Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

[RRĐTT] Chương 2

Lúc uống trà, Quý Uyển Thu len lén nhỏ một chút nước trong bình ngọc vào chén trà, Vĩnh Cơ uống một ngụm, nói: "Trà ở chỗ hoàng ngạch nương uống thật ngon!"
Quý Uyển Thu cười tủm tỉm: "Nếu đã thích thì thường xuyên đến đây, Dung ma ma tay nghề rất tốt, nhưng mà hoàng ngạch nương không cho con được đâu!"

Vĩnh Cơ hiểu chuyện nói: "Con sẽ không đoạt người mà hoàng ngạch nương coi trọng đâu! Hoàng ngạch nương, hoàng a mã muốn dẫn hoàng huynh đi săn thú!"

Vĩnh Cơ cố ý nói.

Quý Uyển Thu nhàn nhã đáp: "Ta biết rõ con muốn nói gì, con cứ đọc sách tốt cho hoàng ngạch nương, đến lúc thích hợp hoàng ngạch nương sẽ nói phụ hoàng cho con học cưỡi ngựa bắn cung."

Mỗi bé trai đều có ước mơ làm anh hùng, giống như mỗi bé gái đều mơ ước làm công chúa vậy. Vĩnh Cơ đương nhiên rất muốn học cưỡi ngựa bắn tên, học võ thuật. Quả nhiên sắc sắc long là một tên lộn xộn, đối với việc học của con trai con gái không hề để tâm, đầu tiên là tự các phi tần dạy bảo, sau đó học ở chỗ phu tử, mà Càn Long không giống như hoàng tổ phụ hay a mã để ý tới việc dạy dỗ hài tử, vây nên mới coi trọng Ngũ a ca Vĩnh Kỳ nhất.

Vĩnh Cơ nghe vậy lập tức vui vẻ: "Tạ hoàng ngạch nương! Chờ con học xong đi săn sẽ săn một con hồ ly trắng thật lớn cho hoàng ngạch nương làm áo!"

Dung ma ma góp vui: "Thập Nhị a ca đúng là hiếu thuận!"

Quý Uyển Thu cười cười, nói: "Ma ma đừng nuông chiều hắn, hắn chỉ đang nịnh ta thôi!"

Vĩnh Cơ nóng nảy nói: "Hoàng ngạch nương, con nói được làm được!"

Quý Uyển Thu nhịn không được cười rộ lên: "Được được, ta biết rồi, thời gian không còn sớm, ngươi về chỗ của a ca di, sáng mai còn phải đi học."


Vĩnh Cơ lấy được lời hứa của Quý Uyển Thu, vô cùng vui vẻ đi ra.

Vĩnh Cơ vừa đi, Dung ma ma liền lo lắng nói: "Nương nương, hôm nay người sao lại thay đổi rồi? Không nói cái khác, với Thập Nhị a ca ..."

Quý Uyển Thu lắc đầu, nói với Hồng Thược cùng Hồng Dược đang dựng thẳng lỗ tai ở bên cạnh, nói: "Các ngươi tới nhà bếp nhìn xem thuốc của ta đã được chưa, thuận tiện làm trà bánh đợi lát nữa đưa tới cho hoàng thượng."

Hồng Thược cùng Hồng Dược sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tuy nhiên vẫn hành lễ đi ra.

Mọi người trong phòng đều lui ra, Quý Uyển Thu kéo Dung ma ma lại gần ngồi xuống, Dung ma ma từ chối một lúc mới ngồi.

Quý Uyển Thu thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Ma ma, bên cạnh ta cũng chỉ có ngươi mới đáng tin."

Dung ma ma thấy thái độ của Quý Uyển Thu đối với Hồng Thược và Hồng Dược hôm nay hơi khác, trong lòng vui vẻ, hai con ranh kia nhiều lần ở trước mặt hoàng hậu lấy lòng, lại ỷ trẻ tuổi nói mình cậy già lên mặt, thật là hận không thể ném bọn chúng vào mật thất giáo huấn một phen.

Dung ma má nói: "Nương nương đừng khó chịu, người là hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, trong cung này ai dám bất kính với người!"

Quý Uyển Thu nói: "Ma ma, ngươi không phải là không biết những kẻ hai mặt đó, ví dụ như Lệnh phi, hoàng thượng phong cho chữ 'Lệnh' (nghĩa là tốt đẹp) thì nàng tốt đẹp thật sao? Cũng chỉ là trước mặt hoàng thượng thì khác, sau lưng thì khác thôi. Bên cạnh chúng ta cũng không thiếu kẻ như vậy. Hồng Thược với Hồng Dược kia, ngươi cũng thấy rồi, cho dù là Lệnh phi vượt quyền, cũng phải để ta nói, khi nào thì cho phép hai nàng nói?"


Dung ma ma lập tức tối mặt, mồ hôi lạnh chảy xuống, cẩn thận ngẫm lại thì trước kia không phải do hai nha đầu này ở một bên châm ngòi mới làm cho mình cùng nương nương tức giận, khiến mọi chuyện hỗn loạn như vậy, còn bị hoàng thượng bắt gặp đúng lúc ...

Dung ma ma rất nhanh hiểu rõ sự liên kết trong đó, không hổ là lão nhân trong cung.

"Nương nương! Hai con ranh kia dám ăn cây táo rào cây sung, nô tỳ lập tức đi trừng trị bọn họ!" Dung ma ma không nén nổi tức giận, nàng sống hơn nửa đời người lại bị hai con nhóc đùa giỡn.

Quý Uyển Thu nói: "Ma ma đừng kích động, cũng nhờ hiện tại bị bệnh, mắt lạnh xem xét, trong lòng suy ngẫm như vậy chứ không có chứng cứ, cứ lờ mờ xử trí bọn họ thì khác nào tay cầm chuôi dâng cho Lệnh phi? Thế nào cũng náo loạn một trận. Nếu chúng ta đã biết là tai mắt của Lệnh phi, vậy thì chúng ta muốn bọn họ thấy cái gì thì sẽ cho họ thấy cái đó, muốn họ nghe cái gì thì họ sẽ nghe cái đó, vậy chẳng phải tốt hơn sao?"

Dung ma ma từ giận thành vui, nói: "Vẫn là nương nương anh minh!"

Quý Uyển Thu lau mồ hôi, là do đã thấy tình tiết này ở trong tiểu thuyết cung đấu nhiều lần rồi, không ngờ còn có ngày phải dùng tới.

Quý Uyển Thu nói: "Ma ma, ngoại trừ Hồng Thược Hồng Dược, Khôn Ninh cung ngưu quỷ xà thần vẫn còn nhiều, ngươi chịu trách nhiệm dọn dẹp tất cả, sau đó kêu phủ Nội Vụ chọn người bối cảnh sạch sẽ tới."

Dung ma ma đáp ứng, không ngờ đợt đổ bệnh này của hoàng hậu nương nương lại khiến người thông suốt nhiều chuyện như vậy. Dung ma ma vừa cao hứng lại vừa thấp thỏm, cao hứng là hoàng hậu nương nương nếu đã thông minh như vậy thì sẽ đấu thắng con hồ ly tinh Lệnh phi kia (quả nhiên luôn là con mình tốt hơn con người ta), thấp thỏm chính là sợ nương nương vứt bỏ kẻ đầu óc chậm chạp như mình.

Quý Uyển Thu tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Dung ma ma, nói: "Ma ma, ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi."


Dung ma ma trong lòng an tâm, nói: "Nô tỳ đã hầu hạ nương nương cả đời, đương nhiên sẽ tiếp tục ở bên cạnh nương nương."

Dung ma ma là nhũ mẫu của hoàng hậu.

Quý Uyển Thu nói: "Chờ hoàng thượng săn bắn về rồi mới chỉnh đốn lại Khôn Ninh cung, không cần vội. Trước mắt ngươi đem một ít đồ lễ Phật cùng với dụng cụ sinh hoạt sai người đưa qua cho lão Phật gia."

Lão Phật gia một mực lễ Phật, không nắm rõ chuyện tình trong cung, nhưng lại là người duy nhất có thể đè ép hoàng đế, phải ôm lấy bắp đùi (nịnh nọt để dựa hơi) cho tốt mới có thể sống quá ngày đó nha!


Dung ma ma đáp ứng, hoàng thượng muốn đi ra ngoài săn bắn, trước khi xuất hành không thể thấy máu, cho nên chuyện này chỉ có thể hoãn lại.

Ngày hôm sau Càn Long đến Khôn Ninh cung. Dù thế nào thì chuyện hắn muốn đi săn cũng là đại sự, phải nói một tiếng cho hoàng hậu biết.

Nhìn hoàng hậu bệnh nặng vừa khỏi, Càn Long cảm thấy có gì đó không giống trước.

Quý Uyển Thu cười khanh khách nói: "Hi vọng hoàng thượng có thể thắng lợi trở về, thần thiếp sẽ ở trong cung chờ tin tốt của hoàng thượng."

Nói giống như là Càn Long đã săn được không ít con mồi vậy.

Mà lần này không phải là có một con chim yến to đang chờ hắn sao?

Càn Long cao hứng đến nỗi cười to: "Hiện tại hoàng hậu đã khoẻ, tất cả sự vụ đều giao cho hoàng hậu, chờ trẫm trở lại tất nhiên sẽ cho hoàng hậu một con hươu!"


Ý là nếu hoàng hậu không khoẻ thì sẽ đem quyền quản lý giao cho người khác hả? Quý Uyển Thu khẽ mỉm cười, khuỵ thân tạ ân điển.

Càn Long ngồi ở trên giường cùng Quý Uyển Thu nói chuyện, cảm giác hoàng hậu quả thật có chút khác xưa, vẫn là thân thể kia, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng hình như dịu dàng hơn nhiều. Nói đến dịu dàng lại bất giác so sánh Quý Uyển Thu và Lệnh phi. Lệnh phi là có chút cảm giác quy phục của người làm thiếp , còn hoàng hậu lại như thê tử quan tâm trượng phu, không có thái độ như người dưới, lại thêm một phần đoan trang, không hổ là Đại Thanh quốc mẫu.

Càn Long càng nhìn càng thấy hài lòng, không thể không nói, sắc sắc long ngươi mơ mộng quá nhiều! Lệnh phi yêu thích lão hoàng qua (lão=già, hoàng=của vua, qua= "dưa chuột" =)))) tự dịch nhé) của ngươi, nhưng Quý Uyển Thu thì không! Nàng không như mấy nữ nhân xuyên việt khác không có con, hiện tại nàng có Vĩnh Cơ rồi, không muốn cùng sắc sắc long lăn ga giường! (làm chuyện vợ chồng ấy)


Quý Uyển Thu nói: "Thần thiếp lệnh cho Dung ma ma chuẩn bị đồ mang đến Ngũ Đài Sơn, hoàng thượng có muốn đưa đồ gì không?"

Càn Long suy nghĩ một chút, nói: "Không có gì, chỉ cần nhắc nhở hoàng ngạch nương chú ý thân thể, cần gì thì phái người thông báo là được."

Quý Uyển Thu nhịn không được oán thầm, chuyện của lão nhân gia ngươi mà ngươi chỉ nói có một câu, đúng là khiến người khác nhân ngưỡng mã phiên (1). Cũng may thái hậu không phải là một bà mẹ chồng thích khó xử con dâu.

Bởi vì cuộc trò chuyện khoái trá này mà ấn tượng của Càn Long đối với hoàng hậu đã tốt hơn rất nhiều, xem ra người cũng có thể thay đổi, hoàng hậu càng lúc càng giống nhất quốc chi mẫu.

Vì vậy sắc sắc long nhịn không được ban đêm lại tới.

Quý Uyển Thu đã sắp đi ngủ, kinh ngạc nhìn sắc sắc long rồi vội vàng hành lễ, trong lòng kỳ quái. Hôm nay không phải mùng một cũng không phải mười lăm (2), đói khát long này sao lại chạy tới Khôn Ninh cung?

Dung ma ma ngược lại vui sướng, hoàng hậu nương nương lấy được tâm của hoàng thượng, vị ở Diên Hi cung kia chắc lại đập vài cái bình hoa rồi.

Càn Long nhìn Quý Uyển Thu trên người chỉ mặc áo trong, nghĩa là nàng không hề chờ hắn tới, đối với một Càn Long luôn bị cung phi vây quanh không chịu nổi, trái tim hắn rất là non nớt á!

"Hoàng hậu sao lại ngủ sớm như vậy?" Càn Long mất hứng nói.

Quý Uyển Thu trong lòng khó chịu, lão nương muốn đi ngủ lúc nào thì đi, chẳng lẽ còn chờ ngươi lật thẻ bài của ta à (3)? Cuộc sống ăn nhờ ở đậu đúng là không dễ chịu! Quý Uyển Thu nhịn không được lại đem lão đầu râu trắng ra mắng chửi một trận.

"Hồi bẩm hoàng thượng, mặc dù thân thể thần thiếp đã khỏi, nhưng thái y dặn dò vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, thần thiếp cho rằng hoàng thượng sẽ không tới ..." Cúi đầu một chút tỏ vẻ ngượng ngùng, trong lòng mắtng to sắc sắc long, ngươi mau mau đi tìm Lệnh tiên tử của ngươi đi!

Không ngờ Càn Long sắc mặt hoà hoãn, nói: "Là do trẫm suy nghĩ không chu toàn. Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi!"

Quý Uyển Thu đứng lên nói: "Hoàng thượng, thần thiếp thân thể khó chịu ..."

"Trẫm cái gì cũng sẽ không làm." Càn Long nhẹ nhàng nói. Khó trách vì sao nữ nhân cả cung đều vì hắn đòi sống đòi chết, bộ dáng này quả thực là vị vua có tình. Đáng tiếc Quý Uyển Thu sau khi trưởng thành đã xếp Càn Long vào hàng ngũ các nam nhân cặn bã nhất, cho dù có dịu dàng cách mấy nàng cũng sẽ không động tâm.

Càn Long đi rửa mặt, Dung ma ma rạo rực vui sướng nháy mắt với Quý Uyển Thu khiến nàng giật giật khoé miệng, ngủ chung với sắc long này, chỉ sợ là mình sắp bị *! Ông trời! Ngươi chơi ta à!

Nghe nói Càn Long đi tới Khôn Ninh cung, vị ở Diên Hi cung quả nhiên giống như Dung ma ma mong muốn, đập vài cái bình hoa. May mà nàng hiện tại là phi tử của hoàng đế, không thiếu chút bạc nhỏ như vậy, phủ Nội Vụ còn có người trong nhà mẹ đẻ.

Mấy ngày nay Vĩnh Cơ ban ngày rất hay ghé, hắn thích được Quý Uyển Thu dịu dàng kiểm tra, thuận tiện uống trà ngon. Nhờ có tác dụng của linh thuỷ, Vĩnh Cơ bắt đầu có chút thay đổi, tràn đầy tinh thần, thân thể cũng khoẻ mạnh hơn.

Vĩnh Cơ ngồi bên cạnh Quý Uyển Thu nói: "Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ hai ngày trước lúc về bị tiêu chảy không ngừng, mùi lại còn hôi, nhũ nương muốn mời ngự y nhưng bị ta cự tuyệt. Người nhìn xem thân thể ta tốt lắm!"

Linh nước làm cho Vĩnh Cơ tiêu chảy? Quý Uyển Thu trong lòng vang lên cảnh báo, nàng uống xong thì bài tiết đúng là rất hôi, nhưng không bị tiêu chảy, chẳng lẽ ...


Quý Uyển Thu đã đọc qua rất nhiều truyện cung đấu không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ có người hạ độc Vĩnh Cơ?






(1) nhân ngưỡng mã lật: người ngựa ngã ngửa (vần thế =)))). Cả người và ngựa bị đánh đến mức ngã ngửa trên mặt đất, hình dung việc bị đánh cho thảm bại. Ý trong này có lẽ là không còn gì để nói, hết nói nổi.

(2) Theo quy định thì mùng một và ngày rằm hoàng thượng sẽ qua đêm ở chỗ của hoàng hậu.

(3) Tới buổi tối thì sẽ có thái giám phụ trách đem khay đựng thẻ bài ghi tên từng phi tần, hoàng thượng muốn qua đêm ở chỗ ai thì sẽ lật úp thẻ bài của người đó.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét