Chương 288: Kháng chỉ
Hài tử lớn rất nhanh, mỗi ngày một lớn.
Lúc Ngọc Hi tại Trường Nhạc viện nhìn thấy Bình ca nhi, nhéo khuôn mặt trắng nõn nà của Bình ca nhi một chút, nói: "Nương, hình như Bình ca nhi lại lớn hơn so với mấy hôm trước thì phải?" Bình ca nhi là thứ tử của Lô Tú, gọi là Bình ca nhi chính là hy vọng Hàn Kiến Nghiệp có thể bình bình an an trở về.
Thu thị cười nói: "Tiểu hài tử là vậy đó, mười ngày nửa tháng không gặp thì sẽ nhận không ra nữa rồi."
Ngọc Hi nở nụ cười, chuyển đề tài nói: "Nương, hôm qua đi thăm tổ mẫu thì thấy tinh thần của tổ mẫu đã khá hơn nhiều rồi."
Bởi vì chuyện từ hôn mà lão phu nhận bị Thu thị làm cho tức giận, bệnh một thời gian, cũng may là không có việc gì, hiện tại đã khoẻ. Chẳng qua lão phu nhận hết bệnh rồi, tính khí lại lớn hơn nhiều, mỗi lần nhìn thấy Thu thị thì đều không cho sắc mặt tốt, đối với Ngọc Hi thì lại càng lạnh nhạt hơn, nhưng với Văn thị cùng Ngọc Dung đã hầu hạ cạnh giường vài tháng thì hoã nhà hơn rất nhiều.
Trước đây Thu thị tận tâm hâu fhaj cũng không được mấy câu nói tốt, bây giờ tâm tư hoàn toàn bỏ xuống rồi. Lão phu nhân ghét thì ghét đi, dù sao con trai đã là gia chủ, ai cũng không thể dao động địa vị của nàng được nữa. Cho nên, trừ tình cảm trên mặt thỉnh thoảng sẽ đi thăm hỏi một chút, còn lại nàng cũng không đi, tránh cả hai nhìn nhau đều chán ghét. Nàng hầu hạ lão phu nhân hơn nửa đời người, lúc lão phu nhân bởi vì Văn thị vừa vào cửa mà khiến nàng mất mật, tình cảm đối với lão phu nhân đã hao mòn rồi. Bây giờ Thu thị đã giao hết chuyện trong phủ lại cho Diệp thị, mỗi ngày dùng nửa thời gian niệm kinh, nửa còn lại chơi đùa với cháu nội, ngày nào cũng sống rất vui vẻ.
Thu thị cười gật đầu nói: "Đúng vậy! Đại phu nói lão phu nhân đã khỏi hẳn rồi, chẳng qua đã lớn tuổi, sau này không thể tức giận lần nữa, cần nghỉ ngơi." Lão phu nhân bây giờ còn chưa chết được, nếu lão phu nhân chết thì hai đứa con trai phải chịu đại tang. Đại nhi tử vất vả lắm mới có được vị trí Binh Bộ thị lang, không thể vì chuyện này mà liên luỵ đến hắn.
Nghĩ tới đây, Thu thị lại nhớ tới Hàn Kiến Nghiệp đang ở Tây Bắc chịu khổ: "Cũng không biết Nhị ca ngươi ở Tây Bắc thế nào rồi? Bên cạnh không có ai chăm sóc, hoàn cảnh ở đó thì ác liệt, cữ nghĩ tới là trong lòng ta lại thấy hoảng." Ngày đó khi biết Hàn Kiến Nghiệp muốn đi Tây Bắc, Thu thị cũng không nói lời phản đối nào, bởi vì nàng biết, con trai học nhiều năm như vậy không phải chỉ để hao phí trong kinh thành, cho nên dù không nỡ nàng cũng không thể gây trở ngại tiền đồ của con, cuối cùng là nén nước mắt tiễn người đi.
Ngọc Hi cười nói: "Nương, người đừng lo lắng cho Nhị ca, từ tám tuổi Nhị ca đã được đưa lên núi tập võ, ở trên núi còn học nấu cơm nữa mà. Vì vậy người không cần lo lắng, ở Tây Bắc Nhị ca cũng có thể tự chăm sóc chính mình thật tốt. Còn nữa, Nhị ca sùng bái nhất chính là ông ngoại, luôn mong muốn tương lai sẽ giống như ông ngoại vậy." Cha của Thu thị là Mân Nam Tổng binh đại nhân, đóng giữ ở đó hơn mười năm, có thể nói là hoàng đế của vùng đó.
Thu thị có chút phiền muộn, nói: "Ông ngoại ngươi sao? Đã hơn mười năm rồi ta không được gặp hắn." Lần cuối cha nàng hồi kinh là mười sáu năm về trước, đã mười sáu năm rồi không được gặp, cũng không biết cha hiện tại ra sao? Nàng đã sắp bạc đầu rồi, chắc hẳn cha nàng lại càng già hơn xưa. Nghĩ tới đây, nước mắt của Thu thị lại dâng lên.
Bây giờ Thu thị ăn chay niệm Phật cũng chính là vì hy vọng Phật tổ phù hộ phụ thân của tiểu nhi tử: "Chỉ hy vọng ông ngoại ngươi có thể khoẻ mạnh, Nhị ca ngươi có thể bình an." Cha nàng vùng vẫy ở Mân Nam đã gần hai mươi năm, trừ việc lo lắng sức khoẻ của hắn, những thứ khác không cần bận tâm. Tiểu nhi tử đi Tây Bắc nơi lạ nước lạ cái, có thể xem như là bắt đầu lại từ đầu.
Ngọc Hi cười nói: "Nương, ông ngoại chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi, Nhị ca cũng chắc chắn sẽ bình an trở về."
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc trong tiếng khóc của Bình ca nhi.
.
.
Chạng vạng tối, Ngọc Hi bị Hàn Kiến Minh gọi qua thư phòng. Ngọc Hi nhận một phong thư từ tay Hàn Kiến Minh, vừa mở ra nhìn lập tức lộ ra tươi cười: "Là của Nhị ca." Chữ của Hàn Kiến Nghiệp rất có cá tính, nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hàn Kiến Minh chờ Ngọc Hi xem xong thư, nói: "Vân Kình cũng thật lợi hại, Nhị ca ngươi vừa tới Tây Bắc không bao lâu đã bị hắn thu phục rồi." Ở trong thư Hàn Kiến Nghiệp một câu Vân Kình huynh hai câu Vân Kình huynh, đủ để nói rõ hết thảy.
Vừa dứt lời, Hàn Kiến Minh chăm chú nhìn Ngọc Hi. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Ngọc Hi lại có lòng tin với Vân Kình như vậy. Lòng tin này từ đâu mà thành?
Trước khi Hàn Kiến Nghiệp đi Tây Bắc, Ngọc Hi cũng không nói chuyện kết giao với Vân Kình cho Hàn Kiến Nghiệp nghe, có vài chuyện nàng có thể nói với Hàn Kiến Minh, nhưng không thể nói cho Hàn Kiến Nghiệp, bởi vì với tính khí của hắn, nếu nói hắn cần kết giao với Vân Kình vì lợi ích, hắn chắc chắn sẽ khinh thường. Ngọc Hi nói: "Đây cũng là bản lĩnh của Vân Kình." Nếu không có bản lĩnh, cuối cùng sao lại trở thành thống soái Tây Bắc được.
Hàn Kiến Minh nhìn Ngọc Hi, nói: "Vân Kình lấy lý do vết thương cũ tái phát, không hồi kinh." Rất to gan, dám lấy lý do đó để không về kinh thành. Lý do này tuy rằng đường hoàng, nhưng Hàn Kiến Minh vẫn không thể không nói một câu, dũng khí rất đáng khen.
Ngọc Hi thấp giọng cười: "Đại ca, đây không phải chuyện ngươi sớm đã đoán được sao? Có điều hoàng thượng không tức giận sao?"
Hàn Kiến Minh nở nụ cười hiếm thấy: "Cửu hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng nói giúp Vân Kình vài lời hay, nói là nếu cưỡng ép muốn Vân Kình hồi kinh thì sẽ khiến tướng sĩ biên thành lạnh tâm." Cửu hoàng tử nói rất đúng, nhưng vấn đề này ngoại trừ Cửu hoàng tử ra thì không có ai dám nói.
Ngọc Hi rất kinh ngạc: "Cửu hoàng tử? Vân gia cùng Tống gia có thù hận, Cửu hoàng tử không thể không biết, sao lại nói tốt cho Vân Kình?"
Hàn Kiến Minh nói: "Hắn không phải là muốn nói tốt cho Vân Kình mà là Tống gia đã bí mật tiếp xúc với Tần Chiêu rồi. Đồng đại tướng quân là anh vợ của Tống Hoài Cẩn, nếu để cho Tống gia khống chế Tây Bắc, thiên hạ này rốt cuộc là của họ Tống hay họ Chu cũng chưa biết được đâu."
Ngọc Hi rõ ràng: "Cửu hoàng tử đang phòng bị Tống gia sao?" Bây giờ Cửu hoàng tử còn chưa phải là Thái tử mà đã phòng bị Tống gia rồi, người của Tống gia cũng không ngu, bây giờ đã như vậy, đến lúc Cửu hoàng tử lên làm hoàng đế rồi còn có ngày cho bọn họ tiêu dao sao.
Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, Cửu hoàng tử luôn coi trọng đại cục. Vân Kình xác thực là người có thể ra trận, giữ lại thì sau này lợi nhiều hơn hại." Cửu hoàng tử là hoàng tử, hơn nữa lại là hoàng tử có khả năng lên ngôi, dĩ nhiên là hắn phải hy vọng giữ lại nhiều nhân tài hữu dụng rồi.
Ngọc Hi cười trầm thấp: "Lợi nhiều hơn hại à?" Đối với Cửu hoàng tử thì Vân Kình là nhân tài, nhưng đối với Tống gia thì Vân Kình lại là kẻ có thù với bọn họ.
Ngọc Hi thầm nghĩ, kiếp trước Cửu hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có phải là do Tống gia đứng sau màn hay không. Đối với người của Tống gia, Cửu hoàng tử hay Thập hoàng tử thì đều giống nhau cả, đều là cháu ngoại trai. Nếu Cửu hoàng tử không nghe lời thì đổi thành Thập hoàng tử cũng chẳng khác gì. Có điều đây chỉ là phán đoán của nàng, sự thật ra sao cũng không ai biết.
So với Tây Bắc, tình huống bên Liêu Đông khá hơn nhiều. Dù sao tướng thủ thành hiện tại của Liêu Đông Đồng đại tướng quân cũng là anh vợ của Tống Hoài Cẩn, vậy nên Hộ bộ lúc nào cũng phải khẩn cấp chuyển quân lương cho bọn họ. Mà Đồng đại tướng quân cũng không phải là một bao cỏ (ý nói kẻ vô dụng), đánh trận cũng có thắng có thua, nhưng thắng thua là nửa này nửa kia, không lợi hại như Yến nguyên soái mà thôi.
Nói xong chuyện bên ngoài, Ngọc Hi lại bắt đầu nói chuyện ở kinh thành: "Bên ngoài kinh thành tụ tập không ít dân lưu lạc. Bây giờ đã sắp tháng mười một rồi, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Đại ca, ngươi xem chúng ta có thể đưa một ít gạo và chăn bông qua đó không, để bọn hắn chống đỡ qua mùa đông này." Lưu dân không được phép vào thành, sợ quấy nhiễu trị an kinh thành, chủ yếu là sợ bọn họ bạo loạn. Có điều lần này bên ngoài kinh thành lưu dân tụ tập triều đình tạm thời không quan tâm, ngược lại một vài người nhà quan lại cùng phú hộ bí mật đưa một ít gạo và chăn bông tới. Tuy rằng kẻ độc ác rất nhiều, nhưng người tâm địa thiện lương cũng không thiếu.
Hàn Kiến Minh lắc đầu nói: "Tạm thời không cần đưa qua nữa. Chuyện này chỉ dựa vào người dân quyên góp thì không ổn, cần triều đình ra mặt mới được."
Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn Hàn Kiến Minh, hỏi: "Triều đình ra mặt bố trí? Triều đình có tiền sao?" Nghe nói quốc khố đã trống rỗng rồi mà.
Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Chuyện này ngươi không cần lo, cho dù không có tiền thì Hộ bộ cũng phải moi tiền ra." Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Ngọc Hi, Hàn Kiến Minh nói: "Trong triều tham quan không thiếu, tranh giành quyền lợi cũng không giả, nhưng quan viên có lương tâm thì vẫn còn." Dân lưu lạc ngoài thành, cũng không thể để mặc bọn họ chết cóng chết đói ở bên ngoài. Hơn nữa, nếu không cho bọn họ cái ăn cái uống, cho bọn họ đường sống, một khi phát sinh bạo loạn thì chính là chuyện lớn.
Ngọc Hi nói: "Hy vọng vậy!"
Hàn Kiến Minh nở nụ cười: "Chẳng qua là đến lúc đó cần người ra mặt quyên góp tiền từ thiện, nếu ngươi có tâm đến lúc đó quyên nhiều thêm một ít."
Ngọc Hi au mày, nói: "Quyên nhiều một ít không thành vấn đề, chỉ sợ sẽ bị một đám người tham ô." Đến lúc đó, tiền bọn hắn dùng để làm việc tốt thì lại đi nuôi một đám sâu mọt, vừa nghĩ tới là đã thấy khó chịu.
Hàn Kiến Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Cho dù tham cũng sẽ không thái quá." Có quan viên thiện tâm nhưng không nhiều, ngược lại quá nhiều sâu mọt. Đến lúc đó chỉ có thể hy vọng bên trên phái một quan viên thanh liêm để xử lý việc này.
Ngọc Hi nghe thì strong lòng không thoải mái, nói: "Vậy còn không bằng chính chúng ta mua ít gạo cùng chăn bông đưa tới!" Làm việc thiện là hy vọng có thể giúp những lưu dân kia chịu khổ ít đi một chút, nhưng bị bóc lột thì trong lòng lại không thoải mái tí nào.
Hàn Kiến Minh lắc đầu: "Không được. Đưa một chút đồ qua thì được nhưng không thẻ đưa quá nhiều." Muốn đánh thì đánh chim dầu đàn, hắn không đồng ý chính mình bị người biến thành cọc tiêu. Hơn nữa tự mình đưa đồ dù bao nhiêu cũng không thể giải quyết gốc rễ của vấn đề, chỉ có triều đình ra mặt thì mới giải quyết ổn.
Ngọc Hi biết cái lý này, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Trở lại Đào Nhiên Cư, Ngọc Hi liền ngồi nghĩ tới chuyện này. Thế đạo gian nan, khổ nhất vẫn là dân chúng ở dưới.
Toàn ma ma thấy sắc mặt Ngọc Hi không tốt, hỏi: "Cô nương sao vậy? Quốc Công gia nói với cô nương chuyện gì mà khuôn mặt ngưng trọng thế?"
Ngọc Hi phục hồi lại tinh thần, nói: "Nói chuyện lưu dân. Đúng rồi, Toàn ma ma, cả nhà cháu của ngươi còn ở Hồng Tảo trang, sao không đón họ tới kinh thành?" Từ sau khi Ngọc Hi tiếp nhận Hồng Tảo trang, tá điền làm việc bên trong sống càng ngày càng thoải mái hơn. Hơn nữa, những thứ thu hoạch được ví dụ như đậu phộng hay đậu gì Trần quản sự cũng đều thu mua, vì vậy không lo nguồn tiêu thụ, cho nên Hồng Tảo trang mỗi một chỗ đều dùng được, tiền kiếm về cũng dư dả, vì thế mọi người cũng không lo cái ăn. Có một câu nói rất hay, trong tay có đồ ăn trong lòng không hoảng hốt, thế nên mỗi gia đình trong Hồng Tảo trang đều trữ không ít lương thực.
Toàn ma ma cười nói: "Lúc trước biết có chuyện lưu dân ta cũng nói bọn hắn về kinh, nhưng bọn họ không chịu, còn nói trong Hồng Tảo trang cũng có hơn một trăm hộ dân, tráng đinh hai ba trăm. Nhiều người thủ như vậy, đám lưu dân đó cũng không dám chạy tới thôn trang làm bậy."
Người ta một khi đã đói rồi thì đừng nói ăn vỏ cây rễ cỏ, dù cho là thịt người cũng dám ăn. Một khi Hồng Tảo trang bị đám người đó để mắt tới thì sợ sẽ gây ra đại sự. Ngọc Hi nói: "Chuyện này phải cho người nhắc nhở Trần quản sự, để hắn bảo vệ thôn trang cho tốt." Có nhiều chuyện rất cần giúp đỡ lưu dân, nhưng cũng cần đề phòng kẻ có lòng ác ý.
Toàn ma ma gật đầu nói: "Ta cũng lo lắng chuyện này, chỉ sợ trang tử tách biệt ra như vậy sẽ dễ xảy ra chuyện. Nếu như Trần quản sự có thể ra mặt để sắp xếp lại thì không cần lo lắng nữa."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét