"Ầm" một tiếng liền bị nhốt ở ngoài, Nghiêm Cẩm đứng ở ngoài cửa nửa ngày mới có phản ứng, không ngờ Quý Trạch An luôn luôn ôn nhu săn sóc mà lại có ngày cho y đứng ngoài cửa, chuyện như vậy quá mức kinh ngạc khiến y cứ đứng sững sờ một lúc lâu sau mới gõ cửa lần hai.
"An An, ta là Nghiêm Cẩm mà, mở cửa." Nghiêm Cẩm vừa gõ cửa vừa kêu.
Lúc này Quý Trạch An đang bận nghiên cứu hộp mì ăn liền ở trên bàn, trên đó viết hàng chữ "Ta đã hết hạn sử dụng, thùng rác mới là nơi ta thuộc về, muốn ăn ta vào bụng thì phải cân nhắc cẩn thận đó nha thiếu niên!" Xoắn xuýt hồi lâu, nghĩ rằng có khả năng là trò đùa dai của ai đó, Quý Trạch An trước tiên lấy giấy ra lau, lau tới lau lui cũng chẳng có kết quả gì, hắn bưng mì đi vào nhà vệ sinh thử rửa một chút, rửa nước ba phút, nước giặt quần áo cũng dùng luôn rồi mà mấy chữ kia vẫn y như cũ.
"Tùng tùng tùng", tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Quý Trạch An hoàn toàn không có ý định phản ứng lại.
Tên tra nam Nghiêm Cẩm này đã hại hắn một đời rồi, đời này lại muốn hại lần nữa sao? Nằm mơ! Hắn sẽ không vì chuyện trọng sinh này mà coi chuyện trong quá khứ không hề tồn tại, ngược lại càng phải nhớ thật rõ! Hắn sẽ tính sổ từng chút từng chút một với tên kia, từng bước từng bước trả thù! Hắn sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước, bán nhà nuôi tên kia ăn học rồi tiện thể tìm tiểu tam à, còn lâu! Để xem, tên kia không có hắn thì sẽ giải quyết vấn đề tiền nong hiện giờ như thế nào.
Quý Trạch An đột nhiên nghĩ, hay là chữ này được in trên bao bì nằm dưới lớp màng bọc của hộp mì gói? Nghĩ vậy hắn lập tức tháo tấm màng bọc phía ngoài ra, sau đó lấy ngón tay chà thử. Mới chà được hai lần, chữ ở trên đó liền thay đổi ngay trước mắt hắn, trên đó viết: "Tuy rằng không thể ăn nhưng cũng đừng ngược đãi ta như vậy chứ!"
Quý Trạch An nhìn những chữ cái rất phi khoa học này mà kinh hoàng, lập tức ném hộp mì trong tay ra xa.
Ngay lúc mì rơi xuống đất, hắn lại thấy chữ trên hộp mì thay đổi, biến thành hai chữ thật bự "Ui da", Quý Trạch An nhìn thấy rất rõ ràng.
Ngồi xếp bằng trên ghế sô-pha để tỉnh táo một chút, khi hắn vừa định đứng dậy nhặt hộp mì lên thì trên ghế sô-pha bên phải hiện lên một câu màu trắng rất bắt mắt -- "An An, ta đã lớn tuổi rồi, có lẽ không thể ở cùng ngươi được bao lâu nữa."
Quý Trạch An nhìn chuỗi ký tự màu trắng, trong lòng dao động, bàn tay lơ đãng vuốt ve bề mặt ghế. Hắn bắt đầu nhớ lại từ lúc nào ghế sô-pha được đặt ở đây, sau đó mới hoảng hốt phát hiện ra, ghế sô-pha này đã có từ lúc mẹ hắn còn sống, tuổi còn lớn hơn tuổi của hắn.
Đó đã là chuyện thật lâu trước đây rồi, bây giờ ngay cả khuôn mặt mẹ hắn ra sao hắn còn không nhớ nổi nữa.
Đó đã là chuyện thật lâu trước đây rồi, bây giờ ngay cả khuôn mặt mẹ hắn ra sao hắn còn không nhớ nổi nữa.
Quý Trạch An không nhịn được mà thở dài, sau đó đứng dậy nhặt hộp mì bị hắn quăng đi, sau khi xác nhận thật sự đã quá hạn sử dụng thì vứt vào thùng rác.
Nhìn phía trên thùng rác đột nhiên hiện lên: "Ta đầy bụng rồi, tí nữa xuống lầu nhớ giúp ta làm sạch dạ dày nha", Quý Trạch An đã không còn thấy ngạc nhiên như lúc đầu nữa.
Tiếng gõ cửa đã ngừng, Quý Trạch An cảm thấy đầu hơi choáng, hắn tìm cái điện thoại di động cũ kĩ của mình nhìn ngày giờ một chút, sau khi xác định được bây giờ là ngày tháng năm nào thì xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giường nằm phịch lên. Cái giường đã cũ hơi lay động, drap trải giường đã bị giặt tới bạc màu, còn có gối xẹp lép, tất cả cảnh sắc xung quanh đều nhắc nhở rằng Quý Trạch An đã trọng sinh. Hắn trọng sinh về thời điểm nghỉ hè năm lớp 11, lúc đó hắn bị bệnh ba ngày mà không có ai phát hiện, chỉ có thể nằm bẹp trên giường chờ bản thân tự khỏi dần dần, cũng là vào ngày thứ ba khi đã đỡ hơn nhiều, Nghiêm Cẩm tới thăm khiến hắn cực kỳ cảm động, dần dần quan hệ với Nghiêm Cẩm trở nên tốt hơn, cuối cùng rơi vào kết cục bị gạt tiền còn mất luôn cả mạng. Mẹ mất sớm, cha không rõ là ai, nương nhờ thân thích thì bị đẩy qua đẩy lại, khổ sở sống mười sáu năm, tới khi chuyển tới căn nhà mẹ hắn để lại mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc đó tuổi còn nhỏ lại thiếu hụt tình cảm, cho nên Nghiêm Cẩm vừa cho chút ấm áp đã khiến hắn mê muội. Có điều đời này sẽ không như vậy, hắn không còn là Quý Trạch An mười bảy tuổi trẻ người non dạ nữa rồi.
Chỉ cần không thèm để ý đến, Quý Trạch An hắn sẽ không vì tên Nghiêm Cẩm đó mà làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn chỉ là quá khát khao tình cảm ấm áp từ người khác mà thôi. Có điều hắn cũng xác định được tính hướng của mình, cũng không cảm thấy yêu thích nam nhân thì có gì đáng xấu hổ. Đời này hắn cũng không thể nào thích một cô gái được, tính hướng này chỉ sợ không thể đổi được, hắn sẽ không đi hại con gái nhà người ta, còn nam nhân thì sợ là không thể tin tưởng, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì độc thân cả đời, vậy cũng chả có gì là không tốt cả, hắn cũng không phải là Quý Trạch An trẻ tuổi sợ cô đơn kia nữa.
***
Ngày thứ hai, Quý Trạch An cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, sau khi nằm ườn chán chê trên giường, hắn ngồi dậy híp mắt suy nghĩ. Hắn vẫn không quên, di sản mẹ hắn để lại chỉ đủ để trả tiền học phí, vẫn còn sinh hoạt phí phải chi, cho dù hắn đậu đại học thì cũng chỉ có thể bỏ dỡ mà thôi. Nghỉ hè nhất định phải ra ngoài kiếm việc làm thêm, đời trước hắn cũng bắt ép bản thân ra ngoài làm việc kiếm tiền khi thân thể còn chưa khỏi hẳn, cuối cùng khiến sức khoẻ ngày càng tệ, nghĩ lại những ngày đó Quý Trạch An luôn cảm thấy không đáng chút nào.
Mở mắt ra, nháy nháy mấy cái, chờ tầm mắt rõ ràng rồi, Quý Trạch An mới quét mắt một lượt khắp phòng, nhìn thấy đủ loại chữ cái to nhỏ trong phòng đã không còn khiến hắn kinh ngạc như lúc đầu nữa, so với chuyện trọng sinh thì chuyện nhìn thấy mấy chữ cái kỳ quái này có là gì. Nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy chữ trên mặt Nghiêm Cẩm, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đời này cho dù hắn có mù cũng sẽ không nhìn lầm người nữa, có lẽ là trời cao thương hắn đời trước không nhìn rõ chân tâm giả ý của người khác nên mới cố ý cho hắn bàn tay vàng (*) như vậy ...
(*) bàn tay vàng: ý chỉ việc được thiên vị tới mức vô lý, như trong game thì toàn đụng nhiệm vụ bí mật thưởng cực cao, ngoài đời thì làm gì cũng may mắn, có khả năng đặc biệt, ...
Sau khi leo xuống giường, Quý Trạch An vào bếp, đổ nước đã để ba ngày trong bình trà đi, nấu một bình nước sôi mới, sau đó đem hết tất cả dụng cụ nấu ăn với chén bát ly cốc tỉ mỉ rửa tới rửa lui, cho tới khi tất cả đều viết "Sáng lấp lánh, ta sáng lấp lánh" rồi hắn mới dừng lại nghỉ xả hơi một chút, sau đó lại tiếp tục dựa theo các loại chữ cái của từng vật dụng để xử lý. Bận rộn cả một buổi, mãi tới khi các loại văn tự đều tỏ ý vừa lòng, hắn mới rót nước còn hơi âm ấm trong bình trà vào cốc thuỷ tinh rồi uống một cốc lớn.
Quý Trạch An đổ rất nhiều mồ hôi, chuẩn bị đi tắm thay quần áo khác, lúc ra ban công lấy quần áo thì nhìn thấy trên cái áo sơ mi trắng hắn thường mặc, dòng chữ "Ngu ngốc, giặt ta cũng làm không xong, dưới góc phải vẫn còn một vết bẩn lớn như vậy, ngươi có cần đi đo mắt không đó? Đưa ta vào máy giặt bơi lội một chút mau!" vẫn chưa biến mất, khoé miệng hắn giật giật, sau đó lấy nó xuống bỏ vào trong chậu rửa mặt, tẩy sạch sẽ vết bẩn, lại còn làm theo ý muốn của cái áo sơ mi, vứt nó vào trong máy giặt, đương nhiên Quý Trạch An sẽ không tốn nước máy giặt chỉ vì một cái áo sơ mi, hắn nhét nó chung với drap giường và chăn mền.
Nhìn ánh nắng hôm nay rất phù hợp, Quý Trạch An liền ôm chăn mền với drap giường phơi nắng ở ban công, chúng nó vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì chữ cái trên bề mặt nháy mắt biến thành "︿( ̄︶ ̄)︿", Quý Trạch An nhìn thấy cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Qua một buổi sáng, hắn cho rằng những chữ cái này chính là cách chúng nó thể hiện tiếng lòng. Cũng không biết có phải do đều là đồ trong nhà hắn hay không, những chữ cái này tuy ngữ khí khác nhau, có tốt có xấu nhưng đều biểu hiện quan tâm tới hắn, cho nên hắn mới nóng lòng thuận theo ý của chúng.
Nhìn ánh mặt trời ấm áp lại có chút chói mắt, Quý Trạch An thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hoà, hắn tin rằng đời này hắn sẽ sống tốt. Báo thù dĩ nhiên quan trọng, nhưng không phải là chuyện quan trọng nhất, hắn muốn nhất là phải sống sao cho tốt, sống sao cho đáng là được rồi! Xác định rõ ràng, Quý Trạch Anh trở về phòng lại tiếp tục bận bịu , cuối cùng chỉ còn mỗi thùng rác cần dọn sạch. Hắn cầm lấy chìa khoá đã được lau chùi tới mức sáng lấp lánh, xách theo vài túi rác cùng thùng mì đã quá hạn sử dụng đi ra ngoài, vứt xuống chỗ xử lý rác thải.
Nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ vì tiết kiệm, lờ đi yếu tố sức khoẻ mà ăn sạch hết thùng mì quá hạn sử dụng đó, lúc đó hắn vẫn chưa biết nấu ăn, hầu như mỗi ngày đều chỉ có mì ăn liền các loại, cho tới sau này khi hắn vừa nghe nhắc tới mì ăn liền là sẽ có cảm giác buồn nôn. Thực ra tính toán kĩ càng thì mua thức ăn về nấu cũng chẳng xa xỉ hơn ăn mì gói mỗi ngày là mấy, trước kia Quý Trạch An không biết nấu ăn, nhưng bây giờ có thể nói là một đầu bếp giỏi vì đã từng học để lấy lòng Nghiêm Cẩm, có điều đời này thì tay nghề của hắn chỉ dùng để lấy lòng chính hắn thôi.
Đổ rác xong Quý Trạch An cũng không về nhà gấp, hắn mở ví ra đếm đếm, thấy trong ví không còn nhiều tiền cũng không thở dài. Tìm một tiệm cắt tóc gần nhà, đổi sang một kiểu tóc nhẹ nhàng gọn gàng, bỏ đi tóc mái dài ngăn trở tầm nhìn lúc trước, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan. Làn da của hắn rất trắng, là loại trắng bẩm sinh, ra nắng rất khó bị đen, cho dù bị đen một chút cũng sẽ trắng lại rất nhanh, cũng vì điểm này mà trong tương lai hắn còn bị Nghiêm Cẩm đố kị. Có điều bây giờ bởi vì thiếu dinh dưỡng nên làn da có hơi vàng, cần phải điều dưỡng lại. Thế nhưng giờ nhìn thì lại có vẻ đáng yêu của học sinh cấp ba, không còn bộ dáng âm u đầy tử khí như trước nữa. Làm cho Quý Trạch An vui mừng nhất vẫn là vì các loại câu từ phê phán trong gương đã thay đổi, lúc nãy ở nhà soi gương bị các loại từ ngữ phê bình như dao chém vào thân thể hắn. Gương ở cửa tiệm cắt tóc chấm hắn 8/10, chắc chắn gương trong nhà sẽ lại phun tào (*) hạ thấp điểm xuống cho mà xem.
(*) phun tào: nói mấy lời lải nhải, thường là chua ngoa độc mồm độc miệng.
Quý Trạch An cười cười, rất hài lòng với ông chú cắt tóc tay nghề tốt này, thoải mái móc tiền ra trả, dự định đi ăn tiệm để mừng mình được trọng sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét