Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

[RRĐTT] Chương 22

Việc Hạ Tử Vi chuyển vào Khôn Ninh cung không nhiều người quan tâm vì chuyện thổ ty Tây Tạng đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của họ rồi. Chỉ có Tiểu Yến Tử không vui, đại náo Khôn Ninh cung để hỏi lý do Tử Vi không về Sấu Phương Trai.

Dung ma ma định cho người đi ngăn lại, Quý Uyển Thu nói: "Cứ mặc kệ, chúng ta phái người đi ngăn rồi lỡ như làm Hoàn Châu cách cách bị thương thì hoàng thượng lại nổi giận."

Tiểu Yến Tử vọt thẳng vào tiểu trúc Chi Uý, Kim Toả vội vàng ngăn Tiểu Yến Tử lỗ mãng lại, Hạ Tử Vi bây giờ còn đang dưỡng thương, nếu Tiểu Yến Tử không cẩn thận đụng phải thì có nguy cơ lại phải nằm bẹp giường.

"Cách cách, người đừng kích động như vậy, tiểu thư nhà ta thân thể vẫn chưa tốt!"

Hạ Tử Vi đã đi tới, nói: "Tiểu Yến Tử tới rồi à, mau ngồi đi!"

Tiểu Yến Tử không phải là kẻ sẽ nghe lời mà ngoan ngoãn ngồi xuống như vậy, nói: "Tử Vi, tại sao ngươi không trở về Sấu Phương Trai? Bọn ta đều rất lo lắng cho ngươi! Nhĩ Khang vẫn luôn hỏi ta ngươi thế nào rồi, hắn lại không tiện đi thăm ngươi, Tử Vi, làm người không thể vô lương tâm như vậy!"

Hạ Tử Vi nắm chặt khăn, ai mới là kẻ vô lương tâm? Tiểu Yến Tử này cướp cha của nàng, khiến nàng không có cách nào để nhận cha, thiếu chút nữa bị Lệnh phi hãm hại, những chuyện đó cũng thôi đi, lúc nàng bị thương thì Tiểu Yến Tử đang ở đâu? Nàng ngày ngày chỉ biết tức giận với Ngũ a ca, đến thăm mình dù chỉ một lần cũng không có. Còn Phúc Nhĩ Khang, nếu hắn thật sự muốn đến thăm thì với võ công của hắn không thể len lén tới sao? Tất cả chỉ đều là nói miệng một chút mà thôi.

"Tiểu Yến Tử, hoàng hậu nương nương cho ta ở đây học quy củ, chờ đến khi công chúa của thổ ty Tây Tạng tới thì hỗ trợ tiếp đãi! Ở đây rất thoải mái, nếu ngươi muốn tìm ta thì cứ tới đây, có điều ta còn phải học quy củ nên thời gian nhàn rỗi không nhiều lắm." Hạ Tử Vi cắn răng nhẫn nhịn, tại sao trước kia nàng lại cảm thấy Tiểu Yến Tử là người tốt chứ? Nghĩ nàng ta chỉ vô tâm vô phế, thật ra lại giống những kẻ khác, tham hư vinh, thấy hoàng cung phồn hoa tươi đẹp thì không thể dời đi được nữa nên mới nhận cha, vậy mà sau đó còn nói là do mình nhất thời hồ đồ.

Tiểu Yến Tử tức giận nói: "Hoàng hậu sao lại đáng ghét như vậy, còn bắt ngươi đi làm việc! Quy củ quy củ, ngày nào cũng chỉ biết quy củ, quy củ nhiều như vậy làm sao mà sống nổi!"

Hạ Tử Vi vội vàng ngăn cản: "Tiểu Yến Tử cẩn thận lời nói, đây là Khôn Ninh cung của hoàng hậu nương nương. Tiểu Yến Tử, bây giờ không có ta ở cạnh thì ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, phải chú ý mỗi lời nói cử động của mình, mặc dù hoàng a mã thích ngươi nhưng cũng phải đề phòng tiểu nhân rắp tâm ..."

Hạ Tử Vi còn chưa nói xong, Tiểu Yến Tử đã bực mình ngắt lời: "Tử Vi, ngươi không cần dài dòng nữa, ngươi theo ta đi tìm hoàng hậu nói ngươi ở đây không thoải mái, muốn trở về Sấu Phương Trai với ta!"

Tiểu Yến Tử vừa nói vừa kéo Hạ Tử Vi đi.

Hạ Tử Vi giật mình, vội vàng tránh thoát, nói: "Tiểu Yến Tử, đừng làm loạn nữa, cho dù muốn làm loạn cũng đừng kéo ta náo loạn cùng với ngươi! Ta đang ở chỗ của hoàng hậu nương nương rất tốt, sao ngươi lại muốn ta đắc tội với hoàng hậu nương nương như vậy!"

Tiểu Yến Tử liền cảm thấy khó hiểu, có điều là do trời sinh não chim chỉ có dung lượng nhỏ mà thôi, cũng do lá gan lớn tới mức thần kỳ nên đương nhiên không hiểu vì sao thay đổi chỗ ở thôi mà lại đắc tội với hoàng hậu nương nương.

Kim Toả nhìn không nổi nữa, nói: "Cách cách, người đừng làm khó tiểu thư nhà ta nữa. Tiểu thư nhà ta đã đồng ý làm việc cho hoàng hậu nương nương rồi thì đương nhiên không thể tuỳ tiện phủi tay bỏ đi như vậy."

Tiểu Yến Tử liền tức giận, vung tay một cái, nói: "Được lắm, Tử Vi ngươi cũng biết vịn chỗ cao, mượn danh nghĩa tạ ơn mà chạy đến chỗ hoàng hậu nương nương à! Đã vậy ta cũng không thèm ở chung với ngươi nữa!"

Hạ Tử Vi càng thêm lạnh tâm, toàn thân tức tới phát run, nói: "Tiểu Yến Tử, sao ngươi có thể nói như vậy được! Là ai nói với ngươi như thế!"

Tiểu Yến Tử thấy Hạ Tử Vi không còn nhẹ nhàng dịu dàng nói chuyện nữa thì bị giật mình, Kim Toả cũng bắt lấy Tiểu Yến Tử nói: "Hoàn Châu cách cách, hôm nay ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc là ai nói với ngươi tiểu thư nhà ta vịn cây trèo cao? Hoàn cảnh của tiểu thư ngươi còn không rõ sao? Một cách cách danh chính ngôn thuận lại đi làm thư đồng cho một cách cách thước sào cưu chiêm (*), vì giữ mạng cho ngươi nên mới phải kiên trì giấu diếm chân tướng sự thật, ngươi nói tiểu thư vô lương tâm ư, Kim Toả thấy ngươi mới là kẻ vô lương tâm đấy!"


(*) thước sào cưu chiêm: chim cưu chiếm tổ. Chim cưu là một loài bồ câu vụng về không biết xây tổ nên luôn dùng bạo lực để cướp tổ của chim khác. Câu này ý chỉ một kẻ dùng thủ đoạn hoặc vũ lực chiếm vị trí hoặc tài sản của người khác.

Tiểu Yến Tử bị Kim Toả nói một tràn dài thì lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, vừa nóng vừa giận nói: "Cách cách này ta không thèm nữa, trả lại cho tiểu thư nhà ngươi là được rồi chứ gì! Ta không thèm! Hừ! Lệnh phi nương nương còn tốt hơn ngươi!"

Nói xong Tiểu Yến Tử lập tức bỏ chạy thật nhanh, thứ nhất là vì sợ hãi Hạ Tử Vi tức giận, thứ hai là vì xấu hổ, mình cướp vị trí của người ta còn mắng người ta một trận như vậy. Thật ra Tiểu Yến Tử vẫn nghĩ là mình không làm gì sai, nàng muốn Tử Vi quay về để mọi người cùng nhau vui vẻ sống qua ngày như trước thì có gì sai? Tử Vi lại còn không cảm kích!

Hạ Tử Vi chán nản ngồi trên ghế, Kim Toả vội vàng an ủi: "Tiểu thư, người đừng nghe Tiểu Yến Tử nói bậy, tính của nàng ta người không phải là không biết, nghe tiếng gió lại đoán rằng trời mưa, những lời nàng ta nói đều không thể tin."

Hạ Tử Vi gật gật đầu, nói: "Ta biết, ta chỉ cảm thấy thất vọng về Tiểu Yến Tử. Lúc trước cùng ta kết nghĩa tỷ muội là vì ta thích tính trượng nghĩa, nhiệt tình của nàng, ai ngờ nàng lại là người như vậy."

Hạng người gì Hạ Tử Vi cũng rất khó nói rõ, chỉ biết rằng người như Tiểu Yến Tử sợ rằng sẽ không bao giờ thật lòng quan tâm tới người khác, chỉ luôn nghĩ tới bản thân, hơn nữa lại không quan tâm tới những việc nhỏ nhặt mà chỉ chăm chăm lao thẳng tới bất chấp hậu quả, nếu ở chung với người như vậy thì sợ là chỉ có thể rước hoạ vào thân. Nàng nhất định phải tự bảo vệ mình, nàng vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng của mẹ, vì vậy tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm gì được.

Hạ Tử Vi nói: "Trước kia mặc dù Tiểu Yến Tử thẳng tính nhưng không hề cho rằng ta dựa dẫm người có địa vị cao, tại sao hôm nay lại như vậy?"

Kim Toả nói: "Nhất định là có người nói gì với cách cách, nếu không cách cách cũng không nói với người như vậy, trước kia một câu nói nặng nàng cũng không nỡ nói với người."

Những lời này hoàn toàn là sự thật, Hạ Tử Vi gật đầu. Sực nhớ lúc nãy Tiểu Yến Tử nhắc tới Lệnh phi, Hạ Tử Vi càng nghĩ càng cảm thấy là do Lệnh phi nói. Tiểu Yến Tử chỉ tin tưởng vài người, Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang không có lý do gì để phá hoại quan hệ giữa nàng và Tiểu Yến Tử, chỉ có Lệnh phi, có lẽ là thấy mình đầu phục hoàng hậu nương nương nên mới cuống quýt tìm kế để Tiểu Yến Tử kéo mình lại, có điều Tiểu Yến Tử trước nay đều là kẻ thành sự chẳng thấy bại sự có thừa. (**)

(**) làm gì cũng chỉ thấy thất bại mà không thấy thành công.

Nghĩ tới Lệnh phi, Hạ Tử Vi vô cùng oán hận, nữ nhân kia tâm cơ thật thâm trầm!

Hạ Tử Vi càng hạ quyết tâm ôm chặt bắp đùi của hoàng hậu (ý nói dựa dẫm), ngoại trừ hoàng hậu thì trong cung này không còn ai có thể đấu với Lệnh phi cả.


Hạ Tử Vi vẫn ở trong Chi Uý tiểu trúc để học quy củ nên đương nhiên không biết Tiểu Yến Tử sau khi trở về đã tìm Ngũ a ca khóc lóc một trận, Ngũ a ca dĩ nhiên bao che Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử khóc khiến hắn đứt gan đứt ruột đi được, một lòng muốn tìm Tử Vi hỏi cho ra lẽ, tiện thể dạy dỗ Tử Vi một trận, nàng tiến cung được là nhờ họ giúp cơ mà, làm người không thể vong ân như vậy! Ngũ a ca dường như đã quên, nếu không phải Tiểu Yến Tử của hắn mạo danh thế thân thì Hạ Tử Vi bây giờ chính là cách cách, hơn nữa người ta rõ ràng là muội muội ruột của hắn, cái dạng thiếu não như hắn lại đòi đi dạy dỗ muội muội mệnh khổ của mình, đúng là đáng hận mà!


Thời điểm thổ ty Tây Tạng tới đã càng lúc càng gần, ngay lúc này Quý Uyển Thu lại ngất xỉu.

Càn Long lập tức gấp gáp, vốn dĩ thiện cảm của hắn đối với hoàng hậu đã thẳng tắp mà tăng lên, hơn nữa lần nghênh đón thổ ty Tây Tạng này không thể không có hoàng hậu, vì vậy hiện tại Càn Long đang ở Khôn Ninh cung đi tới đi lui, nghiêm mặt lệnh cho hạ nhân nhanh chóng đi mời ngự y.

Ngự y tới chẩn mạch xong thì mặt mày hớn hở nói: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đã có tin vui!"

Điều khiến ngự y vui vẻ nhất cũng chỉ là như thế này thôi, chỉ cần những đại nhân vật này không có chuyện gì là tốt nhất, chữa hết còn dễ nói, nếu chữa không được thì bọn họ coi như chết chắc. Hơn nữa tình huống như hiện tại thì không những không có vấn đề gì mà lại còn được ban thưởng hậu hĩnh nữa kìa.

Càn Long cao hứng đến mức râu mép vễnh hết cả lên, hoàng hậu cùng Lệnh phi trong hậu cung đồng thời có thai chẳng phải nói lên rằng hắn còn đang lúc tráng niên sao! Người làm hoàng đế không phải đều mong muốn mình là lão yêu tinh (ý nói sống lâu) có thể sống tới mấy trăm ngàn năm, tốt nhất là thọ ngang trời đất không phải sao?

"Ngươi nói rõ hơn một chút đi!" Càn Long nói.

Ngự y kia vội vàng nói: "Vi thần chẩn ra được hoàng hậu nương nương đã có thai ba tháng, hơn nữa mạch đập có lực, điều này cho thấy hoàng hậu nương nương cùng hoàng tử đều cực kỳ khoẻ mạnh!"

Mấy lời này khiến cho Càn Long cực kỳ vui mừng, phân phó Cao Vô Dung khen thưởng.

Càn Long vào trong phòng, nói: "Hoàng hậu sao lại không cẩn thận như vậy, mang thai đã ba tháng mà không hề phát hiện."

Dung ma ma vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Hoàng thượng thứ tội, là lão nô sai, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương bân việc nghênh đón thổ ty Tây Tạng, nô tỳ cũng bận việc trước việc sau nên không chú ý rằng kinh nguyệt của nương nương đã lâu không tới."

Lúc này Càn Long đương nhiên sẽ không trách cứ Dung ma ma, Quý Uyển Thu cùng Dung ma ma vì biết được điểm này nên mới cố ý giấu giếm chuyện mang thai.

Càn Long nói: "Dung ma ma mau đứng lên, hoàng hậu đang có thai nên rất nhiều chuyện còn cần ngươi quản lý."

Dung ma ma vội vàng bò dậy.

Quý Uyển Thu thấy sắc mặt Càn Long có gì đó không đúng, biết rõ hắn đang lo lắng chuyện tiếp đón thổ ty Tây Tạng nên nói: "Hoàng thượng đừng lo lắng, thần thiếp nghỉ ngơi một chút là được, ngư ỵ cũng nói thân thể thần thiếp rất khoẻ, vì vậy sẽ không làm trễ nãi công việc."

Lúc này nét mặt Càn Long mới giãn ra: "Vẫn là thân thể của hoàng hậu quan trọng hơn, nếu như không được thì cũng không cần cố sức."

Quý Uyển Thu khinh thường hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là lo mình không thể nghênh đón khiến hắn mất mặt nhưng ngoài miệng vẫn nói như vậy, thật sự khiến người khác câm nín.


Lệnh phi nghe nói hoàng hậu té xỉu thì vốn dĩ rất cao hứng, mấy ngày nay mặc dù nàng thường xuyên nằm trên giường dưỡng htai nhưng chuyện nên làm thì một chút cũng không thiếu, ví dụ như cho người dụ Tiểu Yến Tử qua đây để nói xấu Hạ Tử Vi một chút, hoặc là đặt quần áo của Thất cách cách và Bát cách cách ở bên giường, hoàng đế thương cảm nhất là bộ dáng nước mắt ròng ròng hoài niệm con gái đó, dĩ nhiên khiến hắn đau lòng khôn nguôi, cuối cùng quên luôn chuyện nàng tính kế hắn, bắt đầu hồi tâm chuyển ý rồi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét