Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 12

Càn Long nhịn xuống cơn giận, thẩm vấn vài nô tài, rất nhanh có người khai ra Tiểu Yến Tử đã xuất cung, về phần đi nơi nào thì nô tài như bọn họ không biết được.

Càn Long giận sôi lên, cũng may có Lệnh phi bên cạnh tận tình khuyên giải, Càn Long mới không phát tác tại chỗ mà xử lý mấy nô tài này, nếu không chỉ sợ khi Tiểu Yến Tử trở lại sẽ tìm hắn gây phiền phức, cũng phải công nhận là Càn Long thật sự rất tốt với Tiểu Yến Tử thiếu não này, chẳng lẽ do đầu óc có vấn đề như nhau?


Chuyện nhanh chóng được báo cho Quý Uyển Thu, nàng trong lòng giật giật, theo như tin tức từ nhà Ô Lạt Na Lạp thị truyền tới thì Phúc gia dự tính cho Hạ Tử Vi tiến cung, chỉ không biết là lúc nào sẽ tiến hành, có điều nàng nghĩ sẽ nhanh thôi vì Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang đều gấp lắm rồi.

Quý Uyển Thu híp mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, xem ra cần phải trói chặt Lệnh phi với Tiểu Yến Tử lại thêm chút nữa mới được, đến lúc đó chính là chết chùm một đống, Càn Long cũng đừng mong có ngày tốt lành, tên rồng động kinh nhà ngươi mau nhường ngôi cho con ta mới đúng.

Đương nhiên lúc này Quý Uyển Thu vẫn làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra, đang định lật người thì đột nhiên có nha hoàn từ ngoài tiến vào nói: "Khởi bẩm nương nương, bên ngoài cửa cung có người tới gõ cửa, nói hoàng thượng muốn tới đây."

Quý Uyển Thu trong lòng mất kiên nhẫn, hắn coi ta là tri tâm tỷ tỷ hay sao vậy, cứ gặp chuyện không hài lòng là lại chạy tới chỗ ta là sao? Ta cũng đâu phải là bác sĩ tâm lý! Trong lòng phát điên nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh phân phó: "Nhanh đi mở cửa cung, gọi người tới hầu hạ!"

Nha hoàn vâng lệnh lui xuống, Quý Uyển Thu ôm gối lớn coi như tên rồng động kinh kia mà hung hăng đấm vài cái, sau đó mới bò dậy.

Chỉ chốc lát sau Càn Long đã tới, chứng kiến Quý Uyển Thu toàn thân chỉ mặc áo lót, thanh nhã động lòng người.

"Hoàng hậu sao lại đứng đợi ở cửa, lại còn mặc ít như vậy." Càn Long thật vất vả mới đè xuống lửa giận trong lòng.

Quý Uyển Thu ôn nhu cười: "Nghe nói hoàng thượng sắp tới, thần thiếp liền chờ ở đây. Nghe nói tâm tình hoàng thượng không được tốt lắm, thần thiếp đã sai người chuẩn bị một chút đồ ngọt, có thể giúp tâm tình thoải mái hơn một chút."

Càn Long cực kỳ hài lòng, vẫn là hoàng hậu quan tâm mình, ôm chặt Quý Uyển Thu đi vào phòng, nói: "Vẫn là hoàng hậu hiểu lòng trẫm!"

Quý Uyển Thu trong lòng khó chịu, cực kỳ không vui nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, làm thuộc hạ của người khác đúng là không dễ sống mà!


Càn Long đương nhiên muốn tâm sự một chút, kể lại chuyện phát sinh tối nay cho Quý Uyển Thu, sau đó nói: "Nàng nói thử xem, Tiểu Yến Tử muốn thế nào đây? Nó không chịu học quy củ, trẫm cũng không ép, nó không muốn đi tới thượng thư phòng, trẫm cũng nghe theo, bây giờ không nói tiếng nào đã chạy ra ngoài, nó còn để trẫm vào mắt sao!"

Quý Uyển Thu trấn an Càn Long đang xù lông, nói: "Hoàng thượng, Tiểu Yến Tử không phải là liên tục la hét đòi xuất cung sao? Nàng chạy ra ngoài cũng không có gì lạ, trước đó vài ngày còn khiến ngài không vui, đương nhiên không dám nói cho ngài biết rồi. Tiểu Yến Tử ở ngoài cung thời gian không ngắn, tất nhiên là có bằng hữu, Tiểu Yến Tử trọng tình cảm, hiện tại có cuộc sống tốt đương nhiên quan tâm bằng hữu của nàng. Ngài đó, đừng lo lắng nữa, không phải còn có Ngũ a ca và Phúc Nhĩ Khang bọn họ bảo vệ nàng sao?"

Càn Long thở hồng hộc nói: "Vĩnh Kỳ cũng thật là, Tiểu Yến Tử tính tình lỗ mãng thì thôi đi, chẳng lẽ hắn cũng không hiểu chuyện như vậy? Còn giúp Tiểu Yến Tử làm xằng làm bậy, thật là tức chết trẫm!"

Quý Uyển Thu không hề có ý định nói giúp cho Ngũ a ca. Hình tượng của Ngũ a ca trong suy nghĩ của Càn Long càng xấu thì nàng mới càng có lợi!

"Hoàng thượng, bây giờ không phải là lúc trách cứ bọn họ mà là lúc nghĩ cách dạy dỗ lại họ. Ngũ a ca cùng Tiểu Yến Tử đều là huyết mạch hoàng gia, không thể đánh bằng roi, chỉ có thể dạy bảo. Lần trước thần thiếp đề nghị ngài để cho Tiểu Yến Tử học quy củ, ngài yêu thương nàng lại càng yêu thương mẫu thân nàng cho nên buông lỏng, thần thiếp lần này bắt buộc phải khuyên, ngài lúc này nên suy nghĩ thật kĩ. Tiểu Yến Tử mất mặt là chuyện nhỏ, tìm không được nhà chồng mới là chuyện lớn!"

Nữ nhi của hoàng đế đúng là không lo vấn đề gả chồng, nhưng trường hợp của Tiểu Yến Tử thì rất khó nói.

Càn Long cau mày nói: "Chỉ là để Tiểu Yến Tử làm con dưới danh nghĩa của Lệnh phi không phải chuyện dễ."

"Có gì khó đâu? Chỉ cần hai người đều nguyện ý là được, sau đó đổi gia phả là được. Như vậy Lệnh phi có thể giúp ngài nuôi dạy tốt Tiểu yến Tử. Lệnh phi ôn nhu lại thấu hiểu lòng người, Tiểu Yến Tử có thể từ nàng học theo một hai phần là tốt rồi."

Cũng may Càn Long vẫn chưa nói muốn để Tiểu Yến Tử ghi tạc danh nghĩa của Quý Uyển Thu. Quý Uyển Thu bây giờ là nhất quốc chi mẫu, cách cách trên danh nghĩa của nàng đương nhiên là đại diện cho thể diện của hoàng thất, đại điện cho trình độ giáo dục của hoàng gia. Càn Long vẫn biết rõ Tiểu Yến Tử không hề xứng với điều này, hơn nữa hậu cung sẽ chấn động, nhiều người sẽ không phục.

Càn Long suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này trẫm cần phải thương lượng với các đại thần một chút."

Càn Long đã nói vậy rồi thì Quý Uyển Thu liền không nói thêm gì nữa. Chỉ cần Càn Long nghĩ chuyện đó là tốt cho Tiểu Yến Tử thì chuyện sẽ thành công. Quý Uyển Thu hiện tại đã hiểu khá rõ tâm tư của Càn Long.



Ngày hôm sau, sau khi Ngũ a ca cùng Tiểu Yến Tử liền bị Càn Long bạo phát mắng một trận, sau đó đen mặt ra lệnh cho Lệnh phi trông nom cho tốt Tiểu Yến Tử, cũng cấm túc Ngũ a ca ở trong Cảnh Dương cung vài ngày, còn đánh cho hai nô tài vài bản tử. Đối với Phúc Nhĩ Khang đang làm nhiệm vụ ở ngự tiền cũng bị phạt bổng lộc, mắng cho một trận, đã vài rồi vẫn không cho sắc mặt tốt.

Lúc này, bọn họ còn chưa kịp biện giải, thuận tiện nịnh nọt Càn Long thì đã bị Quý Uyển Thu đổ thêm dầu vào lửa, vài người không tránh được trừng phạt không ngừng, vì vậy tạm thời không có cách nào thương nghị chuyện đưa Tử Vi tiến cung.

Sau đó Càn Long rất nhanh đã thương nghị xong, để Tiểu Yến Tử ghi tạc dưới danh nghĩa của Lệnh phi, gọi là Ái Tân Giác La Ngọc Gia, Tiểu Yến Tử là nhũ danh, đại danh cũng chỉ là để ghi vào tông điệp, bình thường tất cả mọi người đều gọi Hoàn Châu cách cách hoặc là Tiểu Yến Tử.

Chuyện như vậy Càn Long cũng chỉ báo cho Lệnh phi biết chứ không thương lượng với nàng, khiến cho Lệnh phi không hề có cơ hội cân nhắc đã bị tặng cho một nữ nhi mười tám tuổi.

Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang cuối cùng đã được giải trừ cấm túc, bắt đầu qua lại, vài người tụ lại một chỗ thương lượng.

"Hoàng thượng làm vậy là có ý gì?" Ngũ a ca cuống lên, đôi mắt cũng bắt đầu ánh lên vệt nước.

Phúc Nhĩ Khang cũng có chút kì quái, mặc dù bị phạt bổng lộc nhưng hắn không thấy hề hấn gì, dù sao hắn cũng không thiếu chút bạc đó.

"Hoàng thượng ... có lẽ chỉ muốn dạy bảo Tiểu Yến Tử mà không có ý tứ gì khác?"

Đây đúng là ý của hoàng đế, nhưng bọn họ không ngờ rằng hoàng hậu cũng tham gia vào, cũng không biết là một cái bẫy thật to đang từ từ được giăng ra!
Thương lượng không có kết quả ngược lại còn thấy gấp gáp hơn, nếu tiếp tục như vậy, thân phận của Tiểu Yến Tử không thể nào thay đổi được, vậy Tử Vi xuất hiện thì tính vào đâu, chính danh như thế nào đây?

Lệnh phi tiếp nhận Tiểu Yến Tử giống như nhận lấy một củ khoai lang nóng phỏng tay, dạy tốt thì không có gì, dạy không tốt thì toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về nàng.

Lệnh phi suy nghĩ một trước, trước tiên tự mình đưa bốn ma ma qua chỗ Tiểu Yến Tử, kéo tay nàng nói: "Lần này con đã biết sai chưa? Đây là hoàng gia, ngươi là cách cách của hoàng gia cho nên nhất định phải giữ quy củ, hoàng a mã của con mới thích con. Nếu như hoàng a mã không thích con thì con làm sao xuất giá được?"

Các cô nương bình thường cũng đều nghĩ tới chuyện xuất giá đi, huống hồ gì Tiểu Yến Tử cũng đã lớn rồi.

Tiểu Yến Tử đột nhiên trợ to hai mắt: "Xuất giá? Gả cho ai? Ngũ a ca hả?"
Lệnh phi giật mình: "Sao lại là Ngũ a ca! Ngũ a ca cùng với con là huynh muội cùng cha, sao có thể lấy hắn được!"

"Có thể ... có thể ... Con không muốn lập gia đình!" Tiểu Yến Tử đột nhiên bật dậy hô to, nàng đã xác định tâm ý với Ngũ a ca, đời này chỉ gả cho Ngũ a ca, trên thế giới này không có ai tốt với nàng hơn Ngũ a ca, cả hoàng a mã kia cũng không bằng!

Lệnh phi kiên nhẫn nói: "Con đã mười tám tuổi, là một đại cô nương rồi, sao có thể không lấy chồng? Những cô nương khác lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu xem hôn rồi."

"Con nói không lấy chồng là không lấy chồng!" Tiểu Yến Tử tức giận nói, nàng rất kiên quyết, chuyện đã quyết định thì ai khuyên cũng không nghe, càng vì lo nghĩ cho nàng thì càng không nghe.

Lệnh phi nghĩ lại, hỏi: "Chẳng lẽ cách cách của chúng ta đã có người trong lòng?"

Tiểu Yến Tử đỏ mặt chối: "Không có! Lệnh phi nương nương người đừng đoán mò!"

Ngũ a ca đã dặn không được nói chuyện của hai người họ ra, Tiểu Yến Tử nhớ rất kỹ.

Lệnh phi là ai? Liếc mắt một cái đã biết Tiểu Yến Tử đang nói xạo, có điều không vạch trần nàng, chỉ nói: "Cho dù là thế nào thì cũng phải học quy củ, sau này giờ ngọ mỗi ngày ta đều tới đây dạy quy củ cho con, bốn người này là ma ma ta đã chọn lựa tỉ mỉ, ngày thường sẽ chỉ bảo cho con. Con không được giống như lúc trước, nếu họ bắt nạt con thì chỉ cần tới nói cho ta biết, ta nhất định thay con làm chủ!"

Tiểu Yến Tử nghĩ tới chuyện học quy củ liền thấy phiền, nàng rất muốn nói nàng không phải là cách cách, Tử Vi mới phải, có điều nói ra thì mạng nhỏ liền mất cho nên đành phải chịu đựng.

Lệnh phi trở về Diên Hi cung, phân phó nói: "Đi điều tra xem gần đây Hoàn Châu cách cách đi đâu, gặp ai, từng cái một báo cho lên cho ta!"

Hành động của Lệnh phi dĩ nhiên Quý Uyển Thu đều biết rõ, xem ra Tử Vi sắp bại lộ trước mặt nhiều người rồi. Bại lộ cũng tốt, nàng còn đang chờ xem kịch vui đây!

Tiểu Yến Tử bị Lệnh phi bắt học quy củ, vài ma ma thay phiên giám sát khiến nàng khổ không thể tả, hơn nữa vì chuyện này mà Ngũ a ca cũng không thể tuỳ tiện tới thăm, ma ma cứ nhìn chằm chằm hai người, cả hai căn bản là không thể tiếp tục nói chuyện chứ đừng nói ấp ấp ôm ôm gì.

Tiểu Yến Tử chịu không nổi nữa, cuối cùng tìm cơ hội cải trang thành tiểu thái giám đi tìm Ngũ a ca.


Lúc này Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang đang ở Cảnh Dương cung như kiến bò trên chảo nóng.

Nhìn thấy Tiểu Yến Tử, hai người cùng giật mình: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tiểu Yến Tử vừa nhìn phía sau vừa vội vàng chui vào phòng, nói: "Ai nha, ta lén chạy tới đây, sợ bị người khác thấy! Ta không chịu nổi nữa, mấy ma ma kia hành hạ ta sắp chết rồi! Vĩnh Kỳ ngươi phải cứu ta!"

Ngũ a ca lập tức biến sắc, lo lắng nói: "Sao vậy? Đám lão nô tài xảo quyệt kia làm khó dễ ngươi? Đánh ngươi hay mắng ngươi?"
Tiểu Yến Tử nâng chén trà lên uống một hớp lớn, lập tức phun ra ngoài, Ngũ a ca vội vàng lệnh cho người dâng trà mới lên.

Tiểu Yến Tử lau miệng qua loa, nói: "Còn thống khổ hơn nhiều! Bọn họ nhốt ta, không cho phép ta ra cửa, đúng giờ bắt ta đi thỉnh an Lệnh phi nương nương, còn phải nghe Lệnh phi nương nương dạy bảo, ai nha mẹ của ta ơi, Vĩnh Kỳ, ta muốn xuất cung! Ta muốn tới đại tạp viện! Lần trước ngươi đã đồng ý với ta rồi!"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét