Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 1

Quý Uyển Thu tựa vào gối đầu lớn thêu vạn chữ "phù", đảo mắt nhìn bức tường xung quanh, suy nghĩ đến thất thần.

Thật không ngờ chỉ vì đốt sách mà nàng bị bắt phải xuyên đến thế giới của Quỳnh Dao nãi nãi! Hơn nữa còn thành nữ phụ bi thảm! Mặc dù nữ phụ hoàng hậu này có địa vị cao, không thiếu cẩm y hoa phụ hay trân tu mỹ thực gì, nhưng mà nghĩ thế nào cũng thấy bản thân thật uất ức!

Nhớ lại trong mơ, Thọ tinh lão gia gia trong truyền thuyết nhìn có vẻ rất hoà nhã đã cười híp mắt nói với nàng, vì đây là một thế giới vô lý, vì sự nghiệp đại thống nhất, nên muốn nàng đến "chuyển loạn thành chánh". Chuyển loạn thành chánh ngươi muội (*)! Ai sáng tạo ra thế giới này thì đi mà làm cái nhiệm vụ này được không? Mắc mớ gì giao cho nàng? Nàng đốt sách là do sợ "bi kịch" tuổi trẻ của mình lại tiếp tục diễn ra với em gái nàng, là diệt trừ tận gốc mầm mống cách mạng được không! Mặc dù nàng không thể không thừa nhận rằng mình cũng từ thiếu não như vậy.

Một thân ảnh từ bên ngoài lách mình đi vào, là Dung ma ma đại danh đỉnh đỉnh!

Dung ma ma đi đến trước mặt Quý Uyển Thu, khom người hành lễ, nói: "Hoàng hậu nương nương!"

Quý Uyển Thu nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà, khác với bộ dạng đầy hung ác của bà trong phim truyền hình, lúc này trên khuôn mặt già nua tràn đầy ân cần.

"Ừm!" Quý Uyển Thu nhàn nhạt đáp, tinh thần nàng uể oải, không hứng thú nổi với chuyện gì hết.

Dung ma ma to gan nói: "Nương nương đừng tức giận, con ranh Lệnh phi kia chỉ là một nô tài, sao so được với kim tôn ngọc quý như người, ngài tội gì phải tức giận! Chờ lần sau có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ chỉnh nàng thật tốt!"

Ai ... Quý Uyển Thu nhịn không được thở dài, trong nguyên tác, tuy nàng nghi ngờ nãi nãi đã bôi đen chính thất, nhưng mà chủ tớ hai người cũng quá không có đầu óc rồi. Thật ra tình huống của họ cũng coi như tốt, ví dụ thái hậu chẳng phải rất thích hoàng hậu sao, hơn nữa bản thân hoàng hậu ngày thường không làm gì sai, nếu không Càn Long kia sẽ không động tâm, vậy nên mới có Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ. Có thái hậu làm chỗ dựa, có con trai nương tựa, lại là hoàng hậu nắm giữ phượng ấn, vậy mà đấu không lại Lệnh phi, thật sự là buồn cười.

"Ma ma, ta không tức giận, chỉ là tinh thần không tốt, thân thể không khoẻ, ngươi phải giúp ta trông coi Khôn Ninh cung thật tốt, đừng để cho con mèo con chó gì cũng vào được!" Quý Uyển Thu giữ vững tinh thần nói.

Dung ma ma sắc mặt nghiêm túc vội vàng đáp ứng: "Nô tỳ đã biết!"

Hoàng hậu nương nương bị bệnh, chẳng phải là thời cơ tốt để mấy con ranh kia gây sóng gió sao? Đặc biệt là Lệnh phi kia, đúng là xuất thân Hán gia có khác, đúng là một con hồ li tinh mê hoặc người!

Dung ma ma âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Lúc này bên ngoài có người thông báo: "Thập Nhị a ca đến!"

Quý Uyển Thu nâng mắt, nói: "Mau vào đây."

Một bé trai bảy tám tuổi de dặt tiến vào, quy củ hành lễ: "Hoàng ngạch nương!"

Quý Thu Uyển nhìn thấy gương mặt đó liền kinh hãi, khuôn mặt giống cháu nàng như đúc! Khuôn mặt đó, ngũ quan đó, giống như cùng một khuôn đúc ra!

Quý Uyển Thu có một đứa cháu trai con của chị họ, rất nghịch ngợm nhưng cũng rất thông minh, chị họ vì đứa con trai kia đau đầu không thôi. Quý Uyển Thu cũng rất thích đứa cháu kia, cháu trai từ nhỏ đã thích kề cần nàng, không nghe lời mẹ nó nhưng lại rất nghe lời nàng, hắn nói dì dễ nói chuyện, hiểu đạo lý, còn dịu dàng nữa.

"Vĩnh Cơ, lại gần hoàng ngạch nương đi!" Quý Uyển Thu vẫy vẫy tay nói.

Vĩnh Cơ chần chừ một chút mới từ từ đi đến trước mặt Quý Uyển Thu khiến nàng nhịn không được đau xót trong lòng. Đứa bé này, đến gần mẹ mà cũng sợ hãi như vậy?

Quý Uyển Thu nắm chặt tay Vĩnh Cơ nói: "Hôm nay học được gì rồi? Phu tử có khen con không?"

Vĩnh Cơ hơi kích động một chút, lại có chút nghi ngờ, hoàng ngạch nương sao vậy?

"Hôm nay là Kỷ phu tử dạy, con rất thích nghe Kỷ phu tử giảng bài. Hôm nay Kỷ phu tử giảng chủ yếu là luân thường đạo lí, tuy nhiên hôm nay phu tử không khen con." Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Quý Uyển Thu trong lòng mềm mại, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Cơ, nói: "Cố gắng học đạo lí, tương lai trở thành một người hiểu rõ lí lẽ."

Vĩnh Cơ vẫn còn là con nít, thoáng cái đã bị tình thương của mẹ thu phục, gật đầu thật mạnh nói: "Hoàng ngạch nương yên tâm, về sau ta sẽ trở thành một minh quân, làm một vị hoàng đế tốt!"

Quý Uyển Thu mặt liền biến sắc, Dung ma ma cũng bị hù doạ.

Quý Uyển Thu lập tức ra hiệu cho Dung ma ma trông chừng bên ngoài. Dung ma ma nhẹ nhàng vén màn lên, thấy bên ngoài không có ai mới quay lại lắc đầu với Quý Uyển Thu.

Quý Uyển Thu thở phào nhẹ nhõm, quay sang liền thấy Vĩnh Cơ tỏ vẻ tràn đầy xấu hổ cùng gấp gáp: "Hoàng ngạch nương, con lại nói sai gì rồi sao?"

Nhìn khuôn mặt xấu hổ và lo lắng của Vĩnh Cơ, Quý Uyển Thu ôm hắn nói: "Vĩnh Cơ nói sai một vài chỗ, nhưng hoàng ngạch nương nghĩ mấy lời này không phải do Vĩnh Cơ tự nghĩ mà do người khác nói với con, đúng không?"

Vĩnh Cơ nhẹ nhàng gật đầu, vội vàng giải thích: "Nhũ nương cũng vì muốn tốt cho con, muốn con học thật giỏi, khiến cho hoàng ngạch nương tự hào!"

Hoá ra là do bà vú em kia! Quý Uyển Thu nhớ rõ trong nguyên tác bà vú em đó cũng không đắc lực, khúm núm nhát như chuột, người như vậy đúng là không thể làm nhũ nương cho con trai của hoàng hậu được, không thể không có một chút thủ đoạn một chút bối cảnh nào. Nếu như bị người khác mua chuộc, người bị hại nghiêm trọng nhất chính là a ca con vợ cả Vĩnh Cơ, hoàng hậu dĩ nhiên cũng thiệt hại nặng nề.

Quý Uyển Thu đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, sờ sờ cái trán trong bóng của Vĩnh Cơ nói: "Nhũ nương có ý tốt, nhưng Vĩnh Cơ phải biết phân biệt thị phi đúng sai. Hoàng a mã của con vẫn đang ở tuổi khoẻ mạnh, chỗ nào cần con quan tâm? Hơn nữa con có nhiều ca ca đệ đệ như vậy, chọn tới chọn lui trong đám người, ai dám chắc ngôi vị hoàng đế nhất định là của con? Vĩnh Cơ chỉ cần thanh thản ổn định học tập, làm một người hiểu rõ lí lẽ, hoàng ngạch nương đã hài lòng rồi."

Vĩnh Cơ nhịn không được hỏi: "Hoàng ngạch nương không muốn để con làm hoàng đế sao?"

Quý Uyển Thu quyết định phòng ngừa thật sớm, không thể dạy sai cách được.

"Vấn đề không phải là hoàng ngạch nương nghĩ như thế nào, mà là hoàng a mã nghĩ như thế nào. Hoàng a mã của con không chỉ là chủ gia đình, còn là chủ một nước, chuyện của hoàng gia không giống với gia đình bình thường, chọn người thừa kế ngôi vị hoàng đế càng phải cẩn trọng hơn. Vị trí đó không phải ai cũng có thể ngồi. Điều hoàng ngạch nương mong muốn nhất chính là con bình an sống qua ngày. Chờ tới khi hoàng ngạch nương già rồi, con có thể bên cạnh chăm sóc, như vậy là đủ."

Vĩnh Cơ nhướng mày, hắn nhớ trước đây hoàng ngạch nương đâu có nghĩ như vậy đâu?

Quý Uyển Thu biết không thể lập tức làm cho hắn hiểu rõ, cũng mặc kệ suy nghĩ của hắn.


Nhìn thân thể của Vĩnh Cơ còn hơi gầy yếu, nói: "Vĩnh Cơ, lát nữa cùng dùng bữa với hoàng ngạch nương được không?"



Ánh mắt Vĩnh Cơ sáng lên, cười tủm tỉm gật đầu.


Quý Uyển Thu lại càng đau xót trong lòng, đứa bé này bình thường bị bỏ quên nên nghe nói có thể ăn cơm cùng hoàng ngạch nương mới vui như vậy.

Quý Uyển Thu để cho Vĩnh Cơ ra ngoài chơi một lát. Chờ Vĩnh Cơ đi, Dung ma ma nói: "Nương nương, ngài ..."

Quý Uyển Thu ngồi thẳng người, nhìn thấy Vĩnh Cơ, trong lòng nàng liền có một loại cảm giác kỳ quái, chắc là do mẫu tử huyết mạch tương liên, dù đã đổi hồn vẫn luôn quan tâm hài tử. Hơn nữa Vĩnh Cơ rất giống cháu nàng, vậy nên càng thương hắn hơn. Nếu đã đến đây, vậy thì phải tính toán cho tốt một chút.

"Ma ma, Vĩnh Cơ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, không cẩn thận sẽ bị người ta dẫn đi sai đường. Nếu như lời vừa rồi của hắn bị người ngoài nghe được, truyền tới tai hoàng thượng, ngươi nói xem Vĩnh Cơ về sau phải làm sao? Còn chưa bắt đầu tranh đã bị loại rồi."


Dung ma ma rùng mình, nhanh chóng hiểu rõ, nói: "Vẫn là nương nương anh minh!"

Quý Uyển Thu cười cười, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, dù nàng hiện tại là hoàng hậu, nhưng vẫn dũng thận phận người đứng xem bên ngoài, nên vẫn hiểu một chút.

Vuốt bình ngọc trong tay, Quý Uyển Thu trong lòng thầm mắng: "Lão già đáng chết, nếu không phải ngươi cho lão nương một cái cheat code, lão nương dù phải tự sát cũng phải đi về!"


Thứ lão đầu cho là một công cụ bảo vệ tính mạng, dù là trúng độc hay bị thương, dù hồn đã vào Quỷ Môn Quan thì vẫn có thể kéo về được. Nghe nói người bình thường uống nước trong bình ngọc này sẽ cường thân kiện thể, đẹp da dưỡng nhan cực kỳ hiệu quả.

Đến lúc ăn cơm tối, Vĩnh Cơ đã trở lại, thấy nhũ nương đưa tay muốn ôm Vĩnh Cơ lên ghế, Quý Uyển Thu nói: "Khoan đã, để cho Vĩnh Cơ tự ngồi lên. Các ngươi cũng đừng gắp thức ăn cho hắn, Vĩnh Cơ muốn ăn gì thì tự mình gắp!"

Đã lớn như vậy còn để người khác bón cơm cho, ngay cả một người hiện đại thương con cũng còn không thương đến cỡ đó, đã là đứa bảy tám tuổi rồi mà vẫn như một đứa trẻ hai tuổi.

Nhũ nương lui qua một bên, Quý Uyển Thu nhìn sang, trên mặt quả nhiên không chút tức giận.

Ăn tối xong, Quý Uyển Thu gọi Vĩnh Cơ lại, nói: "Vĩnh Cơ là hoàng tử nên càng phải độc lập tự chủ. Năm đó hoàng tổ phụ của con tám tuổi kế vị, mười bốn tuổi đã tự mình chấp chính, cả đời công lao hiển hách, là minh quân được ghi vào sử sách. Còn hoàng a mã của con dù kế vị muộn, nhưng từ nhỏ đã thông minh độc lập." Quý Uyển Thu nói chính là Khang Hi và Ung Chính, mặc dù nãi nãi khiến thế giới sai lệch hết nhưng trước đó vẫn không thay đổi.

Vĩnh Cơ lộ ra sự sùng bái nói: "Hoàng tổ phụ cùng hoàng a mã thật lợi hại!"

Quý Uyển Thu thuận thế nói: "Cho nên ngươi làm long tử long tôn càng phải cần cù, việc nhỏ như ăn cơm mặc quần áo, mặc dù không cần tự làm ra nhưng không thể như đứa trẻ sơ sinh được."

Vĩnh Cơ nghiêm túc gật đầu.

Nói một lát, Vĩnh Cơ đột nhiên nhớ tới gì, vội nói: "Hoàng ngạch nương, nghe nói hoàng a mã mấy ngày sau sẽ đi Kinh Giao săn bắn!"

Quý Uyển Thu thầm nghĩ: đến rồi!

Hồng Thược bên cạnh mở miệng nói: "Nô tỳ cũng có nghe nói, nghe nói hoàng thượng để cho Lệnh phi nương nương trợ giúp chuẩn bị hành trang."

Hồng Dược cũng đệm thêm: "Chuyện như vậy không phải do nương nương của chúng ta làm sao> Lệnh phi vậy là vượt quyền!"

Ái chà, âm thầm châm ngòi, muốn khiến Quý Uyển Thu tức giận đây mà!

Quý Uyển Thu nhìn sang Dung ma ma, quả nhiên sắc mặt khó coi, xem ra hai nha đầu này đã quen thói châm ngòi thổi lửa rồi.

"Những thứ này đều là chuyện nhỏ, Lệnh phi tỉ mỉ, hoàng thượng giao cho nàng cũng là hợp tình hợp lí. Có điều gần đây lòng người dao động, ai ai cũng phải quản thúc tốt người dưới mới được!"

Hồng Thược cùng Hồng Dược kinh ngạc liếc nhau một cái, Quý Uyển Thu cười sâu xa, thật là hai nhà đầu tốt!

Lần này đánh bậy đánh bạ, không ngờ phát hiện ra bên cạnh hoàng hậu còn có gian tế!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét