Vừa trở lại tẩm cung, tôi lập tức ném cửu liên hoàn sang một bên, trò con nít này, chẳng phải là dễ mở lắm sao, khi còn đi học tôi đã đọc được trong sách rằng, khi gặp những vấn đề cổ quái kỳ lạ thì chỉ cần thay đổi cách nghĩ một chút là có thể giải quyết được ngay.
Giống như câu hỏi "cách nhanh nhất để đổ rượu từ trong hũ ra là gì" ấy, rất nhiều người đều bị từ “đổ” này hạn chế, suy nghĩ rất nhiều phương pháp. Kết quả một người lấy bình rượu ném xuống đất cái "choang", hũ rơi bể nát, rượu lập tức tràn ra ngoài.
Về lý thuyết thì cửu liên hoàn này cũng giống như cái bình rượu kia, nhưng mà, những chuyện này thì liên quan gì đến tôi. Dù sao thì không bao lâu nữa, Tiểu Long Hà sẽ tháo cửu liên hoàn này giúp hắn, hắn sẽ quấn quít lấy Tiểu Long Hà, chỉ cần tôi không xuất hiện trước mặt, hắn chắc chắn chả nhớ gì đến tôi nữa cả. Lúc này, A Kỳ thấy tôi thuận tay ném cửu liên hoàn qua một bên rồi cầm lấy quyển sách, khó hiểu hỏi tôi, “Nương nương, người không tháo được cửu liên hoàn này sao?”
Tôi chuyển ánh mắt đang dán vào quyển sách về phía nàng, “Loại cửu liên hoàn này, muốn giải được không phải là chuyện dễ dàng, ta nhường cho hoàng đế biểu ca của ta đó!”. Chuyện này A Kỳ nhất định sẽ nói lại cho Chu Doãn, tôi muốn tỏ thái độ kiêu ngạo để nàng nói cho Chu Doãn luôn đó! Mà tôi ở trong cung quá ung dung tự tại, ngoài cung chắc là sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Tư Đồ Tĩnh chặn đường thế tử của Vân Nam Vương Bạch Vân Phi, cướp châu báu dùng để cầu thân An Ninh công chúa, đổi bạc rồi mang đến chỗ của Vạn Nhân Địch. Đem bạc chia làm ba phần khác nhau đưa cho Vạn Nhân Địch, Ba Hổ và Hùng Nhị. Ba người cho rằng đống bạc lớn này được phân phát cho bọn hắn, ánh mắt sáng rực. Vạn Nhân Địch lớn tiếng ca ngợi, nói rằng tại cái nơi dơ bẩn lưu manh này, chỉ có Tiểu Long Hà là tinh thuần, thánh khiết nhất. Ba Hổ cùng Hùng Nhị cũng bày tỏ, ai dám coi thường Tiểu Long Hà, bọn họ lập tức đao trắng đi vào gươm hồng đi ra. (đao đâm vào còn trắng, lúc rút ra dính máu đỏ, ý nói giết người)
Ba người nói xong đang định cất túi bạc vào trong ngực thì bỗng Tư Đồ Tĩnh vỗ bàn một cái thật mạnh, nói: “Các ngươi nghe cho rõ đây, bạc này không phải để các ngươi tiêu xài. Hiện ở ngoài thành có rất nhiều nạn dân không có cơm ăn. Ba người các ngươi ngày mai ra ngoài thành, lấy số bạc này mua gạo nấu cháo, phát cho nạn dân. Vạn Nhân Địch đi thành Đông, Ba Hổ đi thành Nam, Hùng Nhị đi thành Bắc.” Ba người vừa mới hưng phấn tột độ đột nhiên yên tĩnh hết lại, không tin vào lỗ tai của mình, còn tưởng nghe lầm. Tư Đồ Tĩnh lại hét lớn: “Nghe rõ chưa?”
Tiếng hét này đánh thức Vạn Nhân Địch, hắn nhảy lên đầu tiên, quát: “Ngươi có lầm không, Tiểu Long Hà! Ba chúng tôi là loại người nào? Chúng tôi là lưu manh thượng đẳng trong thành đó! Ngươi thật tàn nhẫn, muốn biến chúng tôi thành người lương thiện sao? Này, chúng ta đây luôn tự hào khi cướp tiền người khác, ngươi lại muốn chúng ta đi bố thí hả! Không, đây là vũ nhục, bảo chúng ta đi làm người tốt? Ta không thể chấp nhận loại vũ nhục này!”, quay sang Ba Hổ cùng Hùng Nhị nói, “Đúng không, hai huynh đệ tốt vẫn muốn cùng ta kiên trì làm người xấu chứ hả?”
Ai ngờ Ba Hổ đáp: “Không, ta đi phát cháo. Mẹ nó, đều là người cùng cảnh ngộ, ta hiểu nghèo thì khổ thế nào mà.”
“Ta cũng đi.”, Hùng Nhị nói, “Tiểu Long Hà nói đúng, chúng ta không thể nhìn những đứa nhỏ khóc vì đói được.”
Hai người đều bày tỏ thái độ kiên quyết khiến Vạn Nhân Địch cứng họng. Tư Đồ Tĩnh nhìn chằm chằm Vạn Nhân Địch, lạnh lùng nói: “Vạn Nhân Địch, không cần ngươi đi phát cháo nữa, ngày mai ta lo chỗ thành Đông. Trong lòng ngươi chỉ biết có ngân lượng, từ nay về sau ngươi không còn là bằng hữu của ta nữa.”
Thấy Tư Đồ Tĩnh nói ra những lời như vậy, Vạn Nhân Địch lập tức sửa lại thái độ, “Ha, bằng hữu, ngươi xem ta là cái gì. Ngươi nghĩ Vạn Nhân Địch ta là người lòng dạ sắt đá à? Vừa rồi các ngươi không nhận ra ta đang diễn trò sao, ta chỉ muốn xem thử hai tên này có đủ tư cách làm huynh đệ ta hay không thôi.”. Ba Hổ nhìn Vạn Nhân Địch, nghe hắn nói như vậy, giận dữ hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Huynh đệ, hai ngươi đã thông qua khảo nghiệm.” Vạn Nhân Địch đấm nhẹ lên vai Ba Hổ, nói, “Người không có tâm đừng hòng làm huynh đệ của Vạn Nhân Địch ta. Được rồi, Tiểu Long Hà, chuyện phát cháo giao cho ta đi, lều cháo ngoài thành Đông sẽ là lớn nhất, tốt nhất, gạo trong cháo cũng nhiều nhất. Bây giờ Vạn Nhân Địch ta là Gạo đại vương, nhưng trên biển hiệu của ta sẽ vẽ một con tôm (long hà =))))) thật to. Mẹ nó, cháo kẻ nào dám so với ta, ta sẽ đao trắng vào gươm hồng ra với kẻ đó.”
Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Tĩnh tới chỗ ở Vạn Nhân Địch, thúc giục bọn họ thức dậy dựng lều phát cháo. Vạn Nhân Địch hùng hùng hổ hổ xuất phát, tất nhiên cũng mang theo Ba Hổ cùng Hùng Nhị. Đến buổi chiều, bảy tám lều phát cháo đã mọc lên. Thì ra Vạn Nhân Địch nghĩ ra cách hay, bản thân không phải động tay gì cả mà mướn nạn dân chạy việc, còn hắn chỉ cần ngồi tán chuyện và trả bạc.
Tiểu Long Hà thì vừa đi phát cháo, vừa giúp ca ca của nàng và muội muội của tôi kết dây tơ hồng, thuận tiện đánh con trai Tề Quốc hầu là Lương Quân Trác, còn gặp gỡ Chu Doãn, Bạch Vân Phi ở bên ngoài, đánh nhau rồi thành bằng hữu, cả ba kết thành huynh đệ. Chuyện này có thể nói là oanh oanh liệt liệt.
Đương nhiên, ngồi ở trong thâm cung như tôi vốn không biết mấy chuyện đó. Tôi buông sách trong tay, khẽ động thắt lưng, đấm đấm bả vai, Lục Nhi bên người mắt sắc, lập tức chạy lại đấm bóp bả vai cho tôi. Lục Nhi là cung nữ mới do tôi lựa chọn để hầu hạ bên người, rất là cơ trí, A Kỳ không thể dùng, tôi chỉ có thể bồi dưỡng một người khác. Cũng may, nàng là người thông minh , tôi rất vừa lòng.ơ
“Nương nương, nghe nói ngày hôm qua hoàng thượng lại xuất cung, đến khuya mới trở về, nhưng hoàng thượng rất cao hứng, luôn luôn mỉm cười.” Lục Nhi vừa đấm vai cho tôi vừa nói chuyện. Tôi uống một ngụm trà cung nữ dâng lên, cảm thán một chút cuộc sống quý phi thật sự là quá tốt, trách không được thời cổ đại mấy nữ tử này đều chen đầu muốn chui vào trong cung, đãi ngộ như thế này bảo sao nhiều người lại động tâm.
“Chắc là gặp được chuyện gì vui, nhưng chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta.”, xem ra cửu liên hoàn kia đã được Tiểu Long Hà tháo ra rồi, Chu Doãn chắc chắn cho rằng gặp được quý nhân, hay là tôi phá một chút nhỉ? Quên đi, quên đi, trốn còn không kịp nữa là! Ừm, sách này xem không tệ lắm, có phải nên tìm thêm một ít? Đúng rồi, tôi có thể viết thư gửi cho vị phụ thân Thừa tướng kia, để ông đem cho tôi mấy quyển khác. Nói đến phụ thân Thừa tướng, đợi chút! Tôi nhớ, hình như bởi vì chuyện dân chạy nạn mà ông bị trách mắng. Còn nữa, Văn Thao, vị đệ đệ kia của tôi nữa, đốt cháy lều trại của dân chạy nạn, thiếu chút nữa thì mất mạng. Không được, tôi phải ngăn cản việc này trước khi nó xảy ra.
Tôi ở trong cung suy nghĩ cách giải quyết, ngoài cung Tiểu Long Hà cũng gặp phiền toái. Đại tướng quân Tư Đồ Thanh Vân thay hoàng thượng phân ưu, thấy hoàng gia định liên hôn cùng với nhà Vân Nam vương thì quyết định để con gái của mình gả cho con trai của Tề Quốc hầu, đến lúc đó nói không chừng Tề Quốc hầu vì nể tình thông gia với nhau, hắn sẽ chủ động buông tha binh quyền trong tay. Nói vậy có thể tránh khỏi rất nhiều cuộc sát phạt, dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ tránh khỏi nỗi khổ của chiến tranh. Vì thế Tiểu Long Hà rối rắm tìm cách từ hôn.