Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 18

Đám người Tề phi Kỳ phi trộm vui mừng, Du phi lại thiếu kiên nhẫn mà chạy đến Diên Hi cung diễu võ dương oai một trận mới cảm thấy hả dạ, Lệnh phi vì thế tức muốn chết, bao giờ thì người khác lại có thể dẫm lên đầu lên cổ nàng như vậy chứ!

Tiểu Yến Tử không tim không phổi nên không thể nào đi an ủi Lệnh phi, Hạ Tử Vi xem như đã nhìn rõ được bộ mặt thật của Lệnh phi nên dĩ nhiên cũng không đi, nếu là lúc trước thì nàng liều cả mạng cũng phải đi. Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang là không thể đi được, kể từ lúc Du phi chạy đến chỗ hoàng thượng nói mấy lời kia, bọn họ đã bị cảnh cáo nghiêm khắc nên sau này cũng không liên lạc thân mật gì với Lệnh phi nữa.

Nhất thời Lệnh phi chỉ có một thân một mình, tình cảnh càng thêm thê lương đáng thương.

Có điều Lệnh phi không phải là một người cam chịu thất bại, nàng đương nhiên muốn quật khởi, thủ đoạn là gì ư? Đơn giản là mấy chiêu khóc, giả bộ đáng thương, còn có mượn cớ tiểu cách cách hoặc nàng ngã bệnh để mời hoàng thượng tới.

Hoàng đế hiện đang giận nàng, dĩ nhiên sẽ không vì nàng ngã bệnh mà đến, vậy nên cũng chỉ có thể lợi dụng cách cách, dù sao cũng là con gái hắn nên vẫn có chỗ lợi dụng được, hơn nữa chẳng phải vị trí của nàng được củng cố thì sau này bọn họ mới có thể gả vào gia đình tốt hay sao? Bây giờ hi sinh một chút thì có là gì.

Vì vậy Lệnh phi cho người ôm Thất cách cách thân thể vốn đã yếu ớt đi dạo bên ngoài, gió thổi một lát quả nhiên Thất cách cách liền phát bệnh, người nóng rần lên, lại còn bị nôn mửa.

Lệnh phi vội vàng phái người đi tìm Càn Long, không ngờ lần này Càn Long lại rất quyết tâm, bản thân không tới mà chỉ kêu ngự y đến.

Lệnh phi hạ quyết tâm, hoàng thượng ngoan tuyệt thì mình phải ngoan tuyệt hơn, vì vậy Bát cách cách cũng phải ra trận. Bát cách cách bị ôm ra ngoài gió, còn bị bắt uống nước lạnh, cũng bắt đầu ngã bệnh, trong một thời gian ngắn người trong Diên Hi cung tất cả đều luống cuống tay chân.


Nghe nói người nhà Ái Tân Giác La chính là cái dạng này, ái dục kì sanh hận dục kì tử (*), Càn Long cũng có đặc điểm này, cho nên cho dù cả hai cách cách ở Diên Hi cung đều ngã bệnh thì hoàng đế cũng không hề có ý định tới thăm. Quý Uyển Thu thân là hoàng hậu nên phải có phong phạm, ngự y khi cần thì cứ kêu là sẽ tới, dược liệu quý cỡ nào cũng nhất định đưa cho, ngươi mong muốn nhất là hoàng đế à? Thật xấu hổ, ta không thể sai khiến được rồi!

Kỳ thật Quý Uyển Thu cảm thấy Thất cách cách và Bát cách cách rất đáng thương, hai tiểu cô nương vô tội như vậy nhưng vì có một người mẹ nhẫn tâm nên bị xem như công cụ tranh sủng. Quý Uyển Thu cũng triệu ngự y tới hỏi qua, xem ra không được tốt lắm, chỉ là hiện giờ Lệnh phi chỉ một lòng nhớ thương hoàng đế nên không thèm quan tâm, đúng là khiến cho lòng người phát lạnh.

Hai ngày sau, Càn Long đột nhiên đề xuất muốn đi ra ngoài chơi xuân, lúc này không phải thời điểm xuân quang tốt nhất sao?

Xem ra Càn Long thật sự bị Lệnh phi làm cho buồn bực lắm rồi nên mới phải xuất cung giải toả tâm trạng đây.

Quý Uyển Thu nhớ tới nội dung nguyên bản, đúng là lúc này rồng động kinh có xuất cung một lần, hình như là còn chơi rất vui vẻ nữa kìa!

Quý Uyển Thu nói: "Hoàng thượng ra ngoài thị sát dân tình là chuyện tốt nhưng nhất định phải chú ý an toàn, mang nhiều cao thủ đại nội một chút, nếu không thần thiếp ở trong cung cũng khó mà an tâm!"

Càn Long cầm lấy tay Quý Uyển Thu nói: "Vẫn là hoàng hậu quan tâm tới trẫm nhất, trẫm dự định mang theo Vĩnh Kỳ cùng huynh đệ Phúc gia, võ công của bọn họ tốt, đến lúc nguy hiểm cũng có thể chống đỡ ngang với vài tên cao thủ đại nội."

Lời này khiến Quý Uyển Thu thật sự buồn nôn, nãi nãi (bà nội, trong này ý chỉ tác giả Quỳnh Dao) cho rằng luyện thành cao thủ rất dễ à? Đám người này có hào quang nhân vật chính trên đầu nên không gì không làm được cho nên mới to gan lớn mật như vậy, đúng là khiến người ta câm nín.


Càn Long vừa nói muốn xuất cung, Tiểu Yến Tử là người đầu tiên không thể bình tĩnh được, quả nhiên y như nguyên tác ầm ĩ đòi đi theo. Hoàng đế xuất cung chủ yếu để giải sầu, nghĩ rằng mang theo khai tâm quả thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nên cũng đồng ý. Tiểu Yến Tử cảm thấy chưa đủ còn đòi dẫn theo Tử Vi và Kim Toả.

"Hoàng a mã, gần đây tâm tình của Tử Vi không tốt, con hỏi mà nàng không chịu nói nguyên do khiến con rất lo lắng, chi bằng chúng ta dẫn nàng theo cùng giải sầu có được không?"

Càn Long nhìn Tử Vi đang đứng một bên, thấy nàng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhưng vẫn giữ im lặng nên không khỏi sinh lòng thương tiếc, nói: "Được rồi, đều đi! Tất cả mọi người cùng đi!"

Tiểu Yến Tử mừng rỡ đến nỗi có thể nhảy lên cao ba thước, hô lớn: "Hoàng a mã vạn tuế! Hoàng a mã vạn tuế!"

Ngũ a ca đứng ở một bên lộ ra vẻ mặt tươi cười, mà Phúc Nhĩ Khang thì sầu lo nhìn Tử Vi, bởi vì mệnh lệnh của hoàng đế nên họ không có nhiều thời gian tâm sự, vì vậy hắn không hề phát hiện ra nàng không vui! Thật đúng là không xứng chức gì cả! Để mất cơ hội thể hiện như vậy, sau này Hạ Tử Vi làm sao mà tin tưởng hắn được nữa!

Chuyện như vậy Quý Uyển Thu đã sớm biết cho nên cũng rất bình tĩnh. Nữ nhân ở hậu cung không thể chấp nhận tin tức này đầu tiên phải kể tới Lệnh phi, không ngờ bản thân không được lợi gì mà còn để cho Tử Vi chiếm được cơ hội cùng xuất cung với hoàng đế, như vậy chẳng phải là để nàng chiếm tiên cơ à? Hơn nữa chính mình còn rơi vào cái rắc rối như thế này!

Đối với chuyện thay mận đổi đào hôm đó, Lệnh phi cũng rất nghi ngờ, nhưng tất cả mọi người lại nói không thấy Hạ Tử Vi đi ra ngoài khiến Lệnh phi cảm thấy kì quái. Theo lý thuyết Hạ Tử Vi không thể nào trốn khỏi mắt nhìn của nhiều người như vậy được.

Lệnh phi hung hăng xé khăn, lần này đúng là thất sách!

Lúc này ma ma từ bên ngoài kinh hoảng chạy vào, Lệnh phi đang tức giận không có chỗ xả nên tiện thể quát mắng: "Chạy cái gì mà chạy! Có quỷ đuổi theo ngươi sao hả!"

Sắc mặt của ma ma kia tái nhợt, run rẩy quỳ xuống, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng dập đầu.

Lệnh phi lập tức càng nóng nảy hơn: "Ngươi làm cái gì vậy! Mau đứng lên, có chuyện gì thì nói mau!"

Ma ma kia sợ hãi đến run rẩy, nói: "Bẩm ... bẩm Lệnh phi nương nương, Thất cách cách ... Thất cách cách đã ... qua đời!"

Lệnh phi lập tức như bị sét đánh, lạc giọng nói: "Ngươi ... ngươi vừa nói gì? Thất cách cách qua đời?"

Ma ma kia liều mạng dập đầu, Lệnh phi cũng không thèm quan tâm mà hớt hải chạy tới phòng của Thất cách cách. Người ở bên trong đều yên lặng rơi lệ, nhìn thấy Lệnh phi liền vội vàng quỳ xuống.

Lệnh phi chạy vào trong liền thấy Thất cách cách bé nhỏ nằm trong tã lót tơ vàng miêu phượng, mắt nhắm lại rất an tường.

Lúc này thiên tính người mẹ trong Lệnh phi mới bị kích động mà bộc phát, run rẩy ôm lấy Thất cách cách, nói: "Các ngươi lừa ta, cách cách không phải đang rất tốt sao? Các ngươi nhìn nó đi, ngủ rất ngoan mà!"

Ma ma bên cạnh không nhịn được, nói: "Nương nương, cách cách đã không còn mạch đập, không tin thì ngài sờ cổ của cách cách đi!"

Tay Lệnh phi run run đưa tới, mặc dù rất sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể sờ cái cổ non nớt của Thất cách cách, quả nhiên không hề có cảm giác gì, lại kiểm tra hơi thở, đã tắt!

Lệnh phi chỉ cảm thấy chân mình như nhũn ra, nàng cứ tưởng lần này sẽ giống như mấy lần trước, Thất cách cách rồi sẽ khỏi bệnh, ngờ lại vĩnh viễn rời xa nàng!

"Cách cách, sao con lại bỏ ngạch nương mà đi như vậy! Con gái ngoan của ngạch nương, sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ! Con nói ngạch nương phải sống sao đây ..." Lệnh phi thấp giọng nói, tay sờ mắt của Thất cách cách, giống như Thất cách cách còn có thể mở mắt ra, hoặc là hơi nhíu mày để chứng tỏ nàng còn sống!

Chỉ là Thất cách cách không có phản ứng gì, không nhúc nhích, giống như một con búp bê.

Lệnh phi đột nhiên nắm chặt chăn mền trên người Thất cách cách, nói: "Con gái, con yên tâm, mẹ nhất định báo thù cho con! Nhất định khiến kẻ đã hại chết con không được chết tử tế!"

Lúc này nàng đã không còn nhớ rõ chính mình là kẻ đã làm hại con gái mình, về sau lời thề này vì thế mà rơi xuống đầu nàng!

Bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, ma ma bên ngoài quát: "Muốn chết à! Nương nương đang ở trong phòng đưa tiễn Thất cách cách đấy!"

Người nọ thở gấp nói: "Ma ma, ta có việc gấp muốn bẩm báo cho nương nương, ngài để ta vào đi!"

"Không được! Chuyện gì đợi lát nữa nói sau!"

Người nọ cuống cuồng, nhịn không được hô: "Nương nương, Bát cách cách không ổn rồi, người mau đi xem một chút đi!"

Lệnh phi sững sờ, bước tới trước cửa vén rèm lên nói: "Hô to gọi nhỏ cái gì! Ai dám nguyền rủa Bát cách cách của ta, ta sẽ khiến kẻ đó chết không được tử tế!"

Nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Nương nương! Lời nô tì vừa nói là sự thật, người mau qua xem đi! Bát cách cách không ổn rồi!"

Lệnh phi sững người, nhìn thần sắc nha hoàn kia không giống giả vờ, vì vậy vội vàng nhấc chân chạy tới chỗ của Bát cách cách, may mà hai nơi cách nhau không xa.

Trong phòng chỉ có tiếng khóc khiến Lệnh phi vừa bước vào không khỏi giật mình, một loại dự cảm xấu không rõ dâng lên, có điều nàng chỉ có thể nỗ lực ổn định lại tinh thần mà đi vào trong.

Mọi người trong phòng thấy Lệnh phi thì vội vàng quỳ xuống đất.

Nhũ nương của Bát cách cách nói: "Nương nương, Bát cách cách vừa rồi đã tắt thở!" Nói xong thì âm thanh nức nở nghẹn ngào càng lớn hơn.

Lệnh phi lê từng bước cứng ngắc về phía Bát cách cách, Bát cách cách sắc mặt tái xanh, tựa hồ so với Thất cách cách còn khổ sở hơn nhiều.

Thanh âm của Lệnh phi bay bổng nói: "Nhanh đi thông báo cho hoàng thượng, nói Thất cách cách và Bát cách cách qua đời!"

Lúc này ma ma bên cạnh thấp giọng nói: "Nương nương, vừa rồi nô tì đã phái người đi, hắn quay về nói ..."

Lệnh phi nhíu mày ra hiệu cho ma ma kia tiếp tục nói, ma ma nhắm mắt nói tiếp: "Người nọ nói, hoàng thượng đã xuất cung rồi!"

"Cái gì!" Chân Lệnh phi lập tức lảo đảo, nàng cho rằng nàng còn có thời gian để bố trí, không ngờ, quả thật không ngờ ông trời cũng không chịu giúp nàng! Hoàng thượng đi rồi, hai đứa con gái của nàng chết không có chút ý nghĩa nào hết! Hoàng thượng thế mà lại giấu nàng thời gian xuất cung! Cái gì cũng không nói với nàng! Thật sự vô tình vô nghĩa!

Lệnh phi bị tin tức như vậy kích thích, cuối cùng hai chân mềm nhũn phải quỳ trên mặt đất, may là có ma ma bên cạnh kéo lên.

"Nương nương! Nương nương! Có ai không! Nương nương ngất rồi!"


Diên Hi cung vừa rối loạn thành một nùi, Quý Uyển Thu đã lập tức biết tin.

Quý Uyển Thu không khỏi oán niệm, Lệnh phi này đúng là không gây rắc rối thì sẽ chết mà, nàng vừa mới tiễn rồng động kinh cùng đám người kia xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bên kia đã truyền tới tin tức.

Quý Uyển Thu vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà thì đã có một tiểu thái giám tới thông báo: "Bẩm hoàng hậu nương nương! Người của Diên Hi cung tới báo, nói là Thất cách cách cùng Bát cách cách đã qua đời!"

Quý Uyển Thu xém tí nữa đã phun trà ra, dùng khăn lau miệng rồi nói: "Các ngươi đừng có nói quá, Thất cách cách cùng Bát cách cách thân thể tuy không khoẻ nhưng các ngươi cũng không được rủa như vậy!"

Người tới báo trên trán đầy mồ hôi, nói: "Chuyện này hoàn toàn là sự thật! Trong cung Diên Hi đã bắt đầu treo đèn lồng trước cửa rồi!"

Quý Uyển Thu bây giờ mới ý thức được Lệnh phi lần này chơi lớn tới nỗi mất luôn mạng của hai đứa con gái rồi!



(*) ái dục kì sanh, hận dục kì tử: khi yêu thương thì đủ mọi cách cưng chiều, khi đã ghét bỏ thì làm gì cũng cảm thấy chán ghét.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét