Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 285 + 286

Chương 285: Nhất bi nhất hỉ (1)

Thải Điệp từ bên ngoài đi vào, nói: "Cô nương, Đại phu nhân Chu gia cùng Tam phu nhân tới thăm cô nương." Tới dự tiệc tắm ba ngày, thuận đường qua thăm bệnh Ngọc Hi cũng rất bình thường.

Ngọc Hi dựa vào đầu giường, lấy gối kê ở sau lưng: "Mời các nàng vào đi."

Chu Đại phu nhân nhìn Ngọc Hi, dịu dàng nói: "Hài tử, ngươi chịu khổ rồi."

Ngọc Hi cũng không thèm giả vờ thành bộ dáng suy yếu gì, chỉ cười nói: "Cảm ơn bá mẫu đã tới thăm, bây giờ ta đã khoẻ hơn nhiều rồi." Những gia tộc lớn đều biết nguồn ngọn, giả vờ tiều tuỵ vì bệnh cũng chẳng cần thiết.

Tam phu nhân thấy thần sắc Ngọc Hi rất tốt thì có chút kinh nghi. Đụng phải chuyện nưh vậy, đổi lại là Thi Nhã nhà nàng sớm đã không chịu nổi rồi, nha đầu này vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió. Tam phu nhân tâm tư xoay chuyển, nói: "Ngọc Hi, Thi Nhã biểu muội của ngươi mấy ngày nay có chút không thoải mái, vì vậy ta mới không cho nàng tới đây. Chờ nàng khoẻ rồi ta liền cho nàng tới đây thăm ngươi."

Ngọc Hi nở nụ cười, nói: "Để Thi Nhã dưỡng bệnh thật tốt đi, ta đã không sao rồi." Đừng nói nàng ngay từ đầu đã không tin Chu Thi Nhã thân thể không thoải mái, cho dù thân thể có không thoải mái thật, chẳng lẽ viết một bức thư cũng viết không được sao. Nói đi nói lại chẳng qua chỉ là xu lợi tránh hại mà thôi.

Tam phu nhân thấy trên mặt Ngọc Hi không giống như đang giả tươi cười, trong lòng liền lạnh. Nếu như Ngọc Hi thái độ lãnh đạm thì nàng mới cảm thấy bình thường, đằng này ngược lại như vậy một chút cũng không bình thường. Tam phu nhân cảm thấy với tính khí của nữ nhi nhà mình, ít lui tới với Ngọc Hi là tốt nhất, bằng không ai biết về sau có bị thiệt thòi gì không. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không để lộ chút gì trên mặt, cười nói: "Hài tử ngoan, vậy ngươi dưỡng bệnh cho tốt."

Ngọc Hi cười gật đầu.

Sau khi Đại phu nhân Chu gia đi khỏi Đào Nhiên Cư, nhẹ giọng nói: "Ta vẫn cảm thấy đứa bé này không giống như trước, càng ngày càng nội liễm (tâm tư kín đáo)."

Tam phu nhân nói: "Trải qua chuyện như vậy, dĩ nhiên là phải khác rồi." Tam phu nhân thì cảm thấy không phải trở nên càng nội liễm, mà là trở nên càng thâm trầm thì đúng hơn, dù là vui giận ghét thích gì người khác cũng không thấy được, thâm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi.

Ngọc Hi không hề biết Tam phu nhân lại càng đề phòng nàng hơn nữa rồi, mà cho dù có biết thì với tính nàng cũng sẽ không để ý.

Lễ tắm ba ngày của Xương ca nhi trôi qua không bao lâu, kinh thành liền nhận được tin tức, Tây Bắc đại bại, tử thương trên vạn người, Tần nguyên soái thủ thành đã trọng thương, bởi vì không được chữa trị mà mất mạng.

Ngọc Hi nghe tin này thì cực kỳ kinh ngạc, có điều cũng không thể nói với người khác, có nói họ cũng không hiểu, chỉ có thể hạ tâm đợi buổi tối hỏi Đại ca.

Nha hoàn bên cạnh Thu thị tới, nói: "Cô nương, phu nhân mời người qua đó một chuyến."

Ngọc Hi tới chủ viện mới biết là có khách tới, là Đại phu nhân của Thu gia Tiêu thị. Ngọc Hi đi tới trước, hướng về phía Tiêu thị cúi người thi lễ: "Chào mợ."

Tiêu thị nhìn Ngọc Hi, rất là hoà nhã cười nói: "Nghe nương ngươi nói, thân thể của ngươi đã khỏi hẳn rồi phải không?" Thật ra nhìn thần sắc của Ngọc Hi là biết, cực kỳ tốt là đằng khác!

Ngọc Hi cười nói: "Đã khoẻ hơn nhiều rồi."

Tiêu thị quan tâm hỏi han Ngọc Hi rất nhiều chuyện, Ngọc Hi tuy rằng trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời lại.

Thu thị cười nói: "Ngọc Hi, ngươi đi về trước đi!"

Ngọc Hi không hiểu chuyện gì xảy ra, kêu mình tới rồi lại bảo đi về, đây là làm sao vậy? Cảm giác thật kỳ quái! Chẳng qua, Ngọc Hi sau đó rất nhanh đã biết Thu thị đặc biệt gọi nàng tới để làm gì. Hoá ra là Đại phu nhân Thu gia muốn hỏi nàng cho tiểu nhi tử Thu Lỗi.

Ngọc Hi nghe Thu thị nói xong thì sững sờ một chút. Kiếp trước nàng suýt chút nữa là đã đính hôn với Thu Lỗi rồi, kết quả bị Giang Hồng Cẩm làm xáo trộn. Không ngờ trải qua một vòng lớn lại quay về như cũ, Ngọc Hi cảm giác rất vi diệu.

Thu thị thấy Ngọc Hi sững sờ thì hỏi: "Sao vậy? Cảm thấy Tam biểu ca của ngươi không được sao?" Nếu như Ngọc Hi không từ hôn, Thu thị chắc chắn sẽ từ chối đề nghị của Đại tẩu ngay lập tức. Chỉ có điều Ngọc Hi dù sao đã từng lùi thân, mà hài tử kia các phương diện cũng không kém, cho nên mới khiến Thu thị do dự.

Ngọc Hi hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là Đại ca sẽ không đồng ý." Tất cả phương diện của Thu Lỗi đều quá bình thường, Đại ca sẽ không vừa mắt.

Thu thị không ngờ Ngọc Hi lại nói như vậy: "Chỉ cần ngươi đồng ý, Đại ca ngươi không đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì."

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Nương, Đại ca không đồng ý, ta đồng ý cũng không có tác dụng gì."

Thu thị xem như rõ ràng ý của Ngọc Hi: "Ý ngươi là nếu như Đại ca ngươi đồng ý thì ngươi cũng không có ý kiến gì?"

Ngọc Hi gật đầu nói: "Vâng, nếu Đại ca đồng ý, ta không có ý kiến. Chẳng qua, nương, Đại ca sẽ không đồng ý đâu." Thu gia vốn đã là nhà ngoại của Đại ca, không cần thiết phải kết thân thêm. Quan trọng hơn nữa là Thu Lỗi mặc dù trung hậu thành thật nhưng tiền đồ có hạn, Đại ca chắc chắn là chướng mắt. Cho dù nàng đồng ý, Đại ca cũng không chịu. Bây giờ chủ gia đình là Đại ca, hắn không đồng ý thì vụ hôn nhân này không có cách nào thành, vì vậy ngày từ đầu Ngọc Hi cũng không cân nhắc.

Thu thị cười gật đầu một cái, sau đó nói với Ngọc Hi: "Đại ca ngươi bây giờ đã là Quốc Công gia, danh xưng cũng nên sửa lại một chút." Hạ nhân cứ kêu lẫn lộn Quốc Công gia với Đại gia, xưng hô loạn hết cả lên.

Ngọc Hi cười nói: "Việc này nương quyết định." Việc cần đổi không chỉ có xưng hô, còn nơi ở nữa. Ví dụ như Thu thị ở chủ viện, nay cũng nên dọn ra để cho Diệp thị ở. Dù sao Diệp thị hiện tại là đương gia phu nhân, chủ viện phải là nơi ở của đương gia phu nhân mới đúng.

Thu thị cũng không phải muốn bá chiếm chủ viện không để cho con dâu ở, nàng không phải người như vậy. Chỉ là từ khi Hàn Kiến Minh tập tước tới giờ, chuyện xảy ra quá nhiều nên mới không kịp bàn tới việc chuyển viện. Dù sao chuyển viện cũng là việc lớn, cần chọn ngày lành giờ tốt.


Hàn Kiến Minh vừa về Quốc Công phủ thì đã bị gọi tới chủ viện. Nghe Thu thị nói muốn cho Ngọc Hi đính hôn với Thu Lỗi thì không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: "Không được."

Thu thị hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Vì sao không được?"

Hàn Kiến Minh trả lời đơn giản rõ ràng: "Hai người không xứng. Thu Lỗi trừ xuất thân tốt một chút, còn lại không có tài cán gì. Hắn và Ngọc Hi căn bản không hề xứng đôi." Đơn giản mà nói thì chính là Thu Lỗi không xứng với Ngọc Hi. Mặc dù Ngọc Hi đã từng từ hôn, nhưng với bộ dáng cùng tài tình đó, không lo không tìm được người xứng với nàng.

Thu thị còn định nói tốt cho Thu Lỗi, Hàn Kiến Minh đã nói: "Nương, chuyện này không cần nói nữa. Hôn sự của Ngọc Hi ta đã nắm chắc rồi, người không cần lo lắng."

Nghe long lời này, Thu thị liền không nói gì nữa, mỗi lần con trai dùng loại khẩu khí này nói chuyện thì có nghĩa là không còn chỗ để thương lượng nữa rồi. Tốt thôi, vẫn là Ngọc Hi có dự kiến trước rồi, Thu thị cũng không luẩn quẩn chuyện này nữa: "Bây giờ Xương ca nhi cũng đã lớn rồi, xưng hô trong nhà cũng nên thay đổi một chút. Ngươi thấy thế nào?" Thấy Hàn Kiến Minh gật đầu, nàng tiếp tục nói đến chuyện dời viện.

Hàn Kiến Minh không có ý kiến gì: "Nếu nương không muốn chuyển đi thì không chuyển là được. Ở đâu cũng giống nhau cả."

Thu thị cười nói: "Sao mà giống nhau được! Chủ viện là nơi ở của đương gia chủ mẫu, bây giờ đương gia chủ mẫu của Hàn gia là vợ ngươi, nên để nàng ở đó."

Hàn Kiến Minh nói rất giống với Ngọc Hi: "Chuyện này nương quyết định là được."

Thu thị rất vui mừng. Hai đứa con trai đều hiếu thuận với nàng, hai đứa con dâu cũng tốt. Bây giờ trưởng tử đã có Xương ca nhi, nàng cũng nên trút bỏ gánh nặng rồi: "Ta đã cho người đi chọn ngày hoàng đạo rồi, chọn được ngày ta sẽ chuyển đi. Tên viện cũng đã đặt rồi, gọi là Trường Nhạc viện!" Trường Nhạc Viện, ngụ ý trường thọ,hoà nhạc.

Hàn Kiến Minh cười nói: "Nương cao hứng là được."


Ngọc Hi biết Hàn Kiến Minh đã về, lập tức đi tới tiền viện tìm hắn. Nhìn thấy Hàn Kiến Minh thì hỏi: "Đại ca, hôm nay ta nghe bên ngoài nói Tây Bắc đại bại, thủ thành Tần nguyên soái đã chết trận rồi? Trước giờ không phải luôn tốt sao? Sao đột nhiên lại đại bại?" Tháng trước Tây Bắc còn đánh thắng một trận nhỏ, bây giờ thì một trận đại bại, trước sau chênh lệch quá lớn khiến Ngọc Hi phản ứng không kịp.

Hàn Kiến Minh nói: "Tần nguyên soái lần này là bị liên luỵ tôn tử (cháu nội) Tần Chiêu của hắn. Tần Chiêu tấn công liều lĩnh, kết quả là trúng kế của người Tây Man, năm nghìn đại quân bị vây. Tần nguyên soái tự mình mang binh đi cứu, kết quả Tần Chiêu được cứu rồi nhưng Tần nguyên soái lại bị trọng thương, không kịp hồi thành nên qua đời." Bây giờ Hàn Kiến Minh là Binh Bộ thị lang, chuyện ở biên thành dĩ nhiên là biết chi tiết hơn nhiều.

Ngọc Hi ngạc nhiên: "Tần Chiêu là tôn tử của Tần nguyên soái, xuất thân như vậy khi hành quân đánh trận đáng lẽ phải rất cẩn thận chứ, sao lại dễ dàng mắc bẫy người Tây Man như vậy?" Người kinh thành gọi người Bắc Lỗ là người Tây Man.

Trong mắt Hàn Kiến Minh loé ra một tia châm chọc: "Tân nguyên soái đã lão rồi, mấy năm trước Tần Quan chết trận trong một lần đại chiến, bây giờ Tần gia chỉ còn lại Tần Chiêu, mà Tần Chiêu không chưa tích luỹ đủ quân công nên tiếp không nổi gánh nặng của Tần nguyên soái. Thật ra hắn vốn dĩ có thể chậm rãi tiến tới, đáng tiếc lại xuất hiện một tên Vân Kình. Vân Kình đánh trận rất dũng mãnh, khiến địa vị của Tần Chiêu bị uy hiếp." Tần Quan là cha của Tần Chiêu.

Ngọc Hi nhớ rằng kiếp trước lúc nàng bị đưa tới thôn trang, Vân Kình đã trở thành thống soái Tây Bắc. Đến ở nơi thôn quê, giao thông không thuận lợi, đừng nói là tin tức ở Tây Bắc, cho dù là tin ở kinh thành còn chưa biết nữa là. Về phần Tần gia, nàng càng không hiểu rõ: "Vì vậy chuyện này của Tần Chiêu bị người lợi dụng?"

Hàn Kiến Minh gật đầu: "Đúng vậy, Tần Chiêu có chút nóng lòng muốn lập công, điểm này bị gian tế của Tây Man biết được, vì vậy mới lập ra cái bẫy kia."

Ngọc Hi hơi nghi hoặc một chút: "Đại ca, Tần gia trấn thủ biên thành nhiều năm như vậy, Vân Kình mới tới không bao lâu, làm sao có thể uy hiếp được địa vị của Tần Chiêu?" Đếm ngón tay thì Vân Kình cũng mới đi biên thành được mười một năm, mà chân chính nổi tiếng cũng mới từ năm năm trước thôi. Với thời gian năm năm đã có thể lay động địa vị của Tần gia ở biên thành sao? Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Hàn Kiến Minh giải thích: "Ngươi không hiểu, biên thành không giống với kinh thành. Có thể đánh trận, thắng trận mới là điều căn bản để tạo dựng địa vị. Vân Kình không chỉ thường xuyên đánh, mà mỗi lần xuất binh số thương vong cực thấp, so với tướng lĩnh khác ít hơn rất nhiều, cho nên cực kỳ được tướng sĩ ủng hộ."

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Ngọc Hi: "Tần gia không nghĩ thu dọn Vân Kình sao?" Nếu đã là uy hiếp địa vị của mình, vậy thì phải tranh thủ lúc đối phương vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn mà thu dọn, đây cũng là phương pháp bảo đảm nhất và ổn thoả nhất.

Hàn Kiến Minh nở nụ cười, nói: "Ngươi cho rằng Tần Chiêu chưa từng nghĩ tới ư? Chẳng qua Tần nguyên soái luôn luôn bảo vệ Vân Kình, cũng luôn luôn cho Vân Kình cơ hội, nếu không Vân Kình cũng không bò nhanh như vậy được. Chẳng qua, bây giờ Tần nguyên soái đã chết, về sau sẽ ra sao không ai nói chắc được." Thật ra Hàn Kiến Minh càng hướng về phía Vân Kình hơn, người này tuyệt đối là một tướng tài. Nhưng cũng như Ngọc Hi đã nói, Tần gia ở biên thành quan hệ dây mơ rễ má lẫn lộn, Tần Chiêu muốn hạ độc thủ với Vân Kình, Vân Kình có thoát nổi hay không rất khó nói.

Ngọc Hi nhíu mày, nói: "Chẳng có chỗ nào thanh tịnh gì hết." Cho dù là ở đâu đều đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau.

Hàn Kiến Minh cười nói: "Ở đâu có người, ở đó sẽ có tranh đấu."

.
.
.
.
.

Chương 286: Nhất bi nhất hỉ (2)


Hàn Kiến Minh nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ngọc Hi, nói với nàng một việc vui: "Lúc ta vừa về thì nhận được tin chiến thắng, Liêu Đông vừa thắng một trận." Thấy Ngọc Hi cũng không hăng hái cho lắm, cười nói: "Tướng lĩnh đánh trắng trận có cái tên rất thú vị, là Cừu Đại Sơn."

Ngọc Hi bỗng chốc ngây ngẩn, hỏi: "Cừu Đại Sơn?"

Hàn Kiến Minh gật đầu cười, nói: "Không phải 'cừu' trong cừu hận, đọc là qiu, kêu Cừu Đại Sơn. Họ này lần đầu tiên ta mới được nghe đó!"

Ngọc Hi lại không nghĩ như vậy: "Cừu Đại Sơn, cái tên này ngụ ý là, cừu hận của hắn như một toà núi lớn, đeer hắn luôn nhớ tới không được quên."

Hai người lâu ngày cũng có chút ăn ý, Hàn Kiến Minh biết lời này của Ngọc Hi ý nói rằng Cừu Đại Sơn có khả năng chính là Yến Vô Song, lập tức lắc đầu nói: "Ngọc Hi, tướng thủ thành Liêu Đông Đồng đại tướng quân đã ở Đồng thành hơn hai mươi năm, thường xuyên qua lại với Yến gia, hắn sao có thể không nhận ra Yến Vô Song? Nếu như Cừu Đại Sơn này đúng là Yến Vô Song thì đã sớm bị hắn giết, làm sao còn để cho hắn sống được?" Trước đây giết cả nhà Yến gia, Đồng đại tướng quân cũng là đồng phạm. Thâm cừu đại hận như vậy, Đồng đại tướng quân sao có thể tha cho người của Yến gia, càng không thể tha cho Yến Vô Song một người văn võ song toàn như vậy.

Ngọc Hi nói: "Đại ca, ta từng nghe qua thuật dịch dung! Có phải là dịch dung không?"

Hàn Kiến Minh bật cười nói: "Đó đều là nghe nhầm đồn bậy, làm sao có thuật dịch dung có thể thay đổi nhân dạng giả mạo thể trạng được? Hơn nữa, là tướng lĩnh trong quân thì đều bị tra xét tổ tiên tinh tường rõ ràng. Nếu là dễ dàng mạo danh như vậy, không biết có bao nhiêu gian tế trà trộn vào được nữa." Ở biên thành, việc kiểm tra tướng lĩnh cực kỳ khắc nghiệt, đây là chuyện Ngọc Hi cũng không tưởng tượng nổi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đó Vân Kình bị bại lộ thân phận. Nếu không lộ ra thì đã bị coi như gian tế mà bắt lại rồi.

Ngọc Hi lại lắc đầu nói: "Đại ca, về sau ngươi vẫn nên chú ý người này một chút. Có lúc ngươi càng cảm thấy không có vấn đề gì thì ngược lại càng có vấn đề. Trực giác mách bảo ta rằng, cho dù hắn không phải là Yến Vô Song dịch dung thành thì cũng có quan hệ với Yến Vô Song."

Hàn Kiến Minh cảm thấy lời của Ngọc Hi có lý, gật đầu nói: "Về sau ta sẽ chú ý người này hơn. Đúng rồi, ta nghĩ cho Nhị ca ngươi đi Liêu Đông, ngươi thấy sao?"

Ngọc Hi vừa nghe nói Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông, phản xạ có điều kiện kêu lên: "Không được, không thể đi Liêu Đông." Kiếp trước Nhị ca chết tại Liêu Đông, hài cốt cũng không tìm thấy. Chuyện này đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Ngọc Hi.

Hàn Kiến Minh không ngờ Ngọc Hi lại phản ứng mãnh liệt như vậy, cho rằng nàng là vì lo lắng cho an nguy của Hàn Kiến Nghiệp nên nói: "Nếu Nhị ca ngươi ở lại kinh thành thì sẽ thành kẻ vô dụng." Trừ phi thay đổi triều đại, nếu không có loạn cũng không loạn tới kinh thành. Cho nên, cho dù Hàn Kiến Nghiệp có đi tới nơi nào cũng đều hơn ở lại kinh thành. Chẳng qua Hàn Kiến Minh dã tâm rất lớn, cảm thấy lập tức cần cho Hàn Kiến Nghiệp đi biên thành, như vậy mới có thể nhanh chiếm được đại công.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Ta không nói là muốn giữ Nhị ca lại kinh thành, ta chỉ cảm thấy không thể để Nhị ca đi Liêu Đông. Đại ca, Liêu Đông quá loạn. Nơi đó chúng ta không có thế lực, nếu muốn tra cái gì ở đó cũng không tra ra được tin gì." Dừng một chút, nói: "Đại ca, nếu là Yến Vô Song vẫn chưa chết, vậy hắn chắc chắn là đang núp trong tối chờ báo thù. Đồng đại tướng quân, Tống gia đều là đối tượng báo thù của hắn. Chỉ là, lúc hắn muốn ra tay chắc chắn sẽ liên luỵ người vô tội. Nhị ca tuy rằng võ nghệ không tồi, nhưng đấu đá nhau lại chính là nhược điểm của hắn."

Hàn Kiến Minh vẫn có chút do dự.

Ngọc Hi biết Đại ca của Lô Tú đang ở Liêu Đông, đi Liêu Đông cũng có người trợ giúp. Ý nghĩ này không sai, nhưng Ngọc Hi lại không muốn Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông: "Đại ca, ta cảm thấy thật ra Nhị ca thích hợp đi Tây Bắc hơn." Cho dù không thích hợp thì cũng phải bẻ thành thích hợp. Hơn nữa, thật ra Liêu Đông hay Tây Bắc thì đối với Hàn Kiến Nghiệp đều giống nhau cả.

Hàn Kiến Minh nghe vậy lên tiếng hỏi: "Tây Bắc không phải cũng rất loạn sao? Ngươi không sợ đến lúc đó Nhị ca ngươi cũng bị cuốn vào à?"

Ngọc Hi lắc dầu nói: "Nhị ca đi Tây Bắc, chắc chắn sẽ bị cuốn vào tranh đấu quyền lợi."

Hàn Kiến Minh không rõ ý của Ngọc Hi: "Nói rõ hơn đi."

Ngọc Hi cười nói: "Đại ca không nhớ sao, lúc nhỏ Nhị ca cùng Vân Kình quan hệ rất tốt." Ngọc Hi đã biết người thắng cuối cùng là Vân Kình, tự nhiên nghĩ để Hàn Kiến Nghiệp về phe của Vân Kình, càng giành được nhiều ích lợi hơn. Về phần Vân Kình có tiếp nhận Hàn Kiến Nghiệp hay không thì ngay từ đầu Ngọc Hi đã không lo lắng. Một là Hàn Kiến Nghiệp võ công khá, không phải loại thùng rỗng, hơn nữa tính khsi hào sảng dễ dàng hoà mình' hai là có một Đại ca là Binh Bộ thị lang, chỉ cần Vân Kình biết suy nghĩ thì sẽ không từ chối một minh hữu như vậy.

Trong mắt Hà Kiến Minh có chút chần chờ, hỏi: "Ngươi cọi trọng Vân Kình như vậy sao? Ngọc Hi, ngươi phải biết rằng, kẻ địch của Vân Kình không chỉ có Tần Chiêu mà còn có người của Tống gia." Nếu như Vân Kình chỉ có một kẻ địch là Tần Chiêu, Hàn Kiến Minh khẳng định sẽ ủng hộ Vân Kình. Nhưng vấn đề là kẻ địch của Vân Kình còn có Tống gia, Vân Kình nhìn Tống gia đầy thù hắn, người của Tống gia biết rất rõ ràng. Dưới tình huống này, Tống gia sao có thể để cho Vân Kình lấy được binh quyền ở Tây Bắc chứ.

Ngọc Hi nói: "Đại ca, ta biết ngươi để Nhị ca đi Liêu Đông vì cảm thấy có trợ lực. Nhưng Đại ca có từng nghĩ tới hay không, trợ lực này cũng chính là lực cản. Đại ca của Nhị tẩu có năng lực đánh trận, như vậy Nhị ca sẽ phải đứng dưới sự bảo hộ của anh vợ vĩnh viễn, việc này đối với Nhị ca không phải là chuyện tốt." Cũng không lo có người đỏ mắt ghen tị sẽ phỉ báng Hàn Kiến Nghiệp là bám váy, dựa vào quan hệ để lên vị trí cao, mà Ngọc Hi cảm thấy lỡ như ca ca của Lô Tú không muốn để Hàn Kiến Nghiệp mạo hiểm, để hắn đảm đương nhiệm vụ tương đối an toàn, vậy thì chẳng phải là khéo quá thành vụng hay sao.

Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra. Lô Cương không phải là người sẽ thiên vị người nhà, càng sẽ không trở ngại tiền đồ của Nhị ca ngươi."

Ngọc Hi hao hết công sức, cuối cùng chỉ đổi lại một câu của Hàn Kiến Minh: "Ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

Nhìn dáng vẻ của Hàn Kiến Minh, Ngọc Hi liền biết khuyên nhủ thêm cũng vô dụng. Ngọc Hi cũng không cưỡng cầu, dù sao Nhị ca không phải là đi trong ngày mai, nàng trở về suy nghĩ thêm biện pháp.

Hàn Kiến Minh hỏi Ngọc Hi một vấn đề riêng: "Ngọc Hi, ngươi đối với hôn sự của mình có ý kiến gì không?" Nói đúng hơn là hắn đang muốn hỏi Ngọc Hi muốn tìm người thế nào.

Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Kiến Minh: "Đại ca, chỉ cần đối phương phẩm chất tốt, còn lại không có yêu cầu gì khác." Nỗ lực tiến tới căn bản cũng không cần nói, nếu như không có bản lĩnh thì đại ca cũng chướng mắt, cho nên, quan trọng nhất là phẩm chất.

Hàn Kiến Minh do dự một lát rồi nói: "Ngọc Hi, ta muốn chọn cho ngươi một cậu em rể võ tướng, ngươi thấy thế nào?"

Ngọc Hi nói: "Cũng được! Có điều tốt nhất là có thể cùng theo hắn đi ngoại nhậm (đảm nhiệm chức trách bên ngoài), không phải chia cách hai nơi." Tướng lĩnh cao cấp thì vợ con phải ở lại kinh thành để làm con tin. Chẳng qua, những tướng lĩnh cao cấp kia đều là bậc tổ phụ (ông nội), rất ít thanh niên anh tài đã thành gia lập nghiệp. Mắt lựa người của Đại ca thì ít nhất cũng là từ ngũ lục phẩm, chỉ cần trong nhà làm một số chuyện thì có thể đi theo được.

Hàn Kiến Minh cười gật đầu, nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt."

Ngọc Hi kỳ quái hỏi han: "Đại ca, có phải ngươi có chọn được ai rồi không? Ừm, hy vọng Đại ca đừng chọn cho ta một người quá khó nhìn, cho dù thế nào cũng không được khó coi hơn Nhị ca." Hàn Kiến Nghiệp kia là một Kim Cang trợn mắt (*), Ngọc Hi không muốn tìm một trượng phu lớn lên còn xấu hơn cả Hàn Kiến Nghiệp. Cũng không phải nàng xem trọng vẻ ngoài, mà nàng lo lỡ như sinh ra một nữ nhi giống cha thế thì chắc nàng khóc chết mất. Nếu nữ nhi lớn lên giống vậy thì về sau sẽ không gả đi được.

(*) Kim Cang hay Kim Cương là các bị Bồ Tát có công bảo vệ Phật. Hình ảnh của các ngài thường là khuôn mặt với đôi mắt trợn trừng giận dữ.

Hàn Kiến Minh nghe lời xong thì nở nụ cười: "Yên tâm, chắc chắn chọn một người trưởng thành trông đoan chính. Đúng rồi, Ngọc Hi, lần trước ngươi nói những câu kia với Trần Nhiên là để hắn biết khó mà lui chứ không phải muốn thật chứ?"

Ngọc Hi nở nụ cười, muốn thật? Cho dù nàng có muốn, nhưng trên đời này có nam nhân nào như vậy sao? Nam nhân như vậy chỉ có trong kịch mà thôi, trong cuộc sống hiện thực thì không đời nào. Đương nhiên, không thể nói là tuyệt đối không có, chỉ là trên dưới hai đời nàng chưa gặp cũng chưa từng nghe nói có người không nạp thiếp không có thông phòng chỉ thủ thê tử: "Đại ca ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là biết Trần Nhiên sẽ không đồng ý nên mới nói như vậy thôi."

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Vậy thì tốt." Hắn cũng đoán Ngọc Hi chỉ nói để Trần Nhiên thấy khó mà lui, nhưng tóm lại nghe Ngọc Hi chính miệng nói ra thì an tâm hơn.

Ngọc Hi cười nói: "Nếu có ý nghĩ như vậy thì khỏi gả được luôn rồi." Có một câu nói rất hay, nam nhân cũng giống như mèo. Thói đời nào có mèo nào không đi ăn vụng đâu! Thay vì để hắn vụng trộm bên ngoài thì chi bằng để hắn thư thư phục phục ở trong nhà tốt hơn. Dù sao nàng cũng có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, chính mình cũng tự lập, không sợ những thị thiếp thông phòng kia trèo lên đầu lên cổ.

Hàn Kiến Minh đưa chồng tư liệu trên bàn cho Ngọc Hi, nói: "Đem về xem đi." Đây đều là ghi chép về những chuyện phát sinh gần đây trong kinh thành.

Trở lại Đào Nhiên Cư, Ngọc Hi đặt đồ ở trên bàn, cúi đầu suy tư xem thuyết phục Hàn Kiến Minh như thế nào. Ngọc Hi cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc đi thuyết phục Hàn Kiến Nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy đây là hạ sách. Dù sao chỉ trong một buổi tối thì cũng không nghỉ ra được phương pháp nào hay.


Ngày hôm sau rời giường, mặc áo khoác đi ra sân thì thấy Tử Cận đang luyện công. Tử Cận múa đao uy vũ rực rỡ, nhìn thấy rất có sức lực.

Nhìn Tử Cận, Ngọc Hi linh quang chợt loé, nàng đã nghĩ ra được cách thuyết phục Đại ca đồng ý không để Nhị ca đi Liêu Đông rồi, hơn nữa cách này nhất định hiệu nghiệm.

Ngọc Hi luyện tập buổi sáng xong, Tử Tô bưng nước để nàng súc miệng rửa mặt, thấy Ngọc Hi khuôn mặt tươi cười, nhịn không được hỏi: "Cô nương nghĩ đến chuyện tốt gì mà lại vui vẻ như vậy?"

Ngọc Hi bí mật: "Đây là cơ mật, không thể nói."

Đến chạng vạng, Ngọc Hi liền đi tìm Hàn Kiến Minh, nói với hắn: "Đại ca, hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy Nhị ca xảy ra chuyện."

Hàn Kiến Minh giật mình: "Sao lại mơ như vậy?" Hàn Kiến Minh cũng không nghi ngờ Ngọc Hi bịa chuyện lừa hắn, bởi vì thật sự không cần phải làm vậy.

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Đại ca vừa nói cho Nhị ca đi Liêu Đông, ta liền cảm thấy không ổn. Đêm qua lại gặp ác mộng, mơ thấy Nhị ca bị người Đông Hồ giết, hơn nữa hài cốt cũng không còn, doạ ta không dám ngủ nữa."

Hàn Kiến Minh nghĩ đến hôm qua khi hắn nói với Ngọc Hi muốn Hàn Kiến Nghiệp đi Liêu Đông thì phản ứng quả thật rất kịch liệt. Nếu là người khác nói gặp ác mộng thấy Kiến Nghiệp chết, ví dụ như nương hoặc Lô Tú, hắn khẳng định cảm thấy là đối phương lo lắng quá độ nên mới gặp ác mộng. Nhưng Ngọc Hi thì khác, nàng nằm mơ thì rất có khả năng trở thành hiện thực.

Ngọc Hi thấy Hàn Kiến Minh không nói lời nào thì sốt ruột nói: "Đại ca, không thể để Nhị ca đi Liêu Đông được, ta cảm thấy sẽ lành ít dữ nhiều. Đại ca, nếu ngươi cảm thấy Tây Bắc không ổn thì đi Tây Nam cũng được mà!"

Hàn Kiến Minh gật đầu nói: "Ừ, không thể đi Liêu Đông." Về phần có đi Tây Bắc hay không thì còn phải suy nghĩ thêm.

Ngọc Hi cuối cùng cũng yên tâm dược rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét