Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

[RRĐTT] Chương 25

Hạ Tử Vi nói: "Ta giới thiệu cho người một nhân tuyển, chính là nhị công tử của Phúc gia, ta từng ở trong nhà của Phúc gia một thời gian nên từng tiếp xúc với nhị công tử kia, thật ra hắn rất có tài, nhân phẩm không tồi, chỉ là bị Phúc Nhĩ Khang che mất hào quang mà thôi."

Công chúa Tắc Á lập tức nhớ ra là người nào, nói: "Người ngươi nói là Phúc Nhĩ Thái phải không?"

Hạ Tử Vi gật gật đầu: "Ta chỉ dựa theo những gì quan sát được, còn phải xem ý của công chúa thế nào nữa."

Công chúa Tắc Á suy nghĩ một chút, đáp: "Thử một chút chẳng phải sẽ rõ sao? Được rồi, không nói mấy thứ này nữa, ta muốn nghe ngươi đàn!"


Phúc gia bên kia cũng đang bùng nổ, không ngờ công chúa Tây Tạng sẽ vừa ý kẻ ưu tú nhất của nhà bọn họ, nếu Phúc Nhĩ Khang đi rồi thì lấy ai chống đỡ cho Phúc gia đây? Hơn nữa Tây Tạng kinh khủng như vậy, nếu thật sự đi thì chắc chắn sẽ không có lấy một ngày tốt lành! Phu thê Phúc gia nghĩ tới đây đã cảm thấy tim như bị đao cứa vậy.

Phúc Nhĩ Khang căng ra lỗ mũi to, hiển nhiên cũng đang rất rối loạn.

"Bây giờ có biện pháp nào không?" Phúc Luân đỡ trán.

Phúc Nhĩ Khang nhíu mày suy tư, lập tức nhớ ra một người, đệ đệ của hắn, Phúc Nhĩ Thái, mặc dù so ra thì kém hơn hắn, nhưng cũng là một người không tồi. Chỉ cần cho y đi câu dẫn Tắc Á công chúa, Tắc Á nhất định bị hắn mê hoặc! Mặc dù đó là đệ đệ của hắn, nhưng vì Phúc gia, Phúc Nhĩ Thái nhất định phải hi sinh.

Lỗ mũi to thật đúng là tự luyến, có điều chỉ cần cái lỗ mũi to đó thôi thì hắn nháy mắt có thể giết người hàng loạt rồi. (=)))) Hơn nữa, hiện tại hắn còn không biết xấu hổ mà mang cái danh vì gia tộc ra để hi sinh Phúc Nhĩ Khang, da mặt cũng quá dày rồi. Sao hắn có thể chắc chắn Phúc Nhĩ Thái không thể chống đỡ nổi Phúc gia? Cứ thích tự cho là mình đúng!

Phúc Nhĩ Khang nói cho Phúc Luân cùng phúc tấn biết ý nghĩ của mình, đương nhiên là nói bản thân hắn vô cùng đau đớn, nhưng mà hiện tại hắn bất đắc dĩ lắm mới làm như vậy, trong chuyện này hắn mới là kẻ đáng thương nhất. Phúc tấn không đành lòng, dù là mặt hay lòng bàn tay thì đều là thịt mà, nhưng Phúc Luân lại quyết tuyệt, vì trưởng tử, chỉ có thể hi sinh con thứ, dù đó có là con thứ của chính thất đi chăng nữa.

Lúc Phúc Nhĩ Thái bị gọi tới thì cũng đã đoán được bảy tám phần, không khỏi cười khổ một tiếng, từ nhỏ tới lớn đều là xem trọng ca ca, cái gì cũng đều là vì tốt cho ca ca, thậm chí mình đọc sách cũng không thể giỏi hơn ca ca, nếu không hắn sẽ cáo trạng, đến lúc đó người xui xẻo lại là mình. Nhiều năm như vậy, Phúc Nhĩ Thái cũng quen dần. Bây giờ, cuối cùng đã tới thời điểm muốn mình hi sinh rồi sao? Chỉ mong công chúa Tây Tạng là một người có thể tín nhiệm.


Quả nhiên, Phúc Luân nói cho Phúc Nhĩ Thái ý định muốn hắn đi câu dẫn công chúa Tắc Á, Phúc Nhĩ Khang ở một bên phụ hoạ, nói mấy lời chính nghĩa, giống như nếu Phúc Nhĩ Thái không chịu hi sinh thì sẽ thành kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu vậy.

Phúc Nhĩ Thái hiện tại tâm như tro tàn, mặc cho bọn họ nói cái gì cũng đều đờ đẫn gật đầu.

Phúc Nhĩ Khang thấy em trai đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai ngươi bắt đầu hành động đi."

Phúc Nhĩ Thái gật gật đầu, mê đảo công chúa Tắc Á không khó, điều làm cho hắn lạnh tâm chính là hắn nhận ra trên thế gian này không còn gì có thể khiến hắn cảm nhận được ấm áp nữa rồi. Dù sao ở Tây Tạng cũng có một nhóm người gọi là Lạt Ma, cũng giống như hoà thượng, nếu thật sự đến thời điểm không ổn, hắn đi làm Lạt Ma cũng được.

Ngày hôm sau, Phúc Nhĩ Thái liền thay đổi hoàn toàn cách ăn mặc đi gặp công chúa Tắc Á. Công chúa Tắc Á kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trước kia không chú ý, bây giờ nhìn lại, đúng là một thanh niên anh tuấn, hào hoa phong nhã, tác phong nhanh nhẹn, so với ca ca lỗ mũi to kia của hắn tốt hơn nhiều.

Công chúa Tắc Á nhớ tới việc Hạ Tử Vi từng tiến cử Phúc Nhĩ Thái với mình, hỏi: "Ngươi mời ta đi cưỡi ngựa?"

Phúc Nhĩ Thái không dám ngẩng đầu nhìn công chúa Tắc Á: "Đúng vậy, không biết công chúa có đồng ý hay không?"

Công chúa Tắc Á lộ ra nụ cười đơn thuần, nói: "Được! Lâu lắm rồi ta không được cưỡi ngựa, ta cũng muốn xem thử ngựa của người Trung Nguyên các ngươi khác gì với ngựa Tây Tạng."

Phúc Nhĩ Thái nói: "Đương nhiên là có một vài điểm khác biệt rồi."


Hạ Tử Vi tiễn công chúa Tắc Á và Phúc Nhĩ Thái, khi nàng vừa nhìn thấy Phúc Nhĩ Thái thì đã biết Phúc gia đang tính toán chuyện gì rồi, đối với sự vô sỉ của Phúc gia, vì một đứa con mà hi sinh đứa khác, khiến nàng không khỏi cảm thấy rét lạnh trong lòng.

Có điều công chúa Tắc Á là một cô nương thông minh xinh đẹp, Phúc Nhĩ Thái nếu như có thể kết đôi với nàng cũng coi như là chuyện may mắn. Đừng nói chuyện khác, rời xa Phúc gia đã là chuyện tốt rồi.

Hạ Tử Vi đi gặp Quý Uyển Thu, nói cho hoàng hậu biết chuyện này, cũng kể luôn những gì Tắc Á công chúa đã nói.

Hiện tại bụng Quý Uyển Thu đã hơi nhô ra, thai nhi hơn ba tháng cũng đã có phản ứng.

Thong thả tựa lên gối, Quý Uyển Thu nói: "Ngươi làm rất tốt, hai người họ đúng là một đôi trời sinh!"

Hạ Tử Vi nở nụ cười: "Tử Vi cũng cảm thấy hai người rất hợp, Phúc Nhĩ Thái mặc dù phải rời xa kinh thành, nhưng nói không chừng lại có được một phương trời khác."

Quý Uyển Thu gật đầu.

Xem ra đây mới đúng là duyên phận.


Mọi thứ vốn dĩ rất thuận lợi phát triển, chỉ là có người không an phận, Lệnh phi lại muốn ra sân để tìm cảm giác tồn tại.

.

Thai của Lệnh phi cuối cùng cũng ổn định, vì vậy rất cao hứng, phải ra ngoài đi bộ, thoáng cái đã biết chuyện của Tắc Á công chúa, nghe nói Tắc Á công chúa muốn gả cho Phúc Nhĩ Khang thì trong lòng lập tức chuyển. Phúc Nhĩ Khang là người ủng hộ mình nhất trong Phúc gia, nếu như hắn đi Tây Tạng rồi thì chẳng phải mình sẽ ngày càng xa lánh Phúc gia sao? Như vậy ngày tháng trong cung của mình sẽ như thế nào? Con trai của mình làm sao giành được ngôi vị hoàng đế nữa?

Vì vậy Lệnh phi mất bình tĩnh, nàng không thể đi tìm hoàng đế nói được, như vậy sẽ khiến Càn Long hoài nghi. Ai mới là người thích hợp đây?

Đúng rồi! Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử cùng Hạ Tử Vi quan hệ rất tốt, mà bây giờ Hạ Tử Vi đang tiếp đãi Tắc Á công chúa. Chỉ cần Hạ Tử Vi có thể nói vài câu khuyên nhủ công chúa thì sẽ có tác dụng. Hơn nữa, bây giờ Hạ Tử Vi có thân phận nữ quan, cũng rất xứng với Phúc Nhĩ Khang. Hạ Tử Vi xinh đẹp như vậy, nếu như không trở thành người của mình thì không thể yên tâm được, mà nếu gả cho một người cũng không phải người của mình cũng không thể yên tâm, vì vậy Lệnh phi muốn Hạ Tử Vi gả cho Phúc Nhĩ Khang, sau đó kéo về phe mình.

Lệnh phi tính toán rất hay, nhưng hiện thực thì lại tàn khốc vô cùng. Khoảng thời gian này nàng phải dưỡng thai nên không hề biết chuyện tình giữa Hạ Tử Vi cùng Phúc Nhĩ Khang, lúc Hạ Tử Vi bị thương hồi cung thì nàng cũng đang hấp hối rồi, vì vậy cũng không biết trận ầm ĩ giữa Tiểu Yến Tử với Hạ Tử Vi.

Vì vậy, Lệnh phi giương cao cờ hiệu tình mẹ bao la đi tìm Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử mấy ngày nay cũng đang rất phiền muộn, bởi vì nàng gây gổ cùng Tắc Á công chúa, Càn Long đã cấm túc nàng.

Tiểu Yến Tử dạo này quá náo động, nhiều lần tranh dài tranh ngắn với công chúa Tắc Á, khiến hoàng đế đau đầu, dứt khoát hạ thánh chỉ cấm túc. Tiểu Yến Tử nghẹn đến sắp điên luôn rồi.

"Cách cách!" Lệnh phi đỡ eo bước vào cửa Sấu Phương Trai, Tiểu Yến Tử thoắt cái đã lao tới, dạo gần đây cũng không có ai tới thăm, nàng buồn chán vô cùng.

Lệnh phi cảm thấy mình mang theo một vài ma ma khoẻ mạnh đúng là sáng suốt, bộ dáng hiện tại của mình mà bị Tiểu Yến Tử bổ nhào tới như vậy thì không khéo sẽ sảy thai mất.

"Lệnh phi nương nương, người thật tốt! Lúc này cũng chỉ có người nhớ tới con, tất cả mọi người đều không thèm tới thăm con!" Tiểu Yến Tử oán trách nói.

Lệnh phi nói: "Được rồi, cách cách đừng nóng giận, ta đưa tới mấy món ngon cùng vài thứ đồ chơi cho con đây."

Đưa mấy thứ đó lên, Lệnh phi bắt đầu "giao lưu thân ái" với Tiểu Yến Tử.

Lệnh phi nói: "Tiểu Yến Tử, con có biết chuyện công chúa Tắc Á coi trọng Phúc Nhĩ Khang không?'

Tiểu Yến Tử vừa nhét đầy một miệng điểm tâm vừa gật đầu: "Biết rõ biết rõ, lúc đó con cũng chứng kiến! Cái gì cái gì công chúa kia thật không biết xấu hổ, sao lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mở miệng đòi nam nhân từ chỗ hoàng a mã chứ!"

Lệnh phi trong lòng khinh bỉ, mẹ ngươi cũng không phải là cùng nam nhân không cưới mà đã tằng tịu rồi mới sinh ra ngươi sao, cũng đâu có kém ai!

Nhưng trên mặt Lệnh phi vẫn mang theo nụ cười nói: "Đúng vậy, ta thấy Phúc Nhĩ Khang là một đứa tốt, đối tốt với con như vậy, cũng rất tốt với Tử Vi, ta rất muốn hắn thành đôi với Tử Vi, không ngờ bị cô công chúa kia chắn ngang! Bây giờ không biết Tử Vi khổ sở đến mức nào nữa!?

Tiểu Yến Tử nói: "Đáng tiếc bây giờ con không thể ra ngoài, nếu không thì đã đi an ủi Tử Vi rồi. Lệnh phi nương nương, nếu người có thời gian thì đi thăm Tử Vi một chút đi, Tử Vi thật đáng thương, bị hoàng hậu nương nương bắt đi tiếp đãi cô công chúa kia, nàng ta tính tình tệ như vậy, không biết Tử Vi bị bắt nạt tới mức nào nữa đây!"

Lệnh phi nói: "Ta cũng rất muốn đi, nhưng đó là Khôn Ninh cung của hoàng hậu nương nương, ta không tiện tới, hoàng hậu nương nương không thích ta. Con với Tử Vi là tỉ muội tốt, hoàng thượng cấm túc thì sao? Nếu hoàng thượng biết con vì chuyện của tỉ muội thì nhất định sẽ tha thứ cho con."

Tiểu Yến Tử thiếu não chứ không phải là tiểu bạch thỏ, chỉ trách Lệnh phi chính là một bà phù thuỷ thôi.

Tiểu Yến Tử nói: "Đúng vậy ... Hoàng a mã hình như rất thích cô công chúa kia."

Lệnh phi thấy Tiểu Yến Tử còn đang do dự, liền hạ cú chót, nói: "Ai ... Lần này hoàng thượng chỉ hôn cho Phúc Nhĩ Khang, tiếp theo đó là Ngũ a ca, đến lúc đó bọn họ đều đi cả, sẽ không còn ai giúp con, cũng không còn ai đối tốt với con như vậy nữa!"

Tiểu Yến Tử coi trọng mấy người này nhất, tuy nhiên Lệnh phi không hề biết nàng đã vô tình chọt trúng chỗ đau nhất của Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử lập tứng đứng bật dậy: "Ta không đồng ý! Không cho phép Ngũ a ca lấy người khác!"

Nói xong, Tiểu Yến Tử liền phóng ra ngoài, vừa đi vừa la: "Ta muốn đi nói cho Hoàng a mã biết, ta không phải là cách cách thật, ta không muốn Vĩnh Kỳ cưới người khác!"

Tiểu Yến Tử bây giờ giống như bị Siêu Xay-da nhập, thoáng cái đã đánh ngã người Càn Long phái tới canh giữ, xông ra ngoài!

Lệnh phi vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, mấy câu Tiểu Yến Tử vừa nói quả thật như sấm sét đánh xuống, Tiểu Yến Tử không phải là cách cách thật! Vậy thì là ai? Vậy chẳng phải Tiểu Yến Tử mang tội khi quân sao? Lệnh phi lập tức rối loạn, qua một hồi lâu mới khôi phục lại được, nói: "Chúng ta cũng mau đi xem!"

Vừa nói xong liền đạp guốc cao bước đi thật nhanh. Theo như lời người hiện đại, Lệnh phi như vậy là đang gián tiếp giết chết thai nhi trong lúc mang giày cao gót Victoria.


Tiểu Yến Tử một mạch vọt tới trước mặt Càn Long, cũng không thèm quan tâm bên cạnh còn có thổ ty Tây Tạng mà la lớn: "Hoàng a mã, con không phải là cách cách thật! Tử Vi mới là cách cách tâhtj! Người không được tứ hôn Nhĩ Khang cho công chúa kia! Cũng không được tứ hôn cho Ngũ a ca!"

Vì vậy tất cả người ở đây, bao gồm cả Càn Long đều nổ oanh:  =口= !!!!

Vẫn là thổ ty Tây Tạng phản ứng nhanh, lập tức nói với Càn Long: "Thần còn có chút chuyện, Tắc Á ra ngoài đã lâu, thần phải cho người đi tìm, xin cáo lui trước!"

Càn Long phất tay, mọi người đều thức thời mà lui ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét