Thứ Ba, 23 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 283 + 284

Chương 283: Cổ di nương sinh con (1)

Sau khi Hàn Kiến Minh kể cho Hàn Kiến Nghiệp nghe về chuyện Ngọc Hi hai lần suýt bị giết chết, không khí trong phòng đè nén đến khiến cho người hít thở không thông.

Hàn Kiến Nghiệp sắc mặt giận dữ nói: "Cũng bởi vì cái công chúa chó má kia nhìn trúng Trần Nhiên nên độc phụ đó mới muốn ép Ngọc Hi vào chỗ chết?" Nếu Tống quý phi và Thấm Hân công chúa đang ở đây chắc hẳn sẽ bị Hàn Kiến Nghiệp bóp chết.

Hàn Kiến Minh gật đầu, nói: "Nhị đệ, đây chính là nguyên nhân vì sao ta luôn dùng toàn bộ sức lực để chấn hưng gia tộc. Không có quyền thế, đi trên con đường này chỉ có thể trở thành sơn dương cho người khác giết mổ." Nếu gia tộc của bọn họ có quyền thế tương đương gia tộc kia, Tống quý phi tuyệt đối không dám động vào Ngọc Hi.

"A a ..." Bàn ghế trong thư phòng của Hàn Kiến Minh đều rất kiên cố, Hàn Kiến Nghiệp dù sức có mạnh tới đâu cũng không làm hư được. Lửa giận khiến cả người hắn như bốc cháy phừng phừng, mà ngoại trừ giận dữ la hét ra hắn cũng không còn cách nào để giải toả.

Trong khoảng thời gian này Hàn Kiến Minh cũng rất khó chịu, có điều hắn là chủ gia đình, chuyện có gian nan hơn nữa hắn cũng phải chống đỡ: "Nhị đệ, ta đã nhắm tới vị trí Binh Bộ thị lang đang còn trống, hai ngày nữa sẽ nhậm chức. Ngươi có tính toán gì không?"

Hàn Kiến Nghiệp nói: "Đại ca, ngươi có gì cứ nói."

Hàn Kiến Minh nói: "Nhị đệ, nếu ngươi ở kinh thành thì chẳng thể tạo dựng được gì cả." Võ tướng cứ ở trong kinh thành thì không thể nào có tiền đồ được, chỉ có đến chiến trường ở tiền tuyến lập công, tương lai nắm giữ binh quyền mới là tiền đồ chân chính. Hơn nữa một khi có loạn lạc, có binh quyền mới không lo gia tộc bị tiêu diệt.

Hàn Kiến Nghiệp đã muốn đi biên thành từ lâu, chỉ là vẫn có rất nhiều thứ không bỏ được. Có điều với tình hình hiện tại, bỏ không được cũng phải từ bỏ. Hắn không muốn chịu cảnh nhìn thấy người nhà bị lăng nhục mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn một lần nữa: "Chờ A Tú sinh xong, ta lập tức đi Liêu Đông." Sở dĩ đi Liêu Đông, không phải vì anh vợ đang ở Liêu Đông, mà hắn muốn đi giết đám người Đông Hồ ghê tởm kia.

Hàn Kiến Minh còn cho rằng hắn phải phí một chút công phu mới thuyết phục được, không ngờ đệ đệ ngay lập tức đáp ứng, nhưng hắn cũng không đồng ý ngay mà nghĩ một chút rồi mới nói: "Đi đâu thì phải tính toán trước một chút, không vội." Cái này phải cân nhắc mới được.

Hàn Kiến Nghiệp gật đầu, nói: "Đại ca, chờ ta rời khỏi kinh thành rồi, người nhà đều phó thác cho ngươi." Mặc kệ là đi Tây Bắc hay là Liêu Đông, Hàn Kiến Nghiệp cũng không tính đưa theo thê nhi. Cả hai nơi đó đều là chỗ bần hàn, hắn không nỡ đưa thê nhi đi theo chịu khổ chịu mệt.

Hàn Kiến Minh nói: "Cái này không cần ngươi nói, ta chắc chắn sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt."

Hàn Kiến Nghiệp lại chuyển đề tài về lại Ngọc Hi: "Đại ca, từ hôn với Trần gia rồi, Ngọc Hi về sau sẽ ra sao?" Cho dù tuỳ tiện cẩu thả đến mấy, hắn cũng hiểu chuyện hôn sự của Ngọc Hi không tốt rồi.

Hàn Kiến Minh nói: "Tạm thời là không thể được, chờ qua một năm rưỡi nửa, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới bàn bạc được. Lấy nhân phẩm, bộ dáng của Ngọc Hi, không lo tìm không được gia đình tốt." Quan văn là khẳng định không tìm được rồi, nếu là kẻ không quyền không thế lực hắn cũng không cần. Vì vậy, Hàn Kiến Minh tính toán tìm cho Ngọc Hi một võ tướng có quyền, nhưng hiện tại bát tự chỉ vừa mới cầm về nên hắn không nói với Hàn Kiến Nghiệp suy nghĩ này.

Ngọc Hi ở trong phòng thêu giày, Cổ di nương sắp sinh, nàng cần làm cho hài tử một ít y phục và giày. Vừa thêu được một lúc thì nghe Tử Tô bên ngoài đi vào, nói: "Cô nương, Cổ di nương sắp sinh rồi."

Ngọc Hi rất trấn định, hạ kim chỉ rồi nói: "Đi xem thử." Thu thị kỳ vọng rất nhiều vào cái thai này của Cổ di dương, hy vọng thai này là con trai, bằng không Thu thị lại phải mong chờ thêm.

Ra khỏi phòng, Ngọc Hi dừng một chút, xoay người gọi Toàn ma ma: "Toàn ma ma, ngươi hiểu y thuật, đi cùng ta qua đó có lẽ sẽ giúp được gì."

Toàn ma ma nghe Ngọc Hi gọi nàng cùng đi liền đoán được ý đồ của Ngọc Hi, nói: "Cô nương thật sự định nhúng tay vào chuyện này sao?" Nếu Cổ di nương sinh ra con trai, Diệp thị có thể sẽ động tay chân. Ngọc Hi gọi nàng đi chính là để phòng bị người của Diệp thị gây chuyện. Nếu là như vậy, cô nương nhà mình cùng Diệp thị có lẽ sẽ kết thù.

Ngọc Hi nói: "Hai năm nay ta cũng đã nghiêm túc quan sát rồi, Cổ di nương làm người có chừng mực, biết cái gì nên cái gì không nên làm."

Toàn ma ma chỉ nhắc nhở Ngọc Hi, thấy nàng đã nắm chắc trong lòng thì không nói thêm gì nữa: "Nếu đã là vậy, chút nữa ta sẽ vào phòng sinh để giúp đỡ."

Ngọc Hi cùng Toàn ma ma trên đường đi thì gặp Thu thị: "Nương, người cũng đi tới chỗ Cổ di nương sao?"

Thu thị nói: "Ừ, ta vừa biết tin thì lập tức chạy tới." Thu thị vừa mới đi thượng viện, nếu không cũng sẽ không tới muộn như vậy.

Vào trong sân, Ngọc Hi không nghe thấy tiếng kêu la nào cả, trong lòng lập tức liền hốt hoảng: "Sao lại không có âm thanh gì hết?"

Toàn ma ma chủ động mở miệng nói: "Phu nhân, cô nương, chi bằng để ta vào xem thế nào?" Cô nương đã quyết định giúp đỡ, nàng sẽ dùng hết sức giúp đỡ Cổ di nương vượt qua cửa ải khó khăn này.

Thu thị nói: "Được, ma ma vào trong xem thử thế nào."

Ngọc Hi nhìn Thu thị, kinh ngạc hỏi: "Nương, người không vào sao?" Nàng là cô nương đã trưởng thành, không thể vào phòng sinh, nhưng Thu thị thì khác, lúc đại tẩu sinh hài tử cũng đã từng vào trong giúp đỡ.

Thu thị lắc đầu, nói: "Phòng sinh không nên có quá nhiều người, đại tẩu của ngươi đã vào trong rồi. Có nàng ở đó ứng phó là đủ."

Ngọc Hi nhất thời câm nín, nàng thật không biết nên nói cái gì. Ở bên trong sinh con là nhị phòng (ý chỉ vợ lẽ), sao có thể tín nhiệm đại tẩu như vậy được! Chẳng qua, Ngọc Hi cũng không phải là kẻ không thức thời, lập tức cười nói: "Vâng, có đại tẩu ở đó thì sẽ không có vấn đề gì."

Trong phòng sinh, Cổ di nương luôn nghe theo lời bà mụ, cắn khăn lông không kêu thành tiếng để bảo trì thể lực. Lần này đối với Cổ di nương mà nói mới là cửa ải khó khăn thật sự, không chỉ là thuận lợi sinh con, còn phải đề phòng Diệp thị hạ độc thủ với nàng.

Vừa lúc đó, Cổ di nương nghe được tiếng kêu vui mừng của Lục Bình: "Toàn ma ma, người tới đỡ đẻ cho chủ tử của ta sao?"

Toàn ma ma nói: "Ta chỉ vào giúp đỡ, chuyện đỡ đẻ vẫn giao cho bà đỡ, đây là chuyên môn của họ." Nàng đứng bên cạnh nhìn là được.

Toàn ma ma biết y lý, cả Quốc Công phủ không người nào không biết, cho nên nghe thấy Toàn ma ma nói tới đây giúp đỡ, Cổ di nương trong lòng nhẹ nhõm không ít. Có Toàn ma ma ở trong phòng sinh, Diệp thị cùng người của nàng cũng không dám động thủ.

Diệp thị cùng Hoa bà tử thấy Toàn ma ma đi vào giúp đỡ, mặt đều biến xanh mét. Diệp thị không hiểu vì sao Ngọc Hi lại muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nàng hiểu được có Toàn ma ma ở đây thì không thể động tay động chân.

Ngọc Hi chờ gần nửa canh giờ thì quay về. Nghe nói sinh hài tử mất rất nhiều thời gian, có khi hai ba ngày mới sinh được, nàng ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng trở về.

Mãi cho tới khi Ngọc Hi chuẩn bị lên giường đi ngủ, Thải Điệp ở tại Quế Hoa viện mới trở về, vào phòng nói với Ngọc Hi: "Cô nương, Cổ di nương sinh rồi, là một tiểu hài tử mập mạp!" Phu nhân chính là chờ đại tôn tử này đây.

Ngọc Hi cười nói: "Cổ di nương thế nào rồi?" Hy vọng Cổ di nương không gặp chuyện khó sinh gì, nếu không Toàn ma ma ở đó cũng vô dụng.

Thải Điệp cười nói: "Mẫu tử bình an! Chẳng qua Cổ di nương đã kiệt sức, bây giờ đang ngủ." Đây cũng xem như là đại hỉ sự của Quốc Công phủ.

Ngọc Hi gật đầu, nói: "Vậy thì tốt." Qua khỏi cửa ải này, lấy sự thông minh của Cổ di nương, Diệp thị muốn hại cũng không hại được.

Ngày hôm sau, lúc Ngọc Hi đi tới Quế Hoa viện thì bắt gặp Diệp thị sắc mặt khó coi từ trong viện đi ra. Ngọc Hi có chút kỳ quái, hỏi: "Đại tẩu sao vậy?"

Diệp thị áp chế phẫn nộ trong lòng, nói: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi. Ta đi về trước, ngươi vào trong đi!"


Ngọc Vi vào Quế Hoa viện mới biết, thì ra là Diệp thị cùng Thu thị nảy sinh tranh chấp. Hài tử ra đời lúc nửa đêm, Diệp thị nghĩ nếu nửa đêm ôm đi sợ không tốt với hài tử, vốn định chuẩn bị buổi sáng ôm đi, nhưng Thu thị lại nói chờ hài tử qua đợt tắm ba ngày sẽ đưa tới chỗ Diệp thị. Chuyện này khiến Diệp thị cực kỳ nóng giận, nhưng lại không thể gây sự với Thu thị, vì vậy mới nổi giận đùng đùng đi về.

Ngọc Hi bất đắc dỉ thở dài, nhiều lúc nàng cũng không hiểu Thu thị nghĩ gì, cảm thấy hai người không có điểm chung: "Nương, bây giờ ôm qua cùng với ba ngày sau ôm qua có gì khác nhau sao?" Dù sao cũng đều phải ôm qua, sớm một ngày chậm một ngày đèu giống nhau.

Thu thị nói: "Ta cảm thấy bây giờ khiến mẫu tử chia lìa có chút không đành lòng." Trước đây Kiến Minh sau khi sinh ra không bao lâu đã bị ôm đi, cho nên nàng hiểu hài tử bị ôm đi như vậy có bao nhiêu đau khổ. Thấy Cổ di nương khóc lóc đáng thương như vậy, nàng động lòng trắc ẩn.

Ngọc Hi có chút bất đắc dĩ nói: "Nương, làm người nói lời phải giữ lời, không thể lật lọng. Chuyện này trước kia đã hứa rồi, bây giờ đổi ý, đại tẩu sẽ nghĩ như thế nào?"

Thu thị cũng có chút chột dạ, lập tức phân phó Lý mẹ nói: "Ngươi ôm hài tử tới Tùng Hương viện đi!" Nàng cũng chỉ là thấy bộ dáng Cổ di nương thật đáng thương, khơi gợi lại tâm sự trước đây, lại quên rằng chính nàng đã đồng ý chờ hài tử sinh ra sẽ đưa tới cho Diệp thi, nàng cũng không thể làm người nói mà không giữ lời.

Cổ di nương ôm hài tử khóc không buông tay khiến cho Lý mẹ rất khó xử. Nhìn thấy Thu thị cùng Ngọc Hi vào phòng, Cổ di nương khóc nói: "Phu nhân, Tứ cô nương, xin các người cho ta ở cùng với hài tử thêm một chút!"

Ngọc Hi chưa từng sinh con, vì vậy không hiểu được đau khổ khi mẫu tử chia lìa, đối mặt với Cổ di nương khổ sở như vậy, nàng cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

Lý mẹ nói: "Di nương, chuyện này đã được quyết định từ sớm, ngươi như vậy không chỉ khiến phu nhận khó xử mà còn khiến Quốc Công gia khó xử. Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là di nương phải dưỡng thân thể cho thật tốt." Thân thể tốt rồi thì có thể nhanh chóng mang thai lại, đến lúc đó có thể giữ con lại nuôi ở bên người.

Thu thị thấy thế cũng nói: "Cổ di nương, sau này nếu ngươi nhớ con thì có thể đến Tùng Hương viện nhìn mà." Kỳ thật Thu thị trong lòng hiểu rõ, hài tử một khi đã bị đưa đi khỏi nơi này, về sau Cổ di nương rất khó có cơ hội cùng hài tử thân cận. Có điều, trước khi nghênh đón Cổ di nương vào cửa đã hứa với Diệp thị, sau khi hài tử ra đời sẽ đưa đến cho Diệp thi nuôi dưỡng, không thể nói không giữ lời.

Cổ di nương ôm hài tử, sống chết không buông tay.

Ngọc Hi nhìn như vậy mãi không chịu nổi, cuối cùng mở miệng nói: "Cổ di nương, chuyện này sớm đã được định đoạt. Nếu hiện tại không đưa hài tử qua, lỡ Đại tẩu đổi ý không muốn ghi tạc ca nhi dưới danh nghĩa của nàng nữa (*), lúc đó mới rắc rối." Nếu nương cùng Đại ca thấy CỔ di nương đáng thương, không ôm hài tử qua cho Đại tẩu, Đại tẩu nhất định sẽ không chịu đem hài tử ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, dồng nghĩa đứa bé này chính là thứ xuất (con vợ lẽ), về sau có thể thừa kế tước vị hay không rất khó nói.

Cổ di nương nghe vậy, nhẹ nhàng buông tay. Lý ma ma thừa cơ ôm hài tử khỏi Cổ di nương, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Lau nước mắt, Cổ di nương nói với Ngọc Hi: "Chuyện hôm qua, cảm ơn Tứ cô nương." Nếu không có Ngọc Hi giúp đỡ, hôm qua nàng không thể sinh con thuận lợi như vậy được."

Ngọc Hi khẽ gật đầu, nói: "Không cần cảm ơn, ta cũng là một phần trong gia đình, cho nên hy vọng trong nhà luôn luôn hoà thuận." Nàng không thiên vị bất cứ ai. Tối hôm qua nàng giúp Cổ di nương, hôm nay giúp Diệp thị, đều vì hy vọng trong nhà hoà hoà thuận thuận, không nên loạn đến gà bay chó chạy.

(*) ghi tên đứa bé dưới danh nghĩa con chính thê để sau này có thể kế thừa tước vị từ cha.

.
.
.
.
.

Chương 284: Cổ di nương sinh con (2)

Diệp thị đi từ Quế Hoa viện ra, trở về trong viện ngồi trên ghế thở dốc. Tối qua không thể động thử trong phòng sinh thì thôi đi, hôm nay bà bà (mẹ chồng) lại còn nói cái gì tắm ba ngày xong mới đưa hài tử tới cho nàng. Lời hứa lúc trước chỉ toàn nói suông.

Hoa bà tử cũng rất tức giận, có điều lúc này nàng cũng biết không nên đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Đại nãi nãi, chuyện này chờ Đại gia xem xét rồi quyết định đi!" Nói với Đại phu nhân không được rồi, càng nói chuyện càng căng thẳng, vẫn nên cùng Đại gia nói thì tốt hơn.

DIệp thị hiểu rất rõ tính khí của Thu thị, bây giờ mà đối nghịch với Thu thị, kẻ bị thiệt thòi tuyệt đối là nàng: "Nếu Đại gia khăng khăng về phe Cổ di nương thì sao?" Nàng dã biết giữ lại Cổ di nương này là tai hoạ mà, thế nhưng đêm qua lại không thể hạ thủ. Nghĩ tới đây, Diệp thị cũng bắt đầu có oán khí với Diệp Hi, nếu không phải nàng ta vô sự nhúng tay, sao lại có vấn đề như bây giờ được.

Hoa bà tử đang định mở miệng thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Diệp thị vừa đứng lên thì thấy Lý ma ma đi vào, trong lòng còn đang bế hài tử được che phủ kín kẽ. Diệp thị có chút kinh nghi: "Lý ma ma, chuyện này là ..."

Nói xong, Diệp thị liền bước tới ôm hài từ về, sau đó cẩn thận dè dặt xốc mũ ra, thấy đúng là hài tử, Diệp thị nhịn không được nở nụ cười, từ giờ trở đi đây chính là con trai của nàng.

Hoa bà tử cũng rất cao hứng, hài tử đã ôm tới trong viện rồi thì sẽ không bị ôm ra ngoài nữa, lập tức cười nói: "Đại nãi nãi, đặt hài tử lên giường đi."

Đặt hài tử nằm xuống rồi, Diệp thị từ trong nhà đi ra, nói: "Đa tạ Lý ma ma." Khẳng định là Lý ma ma thuyết phục bà bà, nếu không sao có thể thuận lợi như vậy.

Lý ma ma khoát tay nói: "Không phải công lao của ta, là do Tứ cô nương vừa khuyên phu nhân. Nghe Tứ cô nương khuyên xong, phu nhân liền bảo ta ôm hài tử đưa tới chỗ Đại nãi nãi."

Diệp thi nghe xong sắc mặt có chút phức tạp. Đêm qua cứu Cổ di nương, hôm nạy lại thuyết phục bà bà ôm hài tử tới đây, nàng không biết rốt cuộc Ngọc Hi là đứng về phía nào nữa.

Lý ma ma giải thích hành vi vừa rồi của Thu thị: "Chuyện vừa rồi mong Đại nãi nãi đừng để trong lòng. Đại nãi nãi không biết đó thôi, ngày trước khi Đại gia vừa được sinh ra chưa tới hai ngày, lão phu nhân đã ôm Đại gia đi, cho nên vừa rồi thấy Cổ di nương ôm hài tử khóc, phu nhân mới nhớ tới chuyện trước kia, nhất thời mềm lòng nên mới nói như thế." Lúc trước bởi vì Diệp thị giấu diếm chuyện thân thể không tốt, mẹ chồng nàng dâu đã có mâu thuẫn rồi, nhưng tổng thể thì vẫn chung sống tốt. Lý ma ma không muốn bởi vì Cổ di nương cùng hài tử mà khiến mẹ chồng nàng dâu sinh ra ngăn cách, đến lúc đó phu nhân cũng không thể có những ngày bình an được nữa.

Mẹ chồng nàng dâu chung sống nhiều năm, nàng cũng hiểu khá rõ tính khí của Thu thị, biết không phải là cố ý dùng hài tử bắt chẹt nàng. Hiện tại hài tử cũng đã được ôm tới rồi, Diệp thị đương nhiên cũng không để ý chuyện vừa rồi nữa.

Lý ma ma còn chưa đi ra khỏi Tùng Hương viện thì đã thấy Ngọc Hi: "Tứ cô nương đây là ..."

Ngọc Hi cười nói: "Ta tới xem ca nhi (cách gọi con trai cả)." Xem hài tử là giả, muốn thừa cơ nói mấy câu với Diệp thị là thật.

Lý ma ma bắt chuyện với Ngọc Hi một chút thì trở về.


Diệp thị không hiểu rõ hành vi của Ngọc Hi, nhưng vẫn mang vẻ mặt tươi cười gọi Ngọc Hi vào phòng nhìn hài tử. Ngọc Hi nhìn hài tử nằm ở trên giường, cười nói: "Ngủ thật ngoan."

Nụ cười của Diệp thị càng rõ ràng hơn một chút: "Vú nuôi còn nói buổi sáng hài tử đã uống một ít sữa rồi, cũng không có hiện tượng phun sữa." Hài tử này sinh đủ tháng vì vậy cũng không có bệnh tật gì, ăn được ngủ được, nhìn có vẻ tương đối dễ nuôi.

Ngọc Hi nở nụ cười, sau đó nhìn bốn nha hoàn cùng Hoa bà tử và vú nuôi. Ý này rất rõ ràng, nàng có lời muốn nói riêng với Diệp thị.

Nha hoàn bà tử đi ra ngoài rồi, Diệp thị mở miệng hỏi: "Tứ muội muốn nói cái gì với ta?"

Ngọc Hi cười nói: "Không biết Đại tẩu đã nghe qua chuyện của Hiếu Hiền thái hậu chưa?" Thấy Diệp thị vẻ mặt nghi hoặc, giải thích: "Hiếu Hiền thái hậu là dưỡng mẫu của Triết Tông hoàng đế."

Diệp thị nghe đến từ "dưỡng mẫu", sắc mặt hơi biến đổi.

Ngọc Hi cũng không để ý tới sắc mặt của Diệp thị, chỉ tiếp tục nói: "Hiếu Hiền thái hậu ngậm đắng nuốt cay nuôi Triết Tông hoàng đế trưởng thành, còn đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế. Có điều chờ Triết Tông hoàng đế ngồi vững ngôi vị, đủ lông đủ cánh, không chỉ giam lỏng Hiếu Hiền thái hậu tại hậu cung mà còn xét nhà diệt tộc cả nhà mẹ đẻ của Hiếu Hiền thái hậu. Triết Tông hoàng đế hạ độc thủ như thế đối với dưỡng mẫu của mình bởi vì mẹ đẻ của Triết Tông hoàng đế đã bị Hiếu Hiền thái hậu hại chết." Đương nhiên, Triết Tông hoàng đế hạ độc thủ như vậy tới Hiếu Hiền thái hậu, đầu độc mẹ đẻ chỉ là một nguyên nhân, trọng yếu nhất là do Hiếu Hiền thái hậu khống chế triều chính không chịu uỷ quyền. Tuy nhiên, câu phía sau bị Ngọc Hi cố ý lơ đi.

Sắc mặt Diệp thị trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại tím.

Ngọc Hi nhìn Diệp thị, nói: "Đại tẩu, ca nhi ghi tạc dưới danh nghĩa của ngươi, nuôi ở bên cạnh ngươi, vậy thì ca nhi chính là con trai ngươi rồi, không ai có thể thay đổi được sự thật này cả. Về phần Cổ di nương, chỉ cầng nàng giữ bổn phận, giữ lại nàng chẳng phải là lợi nhiều hơn hại sao? Đại tẩu, ngươi luôn là người thông minh, nên làm như thế nào, ta tin trong lòng ngươi đã có chừng mực."

Diệp thị nhìn Ngọc Hi, ánh mắt rất phức tạp. Một lúc sau nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta sẽ xem xét." Không thể không nói lời vừa rồi của Ngọc Hi đã khiến nàng dao động. Thu dọn Cổ di nương, đúng là hại nhiều hơn lợi. Một khi hài tử lớn lên, người bên cạnh nói với hắn Cổ di nương là bị nàng hại chết, đến lúc đó mẫu tử tất nhiên sẽ có ngăn cách. Vì vậy, việc này cần cẩn trọng suy xét.

Ngọc Hi nở nụ cười, chuyển đề tài: "Đại ca đâu? Sao sáng sớm nay lại không thấy đâu rồi?" Người làm cha này thật không có trách nhiệm gì cả. Nhớ tới lúc trước Nhị tẩu sinh con, Nhị ca chính là xin phép nghỉ, chờ ngoài phòng sinh.

Diệp thị cười nói: "Đại ca của ngươi gần đây rất bận, trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi." Diệp thị biết trượng phu nhắm tới chức Binh Bộ thị lang còn trống, chỉ là công văn còn chưa hạ, nàng cũng không dám nói tới.

Ngọc Hi nói với Diệp thị vài câu nhàn thoại xong thì trở về.

Diệp thị đưa Ngọc Hi tới cổng, cười nói: "Tứ muội nếu không bận thì có thể tới đây trò chuyện với ta."

Ngọc Hi cười nói: "Được."

Hoa bà tử nhìn Diệp thị vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng cảm thấy không đúng, hỏi: "Đại nãi nãi, Tứ cô nương nói với người chuyện gì vậy?"

Diệp thị nói: "Nói chuyện của hài tử." Những cái khác Diệp thị không muốn nói nhiều lời. Có một số chuyện, tự mình biết là được rồi, không cần thiết nói cho người bên cạnh, dù là tâm phúc cũng không được.



Trở lại Đào Nhiên Cư, Ngọc Hi thấy Tử Cần chuyển hai rương lớn đi ra.

Tử Tô ở một bên giải thích: "Cô nương, đây là đồ chuẩn bị đem bán." Trong này không chỉ có đồ Ngọc Hi đưa cho Trần gia, còn có hơn mười bao y phục Ngọc Hi chuẩn bị mặc vào lúc tân hôn. Tử Tô nghĩ Ngọc Hi nhìn thấy cũng sẽ ghê tởm nên đều bỏ vô, chuẩn bị bán luôn một lần.

Ngọc Hi đối với cách làm việc của Tử Tô vẫn luôn yên tâm, cũng không nói nhiều: "Kêu người khiêng ra ngoài bán đi! Hai rương lớn như vậy không biết có thể bán một trăm lượng bạc hay hông."

Tử Tô nhìn hai rương quần áo lớn, há hốc mồm: "Không phải chứ? Chỉ có thể bán được một trăm lượng bạc thôi sao?" Mấy y phục giày vớ này, nguyên liệu đều là thượng đẳng, chưa kể còn tốn rất nhiều thời gian để thêu hoa văn đồ án. Nếu nhiều đồ như vậy mà chỉ bán được một trăm lượng thì thật là đáng tiếc.

Ngọc Hi gật đầu nói: "Dĩ nhiên là không chỉ nhiêu đó, chắc là cầm tới hiệu cầm đồ đi, có lẽ sẽ được thêm." Nghĩ tới đây, Ngọc Hi đột nhiên nghĩ tới một người, cười nói: "Giao cho Điền Dương làm đi? Để hắn mang đồ vật này nọ đem bán." Tiểu tử kia vào phủ lâu như vậy rồi, để xem thử xem có tiến bộ hay không. Đối với Ngọc Hi, Điền Dương là người của mình, cần tôi luyện nhiều hơn nữa, về sau còn có tác dụng lớn!

Điền Dương mất hai ngày để bán hai rương lớn, tổng cộng bán được 408 lượng bạc, số lượng này lớn hơn con số Ngọc Hi mong muốn rất nhiều. Ngọc Hi cười nói: "Thật đúng là buôn bán có lời."

Tử Tô nói: "Cô nương, tất cả bạc đều mang đến cho cô nhi viện sao?"

Ngọc Hi lắc đầu: "Đừng đưa bạc, đưa bạc rồi ai biết có được dùng cho những đứa trẻ kia hay không. Nói Điền Dương đặt mua quần áo cùng một ít thức ăn mang qua đi. Đúng rồi, thịt cá thì nói Điền Dương cách vài ngày lại đưa tới một lần." Đưa những thứ thực dụng qua thì cho dù người của cô nhi viện có tham, những đứa trẻ kia còn được hưởng một ít.

Toàn ma ma cực kỳ kinh ngạc nhìn Ngọc Hi, cô nương luôn ở trong Quốc Công phủ không ra ngoài, sao lại có thể thấu triệt sự đời như vậy. Chẳng qua là trong lòng tuy có nghi vấn nhưng Toàn ma ma cũng không hỏi ra miệng. Cẩn thận là tính cách đã ăn sâu vào trong lòng nàng rồi.

Thu thị biết việc làm của Ngọc Hi, ôm Ngọc Hi nói: "Con của ta lương thiện như vậy, ông trời nhất định sẽ cho người kết quả tốt đẹp."

Ngọc Hi nở nụ cười, nói: "Nương, chẳng qua là dưa một ít quần áo và thức ăn cho những đứa trẻ đáng thương kia, sao nói lên được là người tốt có kết quả tốt."Ngọc Hi cũng không cho rằng mình là người tốt, chẳng qua nàng sẽ không làm kẻ ác mà thôi.

Thu thị hiện rất tin tưởng ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo.

Một ngày sau khi hài tử ra đời, Lại bộ đưa tới công văn nói Hàn Kiến Minh đảm nhiệm chức Binh Bộ thị lang. Hàn Kiến Minh trước thêm con trai, giờ lại thăng quan, đối với Quốc Công phủ mà nói là song hỷ lâm môn.

Lúc hài tử được ba ngày, Ngọc Hi không có xuất hiện, bởi vì đối với người ngoài nàng vẫn nói là đang dưỡng bệnh, dù thế nào cũng không thể rạng rỡ xuất hiện trước mặt mọi người được. Cho nên ngày này, Ngọc Hi đều nằm trên giường giả bệnh, đây cũng là phòng bị có người tới thăm nàng.


Mặc Đào ra ngoài giúp đỡ, lúc về mang theo tin tức: "Cô nương, Quốc Công gia đã đặt tên cho ca nhi rồi, tên là Gia Xương."


* 昌 xương: sáng sủa, hưng thịnh, tốt đẹp

"Gia Xương ... Gia tộc phồn vinh hưng thịnh, tên này ngụ ý rất tốt." Từ cái tên này cũng có thể thấy được, Hàn Kiến Minh đặt kỳ vọng rất lớn lên đứa bé này.


Mặc Đào ánh mắt lấp lánh: "Cô nương thật lợi hại, tên của ca nhi chính là ý này. Cô nương, lễ tắm ba ngày của ca nhi, phu nhân các nhà khác đều tới." Chu gia, Tưởng gia, Thu gia, Giang gia, Lư gia, còn có Tằng gia ... Thân bằng hảo hữu tất cả đều tới, hơn nữa đều là đương gia phu nhân nãi nãi.

** đương gia: người quản lý hậu viện, chủ gia đình

Ngọc Hi cười nói: "Cũng chẳng có gì lạ." Đại ca thăng chức Binh Bộ thị lang, điều này chính là một tín hiệu, biểu thị Quốc Công phủ đang đà đi lên. Dù sao, tại thời điểm này Bộ Binh là một bộ cực kỳ khẩn cấp và thiết yếu, mà Bộ Binh thị lang rất gần với vị trí Bộ Binh thượng thư, quyền lợi rất lớn.

Mặc Đào cười nói: "Tử Tô tỷ tỷ nói, tiệc đầy tháng của ca nhi sẽ còn náo nhiệt hơn."

Ngọc Hi gật đầu nói: "Chắc chắn sẽ rất náo nhiệt." Xương ca nhi là trưởng tử của Đại ca, được Diệp thị nuôi dưỡng, nếu không có chuyện gì thì chính là chủ nhân kế nhiệm của Quốc Công phủ. Tiệc đầy tháng của hắn, chắc chắn sẽ càng thêm náo nhiệt.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét