Quý Uyển Thu khẩn trương nói: "Vĩnh Cơ, có cảm giác cơ thể không thoải mái chỗ nào không?"
Vĩnh Cơ nói: "Thân thể con tốt lắm hoàng ngạch nương! Người mới cần chú ý tới thân thể, người nhìn đi, bệnh năng vừa khỏi nhưng sắc mặt vẫn thật khó coi."
Quý Uyển Thu nhịn không được mặt già đỏ lên, đây không phải là do bệnh mà là do sắc sắc long! Đúng là giống đực mà, mới đầu nói hay lắm, gì mà chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, không liên quan tới chuyện XX, vậy mà nói được một lúc móng vuốt háo sắc liền vươn tới, sau đó thì một màn nghiêng trời lệch đất. Sau đó đói khát long còn mỉm cười nói, có phải do hắn ít khi tới hay không mà hoàng hậu có vẻ ít lưu loát hơn. Ít lưu loát ngươi muội! Lão nương trên tâm lý vẫn là lần đâu tiên đó! Mặc dù từng xem một chút trên phim điện ảnh và phim giáo dục, nhưng nhìn heo chạy với nếm thử thịt heo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau biết chưa!
"Ta ... ta nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt." Quý Uyển Thu tứ lạng bạt thiên cân (1) nói, "Người bên sở a ca còn nghe lời không? Để ý rồi nói cho ngạch nương, ngạch nương nhất định đuổi người giúp con!"
Vĩnh Cơ ngoan ngoãn nói: "Tạm thời không phát hiện lười biếng hay mánh lới gì, nếu con phát hiện thì sẽ tự mình nghĩ biện pháp. Ngạch nương nói đúng, con không thể việc gì cũng dựa vào người khác."
Quý Uyển Thu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền mừng rỡ: "Con có thể nghĩ như vậy thì tốt, nếu như có chuyện khó giải quyết thì đến tìm ngạch nương."
Tiểu hài từ cần được rèn luyện từ nhỏ, cháu của Quý Uyển Thu thường đi theo nàng, đứa bé đó rất thích độc lập, đa số đều tự thân vận động, Quý Uyển Thu cũng tuỳ ý hắn, nhờ vậy cháu nàng luôn nổi bật giữa đám bạn cùng lứa.
Càn Long cuối cùng cũng xuất phát, quả nhiên hoàng đế thích phô trương như hắn làm cho thanh thế thật lớn.
Ở trước đại điện cáo biệt các phi tần: "Hoàng hậu, trong thời gian trẫm rời đi, chuyện trong cung đều giao cho nàng."
Quý Uyển Thu vung khăn nói: "Thần thiếp tuân mệnh!"
Sắc sắc long nhìn vẻ đẹp như hoa xuân của hoàng hậu, trong lòng trìu mến không thôi, không ngờ hoàng hậu lại như tiến vào mùa xuân thứ hai!
Không chỉ có ánh mắt nóng bỏng của Càn Long, ánh mắt của phi tần đứng đằng sau cũng rất nóng bỏng, đương nhiên là mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, các vị phi tần đằng sau đang ghen ghét muốn nổi điên rồi. Hoàng đế sao lại chỉ ngắm hoàng hậu! Đặc biệt là Lệnh phi còn hận không thể ăn luôn hoàng hậu!
Đội danh dự của hoàng đế xuất phát, một đám thị vệ bao quanh hoàng đế cùng đại thần, cùng vài vị hoàng tử tầng tầng lớp lớp đi ra ngoài cung. Chứng kiến đội ngũ cuối cùng đã đi, Quý Uyển Thu thở phào nhẹ nhõm, đói khát long kia đã giằng co với nàng nhiều buổi tối rồi. Dung ma ma mặt mùi tràn đầy hồng quang, mà mặt mũi nàng toàn là uể oải, giống như người được thị tẩm không phải nàng mà là Dung ma ma ấy.
Hoàng đế đi khiến trong cung thanh tịnh rất nhiều, bởi vì khối xương cục thịt Càn Long đi rồi, những phi tần kia cũng không cần như gà chọi tranh nhau cướp giật nữa.
Lời nói của Càn Long trước khi đi khiến cho phi tần đều đi thỉnh an hoàng hậu.
Quý Uyển Thu đoan trang ngồi ở trên, nhìn một đám oanh oanh yến yến phía dưới, Du phi là mẹ đẻ của Ngũ a ca, mặc dù không được Càn Long sủng ái nhưng có con trai làm chỗ dựa, đương nhiên đủ sức lực. Lúc này Du phị bị Lệnh phi khuyến khích nhảy ra nói: "Hoàng hậu nương nương khí sắc thật tốt, làm cho bọn nô tì nhịn không được ghen tị! Khó trách hoàng thượng ngày ngày đều đến Khôn Ninh cung."
Quý Uyển Thu nhìn người đẹp hết thời Du phi, nàng không còn lời nào để nói. Ngũ a ca cũng coi như có đầu óc, mỗi tội gặp phải Tiểu Yến Tử kia thôi, vậy mà lại có một người mẹ đẻ ngu xuẩn như vậy.
Du phi đã hơn bốn mươi tuổi, nếp nhăn ở khoé mắt không thể che giấu. Cái tuổi bốn mươi này đối với nữ nhân đúng là không đội trời chung. Mất nam nhân nên khó trách oán khí ngất trời, vị chua (ý chỉ sự ghen tị) này chỉ sợ là ở ngoài Tử Cấm Thành cũng ngửi được.
Quý Uyển Thu nhìn hộ giáp (2) tinh mỹ của mình, nói: "Hoàng thượng muốn hay không muốn đi đâu không phải do chúng ta định đoạt. Hoàng thượng thường đến Khôn Ninh cung của ta, chứng tỏ ta đây có chỗ tốt nào đó, các ngươi nói xem có đúng không?"
Lời nói này dùng hoàng đế để chèn ép, ai dám nói không phải?
Lệnh phi cười cười, nói: "Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi, ý của Du phi tỷ tỷ là vẻ đẹp của nương nương đến chúng thần thiếp còn cảm thấy hiếm khi gặp được, huống chi là hoàng thượng."
Quý Uyển Thu nhìn Lệnh phi, cười đến mặt mũi tràn đầy gió xuân, đáng tiếc cũng là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, không thể giả tiểu cô nương, dã tâm trong mắt đều lộ rõ hết cả ra rồi.
Quý Uyển Thu nói: "Không có gì, chỉ là lúc mang bệnh tẩm bổ một chút mà thôi. Các ngươi sau này cũng nên ăn nhiều trái cây rau dưa một chút, giảm thức ăn mặn dầu mỡ một chút, khí sắc cũng sẽ khá hơn."
Quý Uyển Thu không ngờ một câu nói kia lại giảm đi không ít chi phí trong cung, không ít phi tần đều ăn ít thịt đi, chỉ ăn rau dưa và trái cây.
Nghe được tin tức này, Quý Uyển Thu cảm thấy thật buồn cười, đúng là "Sở vương hảo tế yêu, trung cung đa ngạn tử" (3). Gắp một miếng thịt hươu cho Vĩnh Cơ, nói: "Vĩnh Cơ ăn thêm chút thịt để thân thể lớn lên khoẻ mạnh một chút."
Tuy là nên ăn nhiều rau củ và trái cây nhưng cũng không thể không ăn thịt, nếu không khí sắc sẽ không tốt, chỉ tiếc là những nữ nhân kia không hề biết.
Qua hai ngày, Quý Uyển Thu cảm thấy đã đến lúc rồi, một gã thái giám đến Khôn Ninh cung báo, ở chỗ săn bắn Ngũ a ca đã bắn trúng một nữ tử, hoàng thượng sau khi thấy nữ tử đó liền đem về cung!
Tin tức này làm cả hậu cung nổ tung, Càn Long là con sắc sắc long (rồng háo sắc) mọi người đều biết, không ngờ ngay cả đi săn cũng có diễm ngộ! Trong hậu cung một đống bình hoa chén đĩa lại bị đập nát, vài chục cái khăn lại bị xé tan.
Dung ma ma lo lắng nói: "Tâm của hoàng thượng vừa trở lại không bao lâu, giờ lại bị người khác lấy đi, đúng là hồ ly tinh!"
Quý Uyển Thu bình tĩnh nói: "Ma ma đừng lo lắng, không phải ngươi thường nói cho dù trong cung này ai được sủng ái thì ta vẫn là chính cung hoàng hậu, không ai có thể qua mặt được sao."
Mặc dù nói như thế, Dung ma ma vẫn không cam lòng.
Quý Uyển Thu nói: "Ma ma hãy tin tưởng ta! Trong lòng ta đã có tính toán, không nên hành động tuỳ tiện, nếu không sẽ rước kiêng kị nào đó mà không biết."
Dung ma ma nhớ tới những chuyện trước đây, hình như đều do mình và hoàng hậu kích động mới ra nông nỗi đó, vội vàng khiêm tốn lễ độ đáp ứng. Hoàng hậu trong lòng nắm chắc là được rồi.
Rất nhanh liền có tin tức truyền đến, hoàng thượng đưa nữ tử kia tới Diên Hi cung của Lệnh phi nương nương. Thoáng cái ánh mắt cả hoàng cung đều đổ dồn vào Diên Hi cung.
Quý Uyển Thu phân phó: "Đi khố phòng lấy chút dược liệu và vải vóc, chúng ta đi xem một chút."
Dung ma ma hơi thở vững vàng, tự mình đi khố phòng chọn lựa, sau đó cùng Quý Uyển Thu đi tới Diên Hi cung.
Lúc này cả Diên Hi cung từ trên xuống dưới đều bận rộn, ngay cả thái y cũng trực tiếp trấn giữ, xem ra Tiểu Yến Tử này thể diện cũng lớn thật.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Một tiếng thông truyền, tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, hô lớn: "Hoàng hậu nương nương cát tường!"
Cảm giác vạn chúng thần phục đúng là không tệ, Quý Uyển Thu gật đầu, nói: "Tất cả đứng lên đi."
Đợi mọi người đứng lên hết, Quý Uyển Thu nói: "Dẫn bản cung đi nhìn cô gái kia một chút."
Lời đồn nói là con rơi của hoàng đế, nhưng chuyện đó còn chưa xác định, nên không thể gọi là cách cách.
Lệnh phi tự mình nghênh đón: "Mời hoàng hậu nương nương vào trong."
Vào trong phòng liền ngửi thấy vị thuốc, rất đông thị nữ ở bên trong hầu hạ.
Quý Uyển Thu lệnh cho Dung ma ma giao mấy thứ kia cho Lệnh phi, nói: "Bản cung bận rộn cung vụ, hoàng thượng giao người cho ngươi là đúng, ngươi là người tỉ mỉ, dù là thân phận gì thì cũng vì chúng ta mà bị thương, vì vậy phải chăm sóc người ta thật tốt. Chờ xong việc, bản cung đương nhiên sẽ ban thưởng!"
Lệnh phi nương nương sắc mặc có chút khó coi. Hoàng hậu nương nương trước kia như pháo đốt, bây giờ lại dùng thủ đoạn mềm dẻo, từng giây từng phút đều nhắc nhở rằng nàng là hoàng hậu, lại còn dùng giọng nói ôn hoà, câu từ có lý khiến người khác không thể phản bác, đành phải khom người nói: "Thần thiếp tuân mệnh."
Quý Uyển Thu ngồi xuống bên cạnh nhìn người trên giường, cuối cùng cũng thấy Tiểu Yến Tử người thật, đúng là một cô gái xinh đẹp, hai đầu lông mày có anh khí, đôi lông mi nhẹ nhàng lay động, vừa nhìn đã biết là giả bộ ngủ.
Quý Uyển Thu nhẹ giọng nói: "Thật sự là đứa trẻ đáng thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia kìa, đến lúc tỉnh lại nhất định phải bồi bổ thật tốt. Lệnh phi, đến lúc đó cần gì thì tới Khôn Ninh cung nói một tiếng."
Lệnh phi lại vội vàng nói vâng.
Nhìn thêm một lúc, Tiểu Yến Tử rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bỗng nhiên mở mắt ra liếc nhanh Quý Uyển Thu rồi nhắm lại.
Quý Uyển Thu trong lòng buồn cười, trên mặt kinh ngạc nói: "Nha! Nàng vừa tỉnh kìa! Nhưng sao lại ngất đi rồi, mau gọi thái y đến đây!"
Thái y ở ngoài đều vội vàng đi tới, Quý Uyển Thu thuận thế rời đi.
Quý Uyển Thu nhớ tới đôi mắt to kia liền cảm thấy thú vị, đúng là người không sợ trời không sợ đất.
Đến tối, Càn Long tới Khôn Ninh cung. Quý Uyển Thu biết rõ hắn tới vì chuyện gì nhưng lại giả vờ như không biết, nói: "Hoàng thương tới rồi! Cô nương kia thế nào?"
Càn Long ngồi xuống, nói: "Vừa nãy đi xem thấy cũng không tệ lắm, đã tỉnh, nhưng không nói chuyện, thái y nói qua hai ngày nữa sẽ tốt."
Quý Uyển Thu trong lòng nói, nhân vật chính dĩ nhiên không dễ chết như vậy rồi, ngoài miệng lại nói: "Vậy là tốt rồi! Dù sao cũng là một mạng người. Hồi chiều thần thiếp có đi co, cô nương kia khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, thần thiếp đã nói với Lệnh phi cần gì thì cứ trực tiếp nói, không cần câu nệ."
Càn Long long nhan vui mừng: "Tốt! Tốt! Không hổ là hoàng hậu của trẫm! Đúng là thông tình đạt lý!"
Quý Uyển Thu nghĩ thầm trong lòng, nếu lát nữa mình không đáp ứng yêu cầu của hắn thì sẽ thành hoàng hậu không tốt, không thông tình đạt lý phải không?
"Hoàng thượng quá khen, đây là việc thần thiếp phải làm." Tư thái vẫn phải diễn.
Càn Long nói: "Chắc là nàng cũng đã nghe vài tin đồn rằng cô nương kia là di châu (cách nói hoa mỹ của con rơi) của trẫm tại dân gian ..."
Quý Uyển Thu nói: "Hoàng thượng nói cẩn thận, chuyện như vậy còn chưa được xác định, hoàng thượng phải chú ý ngôn từ, không vì thể diện của hoàng gia chúng ta thì cũng phải vì cô nương kia. Nếu để cho kẻ có tâm nghe được còn không biết sẽ bị nói thành cái gì. Chuyện của cô nương kia trước tiên cứ lặng lẽ tra xét, ngài đưa chứng cứ ra thì người khác lập tức không thể nói thêm lời nào được nữa, bây giờ không có chứng cứ, không biết bọn họ còn nói thành cái gì nữa đây."
Quý Uyển Thu nghĩ, mình nên khuyên thì cũng khuyên rồi, hoàn thành tốt nhiệm vụ, đến khi có chuyện đừng trách mình là được.
Càn Long nhíu mày, nói: "Thế nhưng Lệnh phi cũng nói đứa bé kia rất giống trẫm."
Quý Uyển Thu nói: "Đây cũng là một cách thuyết phục, nhưng có chứng cứ thì lại càng xác minh rõ ràng, cũng không thể để cho cô nương người ta hồ đồ nhận thân được." Toàn là những lời suy nghĩ cho Tiểu Yến Tử, Càn Long không thể phản bác được gì.
Tuy nhiên Lệnh phi kia cũng thật hấp tấp, vì nịnh nọt mà không quan tâm gì cả.
(1) tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng đánh bại cả ngàn cân. Nghĩa là không cần dùng nhiều sức lực mà vẫn giải quyết êm xuôi mọi chuyện.
(2) hộ giáp:
(3) Sở vương hảo tế yêu, trung cung đa ngạn tử: Sở vương thích eo thon, trong cung liền có thêm nhiều kẻ chết đói.
Sở Linh Vương thích những mĩ nhân eo thon, các phi tần biết được liền lập tức nín thở thắt eo buộc bụng, nhịn ăn để eo thon lại. Chỉ sau một năm, khuôn mặt ai cũng xanh xao vàng vọt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét