Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 289 + 290

Chương 289: Hộc máu (1)

Việc quyên tiền cho Tống quý phi đi đầu, phu nhân quan viên trong kinh thành cùng phu nhân nhà giàu sau đó đều làm theo. Ban đầu Ngọc Hi định quyên hai ngàn lượng, đến khi biêt Tống quý phi đi đầu thì nàng một phân cũng không quyên. Quyên tiền càng nhiều thì danh đi đầu của Tống quý phi càng vang dội, Ngọc Hi không muốn dệt hoa trên gấm giúp cho Tống quý phi.

Nói đến đây Ngọc Hi cũng buồn bực, vì sao hoàng đế luôn luôn thuận theo Tống quý phi thế mà lại không lập nàng ta làm hậu, cũng không lập Cửu hoàng tử làm thái tử. Vấn đề này nàng cũng đã từng hỏi qua Hàn Kiến Minh, đáng tiếc Hàn Kiến Minh cũng không đoán nổi tâm tư của hoàng đế.

Ngọc Hi không quyên hai ngàn lượng bạc ra ngoài, nhưng nàng vẫn cho người làm một ít chăn bông đưa tới cho dân lưu lạc. Hai ngàn lượng, nếu là năm ngoái thì đủ mua hai vạn tấm chăn bông, nhưng bây giờ cái gì cũng đều tăng giá, hai ngàn lượng chỉ đủ mua một nửa so với trước kia.

Hàn Kiến Minh không đồng ý mang tiền đi mua chăn bông: "Mấy thứ này triều đình đã đặt mua rồi." Triều đình đã đặt mua đồ, bọn họ cũng không cần tặng thêm, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy triều đình làm việc bất lợi.

Ngọc Hi nghĩ một chút, nói: "Đại ca, nếu không thể mua chăn bông, hay là mua một ít dược liệu tặng qua đi! Trời giá lạnh, đất đóng băng, trữ chút dược liệu cho họ có thể phòng bệnh." Những dân lưu lạc đó một khi đã sinh bệnh thì chỉ có thể chờ chết, vì vậy Ngọc Hi cảm thấy mua một ít dược liệu cũng rất cần thiết. Đương nhiên là phải mua loại dược liệu tiện ích kiểu như phòng phong hàn.

Hàn Kiến Minh nói: "Dược liệu ta sẽ cho Hàn Hạo đi chuẩn bị, chẳng qua không thể lấy danh nghĩa của ngươi được, chỉ có thể lấy danh nghĩa của nương." Ngọc Hi đã từng khiến Tống quý phi để ý, không thể lấy danh của nàng đi đầu, nếu không, để cho Tống quý phi nghe được lỡ như lại chú ý tới Ngọc Hi thì lại phiền toái.

Ngọc Hi cũng không ham danh, chỉ muốn trợ giúp lưu dân mà thôi, Nhớ trước đây nàng cũng đỏ mắt chờ người khác cứu tế, bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi được uống bát cháo kia. Hiện tại đã có năng lực, vậy thì nên bỏ ra nhiều sức hơn một chút.

Sau khi Thu thị biết chuyện này cũng lấy từ vốn riêng ra hai ngàn lượng bạc: "Đây cũng coi như là phần tâm ý của ta." Thật ra lúc quyên tiền Thu thị đã quyên một ngàn lượng rồi, may là vốn riêng của Thu thị khá nhiều, ba ngàn lượng bạc cũng không tính là quá sức.

Hàn Kiến Minh không phải một người làm việc bừa bãi, lúc viết tấu chương cũng đã kiến nghị triều đình mua một ít dược liệu, đương nhiên vì hắn biết rõ ghi trên mấy tấu chương đó cũng không có kết quả, hắn thật ra chỉ muốn bày tỏ thái độ mà thôi. Thế nên khi biết hoàng đế không phê chuẩn, hắn liền cho người mua một ít dược liệu như bản lam căn, hoắc hương (*) đưa tới ngoại thành, hành động này ngược lại đạt được không ít khen ngợi.

(*) bản lam căn: trị sốt cao như cảm cúng, viêm họng, sởi, lở loét vùng khoang miệng ....
hoắc hương: trị cảm mạo, sổ mũi, nhức đầu, đau bụng, ăn uống không tiêu, ...

Không bao lâu, Ngọc Hi nghe được tin gạo đưa tới cho lưu dân hơn một nửa là gạo cũ, thậm chí còn có cả sâu. Nghe những lời đồn này Ngọc Hi không hề có chút kinh ngạc: "Sớm đã đoán được." Chẳng qua cho dù là gạo cũ, đối với lưu dân thì chỉ cần có thể lấp bụng là được. Chẳng qua là những kẻ tham tiền kia thật không sợ bị báo ứng sao.

Hôm nay, Thu thị gọi Ngọc Hi tới nói một chuyện, nói là Lư Nhị phu nhân có đứa cháu trai, các phương diện đều rất tốt, Lưu Nhị phu nhân nghĩ muốn hỏi Ngọc Hi cho người nọ.

Ngọc Hi nghe người kia là biểu ca của Lư Tú, nháy mắt một cái, hỏi: "Nương, năm nay nhị tẩu hai mươi mốt, vậy tuổi tác của người này có phải hơi lớn không?" Nếu là biểu ca của Nhị tẩu thì chắc chắn phải lớn tuổi hơn Lư Tú rồi.

Thu thị ho khan một tiếng, nói: "Thiếu gia của Phú gia năm nay hai mươi hai, lớn hơn Nhị tẩu ngươi một tuổi. Chẳng qua là hắn luôn đánh trận ở Liêu Đông nên mới trì hoãn hôn sự." Thu thị cũng cảm thấy người kia tuổi có hơi lớn một chút, hơn Ngọc Hi tới bảy tuổi! Chỉ là sau này lại cảm thấy, lớn tuổi thì cũng có cái lợi của việc lớn tuổi, sẽ thương ngươi hơn.

Ngọc Hi không có chút hứng thú nào, lớn hơn tới bảy tuổi, chênh lệch quá lớn rồi.

Thu thị xoa đầu Ngọc Hi nói: "Lớn tuổi cũng có chỗ tốt, lớn tuổi biết yêu thương người khác. Còn nữa, Đại ca ngươi cũng cảm thấy điều kiện của đối phương rất tốt, nói là có thể gặp thử một lần. Nếu bộ dáng trưởng thành không kém thì có thể định hôn sự được."

Ngọc Hi gật đầu nói: "Nương và Đại ca làm chủ là được rồi." Ngọc Hi đối với mắt nhìn người của Thu thị không yên tâm cho lắm, nhưng đối với Hàn Kiến Minh thì lại rất yên tâm. Nếu như đối phương không thể đạt yêu cầu của Hàn Kiến Minh thì không thể khiến hắn gật đầu được.

Thu thị rất hài lòng với thái độ của Ngọc Hi, nàng cũng không muốn nghe Ngọc Hi nói không gả này nọ. Trừ phi là không gả đi được, nếu không thì chẳng có cô nương nhà ai lại giữ ở trong nhà cả: "Nghe Lư Nhị phu nhân nói, đầu xuân sang năm Tam thiếu gia của Phú gia sẽ tới kinh thành, đến lúc đó nếu Đại ca ngươi cảm thấy đối phương không tồi thì có thể định chuyện chung thân rồi." Nếu con trai nhìn trúng thì phải nhanh thành thân, không thể để có chuyện không hay gì xảy ra lần nữa.

Ngọc Hi ngẩng đầu hỏi: "Vậy lúc đó cũng phải đi Liêu Đông sao?" Bởi vì biết nhiều nên Ngọc Hi có chút mâu thuẫn đối với Liêu Đông.

Thu thị cũng không nỡ đem Ngọc Hi ngoại gả (gả đi xa), nhưng thanh danh của Ngọc Hi ở kinh thành rất khó tìm được người vừa ý. Nếu như từ chối Tam thiếu gia Phú gia, không biết tới bao giờ mới gặp được người thích hợp nữa. Cho nên chỉ cần đối phương tốt là được, ngoại gả cũng đành chịu.

Đáng tiếc, Ngọc Hi không đợi được công tử Phú gia, ngược lại đợi tới thánh chỉ tứ hôn.

Ngọc Hi đang ở trong phòng đọc sách thì nghe Thải Điệp chạy vào, kích động đến mức nói chuyện cũng không còn lưu loát: "Cô nương, thánh chỉ, hoàng thượng hạ thánh chỉ, mời cô nương đi tiếp thánh chỉ."

Ngọc Hi bỗng dưng có dự cảm không tốt: "Tiếp thánh chỉ gì?" Nếu là thánh chỉ cho Đại ca, nói không chừng là việc tốt, nhưng để nàng tiếp thánh chỉ thì có việc tốt mới là kỳ quái.

Thải Điệp lắc đầu nói: "Không rõ."

Hai người vừa nói tới đây thì Thu thị tới. Hoàng đế hạ thánh chỉ, hơn nữa chỉ đích danh người nhận là Ngọc Hi, Thu thị dĩ nhiên là phải tới chỉ điểm cho Ngọc Hi một chút: "Còn lo lắng cái gì, nhanh tắm gội thay quần áo đi."

Tiếp thánh chỉ là phải tắm gội thay quần áo, hơn nữa còn phải đốt nhang, nhưng ở chính sảnh đã đốt nhang sẵn rồi, chỉ chờ Ngọc Hi tới.

Ngọc Hi áp chế bất an trong lòng, rửa mặt chải đầu với tốc độ nhanh nhất, sau đó cùng Thu thị đi tới chính sảnh tiếp chỉ. Vừa đi tới chính sảnh thì thấy một thái giám da mặt trắng bệch cất giọng the thé lớn tiếng kêu: "Tiếp chỉ."

Ngọc Hi bắt chước Thu thị quỳ xuống, đầu đặt trên mặt đất không dám động đậy, sau đó vểnh tai lên nghe thái giám tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tư văn của muội muội Hàn Quốc công Hàn Ngọc Hi thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, trẫm nghe thấy rất vui lòng. Nay Bình Bắc tướng quân cũng đã tới tuổi thành hôn, nên chọn hiền nữ cùng xứng. Với khuê trung của Hàn Ngọc Hi thì cùng Bình Bắc tướng quân là trời sinh một đôi, vì thành giai nhân mỹ, đặc biệt tứ hôn làm vợ của Bình Bắc tướng quân, lập tức đi Tây Bắc thành hôn. Khâm thử."

Ngọc Hi nghe đến lập tức đi Tây Bắc thành hôn, sao còn có thể không biết Bình Bắc tướng quân này chính là Vân Kình được. Chỉ là nàng không biết hoàng đế đang xướng tuồng gì, vì sao lại ban nàng làm vợ Vân Kình? Nàng cùng Vân Kình kia cho dù có tám sào cũng không với tới nổi đâu! Hơn nữa, đại ca không phải nói Vân Kình đang tìm liên minh sao, vậy thì chuyện tứ hôn này hẳn là sẽ xáo trộn kế hoạch của Vân Kình rồi, đến lúc đó Vân Kình giận lây thì mạng của nàng cũng chẳng còn mất.

Thu thị cũng trợn tròn mắt, Bình Bắc tướng quân này là ai? Tại sao hoàng đế lại muốn ban Ngọc Hi làm vợ hắn? Chẳng qua Thu thị cũng đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, vì thế rất nhanh đã phản ứng lại, bây giờ khẩn yếu nhất là tiếp chỉ, còn Bình Bắc tướng quân là ai thì sau đó đi nghe ngóng cũng không muộn. Nàng lập tức kéo cánh tay Ngọc Hi một chút. Ngoài mặt là kéo, thật ra là nhéo, vì nàng thấy Ngọc Hi vẫn còn đang ngẩn người.

Ngọc Hi cảm thấy đau ở tay mới phục hồi lại tinh thần, thu liễm lại suy nghĩ trong đầu, dập đầu rồi lớn tiếng kêu lên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", sau đó đứng lên hai tay nâng thánh chỉ.

Sống hai đời rồi, đây là lần đầu nàng được tiếp chỉ, đáng tiếc lúc này nàng không cảm thấy chút vui sướng nào. Thánh chỉ này nếu không có Tống quý phi phía sau màn chủ mưu thì nàng có thể vặn đầu mình làm trái cầu để đá. Vốn dĩ cho rằng chuyện đã qua rồi, hoá ra người ta chưa hề quên, chỉ là đang kiếm cơ hội thích hợp để chỉnh nàng mà thôi! Vẫn là Toàn ma ma nói đúng, này chính là hạng người có thù tất báo.

Công công bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cũng là quý phi nương nương yêu thương Tứ cô nương, đặc biệt nói ngọt trước mặt hoàng thượng một phen, bằng không làm sao Tứ cô nương lại có được mối nhân duyên tốt như vậy chứ!"

Hai lần trước là hạ thủ đầu độc nàng, lần này lại đẩy nàng vào hố lửa, giờ còn muốn nàng cảm tạ sao, gặp qua nhiều người vô sỉ nhưng cũng không ai vô sỉ đến mức này. Ngọc Hi dùng hết nghị lực để khắc chế bản thân, cười nói: "Đa tạ quý phi nương nương yêu quý, Ngọc Hi cảm kích vô cùng."

Thu thị xem như rõ ràng, mục đích của thánh chỉ này không phải là chuyện tốt, chẳng qua bây giờ nàng vẫn còn chưa biết Bình Bắc tướng quân rốt cuộc là ai.

Thái giám thấy Ngọc Hi tươi cười, ngược lại không nhiều lời, mặc kệ là thật tâm hay là giả ý. Hàn Ngọc Hi không biểu hiện ra chán ghét, còn vui vẻ như vậy, hắn cũng tìm không ra chỗ xấu nào để bới móc, lập tức hừ một tiếng, mang hai tên tiểu thái giám đi ra ngoài.

Thái giám vừa đi, một vị tanh bỗng dâng lên "Ộc ..." Nôn ra một búng máu, Ngọc Hi mềm nhũn ngã xuống đất.

Thu thị nhìn thấy một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất thì hoảng hốt, xông lên trước ôm Ngọc Hi, kêu lên: "Ngọc Hi, Ngọc Hi ngươi sao vậy? Nhanh, nhanh kêu người đi mời đại phu, nhanh đi mời đại phu."

Thái giám tuyên chỉ vẫn chưa đi xa, tiếng kêu của Thu thị lại lớn như vậy, hắn dĩ nhiên là nghe rõ. Khoé miệng của thái giám kia xẹt qua một tia ý cười, đối chọi với quý phi nương nương thì không phải tìm chết chứ là gì.

Bạch đại phu rất nhanh đã tới, bắt mạch cho Ngọc Hi xong, lại nghe Thu thị miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng lúc đó. Bạch đại phu gật đầu nói: "Lão phu nhân không cần lo lắng, tuy rằng nôn ra máu rất là kinh hãi, nhưng đối với Tứ cô nương mà nói là việc tốt. Phun ra ngụm máu này, uất khí trong lòng Tứ cô nương cũng tản đi." Nhiều người nói thời trẻ mà hộc máu thì sẽ khó sống lâu, lời này cũng không sai, nhưng chỉ đúng với những người thân thể không tốt. Thân thể của Ngọc Hi rất tốt, chỉ là trong lòng có uất khí. Bạch đại phu cũng biết uất khí của Ngọc Hi từ đâu mà tới, chuyện này người khác khuyên nhủ cũng không có tác dụng, phải là tự mình nghĩ thông suốt mới được.

Thu thị sững sờ: "Tích tụ trong lòng? Ngọc Hi nhà ta luôn luôn ..." Nói đến đây, Thu thị lộ ra thần sắc còn khó coi hơn khóc. Tuy rằng Ngọc Hi từ hôn nhưng biểu hiện lại bình thường, không hề lộ ra ánh mắt bi thống, cho nên nàng cho rằng Ngọc Hi không để ý chuyên này, lại không ngờ đứa bé này cố ý giả vờ trước mặt nàng, luôn chôn giấu đau buồn ở trong lòng.

Bạch đại phu châm mấy trâm cho Ngọc Hi xong, Ngọc Hi liền mở to mắt. Nhìn thấy Bạch đại phu, nhớ tới chuyện vừa rồi, Ngọc Hi mở miệng hỏi: "Ta vừa mới ngất đi sao?"

Bạch đại phu nói: "Cô nương vừa mới hộc máu, chẳng qua lần này cũng xem như là trong hoạ được phúc, nôn ra rồi thì uất khí trong lòng cũng tiêu tán." Nói xong, không nhịn được lại nhiều lời thêm vài câu: "Cô nương, đời người mấy chục năm, cho dù gặp việc khó cũng nên mở rộng trái tim. Nên biết, trên đời này khó khăn đến mấy cũng có cách vượt qua."

Bạch đại phu cũng coi như là nhìn Ngọc Hi trưởng thành từng ngày. Lần đầu tiên gặp Tứ cô nương là lúc nàng bị bệnh đậu mùa, mấy năm nay, chuyện Ngọc Hi phải trải qua Bạch đại phu cũng biết, chỉ có thể nói Tứ cô nương vận khí đúng là không tốt, chỉ là dù vậy cũng phải yêu quý thân thể của mình.

Ngọc Hi chân tâm thật ý nói: "Cảm ơn Bạch đại phu."

Bạch đại phu gật đầu một cái, sau đó kêu Toàn ma ma đi theo ra ngoài. Ngọc Hi cũng không bị bệnh nên không cần kê đơn, nhưng một chút chuyện cần phải lưu ý hắn cũng phải nói cho Toàn ma ma.

.
.
.
.
.

Chương 290: Hộc máu (2)

Thu thị ôm Ngọc Hi khóc nức nở: "Con ơi, là nương có lỗi với ngươi. Nương cho rằng ngươi không để ý, không ngờ, không ngờ là ngươi lại âm thầm chịu khổ." Nàng đúng là một người mẹ không xứng chức.

Ngọc Hi nhẹ giọng nói: Nương, ta không phải là vẫn tốt đó sao?" Nói không hận thì quá giả tạo. Chẳng qua nàng không hận Trần gia, đối với Trần gia thì nàng chỉ là người ngoài, nên khi gặp chuyện thì dĩ nhiên sẽ ném người ngoài như nàng đi. Người nàng hận là Tống quý phi, ỷ vào quyền thế nên căn bản không thèm quan tâm sống chết của nàng, thế nhưng, đó là Tống quý phi cao cao tại thượng, là khát vọng của biết bao nhiêu người, sao lại để vào mắt một Quốc Công phủ cô nương sa sút như nàng đây. Đối với Tống quý phi mà nói, giết nàng đơn giản như là nghiền chết một con kiến vậy, cho dù con kiến này mệnh ngạnh thoát được hai lần, nhưng chỉ cần nàng ta động thủ thì vẫn có thể giết chết dễ như trở bàn tay.

Thu thị vẫn khóc không ngừng.

Ngọc Hi chỉ phải lảng sang chuyện khác, nói: "Nương, người đừng khóc, khóc cũng không giả quyết được vấn đề." Nếu khóc có thể giải quyết được thì nàng đã khóc rồi, đáng tiếc, lúc này nước mắt là thứ vô dụng nhất.

Thu thị lau nước mắt nói: "Ngươi nói đúng, khóc cũng không giải quyết được gì. Chuyện khẩn cấp bây giờ là hỏi Đại ca ngươi xem Bình Bắc tướng quân này là ai." Cũng không biết là nhân vật trong xó xỉnh nào, chưa từng nghe nói qua.

Ngọc Hi u ám nói: "Bình Bắc tướng quân, chính là Vân Kình." Thật sự nàng nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ có một ngày dính dáng tới Vân Kình. May mà hiện tại năng lực chịu đựng rất mạnh, nếu là kiếp trước mà biết phải gả cho Vân Kình thì chắc chắn trực tiếp bị doạ chết rồi.

Nhớ tới lời Trần Nhiên đã nói nếu nàng là Trần Tuyết, Ngọc Hi liền cảm thấy vận mệnh thật là thần kỳ. Giả sử của Trần Nhiên lại ứng nghiệm, chỉ là không biết Vân Kình có thật sự giống như lời đồn ham giết người như vậy không?

Thu thị bị hù nhảy dựng: "Cái gì? Vân Kình? Là kẻ thích giết người Vân Kình sao?" Hiện tại lời đồn trong kinh thành chỉ nói Vân Kình thích giết người, còn danh hiệu sát nhân cuồng ma thì sau sự kiện Vân Kình tàn sát hàng loạt dân trong thành mới có.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Đúng là kẻ thích giết người trong lời đồn Vân Kình đó."

Thu thị cuối cùng không nhịn được mà nói tục: "Người của Tống gia đều là kẻ hắc lòng dạ vật, phương pháp ác độc như vậy mà cũng nghĩ ra được. Những kẻ đó sau này chết đều phải xuống mười tám tầng địa ngục."

Ngọc Hi nghe lời này, lắc đầu nói: "Nương, nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thánh chỉ nói ta lập tức phải đi Tây Bắc thành hôn, chắc là mấy ngày sắp tới phải đi rồi." Vân Kình có thể kháng chỉ là bởi vì hắn có nơi dựa dẫm. Vân Kình lấy lý do vết thương cũ tái phát để không vào kinh, nếu hoàng đế vì thế mà phạt nặng thì chắc chắn sẽ khiến tướng sĩ Tây Bắc lạnh tâm. Hoàng đế dù ngu đần thì trọng thần triều đình cũng sẽ không hồ đồ tới vậy. Cho nên, Vân Kình có chỗ dựa nên không phải sợ. Nhưng nàng không giống như vậy, cho dù hôm nay Tống quý phi ban một ly rượu độc bắt nàng chết thì nhiều nhất cũng chỉ bị người khác bí mật thảo luận một chút mà thôi.

Thu thị lúc này mới phản ứng: "Đúng rồi, ta còn phải thu dọn đồ đạc cho ngươi." Nói xong liền gọi Toàn ma ma cùng Tử Tô tới, cho Toàn ma ma cùng Tử Tô lựa chọn đồ đạc trong Đào Nhiên Cư, vật nhẹ nhàng dễ mang thì đóng gói mang theo, thứ cồng kềnh thì tạm thời để lại.

Dặn dò xong, Thu thị cũng vội vàng trở về viện của mình.

Toàn ma ma nhìn Ngọc Hi, nhẹ giọng nói: "Cô nương, thật ra đi Tây Bắc không hẳn là chuyện không tốt. Vân tướng quân thiếu niên đầy hứa hẹn, gả cho hắn, về sau cô nương cũng không cần phải chịu uỷ khuất." Người khác không biết, chẳng lẽ Toàn ma ma có thể không biết sao? Ngọc Hi luôn luôn phải ẩn nhẫn, sợ là tới bây giờ vẫn còn như vậy, nàng nhìn thấy cũng đau lòng.

Ngọc Hi nghe xong lời này, ngẩng đầu hỏi: "Ma ma, lời đồn bên ngoài nói Vân Kình cuồng sát, ngươi không sợ khi hắn giận dữ thì sẽ giết luôn ta sao?" Bây giờ lời đồn chỉ là Vân Kình cuồng sát, sau này lời đồn lại càng khủng bố hơn, càng truyền càng huyền ảo, còn chuyện là thật hay giả thì Ngọc Hi cũng không rõ ràng.

Toàn ma ma nói: "Liễu Thông hoà thượng nói cô nương mệnh trung đái suy, nhưng cô nương tin rằng mình là người mệnh trung đái suy sao?"

Ngọc Hi trầm mặc một chút rồi nói: "Không tin." Mặc dù hai đời đều không tốt, tới gần lúc hạnh phúc lại có biến cố, nhưng nàng không tin mệnh mình không tốt. Nếu như nàng cũng tin rằng mệnh mình không tốt, cả đời này chắc chắn sẽ không thể nào hạnh phúc được.

Toàn ma ma nói: "Đúng vậy. Vân Kình có phải là kẻ cuồng sát thật không, đến Tây Bắc cô nương sẽ biết." Dừng một chút, Toàn ma ma nói: "Cô nương, ở biên thành dân phong khai phóng, cô nương tới đó không chừng lại tự tại hơn là ở kinh thành."

Ngọc Hi nhìn Toàn ma ma một cái, nói: "Ma ma, nơi đó thường xuyên phải đánh trận." Thiểm Tây cùng Tây Hải hoàn cảnh không tệ, nhưng biên thành thời tiết khắc nghiệt, lại ô nhiễm, quanh năm suốt tháng lại phải đánh trận, ở đó thường xuyên phải gặm bùn đất không nói, điều khiến người ta lo lắng nhất chính là sợ Bắc Lỗ đánh tới, tuỳ thời đều nguy hiểm tới tính mạng.

Toàn ma ma vốn định an ủi Ngọc Hi vài câu, nghe xong lời này cũng không nói tiếp nữa. Nàng cảm thấy Tây Bắc cũng không kinh khủng như trong lời đồn, lại quên rằng Ngọc Hi không phải là đi Thiểm Tây mà là đi biên thành.

Thiểm Tây là tên vùng đất ở Tây Bắc, còn biên thành là khu vực ranh giới, chỗ đánh trận í, nói chung là vùng biên giới nên sẽ khổ cực hơn.

Diệp thị cùng Lư Tú hôm nay đã ra ngoài xã giao, vừa được tin liền lập tức trở về, vừa vào cửa đã nghe tin Ngọc Hi hộc máu, cả hai đều bị hù nhảy dựng, vội vàng chạy tới Đào Nhiên Cư. Lúc hai người nhìn thấy Ngọc Hi thì sắc mặt nàng đang tái nhợt.

Hai người đã biết chuyện tứ hôn, nếu là nhà khác tới cầu hôn thì còn có thể từ chối, nhưng đây là thánh chỉ tứ hôn, các nàng cũng không có cách nào khác.

Ngọc Hi cười nói: "Đại tẩu, Nhị tẩu, ta không sao, các ngươi không cần lo lắng." Sự tình đã như vậy, lo lắng sợ hãi thì có tác dụng gì.

Diệp thị thấy Ngọc Hi như thế thì mũi cũng ê ẩm: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, Đại tẩu sẽ trở lại thăm ngươi sau." Thánh chỉ tứ hôn đã hạ, còn nói Ngọc Hi phải lập tức rời kinh, vì vậy bây giờ phải gấp rút thu dọn vật dụng.

Lư Tú ở lại nói chuyện với Ngọc Hi: "Ngọc Hi, nếu như khó chịu thì cứ khóc đi!" Bây giờ đã là tháng mười một rồi, nói Ngọc Hi lập tức phải đi Tây Bắc, Tống quý phi rõ ràng là muốn đẩy Ngọc Hi vào chỗ chết mà.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Không khóc, khóc cũng không có tác dụng gì. Thật ra ngẫm lại, gả tới Tây Bắc cũng tốt, ít ra còn có Nhị ca ở đó, cũng có thể chiếu cố ta." Nói đến đây Ngọc Hi cũng thấy vận mệnh thật thần kỳ, nàng là do nỗi sợ từ kiếp trước nên mới làm cho Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Bắc, bây giờ có Nhị ca ở Tây Bắc, cho dù Nhị ca không giúp được nàng cái gì lúc này nhưng lại khiến nàng cảm thấy kiên định hơn, ít ra cũng không cảm thấy không nơi nương tựa.

Lư Tú cầm lấy tay Ngọc Hi, dịu dàng nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi." Cũng may Ngọc Hi tính khí cương nghị, nếu là đổi thành người khác, vừa nghe thấy phải gả đi Tây Bắc còn không phải là khóc tới long trời lở đất hay sao. Thật ra nàng cảm thấy Ngọc HI thật xui xẻo, toàn đụng phải chuyện không tốt.

Ngọc Hi nói: "Nhị tẩu, ngươi vẫn nên trở về xem thử Bình ca nhi bọn hắn đi. Nói không chừng bọn hắn bây giờ tìm không thấy nương đâu ấy!" Ngọc Hi không thích người khác nhìn nàng thương hại, bởi vì điều đó rất vô dụng.

Hàn Kiến Minh rất nhanh đã biết được tin tứ hôn, chẳng qua hắn đang ở nha môn không đi được, đến tận buổi trưa lúc được nghỉ mới trở về Quốc Công phủ.

Lúc đến Đào Nhiên Cư, Hàn Kiến Minh liền chứng kiến người bên trong đang tất bật thu dọn đồ đạc. Mọi người nhìn thấy Hàn Kiến Minh đều vội tiến về phía trước hành lễ.

Hàn Kiến Minh khoát tay, sải bước dài đi vào trong, vừa vào phòng liền thấy Ngọc Hi cầm một quyển sách ngồi trên ghế.

Ngọc Hi ngẩng đầu lên nói: "Đại ca đã về? Ta còn tưởng phải buổi tối ngươi mới về được." Nói xong xoay người phân phó Tử Tô dâng trà.

Hàn Kiến Minh không ngờ Ngọc Hi lại bình tĩnh như vậy, hỏi: "Chuyện tứ hôn ngươi đã biết rồi?" Nếu chưa biết thì Đào Nhiên Cư cũng sẽ không thu dọn đồ đạc.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Tự ta tiếp thánh chỉ, sao lại không biết được."

Hàn Kiến Minh thần sắc rất khó coi, nói: "Ta cũng là lúc thượng sai mới nhận được tin tức, nói Vân Kình chuẩn bị cùng Triệu gia liên minh." Dĩ nhiên, tin tức của Tống gia nhanh hơn hắn rất nhiều, nếu không sẽ không có chuyện tứ hôn này.

Ngọc Hi cũng đã đoán được: "Triệu gia có lai lịch thế nào?" Có thể được Vân Kình xem trọng thì khẳng định không phải gia tộc bình thường.

Hàn Kiến Minh thần sắc âm tàn bất định: "Ở Cam Châu có hai danh môn vọng tộc lớn, một là Triệu gia, hai là Hứa gia. Ban đầu Vân Kình chuẩn bị cưới là tiểu nhữ nhi của Triệu tướng quân, Triệu Tĩnh, Triệu tướng quân là em ruột của gia chủ Triệu gia." Nói xong lại bổ sung thêm: "Thê tử của Tần Chiêu là cô nương của Hứa gia. Hứa gia cùng Triệu gia vẫn luôn bất hoà."

Ngọc Hi liền hiểu ra: "Tống gia cùng Tần Chiêu không muốn Vân Kình cưới cô nương Triệu gia rồi được Triệu gia ủng hộ, vì vậy nên mới muốn tứ hôn cho Vân Kình? Mà lựa chọn ta là vì Tống quý phi vẫn luôn mang hận với ta?" Dừng một chút, nói: "Hoặc là, Tống quý phi tin lời của Liễu Thông hoà thượng, cảm thấy ta thật đúng là mệnh trung đái suy, cho nên mới ban ta cho Vân Kình, để ta cũng khiến hắn lụn bại?"

Tống quý phi có thù tất báo, tuy rằng hai lần đều không giết được nàng, Ngọc Hi lại còn giết ba người của nàng, mặc dù ba người này đối với Tống quý phi mà nói chỉ là ba con chó tay sai, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, Ngọc Hi giết người của nàng chính là không thèm để nàng vào mắt. Lần này vừa lúc Đại lão gia Tống gia nói với nàng chuyện của Vân Kình, Tống quý phi liền cảm thấy Ngọc Hi là lựa chọn tốt nhất.

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Không sai biệt nhiều lắm. Ngọc Hi, bây giờ ngươi không cần cho người thu dọn đồ đạc. Bây giờ đã là tháng mười một rồi, ta sẽ để ngươi sang đầu xuân năm sau mới đi Tây Bắc."

Ngọc Hi hơi kinh ngạc, hỏi: "Đại ca không phải đang nói đùa đó chứ? Thánh chỉ nói ta lập tức phải đi Tây Bắc mà."

Hàn Kiến Minh nói: "Ngươi không phải hộc máu sao? Bây giờ nói ngươi bệnh nặng nằm giường, cần chữa bệnh, bằng không thân thể yếu ớt đi nửa đường sẽ không chịu được mà chết. Người của Tống gia không muốn Vân Kình có được sự ủng hộ của Triệu gia, nếu như ngươi chết rồi thì Vân Kình sẽ cưới được Triệu gia cô nương. Cho nên, để ngươi ở kinh thành dưỡng bệnh, bọn họ sẽ phải đồng ý." Danh phận cũng đã định, chỉ cần Ngọc Hi không chết, Vân Kình sẽ không thể cưới được cô nương Triệu gia.

Ngọc Hi hỏi: "Đại ca, bởi vì ta mà kế hoạch của Vân Kình hỏng bét, ngươi nói xem, chờ ta tới Tây Bắc rồi, hắn có thể náo ẽ một kiếm giết ta luôn không?"

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Sẽ không. Chúng ta ở kinh thành không bảo vệ được ngươi, nhưng vẫn còn Nhị ca ngươi cơ mà?" Người khác đều nói Ngọc Hi mệnh suy, nhưng hắn lại cảm thấy Ngọc Hi vận khí khá tốt, nếu không, ngày đó Nhị đệ sao lại vì Ngọc Hi có dự cảm không tốt nên không đi Liêu Đông nữa mà tới Tây Bắc, bây giờ, Nhị đệ lại trở thành trợ lực lớn nhất của Ngọc Hi.

Nói thật, Ngọc Hi đối với Vân Kình vẫn còn chút sợ sệt trong lòng, nghe Hàn Kiến Minh nói vậy thì nhẹ giọng nói: "Hy vọng hắn sẽ không giận lây sang ta." Tuy rằng nàng vô tội, nhưng lỡ như Vân Kình cảm thấy nàng gây trở ngại, muốn thu dọn nàng, đến lúc đó thì phải trốn chạy khắp nơi rồi. Đương nhiên, đây chỉ là kết quả xấu nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét