Chương 2: Trọng sinh biến hoá
Kim Toả nằm ở trên giường, nghĩ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có này, suy nghĩ thật tốt tương lai sẽ làm như thế nào. Hiện tại tới lúc nàng cùng tiểu thư vào kinh còn thời gian bảy năm nữa, thoạt nhìn tưởng rất dài, nhưng đối với Kim Tỏa mà nói là khoảng thời gian khó khăn nhất. Bảy năm này, Kim Toả muốn cùng phu nhân và tiên sinh học tập thật tốt. Tiểu thư tuy rằng không học được thứ phù hợp với tiểu thư gia tộc lớn, nhưng lại được thủ đoạn lấy lòng nam nhân.
Kim Toả rất rõ ràng, sau này muốn trả thù cừu nhân thì một nha hoàn nhỏ bé không thể làm được gì, nàng cần phải tìm được ngọn núi lớn để dựa vào. Thiên hạ không có nam nhân nào đáng tin cậy, cho dù thoạt nhìn thành thật như Liễu Thanh cũng là tâm địa ngoan độc. Kim Toả sau khi trọng sinh, vì đã trải qua kiếp trước bị phản bội, đối với tình cảm nam nữ đã không còn chút chờ mong. Hiện tại nàng thấy, trên đời này đối với nữ tử mà nói, chỉ có quyền thế hai chữ mới là đáng tin, mà thiên hạ có quyền thế nhất, không ai qua được đương kim hoàng đế Càn Long.
Ở trong cung cùng tiểu thư nhiều năm, Càn Long yêu thích cái gì Kim Toả đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí việc Càn Long từng muốn lập tiểu thư làm phi tử, chuyện loạn luân như vậy cũng có nghe thấy. Phu nhân nhà nàng, tiểu thư cùng Lệnh phi nương nương, tất cả đều là ôn nhu như nước, Kim Toả nhìn ra hoàng đế thích loại tính tình này, mà nàng kiếp này sẽ nhắm vào Càn Long. Kim Toả tin tưởng, qua thời gian bảy năm cải tạo, chỉ cần nàng xuất hiện ở trước mặt, Càn Long sẽ không thể dứt mắt ra được.
Kim Toả tự tin nhất chính là tướng mạo của bản thân. Khác với vẻ đẹp dịu dàng của tiểu thư, Kim Toả là không càng minh diễm càng chói mắt. Nếu nói tiểu thư là thanh nhã phù dung, Kim Toả chính là chói mắt tường vi. Càn Long những năm gần đây gặp qua quá nhiều phù dung, nên có một nữ tử có tường vi dung nhan, nhưng phù dung cá tính xuất hiện trước mặt hắn.
Kim Toả thương thế rất nhanh đã khỏi, mấy ngày nay Tử Vi cũng theo như lời nói, mỗi ngày ngày đều tới bôi thuốc cho Kim Toả. Nếu là kiếp trước nhìn thấy một tiểu thư như Tử Vi mà lại đối với một nha hoàn như nàng như vậy, Kim Toả có lẽ đã cảm động đến nỗi không nói nên lời. Kiếp trước chính là vì tình nghĩa này, nàng sau đó mới có thể vì tiểu thư mà không oán không hối.
"Kim Toả, ngươi bị bệnh mấy ngày nay, cuối cùng cũng khỏi hẳn, hôm nay chúng ta cùng đi thượng khoá đi. Hôm nay tiên sinh dạy ta học thơ." Tử Vi lôi kéo tay Kim Toả chạy tới chỗ tiên sinh. Vị tiên sinh này từng chịu ân huệ rất lớn từ lão gia đã mất, vậy nên mới không ghét bỏ mà vào Hạ gia giảng bài cho Tử Vi. Chính vì Hạ Vũ Hà nhắc nhở, nội dung mà hắn dạy không phải như truyền thống của nữ tử là học tập nữ giới, nữ quy, mà là sáng tác thơ, bình phẩm thơ.
Lần trước, trước khi Kim Toả bị đánh, tiên sinh đúng lúc nói muốn dạy thơ. Hiện tại theo lời Tử Vi nói, tiên sinh hẳn là đã dạy hết các quy tắc cho nàng. Hôm nay nàng cùng Tử Vi tới học, nội dung liền giống như thiên thư. Khoá học này cùng với Kim Toả đoán trước giống nhau, nếu không có trí nhớ của kiếp trước, muốn hiểu rõ cũng không phải chuyện dễ.
Mặt khác, ở phương diện ngâm thơ vẽ tranh, Kim Toả thiên tư không bằng Tử Vi, có lẽ Tử Vi kế thừa thiên phú từ Hạ Vũ Hà. Tiên sinh nhìn Kim Toả trừng lớn mắt, vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng dâng lên một phần cảm khái. Vị tiên sinh này cũng là một người thông thấu, tiểu nha hoàn này tuy rằng chỉ là nha hoàn bồi đọc, thế nhưng biểu hiện lại thông tuệ khắc khổ, cần cù bù thông minh, mỗi ngày sau khi kết thúc khoá đều tỏ ra quý trọng nội dung bài học.
Đối với việc học tập tiến tới như thế, cho dù trước đây tiên sinh không chú ý, sau cũng dần dần chú ý nhiều hơn tới Kim Toả. Trước đó vài ngày nghe Tử Vi nói Kim Toả bướng bỉnh bị quản gia trách phạt, ban đầu hắn có chút nghi hoặc, nhìn cử chỉ nhu thuận nghe lời, bộ dáng vậy sao có thể bướng bỉnh, sau đó vô ý nghe được nha hoàn khác đề cập, bởi vì Kim Toả được hắn khích lệ, Tử Vi khóc kể lể trước mặt mẫu thân nàng, Kim Toả đành bị trách phạt.
Đứa nhỏ Tử Vi này cố ý hay vô tình, tiên sinh cũng không xác định được, chỉ là về sau hắn luôn chú ý một chút để không liên luỵ nha hoàn vô tội kia.
"Tử Vi, câu này lý giải không sai, quả nhiên là cháu ngoại của Hạ lão gia, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam." (hậu sinh khả uý)
Tử Vi nghe tiên sinh khích lệ, trên mặt nháy mắt thêm một chút đỏ ửng.
"Tiên sinh, Tử Vi sẽ cố gắng nỗ lực."
Đối với tiên sinh, kiếp trước Kim Toả tuy rằng trải qua hậu thiên nỗ lực, chỉ luôn chậm trễ công khoá, bởi vì Kim Toả trừ học tập còn có rất nhiều chuyện phải làm. Nay có trí nhớ của kiếp trước, Kim Toả một bên nghe giảng, một bên tìm kiếm kiến thức trong trí nhớ đã phủ đầy bụi. Tử Vi trong lúc vô ý quay đầu thấy Kim Toả nhíu chặt mày, theo bản năng mặt gợi lên vẻ tươi cười.
"Kim Toả, hôm nay chúng ta học thêu hà bao, sau này quần áo của tiểu thư đều cần nha hoàn ngươi may." Tú nương nhìn Kim Toả sau khi bệnh nặng khỏi hẳn đã yên tĩnh rất nhiều, ngữ khí cũng ôn hoà hơn. Nha đầu Kim Toả này cũng là số khổ, Hạ gia lão nhân như các nàng đều biết, Kim Toả lúc năm tuổi đã bị phu nhân mua về. Lúc đó Kim Toả rất ít hoạt bát, một nha hoàn lớn tuổi hơn được mua cùng lúc với nàng vô ý nói qua, thời điểm Kim Toả bị người bán đem về toàn thân quý khí, nhìn vào là biết con cái nhà giàu, cũng không biết tại sao lại bị đem về, rõ ràng có thể là thiên kim đại gia, nay lại thành tiểu nha hoàn, bọn họ nghĩ đến tao ngộ (việc bất ngờ, không định trước) này của Kim Toả, trong lòng đều thêm chút đồng tình.
"Trương thẩm, con sẽ nỗ lực học. Trước kia nghe người trong nhà nói gấm Tô Châu của Trương thẩm là tuyệt nhất, có thể học từ Trương thẩm là phúc khí của Kim Toả, Kim Toả nhất định sẽ nỗ lực. Chắc chắn sẽ không để Trương thẩm thất vọng." Những lời này đều là lời từ trong tâm Kim Toả, kiếp trước tiểu thư không hứng thú với thêu cắt linh tinh, nha hoàn như nàng mọi thứ đều đi theo tiểu thư học, đối với Trương thẩm dạy gì cũng là hiểu biết nông cạn, không chân chính dụng tâm học.
Sau đó vào cung nhìn thấy tay nghề của ngự dụng tú nương, Kim Toả mới chính thức hiểu rõ tay nghề của Trương thẩm năm đó là như thế nào. Nếu lúc trước nàng chỉ cần học được bảy phần mà không cần là toàn bộ tay nghề của Trương thẩm, dựa vào đó tự nuôi sống bản thân cũng không phải việc khó gì. Cũng là lúc đó Kim Toả mới biết, Trương thẩm trước kia thấy nàng hoàn toàn không tiến bộ, bên cạnh giọng nói nghiêm túc là tiếc hận trong mắt, khi ấy nàng lại còn cảm kích tiểu thư nhà mình thay nàng nói chuyện để không phải lại chịu khổ học thêu. Hiện tại đã biết rõ, Kim Toả quyết định phải học thêu thật giỏi, tương lai nhất định cần dùng đến.
Nghe được lời nói của Kim Toả, Trương thẩm vừa lòng cười cười. Tay nghề của nàng là trong nhà đời đời truyền lại, năm đó mẫu thân của nàng là từ ngoại tổ mẫu học, còn nàng học được từ mẫu thân, thế nhưng sau khi phu quân qua đời lại không con, bị người trong tộc đuổi đi, may mắn gặp được Hạ lão phu nhân thu nhận, trở thành tú nương ở Hạ gia, kéo dài thêm chút hơi tàn tài năng trên đời. Sau đó Hạ tiểu thư chưa hôn tiên dựng (chưa cưới đã có thai), bị người Tế Nam chê cười, các nàng bị lão gia an bài đưa đến trạch viện ở ngoại ô.
Tiểu thư trước kia, nay là phu nhân đối với việc thêu thùa không có hứng thú, nàng cũng không có phúc khí dạy tiểu thư, vậy nên đệ tử biến thành nha hoàn bên người tiểu thư, Kim Toả. Dưới gối không con cái, nàng cũng không mong muốn tay nghề gia truyền này tới tay nàng lại không có truyền nhân, nhìn bộ dáng linh hoạt của Kim Toả, Trương thẩm thật sự hy vọng Kim Toả có thể kế thừa tay nghề của nàng, đừng để nàng thất vọng. Trước mắt nhìn bộ dáng hiểu chuyện của Kim Toả, Trương thẩm dạy càng thêm tinh tế, tỉ mỉ cùng nghiêm khắc. Sau khi trọng sinh Kim Toả so với trước bận rộn hơn rất nhiều, ban ngày hầu hạ bên cạnh tiểu thư, lúc tiểu thư ngủ trưa tranh thủ đi học thêu chỗ Trương thẩm, buổi tối làm xong bài tập của tiên sinh, sau đó lại tiếp tục luyện thêu...
Tiên sinh vì không muốn có thêm một trận đòn hiểm, công khoá của Kim Toả vì vậy không có gì nổi trội, điều này làm cho Kim Toả vừa đúng đóng giả thành lá xanh để phụ trợ cho hoa Tử Vi xinh đẹp.
"Sơn dã điều điều, thuỷ dã điều điều,
Sơn thuỷ điều điều, lộ diêu diêu
Phán quá tạc tiêu hựu phán kim triêu
Phán lai phán khứ hồn dã tiêu.
Mộng dã miểu miểu, nhân dã miểu miểu,
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão.
Ca bất thành ca, điều bất thành điều,
Phong vũ tiêu tiêu sầu đa thiều"
Sơn thuỷ điều điều, lộ diêu diêu
Phán quá tạc tiêu hựu phán kim triêu
Phán lai phán khứ hồn dã tiêu.
Mộng dã miểu miểu, nhân dã miểu miểu,
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão.
Ca bất thành ca, điều bất thành điều,
Phong vũ tiêu tiêu sầu đa thiều"
( Tạm dịch:
Núi xa xôi, sông cũng xa xôi
Sông núi xa xôi đường vời vợi
Mong mỏi đêm thâu, mong mỏi đến sáng
Mong rồi lại mong, hồn tiêu tan
Mộng mênh mông, người cũng mênh mông
Trời nếu có tình, trời cũng lão
Khúc chẳng thành khúc, điệu chẳng thành điệu
Mưa gió rả rích bao nhiêu sầu)
Tử Vi đứng ngoài cửa nghe được mẫu thân đàn hát, khuôn mặt chầm chậm cảm động cùng khát khao, cả người say mê trong tiếng ca của mẫu thân, ca khúc hay, ca từ hay, những bài mà mẫu thân đàn hát đều hay như vậy, nàng cũng muốn bắt chước, tương lai nàng cũng muốn hát ca khúc hay như thế. Đợi Hạ Vũ Hà hát xong, Tử Vi đã cảm động đến nước mắt đầy mặt.
"Mẫu thân, Tử Vi vội tới thỉnh an ngài."
"Nô tỳ Kim Toả thỉnh an phu nhân."
Hạ Vũ Hà nghe tiếng của Tử Vi cùng Kim Toả, ngẩng đầu nhìn hai nha đầu ngoài cửa, ngoắc gọi Tử Vi và Kim Toả đi vào.
"Nương, người vừa rồi đàn là khúc gì, quả là nhiễu lương tam xích (1), thật sự là thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn (2). Mẫu thân, con cũng muốn học, có thể dạy Tử Vi được không, Tử Vi nhất định sẽ học tốt."
Hạ Vũ Hà nghe được nữ nhi thích thủ khúc này, nhìn lại nàng bộ dáng tương tự mình, đôi mắt sáng mở to.
"Sau khi phụ thân con rời đi, mẫu thân nhớ hắn nên mới làm thành khúc này. Con thích như vậy, ta nghĩ phụ thân con nghe được cũng sẽ thích. Tử Vi con cũng lớn rồi, mẫu thân cũng nên tự mình dạy con đánh đàn. Cây đàn bên người mẫu thân trước hết cho con dùng. Kim Toả, khố phòng còn có một cây đàn cũ, ngươi cùng tiểu thư cùng học đi."
Hạ Vũ Hà nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều, quyết định truyền hết hiểu biết đời này cho nàng. Kim Toả là nha hoàn mình tự chọn cho nữ nhi, từ nhỏ không cha không mẹ, cũng nên dạy một chút, cho nàng một ít ngon ngọt, tương lai nhất định sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho Tử Vi, cả đời đều bảo hộ cho Tử Vi.
(1) nhiễu lương tam xích: dư âm ba thước. Ý chỉ tiếng hát hay, khiến người khác quẩn quanh khó bỏ đi, lưu lại ấn tượng khó quên.
(2) Trích trong bài "Tặng Hoa khanh" của Đỗ Phủ:
Cẩm Thành ti quản nhật phân phân
Bán thập giang phong bán nhập vân
Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu
Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn.
Dịch thơ:
Cẩm Thành dìu dặt tiếng tơ
Nửa bay theo gió, nửa chờ mây trôi
Khúc này thượng giới có thôi
Trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe
Nguyễn Danh Đạt
Tham khảo: https://vongtinhgiang.wordpress.com/2012/08/21/phu-sinh-nhuoc-mong-chuong-5/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét