Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

Đích nữ trọng sinh ký - Chương 3

Chương 3: Bệnh đậu mùa

Sáng sớm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, đường chân trời phía đông hiện lên một tia sáng, hoà vào màn trời màu lam nhạt, một ngày mới từ phương xa dần dần tiến tới gần.

"Cô nương, cô nương, cô nương người tỉnh lại đi, cô nương, xin người hãy tỉnh lại ..."

Ngọc Hi mở to mắt, nhìn thấy ngồi bên cạnh nàng là một phụ nhân tuổi tác chừng ba mươi, khuôn mặt tròn tròn, tóc búi sơ, mặc quần áo nhạt màu.

Phụ nhân thấy Ngọc Hi mở to mắt thì kinh hỉ vạn phần, kêu lên: "Cô nương, cô nương người đã tỉnh lại, cô nương người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

Ngọc Hi ngẩn ra nhìn người trước mặt. Phương ma ma đây là tới đón nàng sao. Cũng tốt, Phương ma ma tới đón nàng có nghĩa là nàng sắp được gặp nương rồi. Nàng lớn như vậy mà vẫn chưa được gặp nương lần nào cả!

Phương ma ma sờ trán nàng, vui mừng kêu lên: "Cô nương, người hết sốt rồi." Chỉ cần hạ sốt có nghĩa là đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi.

Ngọc Hi muốn hỏi thử đây là nơi nào, có điều nàng vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng nóng bỏng như sắp bốc lửa, làm sao còn nói được câu nào.

Phương ma ma thấy Ngọc Hi vẻ mặt ngơ ngác cũng không nghĩ gì nhiều, cô nương hôn mê mấy ngày nay giờ mới tỉnh, phản ứng chậm mấy nhịp cũng là bình thường: "Cô nương, người có đói bụng không? Ta múc cho người chén cháo nhé."

Ngọc Hi gật đầu một cái, nhanh chóng ăn xong một bát cháo kê: "Thêm một bát nữa đi?" Thật sự là quá đói, khoảng thời gian chạy nạn này nàng chưa từng được ăn một bữa nào no.

Phương ma ma thấy Ngọc Hi nháy mắt đã ăn xong một bát cháo trắng, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Nghe thấy Ngọc Hi nói muốn ăn thêm thì càng cao hứng, khẩu vị tốt chứng tỏ bệnh nhanh khỏi.

Ngọc Hi ăn xong cháo mới mở miệng hỏi: "Ma ma, đây là nơi nào?"

Phương ma ma sắc mặt cứng đờ, sau một lát mới nói: "Cô nương, đây là Thanh Trúc tiểu trúc (ngôi nhà nhỏ)." Phương ma ma thấy Ngọc Hi vẻ mặt mờ mịt liền giải thích: "Cô nương, tuy rằng vị trí của Thanh Trúc tiểu trúc hơi hẻo lánh, nhưng dù sao vẫn là ở trong Quốc Công phủ, cô nương không cần sợ hãi."

Ngọc Hi lẩm nhẩm: "Thanh Trúc tiểu trúc?" Cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi.

Phương ma ma nhìn bộ dáng của Ngọc Hi, mũi ê ẩm: "Cô nương không nhớ rõ sao? Người bị bệnh đậu mùa, đại phu nhân chuyển người tới đây. Cô nương không cần lo lắng, người hiện tại đã hạ sốt, bệnh lập tức sẽ khỏi, chúng ta sẽ sớm được trở về Tường Vi viện." Lão phu nhân muốn chuyển cô nương tới thôn trang ở quê, may mắn bị Đại phu nhân ngăn lại.

Ngọc Hi rốt cuộc hiểu vì sao mình lại thấy nơi này quen thuộc đến vậy. Lúc nàng bị bệnh đậu mùa đã ở tại Thanh Trúc tiểu trúc, ở hơn một tháng.

Phương ma ma không biết suy nghĩ của Ngọc Hi, chỉ cho là Ngọc Hi khó chịu: "Cô nương, ta biết người khó chịu, nhưng việc cấp bách hiện tại là dưỡng bệnh cho thật tốt."

Ngọc Hi đầu óc không thông, vô ý thức đáp lại một tiếng.

Phương ma ma nói: "Cô nương, người ngủ tiếp đi, ta đi sắc thuốc cho người. Nếu có gì không thoải mái, cô nương cứ kêu một tiếng, ta ở ngay bên ngoài."

Ngọc Hi gật đầu nói: "Được."

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiéu vào, chiếu trên người Ngọc Hi. Nàng nhìn hai tay đã nhỏ đi của mình, trầm thấp nói: "Ta sống lại rồi sao?"

Phương ma ma bưng thuốc vào, nói: "Cô nương, nào, uống thuốc đi, uống hết thuốc người sẽ sớm khoẻ lại."

Trước đây Ngọc Hi uống thuốc Phương ma ma đều là hết dỗ lại lừa, lần này Ngọc Hi mày cũng không nhăn một cái liền uống hết chén thuốc lớn.

Trong thuốc có thuốc an thần, Ngọc Hi uống thuốc được một lát liền ngủ. Một giấc ngủ này kéo dài tới chiều. Sau khi tỉnh lại nhìn tứ chi một lúc, tự nhéo một cái, rất đau: "Ta thật sự đã sống lại." Hơn nữa còn trở lại quá khứ.

Phương ma ma thấy Ngọc Hi đã tỉnh, lập tức mang cháo kê đã hâm nóng tới.

Ngọc Hi nhìn cháo kê trong chén, đột nhiên nghĩ tới một sự việc. Thanh Trúc tiểu trúc vị trí hẻo lánh, cộng thêm nàng đang bị bệnh đậu mùa, cho nên sau khi chuyển tới tiểu trúc đều là Phương ma ma nấu cơm, phòng bếp bên kia mỗi ngày chỉ đưa đồ tới vào buổi sáng. Vậy mà phòng bếp bên đó giữa chừng liên tiếp hai ngày không hề đưa đồ tới, Phương ma ma đi lấy thì bị những kẻ kia vu cáo hãm hại rằng nàng muốn truyền nhiễm bệnh đậu mùa cho những người khác trong phủ. Nếu không phải nương của nàng đã sớm thả giấy bán thân để Phương ma ma trở thành thân phận dân lành, sợ là đã bị đánh chết (*). Sau chuyện đó, Phương ma ma bị đuổi ra khỏi Quốc Công phủ, cũng bời vì vậy mà Phương ma ma luôn buồn bực không vui, không bao lâu thì qua đời.

Ngọc Hi hỏi: "Có phải hai ngày nay phòng bếp không đưa đồ tới đây không?"

Phương ma ma cực kỳ kinh ngạc, chuyện này nàng không hề nói cho cô nương, cũng không rõ vì sao cô nương lại biết được: "Cô nương, chắc là phòng bếp có chuyện nên phải trì hoãn, chắc hẳn muộn một tí sẽ đưa đồ tới thôi."

Quả nhiên đúng là vậy, Ngọc Hi cười lạnh: "Ma ma, đồ còn lại trong bếp tiết kiệm để dùng đi!" Đại bá mẫu là đương gia chủ mẫu, có Đại bá mẫu trông coi, người nào ở phòng bếp dám cố ý kéo dài, trong này nhất định có trá.

Nương của Ngọc Hi là Ninh thị có ân cứu mạng đối với Nhị thiếu gia Hàn Kiến Nghiệp. Quốc Công phu nhân Thu thị là người ân oán phân minh, Ninh thị cứu con trai nàng, nàng trả phần ân tình này cho Ngọc Hi. Kiếp trước cũng nhờ có Thu thị trông coi nên Ngọc Hi mới có thể an an ổn ổn lớn lên. Về sau nếu không có Giang Hồng Cẩm đột nhiên xuất hiện, nàng đã được gả tới Thu gia rồi, gả cho Tam thiếu gia của Thu gia, đại phú đại quý tuy rằng không có nhưng chắc chắn một đời bình nhạc an phúc.

Phương ma ma gượng cười nói: "Cô nương yên tâm, ta sẽ dùng tiết kiệm." Đồ không đưa tới là chuyện nhỏ, điều làm Phương ma ma lo lắng là đến giờ đại phu vẫn chưa tới.

Ngọc Hi cho rằng Phương ma ma không để lời nàng nói trong lòng, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: "Ma ma, phòng bếp không đưa đồ tới khẳng định là do có người bày mưu đặt kế. Ngươi nhất định không được đi ra ngoài, nếu ngươi ra ngoài sẽ có người nói, sau này sẽ không được ở bên cạnh ta nữa." Nói đến đây, Ngọc Hi liền rơi nước mắt: "Ma ma, nương đã đi rồi, bên cạnh ta chỉ còn ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện ta về sau phải làm sao?"

Phương ma ma ôm Ngọc Hi nói: "Cô nương yên tâm, ta sẽ không ra ngoài, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô nương."

Ngọc Hi gật đầu một cái, nói: "Hôm nay đại phu không tới phải không?'

Một năm nay bệnh đậu mùa tàn sát kinh thành, không ít người nhiễm bệnh, đặc biệt là không ít trẻ con đều bị nhiễm. Quốc Công phủ cũng có hai đứa bé bị bệnh đậu mùa, một là nàng, người kia là Tam ca cùng cha khác mẹ Hàn Kiến Huy. Tam ca của nàng có lão phu nhân thỉnh thái y từ trong cung tới khám bệnh, mà xem bệnh cho nàng là đại phu mà Đại bá mẫu mời từ bên ngoài tới. Dù như vậy, lão phu nhân nghe nói đại phu khám bệnh cho nàng y thuật rất giỏi, lập tức kêu đi, mặc kệ nàng sống chết.

Phương ma ma biến sắc, không ngờ sau trận bệnh này cô nương lại trở nên thông minh như vậy: "Cô nương yên tâm, nếu đại phu buổi tối vẫn không tới thì ta sẽ đi cầu xin đại phu nhân."

Ngọc Hi lắc đầu nói: "Không cần, ta đã hạ sốt rồi, không sao đâu." Kiếp trước có thể qua khỏi, kiếp này khẳng định cũng không ngoại lệ.

Buổi tối lại là cháo gạo kê.

Phương ma ma có chút chật vật, vốn cô nương bệnh nặng mới khỏi cần ăn một ít đồ bổ dưỡng, nhưng bây giờ chỉ có thể ăn cái này: "Cô nương, ăn tạm cái này vậy!" Cũng may phòng bếp vẫn còn một túi gạo, nếu không ngay cả cháo gạo kê cũng không có mà ăn.

Ngọc Hi cười nhẹ: "Không ngại." Có thể uống cháo gạo kê đã tốt lắm rồi, kiếp trước nàng đòi hỏi quá nhiều, đời này sẽ không như vậy nữa. Đã từng chịu cơn đói mới hiểu được không bị đói bụng hạnh phúc tới nhường nào.

Uống cháo xong, Ngọc Hi nói: "Ma ma không cần gấp, Đại bá mẫu sẽ sớm biết chuyện thôi. Sáng mai đồ cũng sẽ được đưa tới." Người phía sau màn có thể giáu tin tức hai ngày đã là cực kỳ giỏi rồi, cũng do mấy ngày nay trong phủ sự tình phức tạp, nếu không đã sớm bị phát hiện.

Phương ma ma mấp máy môi một chút, nhưng sợ Ngọc Hi nghĩ nhiều nên không dám nói gì: "Ừm, ngày mai người bên phòng bếp chắc chắn sẽ tới." Chỉ hy vọng ngày mai đại phu cũng tới.

Quốc Công phu nhân Thu thị mấy ngày nay cực kì bận bịu, trong trong ngoài ngoài một đống chuyện, trong nhà lại có hai đứa bé bị bệnh đậu mùa, còn phải hầu hạ lão phu nhân, nàng đã sớm mệt mỏi đến sắp gục xuống rồi.

Thị tì của Thu thị là Uông ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, hỏi: "Phu nhân sao vậy? Có phải Tam thiếu gia không ổn rồi?"

Thu thị không tiếp lời, chỉ hỏi: "Ta nói ngươi thỉnh đại phu ở ngoài, sao đến giờ vẫn không có tin tức?" Cũng không ngờ lão phu nhân lại có thể làm vậy, nghe thấy Bạch đại phu y thuật không sai liền trực tiếp kêu người qua đó, mặc kệ Ngọc Hi vẫn còn đang hôn mê.

Uông ma ma lắc đầu nói: "Phu nhân, người cũng biết tình trạng bên ngoài hiện giờ rồi, bây giờ muốn tìm đại phu phải đi đâu mà tìm đây!" Đám đại phu y thuật không giỏi Quốc Công phủ bọn họ cũng không cần.

Thu thị sắc mặt âm trầm: "Đứa trẻ kia sợ là lành ít dữ nhiều rồi?" Tam thiếu gia ở đây có thái y khám chữa bệnh còn chưa tỉnh, Ngọc Hi sợ là chịu không nổi rồi.

Uông ma ma trấn an, nói: "Phu nhân đã làm đủ nhiều rồi." Vốn ý của lão phu nhân là muốn đưa Tứ cô nương ra khỏi phủ, là chủ tử nhà nàng giữ Tứ cô nương lại, còn chống lại lão phu nhân mà mời danh y Bạch đại phu tới xem bệnh cho nàng. Không có chủ tử của nàng, Tứ cô nương sợ là sớm không được rồi, nào còn có thể kiên trì tới bây giờ.

Thu thị sắc mặt rất trầm trọng, nàng đã đáp ứng Ninh thị sẽ chiếu cố tốt Ngọc Hi, nuôi nàng khôn lớn, nhưng giờ nàng lại phải nuốt lời.

Đúng lúc này, nha hoàn Liễu Nguyệt đi vào, nói: "Phu nhân, phòng bếp hai ngày nay đều không đưa đồ tới Thanh Trúc tiểu trúc."

Thu thị đang chán nản, nghe được lời này lập tức vỗ mạnh lên bàn, giận dữ nói: "Ai to gan như vậy> Dám cắt xén đồ của Tứ cô nương à?" Không ngờ hai ngày nay vừa bận một chút lập tức đã có người lợi dụng sơ hở.

Liễu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nô tì hỏi bà tử đưa đồ, bà tử đó nói Tứ cô nương đã hôn mê ba ngày, nàng thấy đưa đồ đi cũng chỉ lãng phí nên trộm lười."

Thu thị không tin lời nói này: "Trói lại, thẩm vấn kĩ càng."

Uông ma ma vội khuyên: "Phu nhân, bây giờ trong phủ đang rối loạn, nếu lão phu nhân biết được sẽ bất mãn với người. Phu nhân, chuyện này không nên làm lớn." Nương tử của quản sự phòng bếp là thị tì của lão phu nhân, thường ngày phu nhân đều phải nể tình ba phần. Nếu như bắt bà tử kia rồi lại liên luỵ tới nương tử của quản sự, đến lúc đó phu nhân nhà nàng cũng không có gì tốt.

Thu thị trầm mặc một chút, sau đó hỏi: "Chuyện này vì sao bây giờ mới phát hiện?" Hai ngày, bị giấu đến tận hai ngày? Điều này nói lên cái gì? Điều này nói lên rằng có người có thể lừa gạt nàng dễ như trở bàn tay. Lần này là chuyện của Ngọc Hi, lần sau sẽ là chuyện gì nữa. Nghĩ tới đây, Thu thị không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

Uông ma ma biến sắc mặt: "Là lão nô không làm tròn bổn phận." Thật ra chủ yếu là Uông ma ma không để Ngọc Hi vào mắt, thiếu để ý, nên mới để người lợi dụng sơ hở.

Uông ma ma là thị tì của Thu thị nhưng cũng không phải tâm phúc. Tâm phúc của Thu thị là Lý ma ma. Chẳng qua mấy hôm trước Lý ma ma cảm lạnh phát sốt, vừa lúc này Thu thị cho Lý ma ma nghỉ ngơi tại nhà. Nếu là Lý ma ma ở đây, tuyệt đối sẽ không có sơ suất như vậy.

Thu thị đứng lên nói: "Đến Thanh Trúc tiểu trúc."


(*) Dân thường lúc bán thân làm nô bộc thì phải viết giấy bán thân đưa cho chủ nhân. Khi chủ nhân thả ra ngoài, đưa lại giấy bán thân thì trở thành thường dân bình thường, gia đình chủ không có quyền quyết định mạng sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét