Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 6

Chương 6: Thiên vị

Ngọc Thần ở sương phòng bên trái trong thượng viện, ba gian phòng đều là của nàng.

Ngọc Hi vừa đi vào trong liền nhìn thấy một cái bàn dài bằng gỗ tử đàn bày ở giữa phòng, bên trên là lư hương ba chân bằng men, một mùi thơm ngọt ngào tản ra từ trong lư hương đó.

Mắt Ngọc Hi rơi trên thảm lông dê dày khoảng hai tấc trên mặt đất, trên thảm thêu những mẫu đồ án tinh mỹ, cực kỳ đẹp đẽ, nhìn qua là biết giá trị ngàn vàng.

Nha hoàn thị thư (hầu trong thư phòng) vén rèm châu kim ti đằng hồng lên để hai người vào trong.

Ngọc Hi nhìn bài trí trong phòng, không nói đến những vật trang trí giá trị liên thành như gia cụ cùng tủ đứng bằng gỗ hoàng hoa lê (*), những dụng cụ thư phòng trên bàn sách cũng đều là vật bất phàm. Người ta nói con trai phải nuôi trong khổ cực, con gái phải nuôi trong giàu sang, Ngọc Thần đúng là chân chính được nuôi trong giàu sang. So sánh với Ngọc Thần, nơi ở bủn xỉn của Ngọc Hi khiến người nhìn mà rơi lệ. Kiếp trước, sau lần đầu tiền nàng thấy được bài trí trong phòng Ngọc Thần, trở về đã khóc một trận, chẳng qua bây giờ nàng đã xem nhẹ những vật ngoài thân này.

(*) gỗ cao cấp

Ngược lại, Ngọc Hi mê tít mắt bức bình phòng song mặt thêu (**), một mặt thêu mỹ nhân ngắm hoa, mặt kia là hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương: "Thật là đẹp." Kiếp trước Ngọc Hi chỉ có mỗi tài thêu, khi gả tới Giang gia trừ thêu thùa ra thì không còn cách tiêu khiển nào khác.

Ngọc Thần thấy Ngọc Hi ánh mắt toả sáng, cười nói: "Nếu như ngươi thích thì tặng cho ngươi."

Ngọc Hi vui vẻ nói: "Thật sao?" Nếu nàng có thể lấy nó để nghiên cứu kỹ xảo bên trong, nàng cũng sẽ thêu được hai mặt như vậy.

Nha hoàn thị thư thân cận của Ngọc Thần có chút nóng nảy, bức song mặt thêu này trân quý cỡ nào, sao có thể đưa cho người khác được! Mới đầu còn hy vọng Tứ cô nương từ chối, giờ nhìn bộ dáng của Tứ cô nương thì biết là không trông chờ gì được rồi: "Cô nương, chuyện này không thể được, đây là thứ phu nhân để lại cho cô nương mà."

Nhiệt tình trong lòng Ngọc Hi tiêu tán một chút, lắc đầu nói: "Tam tỷ, vật này quá trân quý, ta không thể nhận."

Trên mặt Ngọc Thần tiếp tục mang theo ý cười nhợt nhạt: "Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi."

Ngọc Hi cũng không từ chối nữa, cười nói: "Cảm ơn Tam tỷ." Nàng mặt dày mày dạn nhận luôn. Sau này nàng hiểu được kỹ xảo bên trong rồi thì có thể thêu hai mặt, lúc đó nhất định sẽ thêu cho Ngọc Thần một bộ còn đẹp hơn.

Không chỉ có bài trí trong phòng Ngọc Thần đều tinh xảo tuyệt luân, dụng cụ trên bàn sách đều là vật bất phàm. Ngọc Hi nhìn chữ còn chưa viết xong trên bàn, trong lòng có chút cảm thán, Ngọc Thần mới năm tuổi đã viết chữ tốt như vậy, kiếp trước nàng viết chữ cũng không bằng Ngọc Thần hiện tại.

Thị thư thấy thế lập tức nói: "Bộ dụng cụ thanh ngọc hoa văn này là lão phu nhân thưởng cho cô nương nhà ta." Ý nói, đừng có mơ tưởng tới dụng cụ trên bàn này.

Ngọc Hi sắc mặt cứng đờ, nói với Ngọc Thần: "Tam tỷ, ta còn phải đi thỉnh an Đại bá mẫu, chờ một lát nữa lại tới thỉnh an tổ mẫu sau." Nàng không muốn bị người phòng bị như phòng trộm.

Sau khi Ngọc Hi đi rồi, Ngọc Thần nhìn thị thư: "Ai cho ngươi cả gan như vậy?

Thị thư giật thót, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Cô nương, là nô tì quá phận. Nô tì chỉ nghĩ thêu phẩm kia là phu nhân để lại cho người, trong lòng sốt ruột nên mới mất đúng mực."

Ngọc Thân ừ một tiếng: "Lần này niệm tình ngươi phạm lần đầu nên thôi, nếu còn có lần sau thì đừng trách ta không nể mặt. Tứ cô nương có ra sao thì vẫn là chủ tử trong phủ." Dù Ngọc Hi không được tổ mẫu cùng phụ thân thích thì vẫn là cô nương trong phủ, không phải là để cho nha hoàn khi dễ.

Thị thư bị doạ quỳ sụp trên mặt đất, làm sao còn dám phản bác gì được.

Ngọc Hi chẳng hề biết còn có một đoạn xử án như vậy, chỉ mang Mặc Cúc đi tới chính viện. Nơi ở của Quốc Công phu nhân là chỗ khí phái nhất trong phủ, năm gian thượng phòng, sương phòng san sát hai bên, thông lối bốn hướng, hiên ngang tráng lệ.

Liễu Ngân nhìn thấy Ngọc Hi thì đón chào, cười nói: "Tứ cô nương tới, phu nhân vẫn đang chờ trong phòng." Nói xong thì dẫn Ngọc Hi vào trong.

Thu thị đang mặc một bộ đồ ở nhà, vẻ mặt phúc hậu, sắc mặt mang nụ cười từ ái, nhìn qua có thể thấy được là một người dễ chịu.

Ngọc Hi không mở miệng nói chuyện mà trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Thu thị, chân tâm thật ý nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Đại bá mẫu." Ba cái dập đầu này không chỉ là vì chuyện bệnh đậu mùa lần này mà còn vì việc Thu thị đối tốt với nàng ở kiếp trước.

Thu thị sững sờ, sau khi phản ứng lại thì lập tức đỡ Ngọc Hi lên, oán trách nói: "Đứa trẻ này ngươi làm gì vậy? Ơn cứu mạng cái gì, đây là chuyện mà bá mẫu cần làm."

Ngọc Hi cảm kích nói: "Bá mẫu, ta biết nếu không nhờ có bá mẫu thì ta đã sớm mất mạng rồi." Không chỉ như thế, kiếp trước nàng có thể bình bình an an trưởng thành cũng là nhờ Thu thị.

Thu thị wrong lòng cảm động, xoa đầu Ngọc Hi một cái, dịu dàng nói: "Đây cũng là nhờ ngươi mệnh lớn mới qua khỏi." Thật ra lúc trước nàng cũng không ôm kỳ vọng gì, mời đại phu chẳng qua là để khiến bản thân an lòng, không ngờ Ngọc Hi thật đã qua khỏi.

Ngọc Hi đang định mở miệng nói chuyện thì nha hoàn bên ngoài nói: "Phu nhân, Đại cô nương tới." Mẹ đẻ của Đại cô nương Ngọc Như là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, sau khi sinh Ngọc Như không bao lâu thì qua đời.

Ngọc Như mặc một thân màu hồng cánh sen, tóc búi đơn giản hai bên, trên đầu là hai cây trâm ngọc. Lông mày mảnh, mắt to tròn sáng long lanh, khi mím môi cười còn lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, cũng là một mỹ nhân trong tương lai.

Ngọc Như đi vào hành lễ với Thu thị, sau đó nhìn Ngọc Hi nói: "Tứ muội muôi, nghe nói ngươi đã khoẻ, xin chúc mừng."

Ngọc Hi trả lễ nói: "Cảm ơn Đại tỷ tỷ." Ngọc Như hiện tại tám tuổi, hơn nàng bốn tuổi, hai người không kết giao nhiều lắm.

Thu thị cười nói: "Hai tỷ muội khách khí rồi."

Có ma ma quản sự tới báo cáo, Ngọc Như thức thời rời đi, trước khi đi nói với Ngọc Hi: "Tứ muội muội nếu không chê thì sang chỗ ta ngồi một chút."

Ngọc Hi rất bất ngờ. Trước là Ngọc Thần, bây giờ là Ngọc Như, nàng nhớ kiếp trước sau khi khỏi bệnh cũng không như vậy: "Tốt quá!"

Cô nương của Quốc Công phủ đến tám tuổi thì sẽ có một viện riêng, trừ một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như Ngọc Tịnh bây giờ còn ở cùng với Dung di nương.

Ngọc Hi vào phòng, nhìn thấy một đôi giày đang thêu dở, kim chỉ phía trên dày đặc, vừa nhìn là biết đã dụng tâm rất nhiều. Ngọc Hi cười hỏi: "Đây là giày Đại tỷ làm cho Đại bá mẫu sao?"

Ngọc Như cười gật đầu: "Ừ, là thêu cho mẫu thân."

Ngọc Hi cười loan loan nói: "Đại bá mẫu chắc chắn sẽ rất thích." Thật ra Đại bá mẫu là phu nâhn Quốc Công phủ, còn có vật tốt nào không có, Ngọc Như làm như vậy chẳng qua chỉ để lấy lòng Đại bá mẫu mà thôi.

Từ đôi giày này, Ngọc Hi cảm thấy bản thân thật chẳng ra sao. Đại bá mẫu coi sóc nàng hơn mười năm, thế mà nàng chưa từng làm cho Đại bá mẫu cái gì, chính khoảnh khắc này Ngọc Hi tự phản tỉnh chính mình.

Ngọc Như có chút bất ngờ, có điều được khen nên trong lòng cũng cao hứng: "Thêu không được đẹp cho lắm, không dám nhận lời khen của ngươi."

Ngọc Hi cười nói: "Đây là tấm lòng hiếu thảo của Đại tỷ, bá mẫu sẽ thích." Đại bá mẫu là một người khoan hậu, vì vậy tuy rằng Ngọc Như là thứ nữ cũng không còn mẹ ruột nhưng cuộc sống lại không khó khăn.

Nói chuyện một lúc, Ngọc Hi lại về viện của mình.

Ngọc Như nhìn bóng lưng của Ngọc Hi, có điều suy tư. Nha hoàn Thanh Huyên kỳ quái hỏi: "Cô nương đang nhìn gì vậy?"

Ngọc Như thấp giọng nói: "Tứ muội muội thay đổi rất nhiều." Trước đây Ngọc Hi rất âm u, hiện tại trở nên cởi mở hơn rồi. Ngọc Hi thay đổi tốt lên, đối với nàng chưa hẳn là việc tốt.

Thanh Huyên lấy đồ thêu ra, nói: "Tứ cô nương thay đổi tốt hơn rồi, sau này cũng có thể cùng cô nương lui tới nhiều hơn."

Ngọc Như cười khổ nói: "Ta là thứ nữ, Tứ cô nương dù không được sủng ái cũng là đích nữ, nàng sao chịu lui tới nhiều với ta chứ." Ngọc Như nói như vậy cũng có nguyên nhân, nàng nhiều lần tỏ vẻ thân cận với Ngọc Thần, đáng tiếc Ngọc Thần lại lãnh đạm với nàng.

Thanh Huyên cũng không biết nói gì cho tốt.



Phương ma ma vừa thây Ngọc Hi trở về, tiến tới nói: "Cô nương, Tam cô nương cho người đưa tới một bộ thêu phẩm, ta từ chối không được. Cô nương, đây là chuyện gì vậy?"

Ngọc Hi vừa vào phòng đã thấy bức song mặt thêu kia: "Đây là Tam tỷ tặng ta." Đợi một thời gian sẽ tháo bộ song mặt thêu này ra nghiên cứu một chút.

Phương ma ma gấp gáp nói: "Cô nương, đang yên đang lành Tam cô nương tặng người thứ quý trọng như thế làm gì?" Không trách Phương ma ma gấp, lấy được thứ tốt của Tam cô nương, sợ là lão phu nhân không hài lòng.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết." Nàng thật sự khôngbieets vì sao Ngọc Thần lại tặng thứ quý giá như vậy cho nàng. Có điều đưa cũng đã đưa rồi, nàng sẽ không từ chối.

Phương ma ma đang định nói thì nghe được Liễu Ngân tới đây.

Liễu Ngân cũng tới đưa đồ, nhưng là từ Thu thị tặng, không chỉ có tổ yến nhân sâm cùng thuốc bổ quý giá, còn có hai cuộn vải, một cái đỏ tươi, một cái xanh lục.

Tiễn Liễu Ngân xong, Phương ma ma nhìn hai cuộn vải vui mừng: "Có vải rồi, cô nương có thể may thêm mấy bộ quần áo." Quần áo của Ngọc Hi đều là phần chung (***), mỗi quý sáu bộ. Sáu bộ quần áo đối với dân thường là rất nhiều, nhưng đối với cô nương phủ Quốc Công thì lại ít tới thương cảm.

(***) phần được cấp theo quy định, xài tiền công chứ không phải tự bỏ tiền.

Mặc Cúc mở hộp tổ yến ra, kinh ngạc hô lên: "Ôi, là huyết yến." Trong tổ yến, thứ tốt nhất chính là huyết yến, ăn vào cực kỳ bồ dưỡng.

Ngọc Hi hơi hốt hoảng, nàng nhớ kiếp trước sau khi khỏi bệnh chỉ được Đại bá mẫu cho một ít thuốc bổ chứ không phải là thứ quý giá như huyết yến này, vì sao lại có sự khác biệt như vậy! Ngọc Hi lập tức lâm vào trầm tư.

Không đợi Phương ma ma vui mừng được bao lâu, nha hoàn Thuý Ngọc từ chỗ lão phu nhân đã tới. Thuý Ngọc tới không phải để tặng đồ mà là truyền lời từ lão phu nhân: "Tứ cô nương, lão phu nhân nói để người dưỡng bệnh thật tốt, không cần mỗi ngày đều qua thỉnh an."

Phương ma ma hơi thay đổi sắc mặt, lão phu nhân có ý gì? Sao lại trực tiếp bảo cô nương không cần đi thỉnh an, thật quá đáng.

Lão phu nhân truyền ý này, rõ ràng là không muốn gặp nàng. Kiếp trước nàng nghe lời này thì cực kỳ khó chịu, còn bởi vậy mà bệnh một trận, chẳng qua hiện tại thì không như vậy, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bị đả kích: "Thỉnh Thuý Ngọc tỷ tỷ nói một tiếng với tổ mẫu, ta sẽ dưỡng bệnh thật tốt."

Thuý Ngọc nói: "Ta sẽ truyền lời lại."

Phương ma ma sợ Ngọc Hi khó chịu, vội vàng an ủi: "Cô nương thân thể chưa khỏi hẳn, lão phu nhân đây là thương tiếc cô nương, không muốn người mệt nhọc." Khó khăn lắm cô nương mới cởi mở hơn một chút, nếu nàng nói rằng lão phu nhân thiên vị này nọ, lỡ như cô nương để bụng rồi lại buồn bực trong lòng thì không tốt.

Ngọc Hi cố ý cười khổ một tiếng, chuyển đề tài: "Hôm nay ta thấy Đại tỷ làm giày cho Đại bá mẫu, Phương ma ma, ta muốn học thêu thùa, sau này cũng có thể làm giày cho Đại bá mẫu."

Phương ma ma vội đáp: "Được, cô nương muốn học thì học." Cô nương có việc để làm thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung, như vậy cũng tốt.


(**) bức bình phong là cái này


**song mặt thêu: ở bên bộ "Hoàn Châu chi Kim Toả trọng sinh" tớ có chú thích kĩ càng rồi. Thêu có 2 loại là đơn mặt thêu và song mặt thêu. Song mặt thêu chia ra là song mặt thêu phổ thông, song mặt dị sắc thêu và song mặt tam dị thêu.
Theo như mô tả thì ý tác giả ở đây là song mặt tam dị thêu

song mặt tam dị thêu: (dị = khác) thêu hai mặt có ba điểm khác. Giống hai loại song mặt kia ở chỗ là thêu xong thì cả hai mặt đều ra hình thù. Tuy nhiên, ở đây dùng đường kim khác, màu sắc khác và hình thù ở hai mặt khá nhau (ý nghĩa của tam dị = ba điểm khác nhau).



____________________________________

Tôi ghét mấy đoạn mô tả!!!!!!! Nào là tả phong cảnh, phòng ốc, quần áo, kiểu tóc, toàn là một đống hại nãooooo!!!!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét