Chương 5: Trở về Tường Vi viện
Trúc xanh ngoài viện độ lớn không giống nhau, cao thấp không đồng đều, nhưng mỗi cây đều thon dài cao ngất. Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá trúc nhẹ rung động, nghe như tiếng mỹ nhân thì thảo nhỏ nhẹ bên tai.
Phương ma ma thấy Ngọc Hi đứng ở hậu viện nhìn cây trúc một lúc lâu, khó hiểu không biết cây trúc kia có gì đáng xem: "Cô nương, gió lớn như vậy, vào phòng đi!"
Ngọc Hi quay đầu lại, nói: "Không vào phòng đâu, ở trong phòng ngột ngạt lắm. Ma ma, tới giờ nấu cơm rồi phải không?"
Phương ma ma cũng không biết làm sao. Từ sau khi khỏi bệnh, cô nương thấy nàng nấu cơm thì lại đứng ở bên cạnh xem, nói mỹ miều là học tập trù nghệ. Phương ma ma dở khóc dở cười, trẻ con mới bốn tuổi học cái gì trù nghệ, chẳng qua nàng không lay chuyển được Ngọc Hi, lại nghĩ học trù nghệ cũng là việc tốt, vậy nên mới không phản đối.
Dùng bữa trưa xong, Phương ma ma mới nói với Ngọc Hi: "Cô nương, hôm nay Tào bà tử đưa thức ăn tới nói với ta, khoảng hai ngày nữa chúng ta có thể trở về Tường Vi viện." Tường Vi viện là nơi mà Ngọc Hi ở.
Ngọc Hi gật đầu, kiếp trước nàng cũng ở Thanh Trúc tiểu trúc tới hơn một tháng, mãi cho đến khi Ngọc Thần khỏi bệnh mới rời đi Thanh Trúc tiểu trúc.
Ngọc Hi chần chờ một chút, hỏi: "Phương ma ma, có một việc ta muốn hỏi ngươi, ta sao lại bị bệnh đậu mùa?"
Phương ma ma kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Ngọc Hi nói: "Tam ca bị bệnh đậu mùa là do người bên ngoài lây nhiễm, ta luôn ở trong viện không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với Tam ca, sao bỗng dưng lại bị bệnh đậu mùa được?" Bệnh đậu mùa tuy rằng đáng sợ, nhưng chỉ cần không tiếp xúc với nguồn bệnh thì sẽ không sao. Khoảng thời gian này Ngọc Hi vẫn luôn nghĩ, thế nào cũng cảm thấy việc mình bị bệnh đậu mùa có sự kỳ quặc.
Phương ma ma thật chưa hề nghĩ tới phương diện này, nghe xong liền thay đổi sắc mặt: "Ý của cô nương là có kẻ muốn hãm hại người?" Nhớ đến việc lúc trước phòng bếp cắt xén đồ, Phương ma ma trong lòng nặng trình trịch.
Ngọc Hi cũng không dám xác định: "Có phải là có kẻ hại ta hay không thì không rõ, ta chỉ cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ."
Trong mắt Phương ma ma thoáng hiện một tia ngoan độc, nói: "Cô nương yên tâm, nếu thật sự có người lòng dạ đen tối muốn hại cô nương, ta nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, có ba người đi tới Thanh Trúc tiểu trúc. Dẫn đầu là một nữ tử khuôn mặt trái xoan mỹ mạo mặc y phục màu xanh, theo sau là hai bà tử cao lớn thô kệch.
Ngọc Hi chỉ cảm thấy nha hoàn đi đầu kia có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi tên. Phương ma ma vui mừng kêu lên: "Mặc Cúc, ngươi tới đón cô nương về Tường Vi viện sao?"
Ngọc Hi lúc này mới nhớ ra, chẳng phải là đại nha hoàn Mặc Cúc bên cạnh nàng đó sao, đã hơn mười năm rồi nàng mới gặp lại Mặc Cúc, vì vậy mới quên mất.
Trong mắt Mặc Cúc lệ nóng bao quanh, thi lễ với Ngọc Hi, nức nở nói: "Vâng, là đại phu nhân cho ta tới đón cô nương trở về Tường Vi viện. Lần này cô nương có thể bình yên vượt qua kiếp nạn, đúng là Bồ Tát phù hộ."
Ngọc Hi thần sắc lạnh nhạt nói: "Lần này ta có thể đại nạn không chết là nhờ nương ở trên trời phù hộ."
Mặc Cúc liên tục gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhất định là phu nhân ở trên trời đã phù hộ cô nương." Bệnh đậu mùa lần này giết chết rất nhiều người, những người đó đều bị thiêu huỷ, đến thi thể cũng không thể giữ lại, sợ lưu lại hậu hoạn. Cô nương có thể thoát được đại nạn này, quả thật là phu nhân trên trời phù hộ.
Ngọc Hi trong lòng khoan khoái, rốt cuộc phải rời khỏi nơi này rồi, cũng không có gì để thu thập, những thứ kia đều phải đem đi thiêu huỷ.
Thanh Trúc tiểu trúc cách Tường Vi viện hơi xa. Ngọc Hi cũng không vội vã, vừa đi vừa nhìn cảnh vật trên đường. Từ sau khi gả tới Giang gia, nàng chỉ về có mấy lần, nơi này hiện tại đối với nàng có chút xa lạ.
Mặc Đào thấy Ngọc Hi thì cũng nước mắt tuôn trào: "Cô nương đã về." Ngọc Hi có tổng cộng bốn đại nha hoàn, theo thứ tự là Mặc Cúc, Mặc Đào, Mặc Vân, Mặc Hương.
Phương ma ma nói: "Có lời gì về phòng rồi nói, cũng không thể để cô nương phơi nắng." Đi một đoạn đường dài như vậy, trán cô nương đều đầy mồ hôi rồi.
Mặc Đào đặt chậu than ở cửa, nói: "Cô nương, người đi qua chậu than thì xui xẻo trên người có thể loại bỏ."
Ngọc Hi không chút do dự nâng chân vượt qua chậu than đi vào Tường Vi viện.
Tường Vi viện cũng không lớn, phía trước có hai gian chính phòng, cạnh hai chính phòng là phòng bên, hai phía đông tây là sương phòng. So với những nơi khác trong Quốc Công phủ, Tường Vi viện tương đối nhỏ.
Sở dĩ viện này lấy tên Tường Vi là bởi vì ở tường bên phải trong sân có một dàn tường vi, bây giờ vừa đúng mùa tường vi nở, tường vi tím hồng và trắng nở rộ bên tường, phi thường xinh đẹp. Ở dưới cửa sổ còn gieo trồng mấy bụi ba tiêu, từng phiến lá tiêu xoã ra, xanh biếc như lụa, tạo nên một khoảng râm mát.
Vào phòng, Ngọc Hi nhìn qua một chút phòng ngủ của mình, phòng ngủ bố trí cực kỳ sơ sài, một cái giá giường sáu trụ dựa vào tường, trên giường treo màn xanh, trải đệm chăn màu vàng đất. Đối diện giường bày hai cái ghế dựa gỗ đã cũ, bên cạnh là tấm bình phong, sau tấm bình phong là một cái tịnh phòng (chỗ để tắm) cực kỳ nhỏ. Trong phòng ngoại trừ gia cụ cần thiết thì chẳng có đồ trang trí bằng ngọc bằng vàng hay bằng sứ gì cả. Phòng người ta là bên ngoài sơ sài bên trong nhã trí (bố trí đẹp), nơi này của nàng thì hoàn toàn ngược lại.
Phương ma ma đi tới nói: "Cô nương, tắm gội thôi." Sau khi tắm gội thay quần áo, y phục thay ra bị nha hoàn mang đi thiêu huỷ, đây cũng là vì sợ truyền nhiễm cho người khác.
Mặc Cúc dùng khăn lông khô lau tóc cho Ngọc Hi, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay cô nương đã chịu khổ rồi."
Ngọc Hi liếc mắt nhìn Mặc Cúc, mấy ngày nay nàng ăn được, trên mặt nhiều thêm một ít thịt, thần sắc cũng cực kỳ tốt. Mặc Cúc nói nàng chịu khổ nghe có chút đuối lý. Ngọc Hi lạnh nhạt nói: "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau." Bởi vì có nghi ngờ, bây giờ nàng không hề tính nhiệm bốn nha hoàn bên người. Cũng là kiếp trước nàng quá thất bại, đến lúc chết cũng không có người có thể tin tưởng ở bên cạnh.
Mặc Cúc cười nói: "Vâng, cô nương về sau tất nhiên đại phú đại quý."
Ngọc Hi hỏi: "Mặc Vân cùng Mặc Hương đâu?" Bốn đại nha hoàn bây giờ chỉ còn hai, còn hai người đi đâu nàng cũng không biết.
Mặc Cúc không nghĩ nhiều, nói: "Nương của Mặc Vân mấy hôm trước bị bệnh, nàng không biết hôm nay cô nương trở về nên đã xin ma ma quản sự về nhà chăm sóc nương của nàng rồi. Mặc Hương nàng ..." Dừng một chút, Mặc Cúc nói tiếp: "Cô nương, Mặc Hương nàng không còn nữa."
Ngọc Hi toàn thân cứng đờ, hỏi: "Sao lại thế?"
Mặc Cúc dừng tay, sau đó nhẹ giọng nói: "Mặc Hương cũng vì bệnh đậu mùa mà qua đời." Đơn giản mà nói chính là Mặc Hương cũng bị bệnh đậu mùa, sau đó vì trị không khỏi mà chết.
Ngọc Hi sắc mặt không tốt.
Sau khi lau khô tóc, Ngọc Hi ngồi trước bàn trang điểm. Bàn trang điểm này được làm từ gỗ kê sí, Ngọc Hi cũng biết một vài quản sự có mặt mũi (ý nói có quyền hành, được tín nhiệm) trong Quốc Công phủ cũng dùng gia cụ làm bằng gỗ kê sí này. Trước đây cũng vì bài trí bủn xỉn như vậy nên nàng khá khó chịu, nhưng bây giờ thì chẳng thèm để tâm: "Chọn cho ta một bộ quần áo mộc mạc một chút."
Mặc Đào chia tóc Ngọc Hi làm hai, kết thành hai búi tóc đối xứng hai bên đỉnh đầu, từ trong mỗi búi tóc lấy ra một lọn tóc nhỏ rũ xuống tự nhiên. (*)
Ngọc Hi nhìn chính mình trong gương đồng, kiếp trước mình lúc này gầy như sáo trúc, hiện tại sắc mặt hồng hào, khiến người nhìn thư thái.
Mặc Đào mang tới hai hộp nhỏ, sau khi mở ra, Ngọc Hi nhìn thấy trang sức bên trong một nửa là bạc, những cái khác không phải vàng thì là trân châu, còn bảo thạch kim cương gì một chút cũng không có. Ngọc Hi nói: "Không cần đeo trang sức."
Mặc Đào bác bỏ đề nghị của Ngọc Hi, nói: "Cô nương, vẫn nên đeo hai món trang sức đi! Không đeo gì hết thì quá mộc mạc, lão phu nhân sẽ không thích." Lão phu nhân vốn đã không thích cô nương nhà mình, nếu còn ăn mặc như để tang như vậy, đảm bảo sẽ bị lão phu nhân mắng.
Ngọc Hi rất muốn nói nàng không thích, dù sao nàng cũng chẳng thèm, có điều chỉ có thể giữ trong lòng chứ không thể nói ra: "Vậy ngươi thấy đeo cái nào thì được?"
Mặc Đào chọn từ hộp trang sức ra hai cây trâm hoa màu xanh lam đeo lên cho Ngọc Hi, hỏi: "Cô nương, người xem như vậy có được không?"
Ngọc Hi không hứng thú gì mấy, tuy rằng dưỡng một tháng, thần sắc đã khá hơn nhiều, nhưng nền tảng thân thể đã bị hư đi nhiều, muốn dưỡng khoẻ hoàn toàn khẳng định là cần một quãng thời gian dài, bây giờ ăn mặc chải chuốt thế nào cũng không đẹp được hơn: "Cái này cũng được."
Ăn mặc chỉnh tề xong, Ngọc Hi mang theo Mặc Cúc đi thương phòng. Thượng phòng cách Tường Vi viện của Ngọc Hi hơi xa, Ngọc Hi cứ chậm rãi mà đi, vừa đi vừa ghi nhớ đường của nơi này một chút.
Bước qua thuỳ hoa môn, vòng qua khóm mẫu đơn phú quý trang trí ở cửa, đi qua phòng ngoài, một cái sân thông thoáng nhưng nghiêm chỉnh hiện ra trước mắt. Chính diện là năm gian thượng phòng, rường cột chạm trổ mái cong điếu giác, quả là một hoa đường phú quý, hành lang hai bên sương phòng san sát.
Một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu tím vén rèm cửa bước ra từ bên trong, nhìn thấy Ngọc Hi cười nói: "Tứ cô nương, lão phu nhân vừa nghỉ ngơi, chờ lão phu nhân tỉnh nô tì sẽ thông báo ngay."
Trên mặt Ngọc Hi không lộ ra chút nào khó chịu, chỉ cười nói: "Làm phiền Thuý Ngọc tỷ tỷ rồi."
Thuý Ngọc hơi ngạc nhiên, trước đây Tứ cô nương trông có vẻ âm u, bệnh xong thì lại biến thành lanh lợi rồi: "Cô nương quá lời rồi, đây là chuyện nô tì phải làm."
Lúc Ngọc Hi xoay người chuẩn bị rời đi, Ngọc Thần từ trong nhà đi ra.
Ngọc Thần mặc một thân váy lụa màu trắng, bên ngoài là áo cộc tay trắng ngà, làn váy tuyết bạch như ánh trăng rũ xuống, làn da trắng nõn tinh tế, mặt trái xoan tinh xảo tuyệt đẹp, đôi mắt long lanh to tròn, tuy sắc mặt trắng bệch tạo nên cảm giác gầy yếu, nhưng từng cái nâng tay, nhấc chân, khoé mắt, chân mày đều mang theo một loại khí chất hiếm ai có được.
Thấy Ngọc Thần, trong mắt Ngọc Hi thoáng hiện vẻ phức tạp. Dù là sống hơn một đời rồi, nàng vẫn cảm thấy ông trời quá ưu ái Ngọc Thần. Không chỉ cho Ngọc Thần một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn cho nàng thiên tư hơn người. Chính vì có một tỷ tỷ hào quang bắn ra bốn phía như vậy nên mới tạo cho nàng một áp lực cực kỳ lớn. Rõ ràng là dung mạo của nàng không kém ai, nhưng so sánh với Ngọc Thần thì nàng mãi mãi chỉ có thể làm nền, điều này khiến nàng mất tự tin, còn đặc biệt tự ti.
Ngọc Hi áp chế khác thường trong lòng, hướng về phía Ngọc Thần cười kêu lên một tiếng: "Tam tỷ." Đã sống hơn một đời, hiện tại Ngọc Hi đã thông suốt. Có vài chuyện đã định rồi, hâm mộ ghen tị gì cũng vô ích, càng không nên tự ti. Bởi vì ngươi hâm mộ, ghen tị thậm chí là tự ti đi nữa, chịu khổ vẫn là chính ngươi, còn đối phương thì chẳng có chút tổn hại nào.
Ngọc Thần thấy Ngọc Hi thì nhớ tới ca ca chết yểu, trong lòng hơi khó chịu. Chẳng qua nhìn Ngọc Hi mặc một thân trắng ngà, nàng ngược lại sinh ra một phần hảo cảm: "Hôm qua tổ mẫu ngủ không ngon, bây giờ vẫn chưa tỉnh. Tứ muội, ngươi đễn chỗ ta ngồi một chút đi."
Ngọc Hi hơi kinh ngạc, kiếp trước nàng nào có được đãi ngộ như vậy, có điều nàng vẫn rất vui mừng đáp: "Được." Lão phu nhân thương yêu Ngọc Thần, từ khi Ngọc Thần ra đời đã ở bên cạnh lão phu nhân.
(*) nhìn na ná như vầy, cũng dễ thương ghê há:
(**) cửa thuỳ hoa:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét