường kim mũi chỉ rất tinh mịn, một người vừa học nửa tháng tuyệt đối không thể thêu ra được như vậy.

Mặc Cúc đứng cạnh giải thích: "Không dám gạt phu nhân, dây đeo này đúng là do cô nương thêu, bọn nô tì không hề giúp đỡ."

Ngọc Hi đỏ mặt nói: "Đại bá mẫu, sau này ta sẽ thêu đẹp hơn nữa." Là Ngọc Hi cố ý thêu hoa văn lộn xộn lung tung như vậy. Mọi chuyện đều phải trải qua từng bước một, iến trình học của nàng đã rất nhanh rồi, nếu còn nhanh hơn nữa thì sẽ vượt quá mức bình thường, nàng không muốn bị coi là yêu quái đâu.

Thu thị nghe xong thì không hề hoài nghi: "Dây đeo rất đẹp, bá mẫu rất thích." Khó có được đứa bé này nhớ tới nàng, nhưng cần nhắc nhở gì thì vẫn phải nhắc: "Chờ ngươi thêu thùa giỏi rồi thì cũng nên làm cho lão phu nhân một cái."

Ngọc Hi vốn đang cười, nghe xong lời này thì sắc mặt ảm đạm, cúi đầu nói: "Ta sợ tổ mẫu không cần." Trong lòng tuy không nghĩ vậy nhưng thái độ thì vẫn cần bày ra.

Thu thị dừng một chút rồi nói: "Sao lão phu nhân lại không cần được? Đó là tấm lòng hiếu thảo của ngươi, lão phu nhân sẽ rất vui mừng."

Ngọc Hi miễn cưỡng gật đầu.

Ngay lúc này, Uông ma ma bước tới nói thầm với Thu thị vài câu. Thu thị cười nói với Ngọc Hi: "Ngày mai sẽ có một nhóm người tiến phủ, ngươi cũng tới chọn vài người hợp ý đi." Nha hoàn bà tử trong phủ Quốc công chủ yếu đều là gia sinh tử (**), rất hiếm khi mua từ bên ngoài vào.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Dạ." Kiếp trước nha hoàn đều được đưa trực tiếp tới Tường Vi viện, kiếp này lại được tự mình chọn lựa, đây chính là sự khác biệt.

Trở về Tường Vi viện, Ngọc Hi liền kể lại cho Phương ma ma nghe, sau đó hỏi: "Phương ma ma, vẫn chưa tra ra được điều gì sao?"

Phương ma ma chần chừ một lúc rồi nói: "Cô nương, nhà của Mặc Vân lẫn Mặc Hương đều không có gì khác thường." Mặc Cúc và Mặc Đào là người được phu nhân mua về, khế bán thân vẫn còn trong tay cô nương, nếu cô nương có mệnh hệ gì thì tương lai của các nàng cũng không được đảm bảo, vì vậy xác suất họ hại cô nương là thấp nhất. Mặc Vân và Mặc Hương là gia sinh tử, khả năng mưu hại cô nương cao hơn.

Ngọc Hi cũng không thất vọng, dù sao nàng cũng ở trong Thanh Trúc tiểu trúc hơn một tháng, thời gian đó đủ dài để chủ mưu đằng sau dọn dẹp sạch sẽ manh mối rồi.

Phương ma ma nói: "Cô nương, Mặc Vân luôn bên cạnh chăm sóc mẹ nàng, hay là nhân cơ hội này dứt khoát thả nàng ra ngoài luôn đi!" Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng nếu đã hiềm nghi thì biện pháp tốt nhất là thả ra ngoài.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Bây giờ không nên thả nàng ra ngoài." Trong nhà Mặc Vân hiện đang gặp khó khăn, nàng là chủ tử đã không giúp đỡ thì thôi lại còn bán ra ngoài, đối với gia đình Mặc Vân thì không khác gì hoạ vô đơn chí (hoạ đến nhiều lần). Tuy rằng trên đạo lý thì không sai, nhưng lại khiến cho người dưới thất vọng đau khổ, đối với nàng càng bất lợi.

Phương ma ma suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Ngọc Hi lo lắng không sai.

Ngọc Hi nói: "Phương ma ma, cho người đem mười lượng bạc cho nhà của Mặc Hương và Mặc Vân đi." Mặc Hương đã không còn, người làm chủ tử như nàng ít ra cũng cần biểu lộ một chút. Về phần Mặc Vân, mẹ của nàng sinh bệnh, đây là thời điểm cần tiền nhất. Đáng tiếc tiền trong tay nàng không còn nhiều, không có cách nào đưa cho họ nhiều hơn.

Phương ma ma có chút khó khăn nói: "Cô nương, chúng ta chỉ còn thừa lại hơn hai mươi lượng bạc thôi." Ngoại trừ Ngọc Hi được sáu lượng tiền tiêu mỗi tháng thì không còn khoản thu nhập nào khác, sáu lượng này còn phải khen thưởng cho hạ nhân, rồi còn cần mua một ít thứ vụn vặt hàng ngày, vì vậy hơn hai mươi lượng còn tới hiện tại là nhờ Phương ma ma vất vả tiết kiệm mà có.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Có gian nan hơn nữa thì mấy lượng bạc này cũng cần phải thưởng cho họ."

Mẫu thân của Ngọc Hi, Ninh thị, tuy rằng là thứ nữ, lại chỉ gả tới làm vợ kế, nhưng dù sao cũng là được gả tới phủ Quốc công, lúc đó Ninh gia vì giữ thể diện nên cũng cho nàng không ít của hồi môn. Chẳng qua sau này Ninh gia xảy ra chuyện, Ninh thị vì cứu người nhà nên đã bán của cải đồ cưới để lấy tiền mặt thu xếp. Đáng tiếc, dù vậy cũng không cứu nổi người nhà, mà chính nàng vì phải ôm cái thai đã lớn bôn ba tứ phía nên sau này khó sinh, vừa sinh ra Ngọc Hi đã xuôi tay đi về Tây phương.

Phương ma ma trong lòng cực kỳ buồn bã. Lúc đó nàng đã khuyên phu nhân không thể đem hết đồ cưới bán đi như vậy được, dù sao cũng phải giữ lại một ít cho đứa con trong bụng, nhưng phu nhân lại không nghe nàng khuyên. Người trong Quốc công phủ đều là xem tiền thưởng mà làm việc, không đưa ra được tiền thưởng thì sẽ bị họ coi thường.

Ngọc Hi nói: "Phương ma ma, sang năm đem hết vàng bạc thô mà tổ mẫu cùng Đại bá mẫu thưởng đổi hết thành bạc vụn hoặc tiền đồng đi."

Phương ma ma có chút không đồng ý nói: "Cô nương, mấy thứ đó về sau còn dùng được." Sau này cô nương ra ngoài xã giao nếu không có tiền khen thưởng thì sẽ bị người ta chỉ trích, một khi đã đeo danh bủn xỉn thì sau này sẽ rất khó làm mai.

Ngọc Hi cười nói: "Chuyện tiền bạc tóm lại sẽ có cách, không cần vội."

Từ sau khi khỏi bệnh, Phương ma ma cảm thấy cô nương nhà nàng càng lúc càng có chủ ý, chẳng qua Ngọc Hi luôn phát triển theo hướng tích cực nên nàng cũng không phản bác gì.

Ngọc Hi rất vừa lòng thái độ của Phương ma ma: "Ngày mai ma ma đi cùng ta chọn vài nha hoàn tốt." Mấy nha hoàn mà kiếp trước được trực tiếp đưa tới chẳng có lấy một người nàng vừa ý.


Ngày hôm sau, trên đường đi tới chính viện, Ngọc Hi chạm mặt Dung di nương và Nhị cô nương Ngọc Tịnh ...

Dung di nương trời sinh cực kỳ quyến rũ, ánh mắt khi nhìn người khác lúc nào cũng tràn ngập phong tình, chẳng trách dù đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn vững chắc câu được Quốc công gia.

Hôm nay Ngọc Tịnh mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trên đầu cài trâm vàng có gắn bảo thạch (***), trên cổ là vòng xâu chuỗi ngọc bằng vàng, viên hồng bảo thạch ở giữa vòng cổ kia có thể chiếu mù mắt người, tổng quan phú quý bức người. Diện mạo của Ngọc Tịnh cũng rất xuất chúng, gương mặt thon nhọn, lông mày thon dài, chẳng qua là trong mắt mang theo ba phần kiêu căng ba phần hung ác, vừa nhìn liền biết không phải người dễ đối phó.

Dung di nương nhìn Ngọc Hi, ánh mắt loé loé, nói: "Không ngờ sau khi Tứ cô nương khỏi bệnh rồi thì giống như biến thành một người khác vậy." Trước đây Ngọc Hi gầy như gậy trúc, lúc nói chuyện với người khác thì luôn cúi đầu, dáng vẻ luôn tự ti rụt rè sợ hãi. Bây giờ đã mập hơn, cũng trắng ra, thần sắc cực kì tốt, cũng không còn vẻ sợ hãi rụt rè nữa, không phải như biến thành người khác còn gì.

Ngọc Hi khẽ cười nói: "Đều nhờ nương ta ở trên trời phù hộ."

Dung di nương cười đến rung động lòng người: "Nghe nói Tứ cô nương bắt đầu học may vá thêu thùa, nếu Tứ cô nương không chê thì có thể đến Di Nhiên viện của ta." Dung di nương thêu thùa rất giỏi, đến tú nương của Quốc công phủ cũng không sánh bằng.

Ngọc Hi chỉ đáp lại hai chữ: "Không cần."

Ngọc Tịnh sắc mặt bất thiện trừng Ngọc Hi: "Di nương của ta xem trọng ngươi mới kêu ngươi tới viện của chúng ta, ngươi nghĩ là chúng ta hiếm lạ à."

Ngọc Hi liếc Ngọc Tịnh, rất không nể mặt mà nói: "Thật ra thì ta cũng chả thèm." Cho dù nàng có ngu dốt thì cũng biết không nên làm cỏ đầu tường, Dung di nương và Đại bá mẫu luôn đối đầu nhau, nàng đã về phe Đại bá mẫu thì không thể có gì liên quan tới Dung di nương được, cho nên ngày từ đầu nàng phải tỏ thái độ tránh xa Dung di nương. Hơn nữa, hiện tại nàng đang nghi ngờ người hạ độc thủ với mình là Dung di nương, vì thế lại càng không nể mặt mũi.

Ngọc Tịnh giận dữ, lập tức muốn xông lên giáo huấn Ngọc Hi.

Dung di nương lanh tay lẹ mắt bắt lấy Ngọc Tịnh, sau đó cười với Ngọc Hi nói: "Nếu Tứ cô nương chướng mắt thì thôi vậy."

Ngọc Hi nhìn chòng chọc Dung di nương, nói: "Đúng là chướng mắt." Đừng nói chính nàng thêu thùa rất khá, cho dù không khá thì cũng không cần theo học một di nương, rất tự hạ thấp thân phận.

Nụ cười trên mặt Dung di nương cứng đờ, bà ta không ngờ cách nói chuyện của Ngọc Hi lại biến đổi tới mức không nể mặt mũi vậy. Đến khi bà ta nhìn thấy ánh mắt Ngọc Hi sâu không thấy đáy, tim liền đập mạnh một cái, cũng may là bà ta đã trải qua nhiều nên bên ngoài cũng không lộ ra gì khác thường.


Sau khi đã đi cách xa một khoảng, Phương ma ma mới nhỏ giọng nói: "Cô nương tội gì phải đắc tội bà ta, nếu không muốn học thì từ chối là được rồi." Dung di nương tuy rằng chỉ là một di nương nhưng lại được Quốc công gia cực kỳ sủng ái, không đáng vì chút chuyện nhỏ mà kết thù với bà ta.

Ngọc Hi mặt không biểu tình nói: "Ma ma, bà thấy việc ta bỗng dưng lại mắc bệnh, kẻ có khả năng là chủ mưu nhất là ai?"

Phương ma ma sắc mặt đại biến: "Ý của cô nương là? Không thể nào, cô nương với bà ta không thù không oán, bà ta không có lý do gì hạ độc thủ với cô nương như vậy cả!" Phương ma ma cảm thấy Ngọc Hi đã nghĩ quá nhiều.

Ngọc Hi nói: "Phương ma ma, trước đây lúc Nhị ca xảy ra chuyện Đại bá mẫu cũng đang mang bệnh. Nếu Nhị ca có mệnh hệ gì, tính mạng của Đại bá mẫu sợ là cũng khó bảo toàn." Vốn đang mang bệnh lại gặp phải đả kích lớn như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cũng là sau này Ngọc Hi mới biết được Nhị đường ca (anh họ) của nàng trước kia suýt chút nữa chết đuối không phải chuyện ngoài ý muốn mà là do Dung di nương hạ độc thủ, cho nên nàng mới hoài nghi Dung di nương. Nàng nghĩ chắc chắn là do nương của nàng làm hư chuyện của Dung di nương nên bà ta mới muốn trả thù. Nương của nàng đã không còn, bà ta vì vậy đổ lên nàng.

Sắc mặt của Phương ma ma lập tức xanh mét. 


(*) mạt ngạch là dây đeo trán, cái này này



(**) gia sinh tử: đời bố mẹ làm nô, sinh con ra cũng ở trong phủ làm nô.

(***) minh hoạ cho cái vòng cổ của Ngọc Tinh cho dễ hình dung nè


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét