Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 4


Vừa trở lại tẩm cung, tôi lập tức ném cửu liên hoàn sang một bên, trò con nít này, chẳng phải là dễ mở lắm sao, khi còn đi học tôi đã đọc được trong sách rằng, khi gặp những vấn đề cổ quái kỳ lạ thì chỉ cần thay đổi cách nghĩ một chút là có thể giải quyết được ngay.


Giống như câu hỏi "cách nhanh nhất để đổ rượu từ trong hũ ra là gì" ấy, rất nhiều người đều bị từ “đổ” này hạn chế, suy nghĩ rất nhiều phương pháp. Kết quả một người lấy bình rượu ném xuống đất cái "choang", hũ rơi bể nát, rượu lập tức tràn ra ngoài.


Về lý thuyết thì cửu liên hoàn này cũng giống như cái bình rượu kia, nhưng mà, những chuyện này thì liên quan gì đến tôi. Dù sao thì không bao lâu nữa, Tiểu Long Hà sẽ tháo cửu liên hoàn này giúp hắn, hắn sẽ quấn quít lấy Tiểu Long Hà, chỉ cần tôi không xuất hiện trước mặt, hắn chắc chắn chả nhớ gì đến tôi nữa cả. Lúc này, A Kỳ thấy tôi thuận tay ném cửu liên hoàn qua một bên rồi cầm lấy quyển sách, khó hiểu hỏi tôi, “Nương nương, người không tháo được cửu liên hoàn này sao?”


Tôi chuyển ánh mắt đang dán vào quyển sách về phía nàng, “Loại cửu liên hoàn này, muốn giải được không phải là chuyện dễ dàng, ta nhường cho hoàng đế biểu ca của ta đó!”. Chuyện này A Kỳ nhất định sẽ nói lại cho Chu Doãn, tôi muốn tỏ thái độ kiêu ngạo để nàng nói cho Chu Doãn luôn đó! Mà tôi ở trong cung quá ung dung tự tại, ngoài cung chắc là sẽ náo nhiệt hơn nhiều.


Tư Đồ Tĩnh chặn đường thế tử của Vân Nam Vương Bạch Vân Phi, cướp châu báu dùng để cầu thân An Ninh công chúa, đổi bạc rồi mang đến chỗ của Vạn Nhân Địch. Đem bạc chia làm ba phần khác nhau đưa cho Vạn Nhân Địch, Ba Hổ và Hùng Nhị. Ba người cho rằng đống bạc lớn này được phân phát cho bọn hắn, ánh mắt sáng rực. Vạn Nhân Địch lớn tiếng ca ngợi, nói rằng tại cái nơi dơ bẩn lưu manh này, chỉ có Tiểu Long Hà là tinh thuần, thánh khiết nhất. Ba Hổ cùng Hùng Nhị cũng bày tỏ, ai dám coi thường Tiểu Long Hà, bọn họ lập tức đao trắng đi vào gươm hồng đi ra. (đao đâm vào còn trắng, lúc rút ra dính máu đỏ, ý nói giết người)


Ba người nói xong đang định cất túi bạc vào trong ngực thì bỗng Tư Đồ Tĩnh vỗ bàn một cái thật mạnh, nói: “Các ngươi nghe cho rõ đây, bạc này không phải để các ngươi tiêu xài. Hiện ở ngoài thành có rất nhiều nạn dân không có cơm ăn. Ba người các ngươi ngày mai ra ngoài thành, lấy số bạc này mua gạo nấu cháo, phát cho nạn dân. Vạn Nhân Địch đi thành Đông, Ba Hổ đi thành Nam, Hùng Nhị đi thành Bắc.” Ba người vừa mới hưng phấn tột độ đột nhiên yên tĩnh hết lại, không tin vào lỗ tai của mình, còn tưởng nghe lầm. Tư Đồ Tĩnh lại hét lớn: “Nghe rõ chưa?”


Tiếng hét này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn nhảy lên đầu tiên, quát: “Ngươi có lầm không, Tiểu Long Hà! Ba chúng tôi là loại người nào? Chúng tôi là lưu manh thượng đẳng trong thành đó! Ngươi thật tàn nhẫn, muốn biến chúng tôi thành người lương thiện sao? Này, chúng ta đây luôn tự hào khi cướp tiền người khác, ngươi lại muốn chúng ta đi bố thí hả! Không, đây là vũ nhục, bảo chúng ta đi làm người tốt? Ta không thể chấp nhận loại vũ nhục này!”, quay sang Ba Hổ cùng Hùng Nhị nói, “Đúng không, hai huynh đệ tốt vẫn muốn cùng ta kiên trì làm người xấu chứ hả?”


Ai ngờ Ba Hổ đáp: “Không, ta đi phát cháo. Mẹ nó, đều là người cùng cảnh ngộ, ta hiểu nghèo thì khổ thế nào mà.”


“Ta cũng đi.”, Hùng Nhị nói, “Tiểu Long Hà nói đúng, chúng ta không thể nhìn những đứa nhỏ khóc vì đói được.”


Hai người đều bày tỏ thái độ kiên quyết khiến Vạn Nhân Địch cứng họng. Tư Đồ Tĩnh nhìn chằm chằm Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói: “Vạn Nhân Địch, không cần ngươi đi phát cháo nữa, ngày mai ta lo chỗ thành Đông. Trong lòng ngươi chỉ biết có ngân lượng, từ nay về sau ngươi không còn là bằng hữu của ta nữa.”


Thấy Tư Đồ Tĩnh nói ra những lời như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức sửa lại thái độ, “Ha, bằng hữu, ngươi xem ta là cái gì. Ngươi nghĩ Vạn Nhân Địch ta là người lòng dạ sắt đá à? Vừa rồi các ngươi không nhận ra ta đang diễn trò sao, ta chỉ muốn xem thử hai tên này có đủ tư cách làm huynh đệ ta hay không thôi.”. Ba Hổ nhìn Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói như vậy, giận dữ hỏi: “Ngươi có ý gì?”


“Có ý gì? Huynh đệ, hai ngươi đã thông qua khảo nghiệm.” Vạn Nhân Địch đấm nhẹ lên vai Ba Hổ, nói, “Người không có tâm đừng hòng làm huynh đệ của Vạn Nhân Địch ta. Được rồi, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo giao cho ta đi, lều cháo ngoài thành Đông sẽ là lớn nhất, tốt nhất, gạo trong cháo cũng nhiều nhất. Bây giờ Vạn Nhân Địch ta là Gạo đại vương, nhưng trên biển hiệu của ta sẽ vẽ một con tôm (long hà =))))) thật to. Mẹ nó, cháo kẻ nào dám so với ta, ta sẽ đao trắng vào gươm hồng ra với kẻ đó.”


Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Tĩnh tới chỗ ở Vạn Nhân Địch, thúc giục bọn họ thức dậy dựng lều phát cháo. Vạn Nhân Địch hùng hùng hổ hổ xuất phát, tất nhiên cũng mang theo Ba Hổ cùng Hùng Nhị. Đến buổi chiều, bảy tám lều phát cháo đã mọc lên. Thì ra Vạn Nhân Địch nghĩ ra cách hay, bản thân không phải động tay gì cả mà mướn nạn dân chạy việc, còn hắn chỉ cần ngồi tán chuyện và trả bạc.


Tiểu Long Hà thì vừa đi phát cháo, vừa giúp ca ca của nàng và muội muội của tôi kết dây tơ hồng, thuận tiện đánh con trai Tề Quốc hầu là Lương Quân Trác, còn gặp gỡ Chu Doãn, Bạch Vân Phi ở bên ngoài, đánh nhau rồi thành bằng hữu, cả ba kết thành huynh đệ. Chuyện này có thể nói là oanh oanh liệt liệt.


Đương nhiên, ngồi ở trong thâm cung như tôi vốn không biết mấy chuyện đó. Tôi buông sách trong tay, khẽ động thắt lưng, đấm đấm bả vai, Lục Nhi bên người mắt sắc, lập tức chạy lại đấm bóp bả vai cho tôi. Lục Nhi là cung nữ mới do tôi lựa chọn để hầu hạ bên người, rất là cơ trí, A Kỳ không thể dùng, tôi chỉ có thể bồi dưỡng một người khác. Cũng may, nàng là người thông minh , tôi rất vừa lòng.ơ


“Nương nương, nghe nói ngày hôm qua hoàng thượng lại xuất cung, đến khuya mới trở về, nhưng hoàng thượng rất cao hứng, luôn luôn mỉm cười.” Lục Nhi vừa đấm vai cho tôi vừa nói chuyện. Tôi uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, cảm thán một chút cuộc sống quý phi thật sự là quá tốt, trách không được thời cổ đại mấy nữ tử này đều chen đầu muốn chui vào trong cung, đãi ngộ như thế này bảo sao nhiều người lại động tâm.

“Chắc là gặp được chuyện gì vui, nhưng chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta.”, xem ra cửu liên hoàn kia đã được Tiểu Long Hà tháo ra rồi, Chu Doãn chắc chắn cho rằng gặp được quý nhân, hay là tôi phá một chút nhỉ? Quên đi, quên đi, trốn còn không kịp nữa là! Ừm, sách này xem không tệ lắm, có phải nên tìm thêm một ít? Đúng rồi, tôi có thể viết thư gửi cho vị phụ thân Thừa tướng kia, để ông đem cho tôi mấy quyển khác. Nói đến phụ thân Thừa tướng, đợi chút! Tôi nhớ, hình như bởi vì chuyện dân chạy nạn mà ông bị trách mắng. Còn nữa, Văn Thao, vị đệ đệ kia của tôi nữa, đốt cháy lều trại của dân chạy nạn, thiếu chút nữa thì mất mạng. Không được, tôi phải ngăn cản việc này trước khi nó xảy ra.


Tôi ở trong cung suy nghĩ cách giải quyết, ngoài cung Tiểu Long Hà cũng gặp phiền toái. Đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân thay hoàng thượng phân ưu, thấy hoàng gia định liên hôn cùng với nhà Vân Nam vương thì quyết định để con gái của mình gả cho con trai của Tề Quốc hầu, đến lúc đó nói không chừng Tề Quốc hầu vì nể tình thông gia với nhau, hắn sẽ chủ động buông tha binh quyền trong tay. Nói vậy có thể tránh khỏi rất nhiều cuộc sát phạt, dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ tránh khỏi nỗi khổ của chiến tranh. Vì thế Tiểu Long Hà rối rắm tìm cách từ hôn.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 3


Đến thế giới này đã một tháng, tôi đã hoàn toàn quán triệt chính sách “Lấy lòng thái hậu, lánh xa hoàng thượng”, mỗi ngày đều đi thỉnh an người cô thái hậu, sau đó trở lại Lãm Nguyệt Cung mốc meo, trở thành sâu gạo một cách triệt để.



Đương nhiên, việc đầu tiên tôi làm là chỉnh đốn lại trên dưới Lãm Nguyệt Cung, khiến cho bọn họ nhận ra tôi giờ đã khác trước, khỏi phải cả ngày lo lắng đề phòng sợ hãi tôi trừng phạt họ. Mỗi ngày toàn là lo lắng nơm nớp sợ sệt, tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.


Kết quả là, người trong Lãm Nguyệt Cung nửa tháng nay đã có chút thay đổi, khi nói chuyện với tôi cũng không đến mức dè dặt cẩn trọng như trước. Tuy rằng đại đa số vẫn không tin tôi thật sự thay đổi trở nên tốt tính hơn, nhưng không sao, thời gian còn dài!


Về phần cái tên hoàng đế kia, từ khi đến đây tôi còn chưa thấy mặt, còn tưởng rằng Văn Mị Nhi  đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi nên hắn cố ý muốn dằn mặt thật lâu đây, ngờ đâu nghe Lục Nhi nói mới biết, hoàng thượng gần đây thường thường xuất cung, sau đó khi trở về thì mặt mày hớn hở, tôi hiểu ngay tình tiết trong tác phẩm đã bắt đầu rồi. Hoàng thượng đang gặp gỡ người đã định trong cuộc đời của hắn đây mà, vì vậy mới không thèm đếm xỉa tới tôi.


Hôm nay, tôi lại đi tới thỉnh an thái hậu. Thái hậu rất là hiền lành kéo tay của tôi, “Mị Nhi à, ai gia có nấu một ít cháo, hoàng thượng thích nhất ăn món cháo tự tay ta nấu này. Chờ lát nữa cháu giúp ta đưa qua cho hoàng thượng, nói ta bắt đầu phái cháu đi chăm lo cho chuyện ăn uống rồi tới cuộc sống hàng ngày của nó, đêm nay cháu cũng ở lại chỗ của nó đi.”


Tôi liền sợ ngây người, trán lấm tấm mồ hôi, tôi đang trốn tránh cái tên hoàng đế kia, vậy mà giờ phải dâng người lên cửa cho hắn đùa giỡn.


Hơn nữa, người ta khẳng định là không muốn thấy tôi! Nhưng thấy thái hậu cô cô của tôi trưng ra bộ dạng “Cái cớ ta tìm giúp cháu tốt như vậy, còn không mau đi”, ở trước mặt bà tôi chỉ có thể làm nũng nói lời cảm tạ rồi bưng cháo rời đi, ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thần linh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy!!!


Ra là thái hậu thấy hoàng thượng từ lúc cãi nhau tới giờ chưa từng tới Lãm Nguyệt Cung, mà tôi cũng có thái độ khác thường, không còn đi quấn quít lấy hoàng thượng nữa, tưởng rằng tôi cảm thấy quá mất thể diện, không có cách nào để xuống đài, vì vậy thái hậu liền cho tôi một cái bậc thềm đi xuống. Bà cũng chỉ là thương cháu gái nhà mình, hi vọng hoàng thượng cùng đứa cháu của mình có thể hòa thuận mĩ mãn.


Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể bưng cháo đi tìm hoàng thượng. Cùng lúc đó, cung nữ thái giám ở trong cung của hoàng thượng nhận được tin tức Văn Mị Nhi muốn tới thì rất khẩn trương.


Đương nhiên, khẩn trương nhất phải kể tới hoàng đế Chu Doãn, trong lòng hắn ai thán: “Mẫu hậu sao lại muốn hại ta như vậy, nếu ta có thể chạy ra khỏi hoàng cung này thì thật tốt. Ai quy định hoàng thượng phải ở trong cung mới được, có ai biết hoàng thượng giống như chim bị nhốt không, khổ ơi là khổ.” 

Lúc này, thái giám bên cạnh nói với Chu Doãn:

“Hoàng thượng, đến lúc đó ngài chỉ cần đưa ra một cử chỉ sai của nàng, rồi đuổi nàng đi không phải là được hay sao?”


Mắt Chu Doãn sáng ngời: “Đúng vậy, đó là một phương pháp hay!”, nhưng bỗng A Kỳ chạy tới báo tin: “Không được, hoàng thượng, tuy rằng Văn quý phi gần đây thu liễm chút ít, nhưng nhỡ nàng vì bị hoàng thượng chỉ ra cái sai mà đi trừng phạt cung nữ thái giám thì làm sao!”


A Kỳ này, tuy rằng tôi cũng không có bí mật điều tra, nhưng tôi phát hiện nàng vẫn trung thành truyền tin tức cho hoàng thượng, thế nên tôi liền sáng tỏ, người này chính là người mà hoàng thượng sắp xếp bên người tôi.


Tôi cũng không làm gì nàng, dù sao tôi cũng đã biết rồi, dù gì cũng tốt hơn là chẳng hay biết gì, cứ để nàng làm nhiệm vụ đi.


Đi đến trước cửa cung Chu Doãn, tôi hít sâu một hơi mới tiến vào. Tôi vừa mới bước qua cửa đã bị Chu Doãn giữ chặt, làm tôi giật cả mình. Không đợi tôi mở miệng, hắn liền mặt mày hớn hở nói có chuyện vui muốn cùng tôi chia sẻ.

Tôi thừa cơ hội này đánh giá hắn một chút, không thể không nói gen hoàng gia thật là tốt. Chu Doãn này trưởng thành quả không tệ, tác phong nhanh nhẹn, so với Tô Hữu Bằng trên phim còn tuấn tú hơn vài phần, một thân quý khí bức người, khí thế dù gì cũng là do hoàn cảnh tạo nên, bảo sao Văn Mị Nhi lại si mê hắn như vậy.


“Mị Nhi, Mị Nhi muội làm sao vậy, sao lại nhìn biểu ca như vậy, biểu ca có cái gì lạ à, hay là muội không muốn cùng ta chia sẻ?”, thấy tôi chỉ nhìn hắn mà không nói lời nào, Chu Doãn giả bộ tức giận nói.


“A ... hoàng thượng, ngài có chuyện gì muốn chia sẻ với em vậy?”, tôi lấy lại tinh thần, giả bộ chờ mong hỏi hắn.


Kết quả hắn cũng không nói, chỉ nhận lấy bát cháo, rồi tự tay dắt tôi tới ngồi ở trên ghế tựa, nói đợi lát nữa mới nói cho tôi biết. Tiếp theo vừa uống cháo vừa khoa trương khen cháo mẫu hậu nấu rất ngon, lại còn khen tôi xinh đẹp, dùng một ánh mắt cực kỳ thưởng thức nhìn tôi, khiến tôi từ trạng thái không hiểu cái gì đang diễn ra chuyển sang đỏ mặt.


Đương nhiên, dù là ai đi nữa, bị một soái ca vừa nhìn chằm chằm vừa cảm thán nàng thật xinh đẹp thì đều sẽ đỏ mặt thôi. Huống hồ, trước khi tôi xuyên qua còn chưa tốt nghiệp, càng chưa từng quen bạn trai bao giờ, vì vậy sẽ có một chút thẹn thùng.


Sau đó hắn buông bát cháo, đến bên người tôi, nói nhóm cung nữ thái giám bên người lui xuống, hắn muốn nói chuyện với tôi một chút, mà chuyện này bọn họ không được phép nghe. Đầu óc tôi có chút mơ hồ, hắn có ý tứ gì, tôi đây không có gì riêng tư muốn nói với hắn hết á.


“Ha ha, hoàng thượng, ngài có cái gì muốn nói với em thế?”, tôi dè dặt cẩn trọng xê dịch về đằng sau, sau đó cười gượng hỏi.


“Ta muốn nói chính là”, hắn áp sát vào tôi, “Ta muốn nói chính là, Mị Nhi, muội quả thực xinh đẹp đến mức không giống người…”. Tôi , tên này có còn bình thường không vậy.


Thấy tôi biểu hiện kinh ngạc, đương nhiên rồi, nhưng mà đó là những gì hắn nghĩ thôi, chứ thật ra thì ta là  cơ. Sau đó hắn nói tiếp: “... mà giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”

Tôi không còn lời nào để bình luận.


“A…, hoàng thượng, cô cô ...” tôi muốn nói, bác kêu tôi đưa cháo tới, giờ đã đưa tới rồi, tôi không quấy rầy nữa, cáo lui trước, kết quả vừa mới mở miệng đã bị hắn ngắt lời.


“Ai nha Mị Nhi, hôm nay không nói chuyện về cô cô, nói về hai ta đi, được không?” Xin nhờ, đó là cô của ta, nhưng ngươi thì phải gọi là nương (mẹ) chứ, còn nữa, được không cái gì, ai "hai ta" với ngươi, còn nữa, ta với ngươi không có gì để nói hết.


Không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Chu Doãn lại nói: “Biểu ca muốn đưa muội một món bảo vật.", nói xong liền lấy ra hai cái cửu liên hoàn, giơ lên trước mặt tôi, “Đây là hai cái cửu liên hoàn bằng ngọc duy nhất trong thiên hạ, là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho biểu ca. Cao tăng nói, nam nhân nếu như có được cửu liên hoàn này, sẽ phú quý vô cùng, cả đời bình an. Nữ nhân nếu có nó, có thể giữ chặt tâm người đàn ông mà nàng muốn.”


Trong lòng tôi âm thầm tặng hai cái long não cho hắn, cho dù muốn lừa người cũng phải có chút kỹ thuật biết không, hãy hướng Bản Sơn đại thúc* mà học tập đi, muốn lừa người cũng không thể đưa món đồ chơi con nít này ra chứ.

*Bản Sơn đại thúc – Triệu Bản Sơn: là một danh hài nổi tiếng


Nhưng mà tôi cũng quên mất, ở niên đại này, Bản Sơn đại thúc còn chưa ra đời. Hoàng đế Chu Doãn bị tôi khinh bỉ ở trong lòng còn đang nói: “Biểu ca sau khi có được bảo vật này thì giữ lại một cái, còn một cái là để tặng cho người quan trọng nhất với ta, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tặng cho biểu muội Văn Mị Nhi xinh đẹp của ta thôi.”


“Thật sao, cám ơn biểu ca nhiều!”, không thể không giả bộ hoan hô nhảy nhót, tôi lấy một cái cửu liên hoàn cầm trong tay xem xét ngắm nghía.


“Mị Nhi à, hồi nãy ta còn đang muốn đi tìm muội đưa lễ vật này. Ta còn có được một bí mật, vị cao tăng kia nói ai tháo ra được cửu liên hoàn này sẽ nhận được hạnh phúc lớn hơn nữa. Vị này là một cao tăng đắc đạo, cả đời tiên đoán cho vô số người, đều đã ứng nghiệm. Ta nghĩ, hai ta so một chút thử xem ai tháo cửu liên hoàn này ra được trước, ai thông minh hơn. Nếu biểu ca mở ra, ta phải đi tìm muội, ở trong cung của muội ít nhất mười ngày. Nếu muội mở ra trước, biểu ca ta sẽ để muội đến cung ta, ở lại ít nhất cũng mười ngày. Nội trong mười ngày chúng ta không xa rời nhau, muội có chịu không?”


Cũng hay, đúng lúc tôi cũng không muốn gặp hắn, hắn ra chủ ý này rất hợp ý của ta, “Tốt, muội nhất định sẽ cởi bỏ trước!”. Làm ra vẻ không chịu thua, tôi quăng cho hắn một ánh mắt khiêu khích!


Thấy tôi bị lừa, Chu Doãn rất cao hứng nói: “Chúng ta hãy trở về cung của mình để giải nó đi. Nhưng mà, muội hãy chờ đấy, biểu ca ta chắc chắn mở ra sớm hơn, có khả năng trong một canh giờ nữa là ta sẽ đến chỗ muội đó nha.”


Cứ giả bộ đi, ta cho ngươi giả bộ đấy, ai muốn ngươi tới, cửu liên hoàn này nếu ngươi muốn cởi bỏ chắc chắn không dễ dàng, trong lòng kẻ đã biết trước tình tiết phim như tôi rất vui sướng khi người gặp họa.


“Hoàng thượng, muội cũng đâu có ngu ngốc. Huynh chờ xem, từ nhỏ muội đã chơi cửu liên hoàn này rồi, phỏng chừng không cần nửa canh giờ là muội có thể tháo ra.”, tôi bày ra một bộ dáng thập phần tự tin.


“Được lắm, chúng ta vỗ tay lập lời thề.”, Chu Doãn lại nói, “Vì hạnh phúc ngày một nhiều hơn của chúng ta, chúng ta phải toàn lực giải cho bằng được cửu liên hoàn này, không được ăn gian.” Trong lòng tôi mắt trợn trắng, sao có thể như vậy được, ta trốn ngươi còn không kịp ấy chứ!


“Một lời đã định.” Tội vội vã vỗ tay sau đó thở phào nhẹ nhõm rời đi. Nhìn bóng dáng tôi đã đi xa, Chu Doãn cao hứng hoa tay múa chân, vui vẻ nói: “Nếu Văn Mị Nhi tuân thủ lời hứa, cả đời này nàng cũng đừng hòng gặp được ta. Ngay cả thần tiên nếu muốn cởi bỏ cửu liên hoàn kia, cũng phải mệt đến hộc máu.”



[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 2


Tôi sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó gọi A Kỳ tới.


”A Kỳ, ngươi cũng biết có một số việc ta nhớ không rõ lắm, lại mới vừa khiến Hoàng thượng tức giận, ngươi nói cho ta nghe một chút tình huống hiện tại đi, chuyện ta đã mạo phạm Hoàng thượng ấy.”

“Vậy… nương nương, nô tì phải nói từ chỗ nào?”, A Kỳ thấy tôi không có ý muốn trừng phạt gì thì to gan hơn một chút, hỏi lại.

“Đầu tiên, ta đã tiến cung từ bao giờ?”, tôi nghĩ một chút rồi nói.

“Hồi bẩm nương nương, người tiến cung năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã được ba năm. Người vừa mới tiến cung đã được phong làm Quý phi, Hoàng thượng thật sự rất sủng ái người!", A Kỳ liếc nhìn tôi một cái, lại cúi đầu.

Sủng ái tôi? Hừ, nhìn giống như sủng ái lắm à, nếu thật sự sủng ái tôi như vậy, sao lúc tôi đang bệnh cũng không thấy ghé qua dù chỉ một lần? Nếu nói là hờn dỗi, vậy sao cả một câu thăm hỏi cũng không thấy có?


“Nhà mẹ đẻ của ta có chức vị gì, có những ai?”, suy nghĩ một chút, tôi thấy nên xem thử hoàn cảnh gia đình nhà mình có đủ lợi hại hay không, chỗ dựa có vững chắc hay không trước đã.

Nếu không đủ mạnh, chắc chắn không dám cãi nhau với hoàng đế, mà cãi nhau xong cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Hoàng thái hậu chẳng những không trách cứ mà còn chạy tới an ủi, vì vậy nhà mẹ đẻ chắc là thế lực không nhỏ.


A Kỳ kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, dường như đang không hiểu tại sao cả người nhà của mình mà tôi cũng không nhớ rõ, thấy tôi đang nhìn nàng chờ trả lời nên lập tức cúi đầu: “Hồi nương nương, phụ thân nương nương là tể tướng đương triều, Thái hậu nương nương là cô của người, người còn có một muội muội và một đệ đệ, muội muội là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao ...”


“Đợi chút, ngươi nói muội muội ta là Văn Sắc, đệ đệ là Văn Thao, vậy cha ta có phải là Văn Chương không?”, tôi ngắt lời nàng, vội vàng hỏi.


Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần không thể như vậy, tôi đã rất bi thảm rồi, đừng đả kích tôi nữa, tôi không muốn làm Văn Mị Nhi đâu! Cô ta chính là một đại pháo hôi (vật hi sinh, gặp toàn xui xẻo để làm nền cho nhân vật chính), sự tồn tại của cô ấy chỉ là một chướng ngại vật ở trên đường tình yêu giữa Chu Doãn và Tư Đồ Tĩnh, làm nền cho Chu Doãn thể hiện tình yêu với Tư Đồ Tĩnh và cho sự nhân từ của bọn họ mà thôi!!!!

Sự xuất hiện của cô ấy chỉ để khiến cho người xem thốt lên: “Thấy chưa, vị hoàng đế này thật nhân từ, cả nhà Văn quý phi làm chuyện quá đáng như vậy, Hoàng thượng lại không thèm so đo, thật sự rất nhân từ, nghe nói Tư Đồ tiểu thư cầu tình giúp cho cả nhà của Văn quý phi, Tư Đồ tiểu thư thật là thiện lương!”


Chết đi!


Tôi tuyệt đối không muốn biến thành như vậy, tuy rằng tôi không có hứng thú với Chu Doãn và ngôi vị hoàng hậu, cũng không thấy Tiểu Long Hà phản cảm gì hết, nhưng cũng không muốn bản thân cuối cùng phải rơi vào cái kết cục không khác gì bị phế cực kì bi thảm kia đâu ~


“Được rồi ... A Kỳ, hình như ta đã nhớ ra, ta cùng hoàng đế biểu ca là cùng nhau lớn lên đúng không?”

“Đúng vậy, nương nương, người đã nhớ ra rồi!”

“Ừm, A Kỳ, ngươi lui xuống đi, ta không còn chuyện gì cả!”, để A Kỳ lui xuống vì tôi cũng vừa nhớ ra, cung nữ A Kỳ này không phải là gián điệp của tên hoàng đế kia sao? Xem ra về sau phải chú ý một chút, không biết tình tiết bây giờ đã bắt đầu chưa, tôi phải chuẩn bị trước, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.



Tôi hiện tại có hai chỗ dựa vững chắc, cha của tôi là tể tướng, cô của tôi là thái hậu, chẳng trách thái hậu đối với tôi tốt như vậy, xem ra chỉ cần tôi không phạm phải chuyện gì lớn thì không ai có thể đụng đến tôi.


Hèn gì Văn Mị Nhi kiêu ngạo như thế, chỗ dựa vững chắc thế kia cơ mà! Còn vị phụ thân tể tướng kia của tôi, không thể để hắn phạm phải sai lầm như trên phim nữa. Nhưng mà, tôi vẫn nên cách xa cái tên hoàng đế kia một chút thì tốt hơn, sau này cũng không được phép kiêu ngạo thêm nữa, không thể ỷ lại vào chỗ dựa mà làm càn được.


Lúc này, thân phận tôi cũng giống như Hoàng hậu Trần Kiều, vợ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt vậy, đều có chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Hán Văn Đế là ông ngoại của nàng; Hán Hiếu Văn hoàng hậu Đậu thị, vợ của Hán Văn Đế, là bà ngoại của nàng; Hán Cảnh Đế là cậu của nàng; Hán Vũ Đế là biểu đệ kiêm chồng nàng. Phụ thân thừa kế chức vị Đường ấp hầu, gia đình quý tộc khai quốc công thần Hán triều; mẫu thân là chị em cùng mẹ duy nhất với Hán Cảnh Đế lưu Khải - Quán Đào trưởng công chúa Lưu Phiêu, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy. Chỗ dựa này không thể nói là vững chắc bình thường được nữa rồi, có lẽ từ xưa đến nay không có một vị hoàng hậu nào có chỗ dựa vững chắc như thế đâu.

Biểu đệ hoàng đế kia còn ban cả kim ốc cho nàng ở*, ngàn vạn sủng ái chỉ dành cho một mình nàng, thật là không gì sánh bằng! Kết quả thế nào, còn không phải là kết cục bị giam cầm ở Trường Môn cung đó sao.

*thành ngữ "kim ốc tàng kiều" là từ tích này, ý chỉ sự sủng ái bậc nhất.

Hai đứa nhỏ vô tư thì sao, thanh mai trúc mã thì thế nào, chi phí áo cơm vẫn hưởng theo đãi ngộ của hoàng hậu không đổi thì sao, cuối cùng vẫn là bị bỏ quên.



Cẩn thận ngẫm lại, Văn Mị Nhi này với Trần Kiều có rất nhiều điểm tương tự, đều xuất thân từ gia đình thuộc loại khai quốc công thần, cũng cùng là thanh mai trúc mã đối với hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu (Hoàng hậu Trần Kiều là hoàng đế biểu đệ kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là hoàng đế biểu ca kiêm trượng phu, nói chung cũng không khác gì mấy), đều có thân thích là một người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ. Kết cục cũng giống nhau, đều là bị phế.



Chỉ cần tôi không kiêu ngạo giống Trần Kiều, chắc cũng không đến mức dính phải cái kết cục kia, tôi không có lòng tham muốn làm hoàng hậu, bởi lẽ đương nhiên, hoàng thượng sẽ không cho phép Văn gia có thêm một hoàng hậu. 

Văn gia đã đủ cường thế rồi, trong cung có một vị Hoàng thái hậu, một vị Quý phi, trên triều đình có một vị Văn thừa tướng, thế lực quá lớn. Hơn nữa hoàng thượng đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, không còn cần Văn thừa tướng giúp hắn xử lý chính sự nữa.

Hắn muốn chuyên chính, vì vậy nên Văn thừa tướng trong tay nắm quyền uy chính là trở ngại lớn nhất của hắn. Hơn nữa, hoàng thượng chủ trương tước phiên, mà Văn thừa tướng lại ở phe đối nghịch, nếu hắn muốn tước phiên, phải tiêu diệt vật cản là Văn thừa tướng trước tiên. Vì thế Văn gia thật ra đang gặp nguy hiểm, tuy rằng hắn làm gì cũng sẽ chú ý thể diện của Thái hậu nên sẽ không quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể nói trước được.



Chuyện bây giờ tôi cần phải làm chính là an phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải trông chừng cha tôi, người cha làm thừa tướng kia của tôi cũng không nên gây chuyện mới được. Chờ tình tiết trong tác phẩm kết thúc, đến lúc đó, tôi phải cầu xin hoàng thượng để hắn thả tôi xuất cung, có Tư Đồ Tĩnh rồi, khẳng định là lúc ấy hắn ước gì tôi hãy biến xa xa ra.


Hắn cho dù niệm tình chúng tôi là biểu huynh muội, cũng chưa chắc sẽ cho tôi xuất cung. Có lẽ cần thuyết phục từng chút một, nếu hắn không đồng ý thì để tôi ở lại trong cung làm Quý phi cũng được, dù sao chỉ cần tôi không khiến hắn ghét thì hẳn là sẽ không ngại nuôi thêm một con sâu gạo đâu ha.



Về phần cái gì mà lập gia đình, tôi vốn không nghĩ tới, nhớ năm đó khi xem “Công chúa bướng bỉnh”, tôi chỉ thấy Tư Đồ Kiến Nam là được nhất, mà Tư Đồ Kiếm Nam thì chắc chắn trở thành em rể tôi rồi. Dù sao tôi không thể hoành đao đoạt ái (nôm na là cướp chồng), mà tôi cũng không có năng lực và cơ hội để làm việc đó.


Về phần hoàng đế, thôi cứ nhường cho Tiểu Long Hà kia đi, thể loại đó tôi không tiêu hoá nổi. Bạch Vân Phi thì lại là chồng của An Ninh công chúa, tôi cũng không thể đoạt lão công tương lai của cô “em chồng danh nghĩa” này được. Về phần thừa lại, aizz ╮(╯▽╰)╭, không nói cũng biết.



Nói không chừng chờ đến khi tình tiết trong tác phẩm chấm dứt, tôi có thể trở về thân xác cũ thì sao. Trong tiềm thức, tôi luôn luôn chờ mong ngày nào đó tôi đột nhiên trở về như cái hồi đột nhiên đến, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi ...

[Ta là Văn Mị Nhi] Chương 1


“Ưm ... má ơi, đầu đau quá ...” Sáng sớm, tôi còn chưa kịp mở mắt hoàn toàn thì cơn đau đầu đã ập tới.



“Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh, để nô tì đi bẩm báo cho Hoàng thượng cùng Thái hậu ngay!”, một giọng nói vui vẻ ở bên cạnh truyền tới, khi tôi mở mắt ra thì chỉ kịp nhìn thấy một phần góc áo tung bay.


Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, chỗ này không phải là phòng của tôi! Tôi nhớ rõ ràng mình đang ngủ ở trong phòng, tại sao khi tỉnh dậy lại ở đây? Cái vụ xuyên không chỉ là nói đùa thôi mà? Được rồi, hiện tại phim truyền hình cũng thịnh hành thể loại xuyên không, nhưng đều là giả ... giả ...


“Nương nương, người uống thuốc trước đi, uống thuốc rồi sẽ thấy đỡ đau đầu hơn”, một cô gái mặc đồ cung nữ bưng một bát thuốc đến trước mặt tôi.



Tôi lấy lại tinh thần, nhận bát thuốc rồi uống cạn một hơi, mặc kệ chuyện là thế nào, giảm cơn đau đầu trước rồi tính tiếp.



“Ta bị làm sao vậy?”, uống thuốc xong, tôi mới có tâm trạng tìm hiểu tình huống hiện tại.



“Nương nương, người không nhớ rõ sao, người cãi nhau với Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm Điện*, bị Hoàng thượng làm cho tức giận, đùng đùng trở về cung, sau đó bị bệnh, thái y nói người bị mắc mưa nên cảm lạnh”, cung nữ nói xong thì dè dặt cẩn trọng nhìn tôi, hình như rất sợ tôi.


*Thư Hương không tra được nơi hoàng đế Minh triều nghỉ ngơi gọi là gì, nên dùng nơi mà hoàng đế Thanh Triều nghỉ ngơi, Dưỡng Tâm Điện



Sau đó lập tức bước tới gần tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nương nương, người đừng nóng giận, Hoàng thượng có đến thăm người, ngài nói muốn người dưỡng bệnh cho tốt, sau khi người khỏi sẽ ban thưởng thật nhiều thứ quý giá, Hoàng thượng vẫn rất thích người ...”



“Đươc rồi, các ngươi lui xuống hết đi”, tôi nói với những cung nữ đang đứng đầy trong phòng, “Ngươi ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”, chỉ giữ lại cung nữ vừa bưng thuốc cho tôi. “Cơn đau đầu này cũng thật ghê gớm, trong đầu ta lúc này nhức nhối khó chịu quá, không nhớ được gì cả, ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì, ta nhớ không rõ cho lắm ...”, tôi xoa xoa thái dương, thấp giọng nói. 

“Nô tì tên là A Kỳ, nương nương, người không sao chứ, có cần nô tì truyền thái y không?”, trên mặt của nàng hiện ra thần sắc lo lắng, vội vàng hỏi, vừa nói xong đã định đi gọi người. Tôi vội vàng gọi nàng lại, khoát tay, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.



“Ta không sao cả, ngươi đừng kích động, ta muốn hỏi ngươi, tại sao ta và Hoàng thượng lại cãi nhau?”



“Chuyện này ...”, nàng ấp úng, cẩn thận liếc mắt nhìn tôi một cái, giống như là đang sợ tôi sẽ phát cáu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đã nửa tháng rồi Hoàng thượng không tới Lãm Nguyệt Cung, vì vậy người đến Dưỡng Tâm Điện tìm Hoàng thượng, một lát sau liền gây gổ, sau đó người nổi giận đùng đùng chạy về, nô tì cũng không biết người vì sao lại cãi nhau với Hoàng thượng ...”, có vẻ như nàng vô cùng sợ tôi, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.



“Được rồi, ngươi lui xuống đi, đúng rồi, chuyện ta không nhớ rõ thứ gì ngươi không được để lộ ra, biết không?”



“Nô tì đã biết, nô tì sẽ không nói!”, nhìn dáng vẻ thất kinh của nàng, tôi thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, để nàng lui ra.



Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn màn trướng tinh xảo trên cao, bỗng dưng không cầm được nước mắt. Tôi rất nhớ ba mẹ, họ đã vất vả nuôi tôi ăn học như vậy, tôi đã có việc làm, có thể chia sẻ gánh nặng với ba mẹ được rồi, tự nhiên đùng một cái lại đi tới cái nơi kì lạ này. Cũng không biết cơ thể của tôi thế nào, có phải đã chết rồi không, nếu tôi mà đã chết thật rồi, “người đầu bạc tiễn người đầu xanh” như vậy, ba mẹ hẳn là đau lòng lắm! Ông trời đáng ghét, vì sao phải đối xử với tôi như vậy, tôi nguyền rủa ông ăn mì ăn liền không có gói gia vị, uống sữa chua không có ống hút, cho dù nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, cả đời chịu bất mãn! ! ! ! ! !



Cứ vừa khóc vừa nguyền rủa ông trời đáng ghét, ta ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.



Ngày hôm sau


Đang ngủ thì tôi đột nhiên cảm giác trên mặt hơi ngứa, tôi liền đưa tay gạt thứ trên mặt mình ra, đang chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nghe một tiếng kinh hô bên tai. Tôi vội mở mắt, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên giường, tầm bốn mươi tuổi, khắp người phong thái cao quý, ung dung đẹp đẽ, ánh mắt nhìn ta tràn đầy yêu thương, bên cạnh bà là một cô bé đang giương cái miệng anh đào nhỏ, xem ra vừa rồi người kinh hô chính là cô bé đó. Tôi quay đầu nhìn bác gái ung dung đẹp đẽ quý giá kia, bối rối không biết làm gì tiếp. Tôi vừa mới gạt tay của bà ra, không biết bà có tức giận không nữa.



“Mị Nhi à, vẫn còn giận sao, bác đã mắng hoàng nhi thay cháu xả giận rồi. Nó là nam nhân, còn là biểu ca của cháu, nên nhường nhịn cháu là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Mị Nhi à, sau này cháu cũng nên sửa đổi tính tình một chút, chỉ mỗi chuyện quốc sự thôi cũng đã đủ khiến hoàng nhi mệt rồi, cháu là phi tử của nó mà còn không thông cảm được thì ai có thể thông cảm nó nữa đây? Mị Nhi nói xem có đúng không?”, nói xong mỉm cười nhìn tôi, thấy tôi gật gật đầu thì nói thêm: “Tuy nhiên, chuyện thế này không được lặp lại nữa, tức giận thì tức giận, cũng không được để cho bản thân mắc bệnh chứ. Cháu xem, mắc mưa một cái đã bệnh lâu thế này, cứ khiến bác cùng biểu ca cháu lo lắng mãi!”



Tôi vội vàng gật đầu, xem ra đây là Thái hậu, là bác của thân thể này, hèn gì chủ nhân trước của cơ thể này kiêu ngạo như vậy, dám cãi nhau với Hoàng thượng, thì ra là có chỗ dựa vững chắc! 

Thái hậu nhìn tôi không còn gì trở ngại, lại nhu thuận không ít, dặn vài câu liền bãi giá hồi cung.


Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị phát hiện ra cái gì khác thường, tôi không muốn bị người ta xem như yêu quái rồi bị hoả thiêu đâu. Nhưng mà, Mị Nhi? Cái tên này sao nghe quen tai vậy kìa, hình như đã từng nghe ở đâu rồi. 

Quên đi, mặc kệ, trước hết phải làm quen với hoàn cảnh một chút đã. Tôi ghét nhất là chỗ lạ, hoàn cảnh lạ, mấy chuyện đó khiến tôi cảm thấy không yên tâm, hơn nữa việc làm quen với hoàn cảnh mới rất phiền phức. Tôi mà đã quen với chỗ nào rồi thì sẽ không muốn đổi chỗ mới nữa, ví dụ như trường học, học ở đó bốn năm, bạn học của tôi đứa nào cũng thấy ngán nên đều hi vọng được nhanh chóng rời đi, nhưng tôi thì không như bọn họ. Đi tới một nơi khác, hoàn cảnh mới lạ sẽ khiến tôi không kịp thích ứng, cảm thấy bất an, huống chi là đi tới một thế giới hoàn toàn lạ lẫm như thế này...

(Đồng nhân) Công chúa bướng bỉnh chi Ta là Văn Mị Nhi



Công chúa bướng bỉnh chi Ta là Văn Mị Nhi



刁蛮公主之我是文媚儿
(Điêu ngoa công chúa chi ta là Văn Mị Nhi)

Tác giả: Tuý Ngoạ Thư Hương

Thể loại: ngôn tình, xuyên không, nữ phụ, hài, ngọt, HE

Độ dài: 83 chương

Tình trạng edit: đang lết dần

_____________________________________

VĂN ÁN

Tôi là sinh viên của một trường sư phạm, hiện đang thực tập. Tôi không được coi là thông minh gì lắm, có điều lại rất rất thích đọc tiểu thuyết, thường bị bạn bè gọi là "nghiện sách" hoặc "mọt sách". 
Tôi thích đọc sách, đọc tất cả những tiểu thuyết khiến cho tôi thấy hứng thú. Hai năm gần đây, tôi cực kỳ thích thể loại xuyên không, cái này cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, tôi chỉ chạy theo trào lưu thôi mà.

Tôi còn đùa với mấy đứa học trò: "Nếu cô đột nhiên chết hoặc mất tích thì cũng đừng lo, có khi cô đang xuyên không đấy" khiến cả đám cười ầm ĩ, còn nói tôi lậm tiểu thuyết quá rồi.

Dù sao tôi cũng chỉ coi đó là lời đùa, ai dè đến một ngày kia tôi xuyên không thật, xuyên tới một thế giới lạ lẫm, trở thành một nhân vật trong một câu chuyện quen thuộc, lại còn là nhân vật phản diện ...

_____________________________________

MỤC LỤC

Chương 13 *** Chương 14 *** Chương 15 *** Chương 16 ***
Chương 17 *** Chương 18 *** Chương 19 *** Chương 20 ***


Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

[Review] X-Men: Apocalypse

Có spoil một tí xíu xìu xiu thôi hà

Mà thật ra không phải review gì đâu, lảm nhàm thôi =)))))

***** Có một số việc bạn cần chú ý khi muốn tái thiết lập lại thế giới

- Đầu tiên, biết mình biết ta, nếu thuộc dạng ngủ hầm mới dậy thì gọi là tái hoà nhập cộng đồng, nếu không thì là nghiên cứu thực tế để hoạch định chiến lược: truyền thông là chìa khoá thành công. Cứ ôm cái tivi vài phút là xong hết.

- Điều thứ 2, lập team. Những điều cần chú ý khi lập team như sau:

Cre: Insta @cerebroxmini https://www.instagram.com/cerebroxmini/

1. Cần có chọn lọc, chỉ lựa người có thực lực, đừng thấy đứa có biểu hiện giống mình (tròng trắng lấn át tròng đen) hay có sở thích như mình (mê kim loại) là lôi vào team liền, phải tìm hiểu hồ sơ rõ ràng để tránh luôn điều 2,3 và 4.
2. Tránh mấy đứa có người thương người thân ở phe đối địch.
3. Tránh mấy đứa fan cuồng có idol tham gia phe đối địch.
4. Tránh mấy đứa đang kích động, đến lúc nó nghĩ kĩ rồi thì đừng hỏi sao nó phản bội.
5. Đừng quá tự tin vào bản thân để rồi tự giới hạn số lượng thành viên nghe cho cool.
6. Tiền trao cháo múc, tính tiền trước cho an toàn, đừng để chúng nó ăn cháo no bụng rồi quay sang đá bát phá quán.

- Điều tiếp theo, có kế hoạch là tốt, nhưng cũng cần phải phân công cụ thể ai phụ trách phần nào thì mới xài được.

- Quá nhiều kim loại cũng không tốt.

- Điều cuối cùng đó là không được cổ hủ bài trừ máy móc.

***** Có một số điểm bạn cần lưu ý khi phẫu thuật thẩm mỹ (dù tự nguyện hay bị ép buộc)

- Đừng phụ thuộc hoàn toàn vào pttm cổ truyền, khéo lại bị di chứng trọc tóc.

- Nếu đã lỡ bị di chứng, hãy cứ lạc quan yêu đời và thoải mái thay đổi hình tượng. Nên nhớ rằng, dù cho vẻ ngoài bạn ra sao, hói đầu hay ngồi xe lăn, chỉ cần bạn còn sống và còn ... trí tưởng tượng, bạn vẫn sở hữu một mái tóc dày đẹp óng mượt và một đôi chân cao ráo mạnh mẽ như thường.

- Không nên lạm dụng pttm, tham thì thâm.

- Pttm là phải có bác sĩ hoặc y tá túc trực, đừng có dại dột tự làm.

***** Làm thế nào để nhận cha và ngăn chặn việc xấu xa ổng đang làm?
Sai cách:
- Còn cậu (đến đây làm gì)?
- Tôi ... đến vì gia đình mình.
=> Tiếp tục đánh, còn bị gãy chân.

Đúng cách:
- Còn cậu (đến đây làm gì)?
- Ông có còn nhớ Hạ Vũ Hà ở ven hồ Đại Minh năm ấy không?
=> Đảm bảo đứng máy rớt vũ khí ngay.

***** Màu may mắn của hôm nay là màu xanh biển.

  




***** Nhay nhất dàn


***** Phim của tháng

Dị nhân: Tái hôn
Dị nhân: Một nhà
Dị nhân: Tẩy trắng
Dị nhân: Cố thoát geo
Dị nhân: Bố thiên hạ
Dị nhân: Chàng trai đào hoa
Dị nhân: Bạc Bạc tìm cha
Dị nhân: Được gặp thần tượng
Dị nhân: FA trả thù đời
Dị nhân: Sợi dây chuyền định mệnh
Dị nhân: Bắt đầu một cuộc tình tay ba

***** OST của năm
Click vào để nghe: Zing.mp3  Về đâu mái tóc người thương