Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

[HCCKTTS] Chương 1

Hoàn Châu chi Kim Toả trọng sinh


Chương 1: Tuyệt vọng chết thảm


"Tiện nhân, giả bệnh cái gì, còn không đứng dậy làm việc, một đống chén bát chưa rửa, ngươi còn không nhanh lên cho ta, chốc lát khách nhân sẽ tới rồi!" Trung niên nam tử mở miệng mắng chửi nữ tử nằm trong một căn phòng tối tăm ở tạp viện.

Nữ tử mặc một bộ quần áo vải thô đã bạc đến nỗi không còn nhìn rõ được màu sắc, nghe nam tử quát lớn, theo bản năng run lên, vội vàng từ trên giường đứng lên. Chỉ là nữ tử này thật sự là bệnh quá nặng, chân trước vừa xuống giường, chợt nghe "bùm" một tiếng, cả người đã té trên đất.

"Liễu Thanh, ta thật sự bị bệnh, nể tình phu thê lúc trước của chúng ta, ngươi cho ta nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ làm xong mọi việc, van cầu ngươi, van cầu ngươi!" Nữ tử mặt không chút huyết sắc, khuôn mặt đẫm lễ ngẩng lên cầu xin nam tử trên cao. Nam tử nhìn nước mắt của nữ tử, trong mắt hiện lên một chút do dự, nhưng nhanh chóng thay thế bằng sự lạnh lùng.

"Thanh, ngươi không phải nói nấu trà sâm cho ta sao, sao lại tới đây? Ngươi gạt ta, ta biết ta không bằng tỷ tỷ, ngươi quên không được cảm tình trước đây với tỷ tỷ, ta chen vào là ta sai. Thanh, ta tốt hơn nên rời khỏi nơi này, ta vốn là người thừa ..." Cô nương y phục trắng nhìn người ở trong phòng, hai hàng nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống.

"Ngâm Sương, ngươi nói gì vậy, ta sao có thể không cần ngươi, ta cùng với loại người không biết liêm sỉ này đã sớm không còn quan hệ, trong lòng ta chỉ có ngươi. Ngâm Sương, ngươi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, tiện nhân mà ai cũng có thể làm chồng này tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại giữa chúng ta, Ngâm Sương." Nam tử tên Liễu Thanh vừa thấy nữ tử y phục trắng lập tức hoảng, lập tức ôm nữ tử vào trong lòng thề thốt.

"Kim Toả tỷ tỷ, lời Thanh nói ngươi cũng nghe rồi đó, hắn không còn gì với ngươi nữa, Thanh tốt bụng cho ngươi ở lại đây, ngươi cũng nên biết tự trọng, không nên câu dẫn Thanh, nếu không người khác hiểu lầm sẽ không tốt." Nữ tử tên Ngâm Sương nói với Kim Toả đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu tuy ôn nhu, thế nhưng ý trào phúng lại lộ ra rất rõ ràng.

Kim Toả ngồi trên mặt đất, gắt gao nhìn hai kẻ kia rời đi, lộ ra nụ cười tuyệt vọng. Tại sao lại thành ra như vậy? Mệnh của nàng sao lại khổ như vậy? Tất cả những bi kịch này sao lại xảy ra? Nàng như thế nào lại lưu lạc tới kết cục thế này?

Kim Toả nhớ lại những gì đã xảy ra, giống như một giấc mộng.

Kim Toả không biết phụ mẫu nàng là ai, chỉ nhớ được lúc đầu là bị bán làm nha hoàn cho tiểu thư Hạ gia ở ven hồ Đại Minh. Từ nhỏ đến lớn, Kim Toả đã được giáo dục rằng tất cả lấy tiểu thư làm chủ, tiểu thư chính là trời, là ý nghĩa tồn tại của Kim Toả. Từ nhỏ, nàng đã làm thư đồng hầu hạ bên cạnh tiểu thư.

Phu nhân và tiên sinh dạy tiểu thư gì đó, Kim Toả cũng đều theo học một cách nghiêm túc. Nàng thiên tư thông minh, ban đầu biểu hiện còn xuất sắc nổi trội hơn cả tiểu thư, chỉ là mỗi lần được tiên sinh khen ngợi, sau đó sẽ ngấm ngầm nhận một trận đòn hiểm của quản gia. Bị đánh vài lần, tiểu Kim Toả liền biết phải giả ngu dốt, dù là thi từ ca phú hay cầm kỳ thi hoạ, tất cả đều làm nền cho tiểu thư.

Kim Toả còn nhớ, thời niên thiếu, mỗi lần nàng bị đòn hiểm, tiểu thư của nàng đều ở bên cạnh yên lặng rơi nước mắt, điều này khiến cho người chưa bao giờ cảm giác được tình thương như Kim Toả rất cảm động. Đó cũng là lúc Kim Toả nhận định, nàng phải chăm sóc tiểu thư, bảo vệ tiểu thư cả đời.

Chỉ là bây giờ nhớ lại, Kim Toả cảm thấy nàng đúng là ngu ngốc, ngốc nhất trên đời. Lúc đó nàng tại sao lại bị đánh, chẳng phải là bởi vì tiểu thư tới trước mặt phu nhân khóc lóc kể rằng nàng tiến bộ sao. Mỗi lần chỉ cần tiểu thư khóc, ngày thứ hai nàng sẽ bị quản gia trách phạt.

Kim Toả, chúng ta là tỷ muội tốt, vĩnh viễn là tỷ muội tốt, tỷ muội tốt. Nếu thật là tỷ muội tốt, tiểu thư lúc trước đã không vừa kết bái với tên côn đồ Tiểu Yến Tử được mấy ngày liền quên tỷ muội tốt là nàng, đây là tỷ muội tốt sao!

Tiểu thư ngươi đối với Tiểu Yến Tử vừa quen biết vài ngày là nói gì nghe nấy, vì Tiểu Yến Tử mà trách phạt người trung thành và tận tâm như nàng, đây là tỷ muội tốt sao!

Nhớ tới việc cùng tiểu thư vào kinh tìm cha, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Kim Toả. Tiểu thư rốt cuộc là hạng người gì, rõ ràng vì hiếu kỳ, lúc nhìn thấy Nhĩ Khang thiếu gia liền quên tất cả, quên luôn phu nhân, cùng Nhĩ Khang thiếu gia tình chàng ý thiếp. Rõ ràng là kim chi ngọc diệp lại làm cung nữ cho Tiểu Yến Tử.

Ở trong cung, vì Tiểu Yến Tử và tiểu thư, nàng chịu bao nhiêu gian khổ, hiện tại cũng không muốn nhớ lại nữa. Trước đó Kim Toả đều không oán không hối, cho đến ngày ấy, chuyện đáng sợ xảy ra ngày hôm ấy, Kim Toả cũng không dám nhớ lại. Đó là ngày mà bi kịch đời này của nàng bắt đầu. Lúc Tiểu thư, Tiểu Yến Tử, Ngũ a ca, Nhĩ Khang thiếu gia gây ra sấm hạ ngập trời đại hoạ, chính là đào tẩu, lại bỏ quên kẻ đáng thương là nàng.

Kim Toả nhớ tới ngày ấy, nhớ tới tất cả khổ sở phải chịu trên đường bị quan binh áp giải đến biên cương, thân mình theo bản năng co lại. Roi quật trên thân thể đau đớn còn không là gì, chỉ riêng lần bị xâm phạm kia đã ảnh hưởng lớn tới tinh thần, khiến Kim Toả cả đời này cũng không dám mở miệng nhắc lại.

Cũng là lần đó cảm kích ân cứu mạng của Liễu Thanh, cũng vì tiểu thư muốn thoát khỏi hứa hẹn lúc trước, cũng không thèm để ý tới cảm giác của nàng mà đem gả nàng cho Liễu Thanh. Trước đó, vào thời điểm sống chết không rõ, tiểu thư đã đem nàng phó thác cho Nhĩ Khang thiếu gia, nay thân mình tiểu thư khỏi hẳn lại bắt đầu ghét bỏ nha hoàn này, sợ nàng trở thành chướng ngại giữa hai người. Kim Toả nghĩ đến nguyên nhân của tiểu thư, nghĩ đến nàng rơi vào đường cùng phải gả cho Liễu Thanh, cuối cùng bi kịch liên tiếp xảy ra, trong mắt Kim Toả dâng lên hận ý trước nay chưa từng có. Những người này đã huỷ cả đời nàng. Cứ tưởng rằng gả cho Liễu Thanh sẽ thoát khỏi rắc rối trong tương lai, bình an qua ngày, không ngờ Liễu Thanh chưa từng để ý tới nàng, một chút cũng không. Lúc ban đầu Liễu Thanh chỉ thích Tiểu Yến Tử và tiểu thư, nàng chỉ là lựa chọn cuối cùng của hắn. 

Đối với việc tình cờ gặp gỡ ấy, Liễu Thanh luôn để trong lòng, tới lúc các nàng rời khỏi kinh thành,
rồi Liễu Hồng xuất giá, cuộc sống không theo lẽ trời của nàng mới bắt đầu. Cho đến khi Bạch Ngâm Sương xuất hiện, nàng càng rơi vào cảnh ngộ không đường lui. Bạch Ngâm Sương cùng loại với tiểu thư, vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của Liễu Thanh, rất nhanh liền thay thế vị trí của nàng, trở thành bà chủ khách điếm, mà nàng trở thành một người hầu miễn phí, cho bọn họ hết mắng to lại nhục nhã ...

Tại sao? Tiểu thư, Tiểu Yến Tử, Ngũ a ca, Phúc Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Bạch Ngâm Sương, nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết. Ông trời, hãy mở mắt ra, mở mắt ra đi!

Đêm đó, thân thể Kim Toả chậm rãi lạnh đi, nhưng không ai ngờ nhất chính là, cuối cùng nàng cũng chỉ có một bộ chiếu bọc qua loa, trở thành thức ăn cho chó hoang ...







"Kim Toả, ngươi sao rồi, Trung thẩm cũng không phải cố ý. Kim Toả, đây là dược ta lấy từ chỗ nương, ta thoa cho ngươi rồi sẽ không đau nữa."

Kim Toả trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được âm thanh của tiểu thư nhà mình, âm thanh mà cả đời này nàng cũng sẽ không quên được. Tại sao có thể nghe được âm thanh của tiểu thư? Chẳng lẽ ông trời thật sự mở mắt, cho nàng một cơ hội trả thù? Kim Toả cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy Tử Vi cầm kim sang dược trên tay đang đứng bên cạnh, lập tức hét thảm một tiếng đứng lên.

"Kim Toả, ngươi sao vậy? Làm ta sợ muốn chết ..." Tử Vi vỗ vỗ ngực, hơi nước nháy mắt dâng lên trong hốc mắt.

"Tiểu thư, không phải em cố ý. Tiểu thư, ngươi trăm ngàn lần đừng trách tội em, em biết sai rồi. Nếu việc này bị quản gia biết được, em sẽ bị trách phạt." Kim Toả tuy rằng còn hơi nghi hoặc nên chưa tỉnh táo lại, nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm qua, Kim Toả biết rõ phương thức đơn giản nhất để ứng phó với Tử Vi.

Quả nhiên niên thiếu Tử Vi nghe được lời nói của Kim Toả, vội vàng mở miệng an ủi: "Kim Toả, ta sao có thể trách cứ ngươi được, vừa rồi là do ta nhát gan, không phải lỗi của ngươi. Để ta giúp ngươi bôi thuốc."

Tử Vi nói xong liền nâng Kim Toả dậy, bôi thuốc cho Kim Toả, nàng cũng không ngăn cản động tác của Tử Vi, để Tử Vi cở quần của nàng, thoa dược cao mát lạnh lên cái mông sưng đỏ, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Kim Toả, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, thoa dược xong rồi, ngươi nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏi hẳn. Mấy ngày nay ta đã thuyết phục nương rồi, ngươi không cần theo giúp ta thượng khoá, chờ thân mình ngươi khỏi hẳn lại đi theo giúp ta là được." Tử Vi thoa xong dược, săn sóc nói với Kim Toả.

"Tiểu thư, người đối với Kim Toả thật sự quá tốt rồi, mấy ngày nay để tiểu thư một mình thượng khoá, Kim Toả thật sự băn khoăn. Tiểu thư, đợi Kim Toả đỡ lại cùng người." Kim Toả nghe được lời hảo tâm của Tử Vi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, nhưng lời nói lại tràn đầy cảm kích cùng áy náy.

"Kim Toả, ngươi không cần sốt ruột, cứ dưỡng thương thật tốt. Ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

Nhìn Tử Vi đẩy cửa ra ngoài, toàn thân Kim Toả thả lỏng. Vừa nãy vì ứng phó với Tử Vi nên phải chống đỡ tinh thần, nay Tử Vi đi rồi, Kim Toả không cần phải nguỵ trang nữa. Nghĩ đến việc vừa rồi, nâng lên cánh tay đã thu nhỏ lại rất nhiều của mình nhìn qua, lại nhìn bài trí trong phòng, Kim Toả xác định ông trời thật sự mở mắt, nàng đã trở lại thời điểm lúc còn bé, lúc vừa mới cùng Tử Vi theo tiên sinh đọc sách, nghe ngữ khí vừa rồi của Tử Vi, Kim Toả biết đây là lần đầu tiên đi học vượt qua Tử Vi nên bị Trung thẩm giáo huấn.

Ông trời đã cho nàng trở về quá khứ, Kim Toả nàng nhất định sẽ không giống kiếp trước thâu tâm đào phế (móc hết ruột gan) đối tốt với những kẻ đó. Kiếp này nàng muốn tất cả những kẻ có lỗi với nàng, từng người từng người một phải nhận lại gấp trăm ngàn lần!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét