Chương 287: Nhàn thoại
Tháng bảy hạ tuần, Lô Tú sinh thứ tử.
Sau khi đi thăm hài tử trở về, Ngọc Hi nói thầm với Thu thị: "Trời nóng như vậy nhưng lại không thể mở cửa sổ, không thể quạt gió, càng không thể đặt khối băng trong phòng. Nương, vậy thì làm sao mà sống nổi?" Không phải là một hai ngày mà là một tháng lận! Càng nghĩ Ngọc Hi càng thấy thật là khủng khiếp.
Thu thị nói: "Sinh vừa đúng vào tháng bảy, cũng chẳng còn cách nào khác." Sinh con vào tháng bảy đúng là chịu giày vò rất nhiều, nhưng sinh con đâu thể chọn ngày được.
Lễ tắm ba ngày của hài tử qua không bao lâu, Hàn Kiến Nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị đi Tây Bắc. Hàn Kiến Minh suy xét nửa ngày vẫn cảm thấy không yên tâm về Vân Kình, nghĩ muốn để Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Nam.
Tây Nam là địa bàn của di nhân (chắc ý là di man mọi rợ này nọ), tuy rằng di nhân hung mãnh nhưng cũng tốt hơn là đi Tây Bắc cùng với Vân Kình. Nhưng Hàn Kiến Nghiệp sống chết không chịu đi Tây Nam, nói là không đi Liêu Đông thì cũng phải là Tây Bắc. Không cho hắn đi Tây Bắc à, vừa lúc, hắn cũng không muốn đi Tây Bắc, hắn muốn đi Liêu Đông hơn. Cuối cùng Hàn Kiến Minh chỉ có thể thoả hiệp, đồng ý cho hắn đi Tây Bắc.
Nếu đi Giang Nam nơi giàu có, đông đúc và an ninh thì chắc chắn không dễ dàng tìm được vị trí còn trống. Nhưng Tây Bắc lại là nơi đánh trận, quanh năm suốt tháng bần hàn, lại bởi vì mỗi lần đánh trận đều có một số lớn tướng sĩ tử thương, vì vậy ghế trống rất nhiều. Hàn Kiến Minh lại làm tại bộ Binh, cho Hàn Kiến Nghiệp một chức Thiên hộ dễ như trở bàn tay. Cũng không phải là không lấy được chức vị cao hơn, chỉ là Hàn Kiến Nghiệp không chịu. Đại nam nhân cần phải dựa vào sức mình để tạo dựng con đường làm quan, dựa vào gia thế làm gì. Có điều chuyện đi Tây Bắc này Hàn Kiến Nghiệp vẫn chưa dám nói cho Lô Tú. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền chạy tới chỗ Ngọc Hi hỏi ý kiến.
Ngọc Hi nghe Hàn Kiến Nghiệp nói mình khó xử, cười nói: "Nhị ca, thật ra ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nói với Nhị tẩu là được, Nhị tẩu đã biết cả rồi." Đừng nói là việc Nhị ca muốin ngoại phóng (đi nơi xa) là một tin tức lớn, không thể giấu nổi Lô gia, cho dù Lô gia không nói, Lô Tú làm thê tử chẳng lẽ nhìn không ra trượng phu có điều khác thường sao. Không nói không có nghĩa là không biết.
Hàn Kiến Nghiệp a một tiếng, nói: "Nhị tẩu ngươi làm sao mà biết được? Ta đã giấu tin tức đi rồi mà." Hắn sợ Lô Tú nghĩ ngợi lung tung nên mới giấu tin này đi rất kĩ.
Ngọc Hi nở nụ cười, nói: "Ngươi nói thẳng với Nhị tẩu là được." Hàn Kiến Nghiệp là võ tướng, nếu muốn có tiền đồ sáng lạn thì phải lập quân công. Người nhà họ Lô cũng là đi theo con đường đó, Hàn Kiến Nghiệp còn có thể là ngoại lệ được sao. Cho nên, đối với chuyện Hàn Kiến Nghiệp muốn ngoại phóng, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.
Ngày hôm đó, Hàn Kiến Nghiệp nói chuyện với Lô Tú. Mới đầu Hàn Kiến Nghiệp muốn chờ Lô Tú ở cữ xong mới nói, có điều ở Tây Bắc lại bại trận, tử thương rất nhiều, cực kỳ thiếu người, cho nên bộ Binh liền hạ công văn để hắn nhanh chóng chạy tới Tây Bắc.
Lô Tú trầm mặc một lúc lâu, nói: "Khi nào thì lên đường?" Sau khi Hàn Kiến Nghiệp từ bên ngoài về, nàng cũng cảm thấy không thích hợp. Mới đầu Lô Tú lo lắng Hàn Kiến Nghiệp động tâm tư gian giảo, ở ngoài nhìn trúng nữ nhân nào rồi. Cuối cùng cho người đi tra, phát hiện hoá ra trượng phu chuẩn bị ngoại phóng.
Cá nhân Lô Tú không muốn Hàn Kiến Nghiệp ngoại phóng, hơn nữa lại là nơi biên thành đánh trận tử thương vô số. Chỉ là Lô Tú rất rõ ràng, nàng không thể ngăn được bước tiến của trượng phu. Đã không thể ngăn cản, trượng phu lại không nói với nàng, vậy nên mới không làm gì hết.
Hàn Kiến Nghiệp nói: "Mười ngày sau sẽ lên đường."
Lô Tú thấp giọng nói: "Nhanh vậy sao?" Sau khi nghe Hàn Kiến Nghiệp giải thích, Lô Tú lại hỏi: "Vì sao lại đi Tây Bắc mà không phải Liêu Đông? Ở Liêu Đông có Đại ca, dù sao cũng tốt hơn là đi Tây Bắc." Cũng không phải là để Đại ca giúp mở đường gì, nhưng dù sao có người ở trên thì làm việc gì cũng tiện hơn nhiều.
Hàn Kiến Nghiệp nói: "Trước đó vài ngày Đại ca mời một cao nhân tính một quẻ cho ta, cao nhân nói ta không nên đi hướng Đông, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Đây là lý do thoái thác Hàn Kiến Minh nói cho hắn, tuy rằng hắn không tin cho lắm nhưng cũng không làm gì được lão ca của mình.
Nữ nhân gia bình thường tương đối mê tín, loại chuyện liên quan tới an nguy tính mạng thì lại càng tin tưởng. Lô Tú nghe xong thì không nhắc tới chuyện đi Liêu Đông nữa: "Để ta nói Giản ma ma thu dọn đồ đạc cho ngươi." Nói xong, nước mắt liền rơi xuống.
Hàn Kiến Nghiệp sợ nhất là nữ nhân khóc, luống cuống chân tay an ủi: "Ngươi đừng khóc, lúc ở cữ không thể khóc. Chờ ta đứng vững vị trí rồi, nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ cho người tới đón ngươi cùng con tới."
Lô Tú lau nước mắt, nói: :Chờ con lớn chút rồi hẵng tính." Đừng nói là thứ tử chỉ vừa ra đời, trưởng tử cũng chỉ mới ba tuổi thôi, sao có thể chịu nổi xóc nảy như vậy.
Hàn Kiến Nghiệp là kẻ không biết dỗ dành người khác, chẳng qua hiếm lắm mới có hôm có thể nói chuyện cùng Lô Tú gần nửa ngày. Thay vì nói là hắn trò chuyện với nàng, không bằng nói rằng là Lô Tú tự nói một mình, nói toàn các loại dặn dò lo lắng. Hàn Kiến Nghiệp trong lòng ê ẩm, cảm thấy hiện tại mình rời đi là rất có lỗi với thê tử, nhưng cho dù không nỡ bỏ, có lúc vẫn phải rời đi.
Tháng tám thượng tuần, thời tiết này đi đường bài bước thì đầu đã đầy mồ hôi, Hàn Kiến Nghiệp mang mười hai đầy tớ nhà quan đi Tây Bắc.
Trunk tuần tháng chín, tin thắng trận từ Tây Bắc truyền về kinh thành. Ở Tây Bắc đánh thắng một trận, giệt năm ngàn quân địch, về phần tù binh thì một người cũng không có.
Ngọc Hi xem tư liệu Hàn Kiến Minh đưa cho nàng, thuận miệng hỏi một câu: "Không có tù binh nào? Đều bị giết sao?" Ngọc Hi đặc biệt chú ý tới cái này, chủ yếu là vì trước đây Vân Kình giết tù binh thanh danh quá lớn.
Hàn Kiến Minh cười nói: "Không giết thì giữ làm gì?"
Ngọc Hi trầm mặt. Trước đây không biết thế sự, nghe lời đồn thì cảm thấy Vân Kình rất thích giết người. Nhưng bây giờ biết được nhiều hơn rồi mới biết, việc giữ lại tù binh không chỉ đơn giản trong hai ba câu như vậy. Nếu không giết bọn họ, vậy thì lấy gì ăn? Trị an ra sao? Quân phí triều đình cấp còn không đủ chính mình dùng, còn đâu mà dùng cho địch nhân. Hơn nữa những người đó nếu không giết, mầm mống nguy hiểm cũng lớn, lỡ như bọn họ tìm cơ hội bạo loạn hoặc là giả bộ nội ứng ngoại hợp thì phải làm sao. Cho nên, phương pháp đơn giản nhất thuận tiện nhất mau lẹ nhất chính là giết hết tất cả, giữ lại thì chỉ toàn là các loại vấn đề các loại phiền toái mà thôi.
Hàn Kiến Minh lắc đầu, nữ hài tử tới cùng vẫn mềm lòng: "Triều đình cũng đã khen ngợi. Ngoài ra, hoàng thượng còn hạ thánh chỉ, cho Vân Kình hồi kinh."
Ngọc Hi sặc một tiếng, nói: "Cho Vân Kình hồi kinh?" Ngọc Hi đều biết rõ, mãi cho đến lúc nàng chết Vân Kình cũng không hồi kinh lần nào, luôn ở tại Tây Bắc.
Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Trừ khi Vân Kình não rút thì mới hồi kinh." Nếu Vân Kình hồi kinh, Tống gia có rất nhiều cơ hội giết hắn. Vân Kình lại không đần, làm sao lại tự dưng chui đầu vô lưới được. Thánh chỉ này chẳng qua chỉ là hoàng đế một bên tình nguyện.
Ngọc Hi cũng cảm thấy Vân Kình sẽ không hồi kinh, nói: "Vậy Tống gia có khả năng sẽ mượn tay Tần Chiêu để xử lý Vân Kình sao?"
Hàn Kiến Minh gật đầu: "Nếu Vân Kình muốn đối kháng với Tần Chiêu thì chỉ có một con đường." Tìm một người vợ có gia tộc thâm hậu nội tình, tư chất lớn nhất của Vân Kình chính là hắn tuổi trẻ lại bản lĩnh, khẳng định có không ít người coi trọng tiềm lực này, cho nên không lo tìm không được đối tượng tốt.
Ngọc Hi nói thẳng thừng không kiêng kị: "Đó cũng là phương pháp nhanh nhất tốt nhất, nhưng vấn đề là hung danh kia của Vân Kình, trước đây Trần Tuyết đã bị doạ chết, không biết lần này đối tượng làm mai có bị doạ chết hay không nữa."
Hàn Kiến Minh nói: "Ngọc Hi, có một số chuyện không thể nhìn ở bề ngoài được."
Ngọc Hi phản ứng rất nhanh, nói: :Chẳng lẽ việc Trần Tuyết chết còn có nội tình?" Nàng thật không nghĩ ra chuyện của Trần Tuyết còn có gì kỳ quặc.
Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Vân Kình cùng Tống gia là kẻ địch không đội trời chung, Thái Ninh Hầu sao có thể gả con gái cho Vân Kình được? Vậy chẳng phải là kết thù với Tống gia sao?"
Ngọc Hi đã hiểu ra: "Trần Tuyết không chết?" Nghĩ tới đây lại lắc đầu: "Không đúng, nếu như Trần Tuyết không chết, lúc trước Trần Nhiên đã không thương tâm như vậy."
Hàn Kiến Minh không nói tỉ mỉ cho Ngọc Hi, chỉ nói: "Trần Tuyết chết, có điều nàng chết vì cái gì thì ta không rõ, nhưng ta biết nếu nàng không chết thì Thái Ninh Hầu sẽ không gả nàng cho Vân Kình. Cái gọi là không từ hôn nên bị Vân Kình doạ chết chẳng qua chỉ là lời để đối phó với người ngoài thôi." Thái Ninh Hầu phủ giấu tin tức rất kín, hắn không hỏi thăm gì được.
Ngọc Hi thấy thế cũng không nói nhiều nữa: "Vậy Vân Kình này cũng thật khổ rồi." Nhớ tới lời đồn kiếp trước, đúng là oan uổng.
Hàn Kiến Minh không đánh giá gì về chuyện này, chuyển đề tài: "Nửa đầu năm nay hạn hán ở Hà Bắc, thu hoạch mùa thu cũng không tốt, ta ước chừng đến lúc đó sẽ có dân lưu lạc ồ ạt tiến tới kinh thành. Cho nên thời gian này không nên ra khỏi cửa." Đặc biệt nói lời này với Ngọc Hi là vì nàng muốn đi Hồng Tảo trang ở hai ngày.
Biết càng nhiều lại càng kinh ngạc. Nếu là đang ở thời kì thái bình, nếu như Hà Bắc xuất hiện thiên tai, chỉ cần triều đình giúp đỡ thì sẽ không phát sinh chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ quốc khố trống rỗng, làm sao còn tiền lấy ra giúp nạn thiên tai. Đương nhiên, cho dù có tiền để giúp nạn dân, không biết tới lúc tới tay nạn dân rồi có còn được một phần mười số đó không nữa.
Ngọc Hi gật đầu nói: "Ta biết, sắp tới sẽ không ra ngoài."
Hàn Kiến Minh khẽ thở dài một hơi, nói: "Gần đây Liêu Đông cùng Tây Bắc đánh trận liên miên, Tây Nam cùng Thục Trung vẫn còn bình định, người của bộ Binh cũng đều sứt đầu mẻ trán hết cả rồi." Đánh trận ở khắp nơi, quốc khố cùng quan viên bổng lộc đều sắp không phát nổi nữa rồi. Hàn Kiến Minh cảm thấy, có lẽ không chờ tới lúc đương kim hoàng đế băng hà, thiên hạ đã đại loạn.
Ngọc Hi hỏi một vấn đề: "Đại ca, gần đây ta nghĩ, nếu thế lực ngầm khống chế Liêu Đông kia là Yến Vô Song, chờ đến khi hắn khống chế được Liêu Đông rồi, có thể sẽ liên minh với Vân Kình, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Hàn Kiến Minh cảm thây Ngọc Hi đã khai thông rất nhiều: "Mặc dù Yến gia cùng Vân gia trước đầy giao tình rất sâu, Vân lão gia cũng là vì Yến gia mà chết, nhưng hai người này không thể kết minh." Vân Kình là muốn dùng quân công tích luỹ cho bản thân, muốn quang minh chính đại báo thù Tống gia. Yến Vô Song thì lại trốn tránh núp trong tối, tìm cơ hội dẩy ngã Tống gia. Tuy rằng hai người đều có thân phụ huyết hải thâm thù, đều là tìm Tống gia báo thù, nhưng tính khí lại khác nhau, không thể bắt tay được.
Ngọc Hi cũng không vì ý nghĩ vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ: "Cũng không biết sự kiện kia khi nào thì bạo phát? Nếu bạo phát rồi, chắc chắn sẽ có rung chuyển lớn."
Hàn Kiến Minh rất chắc chắn, nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra. Cửu hoàng tử sẽ không cho phép nó xảy ra."
Nói tới Cửu hoàng tử, Ngọc Hi liền nở nụ cười: "Tự cho là thông minh, nhưng lại không biết thông minh ngược lại bị thông minh hại." Tống gia cùng Vu gia là trợ lực lớn nhất của Cửu hoàng tử, nhưng đồng thời cũng là lực cản lớn nhất. Cho dù muốn làm gì, nếu không được họ đồng ý thì Cửu hoàng tử cái gì cũng không làm được, không hơn tượng gỗ là mấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét