Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 16

Ngay cả Càn Long cũng hỏi Quý Uyển Thu về chuyện đó.

Quý Uyển Thu mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Hai hài tử kia thiếp vừa thấy liền thích, tính tình cách cách nhanh nhẹn cùng với hai nàng ở chung, lúc cần quy củ thì rất quy củ, khi nên hoạt bát lại rất hoạt bát, như vậy là tốt nhất! Lần này xem như đã tìm đúng người, cách cách đều an tĩnh không ít!"

Lời này thoáng cái nói trúng tim đen của Càn Long: "Hoàng hậu nói đúng, chính là như vậy!"

Quý Uyển Thu khẽ mỉm cười, so với chuyện trước kia Tiểu Yến Tử bắt cá chép trong hồ lên nướng đúng là tốt hơn nhiều.

Tin tức truyền tới chỗ Lệnh phi, nàng dĩ nhiên cảm thấy hoài nghi, có phải hoàng hậu lại có chiêu gì không? Gần đây hoàng hậu quá an tĩnh, chiêu số gì cũng không có làm Lệnh phi cảm thấy sợ hãi không thôi, càng như vậy lại càng cho thấy hoàng hậu đang có âm mưu gì đó để đối phó với nàng.

Bởi vì Hạ Tử Vi cùng Kim Toả đã vào cung nên Tiểu Yến Tử không còn thấy nhàm chán nữa, cả ngày kéo Hạ Tử Vi chơi đùa, cũng vì Hạ Tử Vi cùng Kim Toả phải học quy củ nên Tiểu Yến Tử cũng ở bên cạnh nhìn, sợ mấy ma ma kia bắt nạt Hạ Tử Vi hiền lành, điều này khiến Tử Vi cảm động không thôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà Tiểu Yến Tử lâu ngày mưa dầm thấm đất cũng học được một chút quy củ, mặc dù không có tiến bộ lớn lao gì nhưng so với trước kia coi trời bằng vung đã khá hơn nhiều.

Càn Long đối với kết quả này rất mừng rỡ, không khí của Sấu Phương Trai tốt hơn nhiều, Càn Long tới đó càng chuyên cần, sau đó mới phát hiện Hạ Tử Vi không chỉ xinh đẹp mà còn đa tài đa nghệ, có đôi khi sẽ bắt gặp nàng đánh đàn, có đôi khi lại thấy nàng dạy Tiểu Yến Tử viết chữ đọc thơ, hơn nữa còn có thể bình luận danh gia hoạ tác một chút.

Càn Long lập tức mừng rỡ không thôi, trong hậu cung của hắn, ngoại trừ các cô gái Mãn Châu Bát kỳ thì cơ bản đều là hình thức hào phóng, ngay cả chữ cũng không nhận ra được bao nhiêu, sau đó có được một vài phi tử người Hán nhưng địa vị của bọn họ lại quá thấp, Càn Long căn bản là xong việc liền kéo quần rời đi, Lệnh phi được sủng ái tới bậc này có thể coi như là độc nhất rồi. Bây giờ lại có một Hán nữ đa tài đa nghệ, tướng mạo xinh đẹp, Càn Long không thể không ngạc nhiên mừng rỡ.

Bây giờ phát hiện Tử Vi đều biết cầm, thi, hoạ, vậy kì thì sao?

Càn Long tìm một cơ hội đánh cờ với Tử Vi, kì nghệ của Tử Vi quả nhiên cao siêu làm cho Càn Long rất đỗi kinh hỉ, cứ đánh hết ván này tới ván khác. Vừa bắt đầu Tiểu Yến Tử rất là hưng trí bừng bừng, dần dần lại không chịu nổi mà lim dim ngủ. Kim Toả không dám đi ngủ, bởi vì Hạ Tử Vi là tiểu thư của nàng, nàng phải coi chừng tiểu thư, đối diện là hoàng đế, mặc dù là cha của tiểu thư nhưng bây giờ còn chưa có nhận thân.

Kim Tỏa quả thật là một nha hoàn cực kỳ trung thành!

Cứ như vậy, Càn Long đã ở Sấu Phương Trai cả một đêm, ngày hôm sau vừa hạ cờ liền trực tiếp thượng triều.

Vì vậy, hôm sau trong nội cung đều truyền đi tin tức hoàng thượng ở tại Sấu Phương Trai cả đêm, còn nói hai thư đồng của Hoàn Châu cách cách mê hoặc hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới ở đó lâu như vậy.

Thậm chí còn cho rằng đây là mưu kế của Lệnh phi, trước tiên tìm ở dân gian hai cô gái xinh đẹp về nuôi dưỡng, sau đó tìm cơ hội đưa tiến cung, giúp mình củng cố địa vị. Hiện tại kẻ mắt sáng đều nhìn ra được hoàng thượng đã từ từ hướng về phía hoàng hậu nương nương, hoàng hậu phụ trách quản lý hậu cung, lại được hoàng thượng sủng ái, việc này chính là nghịch thiên. Bây giờ Lệnh phi nương nương đợi không nổi nữa mới phải đưa hai cô nương đó tiến cung.

Lệnh phi oan uổng, nàng mới không ngu như vậy, tự dưng lại mang hai kẻ địch vào! Nghe tin đồn như vậy, Lệnh phi đứng ngồi không yên liền kêu Phúc gia tra lai lịch của hai người. Phúc gia về phe của Hạ Tử Vi, đương nhiên cung cấp tin tức giả, Lệnh phi lập tức cảm thấy bó tay bó chân.

Sấu Phương Trai cùng Ngũ a ca Phúc Nhĩ Khang lại thật vui mừng, cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, chỉ cần hoàng đế thích Tử Vi, như vậy có thể bảo vệ tính mạng của Tiểu Yến Tử rồi.

Cho nên đối với chuyện lần này, chỉ có thể nói một câu: thật là trẻ người non dạ mà ... (*)

Quý Uyển Thu không quan tâm tới tin đồn trong nội cung, dù sao nàng cũng không lo lắng hoàng thượng sẽ như thế nào, rồng động kinh kia là một kẻ lãng mạn, sẽ không thoáng cái đã thích, nếu như hoàng đế thật sự có ý kia, Quý Uyển Thu cũng sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản, cha và con gái là cái thể loại gì, quả là không thể chấp nhận được.

Dung ma ma rón ra rón rén đi vào, thấp giọng nói: "Nương nương!"

Quý Uyển Thu nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Tra được gì rồi?"

Dung ma ma nói: "Đã tra ra rồi, lời đồn này do Tề phi thả ra, Kỳ phi, Quý phi còn có Du phi thúc đẩy lan truyền."

Quý Uyển Thu gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Hoàng thượng có biết những lời đồn này không?"

Dung ma ma nói: "Hẳn là biết. Cao Vô Dung sẽ nói cho hoàng thượng."

Quý Uyển Thu cũng cảm thấy như vậy, nhân tiện nói: "Ngươi tìm vài lý do để phạt mấy kẻ quét rác và giữ cửa, khiến họ kinh sợ một chút."

Chuyện như vậy không thể trưng ra ngoài sáng, vì chứng tỏ địa vị chính cung nương nương, cũng vì biểu hiện năng lực quản lí hậu cung cho hoàng đế thấy, Quý Uyển Thu phải giết gà doạ khỉ, khiến cho mấy phi tần kia biết rõ, nàng biết rất rõ ràng tường tận chuyện này, không cần phải ra vẻ dưới mí mắt nàng, đồng thời cũng khiến hoàng đế tin tưởng Quý Uyển Thu nàng có thể quản lý tốt hậu cung của hắn.

Dung ma ma đáp ứng, Quý Uyển Thu nói: "Lệnh phi phản ứng thế nào?"

"Lệnh phi hình như cũng có hành động, có điều hiện tại chưa biết sẽ làm gì, nô tì đã phân phó người ở bên đó theo dõi thật kĩ rồi."

Quý Uyển Thu gật đầu nói: "Nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì phải lập tức báo lại!"

Chỉ chốc lát sau, Vĩnh Cơ mặc trang phục kỵ mã tới, bây giờ Vĩnh Cơ đã cao hơn rất nhiều, cũng cường tráng hơn. Nhìn dáng vẻ anh khí của Vĩnh Cơ, Quý Uyển Thu rất vui vẻ, nói: "Hôm nay thế nào? Học được gì rồi?"

Vĩnh Cơ giao roi ngựa cho người hầu, hành lễ với Quý Uyển Thu rồi mới nói: "Hôm nay con cùng sư phụ đua ngựa, chỉ chậm hơn sư phụ nửa thân ngựa!"

Quý Uyển Thu lập tức tươi cười ra mặt, nói: "Vĩnh Cơ thật lợi hại, tiến bộ thật thần tốc!"

Vĩnh Cơ sắc mặt hơi hồng lên, nói: "Đa tạ ngạch nương khen ngợi! Sư phụ cũng nói vậy."

Quý Uyển Thu cười tít mắt, phân phó Dung ma ma đứng bên cạnh: "Ma ma, ban thưởng cho sư phụ dạy cưỡi ngựa của Vĩnh Cơ hai xấp vải, một trăm lượng bạc trắng!"

Vĩnh Cơ ôm quyền nói: "Nhi thần thay sư phụ tạ ân điển của mẫu hậu!"

Quý Uyển Thu cười tủm tỉm nâng Vĩnh Cơ lên.

Thành tích của Vĩnh Cơ đương nhiên làm cho Càn Long rất cao hứng, có điều Quý Uyển Thu mặc kệ hắn, đúng là đồ rồng động kinh!

Lời đồn trong nội cung bị Quý Uyển Thu ép xuống, sau khi trừng phạt một vài kẻ đồn đãi bậy bạ thì nội cung quả nhiên an tĩnh hơn rất nhiều, có điều bên dưới vẻ an bình này lại có chuyện không bình thường lưu động.

Lệnh phi ở bên kia lại đoán Hạ Tử Vi cùng Kim Toả là hai người hoàng hậu sắp xếp tiến cung, Phúc gia không báo cho nàng là vì Phúc gia cũng không biết gì!

Suy đoán đó làm Lệnh phi lạnh cả người, không ngờ hoàng hậu nương nương lợi hại như vậy! Có điều thế lực của gia tộc Ô Lạp Na Lạp khổng lồ như vậy, chuyện này cũng không có gì khó khăn.

Nếu một người đánh giá sai năng lực của đối thủ, dù là đánh giá cao hơn hay thấp hơn thì đều chứng tỏ ngươi sắp thất bại rồi. Lệnh phi bây giờ đã xem hoàng hậu như một địch thủ khổng lồ, tâm lý phòng bị lớn hơn rất nhiều, hơn nữa hoàng hậu còn có một con trai, mặc dù bốn năm trước sinh Thập Tam a ca nhưng đã bị mình dùng thủ đoạn giết chết, thế nhưng mình lại chỉ có hai cách cách, Lệnh phi cảm giác bản thân thua thiệt hơn rất nhiều.

Có điều mình có thể giết một đứa thì cũng có thể giết đứa thứ hai! Móng tay Lệnh phi đâm vào trong da thịt, nàng chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, nếu không thâm cung đáng sợ này sẽ nuốt lấy nàng tới xương cốt cũng không chừa!

Nhưng nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là giải quyết xong hai đứa hồ mị tử kia mới được!

Lệnh phi khổ sở suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười. Nếu đã vào cung, chuyện trước kia coi như không tính nữa, trong cung này có ai là trung thành tuyệt đối đâu? Mọi người không phải đều vì tiền đồ của bản thân sao? Chắc chắn hai đứa hồ mị tử kia cũng vậy, nếu mình có thể cho họ lợi ích nhiều hơn, vậy thì không phải sẽ vội vàng chạy về phía mính sao?

Lệnh phi nhẹ nhàng cười khiến nha hoàn bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh. Lệnh phi ngày thường xinh đẹp nhưng lúc cười thế này thật sự là quá đáng sợ.

Quý Uyển Thu nhanh chóng nhận được tin tức Lệnh phi hình như đã hành động! Có điều Lệnh phi làm gì cũng không nói cho người khác, chỉ phân phó người làm thực hiện, vì thế người được phân phó cũng không hề biết chuyện mình làm sẽ tạo ra kết quả gì, cho nên Quý Uyển Thu cũng chỉ có thể suy đoán theo từng hành động của Lệnh phi.

Lệnh phi phát huy tấm lòng từ mẫu, nhiều lần tới Sấu Phương Trai ban phát tấm lòng nhân ái của mình.

Mọi người trong Sấu Phương Trai rất nhanh đã thích phi tử người Hán ôn nhu động lòng người lại còn khéo hiểu lòng người này, mà Hạ Tử Vi cùng Kim Toả cũng là người Hán nên càng có điểm chung.

Hạ Tử Vi không hề có tâm đề phòng, cảm thấy tất cả mọi người đều tốt, cho dù Tiểu Yến Tử nói ai là người xấu thì nàng cũng sẽ khuyên giải, không có ai không phải người tốt cả, chỉ là người ta có nỗi khổ tâm mà thôi.

Kim Toả thì lại không dễ lừa gạt như Hạ Tử Vi, có điều Lệnh phi lại diễn quá đạt cho nên Kim Toả cũng dần dần bỏ đi phòng bị, chín mươi phần trăm là đã tín nhiệm Lệnh phi nương nương tốt đẹp này.

Tiểu Yến Tử nói: "Ta nói đúng không? Ta nói đúng phải không? Lệnh phi nương nương rất là tốt đó! So với những phi tử khác trong nọi cung tốt hơn nhiều! Khó trách hoàng a mã thích nàng như vậy!"

Kim Toả nhíu mày, cho dù hoàng đế thích nhất là Lệnh phi thì Tiểu Yến Tử cũng không thể lớn tiếng nói ra như vậy!
Hạ Tử Vi nói: "Chúng ta đúng là may mắn nên mới gặp được Lệnh phi nương nương tốt như vậy, nàng thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều!"


Tới một ngày, Lệnh phi phái người tới nói: "Cách cách, Lệnh phi nương nương muốn mời Tử Vi tới nói một đoạn thơ cho người. Lần trước hoàng thượng ngâm một lần, nương nương nhà ta liền nhớ kỹ!"

Mọi người đều biết Hạ Tử Vi là một tài nữ, hơn nữa gần đây Lệnh phi đúng là đã thỉnh giáo nàng không ít lần, cho nên Tử Vi liền đi theo. Kim Toả cũng muốn đi nhưng ma ma kia nói: "Cô nương dừng bước, Diên Hi cung cách Sấu Phương Trai không xa, Tử Vi cô nương rất nhanh sẽ về. Ở đây còn cần cô nương hầu hạ cách cách đấy."

Kim Toả nhớ ra mình hiện tại trước là nha hoàn của Hoàn Châu cách cách, sau mới là nha hoàn của tiểu thư, biết rõ chỉ có thể như vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng, cứ đứng nhìn Tử Vi cho tới lúc đi ra khỏi cửa.



(*) đồ dạng đồ sâm phá: đọc là "tú yàng tú sēn pò", đồng âm với câu "too young, too simple" =)))) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét