Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 20

Càn Long xoay nhẫn ngọc trên tay, bộ dạng buồn bã nói: "Trẫm không ngờ lần này lại gây ra chuyện như vậy!"

Quý Uyển Thu trong lòng châm chọc, còn không phải do ngươi thích chạy loạn à, thật không biết trời cao đất rộng, cho rằng mình trị được thiên hạ thái bình rồi sao? Người muốn cái mạng nhỏ của ngươi trong thiên hạ không ít đâu!

Quý Uyển Thu nói: "Hoàng thượng đừng nghĩ ngợi nhiều, bắt được những thích khách làm loạn kia là tốt rồi. Bây giờ việc quan trọng cần làm là chữa lành vết thương cho Tử Vi cô nương, nàng là một khuê nữ chưa được gả, trên người có vết sẹo chỉ sợ không thể gả vào nhà tốt được!"

Càn Long lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, xoay nhẫn một lúc mới nói: "Đã có trẫm làm chủ, trẫm nhất định sẽ tìm cho nàng một gia đình tốt!"

Quý Uyển Thu giật mình, tên rồng động kinh này sẽ không thu người ta vào trong hậu cung của hắn luôn chứ? Nếu thật vậy thì không biết sẽ hỗn loạn tới cỡ nào đây.

"Hoàng thượng, chuyện cô nương lập gia đình còn liên hệ tới cuộc sống tương lai có tốt hay không, không phải chuyện đơn giản như ngài nói đâu, chuyện này cần phải bàn bạc kĩ hơn mới được. Ý của thần thiếp bây giờ là trước tiên mời các đại phu ngự y tốt nhất tới chữa lành vết thương cho Tử Vi cô nương, cố gắng hết sức không để lại sẹo, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu như có sẹo thì thật là đáng tiếc!"

Càn Long gật gật đầu nói: "Hoàng hậu nói rất đúng! Là trẫm quá nóng vội. Vậy vết thương của Tử Vi giao cho nàng đi, trẫm đi thăm Lệnh phi một chút, nghe nói nàng không khoẻ, từ lúc trẫm về tới giờ vẫn chưa qua Diên Hi cung lần nào!"

Quý Uyển Thu không nói gì, bản lãnh quẳng trách nhiệm của Càn Long này là hạng nhất rồi! Lúc trước quẳng Tiểu Yến Tử cho Lệnh phi, bây giờ quăng Tử Vi cho mình, thật là biết cách tự bớt việc cho bản thân!

"Nhưng mà ... Tử Vi cô nương ở Sấu Phương Trai, Hoàn Châu cách cách là cách cách dưới danh nghĩa của Lệnh phi, thần thiếp chăm sóc sẽ gặp nhiều bất tiện." Quý Uyển Thu muốn từ chối, Tử Vi này nhất định là sẽ có sẹo rồi, đến lúc đó tự mình vô duyên vô cớ rước hoạ vào thân không phải sao!

Có vẻ như Càn Long đã quyết tâm muốn đẩy Hạ Tử Vi tới chỗ của hoàng hậu, nói: "Vậy trước tiên chuyển Hạ Tử Vi qua đây, để cho Kim Toả kia đi theo chăm sóc. Chỗ của Tiểu Yến Tử thiếu hai người thì nàng cứ tự bổ sung vào."

Quý Uyển Thu nghĩ mà muốn phát điên, đi ngươi muội! Lão nương cũng không phải chuyên giúp ngươi thu dọn rắc rối, đó là bông hoa tử vi mà cơn mưa hoa sen để lại cho ngươi cơ mà! (Hạ Vũ Hà = cơn mưa hoa sen, còn tử vi cũng là tên một loài hoa)

Đây chính là khuyết điểm của việc làm hoàng hậu, lúc rồng động kinh bắt đầu phát tác thì Quý Uyển Thu sẽ phải gặp xui xẻo!

Cho dù oán trách cũng đành phải ngoan ngoãn mà nghe lệnh, ai bảo ta là oss (dịch vụ khách hàng, ý chị là chị là osin =)))) làm chi, boss dù động kinh thì vẫn là boss thôi.

Quý Uyển Thu cho dọn dẹp một thiên điện cách Sấu Phương Trai không xa để Hạ Tử Vi và Kim Toả vào ở, sau đó phái vài người tới hầu hạ.

Tiểu Yến Tử tranh cãi ầm ĩ một mực không chịu, bị Càn Long khiển trách mới yên tĩnh trở lại. Lúc trước nếu không phải do nàng chạy loạn thì Hạ Tử Vi sao lại bị thương? Mặc dù Tiểu Yến Tử cảm thấy áy náy nhưng lại không cảm thấy là mình đã sai, Ngũ a ca liên tục luôn miệng nói thích nàng, muốn kết hôn với nàng lại với Thái Liên, có ý gì đây!

Hạ Tử Vi ở trong thiên điện thì tâm tình tốt hơn một chút, nằm nói chuyện cùng Kim Toả.

"Kim Toả, em ngồi một tí đi, mấy chuyện này để mấy tiểu nha hoàn kia đi làm là được rồi!"

Kim Toả tới cạnh giường, giữ chặt tay Hạ Tử Vi nói: "Tiểu thư bây giờ cảm thấy thế nào?"

Hạ Tử Vi lắc lắc đầu, nói: "Hoàng hậu nương nương đưa tới toàn thuốc tốt, bây giờ ta thấy miệng vết thương đã không còn nghiêm trọng nữa. Kim Toả, em ngồi xuống, ta có lời muốn nói."

Kim Toả ngồi xuống bên giường, nhìn Hạ Tử Vi. Hạ Tử Vi nắm chặt tay Kim Toả, nàng vốn dĩ cảm thấy mình rất hạnh phúc, đến kinh thành có thể gặp những người thiện lương tốt bụng như vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy nàng đã hoàn toàn sai lầm rồi.

"Kim Toả, em còn nhớ rõ hôm đó tình hình thế nào không?"

Kim Toả đương nhiên nhớ rõ, khi nhìn thấy mũi tên của thích khách bắn trúng Tử Vi, nàng thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn rồi.

Tử Vi tiếp tục nói: "Ngày đó, ta thay hoàng thượng cản tên, em có biết ta nghĩ gì không? Chẳng lẽ ta thật sự không sợ chết như vậy sao? Thật ra không phải là vậy, mà lúc ấy ta nghĩ Nhĩ Khang nhất định sẽ cứu ta, sẽ không để cho ta bị thương."

Thấy bộ dạng sầu não của Tử Vi, Kim Toả vội vàng nói: "Tiểu thư đừng nói nữa."

Hạ Tử Vi lắc lắc đầu, nói: "Kim Toả, ta chỉ có thể tin tưởng mỗi mình em! Lúc tên bắn trúng ta, Nhĩ Khang cố ý ngừng một chút mới chạy tới, Tiểu Yến Tử thì căn bản không thèm để ý, sau khi ta bị thương vẫn không chuyện tức giận với Ngũ a ca, trước đây ta còn nghĩ do bản tính nàng ngay thẳng thành thật, vô tâm vô phế, bây giờ nhớ lại mới thấy nàng là trái tim băng lãnh. Ngũ a ca, hắn rõ ràng là ca ca ruột của ta, vậy mà ..."

Hạ Tử Vi nói, nước mắt lưng tròng. Nàng từng cho rằng những người kia cũng giống nàng, nàng toàn tâm toàn ý vì họ mà suy nghĩ, họ sẽ báo đáp lại như vậy.

Kim Toả cũng không biết bây giờ bản thân cảm thấy thế nào nữa, nên vì Hạ Tử Vi đã nhìn rõ mọi chuyện mà vui mừng hay vì Hạ Tử Vi đang đau lòng mà khổ sở nữa đây. Có một số việc nàng rất muốn nhắc nhở Hạ Tử Vi, có điều Hạ Tử Vi luôn cảm thấy mọi người đều là người tốt, nghe không lọt tai lời khuyên của nàng.

Kim Toả nói: "Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dưỡng thương cho tốt mới là quan trọng nhất, Kim Toả sẽ luôn bên cạnh người."

Hạ Tử Vi gật gật đầu, thấp giọng nói: "Chuyện nhận cha chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn, không thể chỉ nghe lời của bọn họ, nhưng cũng không thể gây nguy hại cho tính mạng của Tiểu Yến Tử. Kim Toả, em nói xem, nếu như lần này ta xin một kim bài miễn tử thì hoàng thượng có cho không?"

Kim Toả câm nín, vừa rồi tiểu thư thấu triệt như vậy cơ mà, sao bây giờ lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ rồi.

"Tiểu thư, nếu bây giờ người xin một kim bài miễn tử, chẳng phải hoàng thượng sẽ nghĩ người ỷ có ân nên đòi báo đáp sao? Vậy thì cho dù sau này người nhận cha rồi, hoàng thượng vẫn có ấn tượng không tốt về người. Em thấy chuyện này không nên vội, bây giờ cần ưu tiên dưỡng thương trước đã!"

Lời của chủ tớ bọn họ truyền tới tai Quý Uyển Thu khiến nàng cảm thấy có chút thú vị, không ngờ Tử Vi cũng sẽ có ngày nghĩ như vậy.

"Dung ma ma, hoàng thượng đã giao Tử Vi cô nương cho chúng ta chăm sóc rồi, chúng ta cũng nên đi thăm một chút mới được!"

Dung ma ma đáp vâng.

Quý Uyển Thu mang người tới chỗ Tử Vi dang dưỡng thương, Kim Toả vội vàng mang tiểu nha hoàn ra nghênh tiếp.

Quý Uyển Thu không khỏi cảm thán, Kim Toả đúng là một đứa trẻ tốt, vậy mà trong nguyên tác bị lệch nghiêng tới không còn hình dáng.

"Tất cả đứng lên đi! Thương thế của cô nương nhà ngươi thế nào rồi?"

Kim Toả không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, miệng vết thương của cô nương đã tốt hơn rất nhiều, mấy hôm nữa có thể xuống giường đi lại được rồi. Cô nương nói, đến lúc đó nhất định sẽ đi tạ ơn hoàng hậu nương nương!"
Đúng là đứa trẻ ngoan, thanh âm nói chuyện mềm mại trong trẻo dịu dàng êm tai, tướng mạo cũng tốt, mấy lời vừa rồi cũng rất dễ nghe!

Quý Uyển Thu không khỏi lộ vẻ tươi cười nói: "Vậy là tốt rồi, bản cung vào thăm Tử Vi cô nương một chút."

Vào trong phòng liền ngửi được vị thuốc nhàn nhạt, Hạ Tử Vi nghe nói hoàng hậu tới đã sớm ngồi dậy chờ, vừa thấy Quý Uyển Thu vào cửa đã vội vàng muốn đứng lên hành lễ nhưng bị Quý Uyển Thu ngăn lại: "Ngươi đừng cử động, coi chừng miệng vết thương."

Hạ Tử Vi nhìn hoàng hậu ôn hoà như vậy liền cảm thấy chua xót, ở trên giường khom khom lưng nói: "Dân nữ Hạ Tử Vi tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế!"

Quý Uyển Thu cười, nói với Dung ma ma: "Thật là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa, mau nằm xuống đi! Bản cung tới xem thương thế của ngươi, hiện tại thấy sắc mặt ngươi tốt hơn nhiều, bản cung cũng yên tâm."

Hạ Tử Vi nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, Tử Vi đã khoẻ hơn rất nhiều, miệng vết thương đã kết vảy."

Quý Uyển Thu lệnh cho Dung ma ma mang đồ đưa tới, nói: "Đây là bí dược trong cung, bản cung đã lệnh cho ngự y phối trí, nghe nói có thể tẩy vết sẹo, trên người nữ nhi không thể để lại vết sẹo gì được."

Hạ Tử Vi cảm kích nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ưu ái, Tử Vi không có gì báo đáp."

Quý Uyển Thu nói: "Hoàng thượng giao ngươi cho bản cung, đương nhiên bản cung phải dốc lòng chăm sóc ngươi, ngươi nhanh chóng khỏi hẳn chính là báo đáp bản cung rồi. Đây là Kim Toả phải không? Sau này ở chỗ các ngươi thiếu gì cứ trực tiếp tới Khôn Ninh cung nói là được."

Kim Toả không ngờ hoàng hậu lại nhớ tên của mình, vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương, nô tì nhớ kỹ!"

Quý Uyển Thu trở về Khôn Ninh cung, nàng cũng không ngờ Hạ Tử Vi đã thật sự thay đổi, thế nhưng khí chất thì vẫn vậy, vẫn nhu nhu nhược nhược, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hạ Tử Vi chỉ cần không tiếp tục đi con đường thánh mẫu như nguyên tác thì Quý Uyển Thu thậm chí có thể giúp nàng một chút, dù sao nàng vẫn là người có thể đối phó được với Lệnh phi.

Thuốc mà Quý Uyển Thu đưa cho Hạ Tử Vi đã bỏ thêm nước trong Ngọc Tịnh bình, nước này có thể trừ hủ sinh cơ (loại bỏ phần mục rữa, sinh ra da thịt mới), chắc là sẽ có hiệu quả tốt với miệng vết thương.

Bên kia, Thái Liên sau khi vào cung mới biết mình đã dựa vào một cây đại thu rồi, đây là chuyện mà nàng không hề ngờ tới, vì vậy Thái Liên lập tức đắc ý.

Quý Uyển Thu cho người đưa tới y phục trang sức cho nàng, Thái Liên hết ngắm rồi lại sờ, bộ dáng kia cũng đâu thua kém Tiểu Yến Tử bao nhiêu.

Chỉ là từ sau khi hồi cung tới nay Thái Liên vẫn không gặp được Ngũ a ca vì hắn bận đi dỗ dành Tiểu Yến Tử rồi, hơn nữa cũng vì vậy mà không để ý tới Thái Liên. Càn Long có thể đưa người tới chỗ hắn nhưng không có nghĩa là có thể trông nom luôn tới chuyện trong phòng của hắn.

Ở trong cung này, người hoan nghênh Thái Liên nhất chắc chỉ có thể là Du phi.

Bên cạnh Ngũ a ca mãi mà không có một ai, cũng không có một người trong phòng chính thức nào, bây giờ cuối cùng đã có, Du phi sao có thể không vui được? Nếu như Thái Liên có thể sinh cho Ngũ a ca một đứa con trai thì càng tốt. Đối với xuất thân và những chuyện mà Thái Liên từng làm, Du phi cũng không quan tâm lắm, dù sao Thái Liên cũng không phải phúc tấn hay trắc phúc tấn gì, gia thế không cần phải tốt, hơn nữa nữ nhân thủ đoạn chẳng phải sẽ có khả năng đấu thắng Tiểu Yến Tử ư? Có Tiểu Yến Tử đối lập nên Du phi nhìn ai cũng thấy tốt cả.

Vì vậy Du phi đi tới Cảnh Dương cung tìm Thái Liên.

Thái Liên nghe nói Du phi tới thì có chút kinh ngạc, nàng vừa vào trong cung, trong tay không có ai, cũng chỉ biết Du phi là mẹ đẻ của Ngũ a ca mà thôi, những thứ khác thì chẳng biết gì cả.

Du phi vừa vào cửa, Thái Liên tất bật lo lắng đứng ở đại môn Cảnh Dương cung nghênh đón Du phi. Nhìn trang phục đẹp đẽ của Du phi, khắp người còn tràn đầy quý khí, Thái Liên lập tức hâm mộ không thôi, xem ra cuộc sống trong cung của Du phi rất tốt! Sau này nàng cũng muốn được như vậy! Những người khác đều phải bị nàng giẫm dưới chân! Tiểu Yến Tử kia thì có là gì, hừ, Ngũ a ca và nàng là thân huynh muội, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Chỉ cần mình vượt lên sinh hài tử trước thì cho dù sau này có phúc tấn hay trắc phúc tấn cũng không thể làm lung lay vị trí của mình được!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét