Chương 4: Chết bệnh
Ban ngày đã ngủ rất nhiều nên buổi tối Ngọc Hi không ngủ tiếp được nữa. Nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là mấy cây trúc xanh, màu xanh thanh thuý kia thật là sinh cơ dạt dào.
Quốc Công gia đời thứ ba của Quốc Công phủ yêu trúc thành si, cho nên hao phí một khoản tiền khổng lồ xây nên rừng trúc này, ở trong rừng trúc còn dựng một nơi ở, đây chính là khởi đầu của Thanh Trúc tiểu trúc. Có điều vị trí của rừng trúc hẻo lánh, thêm nữa là những người từng ở đây đều không sống tốt, dần dà viện này bị coi là nơi không lành, bị bỏ hoang không dùng tới.
Vị trí của Thanh Trúc tiểu trúc hẻo lánh, đến tối cực kỳ an tĩnh. Nhóm người của Thu thị hơn mười người đi tới, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.
Phương ma ma nghe thấy tiếng bước chân lập tức đi ra ngoài.
Thu thị không vào trong sân, chỉ đứng ở ngoài cùng Phương ma ma nói mấy câu. Biết được Ngọc Hi đã tỉnh còn có thể ăn uống thì cực kỳ cao hứng. Hết sốt, còn ăn uống được, chứng tỏ là nguy hiểm đã qua: "Phương ma ma yên tâm, ngày mai ta chắc chắn sẽ mời đại phu tới."
Biết Ngọc Hi đã không có việc gì, Thu thị cũng yên tâm, dặn dò Phương ma ma chăm sóc Ngọc Hi cho tốt, sau đó mang theo người trở về.
Phương ma ma vào phòng nói với Ngọc Hi: "Cô nương, Đại phu nhân vừa mới tới, biết cô nương đã tỉnh thì rất cao hứng."
Ngọc Hi gật đầu. Mặc dù nói Đại bá mẫu đối tốt với nàng là vì báo ân, nhưng lại làm được tới vậy đã khiến nàng vạn phần cảm kích.
Ngày hôm sau, Thu thị đã tra ra được người đứng sau chuyện đó là Dung di nương. Trong mắt Thu thị thoáng hiện ra phẫn hận: "Tiên nhân." Nếu nói người mà Thu thị ghét nhất, không phải Dung di nương thì còn ai vào đây.
Dung di nương được sinh ra trong Quốc Công phủ (*), sáu tuổi đã hầu hạ Hàn Cảnh Đống lúc đó đang còn là thế tử, cực kỳ được Hàn Cảnh Đống yêu thích. Trước đây, khi Thu thị vừa được gả tới không bao lâu, Dung di nương liền có thai. Nếu không phải lão phu nhân nói rõ, trưởng tử chưa có thì không thể có thứ tử trước (**), bắt ép Dung di nương uống thuốc phá thai, sợ là thứ trưởng tử đã được sinh ra rồi. Dù là như vậy, hiện tại Dung di nương vẫn chưa an phận.
Uông ma ma không hiểu: "Vì sao Dung di nương muốn hạ thủ với Tứ cô nương?" Tứ cô nương chết đối với phu nhân của nàng cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Liễu Ngân cảm thấy thật sốt ruột với chỉ số thông minh của Uông ma ma. Dung di nương hạ thủ với Tứ cô nương, không cần nghĩ cũng biết là đối chọi với phu nhân của nàng.
Thu thị sinh ra trong võ tướng thế gia, hoàn cảnh trong nhà đơn giản, không có chuyện lục đục gì xảy ra. Từ khi gả tới Quốc Công phủ, đối chọi với người am hiểu giở thủ đoạn như Dung di nương đã chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi: "Chuyện này trước hết cho qua. Liễu Ngân, ngày mai tới nhà kho lấy hộp tổ yến đưa đến tiểu trúc chúc mừng." Uông ma ma tuy rằng không phải người thông minh nhưng lời nàng nói lại không sai. Lão phu nhân đang vô cùng lo lắng cho Tam thiếu gia bị bệnh, bây giờ chuyện này không thích hợp làm lớn, chọc lão phu nhân phát giận thì không ai được lợi cả.
Tâm phúc của lão phu nhân là La ma ma sáng sớm hôm sau cũng đã biết chuyện Ngọc Hi tỉnh lại, lập tức nói cho Hàn lão phu nhân tin tốt này: "Sáng sớm hôm qua Tứ cô nương đã tỉnh lại, nghe nói sau khi tỉnh còn ăn hai chén cháo." La ma ma thầm nghĩ, Tứ cô nương đúng là mệnh lớn, không có đại phu mà còn có thể tỉnh lại, mà Tam thiếu gia bên này đến bây giờ còn chưa tỉnh.
Lão phu nhân nghe được tin tức này, Phật châu trong tay chuyển nửa ngày cũng không nói gì: "Bên chỗ Huy nhi, Trương thái y cùng Bạch đại phu nói thế nào?"
La ma ma chần chờ một lúc mới nói: "Trương thái y và Bạch đại phu nói, nếu hôm nay Tam thiếu gia vẫn không tỉnh, thì ..." Thì chuẩn bị lo hậu sự, câu này nàng không dám nói.
Phật châu đang chuyển trong tay lão phu nhân bỗng dừng lại, qua một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Chuyện này không cần nói cho Ngọc Thần." Tam cô nương Ngọc Thần cùng Tam thiếu gia Kiến Huy là thai song sinh. Mấy ngày trước Ngọc Thần biết ca ca bị bệnh đậu mùa, lo âu quá độ mà sinh bệnh rồi.
Hàn lão phu nhân chỉ có hai đứa con trai, một là Quốc Công gia Hàn Cảnh Đống, người còn lại là Tam lão gia Hàn Cảnh Ngạn. Hàn Cảnh Ngạn cưới ba người vợ, nguyên phối là cô nương con vợ cả của Bình Thanh Hầu phủ Tương thị, cũng là mẫu thân của huynh muội Ngọc Thần; thứ hai là Ninh thị, cũng chính là mẹ đẻ của Ngọc Hi, hai người đều mất do khó sinh. Người vợ thứ ba được cưới về trong lúc Hàn Cảnh Ngạn tại nhiệm (đang giữ chức trách nhiệm vụ) là Vũ thị, chưa từng tới kinh thành, cả Quốc Công phủ đều chỉ nghe qua tên chứ chưa được gặp người.
Dung di nương biết Ngọc Hi không chết thì cực kỳ tức giận: "Tứ nha đầu này, mệnh đúng là ngạnh"(***) Đã bị nhiễm bệnh đậu mùa còn không chết, chẳng phải mệnh ngạnh thì là gì.
Nha hoàn A Quyên nhẹ giọng nói: "Di nương, vợ của A Trung bị đưa đi rồi. Di nương, sợ là phu nhân đã biết chuyện này."
Dung di nương khẽ cười: "Biết thì đã sao?" Nàng căn bản không sợ Thu thị. Nếu không có lão phu nhân, mười Thu thị cũng không phải là đối thủ của nàng.
.
.
Phương ma ma nhìn Ngọc Hi uống hết bát cháo kê táo đỏ, cao hứng nói: "Nếu cứ như vậy, hai ngày nữa thân thể cô nương sẽ khoẻ lại thôi."
Ngọc Hi chưa mở miệng nói lời nào, nghe tiếng chim chóc bên ngoài vang lên thanh thuý, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút: "Ma ma, hôm nay thời tiết tốt, ngươi mở cửa sổ và cửa lớn ra đi." Bên ngoài nắng đẹp như vậy, nàng cũng muốn mở cửa hít thở chút không khí.
Phương ma ma không chịu: "Bên ngoài gió lớn, cô nương vừa khoẻ lên một chút, lỡ như mở cửa sổ rồi gió thổi đến cảm lạnh thì sao?" Ngọc Hi không biết là tối hôm qua sau khi nàng ngủ, Phương ma ma đã đi vào mấy lần để sờ trán nàng kiểm tra xem có sốt hay không, mãi đến khi trời sáng mới đi phòng bếp nấu cháo cho Ngọc Hi.
Lúc này Ngọc Hi kiên quyết không lùi bước: "Ma ma, trong phòng mùi quá nặng, ta khó chịu." Mấy ngày rồi không mở cửa sổ, trong phòng toàn là mùi thuốc, ngửi thấy khó chịu cực kỳ.
Phương ma ma không lay chuyển được Ngọc Hi, đành phải nghe theo.
Lúc thỉnh Lữ đại phu tới đây, cửa sổ phòng Ngọc Hi vẫn đang mở. Lữ đại phu cũng không nói gì, chẩn mạch cho Ngọc Hi xong thì nói: "Đã không còn gì đáng ngại, uống thêm vài lần thuốc nữa thì có thể khỏi hẳn." Thân thể đứa trẻ này không tốt cho lắm, không ngờ vậy mà lại qua được kiếp nạn này.
.
.
Ngọc Hi tốt rồi, nhưng Tam thiếu gia bên kia lại không tốt.
Trương thái y chẩn mạch cho Tam thiếu gia xong, ra ngoài nói với lão phu nhân: "Lão phu nhân, lão hủ bất lực!" Lời này ý tứ là cho người chuẩn bị hậu sự.
Bạch đại phu cũng tỏ vẻ mình đã cố hết sức.
Lão phu nhân siết chặt Phật châu trong tay, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Thật không còn biện pháp nào nữa sao?" Thật ra lão phu nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn không chịu nổi.
Cả hai đại phu đều biểu thị dù cho có là Hoa Đà tái thế cũng khó cứu. Thật ra người mắc bênh đậu mùa, ngoại trừ đại phu ra, còn phải dựa vào vận số, cả hai đều có thì mới sống nổi.
Ngọc Thần biết ca ca không qua khỏi thì lập tức ngất đi. Thương phòng náo loạn một hồi lâu, tới nửa đêm mới an tĩnh lại.
Thu thị là người bận rộn nhất, Tam thiếu gia là chết yểu nên không thể làm tang sự trong phủ, nhưng chắc chắn phải mời hoà thượng tới niệm kinh. Kinh thành này chết nhiều người như vậy, hoà thượng cũng không dễ mời được. Được lúc nhàn rỗi, Thu thị hỏi Uông ma ma: "Ngọc Hi sao rồi?"
Uông ma ma nói: "Đại phu nói Tứ cô nương đã không còn gì đáng nại, uống thêm vài lần thuốc là có thể khỏi hẳn." Tam thiếu gia được săn sóc đầy đủ thì không thể qua khỏi, ngược lại Tứ cô nương không có đại phụ lại có thể sống sót, đây là số mệnh.
Thu thị tuy rằng có rất nhiều chỗ không hài lòng về Uông ma ma, nhưng lòng trung thành thì lại không hoài nghi: "Phải để ý kĩ bên trong phủ, không thể chừa lại sơ hở cho người gây chuyện." Chuyện lần này chính là một bài học.
Uông ma ma vội vàng ứng lời. Mấy ngày nay nàng luôn cho phòng bếp đưa đồ tốt tới Thanh Trúc tiểu viện, sợ lại có cái gì sơ suất.
Ngọc Hi nghe được tin Tam thiếu gia qua đời cũng không hề bất ngờ, bởi vì nàng đã sớm biết được kết quả. Ngọc Hi nhìn chăn gấm đỏ thẫm đang đắp, nói: "Ma ma, đổi chăn gấm thành màu trắng đi." Tuy rằng kiếp trước cũng không bởi vì chăn gấm này mà rước lấy chỉ trích gì, nhưng có nhiều chuyện cẩn thận một chút vẫn hơn.
Bây giờ vị trí hẻo lánh của Thanh Trúc tiểu trúc mới lộ rõ lợi ích của nó, chính là chuyện của Quốc Công phủ sẽ không quấy rầy nàng, để nàng có thể an tâm dưỡng bệnh.
Nẳm trên giường ba ngày, nằm tới xương cốt cũng muốn rã rời. Ngọc Hi thấy Phương ma ma đều bận bịu ở phòng bếp không có thời gian lo cho mình, tự mặc y phục đi ra ngoài. Vừa đi đến sân đã nghe một mùi hương: "Phương ma ma, ngươi đang nấu gì mà thơm vậy?"
Phương ma ma giật mình: "Tiểu tổ tông ơi, sao người lại ra ngoài? Bên ngoài gió lớn như vậy, lỡ đâu cảm lạnh thì sao?"
Ngọc Hi cười nói: "Phương ma ma, hôm nay không có gió, không sao đâu. Phương ma ma, ta sẽ không coi thường thân thể của mình."
Phương ma ma cảm thấy cô nương trải qua trận bệnh này thì trở nên biết điều lại hiểu chuyện hơn nhiều, cũng không nỡ bác bỏ Ngọc Hi: "Vậy được, có điều đến lúc gió nổi lên thì phải về phòng."
Ngọc Hi gậtd dầu nói: "Được. Ma ma, đang nấu gì ở phòng bếp vậy? Thật là thơm!"
Phương ma ma cười nói: "Hôm nay phòng bếp đưa tới một con gà mái để cô nương bồi bổ thân thể, ta vừa làm thịt để nấu, sắp ăn được rồi."
Ngọc Hi ngửi mùi thơm, bụng sôi lên rột rột. Nhớ tới nửa tháng chạy nạn trước kia, Ngọc Hi cảm thấy mấy ngày nay giống như ở thiên đường. Chẳng qua lúc uống canh gà, Ngọc Hi nghi hoặc hỏi: "Ma ma, sao lại không bỏ muối?"
Phương ma ma cười nói: "Cô nương không biết đó thôi, gà mái già cùng vịt mẹ, lúc chưng canh không bỏ muối mới là bổ dưỡng nhất!"
Ngọc Hi lấy làm lạ: "Có chuyện đó sao? Ai nói vậy?"
Phương ma ma cười nói: "Người đời trước nói, lão nhân nói thì tất nhiên sẽ không sai rồi. Cô nương, ta đã vớt hết dầu ra rồi, ăn sẽ không ngán, người ăn nhiều một chút."
Thấy Ngọc Hi ăn hết sạch bát canh gà, Phương ma ma miễn bàn vui mừng tới nhường nào: "Cô nương, để ta xoa bụng cho người."
Ngọc Hi không phải thật sự chỉ mới bốn tuổi, sao có thể để cho Phương ma ma xoa bụng mình: "Không cần, ta đi dạo một chút là được."
Thả lỏng tâm trạng nên cũng không kén ăn, mấy ngày nay thân thể cũng cao hơn một ít, cũng không còn giống trước đây gầy như que củi, biến hoá của Ngọc Hi khiến Phương ma ma phi thường mừng rỡ, luôn nói rằng phu nhân ở trên trời phù hộ.
So sánh với Ngọc Hi tâm trạng thoải mái thân thể béo mập, Quốc Công phu nhân Thu thị lại là mệt mỏi đến gầy hốc hác. Mấy ngày nay, ngoại trừ xử lý chuyện trong phủ, Thu thị còn phải hầu bệnh (****)
Trương thái y thấy Thu thị luôn lo lắng có chuyện không may, nói: "Phu nhân yên tâm, lão phu nhân đã không còn gì đáng ngại. Chẳng qua lão phu nhân đã lớn tuổi, không nên lo lắng nhiều, cũng không thể bị kích thích." Người nhiều tuổi thì tâm trạng bị kích thích đều không tốt với thân thể.
Nghe thấy đại fu nói lão phu nhân không có việc gì, Thu thị thở dài nhẹ nhõm, hỏi: "Tam cô nương thế nào rồi?"
Trương thái y do dự một lúc, nói: "Tam cô nương mắc tâm bệnh. Mở rộng lòng, bệnh tự nhiên sẽ khỏi." Tâm bệnh không phải y dược có thể trị hết được.
Thu thị nghe lời này thì cũng không biết nói gì hơn, nàng đã khuyên rất nhiều đều không hữu dụng, hiện tại chỉ có thể hy vọng lão phu nhân có thể khuyên được Tam cô nương.
(*) Nguyên bản là "Quốc Công phủ gia sinh tử": chỉ con cái của người làm trong gia đình giàu có, bố mẹ đều hầu hạ trong nhà, con cái cũng sinh ra ở đó và tiếp tục phục vụ nhà chủ. Tuỳ theo địa vị của bố mẹ mà địa vị của con cái cũng khác nhau. Ví dụ như con của quản gia và tâm phúc bên người của các vị phu nhân thì sẽ có địa vị cao hơn con cái của người quét sân hay giặt giũ.
(**) Trưởng tử/ đích xuất là con vợ cả (thê), thứ tử/ thứ xuất là con của thê thiếp. Quy định của thời đại này là không được "ái thiếp diệt thê", coi trọng vị trí của đích xuất, đích xuất và thứ xuất khác biệt rất lớn.
(***) ngạnh: kiên cường, dài. Ở đây ý nói theo nghĩa tiêu cực.
(****) hầu bệnh: mẹ chồng bệnh thì con dâu phải ở cạnh chăm sóc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét