Chương 1: Mất mạng (1)
Tường thành cao lớn nguy nga, giống như người khổng lồ đứng sừng sững ở đó.
Ngọc Hi mừng rỡ nhìn tường thành. Nàng đã phải đi bộ nửa tháng để từ thôn trang trốn tới đây, chịu lạnh chịu đói, trải qua tất cả khổ cực, cuối cùng cũng đã tới nơi.
Thủ vệ tường thành thấy Ngọc Hi dùng hết sức gõ cửa thành thì nghiêm nghị la lên: "Mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí." Cửa thành đã đóng từ một tháng trước, không có giấy thông hành thì không được ra vào.
Ngọc Hi ngẩng đầu la lớn: "Ta không phải là nạn dân, ta là cô nương của Hàn Quốc Công phủ, xin các ngươi mở cửa thành cho ta vào trong!"
Thủ vệ cảm thấy rất thú vị, dạo gần đây người ta vì mạng sống nên chuyện bịa đặt cỡ nào cũng dám nói: "Sao ngươi không nói mình là em gái của hoàng hậu nương nương luôn đi." Thủ vệ cũng không phải châm chọc, đương kim hoàng hậu chính là xuất thân từ Hàn Quốc Công phủ. Nữ tử này nói mình là cô nương của Hàn Quốc Công phủ thì chẳng phải là em gái của hoàng hậu nương nương còn gì.
Ngọc Hi lập tức kêu lên: "Hoàng hậu nương nương thật sự là tỷ tỷ của ta." Nàng với hoàng hậu nương nương là tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Một trận cười truyền tới từ cửa thành, binh lính thủ thành cũng lười nói nhảm, đối phó với những kẻ này vũ lực mới là hiệu quả nhất. Một kẻ kéo cung tên, chuẩn bị bắn nữ tử dưới tường thành, có điều lại bị một tên lính mặt đầy râu ria ngăn cản. Nam nhân râu ria lạnh lùng nói: "Hạ cung tên xuống, xuống tay với một phụ nữ tay không tấc sắt, ngươi không thấy xấu hổ sao?" Cường đạo thổ phỉ không giết nổi, chỉ dám bắt nạt phụ nữ trẻ em thì chẳng phải anh hùng hảo hán gì.
Binh lính trẻ tuổi hạ cung tên xuống không dám bắn nữa.
Nam nhân râu ria nói với Ngọc Hi: "Phía tây có khu cho nạn dân, nếu ngươi muốn giữ mạng thì đi qua đó đi." Coi như hắn cho nữ nhân này một con đường sống vậy.
Trời dần dần tối đi, gió thổi vào người khiến Ngọc Hi lạnh run, không chịu nổi nữa đành lập tức chống gậy gỗ từng bước một đi tới khu nạn dân ở phía tây.
Nạn dân quá nhiều, triều đình sợ không sắp xếp tốt thì có người làm loạn, cho nên dành ra một khu ở phía tây cho bọn họ, mỗi ngày lại bố thí hai bữa cháo, giúp bọn họ sống sót thì sẽ không làm loạn nữa.
Nạn dân xây không ít nhà gỗ, chẳng qua những nhà gỗ có thể che gió che mưa đó không phải là thứ Ngọc Hi có thể lấy được. Một phụ nhân trong khu nạn dân dẫn nàng tới một lều tranh, nói: "Người ở trong lều tranh này sáng nay vừa chết, vừa lúc dư ra, ngươi ở đây đi!"
Gương mặt Ngọc Hi vốn đã không có huyết sắc giờ lại càng thêm tái nhợt, mấp máy môi nửa ngày mới nói ra được: "Cảm ơn."
Phụ nhân liếc nhìn Ngọc Hi một cái, nhìn hành vi cử chỉ thì chính là tiểu thư khuê các, không hiểu sao lại ra nông nỗi vậy. Chẳng qua chính nàng lo cho bản thân còn chưa xong, hơi đâu quan tâm tới nữ nhân này, vì vậy mặt không biểu tình nói: "Buổi tối đừng ra ngoài, nếu không sẽ nguy hiểm."
Nửa tháng nay Ngọc Hi trải qua không ít kinh sợ, may là mặt nàng vì trốn tránh nguy hiểm đã trở nên bẩn thỉu dơ dáy, trên người còn bôi thêm một loại cỏ toả ra mùi hôi thối vô cùng, đó cũng là lý do vì sao nàng có thể bình yên tới được cửa thành.
Ngọc Hi chui vào trong lều tranh, một mùi lạ lập tức xông tới, lại cộng thêm mùi hôi thối trên người nàng, hỗn hợp mùi vị này đúng là làm cho người ta muốn nôn mửa. Ngọc Hi cắn răng nhịn xuống, buổi tối có một cái lều tranh như vậy đã quá tốt rồi, ít ra còn có thể ngăn gió.
Đi một ngày đường, Ngọc Hi cực kỳ mỏi mệt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Ngủ đến nửa đêm bị đói mà tỉnh, nhưng nàng không dám ra ngoài, chỉ có thể ôm bụng chờ trời sáng.
Khu nạn dân một ngày cho hai bữa cháo. Ngọc Hi chờ mãi tới tận trưa, đói đến choáng váng, cháo mới bắt đầu được phát. Có bát cháo vô bụng, Ngọc Hi cảm thấy dạ dày đỡ hơn rất nhiều. Nàng cũng không quay lại lều tranh mà hỏi người phát cháo: "Đại ca, lương thực chúng ta ăn là được đưa tới từ kinh thành sao?"
Khi biết được đồ ăn được đưa tới từ kinh thành, Ngọc Hi liền nghĩ tìm một người vận chuyển lương thực nhờ nhắn một lời tới Quốc Công phủ. Cũng may vận khí vẫn tốt, lúc chạnng vạng liền gặp được người.
Hơn một nửa số người vận chuyển lương thực ngửi thấy mùi trên người Ngọc Hi lập tức bịt mũi. Trong đó một nam tử dáng cao, mặt chữ quốc đứng ra hỏi: "Ngươi ngăn bọn ta lại có chuyện gì?"
Ngọc Hi vội vàng nói: "Ta là cô nương của Hàn Quốc Công phủ, ta muốn nhờ ngươi giúp ta nhắn cho phủ Quốc công, để họ cho người tới đón ta."
Nam tử sắc mặt kinh nghi, cô nương của Quốc Công phủ sao lại ở khu nạn dân này, thật kỳ quái: "Ngươi là vị cô nương nào của Hàn Quốc công phủ?"
Ngọc Hi sắc mặt cứng đờ, gian nan nói: "Ta là Tứ cô nương của Hàn Quốc công phủ." Ngoại trừ là Tứ cô nương của Hàn Quốc Công phủ, nàng còn là thê tử của Giang Hồng Cẩm, con trai Lại bộ Thượng thư, có điều nàng hận Giang Hồng Cẩm, hận tất cả người của Giang gia, cho nên không muốn nói mình là người của Giang gia.
Lời này vừa dứt, người đứng giữa mặc áo lục sắc giễu cợt nói: "Ngươi giả mạo ai không giả lại đi giả mạo một người đã chết. Đại nãi nãi của Giang gia nửa tháng trước đã bị cường đạo giết chết ở thôn trang, đã phát tang rồi, mấy ngày trước cũng đã hạ táng quan tài." Sở dĩ hắn biết được việc này là do Giang Hồng Cẩm tiếng tăm quá lớn, đó chính là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều nhà Chu.
Ngọc Hi nghe nói như vậy thì toàn thân run cầm cập, nàng không ngờ người nhà họ Giang lại ngoan tuyệt như vậy, thi thể vẫn chưa tìm thấy mà đã tuyên bố với người ngoài rằng nàng đã chết: "Ta vẫn chưa chết, ta trốn thoát ra từ thôn trang."
Nam tử kia khinh thường nói: "Đám cường đạo kia hung ác cực kỳ, chưa bao giờ tha mạng cho bất kì ai, đừng nói là ngươi, ngay cả nam tử cao lớn thô kệch còn chạy không khỏi nữa là."
Ngọc Hi cắn răng nói từng chữ: "Lúc cường đạo xông vào thôn trang ta vừa lúc đang ở sau núi hái hoa, cũng nhờ vậy ta mới thoát được một kiếp." Nàng thấy thôn trang bốc lửa hừng hực, làm sao còn dám quay trở lại, trực tiếp từ sau núi trốn ra ngoài.
Nam nhân mặt chữ quốc nhìn Ngọc Hi, hỏi: "Nha hoàn cùng bà tử bên người ngươi đâu?" Phu nhân nhà giàu bên cạnh luôn theo một đám nha hoàn bà tử.
Ngọc Hi nắm chặt hai tay, chậm rãi nói: "Chỉ có một bà tử hầu hạ bên cạnh ta, chồng cùng con trai của bà tử đó đều ở tại thôn trang, khi thôn trang có chuyện, nàng bỏ lại ta chạy đi rồi. Ta không hề lừa các ngươi, ta thật sự là Tứ cô nương của Quốc Công phủ." Trên đường chạy trốn, nàng mang tất cả vật đáng giá trên người đổi thành đồ ăn, vì vậy bây giờ một cái tín vật cũng không có, chỉ có thể cầu xin nam nhân mặt chữ quốc: "Ta van xin ngươi giúp ta chuyển lời nhắn cho Quốc Công phu nhân, nàng biết ta chưa chết nhất định sẽ phái người tới đón ta về."
Nam nhân mặt chữ quốc nhìn Ngọc Hi, vẻ mặt tràn đầy đồng cảm: "Cho dù ta đồng ý giúp ngươi chuyển lời nhắn thì cũng không có ai tới đón ngươi đâu."
Ngọc Hi lắc đầu nói: "Không thể nào, Đại bá mẫu biết ta chưa chết nhất định sẽ phái người tới đón ta. Chỉ cần ngươi giúp ta chuyển lời nhắn, ta nhất định sẽ hậu tạ thật lớn!"
Nam tử mặt chữ quốc cảm thấy chỉ số thông minh của Ngọc Hi thật thấp, trực tiếp nói: "Cho dù ngươi thật là Tứ cô nương của Quốc Công phủ, ngươi cũng đã mất tích nửa tháng rồi, nếu trở về cũng sẽ không có đường sống." Nữ nhân mất tích nửa tháng làm sao còn có thể thanh bạch, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Giang tuyên bố với bên ngoài rằng nàng bị cường đạo giết chết. Cũng cùng lý do như vậy, Hàn Quốc Công phủ cũng không thể quăng hết mặt mũi. Cho nên, nữ nhân này trở về cũng chỉ có đường chết.
.
.
.
.
.
Chương 2: Mất mạng (2)
Ngọc Hi ngồi bệt xuống đất, cả người ngơ ngác. Nàng có thể chống đỡ qua nửa tháng là bởi vì nàng tin tưởng rằng khi đã trở về kinh thành thì tất cả đều sẽ ổn, nhưng hiện tại Quốc Công phủ cùng Giang gia đều đã công bố rằng nàng đã chết, đâu còn ý nghĩa gì để nàng tiếp tục kiên trì nữa? Cho dù chống đỡ qua hôm nay, qua được tai nạn này, về sau phải làm thế nào? Trong mắt mọi người nàng đã thành kẻ đã chết. Thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân.
Đi xa rồi, nam tử mặc quần áo lục sắc mới lên tiếng hỏi: "Đại ca, ngươi nói điều đó cho nàng làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin nàng là Đại thiếu phu nhân của Giang gia sao?" Thật ra chính hắn cũng có chút tin tưởng, tuy rằng nữ nhân này bốc mùi khó ngửi, nhưng hành vi cử chỉ không giống với phụ nhân sơn dã.
Nam tử mặt chữ quốc quay đầu nhìn nữ tử đã rơi vào si ngốc đang ngồi dưới đất, lắc đầu nói: "Có tin hay không cũng chẳng quan trọng."
Lục y nam tử nghe vậy, liền biết nữ nhân này đúng thật là cô nương của Quốc Công phủ rồi. Hắn cũng bắt đầu tò mò: "Mà Đại nãi nãi của Giang gia sao lại bị đưa tới thôn trang ở quê vậy?" Nếu là ở trong kinh thành thì cũng không rơi vào hoàn cảnh bi thảm như vậy rồi.
Nam tử mặt chữ quốc nói: "Đại nãi nãi Giang gia bởi vì mưu hại con nối dõi mới bị đưa tới thôn trang, đây đã là chuyện của một năm rưỡi về trước rồi." Chuyện này trước đây truyền ra rất ồn ào huyên náo, rất nhiều người ở kinh thành đều nghe nói qua.
Vẻ đồng tình trên mặt lục y nam tử chẳng còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại vẻ chán ghét. Trẻ con là vô tội, vậy mà nữ nhân này lại ra tay được: "Độc phụ như vậy, chết chưa hết tội."
Nam nhân mặt chữ quốc lắc đầu: "Chuyện trong nhà giàu không phải hai ba câu có thể nói rõ, sâu cạn thế nào không biết được!" Thấy lục y nam tử còn muốn hỏi thêm, lập tức nói: "Đi nhanh đi, biết quá nhiều chuyện này nọ đối với ngươi cũng chẳng được ích lợi gì." Chuyện như vậy bàn luận hai ba câu là đủ rồi, nghiên cứu kỹ hơn thì lại vô nghĩa.
Lục y nam tử thấy thế cũng không hỏi gì thêm.
Không biết từ lúc nào trời đổ mưa mù mịt, mưa bụi tạt vào mặt Ngọc Hi lạnh lẽo, lạnh đến tận đáy lòng.
Ngọc Hi đứng lên, tập tễnh quay về lều tranh. Đáng tiếc là lều tranh chỉ có thể ngăn gió chứ không che được mưa, nước mưa đều lọt qua khe hở.
Ngọc Hi cuộn tròn ở góc không nhúc nhích, ngơ ngác sững sờ nhìn đỉnh lều nhỏ nước từng giọt từng giọt. Nàng không hiểu vì sao mình lại rơi xuống hoàn cảnh thế này. Tuy rằng nàng từ nhỏ đã mất mẹ, không được tổ mẫu cùng phụ thân yêu thích, mẹ kế cũng không phải người dễ chọc, nhưng lại có Đại bá mẫu bảo vệ, cuộc sống ở Hàn gia cũng xem như thư thái. Đến tuổi cập kê, Đại bá mẫu lại giúp nàng chọn một người cháu bên nhà mẹ đẻ.
Cháu bên nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu nàng đã gặp qua, bộ dáng cùng tài năng không phải là xuất chúng nhưng nàng rất vừa lòng, bởi vì đối phương tính tình khoan hậu, hơn nữa mẹ chồng thương lai cũng ôn hoà. Thu gia cùng Quốc Công phủ cũng tính là môn đăng hộ đối, hôn sự này cũng không kém, tổ mẫu cùng phụ thân cũng không phản đối. Ngay lúc hai nhà sắp đính hôn, Giang Hồng Cẩm lại tới cửa cầu hôn nàng.
Giang Hồng Cẩm là đại tài tử có tiếng tăm lừng lẫy tại kinh thành, trưởng thành rất anh tuấn tiêu sái, nghe nói tính tình cũng ôn hoà, là người mà các cô nương khuê cát ở kinh thành muốn gả nhất. Đáng tiếc, những người này không bao gồm nàng. Nàng tuy rằng không thông minh, nhưng cũng biết Giang Hồng Cẩm với mình là một trời một vực, một chút cũng không xứng. Giang Hồng Cẩm tới cửa cầu thân nhất định có mục đích không thể cho ai biết. Biết rõ đối phương không có ý tốt, nàng làm sao có thể bằng lòng gả đi được.
Phụ thân biết nàng không muốn gả, ném cho nàng một dải lụa trắng nói: "Nếu không gả thì phải chết, hai con đường ngươi tự chọn một cái đi."
Nàng không muốn chết, cho nên nàng gả. Dự cảm của nàng rất nhanh được chứng thực, đêm động phòng hoa chúc, Giang Hồng Cẩm không vào tân phòng. Tân lang không muốn viên phòng trong đêm tân hôn là chuyện sỉ nhục tới cỡ nào, vì vậy nàng thành trò cười của Giang gia.
Mẹ chồng mắt lạnh, em chồng gây khó dễ, chị em dâu châm chọc, hạ nhân khinh thường, khiến nàng sống ở Giang gia rất gian nan. Sáu năm, nàng bị người nhà họ Giang giày vò sáu năm trời, mà mặc kệ nàng gặp bạch nhãn (ác độc) cùng châm biếm, chịu không ít khổ sở, Giang Hồng Cẩm từ đầu tới cuối chưa từng vì nàng nói câu nào, giống như nàng không phải là thê tử của hắn mà là một người vô hình vậy.
Có một lần, nàng cuối cùng không chịu được nữa mà vọt tới thư phòng chất vấn Giang Hồng Cẩm, vì sao muốn cưới nàng? Vì sao muốn huỷ hoại cả đời nàng? Nếu không phải vì Giang Hồng Cẩm, nàng đã được gả tới Thu gia, trải qua những ngày yên bình giúp chồng dạy con. Chỉ là Giang Hồng Cẩm không thèm liếc mắt tới nàng, cũng không có một lời giải thích, cho thư đồng đuổi nàng ra khỏi thư phòng.
Nói tới cũng thật buồn cười, thành thân sáu năm rồi mà nàng vẫn còn là thân trong trắng, vậy mà nha hoàn hầu hạ bên cạnh Giang Hồng Cẩm lại có thai. Càng buồn cười hơn là đứa con của nha hoàn đó bị sảy, người nhà họ Giang lại vu cáo hãm hại rằng nàng đã hạ độc thủ.
Nàng không kêu oan, cũng không vì mình biện giải, nàng chỉ xin hạ đường. Chẳng sợ đi am ni cô, cũng chẳng sợ thanh đăng cổ Phật làm bạn một đời, đều tốt hơn ngốc tại Giang gia. Chỉ là Giang Hồng Cẩm không chịu viết hưu thư mà chỉ tống nàng đến thôn trang ở quê.
Thời gian ở quê hơn một năm chính là những ngày tháng bình lặng an tĩnh nhất của nàng từ khi đến Giang gia. Đáng tiếc lại không ngờ rằng ban ngày ban mặt mà lại có cường đạo xông vào thôn trang. Cửu tử nhất sinh, trải qua thiên tân vạn khổ mới trốn về lại kinh thành, không ngờ rằng kết quả lại là như thế này.
Thân thể càng lúc càng lạnh buốt, mi mắt ngày một nặng dần, hô hấp cũng càng lúc càng gian nan hơn, Ngọc Hi biết, sợ rằng nàng không qua nổi đêm nay rồi.
Ngọc Hi lẩm bẩm: "Giang Hồng Cẩm, rốt cuộc là vì sao?" Vì sao lại tới cửa cầu hôn nàng? Vì sao cưới nàng về lại coi nàng như người vô hình? Vì sao thà rằng đẩy nàng tới thôn trang cũng không chịu viết hưu thư? Tại vì sao? Tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Bây giờ đã sắp chết rồi nhưng vẫn chưa có đáp án. Dù chết vẫn là quỷ hồ đồ.
Vừa lúc đó, nàng nghe có tiếng kêu lên: "Ở đây lại có thêm một người chết, đem nàng dời ra ngoài thiêu cùng mấy người chết trước đó luôn đi." Khu nạn dân lúc chết đều là trực tiếp thiêu huỷ, nếu không sẽ sản sinh ra ôn dịch.
Ngọc Hi nghe nói như thế, trầm thấp nói: "Ta không muốn bị hoả thiêu." Nàng không sợ chết, nhưng nàng không muốn bị hoả thiêu, không muốn ngay cả hài cốt cũng không còn.
Kẻ dời thi thể cảm giác Ngọc Hi động đậy một chút, ồ lên một tiếng, sau đó nói: "Đại thương đầu (người đầy tớ già), nữ nhân này còn chưa chết hẳn." Cái gọi là chưa chết hẳn có nghĩa là còn chút hơi thở.
Người được kêu là đại thương đầu nhìn Ngọc Hi một cái, nói: "Thiêu." Thi thể là mỗi ngày xử lý một lần. Nếu bây giờ không xử lý thì phải đợi đến mai, lỡ may lưu lại một tai hoạ thì biết làm sao. Khu nạn dân mấy ngàn người, không thể coi thường.
.
.
Đau, đau quá!
Đau đớn thấu xương cuối cùng cũng khiến Ngọc Hi mở mắt. Ngọc Hi nhìn trước mắt là màn lửa, trong mắt toát ra hận ý cực độ: "Giang Hồng Cẩm, nếu là có kiếp sau, ta muốn ngươi cũng phải chịu cảnh hài cốt không còn."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét