Du phi nhìn Thái Liên đã mặc cung trang, mặc dù có chút không phóng khoáng nhưng cả người nhìn qua có khí chất ôn nhu, khác hoàn toàn Tiểu Yến Tử, là một người quy củ, cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa, Liên cách cách không phải phúc tấn, đương nhiên không cần quản lý hậu viện gì, chỉ cần hầu hạ Ngũ a ca cho tốt là được. Tốt nhất là có thể sinh một đứa con trai cho Ngũ a ca, như vậy tỉ lệ hắn có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế sẽ cao hơn một chút.
Ngắm nhìn Thái Liên khiến Du phi cảm thấy thật xúc động, Ngũ a ca đúng là hồ đồ (1) rồi mới thích Tiểu Yến Tử. Du phi ngươi nói rất đúng, không chỉ là hồ đồ mà mắt còn chứa toàn phân!
(1) Nguyên văn là "trư du mông liễu tâm": chỉ người không phân rõ đúng sai phải trái dẫn tới vô lương tâm.
Du phi dắt Thái Liên vào trong phòng, phân phó người rót trà dâng lên, sau đó nói: "Ngũ a ca vẫn chưa có phúc tấn, vậy thì con kính trà cho bản cung xem như hoàn thành nghi lễ."
Hai mắt Thái Liên toả sáng, vội vàng quỳ xuống cung kính dâng trà cho Du phi, nói: "Mời ngạch nương uống trà."
Du phi hài lòng, lệnh cho ma ma bên cạnh thưởng cho Thái Liên một cặp vòng ngọc bích.
"Con phải hầu hạ Ngũ a ca cho tốt, tranh thủ sớm ngày sinh con, có con cái thì ngày tháng sau nay mới thật sự tốt lành!" Du phi ân cần dạy bảo, đây chính là lời đúc kết từ kinh nghiệm của nàng.
Thái Liên vội vàng quỳ gối bày tỏ đồng ý.
Bây giờ người đau đầu nhất nôn nóng nhất chính là Ngũ a ca, bởi vì hắn không tài nào dỗ nổi Tiểu Yến Tử.
"Tiểu Yến Tử, nàng hãy nghe ta nói, ta thật sự không thích Thái Liên, người ta thích là nàng!" Ngũ a ca tận tình khuyên bảo, thái giám cung nữ xung quanh đã sớm lui ra.
Tiểu Yến Tử bịt lấy lỗ tai nói: "Ta không nghe ta không nghe ta không nghe! Hừ! Lúc trước ngươi vừa thấy đoá hoa sen (liên = hoa sen) kia hai mắt lập tức toả sáng, từ đó ta đã biết người không phải người tốt rồi! Bây giờ nàng đã là của ngươi, ngươi nói cái gì mà chẳng được, ta không thèm tin ngươi nữa!"
Ngũ a ca vô cùng đau đớn nói: "Tiểu Yến Tử, tại sao nàng lại không tin ta? Lúc đó ta thấy cô ta đáng thương nên mới giúp một chút, làm gì có chuyện hai mắt toả sáng chứ?"
Tiểu Yến Tử vừa chạy vừa nói: "Dù sao ta cũng không tin ngươi! Ngươi mặc kệ ta đi! Ta muốn đi tìm Tử Vi!"
Lúc này Tiểu Yến Tử mới nhớ ra Tử Vi cơ đấy.
Ngũ a ca đuổi theo sau, Tiểu Yến Tử đang bực dọc trong người nên không muốn hắn đuổi kịp, vì vậy cứ chạy thẳng một đường, bỗng Ngũ a ca ở đằng sau hô lớn: "Tiểu Yến Tử coi chừng!"
Tiểu Yến Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã "ùm" một tiếng rơi xuống ao sen phía trước.
Ngũ a ca giật mình, vội vàng tung người nhảy vào, chỉ sợ Tiểu Yến Tử có chuyện.
Ngũ a ca ôm Tiểu Yến Tử, cả hai toàn thân ướt nhẹp, Tiểu Yến Tử đánh Ngũ a ca nói: "Ngươi thả a xuống! Thả ta xuống!"
Ngũ a ca chẳng thèm quan tâm cả hai vẫn đang đứng trong ao, nói: "Ta không thả!"
Đúng lúc hai người còn đang giận dỗi như vậy thì Càn Long đang đi dạo ngự hoa viên nhìn thấy. Hai người chỉ nghe thấy vài tiếng "hoàng thượng cát tường" liền nghe tiếng quát lớn: "Hai người các ngươi làm cái gì vậy!"
Ngũ a ca giật mình, tay thiếu chút nữa mềm nhũn mà thả Tiểu Yến Tử xuống nước lại, vội vàng giải thích: "Hoàng a mã cát tường! Tiểu Yến Tử rơi xuống nước, con xuống cứu nàng lên!"
Càn Long cau mày, bây giờ tâm tình của hắn rất khó chịu nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nói: "Tiểu Yến Tử sao lại không cẩn thận như vậy! Hai người các ngươi còn không mau lên đây!"
Hai người nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, bộ dáng ôm chặt Tiểu Yến Tử của Ngũ a ca kìa, một tay gần như đã đặt ở ngực của Tiểu Yến Tử rồi, Tiểu Yến Tử cũng ôm thật chặt Ngũ a ca, chẳng là đây là chuyện mà huynh muội ruột thịt nên làm sao?
Càn Long cuối cùng cũng đã bổ não rồi! Ông trời cũng cảm động muốn khóc luôn đó!
Hai người bò lên bờ, Càn Long mất hứng nói: "Tiểu Yến Tử tại sao cứ suốt ngày điên điên khùng khùng như vậy? Còn không chịu học quy củ cho tốt đi! Còn nữa, con cũng không thèm đi thăm Tử Vi, có phải là rất vô lương tâm không hả?"
Hai người giật mình, hoàng đế có phải quá cường điệu rồi không, Ngũ a ca vội vàng nói: "Vừa rồi Tiểu Yến Tử đang định tới chỗ Tử Vi, kết quả là chạy quá gấp nên mới ngã xuống ao, hoàng a mã đừng trách!"
Rồng động kinh hừ một tiếng, hắn cảm thấy không đúng thì sẽ không khỏi nghĩ theo hướng kia, trước đây Ngũ a ca cũng luôn ở cạnh Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử gây hoạ gì cũng là do Ngũ a ca bảo vệ, biện hộ cho, lúc xuất cung lần trước nghe nói là cũng do Tiểu Yến Tử cãi nhau với Ngũ a ca nên mới tức giận, nhưng Tiểu Yến Tử kia vốn vô tâm vô phế, sao có thể giận dỗi lâu như vậy, hơn nữa còn lớn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì chuyện của Thái Liên?
Ây da, rồng động kinh lại đoán trúng rồi.
Nếu quả thật là như vậy, Càn Long nhất quyết không thể cho phép chuyện đó phát sinh, chuyện tình giữa huynh muội ruột thịt như vậy sẽ làm hoàng gia mất hết mặt mũi, Càn Long hắn không có gì tốt ngoài thể diện hết!
Sau khi rồng động kinh trở về Càn Thanh cung liền thả ra tin tức thổ ty Tây Tạng muốn tới yết kiến hoàng thượng, có thể sẽ dẫn theo công chúa bảo bối Tắc Á của hắn tới, hi vọng hoàng đế có thể chỉ hôn cho.
Vì vậy trong nội cung cùng tiền triều đồng loạt khua chiêng gõ trống chuẩn bị tiếp đón.
Chuyện chiêu đãi thổ ty Tây Tạng đương nhiên là trách nhiệm của quan viên tiền triều, có điều hậu cung cũng cần chuẩn bị thật tốt, các phi tử đều may quần áo mới, làm đồ trang sức mới, các kiểu chuẩn bị để đón tiếp thổ ty Tây Tạng, phô ra sự khoa trương của hoàng gia, hơn nữa nữ quyến như Tắc Á công chúa cũng cần nữ quyến hoàng gia tiếp đón.
Theo lý thuyết thì thổ ty Tây Tạng cũng chỉ coi như quan viên địa phương, không cần tất cả mọi người phải huy động toàn bộ lực lượng để đón tiếp như vậy, có điều chế độ này đã có từ thời xưa, nếu không có thổ ty thì triều đình không thể quản lý tốt khu vực biên cương được như vậy, hơn nữa trong nguyên tác nãi nãi đã viết thế, thành ra thế giới của nãi nãi mới trở nên náo nhiệt như thế.
Hai người Phúc Nhĩ Khang và Phúc Nhĩ Thái đi dạo ngự hoa viên, cả hai vừa mới từ chỗ hoàng đế trở về.
"Nhĩ Khang, xem ý của hoàng thượng hôm nay chính là chờ công chúa Tắc Á tới sẽ thay nàng chỉ hôn, ngươi cảm thấy hoàng thượng sẽ chọn ai?"
Phúc Nhĩ Khang cười cười, tự cho là tuyệt đại tao nhã, khuynh đảo rất nhiều thiếu nữ, thật ra hắn không biết lúc hắn cười lỗ mũi lại càng to hơn.
"Cái này còn phải xem ý tứ của hoàng thượng, có điều công chúa Tắc Á mặc dù được gọi là công chúa nhưng lại không phải công chúa chân chính, ta cũng không thèm!"
Phúc Nhĩ Thái nói: "Công chúa như vậy đúng là không thể so với công chúa của bên ta, nhưng lỡ như công chúa là một người tốt thì sao?"
"Sao hả? Ngươi có hứng thú à?" Phúc Nhĩ Khang cười mà như không cười nhìn đệ đệ, hắn là trưởng tử cho nên từ nhỏ đều áp đảo đứa em trai này, nếu như đệ đệ muốn tranh gì, hắn đều không ngần ngại xía vào cản trở, đứa em này bây giờ dường như đã có chủ kiến riêng, không còn nghe lời hắn giống như trước đây nữa.
Phúc Nhĩ Thái nói: "Làm gì tới phiên ta, ca ca ở trên còn chưa quyết định hôn sự, nào có đạo lý em trai lại đón dâu trước?"
Phúc Nhĩ Khang nói: "Nếu nàng là công chúa chân chính thì ta còn có thể suy nghĩ, đáng tiếc không phải!"
Giọng nói lộ rõ vẻ khinh miệt.
Phúc Nhĩ Thái không nói gì thêm, hắn rất hiểu ca ca này của mình.
Hai người vừa đi xa, đằng sau bụi hoa mẫu đơn đang nở rộ lộ ra hai bóng người.
Kim Toả lo lắng gọi: "Tiểu thư?"
Tử Vi nắm chặt khăn tay, sắc mặt khó coi, một lúc sau mới lên tiếng: "Ta không sao, chúng ta đi thôi!"
Kim Toả đi theo sau lưng Tử Vi, trong lòng có chút oán giận lại có chút thương cảm đối với tiểu thư nhà ình, lúc trước khi phu nhân qua đời luôn hi vọng sau khi tiểu thư nhận thân xong thì có thể tìm được một gia đình tốt để gả vào, không ngờ lần đầu tiểu thư động tâm lại là với kẻ như vậy. Trước mặt tiểu thư thì dỗ ngon dỗ ngọt, sau lưng lại tính kế với thân phận của tiểu thư. Uổng công mình lúc trước còn tín nhiệm tên Phúc Nhĩ Khang này, còn có hảo cảm với hắn. Kim Toả vừa nhớ tới điều này liền thấy vô cùng xấu hổ.
Hai người đi đến Khôn Ninh cung liền dập đầu tạ ơn Quý Uyển Thu.
Quý Uyển Thu cho phép hai người đứng lên, nói: "Đứng lên đi, hồi phục là tốt rồi, bản cung coi như đã có câu trả lời thoả đáng cho hoàng thượng!"
Hạ Tử Vi nói: "Tử Vi sẽ không quên ân tình cùng nhân đức của hoàng hậu nương nương, đối với hoàng hậu nương nương có lẽ chỉ là tiện tay, nhưng đối với Tử Vi thì lại là thiên đại ân đức."
Quý Uyển Thu không thể không bội phục tài ăn nói của Tử Vi, lời nào cũng khiến người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái, khó trách trong nguyên tác luôn thuyết phục được hoàng đế giúp mọi người chuyển nguy thành an.
"Ngươi đúng là khéo ăn khéo nói, có thể thấy được ngạch nương ngươi đã dạy dỗ rất tốt. Tử Vi, ngươi định trở về Sấu Phương trai đúng không? Khi nào thì trở về?"
Hạ Tử Vi hơi chần chừ, thật sự phải về làm thư đồng của Tiếu Yến Tử sao? Như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Mình đến đây để nhận cha, không phải để hầu hạ người khác! Nhưng nếu không về Sấu Phương Trai thì mình sẽ thế nào đây?
Quý Uyển Thu thấy rõ vẻ chần chừ của Hạ Tử Vi, trong lòng cũng đã hiểu được đôi chút: "Thật ra chỗ bản cung đang thiếu người, thổ ty Tây Tạng sắp vào kinh yết kiến, Tắc Á công chúa cũng tới, chỗ bản cung không có ai cũng không có cách cách nào cùng độ tuổi với Tắc Á công chúa để tiếp đãi, vì vậy muốn hỏi xem Tử Vi ngươi có chịu ở lại không?"
Hạ Tử Vi lập tức kích động không thôi, không ngờ hoàng hậu nương nương lại chịu thu lưu nàng.
"Nương nương đã sai khiến thì Tử Vi tuyệt đối sẽ không chói từ, chỉ là Tử Vi sợ mình quy củ không đủ, khó có thể đảm đương trách nhiệm lớn lao này." Ngoài miệng vẫn là khiêm tốn.
Quý Uyển Thu nói: "Thời gian ngươi tiến cung không ngắn, bản cung luôn quan sát, cảm thấy mặc dù ngươi không học cung quy từ nhỏ nhưng cử chỉ tiến thoái rất có quy củ, bản cung sẽ cho người dạy ngươi quy củ thêm một thời gian nữa, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hạ Tử Vi đứng lên, đoan đoan chính chính vung khăn hành lễ, nói: "Nếu hoàng hậu nương nương đã ưu ái như vậy mà dân nữ còn từ chối thì chính là dân nữ không phải, dân nữ nguyện cống hiến sức lực cho hoàng hậu nương nương!"
Kim Toả ở đằng sau trợn to hai mắt, há hốc miệng, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì. Thật ra lời này của Hạ Tử Vi coi như là đã đầu phục hoàng hậu, Kim Toả không biết Hạ Tử Vi nghĩ gì nên trong lòng tràn đầy nghi hoặc và lo lắng. Dù sao chuyện giữa tiểu thư nhà nàng và Phúc Nhĩ Khang vẫn chưa được giải quyết ổn thoả.
"Vậy thì tốt, Dung ma ma, lát nữa dọn dẹp Chi Uý tiểu trúc để Tử Vi cô nương vào ở đi."
Hạ Tử Vi vội vàng nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ưu ái!"
Hạ Tử Vi vô cùng rõ ràng rằng một khi đã chuyển vào Khôn Ninh cung thì người khác sẽ coi nàng như người của hoàng hậu, có điều trong hậu cung này nàng là người của ai thì có gì quan trọng? Nàng chỉ là một tiểu cô nương muốn nhận thân mà thôi. Sau một thời gian dài xem xét, nàng nhận thấy lời nói của hoàng hậu trong hậu cung là có trọng lượng nhất, hoàng thượng cũng kính nể ba phần.
Về phần Lệnh phi, hoàng thượng chỉ sủng ái chứ không có kính và yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét