Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

[RRĐTT] Chương 25

Hạ Tử Vi nói: "Ta giới thiệu cho người một nhân tuyển, chính là nhị công tử của Phúc gia, ta từng ở trong nhà của Phúc gia một thời gian nên từng tiếp xúc với nhị công tử kia, thật ra hắn rất có tài, nhân phẩm không tồi, chỉ là bị Phúc Nhĩ Khang che mất hào quang mà thôi."

Công chúa Tắc Á lập tức nhớ ra là người nào, nói: "Người ngươi nói là Phúc Nhĩ Thái phải không?"

Hạ Tử Vi gật gật đầu: "Ta chỉ dựa theo những gì quan sát được, còn phải xem ý của công chúa thế nào nữa."

Công chúa Tắc Á suy nghĩ một chút, đáp: "Thử một chút chẳng phải sẽ rõ sao? Được rồi, không nói mấy thứ này nữa, ta muốn nghe ngươi đàn!"


Phúc gia bên kia cũng đang bùng nổ, không ngờ công chúa Tây Tạng sẽ vừa ý kẻ ưu tú nhất của nhà bọn họ, nếu Phúc Nhĩ Khang đi rồi thì lấy ai chống đỡ cho Phúc gia đây? Hơn nữa Tây Tạng kinh khủng như vậy, nếu thật sự đi thì chắc chắn sẽ không có lấy một ngày tốt lành! Phu thê Phúc gia nghĩ tới đây đã cảm thấy tim như bị đao cứa vậy.

Phúc Nhĩ Khang căng ra lỗ mũi to, hiển nhiên cũng đang rất rối loạn.

"Bây giờ có biện pháp nào không?" Phúc Luân đỡ trán.

Phúc Nhĩ Khang nhíu mày suy tư, lập tức nhớ ra một người, đệ đệ của hắn, Phúc Nhĩ Thái, mặc dù so ra thì kém hơn hắn, nhưng cũng là một người không tồi. Chỉ cần cho y đi câu dẫn Tắc Á công chúa, Tắc Á nhất định bị hắn mê hoặc! Mặc dù đó là đệ đệ của hắn, nhưng vì Phúc gia, Phúc Nhĩ Thái nhất định phải hi sinh.

Lỗ mũi to thật đúng là tự luyến, có điều chỉ cần cái lỗ mũi to đó thôi thì hắn nháy mắt có thể giết người hàng loạt rồi. (=)))) Hơn nữa, hiện tại hắn còn không biết xấu hổ mà mang cái danh vì gia tộc ra để hi sinh Phúc Nhĩ Khang, da mặt cũng quá dày rồi. Sao hắn có thể chắc chắn Phúc Nhĩ Thái không thể chống đỡ nổi Phúc gia? Cứ thích tự cho là mình đúng!

Phúc Nhĩ Khang nói cho Phúc Luân cùng phúc tấn biết ý nghĩ của mình, đương nhiên là nói bản thân hắn vô cùng đau đớn, nhưng mà hiện tại hắn bất đắc dĩ lắm mới làm như vậy, trong chuyện này hắn mới là kẻ đáng thương nhất. Phúc tấn không đành lòng, dù là mặt hay lòng bàn tay thì đều là thịt mà, nhưng Phúc Luân lại quyết tuyệt, vì trưởng tử, chỉ có thể hi sinh con thứ, dù đó có là con thứ của chính thất đi chăng nữa.

Lúc Phúc Nhĩ Thái bị gọi tới thì cũng đã đoán được bảy tám phần, không khỏi cười khổ một tiếng, từ nhỏ tới lớn đều là xem trọng ca ca, cái gì cũng đều là vì tốt cho ca ca, thậm chí mình đọc sách cũng không thể giỏi hơn ca ca, nếu không hắn sẽ cáo trạng, đến lúc đó người xui xẻo lại là mình. Nhiều năm như vậy, Phúc Nhĩ Thái cũng quen dần. Bây giờ, cuối cùng đã tới thời điểm muốn mình hi sinh rồi sao? Chỉ mong công chúa Tây Tạng là một người có thể tín nhiệm.


Quả nhiên, Phúc Luân nói cho Phúc Nhĩ Thái ý định muốn hắn đi câu dẫn công chúa Tắc Á, Phúc Nhĩ Khang ở một bên phụ hoạ, nói mấy lời chính nghĩa, giống như nếu Phúc Nhĩ Thái không chịu hi sinh thì sẽ thành kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu vậy.

Phúc Nhĩ Thái hiện tại tâm như tro tàn, mặc cho bọn họ nói cái gì cũng đều đờ đẫn gật đầu.

Phúc Nhĩ Khang thấy em trai đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai ngươi bắt đầu hành động đi."

Phúc Nhĩ Thái gật gật đầu, mê đảo công chúa Tắc Á không khó, điều làm cho hắn lạnh tâm chính là hắn nhận ra trên thế gian này không còn gì có thể khiến hắn cảm nhận được ấm áp nữa rồi. Dù sao ở Tây Tạng cũng có một nhóm người gọi là Lạt Ma, cũng giống như hoà thượng, nếu thật sự đến thời điểm không ổn, hắn đi làm Lạt Ma cũng được.

Ngày hôm sau, Phúc Nhĩ Thái liền thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc đi gặp công chúa Tắc Á. Công chúa Tắc Á kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trước kia không chú ý, bây giờ nhìn lại, đúng là một thanh niên anh tuấn, hào hoa phong nhã, tác phong nhanh nhẹn, so với ca ca lỗ mũi to kia của hắn tốt hơn nhiều.

Công chúa Tắc Á nhớ tới việc Hạ Tử Vi từng tiến cử Phúc Nhĩ Thái với mình, hỏi: "Ngươi mời ta đi cưỡi ngựa?"

Phúc Nhĩ Thái không dám ngẩng đầu nhìn công chúa Tắc Á: "Đúng vậy, không biết công chúa có đồng ý hay không?"

Công chúa Tắc Á lộ ra nụ cười đơn thuần, nói: "Được! Lâu lắm rồi ta không được cưỡi ngựa, ta cũng muốn xem thử ngựa của người Trung Nguyên các ngươi khác gì với ngựa Tây Tạng."

Phúc Nhĩ Thái nói: "Đương nhiên là có một vài điểm khác biệt rồi."


Hạ Tử Vi tiễn công chúa Tắc Á và Phúc Nhĩ Thái, khi nàng vừa nhìn thấy Phúc Nhĩ Thái thì đã biết Phúc gia đang tính toán chuyện gì rồi, đối với sự vô sỉ của Phúc gia, vì một đứa con mà hi sinh đứa khác, khiến nàng không khỏi cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Có điều công chúa Tắc Á là một cô nương thông minh xinh đẹp, Phúc Nhĩ Thái nếu như có thể kết đôi với nàng cũng coi như là chuyện may mắn. Đừng nói chuyện khác, rời xa Phúc gia đã là chuyện tốt rồi.

Hạ Tử Vi đi gặp Quý Uyển Thu, nói cho hoàng hậu biết chuyện này, cũng kể luôn những gì Tắc Á công chúa đã nói.

Hiện tại bụng Quý Uyển Thu đã hơi nhô ra, thai nhi hơn ba tháng cũng đã có phản ứng.

Thong thả tựa lên gối, Quý Uyển Thu nói: "Ngươi làm rất tốt, hai người họ đúng là một đôi trời sinh!"

Hạ Tử Vi nở nụ cười: "Tử Vi cũng cảm thấy hai người rất hợp, Phúc Nhĩ Thái mặc dù phải rời xa kinh thành, nhưng nói không chừng lại có được một phương trời khác."

Quý Uyển Thu gật đầu.

Xem ra đây mới đúng là duyên phận.


Mọi thứ vốn dĩ rất thuận lợi phát triển, chỉ là có người không an phận, Lệnh phi lại muốn ra sân để tìm cảm giác tồn tại.

.

Thai của Lệnh phi cuối cùng cũng ổn định, vì vậy rất cao hứng, phải ra ngoài đi bộ, thoáng cái đã biết chuyện của Tắc Á công chúa, nghe nói Tắc Á công chúa muốn gả cho Phúc Nhĩ Khang thì trong lòng lập tức chuyển. Phúc Nhĩ Khang là người ủng hộ mình nhất trong Phúc gia, nếu như hắn đi Tây Tạng rồi thì chẳng phải mình sẽ ngày càng xa lánh Phúc gia sao? Như vậy ngày tháng trong cung của mình sẽ như thế nào? Con trai của mình làm sao giành được ngôi vị hoàng đế nữa?

Vì vậy Lệnh phi mất bình tĩnh, nàng không thể đi tìm hoàng đế nói được, như vậy sẽ khiến Càn Long hoài nghi. Ai mới là người thích hợp đây?

Đúng rồi! Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử cùng Hạ Tử Vi quan hệ rất tốt, mà bây giờ Hạ Tử Vi đang tiếp đãi Tắc Á công chúa. Chỉ cần Hạ Tử Vi có thể nói vài câu khuyên nhủ công chúa thì sẽ có tác dụng. Hơn nữa, bây giờ Hạ Tử Vi có thân phận nữ quan, cũng rất xứng với Phúc Nhĩ Khang. Hạ Tử Vi xinh đẹp như vậy, nếu như không trở thành người của mình thì không thể yên tâm được, mà nếu gả cho một người cũng không phải người của mình cũng không thể yên tâm, vì vậy Lệnh phi muốn Hạ Tử Vi gả cho Phúc Nhĩ Khang, sau đó kéo về phe mình.

Lệnh phi tính toán rất hay, nhưng hiện thực thì lại tàn khốc vô cùng. Khoảng thời gian này nàng phải dưỡng thai nên không hề biết chuyện tình giữa Hạ Tử Vi cùng Phúc Nhĩ Khang, lúc Hạ Tử Vi bị thương hồi cung thì nàng cũng đang hấp hối rồi, vì vậy cũng không biết trận ầm ĩ giữa Tiểu Yến Tử với Hạ Tử Vi.

Vì vậy, Lệnh phi giương cao cờ hiệu tình mẹ bao la đi tìm Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử mấy ngày nay cũng đang rất phiền muộn, bởi vì nàng gây gổ cùng Tắc Á công chúa, Càn Long đã cấm túc nàng.

Tiểu Yến Tử dạo này quá náo động, nhiều lần tranh dài tranh ngắn với công chúa Tắc Á, khiến hoàng đế đau đầu, dứt khoát hạ thánh chỉ cấm túc. Tiểu Yến Tử nghẹn đến sắp điên luôn rồi.

"Cách cách!" Lệnh phi đỡ eo bước vào cửa Sấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử thoắt cái đã lao tới, dạo gần đây cũng không có ai tới thăm, nàng buồn chán vô cùng.

Lệnh phi cảm thấy mình mang theo một vài ma ma khoẻ mạnh đúng là sáng suốt, bộ dáng hiện tại của mình mà bị Tiểu Yến Tử bổ nhào tới như vậy thì không khéo sẽ sảy thai mất.

"Lệnh phi nương nương, người thật tốt! Lúc này cũng chỉ có người nhớ tới con, tất cả mọi người đều không thèm tới thăm con!" Tiểu Yến Tử oán trách nói.

Lệnh phi nói: "Được rồi, cách cách đừng nóng giận, ta đưa tới mấy món ngon cùng vài thứ đồ chơi cho con đây."

Đưa mấy thứ đó lên, Lệnh phi bắt đầu "giao lưu thân ái" với Tiểu Yến Tử.

Lệnh phi nói: "Tiểu Yến Tử, con có biết chuyện công chúa Tắc Á coi trọng Phúc Nhĩ Khang không?'

Tiểu Yến Tử vừa nhét đầy một miệng điểm tâm vừa gật đầu: "Biết rõ biết rõ, lúc đó con cũng chứng kiến! Cái gì cái gì công chúa kia thật không biết xấu hổ, sao lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mở miệng đòi nam nhân từ chỗ hoàng a mã chứ!"

Lệnh phi trong lòng khinh bỉ, mẹ ngươi cũng không phải là cùng nam nhân không cưới mà đã tằng tịu rồi mới sinh ra ngươi sao, cũng đâu có kém ai!

Nhưng trên mặt Lệnh phi vẫn mang theo nụ cười nói: "Đúng vậy, ta thấy Phúc Nhĩ Khang là một đứa tốt, đối tốt với con như vậy, cũng rất tốt với Tử Vi, ta rất muốn hắn thành đôi với Tử Vi, không ngờ bị cô công chúa kia chắn ngang! Bây giờ không biết Tử Vi khổ sở đến mức nào nữa!?

Tiểu Yến Tử nói: "Đáng tiếc bây giờ con không thể ra ngoài, nếu không thì đã đi an ủi Tử Vi rồi. Lệnh phi nương nương, nếu người có thời gian thì đi thăm Tử Vi một chút đi, Tử Vi thật đáng thương, bị hoàng hậu nương nương bắt đi tiếp đãi cô công chúa kia, nàng ta tính tình tệ như vậy, không biết Tử Vi bị bắt nạt tới mức nào nữa đây!"

Lệnh phi nói: "Ta cũng rất muốn đi, nhưng đó là Khôn Ninh cung của hoàng hậu nương nương, ta không tiện tới, hoàng hậu nương nương không thích ta. Con với Tử Vi là tỉ muội tốt, hoàng thượng cấm túc thì sao? Nếu hoàng thượng biết con vì chuyện của tỉ muội thì nhất định sẽ tha thứ cho con."

Tiểu Yến Tử thiếu não chứ không phải là tiểu bạch thỏ, chỉ trách Lệnh phi chính là một bà phù thuỷ thôi.

Tiểu Yến Tử nói: "Đúng vậy ... Hoàng a mã hình như rất thích cô công chúa kia."

Lệnh phi thấy Tiểu Yến Tử còn đang do dự, liền hạ cú chót, nói: "Ai ... Lần này hoàng thượng chỉ hôn cho Phúc Nhĩ Khang, tiếp theo đó là Ngũ a ca, đến lúc đó bọn họ đều đi cả, sẽ không còn ai giúp con, cũng không còn ai đối tốt với con như vậy nữa!"

Tiểu Yến Tử coi trọng mấy người này nhất, tuy nhiên Lệnh phi không hề biết nàng đã vô tình chọt trúng chỗ đau nhất của Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử lập tứng đứng bật dậy: "Ta không đồng ý! Không cho phép Ngũ a ca lấy người khác!"

Nói xong, Tiểu Yến Tử liền phóng ra ngoài, vừa đi vừa la: "Ta muốn đi nói cho Hoàng a mã biết, ta không phải là cách cách thật, ta không muốn Vĩnh Kỳ cưới người khác!"

Tiểu Yến Tử bây giờ giống như bị Siêu Xay-da nhập, thoáng cái đã đánh ngã người Càn Long phái tới canh giữ, xông ra ngoài!

Lệnh phi vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, mấy câu Tiểu Yến Tử vừa nói quả thật như sấm sét đánh xuống, Tiểu Yến Tử không phải là cách cách thật! Vậy thì là ai? Vậy chẳng phải Tiểu Yến Tử mang tội khi quân sao? Lệnh phi lập tức rối loạn, qua một hồi lâu mới khôi phục lại được, nói: "Chúng ta cũng mau đi xem!"

Vừa nói xong liền đạp guốc cao bước đi thật nhanh. Theo như lời người hiện đại, Lệnh phi như vậy là đang gián tiếp giết chết thai nhi trong lúc mang giày cao gót Victoria.


Tiểu Yến Tử một mạch vọt tới trước mặt Càn Long, cũng không thèm quan tâm bên cạnh còn có thổ ty Tây Tạng mà la lớn: "Hoàng a mã, con không phải là cách cách thật! Tử Vi mới là cách cách tâhtj! Người không được tứ hôn Nhĩ Khang cho công chúa kia! Cũng không được tứ hôn cho Ngũ a ca!"

Vì vậy tất cả người ở đây, bao gồm cả Càn Long đều nổ oanh:  =口= !!!!

Vẫn là thổ ty Tây Tạng phản ứng nhanh, lập tức nói với Càn Long: "Thần còn có chút chuyện, Tắc Á ra ngoài đã lâu, thần phải cho người đi tìm, xin cáo lui trước!"

Càn Long phất tay, mọi người đều thức thời mà lui ra.

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

(Tây Du Ký đồng nhân) Chẩm yêu lão thị nhĩ tam thập đề

Đam mỹ/Tây Du Ký đồng nhân
-----------

[Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh/ Hầu Đường] Chẩm yêu lão thị nhĩ tam thập đề

Tác giả: 七十二疑冢


Thể loại: đồng nhân Tây Du Ký, phim "Tây Du Ký 2: Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", đam mỹ, đoản văn, Tôn Ngộ Không x Đường Tăng, ngọt, sủng

Tình trạng: Hoàn

Nguồn: http://suspected-burial.lofter.com/post/255235_9f366ad



(Edit chui vì rất xoắn xuýt cp này, không vì mục đích thương mại, chưa xin phép, làm ơn không mang ra khỏi blog này)


1. Gặp gỡ được định sẵn

Năm trăm năm trước, Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung bị đè dưới chân núi Ngũ Hành Sơn.

Mười kiếp luân hồi, Kim Thiền Tử khinh nhờn Phật pháp bị biếm hạ xuống phàm trần.



"Quan Âm Bồ Tát dặn dò lão Tôn ta bảo vệ một hoà thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, không phải là ngươi chứ?"

"Chắc là không phải đâu ..."


2. Cùng làm ra chuyện ngu ngốc

"Ngộ Không, ngươi không thể giết bọn họ!"

"Bọn chúng là yêu quái!"

"Ngươi cũng vậy mà!"

"....."

"Nếu ngươi muốn giết họ thì phải bước qua ta đã!"



"A-------"




"Tiểu tăng ... sát sinh rồi."

"....."

(Cái này ai xem phim chắc hiểu ha =))))



3. Người quan trọng nhất

Tôn Ngộ Không cắn một miệng đào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ tại sao hắn nhất định phải bảo vệ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh?

Sau đó lại vô thức theo thường lệ mà đưa quả đào ngon nhất cho tiểu hoà thượng.


4. Mỗi người một ngả

"Ta và ngươi ... duyên phận đã tận."


5. Hoà giải

"Từ giờ ta chỉ tin một mình ngươi."


6. Đột nhiên li biệt

"Giết ta đi."


"Một kiếp ngươi chưa trở lại, ta sẽ đợi ngươi một kiếp. Mười kiếp ngươi vẫn chưa trở lại, ta sẽ đợi ngươi mười kiếp."


7. Lời yêu chưa kịp nói

Tôn Ngộ Không cõng kim thể của tiểu hoà thượng.

Suốt cả chặng đường hắn cứ ôm khư khư một quả đào chín.


8. Gương mặt quen thuộc

Đường Tam Tạng vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt lông lá của đại đồ đệ.


9. Cảm giác lạ lùng

Tiểu hoà thượng chăm chú ăn quả đào chín.

Tôn Ngộ Không chăm chú nhìn đôi môi ướt đẫm nước đào của ai kia.


10. Bắt nạt

"Ôi ... Tôn giá, trả quả đào lại để tiểu tăng ăn hết cái đã. Đừng để lãng phí đồ ăn, mỗi một hạt gạo, mỗi một quả chín đều do trời cao ban ân, mỗi một sinh mệnh đều kì diệu như vậy đấy."


11. Trợ giúp

Đêm qua Đường Tam Tạng ngủ rất ngon giấc, còn Bát Giới thì bị muỗi cắn đến mức biến dạng thành cái bao.

Bởi vì tối hôm qua người đuổi muỗi là Tôn Ngộ Không.


12. Đột nhiên lại gần

Tôn Ngộ Không vừa đi dò đường về thì thấy tiểu hoà thượng đang chăm chú làm gì đó dưới ánh nến.

Hắn lặng lẽ không tiếng động tới gần tiểu hoà thượng. Một bóng đen bất ngờ tiến tới khiến tiểu hoà thượng giật mình, Tôn Ngộ Không ngay lập tức giữ chặt tay y để tránh bị kim đâm trúng.

"Tiểu hoà thượng, sao không ngủ, ngồi đây làm gì?"

"Quần áo của ngươi bị rách vài chỗ, ta vừa xin được ít vải bố từ chủ nhà, tính may cho ngươi một bộ mới."

Tiểu hoà thượng chậm rãi nói, đôi mắt như phản chiếu ánh nến lay động.


13. Bắt đầu làm việc nhà

Hôm đó tá túc tại nhà của một đôi vợ chồng già.

Tôn Ngộ Không lấy nước sạch từ dưới sông, Đường Tam Tạng phụ họ tưới nước trồng rau.


14. Bộ dáng lúc ngủ của ngươi

Đường Tam Tạng hiếm khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không ngủ.

Tôn Ngộ Không lại luôn ngắm nhìn bộ dáng chìm vào giấc ngủ của Đường Tam Tạng.


15. Hiểu lầm

Tôn Ngộ Không từ phía sau lặng lẽ tiến lại gần tiểu hoà thượng.

"Ngộ Không, ngươi lại tính hù doạ ta phải không?"


16. Say rượu

(Người xuất gia không thể uống rượu, vì vậy tác giả quyết định viết ra chuyện không thật) (lạy tác giả =)))

Tới lượt Sa Ngộ Tịnh trực đêm, Trư Bát Giới trong lúc ngủ nói mớ "Cao Lão trang" tới tám lần, Đường Tam Tạng niệm "A Di Đà Phật" mười lăm lần, Tôn Ngộ Không gọi "tiểu hoà thượng" mười hai lần, "sư phụ" bảy lần.


17. Dắt tay

Vượt qua cầu treo giữa vách núi, Tôn Ngộ Không sợ tiểu hoà thượng bị ngã, vì thế tranh đi trước, nắm chặt tay của tiểu hoà thượng.

Sau khi an toàn qua tới bên kia, lập tức buông tay ra.


18. Bế kiểu công chúa

Sư đồ bốn người đi tới một sườn núi.


"Tiểu hoà thượng, để lão Tôn bế ngươi qua."

"Ấy, ấy, Ngộ Không ngươi từ từ đã!"

Đường Tam Tạng cuống quýt ôm lấy cổ của Tôn Ngộ Không.



"Nhị sư huynh, rõ ràng Bạch Long Mã có thể đưa sư phụ qua khỏi sườn núi, sao đại sư huynh còn phải bế người qua làm chi?"



"Sa sư đệ, thứ ngươi không biết còn nhiều lắm."


19. Thổ lộ

"Sư phụ, lão Tôn sẽ luôn bảo vệ ngươi."


20. Lắm kẻ dư thừa

Tôn Ngộ Không cảm thấy việc hộ tống tiểu hoà thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh không cần nhiều người như vậy.


21. Tạm thời rời khỏi

"Hầu ca, huynh đừng hoảng loạn như vậy, sư phụ chỉ đang đi tắm thôi, tí nữa sẽ quay lại."


22. Tương tư

Tối khẳng vong khước cổ nhân thi, tối bất tiết nhất cố thị tương tư.
Thủ trứ ai phạ nhân tiếu, hoàn phạ nhân khán thanh

(Đáng quên nhất là vầng thơ cổ nhân, chẳng đáng màng đến nhất là tương tư.
Níu kéo yêu thương sợ người chê cười, còn sợ người nhìn thấu- bản dịch của Jacky Phan trong bài "Tương tư", OST Hậu Tây Du Ký 2000)


23. Bạo lực gia đình

Kim cô chú, gia bạo thần khí, ngữ âm khống chế, bao giáo bao hội, Đông Hải Quan Âm xuất phẩm, đồng tẩu vô khi.

(Dịch nôm na là: chú Kim cô, thần khí dùng trong bạo lực gia đình, voice control, bảo đảm giáo dục bảo đảm lĩnh hội, cộp mác Đông Hải Quan Âm, chất lượng đảm bảo không lừa già dối trẻ =)))))


24. Vấn đề thể diện

"Bát Giới, đợi Ngộ Không tỉnh thì giúp ta khuyên bảo nó một chút biết không?" Đường Tam Tạng nói với Bát Giới, tay vẫn lần theo chuỗi tràng hạt, bộ dạng giống như sợ Bát Giới không đồng ý.


"... Được rồi, cứ giao cho con." Bát Giới vỗ ngực nói, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ không cam tâm tình nguyệt. Thể diện của bọn họ cơ mà, gã có tội tình gì chứ.


25. Chuyện đi ngủ

"Hầu ca, hôm nay vẫn chưa tới lượt huynh trực đêm mà."


"Nói nhiều, lão Tôn cần yên tĩnh."


26. Nịnh nọt

"Ta nghe theo sư phụ."

"Ngộ Không nói là được."


27. Cá cược

Đám khỉ ở Hoa Quả Sơn đã từng đánh cược, cược rằng sư phụ của Đại Thánh chắc chắn là một cao nhân lớn tuổi thành thục.

Đến một hôm Trư Bát Giới ghé qua Hoa Quả Sơn, tiết lộ một câu: "Sư phụ tuổi còn trẻ, các ngươi đều đoán lố cả rồi", lúc đó cả đám mới biết là mình đã đoán sai bét hết.


28. Nếu không gặp ngươi ...

Kim Thiền Tử đã đợi Tề Thiên Đại Thánh chín kiếp.

Nếu như kiếp này đã được một lần tình cờ gặp gỡ ... vậy Tôn Ngộ Không không muốn phải lìa xa một lần nữa.


29. Ước định

"Lão Tôn bảo vệ ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh, sau đó ngươi phải lấy vòng kim cô ra trả tự do cho lão Tôn."


Gặp mặt Đấu Chiến Thắng Phật.


Tất cả mơ hồ như đã qua một đời.


30. Ngươi là của ta ...

"Ngươi đời đời sẽ là ... sư phụ của ta."


[Tổng hợp] Fanart, fanvid cp Tôn Ngộ Không x Đường Tăng

Chả là vừa xem xong "Đại Thánh trở về", cảm thấy thật quắn quéo với cp Tôn Ngộ Không x Giang Lưu Nhi (Đường Tăng) nên mới đi kiếm fanart, fan vid các thứ về cp này từ tất cả các phim để tự thoả mãn bản thân =)) sẵn tiện tổng hợp lại luôn.

Đây là bài soi hint phim "Tôn Ngộ Không 2: ba lần đánh Bạch Cốt Tinh"

(updating fanfic)

Đầu tiên là Video hén

- "Đấu Chiến Thắng Phật" (OST "Đại Thánh trở về"), trình bày: Lão Hổ Âu Ba.



- "Tôi của ngày trước" (OST "Đại Thánh trở về"), trình bày: Trần Khiết Nghi.



- Tổng hợp hint trong "Tây Du Ký" (1986) do bạn Yarai Shiro chia sẻ, cảm ơn bạn nhiều <3






Fanart lụm lặt từ tùm lum nguồn, đa phần là do tớ khổ sở banh mắt ra nhìn chữ mà dịch bậy, cho nên ai cần mang đi đâu nhớ ghi nguồn giùm nha. Cái nào không ghi nguồn dưới ảnh có nghĩa là nguồn/ artist trên hình rồi hen.

Đại Thánh trở về | Monkey King: Hero is back | 西游记之大圣归来 |








Nguồn: http://weibo.com/chinanewsweek



Tác giả  @三角大老爷













Nguồn: http://weibo.com/chinanewsweek









Tôn Ngộ Không 2: Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh | Monkey King 2 | 西游记之孙悟空三打白骨精 |

Trên weibo thấy các fan dành riêng 1 hashtag cho cp này là #喉糖cp有点甜 (Hầu Đường cp hữu điểm điềm) =)))))))

Có một số hình/ câu tớ thật sự đã rất cố gắng căng mắt ra nhìn, nhưng với vốn tiếng Trung cực kỳ hạn hẹp thì không đọc nổi tác giả viết gì ở trỏng cả, mà nếu đoán mò thì không tôn trọng tác giả cho lắm T____T vậy nên cầu hình bự hơn, dịch giùm càng tốt...
























Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

[CCTCTNTVTKQ] Chương 2

Cái gọi là đi ăn tiệm cùng lắm chỉ là tới quán mì ăn một bát mì "Ngũ đại dương", lúc này giá cả vẫn chưa tăng cao, tô mì rất nhiều, Quý Trạch An ăn cực kỳ thoả mãn. Hắn đã nhiều lần đi ngang quán mì này, sau đó về nhà gặm mì ăn liền. Trong nhà một thùng lại một thùng mì ăn liền, đều là mì quá hạn sử dụng được hắn mua lại, lúc đó nghĩ bản thân mình tuổi trẻ cứng cỏi nên mới không sợ mấy thùng mì hết hạn kia. Có điều sự thật đúng là như vậy, hắn nhớ là mình chưa từng phải nhập viện vì đống mì ăn liền hết hạn đó.

Ăn sạch tô mì, Quý Trạch An đặt đũa xuống, sau đó uống một hớp canh. Ông chủ cửa hàng mì này rất phúc hậu, chỉ dùng xương ống nấu nước canh, nước canh không thôi đã rất ngon rồi. Quý Trạch An uống canh, đôi mắt to thâm đen hạnh phúc đến híp cả lại. Mặc dù chỉ là một bát mì thế nhưng đối với hắn lại là mùi vị của tuổi trẻ, trong tương lai tiệm mì mọc lên ngày càng nhiều, nhưng được như ông chủ tiệm mì này thì rất hiếm thấy, bọn họ toàn chủ trương tiết kiệm tiền nguyên liệu, chỉ cần mùi vị không tệ là sẽ có thật nhiều người tới ăn.

Quý Trạch An sờ sờ bụng mình, cảm giác bên trong vô cùng ấm, lúc này mùi vị trọng sinh càng thêm rõ ràng, cho thấy hắn thật sự có cơ hội tìm kiếm hạnh phúc một lần nữa, không tiếp tục bị người khác lừa dối, không tiếp tục ngu ngốc theo đuổi một sự ấm áp không chân thật, không tự hại tới thân thể của mình, cho dù cực khổ bần cùng thì hắn cũng phải sống thật tốt thật tốt mới được.

"Ông chủ, tính tiền." Mấy tiệm ăn nhỏ hiện tại không phải là kiểu trả tiền rồi lấy một tấm phiếu ngồi tại chỗ chờ nữa, ngược lại tuỳ ý hơn, chỉ cần ăn xong, lúc ra về trả tiền cho ông chủ ở chỗ quầy hàng là được.

"Được, tiểu tử." Ông chủ cười híp mắt thu tiền của Quý Trạch An, sau đó lấy tiền trong túi thối cho hắn.

Ông chủ vừa lấy tiền vừa nói với Quý Trạch An: "Tiểu tử cũng ở trong khu kia à? Ta thấy ngươi đi ngang qua cửa tiệm nhà ta nhiều lần rồi."

Quý Trạch An cười cười với ông chủ, cũng không phủ nhận.

"Tiểu tử, lần nào cũng thấy ngươi ôm theo rất nhiều mì ăn liền, cái đó tuy mùi vị không tệ nhưng không có dinh dưỡng gì cả, ngươi còn trẻ, ăn nhiều mấy thứ đó không tốt đâu." Đưa tiền qua, ông chủ tuổi trung niên nhìn thân thể gầy gò của Quý Trạch An, nhịn không được nói vài câu.

"Dạ, sau này không ăn nữa, cảm ơn ông chủ đã quan tâm." Quý Trạch An nhìn trên mặt lão bản viết "lo lắng, lo lắng, lo lắng", cười càng thêm xán lạn. Mặc dù chỉ là ý tốt của một người xa lạ nhưng so với tên tra nam Nghiêm Cẩm kia thì hơn nhiều lắm. Quý Trạch An bỏ tiền vào túi quần, sau khi nói mấy câu với ông chủ thì ra về, hắn nghĩ, nếu sau này có chút tiền rồi thì có thể thường xuyên tới đây ủng hộ ông chủ. Cả ông chủ và mì ở đây đều tốt, tới tiệm mì nho nhỏ này hắn cảm thấy rất thoải mái.

Giải quyết xong vấn đề cơm trưa, vấn đề trong nhà giải quyết được 90%, còn lại chính là vấn đề tìm việc trong kì nghỉ hè.

Hắn vẫn là vị thành niên, rất nhiều việc không làm được. Quý Trạch An không muốn đi làm ở những nơi hỗn tạp như đời trước nữa. Làm lao động cũng cho qua, không chỉ làm thân thể bị thương, hơn nữa bọn họ nhìn thân thể nhỏ bé gầy gò này của hắn chưa chắc đã chịu nhận. Nhân viên phục vụ thì phần lớn phải làm lâu dài, mà hắn chỉ muốn làm nửa tháng hè thì chắc chắn ông chủ sẽ không ưu tiên cân nhắc ...

Đột nhiên, Quý Trạch An nhớ tới năm ấy Nghiêm Cẩm tốt nghiệp cấp ba, điều kiện nhà tên đó không hơn hắn là bao, hơn nữa Nghiêm Cẩm còn có một đệ đệ thành tích học tập tốt hơn nhiều, vì vậy nhà y cật lực phản đối chuyện cho y đi học đại học do quá hao tài tốn của, tiền đồ chưa rõ đã tới thủ đô Cảnh Thành học về điện ảnh, lúc đó hắn còn ngu ngốc bán nhà mà mẹ để lại lấy tiền học phí cho tên kia, còn ngu ngốc tự ý bỏ học, cùng hắn đi làm công kiếm tiền sinh hoạt. Mỗi lần nhớ lại Quý Trạch An đều cảm thấy năm đó mình dễ lừa đến cỡ nào, càng thêm hận Nghiêm Cẩm vô tình, có điều đổi lại không phải một chút hữu dụng cũng không có. Nghiêm Cẩm vì muốn tích luỹ kinh nghiệm tiện thể kiếm tiền nên đã xin một vai quần chúng trong một cơ sở điện ảnh.

Vai quần chúng một ngày nhận hai trăm đồng còn thêm một hộp cơm, nếu vận khí tốt thì còn thoải mái, được đạo diễn coi trọng thì còn có thể nhận một vai nho nhỏ, đạo diễn vui vẻ thì nghe đâu còn được thêm tiền. Bây giờ Quý Trạch An vừa nghĩ tới liền không nhịn được mà mừng rỡ, dù sao cũng là một lựa chọn tốt, sau khi tìm hiểu, hắn biết được đường tới cơ sở điện ảnh Giang Thành. Hắn mơ hồ nhớ tới lúc đó khi Nghiêm Cẩm lấy được vai quần chúng trở về có nói với hắn một vài thông tin, ở trước cửa của cơ sở điện ảnh có vài nơi có thể cắm chốt, chỉ cần đứng đó chờ có người kêu, bọn họ đi qua là tốt rồi. Quý Trạch An vừa xuống xe liền thấy ở vửa tụ tập hai nhóm người, tuỳ tiện chọn một nhóm rồi trà trộn vào trong, hi vọng vận khí của mình hôm nay tốt một chút, đoàn phim phải cần diễn viên quần chúng mới được.

"Ha, anh bạn trẻ, nghỉ hè tới kiếm vai quần chúng hả?" Đột nhiên một ông chú râu quai nón bắt chuyện với Quý Trạch An. Quý Trạch An nghiêng đầu nhìn qua, thấy tướng mạo hung dữ của ông chú ấy nhưng không hề bị hù doạ, chỉ sửng sốt một chút rồi gật đầu.

"Vai quần chúng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cũng rất cực khổ đó." Ông chú nhìn Quý Trạch An, ra vẻ từng trải.

Quý Trạch An gật gật đầu, hắn hiểu rõ ngành nghề nào cũng có khổ cực riêng, thế nhưng bây giờ đối với hắn mà nói thì vai quần chúng là con đường kiếm tiền xa hoa nhất rồi, "Cảm ơn chú đã nhắc nhở, nhưng cháu cần tiền để đi học."

Không phải bắt nguồn từ đam mê, cũng không phải muốn nhân cơ hội này mà trở thành đại minh tinh gì, Quý Trạch An tới đây đơn thuần chỉ vì tiền, mà nơi này cuối ngày còn cho một hộp cơm, hắn rất hài lòng.

Ông chú vừa nghe, nhìn thấy Quý Trạch An dáng vẻ thiếu dinh dưỡng thì im lặng một lúc, cũng không hỏi chuyện nhà của hắn, "Vậy ngươi đi cùng ta đi, ta diễn vai quần chúng cũng nhiều năm, cũng có chút quen biết, hôm qua vừa có một tổ chế tác tới đây chắc chắn đang cần diễn viên quần chúng, tới lúc đó miệng phải ngọt một chút, nếu không thì sẽ rắc rối đấy."

Ánh mắt Quý Trạch An sáng lên, nhanh chóng gật gật đầu, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được thiện ý từ một người xa lạ, "Cảm ơn chú, cháu nhất định sẽ nghe lời, không để gặp rắc rối."

Ông chú râu quai nón sờ sờ cằm, nhìn bộ dáng cười ngọt ngào của Quý Trạch An vẫn thấy có chút kinh ngạc. Ông chú biết khuôn mặt mình như thế nào, mấy đứa cháu trong nhà mỗi lần nhìn thấy đều phát khóc, không ngờ lại có một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ không sợ hắn. Tiểu tử này khuôn mặt rất được, tuy hơi gầy, có điều vừa nhìn liền cảm thấy là người dễ bị bắt nạt, làm ổng còn tưởng rằng mình bắt chuyện như vậy sẽ không được tiếp lời, lúc tới nơi này mấy anh bạn trẻ nhìn ổng đều có phản ứng giống nhau là tránh ra.

Nếu đổi lại là Quý Trạch An trước đây thì có lẽ sẽ trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng dù sao hắn cũng không còn là Quý Trạch An trẻ tuổi trước kia nữa. Không nói tới tướng mạo đáng sợ sẽ không doạ được hắn, huống chi má trái ông chú viết "ta mặc dù có ria mép", má phải viết "ta thoạt nhìn rất hung ác" nhưng trên trán lại ghi "kỳ thực ta là người hiền lành", những chữ này phối hợp với khuôn mặt của ông chú đúng là có chút buồn cười, có điều hôm nay ra ngoài hắn đã gặp cảnh tượng này rất nhiều, ban đầu còn thấy buồn cười không chịu nổi, về sau lại quen dần, có thể nhịn xuống cảm xúc khi thấy mấy dòng chữ trên mặt người khác. Chỉ là hiện tại Quý Trạch An thấy hơi ngạc nhiên, lúc diễn viên bắt đầu diễn thì chữ trên mặt có thay đổi không? Nếu như là đang diễn thì chữ trên mặt có phải là có tính lừa gạt không? Quý Trạch An thầm nghĩ cần chờ gặp một diễn viên chân chính rồi mới có thể chứng thực một chút vấn đề này.

"Đúng rồi, anh bạn trẻ tên là gì?" Ông chú râu quai nón đột nhiên nhớ ra, nói chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hỏi tên của tiểu tử này.

Quý Trạch An nháy nháy mắt mấy lần, nhìn chữ trên mặt của ông chú râu quai nón biến mất rồi mới nói: "Cháu tên Quý Trạch An, "Quý" trong tứ quý, "Trạch" trong phúc trạch, "An" trong an nhiên. Chú cứ gọi cháu là Tiểu An."

"Ừm, Tiểu An." Râu quai nón gật gật đầu gọi một tiếng.

Quý Trạch An tiếp tục nhìn ông chú râu quai nón chằm chằm, nhìn trên trán vẫn là dòng chữ "ta dễ quên, ta thật khờ".

Râu quai nón bị Quý Trạch An nhìn chằm chằm thì có chút không dễ chịu, đột nhiên nhớ ra hình như mình còn chưa tự giới thiệu, gãi gãi tóc, "Ta tên Dương Lợi, "Lợi" trong lợi tệ, cứ gọi ta là chú là được rồi, tuyệt đối đừng gọi là chú Lợi." (*)

(*) Lợi ở đây nghĩa là sắc bén, thành ra gọi sẽ thành "chú Sắc Bén" =)))

"Cháu biết rồi, chú." Quý Trạch An nhìn dòng chữ trên mặt Dương Lợi đã biến thành "Dám gọi ta là chú Lợi ta sẽ giận", rất thức thời gật gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, cũng chỉ là ông chú nói với Quý Trạch An một vài việc cần chú ý đối với diễn viên quần chúng, còn có một số tình huống ở trong đoàn, Quý Trạch An biết Dương Lợi là vì tốt cho hắn nên nghe rất chăm chú, phần cảm kích này cũng âm thầm ghi nhớ. Không lâu sau quả nhiên có một đoàn tới đây gọi diễn viên quần chúng, bọn họ không đứng ở phía đầu, thế nhưng khi đi qua kia lại thần kỳ vọt lên trên. Quý Trạch An bị ông chú lôi kéo, còn chưa kịp định thần thì đã thấy ông chú tiếp lời với người tới gọi diễn viên quần chúng kia, "La đạo, lại tới Giang Thành diễn à, khổ cực rồi."

"Lão Dương, vẫn còn lẫn vào trong này à, nhanh, ghi danh đi." La Khải Sơn đưa bút trong tay cho hắn tự điền thông tin.

Dương Lợi nhận lấy nhưng lại không vội ghi ngay, "La đạo, ta dẫn theo một anh bạn trẻ, hắn vì muốn kiếm tiền học phí, ngươi xem ..."

Tầm mắt La Khải Sơn đảo một vòng trên mặt Quý Trạch An, sau đó bỏ qua một bên, "Được, những gì cần chú ý do ngươi chỉ bảo, đừng gây hoạ là tốt rồi."

"Cảm ơn La đạo, làm phiền ngươi rồi." Dương Lợi nhếch môi nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ Quý Trạch An.


Quý Trạch An lập tức nói với La Khải Sơn: "Cảm ơn La đạo đã cho cháu cơ hội, cháu nhất định sẽ không gây phiền phức cho chú."


"Ừm." La Khải Sơn gật gật đầu, không nhiều lời, cũng không nói lời khách sáo, đối với hắn thì Quý Trạch An chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi.

Thế nhưng, đối với Quý Trạch An mà nói, hắn sắp thành công có được một việc làm sau khi hồi sinh, cơm tối cũng đã có hi vọng, hắn cười rất vui vẻ, thoạt nhìn rất có dáng dấp thiếu niên.




Hỏi GG thì đây là hình ảnh tô mì "Ngũ đại dương" ... =______=


Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

[CCTCTNTVTKQ] Chương 1

"Ầm" một tiếng liền bị nhốt ở ngoài, Nghiêm Cẩm đứng ở ngoài cửa nửa ngày mới có phản ứng, không ngờ Quý Trạch An luôn luôn ôn nhu săn sóc mà lại có ngày cho y đứng ngoài cửa, chuyện như vậy quá mức kinh ngạc khiến y cứ đứng sững sờ một lúc lâu sau mới gõ cửa lần hai.

"An An, ta là Nghiêm Cẩm mà, mở cửa." Nghiêm Cẩm vừa gõ cửa vừa kêu.

Lúc này Quý Trạch An đang bận nghiên cứu hộp mì ăn liền ở trên bàn, trên đó viết hàng chữ "Ta đã hết hạn sử dụng, thùng rác mới là nơi ta thuộc về, muốn ăn ta vào bụng thì phải cân nhắc cẩn thận đó nha thiếu niên!" Xoắn xuýt hồi lâu, nghĩ rằng có khả năng là trò đùa dai của ai đó, Quý Trạch An trước tiên lấy giấy ra lau, lau tới lau lui cũng chẳng có kết quả gì, hắn bưng mì đi vào nhà vệ sinh thử rửa một chút, rửa nước ba phút, nước giặt quần áo cũng dùng luôn rồi mà mấy chữ kia vẫn y như cũ.

"Tùng tùng tùng", tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Quý Trạch An hoàn toàn không có ý định phản ứng lại.

Tên tra nam Nghiêm Cẩm này đã hại hắn một đời rồi, đời này lại muốn hại lần nữa sao? Nằm mơ! Hắn sẽ không vì chuyện trọng sinh này mà coi chuyện trong quá khứ không hề tồn tại, ngược lại càng phải nhớ thật rõ! Hắn sẽ tính sổ từng chút từng chút một với tên kia, từng bước từng bước trả thù! Hắn sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước, bán nhà nuôi tên kia ăn học rồi tiện thể tìm tiểu tam à, còn lâu! Để xem, tên kia không có hắn thì sẽ giải quyết vấn đề tiền nong hiện giờ như thế nào.

Quý Trạch An đột nhiên nghĩ, hay là chữ này được in trên bao bì nằm dưới lớp màng bọc của hộp mì gói? Nghĩ vậy hắn lập tức tháo tấm màng bọc phía ngoài ra, sau đó lấy ngón tay chà thử. Mới chà được hai lần, chữ ở trên đó liền thay đổi ngay trước mắt hắn, trên đó viết: "Tuy rằng không thể ăn nhưng cũng đừng ngược đãi ta như vậy chứ!"

Quý Trạch An nhìn những chữ cái rất phi khoa học này mà kinh hoàng, lập tức ném hộp mì trong tay ra xa.

Ngay lúc mì rơi xuống đất, hắn lại thấy chữ trên hộp mì thay đổi, biến thành hai chữ thật bự "Ui da", Quý Trạch An nhìn thấy rất rõ ràng.


Ngồi xếp bằng trên ghế sô-pha để tỉnh táo một chút, khi hắn vừa định đứng dậy nhặt hộp mì lên thì trên ghế sô-pha bên phải hiện lên một câu màu trắng rất bắt mắt -- "An An, ta đã lớn tuổi rồi, có lẽ không thể ở cùng ngươi được bao lâu nữa."

Quý Trạch An nhìn chuỗi ký tự màu trắng, trong lòng dao động, bàn tay lơ đãng vuốt ve bề mặt ghế. Hắn bắt đầu nhớ lại từ lúc nào ghế sô-pha được đặt ở đây, sau đó mới hoảng hốt phát hiện ra, ghế sô-pha này đã có từ lúc mẹ hắn còn sống, tuổi còn lớn hơn tuổi của hắn.

Đó đã là chuyện thật lâu trước đây rồi, bây giờ ngay cả khuôn mặt mẹ hắn ra sao hắn còn không nhớ nổi nữa.

Quý Trạch An không nhịn được mà thở dài, sau đó đứng dậy nhặt hộp mì bị hắn quăng đi, sau khi xác nhận thật sự đã quá hạn sử dụng thì vứt vào thùng rác.

Nhìn phía trên thùng rác đột nhiên hiện lên: "Ta đầy bụng rồi, tí nữa xuống lầu nhớ giúp ta làm sạch dạ dày nha", Quý Trạch An đã không còn thấy ngạc nhiên như lúc đầu nữa.


Tiếng gõ cửa đã ngừng, Quý Trạch An cảm thấy đầu hơi choáng, hắn tìm cái điện thoại di động cũ kĩ của mình nhìn ngày giờ một chút, sau khi xác định được bây giờ là ngày tháng năm nào thì xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giường nằm phịch lên. Cái giường đã cũ hơi lay động, drap trải giường đã bị giặt tới bạc màu, còn có gối xẹp lép, tất cả cảnh sắc xung quanh đều nhắc nhở rằng Quý Trạch An đã trọng sinh. Hắn trọng sinh về thời điểm nghỉ hè năm lớp 11, lúc đó hắn bị bệnh ba ngày mà không có ai phát hiện, chỉ có thể nằm bẹp trên giường chờ bản thân tự khỏi dần dần, cũng là vào ngày thứ ba khi đã đỡ hơn nhiều, Nghiêm Cẩm tới thăm khiến hắn cực kỳ cảm động, dần dần quan hệ với Nghiêm Cẩm trở nên tốt hơn, cuối cùng rơi vào kết cục bị gạt tiền còn mất luôn cả mạng. Mẹ mất sớm, cha không rõ là ai, nương nhờ thân thích thì bị đẩy qua đẩy lại, khổ sở sống mười sáu năm, tới khi chuyển tới căn nhà mẹ hắn để lại mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc đó tuổi còn nhỏ lại thiếu hụt tình cảm, cho nên Nghiêm Cẩm vừa cho chút ấm áp đã khiến hắn mê muội. Có điều đời này sẽ không như vậy, hắn không còn là Quý Trạch An mười bảy tuổi trẻ người non dạ nữa rồi.

Chỉ cần không thèm để ý đến, Quý Trạch An hắn sẽ không vì tên Nghiêm Cẩm đó mà làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn chỉ là quá khát khao tình cảm ấm áp từ người khác mà thôi. Có điều hắn cũng xác định được tính hướng của mình, cũng không cảm thấy yêu thích nam nhân thì có gì đáng xấu hổ. Đời này hắn cũng không thể nào thích một cô gái được, tính hướng này chỉ sợ không thể đổi được, hắn sẽ không đi hại con gái nhà người ta, còn nam nhân thì sợ là không thể tin tưởng, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì độc thân cả đời, vậy cũng chả có gì là không tốt cả, hắn cũng không phải là Quý Trạch An trẻ tuổi sợ cô đơn kia nữa.


***


Ngày thứ hai, Quý Trạch An cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, sau khi nằm ườn chán chê trên giường, hắn ngồi dậy híp mắt suy nghĩ. Hắn vẫn không quên, di sản mẹ hắn để lại chỉ đủ để trả tiền học phí, vẫn còn sinh hoạt phí phải chi, cho dù hắn đậu đại học thì cũng chỉ có thể bỏ dỡ mà thôi. Nghỉ hè nhất định phải ra ngoài kiếm việc làm thêm, đời trước hắn cũng bắt ép bản thân ra ngoài làm việc kiếm tiền khi thân thể còn chưa khỏi hẳn, cuối cùng khiến sức khoẻ ngày càng tệ, nghĩ lại những ngày đó Quý Trạch An luôn cảm thấy không đáng chút nào.

Mở mắt ra, nháy nháy mấy cái, chờ tầm mắt rõ ràng rồi, Quý Trạch An mới quét mắt một lượt khắp phòng, nhìn thấy đủ loại chữ cái to nhỏ trong phòng đã không còn khiến hắn kinh ngạc như lúc đầu nữa, so với chuyện trọng sinh thì chuyện nhìn thấy mấy chữ cái kỳ quái này có là gì. Nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy chữ trên mặt Nghiêm Cẩm, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đời này cho dù hắn có mù cũng sẽ không nhìn lầm người nữa, có lẽ là trời cao thương hắn đời trước không nhìn rõ chân tâm giả ý của người khác nên mới cố ý cho hắn bàn tay vàng (*) như vậy ...

(*) bàn tay vàng: ý chỉ việc được thiên vị tới mức vô lý, như trong game thì toàn đụng nhiệm vụ bí mật thưởng cực cao, ngoài đời thì làm gì cũng may mắn, có khả năng đặc biệt, ...

Sau khi leo xuống giường, Quý Trạch An vào bếp, đổ nước đã để ba ngày trong bình trà đi, nấu một bình nước sôi mới, sau đó đem hết tất cả dụng cụ nấu ăn với chén bát ly cốc tỉ mỉ rửa tới rửa lui, cho tới khi tất cả đều viết "Sáng lấp lánh, ta sáng lấp lánh" rồi hắn mới dừng lại nghỉ xả hơi một chút, sau đó lại tiếp tục dựa theo các loại chữ cái của từng vật dụng để xử lý. Bận rộn cả một buổi, mãi tới khi các loại văn tự đều tỏ ý vừa lòng, hắn mới rót nước còn hơi âm ấm trong bình trà vào cốc thuỷ tinh rồi uống một cốc lớn.

Quý Trạch An đổ rất nhiều mồ hôi, chuẩn bị đi tắm thay quần áo khác, lúc ra ban công lấy quần áo thì nhìn thấy trên cái áo sơ mi trắng hắn thường mặc, dòng chữ "Ngu ngốc, giặt ta cũng làm không xong, dưới góc phải vẫn còn một vết bẩn lớn như vậy, ngươi có cần đi đo mắt không đó? Đưa ta vào máy giặt bơi lội một chút mau!" vẫn chưa biến mất, khoé miệng hắn giật giật, sau đó lấy nó xuống bỏ vào trong chậu rửa mặt, tẩy sạch sẽ vết bẩn, lại còn làm theo ý muốn của cái áo sơ mi, vứt nó vào trong máy giặt, đương nhiên Quý Trạch An sẽ không tốn nước máy giặt chỉ vì một cái áo sơ mi, hắn nhét nó chung với drap giường và chăn mền.

Nhìn ánh nắng hôm nay rất phù hợp, Quý Trạch An liền ôm chăn mền với drap giường phơi nắng ở ban công, chúng nó vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì chữ cái trên bề mặt nháy mắt biến thành "︿( ̄︶ ̄)︿", Quý Trạch An nhìn thấy cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Qua một buổi sáng, hắn cho rằng những chữ cái này chính là cách chúng nó thể hiện tiếng lòng. Cũng không biết có phải do đều là đồ trong nhà hắn hay không, những chữ cái này tuy ngữ khí khác nhau, có tốt có xấu nhưng đều biểu hiện quan tâm tới hắn, cho nên hắn mới nóng lòng thuận theo ý của chúng.

Nhìn ánh mặt trời ấm áp lại có chút chói mắt, Quý Trạch An thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hoà, hắn tin rằng đời này hắn sẽ sống tốt. Báo thù dĩ nhiên quan trọng, nhưng không phải là chuyện quan trọng nhất, hắn muốn nhất là phải sống sao cho tốt, sống sao cho đáng là được rồi! Xác định rõ ràng, Quý Trạch Anh trở về phòng lại tiếp tục bận bịu , cuối cùng chỉ còn mỗi thùng rác cần dọn sạch. Hắn cầm lấy chìa khoá đã được lau chùi tới mức sáng lấp lánh, xách theo vài túi rác cùng thùng mì đã quá hạn sử dụng đi ra ngoài, vứt xuống chỗ xử lý rác thải.

Nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ vì tiết kiệm, lờ đi yếu tố sức khoẻ mà ăn sạch hết thùng mì quá hạn sử dụng đó, lúc đó hắn vẫn chưa biết nấu ăn, hầu như mỗi ngày đều chỉ có mì ăn liền các loại, cho tới sau này khi hắn vừa nghe nhắc tới mì ăn liền là sẽ có cảm giác buồn nôn. Thực ra tính toán kĩ càng thì mua thức ăn về nấu cũng chẳng xa xỉ hơn ăn mì gói mỗi ngày là mấy, trước kia Quý Trạch An không biết nấu ăn, nhưng bây giờ có thể nói là một đầu bếp giỏi vì đã từng học để lấy lòng Nghiêm Cẩm, có điều đời này thì tay nghề của hắn chỉ dùng để lấy lòng chính hắn thôi.

Đổ rác xong Quý Trạch An cũng không về nhà gấp, hắn mở ví ra đếm đếm, thấy trong ví không còn nhiều tiền cũng không thở dài. Tìm một tiệm cắt tóc gần nhà, đổi sang một kiểu tóc nhẹ nhàng gọn gàng, bỏ đi tóc mái dài ngăn trở tầm nhìn lúc trước, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan. Làn da của hắn rất trắng, là loại trắng bẩm sinh, ra nắng rất khó bị đen, cho dù bị đen một chút cũng sẽ trắng lại rất nhanh, cũng vì điểm này mà trong tương lai hắn còn bị Nghiêm Cẩm đố kị. Có điều bây giờ bởi vì thiếu dinh dưỡng nên làn da có hơi vàng, cần phải điều dưỡng lại. Thế nhưng giờ nhìn thì lại có vẻ đáng yêu của học sinh cấp ba, không còn bộ dáng âm u đầy tử khí như trước nữa. Làm cho Quý Trạch An vui mừng nhất vẫn là vì các loại câu từ phê phán trong gương đã thay đổi, lúc nãy ở nhà soi gương bị các loại từ ngữ phê bình như dao chém vào thân thể hắn. Gương ở cửa tiệm cắt tóc chấm hắn 8/10, chắc chắn gương trong nhà sẽ lại phun tào (*) hạ thấp điểm xuống cho mà xem.

(*) phun tào: nói mấy lời lải nhải, thường là chua ngoa độc mồm độc miệng.

Quý Trạch An cười cười, rất hài lòng với ông chú cắt tóc tay nghề tốt này, thoải mái móc tiền ra trả, dự định đi ăn tiệm để mừng mình được trọng sinh.


[Đam mỹ edit] Cuối cùng ta có thể nhìn thấy văn tự kỳ quái


Cuối cùng ta có thể nhìn thấy văn tự kỳ quái
[我总能看见奇怪的文字]

Tác giả: Lộ Nhân Tân

Thể loại: đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, điềm văn, dị năng.

Số chương: 70

Edit: Lylydan

Tình trạng edit: đang đào hố

________________________________

Văn án

Sau khi trọng sinh, Quý Trạch An còn chưa kịp lập ra kế hoạch phản công thì đã bị thế giới này hù cho sợ ngây người.

Hắn phát hiện ra mì gói ở trên bàn mà mình chưa từng đụng vào đã bị ai viết ở trên: "Ta đã hết hạn sử dụng, thùng rác mới là nơi ta thuộc về, muốn ăn ta vào bụng thì phải cân nhắc cẩn thận đó nha thiếu niên!"

Ở trên áo thun phơi ở ban công cũng viết: "Ngu ngốc, giặt ta cũng làm không xong, dưới góc phải vẫn còn một vết bẩn lớn như vậy,  ngươi có cần đi đo mắt không? Đưa ta vào máy giặt bơi lội một chút mau!"

Tra nam kiếp trước đã từng phản bội mình tìm tới, má trái của hắn viết "ta là tra nam", má phải viết "chuyên lừa kẻ ngốc", trên trán là bức hoành phi* "cần phải tránh xa!"

Quý Trạch An quyết đoán đóng sập cửa, hắn cần phải thật tỉnh táo một chút mới được.


Vai chính: Quý Trạch An, Du Dịch


*bức hoành phi (tác giả so sánh đáng yêu quá =)))))

____________________________

Giới thiệu của tác giả 

Quý Trạch An trọng sinh trở về thời trung học, vừa mở mắt thì phát hiện mình có năng lực nhìn thấy các chữ cái mà các vật dụng dùng để "mở miệng nói chuyện". Ghế sô-pha, bàn, chén trà nhỏ, ... tất cả các vật dụng đều có chữ cái nhảy nhót trên bề mặt. Cửa nhà mỗi ngày đều nói "chào mừng về nhà" với hắn, xem tivi thì không thể thiếu phụ đề ... Tuy bọn chúng không phát ra âm thanh nhưng lại còn hơn cả âm thanh, khiến Quý Trạch An cảm nhận được "nhà", cũng nhờ sự trợ giúp của bọn chúng mà hiểu rõ được thế giới này, nhờ vậy hắn không bị người xấu lừa như trước nữa, chiếm được tiên cơ, giúp hắn an ổn một đời. Nội dung bộ truyện thoải mái, văn phong ngốc bạch ấm áp. Nhóm đồ gia dụng trong truyện đều rất đáng yêu, các loại chữ cái xuất hiện khiến bọn chúng càng thêm sinh động, loại thủ pháp nhân hoá này khiến cả truyện trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Chuyện cũ đều xảy ra sau khi Quý Trạch An trọng sinh, khiến một kẻ vốn dĩ cô quạnh đáng thương cảm nhận được sinh mạng mới, thay đổi vận mệnh của mình. Hữu tình, ái tình, tình thân cùng sự nghiệp đã vụt mất ở kiếp trước đều lấy lại được ở kiếp này, để cho hắn sau khi trọng sinh có được một kết thúc viên mãn.

_________________________________

Mục lục

Chương 1 *** Chương 2 *** Chương 3 *** Chương 4 *** Chương 5